Tuy nói không phải là bởi vì Cố Y quen biết mình mới sửa đổi kịch bản, nhưng nghĩ đến Lục Ly sẽ không bị những người khác ôm, cô liền không khỏi cảm thấy vui vẻ, vô cùng vui sướиɠ.
Nguyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm bên kia, có chút kinh ngạc vì ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu của mình.
Bắt đầu từ khi nào, cô thế mà đều không hy vọng Lục Ly bị những người khác ôm.
Rõ ràng, bây giờ còn đang quay phim không phải sao??
Nguyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm bên kia hồi lâu, Cố đạo kêu ba lần cắt, cảnh diễn này cuối cùng cũng qua.
“Nghỉ ngơi mười phút lại tiếp tục.”
Lục Ly hơi ngừng lại, xoay người liền chuẩn bị đi tới bên kia, còn chưa đi xa, Tư Đồ Nguyệt liền gọi anh lại.
“Lục nam thần.”
Lục Ly quay đầu lại nhìn cô ta một cái: “Có việc?”
Tư Đồ Nguyệt để cho mình tận lực xem nhẹ ánh mắt lãnh đạm của Lục Ly, chỉ cố nén nói: “Cảnh diễn trước đó, em muốn thảo luận với anh một chút.”
Lục Ly khẽ run, suy nghĩ một chút nói: “Cô nói bây giờ luôn đi, có ý kiến gì không.”
Dù sao cũng là đóng phim, cho dù là không thích, Lục Ly cũng sẽ không trực tiếp cự tuyệt.
Tư Đồ Nguyệt có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Lục Ly sẽ đáp ứng, nháy mắt biểu tình trêи mặt trở nêm tốt hơn nhiều: “Vâng, có thể đến bên kia nói không?”bg-ssp-{height:px}
Lục Ly liếc nhìn vị trí cô ta chỉ, gật gật đầu: “Đi thôi.”
Hai người đi tới bên kia, Nguyễn Nhuyễn yên lặng nhìn.
Cố Y ở một bên cười: “Ghen?”
“Không có.”
Cô tin tưởng Lục Ly, cũng biết bây giờ đang quay phim.
Cố Y chậc chậc hai tiếng, đưa tay nhéo gương mặt nộn nộn của cô, trêu ghẹo: “Còn nói không có, khuôn mặt tròn trịa này cũng trở thành bánh bao rồi.”
Nguyễn Nhuyễn cho cô một ánh mắt xem thường, không tiếp tục phản ứng Cố Y.
Cô nhìn thẳng về phía bên kia, Lục Ly đúng lúc nhìn tới Nguyễn Nhuyễn, cho cô một ánh mắt, để cô an tâm.
Nguyễn Nhuyễn khẽ cười một tiếng, ngược lại không để ý, cong cong môi không tiếng động nói một câu với Lục Ly, Nguyễn Nhuyễn liền đi tới bên khác, chuẩn bị uống nước.
Nguyễn Nhuyễn mới vừa rót nước ra, liền nhìn Cố Y đang kéo cánh tay của cô, bảo cô nhìn bên kia.
Bên kia Tư Đồ Nguyệt càng ngày càng tới gần Lục Ly, Nguyễn Nhuyễn nửa híp mắt, ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi có chút khô, sau khi uống một ngụm nước, cô híp mắt nói: “Chị nói nếu bây giờ em mà đi qua sẽ ra sao?”