Edit + Beta: Snail
Mạch Đương nhìn chương truyện chính mình vừa gõ đầu tiên liền hơi vui vẻ, kéo chuột lên trên nhìn một chút.
…
Đệ XX chương
…
Cánh tay Lục Tranh trong quá trình chém giết Tàn Cốt Thú bị trảo ra một vết rách thật dài, kéo từ bả vai đến tận dưới mu bàn tay, sâu đủ thấy xương, máu tươi trong nháy mắt nhiễm đỏ toàn bộ cánh tay.
Toàn thân Tàn Cốt Thú được xương cốt bao trùm, cứng rắn vô cùng, tứ chi với móng vuốt dài thật dài, cự thạch cũng có thể bị nó phá vỡ, nếu không phải Lục Tranh tránh nhanh, cả cánh tay đều sẽ bị phế bỏ, có điều lúc này cũng không tốt lắm, hắn dựa vào một bên cự thạch dồn dập thở phì phò.
“Lục Tranh!” Bên kia Eiser huy đao chém ma thú trước mắt ngã nhào trên mặt đất, thuấn di đến bên cạnh Lục Tranh, một tay dìu hắn thối lui về phía sau, sốt ruột hỏi, “Thế nào? Không sao chứ?”
“Không sao.” Lục Tranh cắn răng gật gật đầu, miệng vết thương trên cánh tay quá sâu, toàn bộ cánh tay hắn hầu như ngoài đau đã không còn cảm giác khác, ánh mắt càng vì miệng vết thương mà bắt đầu trở nên có chút mơ hồ.
“Chờ ta mấy phút, lập tức xong ngay.” Eiser liếc nhìn về phía Tàn Cốt Thú đang chạy tới chỗ hai người, vội vội vàng vàng cho Lục Tranh một thuật chữa thương đơn giản, giơ đao liền xông tới.
“Cẩn thận chút!” Lục Tranh hô một tiếng với y.
Eiser phí chút công phu giải quyết Tàn Cốt Thú, y không hề quan tâm đến lúc đánh nhau vừa rồi bị móng vuốt sắc bén xé mở bả vai, bước nhanh trở lại bên người Lục Tranh, lại phát hiện Lục Tranh đã hơi mất đi ý thức, dùng kiếm chống đỡ mới khiến chính mình không ngã xuống.
“Lục Tranh!” Y nhìn cánh tay bị thương vẫn đang chảy máu của Lục Tranh, thuật chữa thương vừa rồi dường như không có bao nhiêu tác dụng, một vòng ngoài miệng vết thương đang hiện lên màu xanh đen, không khỏi cả kinh, năm ngón bàn tay trái mở ra ngưng tụ linh lực rồi đặt lên vết thương của Lục Tranh.
Miệng vết thương rất lớn, linh lực hấp thu rất nhanh, dưới sự chữa trị của Eiser dần dần có chút khởi sắc. Eiser nhìn miệng vết thương màu đen chậm rãi biến đỏ, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, một tay đỡ Lục Tranh để hắn dựa vào mình, khẽ gọi: “Lục Tranh, tỉnh nào, trước đừng ngủ.”
“…” Lục Tranh cau mày, mi mắt giật giật, hơi hé mắt ra, ánh mắt một mảng mơ hồ.
“Tốt hơn chút nào không?” Eiser hỏi.
Ý thức Lục Tranh mơ hồ, chỉ có thể nhìn đến mái tóc màu vàng của Eiser, màu sắc ấm áp khiến hắn nhớ tới cảm giác khi còn bé được mẹ ôm vào trong ngực, bên tai còn truyền đến giọng nói mềm mỏng nhu hòa, khiến ý thức hắn càng thêm mơ hồ, hắn theo bản năng đưa tay sờ người trước mắt một cái, giống như làm nũng khi còn bé khe khẽ lẩm bẩm: “Người trở về rồi…”
“Cái gì?” Eiser không nghe rõ lời hắn nói, cúi đầu để sát vào hắn.
“Đừng rời khỏi ta có được không…” Lục Tranh thấp giọng nói.
“…” Eiser cứng người lại một chút, linh lực trên tay đột nhiên tiêu tan, Lục Tranh nắm chặt y.
“Ta rất nhớ người… Đừng đi…”
“… Được.”
…
Nội dung đến đây liền kết thúc, hiện tại cậu đang gõ chương ‘Long Biến’, viết một cố sự trưởng thành cùng chinh chiến, nhân vật chính Lục Tranh là hỗn huyết Long tộc và Ma tộc, cha ruột không rõ, mẹ là con gái thân vương Ma tộc, khi ra ngoài lịch lãm cùng một Long tộc yêu nhau.
Long tộc cùng Ma tộc mấy đời tranh chấp, hai trăm năm trước hai tộc đại chiến song phương càng tử thương vô số, sự tình mẫu thân Lục Tranh cùng Long tộc yêu nhau vốn bị ban chết, cuối cùng thân vương dùng sinh mệnh đổi lấy bình an cho nàng, chỉ là mang vạ khó tránh trọng tội, mẫu thân Lục Tranh bị loại bỏ ma cốt lưu đày đến nơi cách đó ngàn dặm – Đầm Tội Ác.
Sau khi vứt đi ma lực, loại bỏ ma cốt, Ma tộc so với nhân loại bình thường còn khó sống ở đại lục này hơn, huống chi là vùng đất tội ác hung hiểm dị thường. Lúc đó mẫu thân Lục Tranh đã có thai, bên người chỉ có hai tử sĩ bảo vệ, mặc dù có người bảo hộ không đến mức bị ác thú hung tàn nuốt chửng, lại bởi vì bị rút hồn gở xương, lưu lại bệnh căn mà cả ngày ho ra máu, cuối cùng khi Lục Tranh mười ba tuổi không trị bỏ mình.
Trước khi chết nàng níu chặt tay Lục Tranh, ánh mắt tan rã nói với hắn nhất định phải thay nàng trở lại Ma tộc, đến nhìn lăng mộ ông ngoại hắn, thay đứa con gái bất hiếu như nàng nhìn ông.
Sau khi mai táng mẫu thân, Lục Tranh cùng tử sĩ bảo hộ ra khỏi Đầm Tội Ác, trên đường tử sĩ vì cứu hắn lần lượt chết đi, còn lại một mình hắn đi đến Ma tộc.
Tinh Linh Eiser là tình cờ quen biết, đối phương đến từ vương tộc Tinh Linh, cường đại, ôn hòa. Hai người trải qua sinh tử trở thành người hợp tác chặt chẽ không thể tách rời, sau khi Eiser biết thân thế Lục Tranh liền đáp ứng hắn nhất định sẽ cùng hắn trở lại vùng đất Ma tộc.
Bắt đầu từ khi Lục Tranh bước vào vùng đất Ma tộc, Eiser vẫn bên cạnh hắn. Tuy rất nhiều độc giả nói hai người là trời sinh một đôi, Long Biến không cần nữ chính, chỉ cần Lục Tranh cùng Eiser, nhưng Mạch Đương cũng không suy xét chuyện muốn viết hai người họ thành một đôi, đây là một quyển văn chinh chiến vô CP, cuối cùng là Lục Tranh hoàn thành nguyện vọng mẫu thân, mà còn trở thành vương giả mạnh nhất Long – Ma tộc, mà Eiser thì trở về tộc Tinh Linh.
Đại khái là gần đây tâm tình yêu đương quá mãnh liệt rồi, không cẩn thận đem cốt truyện viết sai lệch, ngay cả huynh đệ tốt đều thiếu chút nữa viết ra cơ tình.
Mạch Đương nhìn thời gian, cách ước định một giờ còn hai mươi phút, cậu tiếp tục gõ chữ, một giờ sau, trong nhóm bắt đầu điểm danh.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: 5800
Tiểu Nhân Viên Cần Lao Gõ Chữ: 4200
Nguyệt Đại Tiên Tiên Tiên Tiên: 3900
Duang: 4100
Lông Lông Lông Lông Đang Giương: 1800
Thắng lợi là Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh, người kia có biệt xưng là máy gõ chữ, trong nhóm hợp chữ thắng nhiều nhất là cậu ta, thứ hai chính là Mạch Đương, điều này đại khái là phải cảm tạ tốc độ tay của thằng độc thân hai mươi năm như cậu 23333 (ahuhuhuhu).
Duang: @ Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh, thím nha là ăn thuốc kích thích sao?
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Không không không, tui chỉ muốn ăn kem, vị hoa đào!!
Lông Lông Lông Lông Đang Giương: Tui cũng muốn ăn…
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Tay tàn cút.
Lông Lông Lông Lông Đang Giương: QAQ
Duang: Đi, cho ăn no luôn.
Mạch Đương cười một cái, chuyển đến QQ trên di động phát tiền thưởng cho Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh.
Duang: [kem que vị hoa cúc]
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Ha ha ha ha ha, vị hoa cúc cái quỷ gì, mịa nó ăn không vô.
Duang: Ăn nhiều chút, không đủ nói với ca.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Cảm giác tựa như đang ăn chính mình…
Duang: Thím tự công tự thụ sao?
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Cút cút cút, còn hợp không?
Duang: Lần sau đi, xuống đây.
Mạch Đương thoát QQ, đứng dậy đem quần áo giặt xong phơi trên ban công, ngõ nhỏ dưới lầu truyền đến tiếng mèo kêu, cậu đưa đầu ra nhìn một chút, phía dưới một mảnh tối đen, chỉ có thể nghe được âm thanh sột soạt, đại khái là tiếng mèo hoang đào thùng rác.
Mạch Đương đứng ở ban công nghe một hồi, nhớ lại chuyện khi còn bé.
Đại khái là lúc năm tuổi, cậu từ đầu hẻm nhặt một con mèo về, bé mèo màu trắng vàng, rất nhỏ con, vẫn dán trong lòng bàn tay cậu kêu to, khả ái cực kỳ.
Lúc đó cậu cùng mèo nhỏ chơi một buổi chiều, thời điểm mẹ trở về cậu như hiến vật quý mà ôm mèo đến cho bà xem, lại không ngờ rằng bị bà tát một bạt tay, mèo con lớn chừng bàn tay bị ném xuống đất, kêu lên một tiếng thê lương, mà tay cậu bị quất ra dấu màu đỏ.
“Mày cút, hoặc là nó cút.” Giọng mẹ dị thường chán ghét, chỉ là khi đó cậu còn quá nhỏ, không thể hiểu được thống khổ trong mắt mẹ, chỉ biết ôm mèo nhỏ kêu đau cầu bà lưu nó lại.
Cuối cùng cậu và mèo nhỏ đều bị đuổi ra khỏi cửa, trong mùa đông lớn cậu ôm mèo nhỏ co rụt trong hành lang cóng đến mức run lẩy bẩy, mèo nhỏ dán vào ngực cậu yếu ớt kêu to.
“Meo –” Một tiếng mèo kêu chói tai đánh gãy hồi ức của cậu, dưới lầu truyền đến vài tiếng chửi bậy.
Ngày mai mua chút thức ăn cho mèo đi. Mắt Mạch Đương nhìn ngõ nhỏ tối như mực dưới lầu nghĩ như vậy.
Mạch Đương nhìn chương truyện chính mình vừa gõ đầu tiên liền hơi vui vẻ, kéo chuột lên trên nhìn một chút.
…
Đệ XX chương
…
Cánh tay Lục Tranh trong quá trình chém giết Tàn Cốt Thú bị trảo ra một vết rách thật dài, kéo từ bả vai đến tận dưới mu bàn tay, sâu đủ thấy xương, máu tươi trong nháy mắt nhiễm đỏ toàn bộ cánh tay.
Toàn thân Tàn Cốt Thú được xương cốt bao trùm, cứng rắn vô cùng, tứ chi với móng vuốt dài thật dài, cự thạch cũng có thể bị nó phá vỡ, nếu không phải Lục Tranh tránh nhanh, cả cánh tay đều sẽ bị phế bỏ, có điều lúc này cũng không tốt lắm, hắn dựa vào một bên cự thạch dồn dập thở phì phò.
“Lục Tranh!” Bên kia Eiser huy đao chém ma thú trước mắt ngã nhào trên mặt đất, thuấn di đến bên cạnh Lục Tranh, một tay dìu hắn thối lui về phía sau, sốt ruột hỏi, “Thế nào? Không sao chứ?”
“Không sao.” Lục Tranh cắn răng gật gật đầu, miệng vết thương trên cánh tay quá sâu, toàn bộ cánh tay hắn hầu như ngoài đau đã không còn cảm giác khác, ánh mắt càng vì miệng vết thương mà bắt đầu trở nên có chút mơ hồ.
“Chờ ta mấy phút, lập tức xong ngay.” Eiser liếc nhìn về phía Tàn Cốt Thú đang chạy tới chỗ hai người, vội vội vàng vàng cho Lục Tranh một thuật chữa thương đơn giản, giơ đao liền xông tới.
“Cẩn thận chút!” Lục Tranh hô một tiếng với y.
Eiser phí chút công phu giải quyết Tàn Cốt Thú, y không hề quan tâm đến lúc đánh nhau vừa rồi bị móng vuốt sắc bén xé mở bả vai, bước nhanh trở lại bên người Lục Tranh, lại phát hiện Lục Tranh đã hơi mất đi ý thức, dùng kiếm chống đỡ mới khiến chính mình không ngã xuống.
“Lục Tranh!” Y nhìn cánh tay bị thương vẫn đang chảy máu của Lục Tranh, thuật chữa thương vừa rồi dường như không có bao nhiêu tác dụng, một vòng ngoài miệng vết thương đang hiện lên màu xanh đen, không khỏi cả kinh, năm ngón bàn tay trái mở ra ngưng tụ linh lực rồi đặt lên vết thương của Lục Tranh.
Miệng vết thương rất lớn, linh lực hấp thu rất nhanh, dưới sự chữa trị của Eiser dần dần có chút khởi sắc. Eiser nhìn miệng vết thương màu đen chậm rãi biến đỏ, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, một tay đỡ Lục Tranh để hắn dựa vào mình, khẽ gọi: “Lục Tranh, tỉnh nào, trước đừng ngủ.”
“…” Lục Tranh cau mày, mi mắt giật giật, hơi hé mắt ra, ánh mắt một mảng mơ hồ.
“Tốt hơn chút nào không?” Eiser hỏi.
Ý thức Lục Tranh mơ hồ, chỉ có thể nhìn đến mái tóc màu vàng của Eiser, màu sắc ấm áp khiến hắn nhớ tới cảm giác khi còn bé được mẹ ôm vào trong ngực, bên tai còn truyền đến giọng nói mềm mỏng nhu hòa, khiến ý thức hắn càng thêm mơ hồ, hắn theo bản năng đưa tay sờ người trước mắt một cái, giống như làm nũng khi còn bé khe khẽ lẩm bẩm: “Người trở về rồi…”
“Cái gì?” Eiser không nghe rõ lời hắn nói, cúi đầu để sát vào hắn.
“Đừng rời khỏi ta có được không…” Lục Tranh thấp giọng nói.
“…” Eiser cứng người lại một chút, linh lực trên tay đột nhiên tiêu tan, Lục Tranh nắm chặt y.
“Ta rất nhớ người… Đừng đi…”
“… Được.”
…
Nội dung đến đây liền kết thúc, hiện tại cậu đang gõ chương ‘Long Biến’, viết một cố sự trưởng thành cùng chinh chiến, nhân vật chính Lục Tranh là hỗn huyết Long tộc và Ma tộc, cha ruột không rõ, mẹ là con gái thân vương Ma tộc, khi ra ngoài lịch lãm cùng một Long tộc yêu nhau.
Long tộc cùng Ma tộc mấy đời tranh chấp, hai trăm năm trước hai tộc đại chiến song phương càng tử thương vô số, sự tình mẫu thân Lục Tranh cùng Long tộc yêu nhau vốn bị ban chết, cuối cùng thân vương dùng sinh mệnh đổi lấy bình an cho nàng, chỉ là mang vạ khó tránh trọng tội, mẫu thân Lục Tranh bị loại bỏ ma cốt lưu đày đến nơi cách đó ngàn dặm – Đầm Tội Ác.
Sau khi vứt đi ma lực, loại bỏ ma cốt, Ma tộc so với nhân loại bình thường còn khó sống ở đại lục này hơn, huống chi là vùng đất tội ác hung hiểm dị thường. Lúc đó mẫu thân Lục Tranh đã có thai, bên người chỉ có hai tử sĩ bảo vệ, mặc dù có người bảo hộ không đến mức bị ác thú hung tàn nuốt chửng, lại bởi vì bị rút hồn gở xương, lưu lại bệnh căn mà cả ngày ho ra máu, cuối cùng khi Lục Tranh mười ba tuổi không trị bỏ mình.
Trước khi chết nàng níu chặt tay Lục Tranh, ánh mắt tan rã nói với hắn nhất định phải thay nàng trở lại Ma tộc, đến nhìn lăng mộ ông ngoại hắn, thay đứa con gái bất hiếu như nàng nhìn ông.
Sau khi mai táng mẫu thân, Lục Tranh cùng tử sĩ bảo hộ ra khỏi Đầm Tội Ác, trên đường tử sĩ vì cứu hắn lần lượt chết đi, còn lại một mình hắn đi đến Ma tộc.
Tinh Linh Eiser là tình cờ quen biết, đối phương đến từ vương tộc Tinh Linh, cường đại, ôn hòa. Hai người trải qua sinh tử trở thành người hợp tác chặt chẽ không thể tách rời, sau khi Eiser biết thân thế Lục Tranh liền đáp ứng hắn nhất định sẽ cùng hắn trở lại vùng đất Ma tộc.
Bắt đầu từ khi Lục Tranh bước vào vùng đất Ma tộc, Eiser vẫn bên cạnh hắn. Tuy rất nhiều độc giả nói hai người là trời sinh một đôi, Long Biến không cần nữ chính, chỉ cần Lục Tranh cùng Eiser, nhưng Mạch Đương cũng không suy xét chuyện muốn viết hai người họ thành một đôi, đây là một quyển văn chinh chiến vô CP, cuối cùng là Lục Tranh hoàn thành nguyện vọng mẫu thân, mà còn trở thành vương giả mạnh nhất Long – Ma tộc, mà Eiser thì trở về tộc Tinh Linh.
Đại khái là gần đây tâm tình yêu đương quá mãnh liệt rồi, không cẩn thận đem cốt truyện viết sai lệch, ngay cả huynh đệ tốt đều thiếu chút nữa viết ra cơ tình.
Mạch Đương nhìn thời gian, cách ước định một giờ còn hai mươi phút, cậu tiếp tục gõ chữ, một giờ sau, trong nhóm bắt đầu điểm danh.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: 5800
Tiểu Nhân Viên Cần Lao Gõ Chữ: 4200
Nguyệt Đại Tiên Tiên Tiên Tiên: 3900
Duang: 4100
Lông Lông Lông Lông Đang Giương: 1800
Thắng lợi là Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh, người kia có biệt xưng là máy gõ chữ, trong nhóm hợp chữ thắng nhiều nhất là cậu ta, thứ hai chính là Mạch Đương, điều này đại khái là phải cảm tạ tốc độ tay của thằng độc thân hai mươi năm như cậu 23333 (ahuhuhuhu).
Duang: @ Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh, thím nha là ăn thuốc kích thích sao?
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Không không không, tui chỉ muốn ăn kem, vị hoa đào!!
Lông Lông Lông Lông Đang Giương: Tui cũng muốn ăn…
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Tay tàn cút.
Lông Lông Lông Lông Đang Giương: QAQ
Duang: Đi, cho ăn no luôn.
Mạch Đương cười một cái, chuyển đến QQ trên di động phát tiền thưởng cho Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh.
Duang: [kem que vị hoa cúc]
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Ha ha ha ha ha, vị hoa cúc cái quỷ gì, mịa nó ăn không vô.
Duang: Ăn nhiều chút, không đủ nói với ca.
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Cảm giác tựa như đang ăn chính mình…
Duang: Thím tự công tự thụ sao?
Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Cút cút cút, còn hợp không?
Duang: Lần sau đi, xuống đây.
Mạch Đương thoát QQ, đứng dậy đem quần áo giặt xong phơi trên ban công, ngõ nhỏ dưới lầu truyền đến tiếng mèo kêu, cậu đưa đầu ra nhìn một chút, phía dưới một mảnh tối đen, chỉ có thể nghe được âm thanh sột soạt, đại khái là tiếng mèo hoang đào thùng rác.
Mạch Đương đứng ở ban công nghe một hồi, nhớ lại chuyện khi còn bé.
Đại khái là lúc năm tuổi, cậu từ đầu hẻm nhặt một con mèo về, bé mèo màu trắng vàng, rất nhỏ con, vẫn dán trong lòng bàn tay cậu kêu to, khả ái cực kỳ.
Lúc đó cậu cùng mèo nhỏ chơi một buổi chiều, thời điểm mẹ trở về cậu như hiến vật quý mà ôm mèo đến cho bà xem, lại không ngờ rằng bị bà tát một bạt tay, mèo con lớn chừng bàn tay bị ném xuống đất, kêu lên một tiếng thê lương, mà tay cậu bị quất ra dấu màu đỏ.
“Mày cút, hoặc là nó cút.” Giọng mẹ dị thường chán ghét, chỉ là khi đó cậu còn quá nhỏ, không thể hiểu được thống khổ trong mắt mẹ, chỉ biết ôm mèo nhỏ kêu đau cầu bà lưu nó lại.
Cuối cùng cậu và mèo nhỏ đều bị đuổi ra khỏi cửa, trong mùa đông lớn cậu ôm mèo nhỏ co rụt trong hành lang cóng đến mức run lẩy bẩy, mèo nhỏ dán vào ngực cậu yếu ớt kêu to.
“Meo –” Một tiếng mèo kêu chói tai đánh gãy hồi ức của cậu, dưới lầu truyền đến vài tiếng chửi bậy.
Ngày mai mua chút thức ăn cho mèo đi. Mắt Mạch Đương nhìn ngõ nhỏ tối như mực dưới lầu nghĩ như vậy.