Nhìn vỏ đoản kiếm khảm ba màu đỏ, lục, lam trước mặt, A Diệu năm hai mươi tuổi giờ đây đang âm thầm cười khẩy. Năm năm trước, chàng nhặt lên đoản kiếm này để đổi lấy điều kiện vật chất dồi dào và cơ hội được học hành vô cùng quý giá cho bản thân và Linh Nhi, đồng thời cũng để giải cứu A Lạc. Lưu Uyên cũng đã lên tiếng nhận chàng là nghĩa tử, mặc dù có đôi khi Lưu Hòa và Lưu Thông vẫn còn khinh thường và bắt nạt chàng, thế nhưng những trò đùa của bọn quý công tử này chẳng là gì đối với chàng.
Bây giờ, đã đến lúc phải trả món nợ. A Diệu không hề để tâm đến thân phận công tử của mình, nhưng bệnh ho của Linh Nhi thì ngày càng nặng và muội ấy cần phải dùng những loại thuốc đắt tiền trong một thời gian dài. Nếu chàng không thể hoàn thành nhiệm vụ, một ngày nào đó huynh muội hai người họ sẽ bị trả lại thân phận như cũ, chỉ sợ rằng Linh Nhi sẽ không sống được một năm nữa.
Những tưởng chàng có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách suôn sẻ, nhưng không ngờ lại gặp phải tình hình khó khăn. Ánh trăng bạc hắt lên lưỡi kiếm thứ ánh sáng lạnh lẽo, soi rọi những đường nét góc cạnh lạnh lùng nghiêm nghị trên khuôn mặt chàng. A Diệu nheo mắt nhìn đoản kiếm trên tay. Các khớp ngón tay của chàng trở nên trắng bệch do dùng lực quá mạnh. Bất luận đoản kiếm này có nặng đến đâu, chàng cũng phải cầm nó.
Chàng không còn đường lui nữa rồi.Mười ngày sau, A Lạc trở về như đã hẹn. Trông hắn đầy phong trần mệt mỏi với đôi mắt đỏ ngầu và vẻ mặt thì vô cùng uể oải, hắn chỉ kể lại qua loa vài câu rằng không có gì ở quê nhà và không chịu đề cập đến những thứ còn lại. Cổ Li có trách mắng thì hắn cũng chỉ cười đùa cợt nhả, cứ như nước đổ lá khoai vậy thôi. Vì suy nghĩ đến toàn cục, cho dù tức giận Cổ Li vẫn phải giúp A Lạc che giấu để hắn được nghỉ ngơi một ngày. May mắn là, gần đây triều đình nhà Tấn đã xảy ra một sự việc khó bề tưởng tượng nổi và Cổ Li phải mật báo với "người đó" trước.
Chính là sự việc Hoàng hậu Giả Nam Phong tuyên bố với các quan đại thần rằng bà ta đã thụ thai và đã sinh con trong năm tang lễ của Hán Vũ Đế. Bởi vì trong quốc tang, hết thảy mọi việc trong hoàng cung đều phải tạm hoãn, nên bà ta buộc lòng phải sinh con trong bí mật. Đứa trẻ được nuôi dưỡng trong nhà muội muội của bà ta và bây giờ là lúc đứa trẻ phải nhận lại tổ tông của mình. Lý do này của bà ta khiến tất cả triều thần và hết thảy thế gia vọng tộc đều hiểu rõ rằng: Hoàng hậu đã bắt đầu dùng đủ mọi thủ đoạn để đối phó với vấn đề người thừa kế.
Từ khi Giả Nam Phong thành thân với Tư Mã Trung, bà ta luôn đề phòng nghiêm ngặt và ngăn không cho tất cả các phi tần trong cung có cơ hội đến gần Hoàng đế. Từng có một cung nữ không sợ chết vụng trộm mang long thai, sau khi biết chuyện, bà ta đã cầm ngọn kích nhỏ rồi dùng sức mạnh lao thẳng vào bụng của người cung phi ấy khiến sảy thai, máu huyết lênh láng, trông hết sức thảm thương. Nhưng Hoàng đế dù sao cũng phải có người thừa kế, Giả Nam Phong không muốn thua kém, song, bà ta cũng chỉ sinh được bốn nàng công chúa mà không sinh được hoàng tử.
Tuy rằng việc có con trai nối dõi đối với Tư Mã Trung là vô cùng khó khăn, thế nhưng ông ta vẫn còn người con khác là Tư Mã Duật, do một cung nữ sinh ra và giữa họ không có chuyện thành thân. Đứa trẻ này sống sót hoàn toàn là nhờ vào sự che giấu bảo hộ của lão tiên đế Tư Mã Viêm. Đứa trẻ lớn lên trong hậu cung của Tư Mã Viêm cho đến năm bốn tuổi, khi đó Tấn Vũ Đế Tư Mã Viêm mới để thái tử Tư Mã Trung nhận nhi tử của mình. Nghe nói khi Tư Mã Viêm nhận thấy Thái tử Tư Mã Trung quá ngu ngốc, ông đã nhiều lần muốn phế truất ngôi vị Thái tử của hắn ta, song nguyên nhân không phế bỏ Thái tử thành công cũng vì liên quan đến đứa bé này. Khi còn nhỏ, Tư Mã Duật luôn nhiều lần biểu hiện sự thông minh, tài giỏi, Tư Mã Viêm đã từng khen ngợi cháu trai của mình trước mọi người, ông nói: "Đứa trẻ này mai sau sẽ làm gia tộc Tư Mã chúng ta hưng thịnh." Với đứa cháu trai thông minh như thế, Tư Mã Viêm cũng đã dập tắt ý muốn phế truất ngôi vị Thái tử của Tư Mã Trung, vì ông cho rằng tuy con dốt nhưng cháu giỏi thì sau này có thể giúp con mình, vì vậy ông càng thôi ý định thay Thái tử và quyết định trao quyền thống trị thiên hạ cho đứa con trai khờ khạo của mình. Nhưng ông cũng chẳng thể ngờ đến, một nàng dâu như Giả Nam Phong làm sao có thể để cho Tư Mã Duật ngồi lên ngai rồng.
Vì lẽ đó, Tư Mã Duật luôn phải sống trong nơm nớp lo sợ cho đến khi trưởng thành để che giấu cái tài của mình, hắn luôn giả vờ làm ra vẻ ăn chơi , thậm chí còn lập một cái chợ trong chốn hậu cung để "mua bán thịt". Nhưng không một hành động nào trong số đó khiến Giả Nam Phong rời mắt khỏi hắn, trọng điểm là chuyện hắn sinh được ba người con trai. Điều này đã trở thành cái gai trong mắt Giả Nam Phong, nếu không nhổ cỏ tận gốc bà ta sẽ không yên lòng. Lúc này, Giả Nam Phong đã bốn mươi ba tuổi, lại không thể sinh con được nữa. Nếu như Tư Mã Duật thuận buồm xuôi gió ngồi lên ngôi vị, Giả Nam Phong vẫn còn giữ được tính mạng sao?
Do đó, bước đầu tiên, bà ta phải tìm cách đưa một đứa bé xuất hiện.
Mặc kệ Giả Nam Phong thêu dệt những lời dối trá đẹp đẽ ra sao, ai mà không biết, đó chính là đứa trẻ do muội muội của bà ta sinh ra, mặt mũi giống hệt cha nó. Thế là trong khoảng thời gian này, Giả Nam Phong rải tiền khắp nơi và ra sức lôi kéo, lấy lòng nhiều người trong triều đến giúp đỡ bà ta để đưa đứa trẻ này lọt vào gia phả dòng họ Tư Mã.
Trên triều đường, mỗi ngày Giả Nam Phong đều bận rộn đảo qua đảo lại. Còn Cổ Li thì cố gắng để ý hết mọi việc và thu thập tin tức cặn kẽ nhằm gửi tin ra ngoài. Hàng ngày, nàng ta đều làm những việc như vậy trong khoảng thời gian A Lạc đi vắng. Bây giờ người tài giỏi đã trở lại đội, mọi người sẽ bắt đầu hành động. Và kế hoạch này có tên: Bắt ba ba bỏ vào hủ.