Diệp Dao gượng người bước xuống giường, với tay cầm lấy cây nạng, từ từ đi ra khỏi phòng. Nằm yên một chỗ khiến cô không thấy thoải mái, nên muốn ra ngoài vườn.
“Tiểu thư, cô định đi đâu vậy?” Thấy Diệp Dao xuất hiện ở cầu thang, người làm cất tiếng hỏi.
“Tôi muốn ra vườn.”
“Nhưng mà ông chủ...”
Nhìn dáng vẻ rụt rè của cô gái kia Diệp Dao đoán chắc An Thực lại bắt họ canh chừng cô rồi. “Không sao đâu, có gì tôi chịu trách nhiệm”
“Tiểu Dao, sao vậy?”
Thấy Tố Nghi xuất hiện, cô gái kia cúi đầu chào “Phong phu nhân.”
“Được rồi, cô lui ra đi. Không sao đâu.”
Cô gái kia đành nghe theo, quay lưng rời đi. Tố Nghi bước đến đỡ Diệp Dao “Em muốn ra vườn sao? Để chị giúp em.”
Diệp Dao mỉm cười để Tố Nghi đỡ ra vườn ngồi trên xích đu màu trắng gần cây hoa lớn. Hôm nay trời rất đẹp, gió thổi nhẹ, Diệp Dao bất chợt nghĩ, nếu bây giờ mà ngủ chắc chắn rất tuyệt, nhưng cô vừa làm phiền Tố Nghi đưa xuống đây không thể lại bắt chị ấy đưa lên phòng. Haiz...
Tố Nghi nhìn Diệp Dao đang thẫn thờ, khẽ mỉm cười, đưa cho cô ly hồng trà mà người giúp việc vừa đem ra “Trời có chút lạnh rồi nhỉ.”
Diệp Dao nhận lấy ly nước, lắc đầu “Không lạnh, em cảm thấy rất thích thời tiết như thế này.”
“Vẫn nên giữ gìn sức khỏe, em đấy, lại bị thương rồi.”
“Haha...” Diệp Dao cười trừ. Cô nghe nói, Phong Duật Nam hình như đã trách Tố Nghi vì chị ấy dám mạo hiểm làm chuyện như vậy, lúc đầu nghe qua cô rất ngạc nhiên vì Phong Duật Nam vốn dĩ luôn cưng chiều Tố Nghi, cô cũng chưa thấy anh nặng lời với chị bao giờ nên cảm thấy rất có lỗi. Nhưng An Thực có nói, bọn họ cũng làm lành ngay sau đó, Phong Duật Nam là vì lo cho Tố Nghi nên mới vậy thôi, anh cũng không trách Diệp Dao bởi vì lần này cô đã cứu mạng An Thực.
Tố Nghi nắm lấy tay Diệp Dao, khẽ mỉm cười, đôi mắt cô lúc ấy đột nhiên lấp lánh lạ thường “Tình cảm, vốn là thứ rất khó nắm bắt, nếu đã có được thì nên trân trọng, tuyệt đối đừng để tuột mất.”
Diệp Dao có chút ngạc nhiên với câu nói của Tố Nghi, tuy nhiều lần chị nói với cô những điều giống như vậy, nhưng lần này lại hơi khác, Tố Nghi cười rạng rỡ “Rất lâu rồi, kể từ lúc em rời đi, căn nhà này mới ấm cúng trở lại. Lúc trước mỗi khi cùng Duật Nam đến đây thăm An Thực, ngoài cảm giác u ám, lạnh lẽo như băng ra thì không còn gì. Nhưng kể từ những ngày trước, có em ở đây, dù thế nào thì đây cũng giống một ngôi nhà hơn rồi.”
Diệp Dao bật cười, nói đùa “Xem ra... em là một phần quan trọng để tạo dựng nơi này nhỉ.”
“Tất nhiên rồi.” Một giọng nói vang lên phía sau, Diệp Dao quay đầu nhìn liền thấy An Thực đứng đằng sau chằm chằm nhìn cô. Bên cạnh là Phong Duật Nam và Lăng Nghị.
Phong Duật Nam cất tiếng “Em cáo từ trước đây. Đi thôi Nghi nhi, chúng ta cùng đi siêu thị mua ít đồ về làm tiệc.”
“Mọi người định mở tiệc ở đây sao?”
Lắng Nghị cao giọng đáp “Phải, An Thực nói muốn làm một bữa tiệc nhỏ cho bảo bối nhà cậu ta.” Còn nói là vì muốn Diệp Dao vui vẻ như trước kia, theo như anh thấy, cậu ta là muốn lấy lòng cô thì đúng hơn.
Diệp Dao nhíu mày “Không phải việc này lúc trước giao cho đầu bếp sao?”
“Là Tố Nghi muốn chọn nguyên liệu, sẵn tiện giúp em sắm vài thứ. Đồ đạc ở chỗ cũ, đợi sau này tính.” An Thực nói.
“Vậy, đi đây!” Lăng Nghị, Tố Nghi cùng Phong Duật Nam rời khỏi biệt thự.
Diệp Dao vẫn ngồi trên xích đu, An Thực thì ngồi trên ghế gỗ đối diện, vừa cầm sách đọc vừa uống trà. Lâu rồi, hắn mới được yên tĩnh thoải mái như vậy. Đột nhiên, Diệp Dao cất tiếng “Em muốn về căn hộ.”
Tầm mắt An Thực vẫn không rời trang sách, giọng nói lạnh lẽo vang lên “Sao vậy?”
“Ở đó vẫn còn thứ em muốn mang đi. Em biết bây giờ rất khó để xuất hiện ngoài đó nhưng mà....”
An Thực gấp quyển sách lại, đưa mắt nhìn cô “Được rồi, đừng lo, anh sẽ thu xếp ổn thỏa. Đợi khi em bình phục sẽ đưa em đến đó.”
Cô mỉm cười “Cảm ơn anh!”
“Khách sáo như vậy sao?”
An Thực cong khóe môi, đứng bật lên “Vào nhà thôi, sức khỏe em chưa tốt, đừng ở ngoài quá lâu, trời chuyển lạnh rồi.” Dứt lời, vòng tay ôm lấy Diệp Dao, thong thả đi vào nhà.
Hành động của hắn khiến tim cô đập thình thịch, khóe môi vô thức giương lên “Em có nặng không?”
An Thực tùy tiện trả lời “Tất nhiên là nặng rồi, em nghĩ anh là trâu hay sao mà có thể vác cục đá to thế này, nếu tay anh có bị gì thì sau này, phiền em chịu trách nhiệm cả đời!”
Diệp Dao gằn giọng “Mau bỏ xuống!” hắn không biết, trả lời như vậy là rất xúc phạm nữ giới như cô sao? Nói là nặng là được rồi, còn nói cô giống “cục đá”?
An Thực cười lớn tiếng “Haha... em càng giận, sức nặng càng lớn đấy!”
“Anh... mau thả em xuống, em có nhờ anh bế sao?”
An Thực vẫn không thả, cứ vui vẻ đi vào nhà, đặt cô ngồi xuống ghế so pha, tiện tay xoa đầu cô.
Diệp Dao nhăn mặt nhìn hắn, trong lòng không ngừng chửi rủa, có gì đáng cười? Có gì vui đến nỗi hắn cười tươi như thế??? Thật sự chọc cô tức điên rồi...
Lão quản gia già đứng bên trong bếp nghe thấy tiếng cười của An Thực, khẽ thở dài, tủm tỉm cười tạo nên những nếp nhăn trên mặt. Cuối cùng thì nơi đây cũng có thể gọi là “nhà“....
Mọi việc lại trở về như cũ, sau trận quyết đầu của An Thực, người trong hắc bang đều không có gì xôn xao, giống như chưa từng có chuyện xảy ra, mọi thắc mắc về người cứu An Thực đều được làm rõ, Tô lão đại chỉ có thể cúi đầu xin lỗi, lặng im cho qua chuyện. Mặc dù vậy, trong lòng ông ta vẫn không phục. Cảnh sát vẫn luôn tìm kiếm tin tức của Diệp Dao, còn Dương Cảnh Kiệt thường xuyên đến gõ cửa bang Nguyệt đòi gặp An Thực, bởi vì anh linh cảm, cô đang ở cùng hắn nhưng mỗi lần như vậy đều bị từ chối. Về phía Diệp Dao, cô chỉ biết, cảnh sát đang tìm mình, bản thân lại bị gắn tội nội gián.
Bây giờ đối với cô chuyện đó không còn quan trọng nữa, bởi vì cô đã từ bỏ làm cảnh sát, chấp nhận ở bên An Thực. Ngày tháng cứ thế trôi qua, Diệp Dao bình yên sống ở Nguyệt, ngày qua ngày cùng An Thực bên nhau, mọi chuyện bên ngoài một tin nhỏ cũng không đến tai cô. Vết thương của Diệp Dao đã dần lành lại, cô có thể đi đứng bình thường.
Bây giờ trời đã sang đông, tuyết cũng rơi vài đợt, Diệp Dao thường ngày nếu không chăm sóc khu vườn nhỏ bên ngoài, nói chuyện cùng Tố Nghi thì là làm việc lặt vặt trong biệt thự. An Thực cũng không quản, cô thích làm gì thì để cô làm, chỉ cần không quá sức là được.
Người phái đi điều tra Lâm Triết đã có chút kết quả, một thời gian nữa sẽ hành động. Sổ sách, công việc ngày càng nhiều nên hắn không có nhiều thời gian ở nhà, đa phần đều đến bang Nguyệt để giải quyết. Diệp Dao cũng không có cảm giác cô đơn, dù sao cô cũng đã quen với việc này. Lúc trước khi còn nhỏ cũng vậy, cô thường ở nhà một mình, chơi với chú chó con hắn mang về, sau khi chú chó qua đời, ngoài việc đi học Diệp Dao chỉ ở nhà chơi một mình. Cứ như vậy, thói quen ở một mình được hình thành.
An Thực trở về nhà vào buổi chiều, việc đầu tiên là tìm Diệp Dao, thấy cô đang ở khu vườn phía sau nhà ghi ghi chép chép cái gì đó, đứng cách cô vài bước chân, cất tiếng “Dao nhi, anh mệt quá, nạp năng lượng một chút!” Hai tay còn giang rộng.
Diệp Dao vờ không nghe, tay vẫn ghi chép, xem hắn như không khí. An Thực lại nói “Anh đốt cái vườn đó đi bây giờ.” Nói là khu vườn cũng không đúng, vì phía bên hông biệt thự có một khu nhỏ, cửa sổ xung quanh, phía trên là vòm kính, lúc trước dùng để cất đồ đạc không dùng, bây giờ đã trở thành vườn hoa trong nhà của Diệp Dao.
Diệp Dao cất tiếng, vẫn không quay đầu “Anh dám!”
An Thực nhíu mày, thu hai tay lại, nếu là trước kia Diệp Dao sẽ chạy đến ôm lấy hắn, bây giờ thì xem hắn như không khí? Ôi, hắn có cảm giác tim mình đã vỡ ra từng mảnh... đành quay đầu bỏ đi.
Khi Diệp Dao mười lắm tuổi, cũng vào thời khắc đầu đông này, công việc An Thực rất nhiều. Mỗi lần trở về nhà, đều uể oải nói lớn “Dao nhi... mau tiếp năng lượng cho chú!”
Diệp Dao sẽ chạy đến ôm lấy hắn, miệng cười tươi “Có tính phí đấy nhé.”
An Thực thở dài “Nhỏ mọn!”
Diệp Dao liền chun mũi cười hì hì.
Mỗi lần ôm lấy Diệp Dao, trong lòng hắn đều giống như có một làn gió trong lành dịu nhẹ, khiến tâm tình cảm thấy dễ chịu rất nhiều.
An Thực quay vào phòng, ngả người xuống giường, chết tiệt! Tại sao lần nào vào thời điểm này cũng nhiều việc như vậy? Khiến hắn không có thời gian ở cạnh Diệp Dao.
“An Thực...” Đúng lúc hắn đang khó chịu trong người, cửa phòng liền mở, Diệp Dao ló đầu vào trong, nhoẻn miệng cười.
An Thực vẫn nằm trên giường, đưa tay vẫy vẫy, tâm tình liền biến chuyển “Lại đây?”
Diệp Dao bước đến đứng trước giường, hắn đưa tay chống đầu, nói “Có chuyện gì sao?”
“Em đã khỏe hơn rồi, em quay về căn hộ cũ nhé!”
“Món đồ em muốn lấy là gì? Anh sẽ sai người lấy cho em.” Hắn chỉ lo, nếu cô xuất hiện ở đó đúng lúc Dương Cảnh Kiệt đi ngang qua thì không phải mọi chuyện sẽ bị lộ, sau đó cô sẽ bị tên khốn đó dụ dỗ quay về.
“Là hình của ba mẹ em. Em chỉ có duy nhất một bức ảnh gia đình đó thôi.”
An Thực trầm tư, ngồi dậy, nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, khiến Diệp Dao không tự nhiên “Anh nhìn gì vậy?”
“Hôn một cái!”
“Anh bị điên à?” Cô rõ ràng đang rất nghiêm túc nói chuyện với hắn, vậy mà...
“Này, em đừng có lạnh lùng như thế, nếu không anh cưỡng bức em bây giờ!”
“Ông chú biến thái!” Sao hắn có thể dùng bộ mặt tỉnh bơ như thế để nói mấy cái chuyện xấu hổ như vậy!!!
“Bây giờ anh hơi mệt, đợi khi ngủ dậy rồi tính, lại đây.” An Thực nằm xuống giường, đưa tay quắc quắc, Diệp Dao thở dài, quay lưng bỏ đi.
Nhưng mà, vừa ra đến cửa cơ thể liền bị nhấc bổng, chưa kịp phản ứng, Diệp Dao đã nằm gọn trong lòng An Thực... ở trên giường. “Này...”
“Nếu em chịu nằm yên, ngủ dậy sẽ đưa em đi, còn không thì thôi.” An Thực nhắm mắt nói.
Diệp Dao nhíu mày, con người này, tại sao luôn thích hàng động theo ý mình như vậy? Diệp Dao ngước nhìn khuôn mặt của An Thực, say sưa ngắm từng đường nét trên khuôn mặt góc cạnh. Cô đang nghĩ, dáng vẻ nghiêm nghị của hắn sau khi rời khỏi hắc bang, trở thành một công dân bình thường, ngày ngày đi làm, tối về với vợ, sẽ như thế nào. Lời trong lòng vô thức nói ra “Liệu chúng ta có thể rời khỏi đây không?”
“.... Tất nhiên là có thể!”
“Anh nghĩ, mọi chuyện sẽ ổn!”
“Ừ.... em muốn đi đâu, làm gì cũng được. Không việc gì anh không thể làm.” Hai mắt An Thực vẫn nhắm chặt, nhẹ nhàng trả lời. Cô có thói quen hỏi nhiều lần cùng một câu hỏi sao?
“Lời anh nói có đáng tin không?” Diệp Dao trêu đùa.
An Thực khẽ nhíu mày, vẫn không mở mắt, nói, trong giọng điệu có chút nghiêm túc “Vậy thì chỉ còn cách giết hết bọn họ là được!”
Diệp Dao im bặt, đây là nói đùa hay nói thật? Khóe môi Diệp Dao khẽ nhếch lên, rúc đầu vào lòng An Thực cười ranh mãnh “An lão đại, em đang thử tượng tưởng dáng vẻ anh khi làm một ông chủ tiệm hoa sẽ thế nào? Mỗi sáng tưới hoa, sắp xếp mấy chậu hoa xinh đẹp, buổi tối nấu cơm,.... haha...”
“Tiệm hoa?”
“Phải, sau khi anh “về hưu” thì em muốn mở một tiệm hoa. Hằng ngày sống vui vẻ hạnh phúc, êm đềm là được.”
“Không sao, anh sẽ mướn người giúp.”
“Ý em nói là chỉ hai chúng ta.”
“Em ăn hoa mà sống sao?”
“Anh...”
“Được rồi, không mướn thì không mướn. Dù sao, anh cũng không phải người không có tài cáng gì. Sẽ không để em ăn đống hoa nhàm chán đó mà sống qua ngày.”
Lời của An Thực khiến cô nửa bực tức nửa buồn cười. Thật ra, cái tính kiêu ngạo của An Thực, cho dù có làm một tên vô công rỗi nghề cũng không biến mất! “An Thực....”
“Em còn nói thêm một câu, anh sẽ dán miệng em lại!”
Cắt ngang lời cô bằng một câu đe dọa, được rồi, Diệp Dao mím môi không nói thêm, cứ coi như hắn mệt đến nỗi không có hứng nói chuyện với cô đi, là cô phiền phức nói nhiều. Không chấp! An Thực chết tiệt, khốn khiếp, Diệp Dao lầm bầm.
“Có tin anh giở trò “khốn khiếp” với em không?” - Một câu mỉa mai!
Diệp Dao có chút giật mình, tai thính như vậy? Diệp Dao nhắm chặt hai mắt, không đôi co, không chấp, không chấp!!!
Cảm nhận hơi thở đều đặn của Diệp Dao, hai mắt đen láy của An Thực khẽ mở ra, rất nhanh thôi, mọi mong ước của cô sẽ thành hiện thực. Bởi vì, hắn đã tìm được Lâm Triết. Chỉ cần giải quyết hắn, tất cả mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng xem ra, trận chiến này không hề đơn giản.
“Tiểu thư, cô định đi đâu vậy?” Thấy Diệp Dao xuất hiện ở cầu thang, người làm cất tiếng hỏi.
“Tôi muốn ra vườn.”
“Nhưng mà ông chủ...”
Nhìn dáng vẻ rụt rè của cô gái kia Diệp Dao đoán chắc An Thực lại bắt họ canh chừng cô rồi. “Không sao đâu, có gì tôi chịu trách nhiệm”
“Tiểu Dao, sao vậy?”
Thấy Tố Nghi xuất hiện, cô gái kia cúi đầu chào “Phong phu nhân.”
“Được rồi, cô lui ra đi. Không sao đâu.”
Cô gái kia đành nghe theo, quay lưng rời đi. Tố Nghi bước đến đỡ Diệp Dao “Em muốn ra vườn sao? Để chị giúp em.”
Diệp Dao mỉm cười để Tố Nghi đỡ ra vườn ngồi trên xích đu màu trắng gần cây hoa lớn. Hôm nay trời rất đẹp, gió thổi nhẹ, Diệp Dao bất chợt nghĩ, nếu bây giờ mà ngủ chắc chắn rất tuyệt, nhưng cô vừa làm phiền Tố Nghi đưa xuống đây không thể lại bắt chị ấy đưa lên phòng. Haiz...
Tố Nghi nhìn Diệp Dao đang thẫn thờ, khẽ mỉm cười, đưa cho cô ly hồng trà mà người giúp việc vừa đem ra “Trời có chút lạnh rồi nhỉ.”
Diệp Dao nhận lấy ly nước, lắc đầu “Không lạnh, em cảm thấy rất thích thời tiết như thế này.”
“Vẫn nên giữ gìn sức khỏe, em đấy, lại bị thương rồi.”
“Haha...” Diệp Dao cười trừ. Cô nghe nói, Phong Duật Nam hình như đã trách Tố Nghi vì chị ấy dám mạo hiểm làm chuyện như vậy, lúc đầu nghe qua cô rất ngạc nhiên vì Phong Duật Nam vốn dĩ luôn cưng chiều Tố Nghi, cô cũng chưa thấy anh nặng lời với chị bao giờ nên cảm thấy rất có lỗi. Nhưng An Thực có nói, bọn họ cũng làm lành ngay sau đó, Phong Duật Nam là vì lo cho Tố Nghi nên mới vậy thôi, anh cũng không trách Diệp Dao bởi vì lần này cô đã cứu mạng An Thực.
Tố Nghi nắm lấy tay Diệp Dao, khẽ mỉm cười, đôi mắt cô lúc ấy đột nhiên lấp lánh lạ thường “Tình cảm, vốn là thứ rất khó nắm bắt, nếu đã có được thì nên trân trọng, tuyệt đối đừng để tuột mất.”
Diệp Dao có chút ngạc nhiên với câu nói của Tố Nghi, tuy nhiều lần chị nói với cô những điều giống như vậy, nhưng lần này lại hơi khác, Tố Nghi cười rạng rỡ “Rất lâu rồi, kể từ lúc em rời đi, căn nhà này mới ấm cúng trở lại. Lúc trước mỗi khi cùng Duật Nam đến đây thăm An Thực, ngoài cảm giác u ám, lạnh lẽo như băng ra thì không còn gì. Nhưng kể từ những ngày trước, có em ở đây, dù thế nào thì đây cũng giống một ngôi nhà hơn rồi.”
Diệp Dao bật cười, nói đùa “Xem ra... em là một phần quan trọng để tạo dựng nơi này nhỉ.”
“Tất nhiên rồi.” Một giọng nói vang lên phía sau, Diệp Dao quay đầu nhìn liền thấy An Thực đứng đằng sau chằm chằm nhìn cô. Bên cạnh là Phong Duật Nam và Lăng Nghị.
Phong Duật Nam cất tiếng “Em cáo từ trước đây. Đi thôi Nghi nhi, chúng ta cùng đi siêu thị mua ít đồ về làm tiệc.”
“Mọi người định mở tiệc ở đây sao?”
Lắng Nghị cao giọng đáp “Phải, An Thực nói muốn làm một bữa tiệc nhỏ cho bảo bối nhà cậu ta.” Còn nói là vì muốn Diệp Dao vui vẻ như trước kia, theo như anh thấy, cậu ta là muốn lấy lòng cô thì đúng hơn.
Diệp Dao nhíu mày “Không phải việc này lúc trước giao cho đầu bếp sao?”
“Là Tố Nghi muốn chọn nguyên liệu, sẵn tiện giúp em sắm vài thứ. Đồ đạc ở chỗ cũ, đợi sau này tính.” An Thực nói.
“Vậy, đi đây!” Lăng Nghị, Tố Nghi cùng Phong Duật Nam rời khỏi biệt thự.
Diệp Dao vẫn ngồi trên xích đu, An Thực thì ngồi trên ghế gỗ đối diện, vừa cầm sách đọc vừa uống trà. Lâu rồi, hắn mới được yên tĩnh thoải mái như vậy. Đột nhiên, Diệp Dao cất tiếng “Em muốn về căn hộ.”
Tầm mắt An Thực vẫn không rời trang sách, giọng nói lạnh lẽo vang lên “Sao vậy?”
“Ở đó vẫn còn thứ em muốn mang đi. Em biết bây giờ rất khó để xuất hiện ngoài đó nhưng mà....”
An Thực gấp quyển sách lại, đưa mắt nhìn cô “Được rồi, đừng lo, anh sẽ thu xếp ổn thỏa. Đợi khi em bình phục sẽ đưa em đến đó.”
Cô mỉm cười “Cảm ơn anh!”
“Khách sáo như vậy sao?”
An Thực cong khóe môi, đứng bật lên “Vào nhà thôi, sức khỏe em chưa tốt, đừng ở ngoài quá lâu, trời chuyển lạnh rồi.” Dứt lời, vòng tay ôm lấy Diệp Dao, thong thả đi vào nhà.
Hành động của hắn khiến tim cô đập thình thịch, khóe môi vô thức giương lên “Em có nặng không?”
An Thực tùy tiện trả lời “Tất nhiên là nặng rồi, em nghĩ anh là trâu hay sao mà có thể vác cục đá to thế này, nếu tay anh có bị gì thì sau này, phiền em chịu trách nhiệm cả đời!”
Diệp Dao gằn giọng “Mau bỏ xuống!” hắn không biết, trả lời như vậy là rất xúc phạm nữ giới như cô sao? Nói là nặng là được rồi, còn nói cô giống “cục đá”?
An Thực cười lớn tiếng “Haha... em càng giận, sức nặng càng lớn đấy!”
“Anh... mau thả em xuống, em có nhờ anh bế sao?”
An Thực vẫn không thả, cứ vui vẻ đi vào nhà, đặt cô ngồi xuống ghế so pha, tiện tay xoa đầu cô.
Diệp Dao nhăn mặt nhìn hắn, trong lòng không ngừng chửi rủa, có gì đáng cười? Có gì vui đến nỗi hắn cười tươi như thế??? Thật sự chọc cô tức điên rồi...
Lão quản gia già đứng bên trong bếp nghe thấy tiếng cười của An Thực, khẽ thở dài, tủm tỉm cười tạo nên những nếp nhăn trên mặt. Cuối cùng thì nơi đây cũng có thể gọi là “nhà“....
Mọi việc lại trở về như cũ, sau trận quyết đầu của An Thực, người trong hắc bang đều không có gì xôn xao, giống như chưa từng có chuyện xảy ra, mọi thắc mắc về người cứu An Thực đều được làm rõ, Tô lão đại chỉ có thể cúi đầu xin lỗi, lặng im cho qua chuyện. Mặc dù vậy, trong lòng ông ta vẫn không phục. Cảnh sát vẫn luôn tìm kiếm tin tức của Diệp Dao, còn Dương Cảnh Kiệt thường xuyên đến gõ cửa bang Nguyệt đòi gặp An Thực, bởi vì anh linh cảm, cô đang ở cùng hắn nhưng mỗi lần như vậy đều bị từ chối. Về phía Diệp Dao, cô chỉ biết, cảnh sát đang tìm mình, bản thân lại bị gắn tội nội gián.
Bây giờ đối với cô chuyện đó không còn quan trọng nữa, bởi vì cô đã từ bỏ làm cảnh sát, chấp nhận ở bên An Thực. Ngày tháng cứ thế trôi qua, Diệp Dao bình yên sống ở Nguyệt, ngày qua ngày cùng An Thực bên nhau, mọi chuyện bên ngoài một tin nhỏ cũng không đến tai cô. Vết thương của Diệp Dao đã dần lành lại, cô có thể đi đứng bình thường.
Bây giờ trời đã sang đông, tuyết cũng rơi vài đợt, Diệp Dao thường ngày nếu không chăm sóc khu vườn nhỏ bên ngoài, nói chuyện cùng Tố Nghi thì là làm việc lặt vặt trong biệt thự. An Thực cũng không quản, cô thích làm gì thì để cô làm, chỉ cần không quá sức là được.
Người phái đi điều tra Lâm Triết đã có chút kết quả, một thời gian nữa sẽ hành động. Sổ sách, công việc ngày càng nhiều nên hắn không có nhiều thời gian ở nhà, đa phần đều đến bang Nguyệt để giải quyết. Diệp Dao cũng không có cảm giác cô đơn, dù sao cô cũng đã quen với việc này. Lúc trước khi còn nhỏ cũng vậy, cô thường ở nhà một mình, chơi với chú chó con hắn mang về, sau khi chú chó qua đời, ngoài việc đi học Diệp Dao chỉ ở nhà chơi một mình. Cứ như vậy, thói quen ở một mình được hình thành.
An Thực trở về nhà vào buổi chiều, việc đầu tiên là tìm Diệp Dao, thấy cô đang ở khu vườn phía sau nhà ghi ghi chép chép cái gì đó, đứng cách cô vài bước chân, cất tiếng “Dao nhi, anh mệt quá, nạp năng lượng một chút!” Hai tay còn giang rộng.
Diệp Dao vờ không nghe, tay vẫn ghi chép, xem hắn như không khí. An Thực lại nói “Anh đốt cái vườn đó đi bây giờ.” Nói là khu vườn cũng không đúng, vì phía bên hông biệt thự có một khu nhỏ, cửa sổ xung quanh, phía trên là vòm kính, lúc trước dùng để cất đồ đạc không dùng, bây giờ đã trở thành vườn hoa trong nhà của Diệp Dao.
Diệp Dao cất tiếng, vẫn không quay đầu “Anh dám!”
An Thực nhíu mày, thu hai tay lại, nếu là trước kia Diệp Dao sẽ chạy đến ôm lấy hắn, bây giờ thì xem hắn như không khí? Ôi, hắn có cảm giác tim mình đã vỡ ra từng mảnh... đành quay đầu bỏ đi.
Khi Diệp Dao mười lắm tuổi, cũng vào thời khắc đầu đông này, công việc An Thực rất nhiều. Mỗi lần trở về nhà, đều uể oải nói lớn “Dao nhi... mau tiếp năng lượng cho chú!”
Diệp Dao sẽ chạy đến ôm lấy hắn, miệng cười tươi “Có tính phí đấy nhé.”
An Thực thở dài “Nhỏ mọn!”
Diệp Dao liền chun mũi cười hì hì.
Mỗi lần ôm lấy Diệp Dao, trong lòng hắn đều giống như có một làn gió trong lành dịu nhẹ, khiến tâm tình cảm thấy dễ chịu rất nhiều.
An Thực quay vào phòng, ngả người xuống giường, chết tiệt! Tại sao lần nào vào thời điểm này cũng nhiều việc như vậy? Khiến hắn không có thời gian ở cạnh Diệp Dao.
“An Thực...” Đúng lúc hắn đang khó chịu trong người, cửa phòng liền mở, Diệp Dao ló đầu vào trong, nhoẻn miệng cười.
An Thực vẫn nằm trên giường, đưa tay vẫy vẫy, tâm tình liền biến chuyển “Lại đây?”
Diệp Dao bước đến đứng trước giường, hắn đưa tay chống đầu, nói “Có chuyện gì sao?”
“Em đã khỏe hơn rồi, em quay về căn hộ cũ nhé!”
“Món đồ em muốn lấy là gì? Anh sẽ sai người lấy cho em.” Hắn chỉ lo, nếu cô xuất hiện ở đó đúng lúc Dương Cảnh Kiệt đi ngang qua thì không phải mọi chuyện sẽ bị lộ, sau đó cô sẽ bị tên khốn đó dụ dỗ quay về.
“Là hình của ba mẹ em. Em chỉ có duy nhất một bức ảnh gia đình đó thôi.”
An Thực trầm tư, ngồi dậy, nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, khiến Diệp Dao không tự nhiên “Anh nhìn gì vậy?”
“Hôn một cái!”
“Anh bị điên à?” Cô rõ ràng đang rất nghiêm túc nói chuyện với hắn, vậy mà...
“Này, em đừng có lạnh lùng như thế, nếu không anh cưỡng bức em bây giờ!”
“Ông chú biến thái!” Sao hắn có thể dùng bộ mặt tỉnh bơ như thế để nói mấy cái chuyện xấu hổ như vậy!!!
“Bây giờ anh hơi mệt, đợi khi ngủ dậy rồi tính, lại đây.” An Thực nằm xuống giường, đưa tay quắc quắc, Diệp Dao thở dài, quay lưng bỏ đi.
Nhưng mà, vừa ra đến cửa cơ thể liền bị nhấc bổng, chưa kịp phản ứng, Diệp Dao đã nằm gọn trong lòng An Thực... ở trên giường. “Này...”
“Nếu em chịu nằm yên, ngủ dậy sẽ đưa em đi, còn không thì thôi.” An Thực nhắm mắt nói.
Diệp Dao nhíu mày, con người này, tại sao luôn thích hàng động theo ý mình như vậy? Diệp Dao ngước nhìn khuôn mặt của An Thực, say sưa ngắm từng đường nét trên khuôn mặt góc cạnh. Cô đang nghĩ, dáng vẻ nghiêm nghị của hắn sau khi rời khỏi hắc bang, trở thành một công dân bình thường, ngày ngày đi làm, tối về với vợ, sẽ như thế nào. Lời trong lòng vô thức nói ra “Liệu chúng ta có thể rời khỏi đây không?”
“.... Tất nhiên là có thể!”
“Anh nghĩ, mọi chuyện sẽ ổn!”
“Ừ.... em muốn đi đâu, làm gì cũng được. Không việc gì anh không thể làm.” Hai mắt An Thực vẫn nhắm chặt, nhẹ nhàng trả lời. Cô có thói quen hỏi nhiều lần cùng một câu hỏi sao?
“Lời anh nói có đáng tin không?” Diệp Dao trêu đùa.
An Thực khẽ nhíu mày, vẫn không mở mắt, nói, trong giọng điệu có chút nghiêm túc “Vậy thì chỉ còn cách giết hết bọn họ là được!”
Diệp Dao im bặt, đây là nói đùa hay nói thật? Khóe môi Diệp Dao khẽ nhếch lên, rúc đầu vào lòng An Thực cười ranh mãnh “An lão đại, em đang thử tượng tưởng dáng vẻ anh khi làm một ông chủ tiệm hoa sẽ thế nào? Mỗi sáng tưới hoa, sắp xếp mấy chậu hoa xinh đẹp, buổi tối nấu cơm,.... haha...”
“Tiệm hoa?”
“Phải, sau khi anh “về hưu” thì em muốn mở một tiệm hoa. Hằng ngày sống vui vẻ hạnh phúc, êm đềm là được.”
“Không sao, anh sẽ mướn người giúp.”
“Ý em nói là chỉ hai chúng ta.”
“Em ăn hoa mà sống sao?”
“Anh...”
“Được rồi, không mướn thì không mướn. Dù sao, anh cũng không phải người không có tài cáng gì. Sẽ không để em ăn đống hoa nhàm chán đó mà sống qua ngày.”
Lời của An Thực khiến cô nửa bực tức nửa buồn cười. Thật ra, cái tính kiêu ngạo của An Thực, cho dù có làm một tên vô công rỗi nghề cũng không biến mất! “An Thực....”
“Em còn nói thêm một câu, anh sẽ dán miệng em lại!”
Cắt ngang lời cô bằng một câu đe dọa, được rồi, Diệp Dao mím môi không nói thêm, cứ coi như hắn mệt đến nỗi không có hứng nói chuyện với cô đi, là cô phiền phức nói nhiều. Không chấp! An Thực chết tiệt, khốn khiếp, Diệp Dao lầm bầm.
“Có tin anh giở trò “khốn khiếp” với em không?” - Một câu mỉa mai!
Diệp Dao có chút giật mình, tai thính như vậy? Diệp Dao nhắm chặt hai mắt, không đôi co, không chấp, không chấp!!!
Cảm nhận hơi thở đều đặn của Diệp Dao, hai mắt đen láy của An Thực khẽ mở ra, rất nhanh thôi, mọi mong ước của cô sẽ thành hiện thực. Bởi vì, hắn đã tìm được Lâm Triết. Chỉ cần giải quyết hắn, tất cả mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng xem ra, trận chiến này không hề đơn giản.