Bão tuyết đến rất đột ngột, khiến cho các tháp tín hiệu trên núi bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Hầu hết những đường lên núi đều gặp thảm họa, lại mất đi phần lớn tín hiệu, khách sạn suối nước nóng bị cô lập trong núi sâu, trở thành một "Khách sạn bão tuyết" đúng nghĩa.
Năm nào cũng có bão tuyết, vì thế khách sạn đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, tích trữ một lượng lớn lương thực, đợi bão tuyết kết thúc hoàn toàn không thành vấn đề.
Vấn đề là, năm nay bão tuyết đột ngột đến sớm hơn dự tính, khiến một ít khách trọ xuống núi mua đồ bị kẹt ở giữa sườn núi.
Ngay cả trên núi cũng không bắt được wifi hay sóng điện thoại.
Vì không có sóng, Mục Tuyết Y không thể liên lạc với Chu Chẩm Nguyệt và Cát Vi Nùng, hỏi xem vị trí của hai người.
Lâm Khả Ny nói những năm trước bọn họ đều chờ bão tuyết giảm dần mới ra ngoài dọn dẹp, nhưng năm nay phá lệ, khách sạn đã cử rất nhiều xe xúc tuyết ra bên ngoài tìm kiếm, giải cứu những vị khách xấu số.
Dù không thể liên lạc với bên ngoài, nhưng đội cứu hỏa dưới chân núi cũng có cách ứng phó.
Mục Tuyết Y suy nghĩ, A Nguyệt và Cát Vi Nùng có lẽ vẫn chưa lên núi.
Dù hai người đã lên núi, có gặp nguy hiểm đi chăng nữa, nàng ở đây gấp gáp cũng vô dụng.
Bản thân nàng là một kẻ tàn tật không thể tự bảo vệ mình, chẳng lẽ còn muốn ra ngoài gây phiền hà thêm cho người khác?
Nàng biết chứ, nhưng...!sao nàng có thể yên tâm?
Người yêu của nàng, sống chết chưa rõ.
Vì động viên Mục Tuyết Y, Lâm Khả Ny đã ở lại nhà gỗ nhỏ cùng nàng.
Bật tivi kiểm tra thì không có tín hiệu, nó vẫn dừng một chỗ, thậm chí còn không tải được quảng cáo.
Mục Tuyết Y cuộn mình trên sofa, sắc mặt tái mét, tay nắm chặt điện thoại, gọi đi gọi lại số điện thoại của Chu Chẩm Nguyệt.
Điện thoại nhắc nhở không thể kết nối hết lần này tới lần khác, nàng mặc kệ, chỉ không ngừng bấm nút gọi.
Lâm Khả Ny đặt đồ ăn lên bàn, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Mộc Nhĩ tiểu thư, cô ăn chút gì đi."
Mục Tuyết Y liếc nhìn đồ ăn trên bàn, tâm trạng sốt ruột không khống chế được buồn nôn, một trận nôn mửa sắp trào ra, nàng lập tức chống sofa bật dậy.
Lâm Khả Ny vội đỡ nàng, dìu nàng đến phòng vệ sinh.
Nhìn thấy Mục Tuyết Y dựa vào bồn rửa mặt nôn khan, trong lòng Lâm Khả Ny khẽ động.
Lâm Khả Ny không biết về sự tồn tại của Chu Chẩm Nguyệt, cho rằng Mục Tuyết Y đang lo lắng cho Cát Vi Nùng nên mới như vậy, bèn nói: "Mộc Nhĩ tiểu thư, sức khỏe Cát tiểu thư rất tốt, năng lực sinh tồn của cô ấy chắc hẳn rất mạnh, cô đừng quá lo lắng."
Nghe Lâm Khả Ny an ủi, Mục Tuyết Y không khỏi suy nghĩ:
Còn A Nguyệt?
Sức khỏe của A Nguyệt, năng lực sinh tồn của A Nguyệt...!liệu có được như Cát Vi Nùng không?
Nàng siết chặt thành bồn, cảm giác bản thân như đang rơi vào một cái giếng sâu không đáy, rõ ràng chân đạp trên mặt đất, trái tim lại không có trọng lượng, khiến cho cơ thể của nàng có phản ứng sinh lý tựa như say xe.
Lâm Khả Ny vỗ nhẹ lưng Mục Tuyết Y, lúc này bộ đàm trong túi đột nhiên vang lên.
Nàng ấy lấy bộ đàm, nghe bên trong nói—
"Lâm Khả Ny, Lâm Khả Ny? Nhận được xin trả lời."
Lâm Khả Ny: "Lâm Khả Ny nhận được."
Người bên kia bộ đàm: "Xe xúc tuyết vừa trở về, nói trên đường gặp phải vài người bị tuyết vùi lấp, tất cả đều là khách trọ trong khách sạn, họ đang mắc kẹt và mất ý thức.
Cô mau tới gara lái một chiếc xe xúc tuyết ra bên ngoài viện trợ mọi người."
Lâm Khả Ny: "Đã rõ."
Lâm Khả Ny thu bộ đàm, lại nhẹ nhàng vỗ lưng Mục Tuyết Y: "Mộc Nhĩ tiểu thư, cô nghe rồi đó, tôi cần phải đi hỗ trợ cứu viện.
Cô ở đây đợi..."
"Đừng..." Mục Tuyết Y ngẩng đầu, hai mắt đỏ chót: "Lâm tiểu thư, xin cô dẫn tôi đi cùng."
Lâm Khả Ny sững sờ: "Chuyện này...!Dựa vào tình trạng sức khỏe của cô hiện tại, cô vẫn nên ở khách sạn, ở đây tương đối an toàn..."
Mục Tuyết Y: "Tôi biết."
Nàng cụp mắt, thì thào lẩm bẩm: "Tôi biết".
"Nhưng trong số những khách trọ bị mắc kẹt, có thể có người tôi cần tìm, đúng chứ?" Tay nàng run run, nắm lấy tay áo Lâm Khả Ny: "Tôi muốn đi xem, trong số những người đó có chị ấy không, nếu chị ấy có ở nơi đó, tôi phải để chị ấy nhìn thấy tôi ngay lập tức, như vậy...!như vậy chị ấy mới chống đỡ được.
Lâm tiểu thư, xin cô dẫn tôi đi cùng."
Lâm Khả Ny mềm lòng, thật sự không đành lòng để Mục Tuyết Y một mình ở đây, miễn cưỡng đồng ý yêu cầu của nàng.
"Vậy...! Mộc Nhĩ tiểu thư, cô hứa với tôi, cô sẽ ngồi ở ghế phụ, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng phải đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu."
Mục Tuyết Y vội vàng gật đầu: "Được."
Thế là Lâm Khả Ny đưa Mục Tuyết Y cùng nhau tới gara.
Sau khi đỡ Mục Tuyết Y ngồi vào ghế phụ, Lâm Khả Ny lập tức lái xe ra khỏi khách sạn.
Ba tiếng sau.
Hai chiếc xe quay trở lại cùng lúc, tám, chín khách trọ đã được cứu đáp xuống mặt đất.
Chu Chẩm Nguyệt đẩy kính bảo hộ, từ sau xe nhảy xuống, lấy điện thoại ra nhìn một chút, vẫn không có tín hiệu.
Cô vừa quay đầu, bất ngờ nhìn thấy Cát Vi Nùng nhảy xuống từ một chiếc xe khác, nàng xách theo túi lớn túi nhỏ được bọc cẩn thận.
Nếu không nhờ cái ba lô màu đỏ của Tuyết Y, e rằng cô còn không biết đây là Cát Vi Nùng.
Chu Chẩm Nguyệt không để ý lắm.
Cô phải nhanh nghĩ cách gặp mặt Tuyết Y, hiện giờ mất wifi, không có sóng điện thoại, Tuyết Y hẳn đang rất lo lắng.
Nhân viên ở cửa đang đón khách trọ vào khách sạn nghỉ ngơi, chợt bộ đàm ồ ồ phát ra tiếng.
Anh ta cầm bộ đàm hỏi han vài câu.
Bộ đàm xen lẫn tạp âm vang lên âm thanh: "Có chuyện ngoài ý muốn, có chuyện ngoài ý muốn.
Ba tiếng trước Lâm Khả Ny mang theo Nhị tiểu thư Mục gia, lái một chiếc xe xúc tuyết xuống núi, thật không may gặp phải tuyết lở, bộ đàm của Lâm Khả Ny mất liên lạc.
Thông báo cho tài xế, nhanh chóng cứu nạn, nhanh chóng cứu—"
Âm lượng bộ đàm rất to, mọi người xung quanh đều nghe thấy.
Nhân viên nam trộm nhìn hai vị tài xế vừa mới về, cả hai mệt mỏi, gần như đã đến cực hạn, đang được nhân viên đỡ vào trong, anh ta muốn nói lại thôi.
"Nhưng tình trạng của tài xế bên này, sợ là..."
Cát Vi Nùng vừa nghe xong, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, nghe nhân viên nói như thế, bèn nói "Để tôi lái xe!".
Nói xong lập tức xách túi lớn túi nhỏ nhảy lên chỗ điều khiển.
Chu Chẩm Nguyệt cũng vượt hai bước, ngồi ngay ngắn vào ghế phụ.
Nhân viên hốt hoảng: "Hai người...!Hai vị khách, xin tuyệt đối đừng làm bừa!"
Cát Vi Nùng: "Tôi có bằng lái xe A, trước đây cũng từng lái xe xúc tuyết, tôi có thể lái chiếc xe này.
Tôi là trợ lý của Nhị tiểu thư, nếu Nhị tiểu thư có chuyện gì, anh gánh vác nổi trách nhiệm không?"
Anh ta nghe vậy, cũng không dám ngăn cản nữa.
Cát Vi Nùng quay sang nhìn cô gái lạ mặt bên cạnh, nhíu mày: "Vị tiểu thư này, không cần đi theo gây rắc rối.
Lập tức xuống xe."
Chu Chẩm Nguyệt kéo khẩu trang xuống, tháo kính bảo hộ, nhìn về phía Cát Vi Nùng.
Cát Vi Nùng nhận ra đối phương, lấy làm kinh hãi: "Cô là...!Chủ tịch Chu thị?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Chuyện ân oán nói sau, cô lái xe đi, tìm thấy Tuyết Y và cô nhân viên kia trước mới quan trọng."
Dù Cát Vi Nùng có nhiều nghi ngờ, lúc này cũng chỉ đành nén nhịn.
Nàng biết, điều quan trọng nhất bây giờ là cứu người.
Nhân viên đưa cho bọn họ một bộ đàm, dặn dò xảy ra chuyện thì phải gọi đến cầu viện.
Cát Vi Nùng quay đầu xe xuống núi, dựa theo thông tin của nhân viên, đi đến đoạn đường cuối cùng mà Lâm Khả Ny và Mục Tuyết Y biến mất, tiến hành tìm kiếm.
Bão tuyết vẫn đang hoành hành, tuyết một lớp phủ một lớp, đổ ập xuống nối tiếp nhau.
Con đường vừa đi qua, chỉ trong chốc lát đã bị tuyết lở chặn lại.
Chu Chẩm Nguyệt cầm điện thoại và bộ đàm, nỗ lực dùng mọi cách liên lạc với Mục Tuyết Y, nhưng tín hiệu thật sự quá yếu.
Qua một lúc, thậm chí còn không liên lạc với những nhân viên khác được.
Chu Chẩm Nguyệt quan sát mặt đường, so sánh lớp tuyết mới và lớp tuyết cũ, trong đầu nhanh chóng suy đoán hướng đi của Lâm Khả Ny.
Cô nói với Cát Vi Nùng về hướng đi, Cát Vi Nùng nghe trong lòng, nghiêm túc chạy theo chỉ dẫn của cô.
Quả nhiên không lâu sau, bọn họ tìm thấy chiếc xe xúc tuyết bị mất tích ở một ngã ba giữa lưng chừng núi.
Khi xe chạy đến đây, hẳn đã gặp tuyết lún.
Đống tuyết nặng nề vùi lấp thân xe khiến xe không di chuyển được.
Hiện giờ trong xe trống trơn, không thấy bóng người.
"Chắc bọn họ sợ tuyết lún lần hai nên xuống xe rồi." Chu Chẩm Nguyệt nhìn xung quanh một vòng, chỉ về một con đường nhỏ tương đối bằng phẳng: "Đến bên kia xem thử."
Cát Vi Nùng: "Đường hẹp quá, xe không vào được."
Chu Chẩm Nguyệt: "Vậy chúng ta xuống xe.
Bọn họ chỉ có thể qua bên đó tị nạn, lần theo con đường này, nhất định sẽ tìm thấy."
Cát Vi Nùng cân nhắc hai giây, quyết định vẫn nghe theo Chu Chẩm Nguyệt.
Hai người lần lượt nhảy xuống, còn không quên cầm theo túi đồ lớn nhỏ đã mua.
Mới đi được hai trăm mét, phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận động tĩnh dị thường.
Hai người quay đầu, phát hiện tuyết đọng trên núi lại đổ ập xuống.
Lần này trực tiếp nuốt chửng xe xúc tuyết của bọn họ.
Chu Chẩm Nguyệt và Cát Vi Nùng vội vàng xoay người chạy thật nhanh.
Hai người, một xuất thân quân nhân, một xuất thân vệ sĩ, thể lực và sức chịu đựng đều vượt trội hơn người bình thường.
Bọn họ chạy dọc theo đường nhỏ, một hơi đã chạy xa hai cây số.
Mãi đến khi tiếng ồn phía sau hoàn toàn biến mất, hai người mới thoáng chậm lại bước chân.
Con đường này không có ngã rẽ, hai người đi thẳng, lại đi tiếp một cây số.
Rốt cuộc cũng trông thấy một căn nhà gỗ đổ nát, hình như đã bỏ hoang từ lâu ở cách đó không xa, bên trong lóe lên ánh sáng.
Chu Chẩm Nguyệt bình tĩnh lạ lùng.
Cũng không biết tại sao, cô như chắc chắn, Tuyết Y đang ở bên trong.
Dẫu đã rất mệt ngay sau khi chạy nước rút.
Cô vẫn nhấc chân chạy tới đó thật nhanh, khi đi tới cửa còn hít sâu một hơi, thấp thỏm bước qua cánh cửa gỗ mục nát không đóng lại được.
Cô nghiêng đầu quan sát xung quanh.
Bọn họ vất vả tìm hơn nửa ngày trời, Tuyết Y và Lâm Khả Ny thật sự đang ở chỗ này.
Lâm Khả Ny ngồi trên tấm chiếu rơm, mở đèn flash điện thoại, đang gửi tín hiệu cầu cứu SOS xuyên qua trần nhà.
Mục Tuyết Y co ro ở góc tường, khuôn mặt lấm lem bụi đất, được quấn bằng nhiều lớp áo dày cộp, chóp mũi đỏ bừng vì lạnh.
Trước chân bày các thiết bị liên lạc, có hai chiếc điện thoại và một bộ đàm, dường như đang kiểm tra tình huống của tín hiệu.
Mục Tuyết Y thấy Chu Chẩm Nguyệt đi vào, ánh mắt kinh ngạc không thôi.
Nàng cho rằng bản thân ngắm tuyết quá lâu, đến mức sinh ra ảo giác.
Chu Chẩm Nguyệt bước từng bước lại gần, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.
Cô ngồi xổm trước mặt Mục Tuyết Y, xoa xoa đầu nàng, thở phào nhẹ nhõm.
"...!Cuối cùng cũng...!tìm thấy em rồi."
"...!A Nguyệt?" Mục Tuyết Y mơ hồ gọi cô.
"Ừ."
Chu Chẩm Nguyệt duỗi tay ôm Mục Tuyết Y vào lòng, vuốt nhẹ tóc nàng, ở bên tai nàng nỉ non đáp lời: "Tôi đây.".