Sáng sớm.
Thứ hai, giờ hành chính.
Đêm qua tiễn đưa Chu Chẩm Nguyệt cũng đã ba giờ đêm, tự nhiên nàng ngủ không ngon giấc. Mục Tuyết Y ngáp một cái đến phòng ăn tầng một, chuẩn bị ăn bữa sáng rồi đến công ty.
Kỳ Yến đang làm bữa sáng, Mục Tuyết Y ngồi vào ghế, thuận miệng hỏi: "Mục Quốc Thừa đã đi chưa?"
Kỳ Yến bưng một đĩa bánh mì nướng và trái cây tới: "Tối qua ông ta không về nhà."
"Ồ... đúng." Mục Tuyết Y cảm giác mình ngủ đến hồ đồ, dùng sức lắc đầu.
Kỳ Yến lén liếc Mục Tuyết Y một chút, thấy dấu hôn trải rộng trên xương quai xanh trong cổ áo ngủ lỏng lẻo của nàng.
... Đêm qua lúc đưa viên bột củ sen cho nàng, rõ ràng là không có.
Đem đĩa thức ăn đầy ắp đặt ở trước mặt Mục Tuyết Y, Kỳ Yến yên lặng xoay người trở lại phòng bếp.
Mục Tuyết Y cắt lát bánh mì tiếp theo, phết nước sốt Walden Farms rồi cho vào miệng.
Vừa nhai vừa liếc mắt nhìn Kỳ Yến trong phòng bếp.
Dừng lại trong giây lát.
Khi ánh mắt thu hồi, mặt mày vẫn dửng dưng như cũ.
Công ty Mục thị.
Triệu phó tổng và Tôn phó tổng đứng trước bàn làm việc của Mục Quốc Thừa, mặt lộ vẻ khó xử.
Lát sau, Triệu phó tổng cố thuyết phục: "Mục tổng, thay đổi pháp nhân và chuyển giao quyền kiểm soát cổ phần tuyệt đối đúng là có thể trốn tránh trách nhiệm, thế nhưng chỉ sợ tiểu Mục tổng..."
Mục Quốc Thừa nhấc tay: "Chỉ dùng tên tuổi của nó che mắt thôi, nó mới nhậm chức chưa bao lâu, trong tay không tích lũy bất kỳ nhân mạch hay tài nguyên nào trong công ty, dù có ấp ủ tâm tư quỷ kế, người từ trên xuống dưới, ai sẽ nghe nó?"
Hắn cười khinh: "Đừng quá lo lắng, vị trí này của ta mấy chục năm qua không phải chỉ để ngồi chơi."
Quả thực, lấy đạo hạnh hiện giờ của Mục Tuyết Y, dù có trực tiếp đôn nàng lên làm Chủ tịch, nàng cũng không có cách nào khống chế cái công ty này.
Các cấp quản lý thường ngày đều muốn nhìn nàng ngậm đắng nuốt cay, lúc then chốt, làm sao có khả năng thúc nàng vung roi?
Hai phó tổng nhìn nhau, cuối cùng cúi đầu với Mục Quốc Thừa: "Đều nghe ngài."
Mục Quốc Thừa kêu người chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thủ tục.
Đến buổi trưa, hắn gọi Mục Tuyết Y vào phòng làm việc của mình.
Mục Tuyết Y ngơ ngác không biết xảy ra chuyện gì, vừa vào cửa, đáy mắt có chút mờ mịt.
"Ba, xảy ra chuyện gì vậy?"
Mục Quốc Thừa vứt "xoạch" tài liệu trong tay xuống bàn, hai tay đan chéo, không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
"Tuyết Y, Tấn Vân dùng công ty ma để giao dịch với chúng ta, chuyện này con biết không?"
Mục Tuyết Y chớp mắt, đáp: "Con biết, Trang Vũ Nhu đã nói với con... đây là vì phòng ngừa sự việc bại lộ."
Mục Quốc Thừa hơi nghiêng về phía trước, dò xét Mục Tuyết Y: "Con có quan hệ tốt với con nhóc đó như vậy, làm sao ta biết đây không phải là cái hố con đào cho ta?"
Mục Tuyết Y cười trừ: "Con không dám."
"Đừng có mà cười đùa cợt nhả." Mục Quốc Thừa lạnh mặt: "Ta cũng không rảnh phí lời, cuộc giao dịch đã bắt đầu, ta e sợ con cấu kết với Trang Vũ Nhu gian lận gì đó. Chẳng bằng hiện tại... ta giao lại pháp nhân công ty cho con?"
Mục Tuyết Y sững sờ.
Mục Quốc Thừa cười lạnh: "Chờ làm xong thủ tục, con phải về thẳng nhà. Không cho phép ra ngoài, không được gặp người khác, cấm nói cho Trang Vũ Nhu chuyện thay đổi pháp nhân, ta sẽ tịch thu điện thoại di động và toàn bộ các thiết bị liên lạc. Nếu giữa con và Trang Vũ Nhu không có âm mưu gì thì đương nhiên con sẽ không sao cả, nhưng nếu Trang Vũ Nhu động tay động chân làm điều gì đó vượt quá giới hạn cuộc giao dịch lần này..."
Hắn nhướng mày: "Hết thảy quả đắng, chẳng phải con vừa vặn có thể nếm thử?"
Gương mặt Mục Tuyết Y lập tức trắng bệch.
"Ba..." Nàng cố kiềm chế vẻ mặt bởi vì hoảng loạn mà thất thố: "Sao ba lại đột ngột..."
"Còn phải nhờ công mẹ nhỏ của con nhắc nhở ta."
Mục Quốc Thừa giở tài liệu, vặn bút máy, đẩy đến trước mặt Mục Tuyết Y.
"Bình thường con không móc nối quan hệ tốt với các quản lý cấp cao ở công ty thì thôi, sao quan hệ ở nhà với mẹ nhỏ cũng tệ như thế?" Hắn không khỏi châm biếm: "Con xem lúc gặp chuyện, chẳng có lấy một người đứng về phía con. Thật buồn cười mà."
Cơ thể Mục Tuyết Y run lên, hai tay tức thì nắm thành quyền.
"Kỳ Yến..."
Nàng nghiến răng nghiến lợi mơ hồ thốt ra cái tên này.
Mục Quốc Thừa ném bút tới trước mặt nàng, chỉ vào phần tài liệu hoán đổi ở trước mặt, thúc giục nói: "Ký nhanh."
Mục Tuyết Y lùi lại một bước nhỏ, vô thức nhìn về cánh cửa.
Mục Quốc Thừa liếc mắt ra hiệu với hai tên vệ sĩ đứng đằng sau, hai gã đàn ông áo đen vọt tiến lên, áp chế Mục Tuyết Y ở hai bên trái phải. Tức khắc đã khống chế nàng, gậy chống rơi trên mặt đất, phát ra một âm thanh vang động.
"Sao vậy, không dám ký ư?" Mục Quốc Thừa cười mỉa: "Xem ra đúng là con đã động tay động chân."
Mục Tuyết Y ngước mắt, ánh mắt đỏ chót, hung tợn nhìn chằm chằm Mục Quốc Thừa, gằn từng chữ: "Thả tôi ra."
Vệ sĩ đè Mục Tuyết Y vào bàn làm việc, Mục Quốc Thừa đưa tay ra, như một người ba trìu mến yêu thương cô con gái nhỏ, nhẹ nhàng xoa đầu nàng.
"Mục Tuyết Y." Hắn hiếm khi đọc đầy đủ tên Mục Tuyết Y: "Con đáng sợ hơn chị mình nhiều lắm. Chị con nó xấu xa ngu xuẩn, còn con thì xấu xa nhưng lại khôn lỏi. Những kẻ khôn lỏi, thường không sống lâu ở nhà họ Mục."
Mục Tuyết Y đỏ mắt đối diện với Mục Quốc Thừa: "Ông muốn thế nào?"
"Ta chỉ muốn cho con xem bốn chữ "Gieo gió gặt bão", đến tột cùng... là viết như thế nào."
Bàn tay Mục Quốc Thừa từ trên tóc Mục Tuyết Y trượt tới một bên mặt, ánh mắt rét căm căm, tàn nhẫn vung cánh tay tát nàng một cái thật mạnh.
"Chát --"
Đầu Mục Tuyết Y lệch sang một bên, khóe miệng rỉ máu.
"Bắt nó ký!" Mục Quốc Thừa vung tay.
Vệ sĩ đè Mục Tuyết Y xuống, thô bạo nhét bút vào trong tay nàng, buộc nàng ký tên xuống từng phần tài liệu, lại siết chặt ngón tay ép nàng để lại dấu vân tay dưới chỗ họ tên.
Dấu vân tay cuối cùng ấn xuống, đầu ngón tay của nàng cũng đã ma sát rướm máu.
Máu và mực trộn lẫn với nhau, đỏ sậm một mảnh.
Mục Quốc Thừa hài lòng nhìn phần tài liệu đã được ký tên, sắp xếp lại vứt xuống mặt bàn.
"Đưa Nhị tiểu thư về nhà."
Hắn lạnh lùng phân phó hai tên vệ sĩ.
"Cẩn trọng, lục soát khắp người nó, đi vệ sinh cũng phải có người đối mặt trông coi. Nếu để nó chạy mất, vậy chờ đến lúc bắt được, lũ các người đều phải chôn cùng nó. Ta nói chôn cùng, là "chôn cùng" theo đúng nghĩa đen. Có hiểu không?!"
Bọn vệ sĩ vội cúi đầu: "Vâng!"
"Mục Quốc Thừa!"
Mục Tuyết Y hô thẳng tên của Mục Quốc Thừa.
"Ông sẽ gặp báo ứng!!"
Mục Quốc Thừa không nhịn được quát: "Lập tức đưa đi!"
Bọn vệ sĩ gấp rút che miệng Mục Tuyết Y, lôi kéo đưa nàng rời khỏi nơi này.
Buổi chiều, Mục Quốc Thừa hoàn thành xong mọi thủ tục liền trở về Mục gia.
Có lẽ do xảy ra đại sự nên bầu không khí nghiêm nghị bao trùm khắp căn nhà.
Kỳ Yến làm sẵn cơm nước chờ hắn, thấy hắn trở về bèn hầu hạ hắn ngồi vào chỗ.
Lúc đưa đôi đũa, nàng dò hỏi:
"Xế chiều em thấy nhiều người mặc đồ đen trói Tuyết Y đưa về nhà..."
Mục Quốc Thừa cau có cả ngày rốt cuộc thả lỏng, vỗ vỗ mu bàn tay Kỳ Yến, động viên nói: "Sợ à?"
Kỳ Yến: "Bây giờ lầu hai toàn là côn đồ, trong ngoài bao vây mấy lớp, nhà mình bỗng chốc trở nên hỗn loạn."
Mục Quốc Thừa thở dài, kéo Kỳ Yến ngồi xuống: "Trước đó em đoán quả không sai. Hôm nay anh dò xét nó một lúc, đúng là có vấn đề. Chúng ta cùng chờ xem, nó không có mật ngọt để ăn rồi."
Kỳ Yến mím môi, nhíu mày, liếc nhìn lên tầng trên.
"... Hai đứa con gái, không khiến anh bớt lo." Mục Quốc Thừa cười lạnh một tiếng, cúi đầu ấn huyệt thái dương: "Đầu ong ong suốt cả ngày, bây giờ nhìn mấy món trên bàn anh chỉ muốn nôn."
Kỳ Yến thu lại suy nghĩ, rũ mi xuống, đưa một bát sứ tinh xảo đến trước mặt Mục Quốc Thừa: "Đây là cháo tổ yến ướp lạnh, ăn chút cái này, có lẽ anh sẽ thoải mái hơn."
"Ừ." Mục Quốc Thừa đáp lại.
Dùng bữa xong, Mục Quốc Thừa than vẫn không thoải mái, muốn lên lầu nghỉ ngơi.
Khả năng là do lao lực quá nhiều, cảm giác đầu hơi choáng váng, uống hai viên thuốc vẫn thấy khó chịu.
Khi đi ngang tầng hai, hắn lại căn dặn đám vệ sĩ, kêu bọn họ trông chừng Nhị tiểu thư cẩn thận.
Trở lại phòng ngủ, Mục Quốc Thừa nằm lên giường.
Không lâu sau, Kỳ Yến cũng đi vào, đứng một lúc bên bệ cửa sổ rồi thắp một cây nến thơm Vanilla.
Mục Quốc Thừa gọi nàng lại, kéo nàng vào lòng. Tuy đầu óc choáng váng nhưng bản năng đàn ông vẫn đang quấy phá.
Đáng tiếc, hôm nay thử đi thử lại vẫn không gợi nổi hứng thú.
Hắn bỏ cuộc, buông tha Kỳ Yến, kéo quần lên xoay người ngủ say.
Mê man, chìm vào bóng tối.
Cũng không biết ngủ bao lâu, Mục Quốc Thừa cảm giác giấc ngủ này dài hơn bất cứ giấc ngủ nào khác.
Không mơ thấy thứ gì, cứ như ngâm mình trong bóng tối hoen ám rất nhiều giờ.
Toàn thân như chìm nổi trong biển rộng, tứ chi bị nước nâng đỡ, vô lực trôi dạt theo cơn sóng.
Hắn mở mắt, trở mình.
Nhưng cảm nhận rõ ràng dưới thân không phải là tấm nệm êm ái, trong lòng cũng không có Kỳ Yến. Muốn đưa tay lên dụi mắt, lạ là hai tay dính chặt vào nhau không thể tách rời, chân cũng vậy.
Mục Quốc Thừa cau mày, khịt khịt mũi, chợt ngửi thấy mùi tro bụi và một luồng vị rỉ sắt trong không khí.
Hắn nheo mắt, miễn cưỡng mở ra.
Xung quanh không phải phòng ngủ ở nhà, mà là một nơi tương tự với nhà xưởng bỏ hoang, đầy rẫy bụi đất và kim loại loang lổ, âm trầm làm nguời bức bối không thể tả.
Hắn cất công ngỏm dậy nhìn xuống dưới. Hai tay không phải "dính chặt" nhau, rõ ràng là bị còng vào một chỗ.
Mục Quốc Thừa đột nhiên tỉnh táo.
"Phụt." Giọng Mục Tuyết Y truyền đến từ phía sau: "Lần đầu tiên thấy ba lộ ra vẻ mặt này, thật sự là..."
Nàng dừng một chút, giọng điệu nhẹ hơn đôi phần.
"... Thú vị quá đi."
Mục Quốc Thừa lần theo âm thanh quay đầu lại.
Chỉ thấy Mục Tuyết Y vắt chéo chân ngồi trên thùng phuy dầu và đống máy móc mục nát. Đèn mờ tối trên đỉnh đầu bởi vì cũ kỹ mà hơi lấp lóe, khiến khuôn mặt thanh tú ấy trông thật âm trầm bất định.
Góc nghiêng mặt có một dấu tay sưng tấy, là do chính hắn đánh mấy tiếng trước.
Mục Tuyết Y giơ tay vén vài sợi tóc rối. Khi vén đến sau tai, có thể nhìn thấy vết máu trên đầu ngón tay trộn lẫn với vết mực đỏ.
"Chắc hẳn ba ngủ ngon lắm." Nàng nghiêng đầu cười, như một thẩm phán ngồi tít trên cao: "Vậy hôm nay chúng ta dư rất nhiều thời gian nói chuyện phiếm."
Mục Quốc Thừa nhìn sang chỗ khác, mơ mơ hồ hồ, thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc khoanh hai tay kính cẩn đứng sau lưng Mục Tuyết Y, gương mặt vô cảm nhìn sang đây.
Người kia là...
Kỳ Yến?!
Con ngươi tức khắc trợn trừng.
Dường như bên ngoài trời đang mưa.
Gió theo khe cửa và cửa sổ rách nát lùa vào, lay động đèn treo trên đỉnh đầu. Đèn treo nhoáng một cái, bóng đèn vốn đã chập chờn lại nhấp nháy mấy cái.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Kỳ Yến đứng sau lưng Mục Tuyết Y, Mục Quốc Thừa đột nhiên thông suốt rất nhiều chuyện.
Hắn là thương nhân lão luyện chứ không phải kẻ ngu.
Hắn cật lực giữ vững tâm tình, vô cùng không cam lòng, lớn tiếng hỏi Kỳ Yến:
"Em... nửa đường bị nó cám dỗ, hay là... ngay từ khi bắt đầu em đã ôm mục đích tiếp cận anh?"
Kỳ Yến không tỏ vẻ, cũng không hề trả lời.
Mục Tuyết Y không nhịn được cười thành tiếng.
"Ha ha ha..." Nàng hất cằm: "Ba ơi, ba có biết không? Con đã từng nghe câu hỏi giống y như đúc câu hỏi của ba."
Mục Quốc Thừa hung ác dán mắt vào nàng.
Mục Tuyết Y nhìn phương xa ngoài cửa sổ, nhớ lại: "Khi đó, A Nguyệt cũng hỏi con: "Trước kia... khi tôi và em yêu nhau, giữa chừng em mới nảy ra ý nghĩ giúp đỡ ba mình, hay là ngay từ khi bắt đầu, em vì giúp ông ta nên mới tiếp cận tôi?" "
Chuyển tầm nhìn, ánh mắt xem Mục Quốc Thừa mang theo vài phần lạnh lẽo.
"Mùi vị bị lừa gạt tình cảm rất khó chịu đúng chứ?" Mục Tuyết Y lạnh lùng nói: "Dao găm không rơi xuống đầu mình, các người vĩnh viễn cũng không biết có bao nhiêu đau khổ. Mục Như Tình là vậy, ông cũng như vậy."
Mục Quốc Thừa cười lạnh: "Hừ, đồ oắt con không biết trời cao đất rộng, mày cho rằng cầm tù tao, cấu kết với con đàn bà này gạt tao chuyển pháp nhân cho mày thì mày có thể ngang nhiên cướp đoạt một công ty lớn như vậy sao? Chỉ bằng mày, cũng dám..."
"A, ông nói cái này."
Mục Tuyết Y quay đầu, lấy một xấp giấy ở thùng sơn bên cạnh, kia là những hợp đồng thủ tục nàng đã đóng dấu vân tay.
"Thành thật mà nói, đúng là tôi không thể chỉ dựa vào pháp nhân và thân phận cổ đông để cưỡng chế vận hành công ty. Sẽ không ai chịu vâng lời tôi, tôi biết."
Mục Quốc Thừa cười càng mỉa mai.
"Có điều..." Mục Tuyết Y nhìn về phía Mục Quốc Thừa, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Ai nói cho ông tôi muốn cái công ty này?"
Khóe miệng đang cười của Mục Quốc Thừa chợt đông cứng.
Mục Tuyết Y thở dài, giọng điệu dần chậm lại.
"Không sao, tôi sẽ kể chi tiết toàn bộ kế hoạch của mình, để ông bại một cách quang minh chính đại."
"Đường dây này tôi trải quá lâu, muốn bắt đầu từ điểm xuất phát, hẳn là... lúc bị Mục Như Tình bắt đi, tôi nói với cô ta những lời kia. Đúng rồi, nhắc cho ông nhớ, nơi cô ta trói tôi trước đây chính là nơi hiện tại ông đang quỳ đấy."
Mục Quốc Thừa theo bản năng nhìn quanh nhà xưởng bỏ hoang, đột nhiên nhớ lại, chỗ Mục Như Tình từng trói Mục Tuyết Y cũng là tại một nhà xưởng bỏ hoang.
Chẳng qua lúc đó hắn chỉ nghe thuộc hạ báo cáo chứ không tự mình đến chứng kiến.
"Hôm đó tôi nói cho Mục Như Tình kế hoạch của mình, đầu tiên là kéo cô ta xuống ngựa, ngồi lên vị trí của cô ta, chậm rãi đoạt quyền, cuối cùng là ngồi lên vị trí của Mục Quốc Thừa."
Mục Tuyết Y hồi tưởng lại đoạn ký ức xưa.
"Tôi biết nghe xong cô ta nhất định sẽ báo cho ông biết. Có lẽ lúc ấy ông không tin tưởng, thế nhưng chờ tôi thật sự bắt đầu bài binh bố trận, ông nhất định sẽ nhớ lại những lời cảnh báo của Mục Như Tình."
"Như vậy suy nghĩ đầu tiên sinh ra trong tiềm thức của ông đó là -- Mục tiêu của nó là vị trí Chủ tịch."
"Sau đó tôi cố tình tới gần Tôn phó tổng và Triệu phó tổng với mục đích tương tự."
"Ông nghĩ tôi ngu đến mức muốn lôi kéo bọn họ sao? Tôi chỉ muốn để ông tiến một bước xác nhận, mục tiêu của tôi đúng là nhằm vào vị trí của ông, cướp đoạt chức Chủ tịch."
"Đúng thời điểm, Kỳ Yến khuyên ông chuyển giao pháp nhân, ông sẽ nghĩ: Con ranh này chả có tí nhân mạch nào, dù để nó đứng tên, nó cũng không khống chế nổi công ty."
"Ông sẽ đem tất cả trọng điểm đặt ở -- "Nó không có cách nào vận hành nổi công ty"."
"Đợi ông xác nhận xong, ông sẽ không ngần ngại gì chuyển pháp nhân và giao quyền kiểm soát sở hữu cổ phiếu tuyệt đối cho tôi. Bởi vì tôi không có cách nào khiến những Giám đốc điều hành theo ông lâu năm quay súng lại với tôi trong một sớm một chiều."
Mục Tuyết Y nói tới đây, uy nghiêm đáng sợ mỉm cười.
"Nhưng nếu... mục đích của tôi, ngay từ khi bắt đầu không phải là muốn vận hành cái công ty này thì sao?"
Mục Quốc Thừa thảng thốt nhìn nàng.
"Mục đích của tôi, trước nay đều không phải vị trí Chủ tịch của ông, thậm chí cũng không phải dụ dỗ ông phạm tội thông qua hợp đồng âm dương." Mục Tuyết Y quơ quơ tài liệu trong tay trước mặt Mục Quốc Thừa: "Tôi chỉ muốn có được những giấy tờ này mà thôi."
Mục Quốc Thừa: "..."
Mục Tuyết Y: "Vậy ông biết lý do gì tôi lại muốn có những giấy tờ này chứ?"
Bầu không khí nhất thời rơi vào trầm mặc.
Mục Tuyết Y xuống khỏi thùng sơn, cầm gậy chống từ từ đi đến ngoài cửa.
Khoảng mười phút trôi qua, nàng dắt tay một người, cẩn thận từng tí một dẫn người đó đi vào.
Chu Chẩm Nguyệt bị bịt mắt, tựa hồ cũng không biết bản thân đang ở đâu, bên môi khẽ mỉm cười.
"Thật là, từ lúc lên xe đã không cho tôi thấy, rốt cuộc muốn tặng tôi thứ gì mà thần bí như vậy?"
Mục Tuyết Y nhìn về phía Chu Chẩm Nguyệt, ánh mắt đầy ân cần: "Đừng gấp gáp, lại đây, ngồi xuống chỗ này."
Vừa rồi nàng ngồi một mình trên thùng sơn, nhưng bây giờ lại chuẩn bị một cái ghế thoải mái cho Chu Chẩm Nguyệt ngồi.
Sau khi Chu Chẩm Nguyệt ngồi ngay ngắn, Mục Tuyết Y mở nút kết, tháo khăn xuống cho cô.
Chu Chẩm Nguyệt híp híp mắt, bất ngờ nhìn thấy nhà xưởng bỏ hoang hơi quen thuộc trước mắt cùng với Mục Quốc Thừa.
Đồng tử của cô thoáng đứng hình.
"Đây là..." Chu Chẩm Nguyệt ngập ngừng.
Mục Tuyết Y động viên vỗ vai cô: "Không sao, chị ngồi yên là được."
Mục Quốc Thừa gào thét: "Đến cùng mày muốn làm gì?!"
Mục Tuyết Y dời mắt, khi nhìn đến Mục Quốc Thừa, hết thảy ôn nhu nơi đáy mắt tức thì tan rã.
Nàng nhìn chằm chằm Mục Quốc Thừa, chỉ vào Chu Chẩm Nguyệt, nói từng chữ một:
"Quỳ xuống, xin lỗi chị ấy."
Mục Quốc Thừa cười như điên: "Ha ha ha ha... Con mẹ nó mày nói cái gì?! Dựa vào đâu tao phải xin lỗi nó!!"
Đôi mắt Mục Tuyết Y đỏ bừng, bước từng bước lên trước, đầu ngón tay còn dính máu nắm lấy cổ áo Mục Quốc Thừa, dí sát vào hắn thấp giọng hỏi: "Ông không nhớ rõ ông từng gây ra chuyện gì với chị ấy sao?"
Mục Quốc Thừa chưa từng thấy vẻ âm trầm lạnh lẽo xuất hiện trong đôi mắt Mục Tuyết Y, đầu óc đình chỉ, trống không.
"Ông quên hết rồi sao?" Mục Tuyết Y bất đắc dĩ cười: "Có phải ông cho rằng, năm đó việc ông tùy tiện nói với tôi, tôi cũng đã quên hết tất cả?"
Môi Mục Quốc Thừa run rẩy.
"Năm đó sau khi tôi bỏ đi, người cố ý thiết kế tai nạn xe cộ, để giá đỡ vô lăng đâm vào phổi chị ấy, khiến chị ấy khâu mấy chục mũi kim ở ngực, không phải là ông sao?!"
Mục Tuyết Y lớn tiếng hỏi.
Mục Quốc Thừa sững sờ.
"Ông biết tôi nhớ bao lâu? Hận bao lâu chứ? Ông có biết tôi dùng hết mưu kế, tống Mục Như Tình vào viện tâm thần, thậm chí biến chính mình thành một kẻ điên, đến tột cùng là vì cái gì?!"
Mục Tuyết Y túm chặt cổ áo Mục Quốc Thừa, hai mắt đỏ ngầu, mỗi một chữ giống như roi sét bổ xuống.
"Ông đối xử tệ hại với tôi thế nào cũng được, ngược đãi tôi, coi thường tôi, tôi đã nuốt giận vào bụng hơn hai mươi năm, nhịn thêm thì có là gì, chỉ có một điều bất luận thế nào tôi cũng không thể nhịn! Làm sao ông có thể động đến chị ấy? Làm sao ông dám cả gan thương tổn chị ấy?! Ông... Ông suýt chút nữa đã hại chết chị ấy, còn dám đề cập chuyện đó trước mặt tôi như một trò đùa?!"
"Mục Quốc Thừa."
Nàng nghiến răng ken két.
"Ông nhất định phải - xin - lỗi - chị ấy - vì tất cả những chuyện thương thiên hại lý ông từng làm trước đây!!"
Chu Chẩm Nguyệt ngẩn người, im lặng nhìn bóng lưng Mục Tuyết Y.
Đó... đã là chuyện bao lâu trước kia rồi?
Đừng nói Mục Quốc Thừa, đôi lúc bản thân cô cũng quên mất. Nhiều năm đến thế, nhiều chuyện như vậy, dù là chính người bị hại, trong lúc lơ đãng cũng đã dần lãng quên đoạn ký ức này.
Nhưng lại có một người, vẫn nhớ mãi không quên, đem chuyện mà mọi người cho là hời hợt khắc vào đáy lòng.
Nói cách khác, từ khi nàng lên kế hoạch quay về Mục gia báo thù, tất cả chỉ là vì thay Chu Chẩm Nguyệt đòi lại công bằng.
Rõ ràng Mục Tuyết Y là một người đạm bạc đến mức bị chó cắn cũng không hy vọng xa vời có thể giành được "Công lý" từ "ba" mình.
Nhưng theo năm tháng, nàng ép chính mình thay đổi, ép chính mình trưởng thành, ép mình nhảy vào vực sâu tăm tối, lại ép chính mình từ vực sâu bò ra ngoài, từ một con cá mặn bỏ bể chỉ muốn sống an ổn ở bộ phận tiếp thị ngày qua ngày, từng bước từng bước leo tới vị trí hôm nay, làm ra chuyện tàn nhẫn không sao tả xiết, mục đích cuối cùng...
Thế mà...
Chỉ là vì Chu Chẩm Nguyệt của nàng.
Ngón tay đặt trên đầu gối của Chu Chẩm Nguyệt cuộn lại, chóp mũi chua xót.
Mục Quốc Thừa cười có chút điên cuồng, nhìn Mục Tuyết Y như một kẻ ngu đần.
"Mày kêu tao xin lỗi thì tao phải xin lỗi à? Mày đánh giấc mộng xuân thu?"
Mộng xuân thu - Xuân thu đại mộng (春秋大梦) là một câu thành ngữ Trung Quốc. Ý nói về những suy nghĩ không thực tế. Câu thành ngữ bắt nguồn từ thời Xuân thu - Chiến quốc, nước Tần xác định mục tiêu muốn tiêu diệt sáu nước thống nhất thiên hạ, là một giấc mộng xưng vương không thực tế, hão huyền.
Khóe miệng Mục Tuyết Y co giật một hồi, nụ cười trên mặt trở nên vặn vẹo: "Tôi biết lắm, cứ như vậy để ông xin lỗi, ông làm sao cam tâm tình nguyện cho được? Vì lẽ đó tôi đã chuẩn bị sẵn, nếu không mọi thứ tôi tốn công làm chẳng phải vô nghĩa rồi còn gì?"
Nàng quay về sau gọi: "A Nùng!"
Cát Vi Nùng ở một bên bước ra, trong tay ôm một xấp văn kiện.
Lại có hai tên vệ sĩ áo đen đi ra, bê một cái ghế và một cái bàn, đặt ở trước mặt Mục Quốc Thừa.
Mục Tuyết Y không nhanh không chậm ngồi xuống kế bên, rút ra một tờ văn kiện, phe phẩy cho Mục Quốc Thừa xem.
"Thấy không, đây là đơn chuyển nhượng cổ phần Mục thị. Hiện giờ trong tay tôi nắm giữ toàn bộ cổ phần, bao gồm tôi, ông và Mục Như Tình, tổng cộng là %. Xấp đơn chuyển nhượng này, mỗi tờ là % cổ phần, tổng cộng có tờ. Bên A là tôi với tư cách pháp nhân và người kiểm soát cổ phần, bên B là người tiếp nhận chuyển nhượng..."
Nàng nhẹ nhàng chỉ về phía sau.
"Chính là đối thủ một mất một còn cả đời của ông, Chủ tịch Chu thị."
Mục Tuyết Y khép lại văn kiện, cười âm u: "Tôi không điều hành được cái công ty này, nhưng tôi nắm giữ thân phận pháp nhân và kiểm soát cổ phần, chả lẽ... còn không hủy được cái công ty này sao?"
Mặt Mục Quốc Thừa trong nháy mắt xám như tro tàn.
Mục thị là tâm huyết cả đời của hắn, là địa vị xã hội và điều kiện để phụ nữ vờn quanh hắn.
Công ty của hắn...
Không...
"Mục Tuyết Y!" Mục Quốc Thừa không tin Mục Tuyết Y dám ký: "Đây là tài sản của tao, một ngày nào đó sẽ là tài sản thuộc về mày! Chúng nằm trong tay mày, là thứ biết bao nhiêu người cả đời cầu cũng không được, tao không tin mày chẳng tiếc ban phát cho kẻ khác!!"
"Có lẽ ở trong mắt ông, mấy thứ này thật sự rất quý giá." Mục Tuyết Y bày sẵn tờ đơn chuyển nhượng thứ nhất, mở nắp bút máy: "Giống như trong mắt Mục Như Tình, Chung Uyển là người tốt đẹp nhất thế giới."
Nàng thờ ơ cười, ngòi bút rơi xuống trang giấy.
"Có câu đánh rắn đánh dập đầu, đào cây trước tiên phải đào rễ. Đáng tiếc, cái công ty này tấc là của ông, tiếc rằng..."
"Không phải của tôi."
Rẹt rẹt --
Âm thanh bút giấy rõ ràng truyền đến.
Tờ cổ phần % thứ nhất đã được ký tên chuyển nhượng xong xuôi.
Mục Tuyết Y lại cầm tờ thứ hai, liếc Mục Quốc Thừa.
"Hy vọng trước khi tôi ký xong toàn bộ văn kiện, ông sẽ suy nghĩ lại, đến cùng -- có nên xin lỗi hay không?"
Từng âm thanh loẹt xoẹt như đang khoét sâu vào tim Mục Quốc Thừa, đó là thành quả hắn phấn đấu cả đời, vậy mà lại bị Mục Tuyết Y nhẹ nhàng hạ bút tặng cho nhà họ Chu - kẻ thù không đội trời chung của hắn.
Không hơn không kém cực hình lăng trì thời cổ đại.
Chuyện này chẳng khác nào từng đao từng đao róc xương lóc thịt hắn.
Ngực hắn phập phồng mãnh liệt, bỗng có cảm giác ngộp thở.
Tất cả khí huyết dồn lên đỉnh đầu, trước mắt hắn chỉ còn lại chớp đen chớp trắng.
Thứ Mục Tuyết Y đang tàn khốc nạo vét, không chỉ là cổ phần của Mục thị mà là nửa cuộc đời hắn. Là tôn nghiêm của hắn. Là trụ cột quan trọng nhất giúp hắn sống sót.
"Đừng ký!!"
Hắn tức giận gào rú.
Mục Tuyết Y ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục ký tên.
"Đừng ký nữa! Đừng..."
Trong tiếng hô lấp lửng một tia cầu xin mơ hồ.
Mục Tuyết Y ký xong tờ thứ tư, lại rút tiếp tờ thứ năm.
"Đừng ký mà!!!"
Mục Quốc Thừa rốt cuộc tan vỡ, dùng cả tay chân lồm cồm bò dậy.
"Ta xin lỗi, ta sẽ nói xin lỗi với cô ta!"
Hắn quỳ xuống đối diện Chu Chẩm Nguyệt, đầu dập mạnh liên hồi, run lẩy bẩy hô:
"Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Xin lỗi!"
Mục Tuyết Y đã ký vào tờ thứ chín, chậm rì rì nói:
"Chân thành một chút chứ."
Mục Quốc Thừa dập đầu đến chảy cả máu, vết máu lẫn với tro bụi xám xịt trên mặt đất, bẩn thỉu hỗn loạn không tả nổi.
"Tôi sai rồi! Xin lỗi!! Xin lỗi!!!"
"Ừ." Mục Tuyết Y khinh bỉ nở nụ cười: "Thế này mới phải."
Mục Quốc Thừa máu me đầy mặt nghiêng đầu qua chỗ khác, bò đến bên chân Mục Tuyết Y, nước mắt và máu huyết lẫn lộn: "Ta đã xin lỗi, đừng ký nữa, ta xin con... đừng huỷ hoại ta... ta đã xin lỗi rồi..."
Mục Tuyết Y vẫn cứ ký tiếp, không hề có ý dừng lại.
"Haizz." Nàng giả vờ vô tội: "Vừa nãy tôi có hứa hẹn khi ông xin lỗi xong thì tôi sẽ ngừng tay không?"
Toàn thân Mục Quốc Thừa cứng ngắc như tảng đá.
"... Mày... có ý gì?"
Mục Tuyết Y qua loa ký xong tờ cuối cùng, cầm xấp giấy tàn nhẫn trải từng tờ trước mặt Mục Quốc Thừa.
"Nghĩa là từ nay về sau, Chu thị sẽ có thêm một chi nhánh. Mà trong lịch sử giới kinh doanh ở Ngạn Dương, hai chữ Mục thị cứ như thế chấm dứt."
"Tôi phải cảm ơn ông, nếu ông không cưỡng ép tôi ký tên vào những phần thủ tục kia thì tôi đã không thực hiện được việc trọng đại này. Có đúng không, b... ba?"
Nói xong, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, chậm rãi giơ xấp văn kiện lên.
Sau đó buông tay, để xấp giấy bay xuống đầu Mục Quốc Thừa.
Giống như cú tát giáng xuống mặt nàng của Mục Quốc Thừa vài tiếng trước.
Giết người còn nhẹ chán.
Giấy tờ mỏng manh nương theo gió nhẹ khẽ lướt qua mặt hắn, còn dã man hơn so với trực tiếp giết người.