Diệp Dao mê man mãi không tỉnh, đến gần khuya thì phát sốt, mê sảng nói những điều rất kỳ lạ. An Thực ngồi bên cạnh dùng khăn lau mồ hôi giúp cô. "Dao nhi.... em khó chịu lắm phải không?"
Diệp Dao mơ màng mở mắt, tầm mắt mông lung nhìn hắn "An... Thực..."
"Em tỉnh rồi sao?"
"... Ha... Tại sao... ngay cả khi nằm mơ, chú cũng xuất hiện vậy?"
Thì ra, cô nghĩ đây là mơ, mới có thể gọi tên hắn như thế... An Thực ôn nhu hỏi "Sao vậy?"
Diệp Dao thở dài, hai mắt nhắm lại, mệt mỏi nói "Chú, là kẻ nói dối. Chẳng phải, chú nói.... chỉ cần tôi gặp chuyện... dù là bất cứ nơi đâu, chú sẽ xuất hiện cứu tôi? Nhưng mà.... lần này, chú lại không xuất hiện. Tôi... bị người ta ức hiếp, chú có biết không?"
"An Thực, mỗi lần chú xuất hiện, hay chỉ cần nghĩ đến chú, tim tôi đều rất đau... đau đến khó thở. Tại sao... nếu năm đó, chú nói thật với tôi... thì tôi và chú, đã không như bây giờ... Năm năm qua, một mình tôi cô đơn ở Đài Loan, nhiều lần muốn quay về nhưng lại từ bỏ... Người đó nói, chú cứu tôi, để tôi ở bên cạnh đều có mục đích... chỉ là thú vui, khi chán rồi sẽ vứt bỏ... nên tôi, rất sợ... khi đó, tôi chỉ là cô bé mười tám tuổi, chỉ cần chú phủ nhận, tôi sẽ tin chú... nhưng mà, tại sao chú không nói một lời..."
"..." An Thực im lặng nghe nhưng lời trất vấn của cô, hắn biết, năm năm qua một mình Diệp Dao rất khổ sở, cô luôn sợ cảm giác cô độc chỉ có một mình, vậy mà hắn lại để cô chịu đựng trong khoảng thời gian dài như vậy....
"Tôi... cứ nghĩ, mình thật sự hận chú, nhưng thật ra, tôi sai rồi... tôi không hề hận, mà là sợ, là giận...." Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô, Diệp Dao thở đều "An Thực, năm năm qua, tôi... cũng rất nhớ chú..."
"Chú có biết... điều làm tôi đau lòng nhất là gì không?.... Chính là chú, An Thực, chỉ cần nghĩ đến chú, tôi lại thấy đau lòng... rất đau..." Diệp Dao dần chìm vào giấc ngủ, nhìn khuôn mặt cô, lòng An Thực đầy chua xót, vươn tay lau khô khóe mắt ướt đẫm của Diệp Dao, bàn tay to rộng nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen huyền, giọng nói trầm trầm vang lên "Vậy em có biết, điều gì khiến tôi hối hận nhất không? Chính là năm năm trước, đã để em bỏ đi..."
An Thực cúi người hôn nhẹ lên môi Diệp Dao. Còn việc của Lâm Triển, xem ra hắn đã cố ý bịa chuyện để khiến Diệp Dao hiểu lầm. Vì An Thực chỉ nghĩ hắn nói với cô nguyên nhân cái chết của cha mẹ cô nên mới không phủ nhận, thật không ngờ, ngay cả một đứa trẻ Lâm Triển cũng lợi dụng...
Diệp Dao hôn mê hơn một ngày vẫn chưa tỉnh khiến An Thực càng thêm lo lắng, dù bác sĩ có nói là do mất máu và mệt mỏi nhưng hắn vẫn không yên lòng. Chuyện của "Nguyệt" và Bắc Đoàn còn một ngày nữa là quyết đấu nhưng tâm trí An Thực hiện không quan tâm đến việc này. Tình hình bên Bắc Đoàn cũng không có gì đáng lo ngại, người của An Thực luôn canh chừng bọn họ.
Anh em nhà họ Ngô giải quyết xong vài việc thì về nhà, còn Nam Cung Tử Đằng thì ở lại, coi như nghỉ mát. Lăng Nghị ngồi trên ghế sofa, cất tiếng "Sao cậu vẫn chưa về?"
Nam Cung Tử Đằng cười tươi nói "Sẵn tiện đi du lịch, vợ tôi muốn thế."
"Ha... đúng là thê nô. Phục tùng vợ như vậy."
"Sau này cậu có vợ rồi cũng sẽ như tôi. Ấy, mà tôi quên mất, có người từng nói, không bao giờ yêu ai, nên có lẽ cậu sẽ chết già trong cô độc."
Lăng Nghị hừ mũi, cất tiếng châm chọc "Nam Cung, cậu nghĩ tôi thấp kém như cậu? Cả đời tồn tại gần ba mươi năm lại bị phụ nữ 'bóc tem' trước."
"Cậu... còn đỡ hơn loại người bay bướm như cậu." Anh bị phụ nữ 'bóc tem' thì sao? Cũng chẳng có gì mất mặt, dù sao, sau đó cô ấy cũng trở thành người phụ nữ của anh. Việc gì phải mất mặt, chuyện giường chiếu, ai 'trên dưới' chẳng được, miễn sao thỏa mãn là được.
Lăng Nghị duỗi hai chân lên bàn, vẻ mặt cao ngạo đáp "Quá khen!"
"Phải rồi, cô bé đó vẫn chưa tỉnh sao?" Anh nghe nói, Diệp Dao bị trúng đạn, sau đó hôn mê hơn một ngày. Lúc cô còn nhỏ, Nam Cung Tử Đằng cũng đôi khi ghé sang biệt thự chơi nên tình cờ quen biết. Cũng mấy năm rồi không gặp, không biết cô trở nên như thế nào.
Lăng Nghị gật đầu, nhìn về căn phòng trên tầng hai "Phải, An Thực luôn ở bên cạnh cô ấy." Từ khi Diệp Dao hôn mê, mọi việc cần giải quyết anh và Phong Duật Nam cùng các anh em đều tự làm. Còn An Thực, cơm ăn không ngon, ngủ không yên, cứ ngồi trong phòng Diệp Dao đợi đến khi cô tỉnh mới yên tâm.
Nam Cung Tử Đằng im lặng, bao năm rồi mới thấy vẻ mặt đầy tâm sự của An Thực. Khiến người khác cũng có chút đau lòng.
Lăng Nghị đột nhiên cất tiếng "Cậu nghĩ xem, Diệp Dao chạy đến đây để cầu cứu, sau đó, khi tỉnh dậy, cô ấy có đồng ý ở lại không?"
Nam Cung Tử Đằng nhíu mày, tính khí Diệp Dao rất cứng đầu và kiên định giống như An Thực, nếu bắt cô ở lại đây, rất khó "Tất nhiên là không."
"Ha... tôi thì có một cách giúp cậu ta."
"Cái gì?"
Lăng Nghị nhếch miệng cười "Lâu lâu, tôi mới rộng lượng làm việc tốt đấy." Sau đó thì thầm to nhỏ với Nam Cung Tử Đằng. Người đầy mưu kế, rốt cuộc vẫn là Lăng Nghị, nhưng đa số mưu kế của anh nếu không phải hại người, trêu chọc người khác thì thật là chuyện lạ.
.......
"Được, cứ làm như ý cậu. Phải rồi, nhớ càng mạnh tay càng tốt." An Thực nói chuyện qua điện thoại, vẻ mặt rất hài lòng. Xem ra là chuyện tốt.
Diệp Dao mơ màng mở mắt, đưa mắt nhìn về nơi phát ra giọng nói. Chỉ nhìn thấy bóng lưng cao lớn, đứng ngược sáng tại cửa sổ, nhìn từ phía sau cảm giác hết đỗi quen thuộc. Cô đưa tay lên cao giữa không trung, như muốn chạm vào hắn. Diệp Dao nhìn xung quanh, đây, là phòng của cô ở biệt thự "Nguyệt". Còn người kia, chắc chắn là An Thực.
Vì nơi này, ngoài hắn ra, không ai có thể tự tiện ở trong phòng cô như thế.
Diệp Dao muốn gọi nhưng cổ họng khô khốc, người không chút sức lực, âm phát ra nhẹ như không khí.
An Thực nói chuyện điện thoại xong, vừa quay đầu liền phát hiện Diệp Dao đang nhìn mình. Hắn vui mừng tiến đến "Em tỉnh rồi sao? Thấy trong người thế nào?"
Diệp Dao lắc đầu, gượng người ngồi dậy, khó khăn cất tiếng "N.... ước....."
"Nước? Được, đợi một chút." An Thực bấm điện thoại nội bộ xuống phòng bếp, sai người đem nước cùng cháo lên. "Thấy trong người thế nào rồi?"
"Sao tôi lại ở đây?" Cô nhớ mình ngất ngoài rừng trúc, cứ nghĩ mình đã bị mất mạng rồi chứ.
An Thực cầm khăn lau mồ hôi trên trán Diệp Dao, cất tiếng "Là Lăng Nghị và Duật Nam đưa em vào đây. Bác sĩ có nói, viên đạn không sâu, cố gắng dưỡng thương."
"Tôi nằm đây bao lâu rồi?"
"Hơn một ngày."
"Vậy, chuyện bên ngoài?"
"Tôi đã cho người đi điều tra." Hắn không muốn nói cho cô biết tình hình hiện tại. Người phái đi điều tra đã báo cáo, Diệp Dao đã bị khai trừ khỏi sở cảnh sát còn bị bọn họ truy lùng, tuy không phát lệnh truy nã nhưng cảnh sát đang điều tra ráo riết, bọn họ kết luận rằng, việc xe tù bị bốc cháy và cảnh sát bị giết chết là do Diệp Dao cùng đồng bọn làm, và dĩ nhiên, đồng bọn mà họ nói là An Thực.
"Vậy sao?" Diệp Dao sâu kín thở dài, không cần nói cũng biết cảnh sát chắc chắn đang tìm cô.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cùng giọng của quản gia "Ông chủ, thức ăn cùng nước đã chuẩn bị xong."
"Vào đi."
Quản gia mở cửa, cúi đầu chào cô, đưa ly nước rồi đặt bát cháo lên bàn, sau đó lui ra. Diệp Dao cầm ly nước uống một hơi, cảm thấy cổ họng đã thông khá thoải mái. An Thực múc một muỗng cháo, đưa lên miệng thổi rồi cất tiếng "Ăn đi, nếu tôi đoán không lầm thì hai ngày rồi em chưa ăn gì hết."
Diệp Dao đăm đăm nhìn hắn, quả thật từ khi trở về Thượng Hải, cô chưa ăn gì cả, còn bị thiếu ngủ nên hiện tại rất đói "Tôi có thể tự ăn."
"Em còn mệt, cứ để tôi."
"Không cần."
"Em muốn tôi đút cháo bằng miệng hay bằng tay?"
"...." Diệp Dao ngẩn người, ở đâu ra loại người như vậy, cô bị thương ở chân chứ không phải ở tay, không cần làm cái trò trẻ con này. "Tôi không cần."
An Thực nhíu mày, cô bây giờ người không có chút sức còn cứng đầu? Hắn đưa mắt nhìn cô, nghiêm túc nói "Tôi trói em lại rồi đút."
"Chú!!!" Diệp Dao hết nói nổi, tức giận đến mặt mày đỏ bừng.
"Còn không mau ăn?"
Không thể tiếp tục đôi co với hắn, đành yên phận ngồi ăn, dù sao, có thực mới vực được đạo. An Thực đều đặn đút cháo, vẻ mặt không chút biểu cảm, yên lặng một lúc, đột nhiên nói "Xin lỗi..."
Diệp Dao ngạc nhiên, nuốt miếng cháo trong miệng, hỏi "Xin lỗi cái gì?"
"... Em ra nông nổi này là do tôi."
"Chú cũng biết vậy sao?"
"..." Có cần phải nói với hắn vậy không? Thật là...
Diệp Dao khẽ thở dài "Tôi đùa thôi, không phải lỗi của chú, tôi là cảnh sát, gặp mấy chuyện như vậy cũng là bình thường thôi."
An Thực trầm tư, đặt bát cháo lên bàn "Em nghỉ ngơi đi."
Diệp Dao nhíu mày, đang nói chuyện, hắn lại bỏ đi? Nhưng cô cũng không quan tâm, cúi người ngửi xung quanh, vẫn là nên đi tắm. Cô cố gắng trèo xuống giường, chân phải liền truyền lên cơn đau nhức, Diệp Dao đi khập khiểng vào phòng tắm. Bây giờ không có quần áo để thay, đành choàng áo tắm rồi sấy khô bộ đồ ngủ này thôi.
Diệp Dao cẩn thận xối nước, toàn thân đều đau nhức, thật là khổ sở. Chưa bao giờ Diệp Dao cảm thấy, tắm, lại mệt mỏi như vậy. Lau sạch người, với tay lấy áo choàng tắm mặc vào, Diệp Dao ôm bộ đồ ngủ cùng khăn tắm ra ngoài, chậm trãi đến bên giường.
*Cạch...
Đúng lúc An Thực mở cửa đi vào khiến Diệp Dao giật mình xoay người, vì chân phải đau nên đứng không vững, ngã về phía sau, An Thực lập tức chạy đến đỡ cô ngã xuống giường. Hai mắt Diệp Dao trợn tròn nhìn hắn, không phải ngạc nhiên mà là chân bị đau đến nỗi không thốt thành lời, cảm giác như một lần nữa lại bị trúng đạn vậy.
An Thực bình thản nhìn cô, ánh mắt vô tình liếc nhìn xương quai xanh và nơi đẫy đà qua khe hở áo tắm, bất giác mộ dòng điện truyền lên não. Diệp Dao đau chân không để ý, hốc mắt dần đỏ lên, vừa nãy chân cô đập vào giường nên bây giờ vô cùng đau đớn "An... Thực... đau... quá đi mất...."
An Thực bừng tỉnh, phát hiện mặt cô biến sắc, vội nâng người dậy "Sao vậy? Chân bị đau sao?"
"Phải... tất cả là tại chú, vào phòng người khác không biết gõ cửa sao?" Diệp Dao đột nhiên phát hỏa, lớn tiếng mắng.
An Thực lấy hộp cứu thương trong tủ, rồi quỳ một chân dưới đất, Diệp Dao lập tức cất tiếng "Làm gì vậy?"
"Kiểm tra vết thương."
Diệp Dao cất tiếng "Tôi đã khỏe hơn rồi, tôi muốn về nhà."
"Nhà? Đây chính là nhà của em." An Thực cầm khăn bông lau vết thương, cô rùng mình một cái, cắn răng nói "Không phải."
"Từ trước đến nay, đây vẫn là nhà của em, bây giờ là vậy, sau này, mãi mãi vẫn vậy." Băng bó vết thường lại, An Thực đưa mắt nhìn Diệp Dao khiến cô có chút ngượng, quay mặt về hướng khác "Tôi muốn về chung cư."
Hắn đứng dậy ngồi sau lưng Diệp Dao "Em nghĩ bây giờ có thể về đó?" Hắn được biết, cảnh sát đang ráo riết tìm cô, không phải là tìm một người bị mất tích mà là tìm tội phạm. Chung cư nơi cô sống đều được cảnh sát túc trực 24/24, đợi lúc cô xuất hiện sẽ bắt lại.
"..." Diệp Dao dường như đã quên mất mình đã trở thành tội phạm, không ai có thể giúp cô rửa sạch nỗi oan này.
"Á..." Đột nhiên An thực kéo áo choàng tắm Diệp Dao xuống khiến cô giật mình giữ chặt, hét lên.
"Bôi thuốc."
"Không cần, tôi tự làm được." Hắn không thể nói trước rồi mới làm sao? Hơn nữa, lại còn dám cởi áo cô như vậy, cô vừa mới tắm, không có mặc gì bên trong hết.
An Thực tay mở hộp thuốc, không hứng thú nói "Đầu và tay của em có thể bẻ ra đằng sau để bôi thuốc sao?" Sau đó thẳng tay bôi thuốc vào chỗ bị thương.
Diệp Dao giật mình, xoay người gạc tay hắn ra "Chết tiệt, không biết đau sao?"
An Thực nhướn mày nhìn khuôn mặt giận dữ đến đỏ chót của cô, mắt lướt xuống dưới huýt sáo một cái, Diệp Dao vội đưa tay che lại, mím chặt môi, mắng "Hạ lưu!"
"Là em tự đưa ra trước mặt tôi đấy nhé."
"Chú cút ra ngoài cho tôi." Diệp Dao xoay người lại, tên khốn An Thực, thật không biết xấu hổ còn ở đó trêu chọc cô?
"Được rồi, ngồi yên, tôi sẽ nhẹ tay." An Thực lấy khăn tắm trên bàn đưa cho cô, Diệp Dao nhận lấy che phía trước ngực, vẫn còn tức giận nên không nói câu nào. An Thực cẩn thận thoa thuốc, vì bị va đập mạnh nên xuất hiện những vết thương lớn nhỏ đầy tấm lưng mảnh mai, mỗi lần chạm vào Diệp Dao đều cắn răng, nắm chặt tay để không kêu đau, cả cơ thể run bần bật, khiến hắn lòng đầy đau xót.
Nhớ tới những lời cô nói lúc hôn mê, hắn chợt cất tiếng "Tôi không biết năm đó Lâm Triển đã nói những gì với em, nhưng, ngoài việc tôi giấu chuyện cha mẹ em ra thì tôi hoàn toàn không hề có ý đồ gì. Để em ở bên cạnh là tôi muốn bù đắp, những gì tôi làm cho em trong những năm đó đều là thật tâm muốn vậy." Hắn biết Lâm Triển muốn Diệp Dao hận hắn, sau đó để chính cô ra tay giết An Thực mà không cần Lâm Triển ra tay.
Diệp Dao im lặng không nói gì, những lời này tại sao không nói sớm hơn? Tại sao năm đó một câu hắn cũng không biện minh? Lòng Diệp Dao nặng trĩu, cuối cùng cô cũng nghe được lời thanh minh từ hắn, nhưng trong tim vừa mừng lại vừa đau, có phải, mọi chuyện đã trễ rồi? Cô và hắn, đã không thể quay đầu.
"Em tin hay không cũng được, tôi chỉ muốn em biết, bắt đầu từ khi em mười lăm tuổi, tôi đã yêu em..."
Nước mắt vô thức rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Diệp Dao như bất động, những lời này, hắn nói đã nhiều lần nhưng tại sao ngay lúc này lại khiến cô cảm động đến rơi lệ? An Thực hôn nhẹ lên vai cô, Diệp Dao bất giác run lên... "Dao nhi, tôi yêu em."
Diệp Dao cúi mặt, bụm miệng khóc, cô không muốn hắn nghe thấy cũng không muốn để hắn thấy mình yếu đuối. An Thực ôm chặt Diệp Dao từ phía sau, đưa tay nâng mặt cô lên đối diện với hắn, ánh mắt ôn nhu như nước, đặt lên môi cô nụ hôn dịu dàng và yêu thương nhất. Không cần biết trước kia đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần hiện tại cô vẫn ở cạnh hắn, cô mãi mãi là cô bé năm đó hắn hết mực yêu thương..
Diệp Dao mơ màng mở mắt, tầm mắt mông lung nhìn hắn "An... Thực..."
"Em tỉnh rồi sao?"
"... Ha... Tại sao... ngay cả khi nằm mơ, chú cũng xuất hiện vậy?"
Thì ra, cô nghĩ đây là mơ, mới có thể gọi tên hắn như thế... An Thực ôn nhu hỏi "Sao vậy?"
Diệp Dao thở dài, hai mắt nhắm lại, mệt mỏi nói "Chú, là kẻ nói dối. Chẳng phải, chú nói.... chỉ cần tôi gặp chuyện... dù là bất cứ nơi đâu, chú sẽ xuất hiện cứu tôi? Nhưng mà.... lần này, chú lại không xuất hiện. Tôi... bị người ta ức hiếp, chú có biết không?"
"An Thực, mỗi lần chú xuất hiện, hay chỉ cần nghĩ đến chú, tim tôi đều rất đau... đau đến khó thở. Tại sao... nếu năm đó, chú nói thật với tôi... thì tôi và chú, đã không như bây giờ... Năm năm qua, một mình tôi cô đơn ở Đài Loan, nhiều lần muốn quay về nhưng lại từ bỏ... Người đó nói, chú cứu tôi, để tôi ở bên cạnh đều có mục đích... chỉ là thú vui, khi chán rồi sẽ vứt bỏ... nên tôi, rất sợ... khi đó, tôi chỉ là cô bé mười tám tuổi, chỉ cần chú phủ nhận, tôi sẽ tin chú... nhưng mà, tại sao chú không nói một lời..."
"..." An Thực im lặng nghe nhưng lời trất vấn của cô, hắn biết, năm năm qua một mình Diệp Dao rất khổ sở, cô luôn sợ cảm giác cô độc chỉ có một mình, vậy mà hắn lại để cô chịu đựng trong khoảng thời gian dài như vậy....
"Tôi... cứ nghĩ, mình thật sự hận chú, nhưng thật ra, tôi sai rồi... tôi không hề hận, mà là sợ, là giận...." Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô, Diệp Dao thở đều "An Thực, năm năm qua, tôi... cũng rất nhớ chú..."
"Chú có biết... điều làm tôi đau lòng nhất là gì không?.... Chính là chú, An Thực, chỉ cần nghĩ đến chú, tôi lại thấy đau lòng... rất đau..." Diệp Dao dần chìm vào giấc ngủ, nhìn khuôn mặt cô, lòng An Thực đầy chua xót, vươn tay lau khô khóe mắt ướt đẫm của Diệp Dao, bàn tay to rộng nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen huyền, giọng nói trầm trầm vang lên "Vậy em có biết, điều gì khiến tôi hối hận nhất không? Chính là năm năm trước, đã để em bỏ đi..."
An Thực cúi người hôn nhẹ lên môi Diệp Dao. Còn việc của Lâm Triển, xem ra hắn đã cố ý bịa chuyện để khiến Diệp Dao hiểu lầm. Vì An Thực chỉ nghĩ hắn nói với cô nguyên nhân cái chết của cha mẹ cô nên mới không phủ nhận, thật không ngờ, ngay cả một đứa trẻ Lâm Triển cũng lợi dụng...
Diệp Dao hôn mê hơn một ngày vẫn chưa tỉnh khiến An Thực càng thêm lo lắng, dù bác sĩ có nói là do mất máu và mệt mỏi nhưng hắn vẫn không yên lòng. Chuyện của "Nguyệt" và Bắc Đoàn còn một ngày nữa là quyết đấu nhưng tâm trí An Thực hiện không quan tâm đến việc này. Tình hình bên Bắc Đoàn cũng không có gì đáng lo ngại, người của An Thực luôn canh chừng bọn họ.
Anh em nhà họ Ngô giải quyết xong vài việc thì về nhà, còn Nam Cung Tử Đằng thì ở lại, coi như nghỉ mát. Lăng Nghị ngồi trên ghế sofa, cất tiếng "Sao cậu vẫn chưa về?"
Nam Cung Tử Đằng cười tươi nói "Sẵn tiện đi du lịch, vợ tôi muốn thế."
"Ha... đúng là thê nô. Phục tùng vợ như vậy."
"Sau này cậu có vợ rồi cũng sẽ như tôi. Ấy, mà tôi quên mất, có người từng nói, không bao giờ yêu ai, nên có lẽ cậu sẽ chết già trong cô độc."
Lăng Nghị hừ mũi, cất tiếng châm chọc "Nam Cung, cậu nghĩ tôi thấp kém như cậu? Cả đời tồn tại gần ba mươi năm lại bị phụ nữ 'bóc tem' trước."
"Cậu... còn đỡ hơn loại người bay bướm như cậu." Anh bị phụ nữ 'bóc tem' thì sao? Cũng chẳng có gì mất mặt, dù sao, sau đó cô ấy cũng trở thành người phụ nữ của anh. Việc gì phải mất mặt, chuyện giường chiếu, ai 'trên dưới' chẳng được, miễn sao thỏa mãn là được.
Lăng Nghị duỗi hai chân lên bàn, vẻ mặt cao ngạo đáp "Quá khen!"
"Phải rồi, cô bé đó vẫn chưa tỉnh sao?" Anh nghe nói, Diệp Dao bị trúng đạn, sau đó hôn mê hơn một ngày. Lúc cô còn nhỏ, Nam Cung Tử Đằng cũng đôi khi ghé sang biệt thự chơi nên tình cờ quen biết. Cũng mấy năm rồi không gặp, không biết cô trở nên như thế nào.
Lăng Nghị gật đầu, nhìn về căn phòng trên tầng hai "Phải, An Thực luôn ở bên cạnh cô ấy." Từ khi Diệp Dao hôn mê, mọi việc cần giải quyết anh và Phong Duật Nam cùng các anh em đều tự làm. Còn An Thực, cơm ăn không ngon, ngủ không yên, cứ ngồi trong phòng Diệp Dao đợi đến khi cô tỉnh mới yên tâm.
Nam Cung Tử Đằng im lặng, bao năm rồi mới thấy vẻ mặt đầy tâm sự của An Thực. Khiến người khác cũng có chút đau lòng.
Lăng Nghị đột nhiên cất tiếng "Cậu nghĩ xem, Diệp Dao chạy đến đây để cầu cứu, sau đó, khi tỉnh dậy, cô ấy có đồng ý ở lại không?"
Nam Cung Tử Đằng nhíu mày, tính khí Diệp Dao rất cứng đầu và kiên định giống như An Thực, nếu bắt cô ở lại đây, rất khó "Tất nhiên là không."
"Ha... tôi thì có một cách giúp cậu ta."
"Cái gì?"
Lăng Nghị nhếch miệng cười "Lâu lâu, tôi mới rộng lượng làm việc tốt đấy." Sau đó thì thầm to nhỏ với Nam Cung Tử Đằng. Người đầy mưu kế, rốt cuộc vẫn là Lăng Nghị, nhưng đa số mưu kế của anh nếu không phải hại người, trêu chọc người khác thì thật là chuyện lạ.
.......
"Được, cứ làm như ý cậu. Phải rồi, nhớ càng mạnh tay càng tốt." An Thực nói chuyện qua điện thoại, vẻ mặt rất hài lòng. Xem ra là chuyện tốt.
Diệp Dao mơ màng mở mắt, đưa mắt nhìn về nơi phát ra giọng nói. Chỉ nhìn thấy bóng lưng cao lớn, đứng ngược sáng tại cửa sổ, nhìn từ phía sau cảm giác hết đỗi quen thuộc. Cô đưa tay lên cao giữa không trung, như muốn chạm vào hắn. Diệp Dao nhìn xung quanh, đây, là phòng của cô ở biệt thự "Nguyệt". Còn người kia, chắc chắn là An Thực.
Vì nơi này, ngoài hắn ra, không ai có thể tự tiện ở trong phòng cô như thế.
Diệp Dao muốn gọi nhưng cổ họng khô khốc, người không chút sức lực, âm phát ra nhẹ như không khí.
An Thực nói chuyện điện thoại xong, vừa quay đầu liền phát hiện Diệp Dao đang nhìn mình. Hắn vui mừng tiến đến "Em tỉnh rồi sao? Thấy trong người thế nào?"
Diệp Dao lắc đầu, gượng người ngồi dậy, khó khăn cất tiếng "N.... ước....."
"Nước? Được, đợi một chút." An Thực bấm điện thoại nội bộ xuống phòng bếp, sai người đem nước cùng cháo lên. "Thấy trong người thế nào rồi?"
"Sao tôi lại ở đây?" Cô nhớ mình ngất ngoài rừng trúc, cứ nghĩ mình đã bị mất mạng rồi chứ.
An Thực cầm khăn lau mồ hôi trên trán Diệp Dao, cất tiếng "Là Lăng Nghị và Duật Nam đưa em vào đây. Bác sĩ có nói, viên đạn không sâu, cố gắng dưỡng thương."
"Tôi nằm đây bao lâu rồi?"
"Hơn một ngày."
"Vậy, chuyện bên ngoài?"
"Tôi đã cho người đi điều tra." Hắn không muốn nói cho cô biết tình hình hiện tại. Người phái đi điều tra đã báo cáo, Diệp Dao đã bị khai trừ khỏi sở cảnh sát còn bị bọn họ truy lùng, tuy không phát lệnh truy nã nhưng cảnh sát đang điều tra ráo riết, bọn họ kết luận rằng, việc xe tù bị bốc cháy và cảnh sát bị giết chết là do Diệp Dao cùng đồng bọn làm, và dĩ nhiên, đồng bọn mà họ nói là An Thực.
"Vậy sao?" Diệp Dao sâu kín thở dài, không cần nói cũng biết cảnh sát chắc chắn đang tìm cô.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cùng giọng của quản gia "Ông chủ, thức ăn cùng nước đã chuẩn bị xong."
"Vào đi."
Quản gia mở cửa, cúi đầu chào cô, đưa ly nước rồi đặt bát cháo lên bàn, sau đó lui ra. Diệp Dao cầm ly nước uống một hơi, cảm thấy cổ họng đã thông khá thoải mái. An Thực múc một muỗng cháo, đưa lên miệng thổi rồi cất tiếng "Ăn đi, nếu tôi đoán không lầm thì hai ngày rồi em chưa ăn gì hết."
Diệp Dao đăm đăm nhìn hắn, quả thật từ khi trở về Thượng Hải, cô chưa ăn gì cả, còn bị thiếu ngủ nên hiện tại rất đói "Tôi có thể tự ăn."
"Em còn mệt, cứ để tôi."
"Không cần."
"Em muốn tôi đút cháo bằng miệng hay bằng tay?"
"...." Diệp Dao ngẩn người, ở đâu ra loại người như vậy, cô bị thương ở chân chứ không phải ở tay, không cần làm cái trò trẻ con này. "Tôi không cần."
An Thực nhíu mày, cô bây giờ người không có chút sức còn cứng đầu? Hắn đưa mắt nhìn cô, nghiêm túc nói "Tôi trói em lại rồi đút."
"Chú!!!" Diệp Dao hết nói nổi, tức giận đến mặt mày đỏ bừng.
"Còn không mau ăn?"
Không thể tiếp tục đôi co với hắn, đành yên phận ngồi ăn, dù sao, có thực mới vực được đạo. An Thực đều đặn đút cháo, vẻ mặt không chút biểu cảm, yên lặng một lúc, đột nhiên nói "Xin lỗi..."
Diệp Dao ngạc nhiên, nuốt miếng cháo trong miệng, hỏi "Xin lỗi cái gì?"
"... Em ra nông nổi này là do tôi."
"Chú cũng biết vậy sao?"
"..." Có cần phải nói với hắn vậy không? Thật là...
Diệp Dao khẽ thở dài "Tôi đùa thôi, không phải lỗi của chú, tôi là cảnh sát, gặp mấy chuyện như vậy cũng là bình thường thôi."
An Thực trầm tư, đặt bát cháo lên bàn "Em nghỉ ngơi đi."
Diệp Dao nhíu mày, đang nói chuyện, hắn lại bỏ đi? Nhưng cô cũng không quan tâm, cúi người ngửi xung quanh, vẫn là nên đi tắm. Cô cố gắng trèo xuống giường, chân phải liền truyền lên cơn đau nhức, Diệp Dao đi khập khiểng vào phòng tắm. Bây giờ không có quần áo để thay, đành choàng áo tắm rồi sấy khô bộ đồ ngủ này thôi.
Diệp Dao cẩn thận xối nước, toàn thân đều đau nhức, thật là khổ sở. Chưa bao giờ Diệp Dao cảm thấy, tắm, lại mệt mỏi như vậy. Lau sạch người, với tay lấy áo choàng tắm mặc vào, Diệp Dao ôm bộ đồ ngủ cùng khăn tắm ra ngoài, chậm trãi đến bên giường.
*Cạch...
Đúng lúc An Thực mở cửa đi vào khiến Diệp Dao giật mình xoay người, vì chân phải đau nên đứng không vững, ngã về phía sau, An Thực lập tức chạy đến đỡ cô ngã xuống giường. Hai mắt Diệp Dao trợn tròn nhìn hắn, không phải ngạc nhiên mà là chân bị đau đến nỗi không thốt thành lời, cảm giác như một lần nữa lại bị trúng đạn vậy.
An Thực bình thản nhìn cô, ánh mắt vô tình liếc nhìn xương quai xanh và nơi đẫy đà qua khe hở áo tắm, bất giác mộ dòng điện truyền lên não. Diệp Dao đau chân không để ý, hốc mắt dần đỏ lên, vừa nãy chân cô đập vào giường nên bây giờ vô cùng đau đớn "An... Thực... đau... quá đi mất...."
An Thực bừng tỉnh, phát hiện mặt cô biến sắc, vội nâng người dậy "Sao vậy? Chân bị đau sao?"
"Phải... tất cả là tại chú, vào phòng người khác không biết gõ cửa sao?" Diệp Dao đột nhiên phát hỏa, lớn tiếng mắng.
An Thực lấy hộp cứu thương trong tủ, rồi quỳ một chân dưới đất, Diệp Dao lập tức cất tiếng "Làm gì vậy?"
"Kiểm tra vết thương."
Diệp Dao cất tiếng "Tôi đã khỏe hơn rồi, tôi muốn về nhà."
"Nhà? Đây chính là nhà của em." An Thực cầm khăn bông lau vết thương, cô rùng mình một cái, cắn răng nói "Không phải."
"Từ trước đến nay, đây vẫn là nhà của em, bây giờ là vậy, sau này, mãi mãi vẫn vậy." Băng bó vết thường lại, An Thực đưa mắt nhìn Diệp Dao khiến cô có chút ngượng, quay mặt về hướng khác "Tôi muốn về chung cư."
Hắn đứng dậy ngồi sau lưng Diệp Dao "Em nghĩ bây giờ có thể về đó?" Hắn được biết, cảnh sát đang ráo riết tìm cô, không phải là tìm một người bị mất tích mà là tìm tội phạm. Chung cư nơi cô sống đều được cảnh sát túc trực 24/24, đợi lúc cô xuất hiện sẽ bắt lại.
"..." Diệp Dao dường như đã quên mất mình đã trở thành tội phạm, không ai có thể giúp cô rửa sạch nỗi oan này.
"Á..." Đột nhiên An thực kéo áo choàng tắm Diệp Dao xuống khiến cô giật mình giữ chặt, hét lên.
"Bôi thuốc."
"Không cần, tôi tự làm được." Hắn không thể nói trước rồi mới làm sao? Hơn nữa, lại còn dám cởi áo cô như vậy, cô vừa mới tắm, không có mặc gì bên trong hết.
An Thực tay mở hộp thuốc, không hứng thú nói "Đầu và tay của em có thể bẻ ra đằng sau để bôi thuốc sao?" Sau đó thẳng tay bôi thuốc vào chỗ bị thương.
Diệp Dao giật mình, xoay người gạc tay hắn ra "Chết tiệt, không biết đau sao?"
An Thực nhướn mày nhìn khuôn mặt giận dữ đến đỏ chót của cô, mắt lướt xuống dưới huýt sáo một cái, Diệp Dao vội đưa tay che lại, mím chặt môi, mắng "Hạ lưu!"
"Là em tự đưa ra trước mặt tôi đấy nhé."
"Chú cút ra ngoài cho tôi." Diệp Dao xoay người lại, tên khốn An Thực, thật không biết xấu hổ còn ở đó trêu chọc cô?
"Được rồi, ngồi yên, tôi sẽ nhẹ tay." An Thực lấy khăn tắm trên bàn đưa cho cô, Diệp Dao nhận lấy che phía trước ngực, vẫn còn tức giận nên không nói câu nào. An Thực cẩn thận thoa thuốc, vì bị va đập mạnh nên xuất hiện những vết thương lớn nhỏ đầy tấm lưng mảnh mai, mỗi lần chạm vào Diệp Dao đều cắn răng, nắm chặt tay để không kêu đau, cả cơ thể run bần bật, khiến hắn lòng đầy đau xót.
Nhớ tới những lời cô nói lúc hôn mê, hắn chợt cất tiếng "Tôi không biết năm đó Lâm Triển đã nói những gì với em, nhưng, ngoài việc tôi giấu chuyện cha mẹ em ra thì tôi hoàn toàn không hề có ý đồ gì. Để em ở bên cạnh là tôi muốn bù đắp, những gì tôi làm cho em trong những năm đó đều là thật tâm muốn vậy." Hắn biết Lâm Triển muốn Diệp Dao hận hắn, sau đó để chính cô ra tay giết An Thực mà không cần Lâm Triển ra tay.
Diệp Dao im lặng không nói gì, những lời này tại sao không nói sớm hơn? Tại sao năm đó một câu hắn cũng không biện minh? Lòng Diệp Dao nặng trĩu, cuối cùng cô cũng nghe được lời thanh minh từ hắn, nhưng trong tim vừa mừng lại vừa đau, có phải, mọi chuyện đã trễ rồi? Cô và hắn, đã không thể quay đầu.
"Em tin hay không cũng được, tôi chỉ muốn em biết, bắt đầu từ khi em mười lăm tuổi, tôi đã yêu em..."
Nước mắt vô thức rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Diệp Dao như bất động, những lời này, hắn nói đã nhiều lần nhưng tại sao ngay lúc này lại khiến cô cảm động đến rơi lệ? An Thực hôn nhẹ lên vai cô, Diệp Dao bất giác run lên... "Dao nhi, tôi yêu em."
Diệp Dao cúi mặt, bụm miệng khóc, cô không muốn hắn nghe thấy cũng không muốn để hắn thấy mình yếu đuối. An Thực ôm chặt Diệp Dao từ phía sau, đưa tay nâng mặt cô lên đối diện với hắn, ánh mắt ôn nhu như nước, đặt lên môi cô nụ hôn dịu dàng và yêu thương nhất. Không cần biết trước kia đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần hiện tại cô vẫn ở cạnh hắn, cô mãi mãi là cô bé năm đó hắn hết mực yêu thương..