*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Snail
Trì Yến khom lưng giúp Mạch Đương nhặt điện thoại lên, khi nhìn thấy nội dung trên màn hình tay dừng một chút, ngẩng đầu liếc nhìn Mạch Đương.
Mạch Đương không biết làm sao để hình dung ánh mắt kia, túm lại có loại cảm giác tâm như tro tàn, cậu muốn nói cái weibo kia không phải mình post, nhưng trên đỉnh trang bìa rõ ràng là tên tài khoản của cậu. Giờ khắc này Mạch Đương não bổ rất nhiều, thậm chí ngay cả kết quả sau khi Trì Yến biết được tâm tư của mình, cùng mình một đao hai đoạn đều nghĩ đến, vừa nghĩ cố gắng mấy ngày nay đột nhiên liền vỡ vụn, Mạch Đương không thể buông tha, ngây ngẩn nhìn Trì Yến không nói lời nào.
Trì Yến không biết cậu nghĩ gì, chỉ là cầm điện thoại đưa cậu, giọng điệu mang theo giáo dục nói: “Tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng tuốt nhiều tổn hại sức khỏe.”
… A?! Có ý gì? Mạch Đương cầm di động vừa nhìn, phát hiện trang đầu đã không phải cái weibo kia của mình, mà là một bài viết được share, trên đó viết, “Yêu thích của nam giới cường tráng, nam giới trưởng thành một tuần tự tuốt vài lần mới coi như vừa vặn, để tui mang mấy cưng đi vào thế giới đàn ông, lãnh hội hùng phong nam giới.” Người post là tên khốn Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh kia.
“…” Chắc là vừa rồi lúc muốn thoát ra cậu ấn lung tung vào, tuy rằng không phải cái weibo mình post kia, thế nhưng nội dung này so với lộ tài khoản cũng chẳng tốt đẹp gì!! Tự tuốt gì gì đó, sau khi quen biết Trì Yến cậu chỉ chiếu cố Mạch Ji Ji một chút thôi nha!
Mạch Ji Ji: Tui biểu thị trước kia trải qua rất không vui vẻ.
Ở trong lòng đem Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh quật một trăm lần, Mạch Đương cùng Trì Yến ra khỏi phòng, trước khi ra lại cúi mình vái chào Trì Đông Minh, khiến Trì Đông Minh dở khóc dở cười.
Trì Đông Minh kiểm tra cho Trì Yến xong phán đoán sơ bộ là anh không bị thương đến xương cốt, nhưng vì lý do an toàn, cũng để buổi tối trở về ứng phó mẹ Trì Yến, vẫn là viết giấy cho Trì Yến đi chụp X-quang.
Lúc Mạch Đương ở ngoài chờ Trì Yến chụp hình, Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh gửi tin nhắn đến, kèm theo cái weibo cậu ta vừa share kia.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Ha ha ha ha, chú em đây là thứ tốt đó, chú nhìn kỹ chưa? Tuyệt đối hữu dụng!
Duang: Nhìn cái rắm, nam thần nhìn!
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Ây da, đây là chuyện tốt nha, gọi nam thần cùng nghiên cứu, anh giúp tôi tôi giúp anh, thường xuyên qua lại liền giúp đến trên giường ha ha ha ha.
Duang: Đại sư đen tối chuyên nghiệp, sao cậu không tự cung đi?
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Nói đến đen tối, tôi so với đám tiểu cô nương nhà cậu còn kém xa lắm, dưới weibo của cậu không phải một mảnh sương mù bão cát à!!
Duang: Tui thích mấy cô ấy, mấy cô ấy muốn đen tối thế nào thì đen tối thế đó thôi.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Chậc, nói thật tối qua hai người có làm đến cùng không?
Duang: Làm cậu cái rắm.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Không phải làm tôi, là làm cậu.
Duang: Chó độc thân.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Wey wey wey, không thể công kích người thân nha, đúng rồi, cậu nhớ xem kỹ cái weibo tôi share nha, bên trong có rất nhiều kỹ xảo thực dụng, về sao cậu có chuyện sang viết truyện cao H cũng vô cùng hữu dụng, anh đặc biệt share cho cưng đó!!
Mạch Đương cảm giác người này đã không cứu được rồi, thoát khung chat chuyên tâm chờ Trì Yến.
Trì Yến đi ra rất nhanh, hai người cầm phim chụp trở về phòng, Trì Đông Minh nhìn qua phim xác định tay cùng lưng Trì Yến đều không bị thương đến xương, vết thương da thịt dưỡng một thời gian là được, có điều trong khoảng thời gian này vì để tay không lưu lại di chứng, ông cũng cấm Trì Yến chơi bóng.
Sau khi hỏi Trì Yến chuyện tối hôm qua, Trì Đông Minh nói với Mạch Đương: “Tối qua nhờ có Mạch Đương con, nếu không chê, có rảnh cùng Trì Yến đến nhà chú ăn một bữa cơm không?”
Hôm qua vừa được nam thần mời đến nhà ăn cơm, hôm nay lại được nhạc phụ đại nhân mời đến nhà ăn cơm, hạnh phúc tới quá nhanh, Mạch Đương có chút choáng váng.
Trì Yến thấy cậu lại rơi vào cõi mây, đưa khuỷu tay đụng đụng cậu, Mạch Đương lấy lại tinh thần phản ứng đầu tiên chính là khom người bái Trì Đông Minh một cái: “Vô cùng vinh hạnh, vậy liền cảm ơn chú Trì trước!”
Trì Đông Minh: “…”
Trì Yến: “…”
Trì Đông Minh buồn cười nhìn gáy cậu, đưa tay xoa xoa, cười nói: “Được rồi, thằng nhóc con sao cứ hành đại lễ như vậy, tùy ý chút đi.”
Bàn tay ấm áp phủ trên đầu, khiến Mạch Đương thất thần ngắn ngủi, loại trải nghiệm được trưởng bối xoa đầu này với cậu mà nói là khá xa lạ, không nói người cha đẻ ăn trên ngồi trước kia, ngay cả ánh mắt cha nuôi nhìn cậu khi còn bé cũng mang theo chán ghét, phảng phất như đang nhìn một vật dư thừa dơ bẩn vậy, loại cử chỉ dịu dàng này, trong tiểu thuyết của cậu xuất hiện qua vô số lần, nhưng chân thật cảm thụ qua lại rất ít, đến khi đối phương lấy tay ra rồi, cậu vẫn chưa hoàn toàn kịp phản ứng.
Từ bệnh viện đi ra tâm tình Mạch Đương rất tốt, một chuyến này không chỉ gặp được nhạc phụ đại nhân, còn lưu lại ấn tượng tốt cho nhạc phụ đại nhân, điều này tựa như trúng thưởng ngoài ý muốn vậy. Ngữ điệu cậu nhẹ nhàng hỏi Trì Yến: “Cứ như vậy tui có tính là đại ân nhân của nhà anh không?”
Trì Yến nghe vậy dừng bước lại, “Không tính.”
Mạch Đương dừng lại theo nhìn về phía anh, khoa trương nói: “Không thể nào, tui liều mạng như vậy, không nói loại nhất, tốt xấu gì cũng được cái loại hai…” Đối diện với ánh mắt Trì Yến cậu dừng lời lại, con ngươi đen nhánh của đối phương đang yên lặng nhìn cậu, màu sắc thuần túy như mặc ngọc (*) khiến cậu bỗng nhiên quên mình muốn nói gì.
(*) mặc ngọc:
Trì Yến lẳng lặng nhìn cậu, rồi chậm rãi nói: “Không tính là nhà tôi, tính cho tôi.”
Cứ như vậy tui có tính là đại ân nhân của nhà anh không?
Không tính, tính cho tôi.
Mạch Đương viết văn lâu như vậy, viết qua vô số tình thoại, cũng nghe qua xem qua vô số, bình thường trong nhóm tác giả lúc chơi đùa với bọn người Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh còn đùa giỡn không biên giới, thế nào những cái kia cộng lại dường như đều kém hơn so với một câu không tính là tình thoại này của Trì Yến, trong nháy mắt đó, cậu cảm giác đáy lòng mình lại bị Trì Yến lấp vào một tảng đá, mảnh đất hoang vắng trống trải kia trong đoạn thời gian chung đụng này đã nhồi đầy một khối nhỏ.
“A.” Mạch Đương nở nụ cười, sờ sờ mũi che giấu dao động trong lòng mình, tiếp tục nói đùa, “Đã như vậy, tui có phần thưởng gì không?”
“Cậu muốn cái gì?” Trì Yến hỏi cậu.
Muốn anh á. Trong lòng Mạch Đương nghĩ, miệng lại nói: “Còn chưa biết, cho thiếu trước đó.”
Trì Yến không có dị nghị, ừ một tiếng coi như đáp ứng.
Sau khi đón Mạch Manh, Mạch Nha điện thoại đến, nhắc Mạch Đương buổi chiều phải lên lớp, vừa vặn Trì Yến cũng có giờ học, hai người ăn cơm trưa rồi từng người rời đi, Mạch Đương rất muốn cùng Trì Yến đến lớp, đáng tiếc buổi chiều là tiết của lão thái thái, trừ khi cậu lại muốn viết 5000 chữ kiểm điểm bằng tiếng anh, nếu không chỉ có thể ngoan ngoãn đến trường báo danh.
“Nhắn tin liên lạc.” Sau khi Mạch Đương lên xe thì phất phất di động qua cửa sổ với Trì Yến.
Trì Yến gật gật đầu, đến một trạm xe buýt khác.
Mạch Đương muốn đem Mạch Manh về nhà trước rồi mới đến trường, tiện thể cũng có thể cho nó ăn gì đó, chỉ là không ngờ lúc này lại nhìn thấy người mình không muốn gặp trước cửa nhà.
Lần này người tới chỉ có một mình Cao Toa Toa, coi như là em gái trên mặt huyết thống của cậu, nhưng đối với loại huyết thống này cậu tuyệt không muốn. Đối phương đứng trước cửa nhà cậu, gương mặt đầy vẻ không kiên nhẫn, sau khi nhìn thấy cô ta Mạch Đương cảm thấy không khí cả tòa nhà đều không thông thuận.
“Cuối cùng anh cũng về, đây là cái chỗ rách nát gì thế, muỗi nhiều như vậy, bẩn muốn chết!” Cao Toa Toa ghét bỏ nói.
“Đại khái là có thêm thứ gì dơ bẩn đi.” Mạch Đương sờ sờ tai Mạch Manh, Mạch Manh như tán thành meo một tiếng.
Cao Toa Toa nghe hiểu ý trong lời cậu, sắc mặt càng thối, “Anh có ý gì?”
Mạch Đương không để ý đến cô ta, đi tới cầm chìa khóa mở cửa, trở tay liền đóng cửa lại, chặn người ở bên ngoài.
Vốn chuyến đi này Cao Toa Toa đã đủ khó chịu, nhưng chỗ mẹ bên kia chẳng có gì tiến triển, cha lại vẫn muốn đón Mạch Đương về, tối qua lúc cô đi qua phòng sách còn nghe được cha nói dự định đem cổ phần công ty chia cho Mạch Đương, điều này khiến cô rốt cục không ngồi yên được nữa, trốn học tìm đến đây, lại không ngờ rằng cô hạ mình cao quý còn bị cho ăn canh bế môn, may mà bản thân phản ứng cực nhanh lùi về sau hai bước mới không bị ván cửa đập vào mặt, nhưng cũng bị hoảng sợ, lập tức liền tức điên gõ cửa hô to: “Anh mở cửa cho tôi! Tôi có lời muốn nói với anh!”
Mạch Đương không thèm để ý, thả Mạch Manh xuống đất cho nó tìm đồ ăn, Mạch Manh thảnh thơi ăn đồ hộp của mình, đối với tiếng gõ cửa không phản ứng chút nào.
“Mở cửa! Mạch Đương, anh trốn ở trong đó tính là bản lĩnh gì? Anh cho rằng như vậy liền có thể trở về nhà chúng tôi sao? Tôi cho anh biết, anh đừng quá tự mình đa tình!” Cao Toa Toa lớn tiếng nói.
Mạch Đương cảm giác mình hẳn là nên cho cô ta hát bài “Phó Văn Bội, tôi biết cô đang ở nhà”(*), nghe vào tai còn rất giống đó.
(*) đây nhé, nghe vui tay phết =))
Cao Toa Toa không biết ý tưởng của Mạch Đương, chỉ là một mặt vỗ cửa, nói càng ngày càng khó nghe, cuối cùng ngay cả mẹ Mạch Đương cũng nhắc tới: “Mạch Đương, nếu anh không mở cửa anh có tin tôi đem bà mẹ không biết xấu hổ của anh gièm pha toàn bộ ra ngoài không?! Anh nghĩ rằng tôi không biết sao? Mau mở cửa cho tôi!”
Sau khi nghe đến những lời này khuôn mặt Mạch Đương tối đi, cậu sải bước tới kéo cửa ra, “Câm miệng!”
Tay Cao Toa Toa ngừng giữa không trung, gương mặt âm u của Mạch Đương khiến cô hoảng sợ, lập tức lại ngẩng đầu lên, “Anh có gia giáo hay không? Không nghe được lời tôi nói sao?!”
“Gia giáo?” Mạch Đương a một tiếng, “Ngô Diễm Lâm dạy cô gia giáo là để cô đến nhà nam giới xa lại đập cửa kêu to sao? Cô bị ngu à?”
Ngô Diễm Lâm chính là Cao phu nhân hiện tại, mẹ đẻ của Cao Toa Toa.
Cao Toa Toa nghe Mạch Đương nói, một hơi thở thiếu chút nữa không nhấc lên được, “Anh nói cái gì?! Anh lại dám…”
“Làm ầm ĩ nữa ông liền ném cô từ lầu bốn xuống.” Mạch Đương dùng cằm chỉ chỉ cầu thang sau lưng cô ta, “Lại để tôi nghe được một câu nói bậy về mẹ tôi từ miệng cô, tôi sẽ để cô biết cái gì gọi là gia giáo.”
Cao Toa Toa bị lời của cậu trấn trụ, quay đầu liếc nhìn cầu thang bẩn thỉu, trong nhất thời không nói nên lời.
Mạch Đương nhìn bộ dạng miệng cọp gan thỏ của cô ta cười nhạo một tiếng, lười nói nhảm với cô, tự đi xuống lầu.
“Anh đứng lại cho tôi! Tôi hỏi anh, anh muốn bao nhiêu tiền mới chịu đoạn tuyệt quan hệ với Cao gia chúng tôi? Anh nói.” Cao Toa Toa lại không định bỏ qua cơ hội như vậy, cô đi theo, “Chỉ cần trong phạm vi hợp lý tôi có thể cho anh, nhưng anh phải cam đoan tuyệt đối sẽ không có bất cứ quan hệ gì với nhà chúng tôi.”
Đối với loại não tàn xem phim truyền hình đến ngu này, Mạch Đương lười vớ vẩn cùng cô ta, tay cắm túi quần đi xuống lầu, vừa vặn Mạch Nha gọi điện thoại qua, cậu bắt máy: “Đến đầu hẻm rồi hử? Anh đang đi ra, mày chờ anh một…” Nói đến đây liền chặt đứt, bởi vì Cao Toa Toa phía sao thấy dáng vẻ cậu chẳng thèm phản ứng mình, thẹn quá thành giận, đưa tay đẩy vào lưng cậu, Mạch Đương không đề phòng nên bị cô ta đẩy xuống, lập tức trán liền đổ máu.
Edit + Beta: Snail
Trì Yến khom lưng giúp Mạch Đương nhặt điện thoại lên, khi nhìn thấy nội dung trên màn hình tay dừng một chút, ngẩng đầu liếc nhìn Mạch Đương.
Mạch Đương không biết làm sao để hình dung ánh mắt kia, túm lại có loại cảm giác tâm như tro tàn, cậu muốn nói cái weibo kia không phải mình post, nhưng trên đỉnh trang bìa rõ ràng là tên tài khoản của cậu. Giờ khắc này Mạch Đương não bổ rất nhiều, thậm chí ngay cả kết quả sau khi Trì Yến biết được tâm tư của mình, cùng mình một đao hai đoạn đều nghĩ đến, vừa nghĩ cố gắng mấy ngày nay đột nhiên liền vỡ vụn, Mạch Đương không thể buông tha, ngây ngẩn nhìn Trì Yến không nói lời nào.
Trì Yến không biết cậu nghĩ gì, chỉ là cầm điện thoại đưa cậu, giọng điệu mang theo giáo dục nói: “Tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng tuốt nhiều tổn hại sức khỏe.”
… A?! Có ý gì? Mạch Đương cầm di động vừa nhìn, phát hiện trang đầu đã không phải cái weibo kia của mình, mà là một bài viết được share, trên đó viết, “Yêu thích của nam giới cường tráng, nam giới trưởng thành một tuần tự tuốt vài lần mới coi như vừa vặn, để tui mang mấy cưng đi vào thế giới đàn ông, lãnh hội hùng phong nam giới.” Người post là tên khốn Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh kia.
“…” Chắc là vừa rồi lúc muốn thoát ra cậu ấn lung tung vào, tuy rằng không phải cái weibo mình post kia, thế nhưng nội dung này so với lộ tài khoản cũng chẳng tốt đẹp gì!! Tự tuốt gì gì đó, sau khi quen biết Trì Yến cậu chỉ chiếu cố Mạch Ji Ji một chút thôi nha!
Mạch Ji Ji: Tui biểu thị trước kia trải qua rất không vui vẻ.
Ở trong lòng đem Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh quật một trăm lần, Mạch Đương cùng Trì Yến ra khỏi phòng, trước khi ra lại cúi mình vái chào Trì Đông Minh, khiến Trì Đông Minh dở khóc dở cười.
Trì Đông Minh kiểm tra cho Trì Yến xong phán đoán sơ bộ là anh không bị thương đến xương cốt, nhưng vì lý do an toàn, cũng để buổi tối trở về ứng phó mẹ Trì Yến, vẫn là viết giấy cho Trì Yến đi chụp X-quang.
Lúc Mạch Đương ở ngoài chờ Trì Yến chụp hình, Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh gửi tin nhắn đến, kèm theo cái weibo cậu ta vừa share kia.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Ha ha ha ha, chú em đây là thứ tốt đó, chú nhìn kỹ chưa? Tuyệt đối hữu dụng!
Duang: Nhìn cái rắm, nam thần nhìn!
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Ây da, đây là chuyện tốt nha, gọi nam thần cùng nghiên cứu, anh giúp tôi tôi giúp anh, thường xuyên qua lại liền giúp đến trên giường ha ha ha ha.
Duang: Đại sư đen tối chuyên nghiệp, sao cậu không tự cung đi?
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Nói đến đen tối, tôi so với đám tiểu cô nương nhà cậu còn kém xa lắm, dưới weibo của cậu không phải một mảnh sương mù bão cát à!!
Duang: Tui thích mấy cô ấy, mấy cô ấy muốn đen tối thế nào thì đen tối thế đó thôi.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Chậc, nói thật tối qua hai người có làm đến cùng không?
Duang: Làm cậu cái rắm.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Không phải làm tôi, là làm cậu.
Duang: Chó độc thân.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Wey wey wey, không thể công kích người thân nha, đúng rồi, cậu nhớ xem kỹ cái weibo tôi share nha, bên trong có rất nhiều kỹ xảo thực dụng, về sao cậu có chuyện sang viết truyện cao H cũng vô cùng hữu dụng, anh đặc biệt share cho cưng đó!!
Mạch Đương cảm giác người này đã không cứu được rồi, thoát khung chat chuyên tâm chờ Trì Yến.
Trì Yến đi ra rất nhanh, hai người cầm phim chụp trở về phòng, Trì Đông Minh nhìn qua phim xác định tay cùng lưng Trì Yến đều không bị thương đến xương, vết thương da thịt dưỡng một thời gian là được, có điều trong khoảng thời gian này vì để tay không lưu lại di chứng, ông cũng cấm Trì Yến chơi bóng.
Sau khi hỏi Trì Yến chuyện tối hôm qua, Trì Đông Minh nói với Mạch Đương: “Tối qua nhờ có Mạch Đương con, nếu không chê, có rảnh cùng Trì Yến đến nhà chú ăn một bữa cơm không?”
Hôm qua vừa được nam thần mời đến nhà ăn cơm, hôm nay lại được nhạc phụ đại nhân mời đến nhà ăn cơm, hạnh phúc tới quá nhanh, Mạch Đương có chút choáng váng.
Trì Yến thấy cậu lại rơi vào cõi mây, đưa khuỷu tay đụng đụng cậu, Mạch Đương lấy lại tinh thần phản ứng đầu tiên chính là khom người bái Trì Đông Minh một cái: “Vô cùng vinh hạnh, vậy liền cảm ơn chú Trì trước!”
Trì Đông Minh: “…”
Trì Yến: “…”
Trì Đông Minh buồn cười nhìn gáy cậu, đưa tay xoa xoa, cười nói: “Được rồi, thằng nhóc con sao cứ hành đại lễ như vậy, tùy ý chút đi.”
Bàn tay ấm áp phủ trên đầu, khiến Mạch Đương thất thần ngắn ngủi, loại trải nghiệm được trưởng bối xoa đầu này với cậu mà nói là khá xa lạ, không nói người cha đẻ ăn trên ngồi trước kia, ngay cả ánh mắt cha nuôi nhìn cậu khi còn bé cũng mang theo chán ghét, phảng phất như đang nhìn một vật dư thừa dơ bẩn vậy, loại cử chỉ dịu dàng này, trong tiểu thuyết của cậu xuất hiện qua vô số lần, nhưng chân thật cảm thụ qua lại rất ít, đến khi đối phương lấy tay ra rồi, cậu vẫn chưa hoàn toàn kịp phản ứng.
Từ bệnh viện đi ra tâm tình Mạch Đương rất tốt, một chuyến này không chỉ gặp được nhạc phụ đại nhân, còn lưu lại ấn tượng tốt cho nhạc phụ đại nhân, điều này tựa như trúng thưởng ngoài ý muốn vậy. Ngữ điệu cậu nhẹ nhàng hỏi Trì Yến: “Cứ như vậy tui có tính là đại ân nhân của nhà anh không?”
Trì Yến nghe vậy dừng bước lại, “Không tính.”
Mạch Đương dừng lại theo nhìn về phía anh, khoa trương nói: “Không thể nào, tui liều mạng như vậy, không nói loại nhất, tốt xấu gì cũng được cái loại hai…” Đối diện với ánh mắt Trì Yến cậu dừng lời lại, con ngươi đen nhánh của đối phương đang yên lặng nhìn cậu, màu sắc thuần túy như mặc ngọc (*) khiến cậu bỗng nhiên quên mình muốn nói gì.
(*) mặc ngọc:
Trì Yến lẳng lặng nhìn cậu, rồi chậm rãi nói: “Không tính là nhà tôi, tính cho tôi.”
Cứ như vậy tui có tính là đại ân nhân của nhà anh không?
Không tính, tính cho tôi.
Mạch Đương viết văn lâu như vậy, viết qua vô số tình thoại, cũng nghe qua xem qua vô số, bình thường trong nhóm tác giả lúc chơi đùa với bọn người Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh còn đùa giỡn không biên giới, thế nào những cái kia cộng lại dường như đều kém hơn so với một câu không tính là tình thoại này của Trì Yến, trong nháy mắt đó, cậu cảm giác đáy lòng mình lại bị Trì Yến lấp vào một tảng đá, mảnh đất hoang vắng trống trải kia trong đoạn thời gian chung đụng này đã nhồi đầy một khối nhỏ.
“A.” Mạch Đương nở nụ cười, sờ sờ mũi che giấu dao động trong lòng mình, tiếp tục nói đùa, “Đã như vậy, tui có phần thưởng gì không?”
“Cậu muốn cái gì?” Trì Yến hỏi cậu.
Muốn anh á. Trong lòng Mạch Đương nghĩ, miệng lại nói: “Còn chưa biết, cho thiếu trước đó.”
Trì Yến không có dị nghị, ừ một tiếng coi như đáp ứng.
Sau khi đón Mạch Manh, Mạch Nha điện thoại đến, nhắc Mạch Đương buổi chiều phải lên lớp, vừa vặn Trì Yến cũng có giờ học, hai người ăn cơm trưa rồi từng người rời đi, Mạch Đương rất muốn cùng Trì Yến đến lớp, đáng tiếc buổi chiều là tiết của lão thái thái, trừ khi cậu lại muốn viết 5000 chữ kiểm điểm bằng tiếng anh, nếu không chỉ có thể ngoan ngoãn đến trường báo danh.
“Nhắn tin liên lạc.” Sau khi Mạch Đương lên xe thì phất phất di động qua cửa sổ với Trì Yến.
Trì Yến gật gật đầu, đến một trạm xe buýt khác.
Mạch Đương muốn đem Mạch Manh về nhà trước rồi mới đến trường, tiện thể cũng có thể cho nó ăn gì đó, chỉ là không ngờ lúc này lại nhìn thấy người mình không muốn gặp trước cửa nhà.
Lần này người tới chỉ có một mình Cao Toa Toa, coi như là em gái trên mặt huyết thống của cậu, nhưng đối với loại huyết thống này cậu tuyệt không muốn. Đối phương đứng trước cửa nhà cậu, gương mặt đầy vẻ không kiên nhẫn, sau khi nhìn thấy cô ta Mạch Đương cảm thấy không khí cả tòa nhà đều không thông thuận.
“Cuối cùng anh cũng về, đây là cái chỗ rách nát gì thế, muỗi nhiều như vậy, bẩn muốn chết!” Cao Toa Toa ghét bỏ nói.
“Đại khái là có thêm thứ gì dơ bẩn đi.” Mạch Đương sờ sờ tai Mạch Manh, Mạch Manh như tán thành meo một tiếng.
Cao Toa Toa nghe hiểu ý trong lời cậu, sắc mặt càng thối, “Anh có ý gì?”
Mạch Đương không để ý đến cô ta, đi tới cầm chìa khóa mở cửa, trở tay liền đóng cửa lại, chặn người ở bên ngoài.
Vốn chuyến đi này Cao Toa Toa đã đủ khó chịu, nhưng chỗ mẹ bên kia chẳng có gì tiến triển, cha lại vẫn muốn đón Mạch Đương về, tối qua lúc cô đi qua phòng sách còn nghe được cha nói dự định đem cổ phần công ty chia cho Mạch Đương, điều này khiến cô rốt cục không ngồi yên được nữa, trốn học tìm đến đây, lại không ngờ rằng cô hạ mình cao quý còn bị cho ăn canh bế môn, may mà bản thân phản ứng cực nhanh lùi về sau hai bước mới không bị ván cửa đập vào mặt, nhưng cũng bị hoảng sợ, lập tức liền tức điên gõ cửa hô to: “Anh mở cửa cho tôi! Tôi có lời muốn nói với anh!”
Mạch Đương không thèm để ý, thả Mạch Manh xuống đất cho nó tìm đồ ăn, Mạch Manh thảnh thơi ăn đồ hộp của mình, đối với tiếng gõ cửa không phản ứng chút nào.
“Mở cửa! Mạch Đương, anh trốn ở trong đó tính là bản lĩnh gì? Anh cho rằng như vậy liền có thể trở về nhà chúng tôi sao? Tôi cho anh biết, anh đừng quá tự mình đa tình!” Cao Toa Toa lớn tiếng nói.
Mạch Đương cảm giác mình hẳn là nên cho cô ta hát bài “Phó Văn Bội, tôi biết cô đang ở nhà”(*), nghe vào tai còn rất giống đó.
(*) đây nhé, nghe vui tay phết =))
Cao Toa Toa không biết ý tưởng của Mạch Đương, chỉ là một mặt vỗ cửa, nói càng ngày càng khó nghe, cuối cùng ngay cả mẹ Mạch Đương cũng nhắc tới: “Mạch Đương, nếu anh không mở cửa anh có tin tôi đem bà mẹ không biết xấu hổ của anh gièm pha toàn bộ ra ngoài không?! Anh nghĩ rằng tôi không biết sao? Mau mở cửa cho tôi!”
Sau khi nghe đến những lời này khuôn mặt Mạch Đương tối đi, cậu sải bước tới kéo cửa ra, “Câm miệng!”
Tay Cao Toa Toa ngừng giữa không trung, gương mặt âm u của Mạch Đương khiến cô hoảng sợ, lập tức lại ngẩng đầu lên, “Anh có gia giáo hay không? Không nghe được lời tôi nói sao?!”
“Gia giáo?” Mạch Đương a một tiếng, “Ngô Diễm Lâm dạy cô gia giáo là để cô đến nhà nam giới xa lại đập cửa kêu to sao? Cô bị ngu à?”
Ngô Diễm Lâm chính là Cao phu nhân hiện tại, mẹ đẻ của Cao Toa Toa.
Cao Toa Toa nghe Mạch Đương nói, một hơi thở thiếu chút nữa không nhấc lên được, “Anh nói cái gì?! Anh lại dám…”
“Làm ầm ĩ nữa ông liền ném cô từ lầu bốn xuống.” Mạch Đương dùng cằm chỉ chỉ cầu thang sau lưng cô ta, “Lại để tôi nghe được một câu nói bậy về mẹ tôi từ miệng cô, tôi sẽ để cô biết cái gì gọi là gia giáo.”
Cao Toa Toa bị lời của cậu trấn trụ, quay đầu liếc nhìn cầu thang bẩn thỉu, trong nhất thời không nói nên lời.
Mạch Đương nhìn bộ dạng miệng cọp gan thỏ của cô ta cười nhạo một tiếng, lười nói nhảm với cô, tự đi xuống lầu.
“Anh đứng lại cho tôi! Tôi hỏi anh, anh muốn bao nhiêu tiền mới chịu đoạn tuyệt quan hệ với Cao gia chúng tôi? Anh nói.” Cao Toa Toa lại không định bỏ qua cơ hội như vậy, cô đi theo, “Chỉ cần trong phạm vi hợp lý tôi có thể cho anh, nhưng anh phải cam đoan tuyệt đối sẽ không có bất cứ quan hệ gì với nhà chúng tôi.”
Đối với loại não tàn xem phim truyền hình đến ngu này, Mạch Đương lười vớ vẩn cùng cô ta, tay cắm túi quần đi xuống lầu, vừa vặn Mạch Nha gọi điện thoại qua, cậu bắt máy: “Đến đầu hẻm rồi hử? Anh đang đi ra, mày chờ anh một…” Nói đến đây liền chặt đứt, bởi vì Cao Toa Toa phía sao thấy dáng vẻ cậu chẳng thèm phản ứng mình, thẹn quá thành giận, đưa tay đẩy vào lưng cậu, Mạch Đương không đề phòng nên bị cô ta đẩy xuống, lập tức trán liền đổ máu.