Diệp Dao xối nước trong phòng tắm, cứ nghĩ đến An Thực ngồi ở ngoài là tim cô lại đập thình thịch, thử nghĩ xem, khi cô đang tắm, người kia lại nghe rõ từng cử chỉ, tiếng nước chảy bên trong, thật ngượng chết đi được. Diệp Dao tắm bằng tốc độ nhanh nhất để có thể ra ngoài.
Số cô cũng không cần phải xui xẻo đến mức... không mang cả quần áo vậy chứ? Diệp Dao thầm thờ dài, oán trách ông trời. Lúc nãy vì lời nói của An Thực mà rối trí chạy thẳng vào đây. Khốn khiếp! Diệp Dao vặn hết chất xám để suy nghĩ xem nên làm thế nào? Mặc đỡ áo choàng tắm, nhanh chân đi đế tủ lấy quần áo, chạy lại vào phòng tắm?
Nhưng mà, bên ngoài, thật sự là có sói!
Diệp Dao tiếp tục thở dài, mặc áo choàng tắm vào, đưa tay mở cửa thật khẽ, cô ló đầu ra bên ngoài nhìn xung quanh. An Thực ngồi quay lưng lại với tủ quần áo, vẫn đang xem tin tức trên laptop còn đeo tai nghe. Nếu đi thật khẽ thì hắn sẽ không để ý đâu nhỉ. Diệp Dao tự an ủi bản thân.
Diệp Dao đi thật cẩn thận để không phát ra tiếng động để có thể đến được tủ. Nhưng cô không biết được rằng, mọi hình ảnh của mình đều được phản chiếu qua màn hình laptop khiến An Thực xem chút phun hết nước vừa mới uống. Hắn phải nén cười nhìn bộ dạng như kẻ trộm của cô. “Không mang quần áo sao?” - An Thực nói bằng giọng đều đều khi tay Diệp Dao vừa chạm vào tủ quần áo khiến cô giật nảy người.
Hắn đứng lên, tỏ vẻ không quan tâm, khuôn mặt vô cảm đứng đằng cô “Em.... là đang cố tình quyến rũ anh sao?”
Diệp Dao cao giọng “Ai nói chứ? Anh đáng giá vậy à?”
“Ồ... ra là anh không đáng giá để em quyến rũ? Vậy em nói xem, anh nên làm thế nào để đáng giá đây? Giả vờ không mang quần áo đi tắm rồi xuất hiện với bộ dạng mập mờ này sao?” An Thực châm chọc, nhìn bề ngoài hắn vẫn lạnh lùng, bình chân như vại nhưng thật ra trong lòng đang dậy sóng. Đây là lần đầu hắn nhìn thấy cô như vậy, làn da hồng hào, hương thơm sữa tắm phảng phất quanh cánh mũi hắn, mái tóc ướt chưa kịp lau khô, trên làn da mịn màng còn vương vài hạt nước trong suốt, nếu nói thật lòng, thì nhìn cô thật sự rất quyến rũ. Từ sâu trong thâm tâm An Thực vọng lại một câu nói “Dao nhi của hắn đã trở thành phụ nữ từ lâu!”
Diệp Dao mím môi, hai bên má ửng hồng “Ai... ai nói với anh là em giả vờ không mang quần áo? Nếu không phải tại anh thì... hơ... hắt xì!” Vì làn gió từ máy lạnh cộng thêm không khí se lạnh bên ngoài khiến Diệp Dao hắt hơi một cái. Vốn định nói tiếp lại bị An Thực lôi đi, ép cô ngồi xuống giường, bản thân thì đi lấy máy sấy tóc.
Diệp Dao nghi ngờ hỏi “Phòng của em, sao anh... sao anh lại biết rõ như vậy?”
An Thực bật máy sấy bắt đầu sấy tóc cho cô, trả lời “Em nói xem, đây là nhà của ai?”
Lại câu nói nhàm chán đó, Diệp Dao im lặng ngồi im để hắn sấy tóc, cảm giác này không tệ. Nói đúng hơn là cô thích được người khác sấy tóc, thích người khác chạm vào tóc của cô. Nhưng, trong trạng thái không mặc quần áo, bên ngoài chỉ khoác áo choàng thì cũng có chút không thoải mái.
An Thực vô tình liếc mắt nhìn cái cổ trắng trẻo, trơn mịn của Diệp Dao, bất giác lắc mạnh đầu, trấn tỉnh bản thân. Dù cho Diệp Dao đã là phụ nữ trưởng thành, nhưng hắn không muốn làm thương tổn cô, hắn đã thề với lòng, chỉ chạm vào Diệp Dao khi cô đồng ý và họ là vợ chồng.
Không khí im lặng đến gượng gạo bao trùm lên cả hai người. Diệp Dao đột nhiên hồi hộp không rõ lý do. “An... An Thực!”
“Chuyện gì?”
“Em... không, không có gì.”
“Em ăn ở không vậy sao?”
“Này!” Diệp Dao xoay người lườm hắn. Ánh mắt An Thực vô ý nhìn xương quai xanh của Diệp Dao, sau đó ánh mắt chạy xuống nơi bị che mập mờ sau lớp áo bông màu trắng. Phát hiện ra mình đang bị nhìn chằm chằm, theo phản xạ, Diệp Dao đưa tay che ngực, mắng “Đồ biến thái!”
Sau khi định thần An Thực hít một hơi, xoay mặt đi chỗ khác. “Là do em đấy!”
“Em làm gì? Đúng là đồ biến thái. Ông chú biến thái. Còn dám đổ thừa cho em.”
An Thực nhíu mày, đưa tay nhéo bên má của cô “Em gọi ai là ông chú biến thái?”
“Anh!” Diệp Dao gạc tay hắn ra, cao giọng trả lời. Còn không phải, giẫy thanh thiên bạch nhật dám nhìn chằm chằm vào ngực cô như vậy! Cô chưa cho hắn ăn tát là may lắm rồi.
“Được, vậy để anh cho em biết như thế nào là “biến thái“.” Dứt lời, An Thực nâng cầm Diệp Dao, đặt môi mình lên môi cô. Diệp Dao trợn tròn mắt. Lưỡi của An Thực nhanh chóng chạy vào khoang miệng cô, đảo quanh một vòng. Diệp Dao siết chặt áo An Thực, không cách nào đẩy hắn ra. Cô chỉ là lỡ miệng thôi, đây không phải là câu “Cái miệng hại cái thân” người ta hay nói đấy chứ...
Sau khi hôn đủ rồi, An Thực mới chịu buông Diệp Dao ra, đôi môi mỏng khiêu gợi di chuyển xuống cái cổ ngọc ngà khiến Diệp Dao rùng mình, la lên “An Thực, anh làm gì vậy? Mau buông em ra!”
An Thực dùng tay đẩy cô ngã xuống giường, bốn mắt nhìn nhau, khóe môi An Thực giương lên “Thế nào? Chẳng phải em nói anh biến thái sao? Vậy anh biến thái với em tới cùng!”
“Anh dám giở trò hạ lưu với em thì em sẽ không thả cho anh đâu!” Diệp Dao nghiến răng nghiến lợi nói.
“Em sẽ làm gì?”
Diệp Dao tức giận giơ chân lên, nhắm vào hạ bộ An Thực nhưng đáng tiếc hắn đã chặn lại, không những thể tay còn vuốt ve chân cô, Diệp Dao lập tức rụt chân lại, giơ tay đánh hắn “Hạ lưu!”
Tất nhiên hắn cũng tránh được. An Thực nhếch môi, khuôn mặt rất nguy hiểm “Em có hai sự lựa chọn, một, nằm im lặng hợp tác, hai, anh đè em ra cưỡng bức!”
Cách nào cũng như nhau thôi. Đường nhăn giữa hai chân mày càng sâu, khuôn mặt cô càng lúc càng ửng đỏ “Anh đang ép em sao? Nếu anh dám động vào em, em... em sẽ tuyệt giao với anh!”
“Chẳng phải từ nãy đến giờ đều động rồi sao?” An Thực cúi đầu cắn nhẹ tai cô, Diệp Dao rùng mình, co người lại.
Đôi môi trườn xuống chiếc cổ, một bên tay xoa nắn nơi đẫy đà của Diệp Dao. Cô nhíu mày, cơ thể vặn vẹo “An Thực, dừng lại, em không đùa đâu.”
“Anh cũng không đùa!” An Thực phả làn khói nóng vào cổ Diệp Dao càng làm cho cô thêm khó chịu, rùng mình thêm một cái.
Bàn tay to lớn ấm áp luồng vào trong lớp áo choàng tiếp xục với lớp da thịt lạnh lẽo vừa mới tắm xong của Diệp Dao, cô kêu lên một thanh âm đầy khiêu gợi. Một tay xoa nắn, một tay trượt xuống bên dưới, ngay lập tức, Diệp Dao dùng tay chặn bàn tay xấu xa kia, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ vì xấu hổ cũng vì tức giận “Mau dừng lại! Đây là lời cảnh cáo!”
“Em đã đốt lửa rồi muốn anh dừng lại? Em nói anh dừng lại bằng cách nào đây?” An Thực mặc kệ cô, tay di chuyển, tay nắn nắn. Diệp Dao thật sự bị chèn ép, nhưng trong lòng vừa có cảm giác dễ chịu vừa khó chịu. Khiến cô muốn phát điên lên.
An Thực cuối cùng cũng đưa tay vào lớp áo lông mềm mại, chạm nhẹ nhàng vào nơi nhạy cảm của Diệp Dao, cô giật nảy người, cơ thể vặn vẹo, miệng phun ra làn khói trắng, khuôn mặt nhỏ vì thế mà đỏ như gấc “An... An Thực... không thích. Dừng lại đi mà...” Giọng nói cô hết sức cầu khẩn, đôi mắt màu hổ phách ngân ngấn nước.
An Thực hôn lên cánh môi nhỏ, dịu dàng dụ dỗ “Dao nhi... ngoan. Anh sẽ không làm em đau. Ngoan. Chấp nhận anh, có được không?” An Thực mơn trớn môi mình với môi cô. Hai bàn tay từ từ cởi bộ chiếc áo choàng vướng víu. Cơ thể Diệp Dao cũng lộ dần trước mắt hắn. Làn da mịn màng, ửng đỏ, xinh đẹp động lòng người...
.....
Sau trận mây mưa, Diệp Dao nằm quay lưng với An Thực. Vì là lần đầu nên An Thực không đòi hỏi quá mức nhưng bao nhiêu đó cũng đủ khiến Diệp Dao đau đớn và tức giận. An Thực nằm nghiêng người, ngắm nhìn cô đằng sau. Trong lòng tự hỏi, cô đang nghĩ gì.
“Dao nhi... sao vậy?” An Thực lên tiếng dò hỏi.
Không nhận được câu trả lời, hắn xích người lại gần cô, tiếp tục nói “Giận à?”
“Dao nhi...”
“Ai cũng vậy sao?” Diệp Dao chợt lên tiếng.
Câu hỏi của cô khiến An Thực khó hiểu. Cô lặp lại “Ai cũng vậy sao? Cho dù là người phụ nữ nào, chỉ cần họ ăn mặc hở hang một chút, anh liền muốn đưa họ lên giường?” Trong giọng nói pha lẫn tức giận.
Diệp Dao đang thần trách bản thân, sao cô lại dễ dãi như vậy? Tin lời hắn. Khi đó, trong cô đột nhiên thay đổi hẳn, cử chỉ của An Thực vừa dịu dàng vừa thuần thục, cô cũng biết, trước kia hắn từng qua lại với rất nhiều phụ nữ, chuyện hiểu rõ mấy việc này là điều đương nhiên. Nghĩ đến đó, cô lại tức giận vô cùng. Tự trách bản thân, sao không kiên định một chút, dễ dàng bị hắn dụ dỗ như vậy!
An Thực khẽ cười “Chỉ cần người đó là người anh yêu, cô ấy không cần phải ăn mặc quyến rũ, cho dù có che kín hết người, từng cử chỉ, đi, đứng, cười, nói đều khiến anh muốn chiếm hữu. Em có hiểu không?”
Diệp Dao đỏ mặt, ấp ủng đáp “Không... không hiểu! Anh, chắc chắn cũng nói cậu này với rất nhiều người khác!”
An Thực vòng tay ôm lấy Diệp Dao từ phía sau, cưng chiều nói “Kể từ khi em xuất hiện, anh đã không qua lại với bất kỳ người phụ nữ nào?”
“Chỉ có kẻ ngốc mới tin anh!”
“Ồ... vậy em đang nhận mình ngốc sao?”
“Anh... ai nói chứ?”
“Chẳng phải em tin anh rất nhiều lần sao?”
Diệp Dao mím môi, miệng lưỡi quả thật hơn người. An Thực xoay người Diệp Dao lại, cất tiếng “Dao nhi, giữa “ông xã nhỏ” và “ông xã lớn”, em thích ai hơn?”
“Ông xã nhỏ? Ông xã lớn?” Diệp Dao nghi hoặc không hiểu rõ câu hỏi của hắn. An Thực nhếch môi cười lưu manh, ánh mắt di chuyển xuống dưới, lông mày nhướn lên. Như hiểu được câu hỏi, mặt Diệp Dao càng ửng đỏ. Cô hét lên “Biến thái! Lưu manh! Vô sỉ... anh... anh...!! “
“Hahaha....” An Thực bật cười lớn tiếng, nụ cười rất chân thực và rạng rỡ.
Cô nhíu mày “Có gì đáng cười chứ?”
An Thực ôm Diệp Dao vào lòng, nụ cười trên môi vẫn chưa biến mất “Sau này sẽ không nhốt em trong phòng nữa!”
Hai mắt Diệp Dao sáng lấp lánh, cô ngước mặt nhìn hắn “Thật sao?”
“Nhưng không có nghĩa em được phép ra khỏi biệt thự. Chỉ có thể ở trong đây! Hiểu chưa?” Hắn đã suy nghĩ một chút về việc này, để cô trong phòng quả thật có chút gò bó, chi bằng, “nhốt” cô trong không gian to một chút, có đầy đủ tiện nghi thì sẽ thích hợp hơn.
“Vậy, anh vẫn không cho em ra ngoài sao?”
“Ngủ thôi. Khuya rồi!” An Thực lảng sang chuyện khác. Diệp Dao cũng không nói tiếp, vì cô biết nếu còn nói tiếp bọn họ chắc chắn sẽ lại cãi nhau. Điều đó cô cũng không muốn. Đợi ngày mai lại thuyết phục hắn sau. Cô thật sự muốn biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, trong lòng Diệp Dao cảm thấy đây là chuyện rất quan trọng, liên quan đến cô.
Diệp Dao cũng nhớ mọi người trong sở cảnh sát, Dương Cảnh Kiệt, Tâm Liên, Lão Từ, Du Phong, bọn họ rốt cuộc đang làm gì? Chuyện của cô đã giải quyết thế nào rồi?
Nằm được một chút, Diệp Dao lại cất tiếng “An Thực, anh ngủ chưa?”
An Thực vẫn nhắm mắt, đáp “Chuyện gì?”
“Người hầu trong nhà anh đều biết võ sao? Cô gái lúc đó, quả thật rất giỏi võ.” Cô tự hỏi, chắc không phải người hầu nhà hắn cũng phải văn võ song toàn đó chứ. Nghĩ lại chuyện lúc chiều, nếu không phải cô ta nhường thì cô vốn cũng không phải đối thỉ của cô ta.
An Thực điềm tĩnh đáp “Cô ta không phải người hầu, là một trong những người thân cận của anh trong Nguyệt. Đưa cô ta sang đây là để phòng chừng chuyện em làm như lúc chiều.”
Diệp Dao im bặt, phòng chứng? Đúng là, trong đầu hân chứa gì vậy chứ. Giờ thì cô đã được lĩnh giáo, người của bang Nguyệt, không đùa được....
.........
Khi Diệp Dao tỉnh dậy trời đã sáng, cô nheo mắt nhìn bên cạnh, không có người? Mới sáng sớm An Thực đã ra ngoài... Diệp Dao nhấc người dậy, một cơn đau ê buốt khắp người. Trong đầu liền xuất hiện cảnh tượng đáng xấu hổ ngày hôm qua. Hai bên má Diệp Dao ửng đỏ. Cô cố gắng đi vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân, khóe miệng vô thức giương lên.
Chuẩn bị xong xuôi, Diệp Dao nhìn lại mình trong gương xem có gì khác lạ không. Nghĩ đến An Thực, cô không biết phải đối mặt với hắn như thế nào. Cứ nhìn thấy hắn là lại nhớ đến chuyện hôm qua...
Diệp Dao đưa tay mở cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Quả thật, An Thực đã giữ lời hứa, bên ngoài cũng không có người canh gác. Diệp Dao vui vẻ đi dọc hành lang, bụng cô đang kêu gào rồi.
Số cô cũng không cần phải xui xẻo đến mức... không mang cả quần áo vậy chứ? Diệp Dao thầm thờ dài, oán trách ông trời. Lúc nãy vì lời nói của An Thực mà rối trí chạy thẳng vào đây. Khốn khiếp! Diệp Dao vặn hết chất xám để suy nghĩ xem nên làm thế nào? Mặc đỡ áo choàng tắm, nhanh chân đi đế tủ lấy quần áo, chạy lại vào phòng tắm?
Nhưng mà, bên ngoài, thật sự là có sói!
Diệp Dao tiếp tục thở dài, mặc áo choàng tắm vào, đưa tay mở cửa thật khẽ, cô ló đầu ra bên ngoài nhìn xung quanh. An Thực ngồi quay lưng lại với tủ quần áo, vẫn đang xem tin tức trên laptop còn đeo tai nghe. Nếu đi thật khẽ thì hắn sẽ không để ý đâu nhỉ. Diệp Dao tự an ủi bản thân.
Diệp Dao đi thật cẩn thận để không phát ra tiếng động để có thể đến được tủ. Nhưng cô không biết được rằng, mọi hình ảnh của mình đều được phản chiếu qua màn hình laptop khiến An Thực xem chút phun hết nước vừa mới uống. Hắn phải nén cười nhìn bộ dạng như kẻ trộm của cô. “Không mang quần áo sao?” - An Thực nói bằng giọng đều đều khi tay Diệp Dao vừa chạm vào tủ quần áo khiến cô giật nảy người.
Hắn đứng lên, tỏ vẻ không quan tâm, khuôn mặt vô cảm đứng đằng cô “Em.... là đang cố tình quyến rũ anh sao?”
Diệp Dao cao giọng “Ai nói chứ? Anh đáng giá vậy à?”
“Ồ... ra là anh không đáng giá để em quyến rũ? Vậy em nói xem, anh nên làm thế nào để đáng giá đây? Giả vờ không mang quần áo đi tắm rồi xuất hiện với bộ dạng mập mờ này sao?” An Thực châm chọc, nhìn bề ngoài hắn vẫn lạnh lùng, bình chân như vại nhưng thật ra trong lòng đang dậy sóng. Đây là lần đầu hắn nhìn thấy cô như vậy, làn da hồng hào, hương thơm sữa tắm phảng phất quanh cánh mũi hắn, mái tóc ướt chưa kịp lau khô, trên làn da mịn màng còn vương vài hạt nước trong suốt, nếu nói thật lòng, thì nhìn cô thật sự rất quyến rũ. Từ sâu trong thâm tâm An Thực vọng lại một câu nói “Dao nhi của hắn đã trở thành phụ nữ từ lâu!”
Diệp Dao mím môi, hai bên má ửng hồng “Ai... ai nói với anh là em giả vờ không mang quần áo? Nếu không phải tại anh thì... hơ... hắt xì!” Vì làn gió từ máy lạnh cộng thêm không khí se lạnh bên ngoài khiến Diệp Dao hắt hơi một cái. Vốn định nói tiếp lại bị An Thực lôi đi, ép cô ngồi xuống giường, bản thân thì đi lấy máy sấy tóc.
Diệp Dao nghi ngờ hỏi “Phòng của em, sao anh... sao anh lại biết rõ như vậy?”
An Thực bật máy sấy bắt đầu sấy tóc cho cô, trả lời “Em nói xem, đây là nhà của ai?”
Lại câu nói nhàm chán đó, Diệp Dao im lặng ngồi im để hắn sấy tóc, cảm giác này không tệ. Nói đúng hơn là cô thích được người khác sấy tóc, thích người khác chạm vào tóc của cô. Nhưng, trong trạng thái không mặc quần áo, bên ngoài chỉ khoác áo choàng thì cũng có chút không thoải mái.
An Thực vô tình liếc mắt nhìn cái cổ trắng trẻo, trơn mịn của Diệp Dao, bất giác lắc mạnh đầu, trấn tỉnh bản thân. Dù cho Diệp Dao đã là phụ nữ trưởng thành, nhưng hắn không muốn làm thương tổn cô, hắn đã thề với lòng, chỉ chạm vào Diệp Dao khi cô đồng ý và họ là vợ chồng.
Không khí im lặng đến gượng gạo bao trùm lên cả hai người. Diệp Dao đột nhiên hồi hộp không rõ lý do. “An... An Thực!”
“Chuyện gì?”
“Em... không, không có gì.”
“Em ăn ở không vậy sao?”
“Này!” Diệp Dao xoay người lườm hắn. Ánh mắt An Thực vô ý nhìn xương quai xanh của Diệp Dao, sau đó ánh mắt chạy xuống nơi bị che mập mờ sau lớp áo bông màu trắng. Phát hiện ra mình đang bị nhìn chằm chằm, theo phản xạ, Diệp Dao đưa tay che ngực, mắng “Đồ biến thái!”
Sau khi định thần An Thực hít một hơi, xoay mặt đi chỗ khác. “Là do em đấy!”
“Em làm gì? Đúng là đồ biến thái. Ông chú biến thái. Còn dám đổ thừa cho em.”
An Thực nhíu mày, đưa tay nhéo bên má của cô “Em gọi ai là ông chú biến thái?”
“Anh!” Diệp Dao gạc tay hắn ra, cao giọng trả lời. Còn không phải, giẫy thanh thiên bạch nhật dám nhìn chằm chằm vào ngực cô như vậy! Cô chưa cho hắn ăn tát là may lắm rồi.
“Được, vậy để anh cho em biết như thế nào là “biến thái“.” Dứt lời, An Thực nâng cầm Diệp Dao, đặt môi mình lên môi cô. Diệp Dao trợn tròn mắt. Lưỡi của An Thực nhanh chóng chạy vào khoang miệng cô, đảo quanh một vòng. Diệp Dao siết chặt áo An Thực, không cách nào đẩy hắn ra. Cô chỉ là lỡ miệng thôi, đây không phải là câu “Cái miệng hại cái thân” người ta hay nói đấy chứ...
Sau khi hôn đủ rồi, An Thực mới chịu buông Diệp Dao ra, đôi môi mỏng khiêu gợi di chuyển xuống cái cổ ngọc ngà khiến Diệp Dao rùng mình, la lên “An Thực, anh làm gì vậy? Mau buông em ra!”
An Thực dùng tay đẩy cô ngã xuống giường, bốn mắt nhìn nhau, khóe môi An Thực giương lên “Thế nào? Chẳng phải em nói anh biến thái sao? Vậy anh biến thái với em tới cùng!”
“Anh dám giở trò hạ lưu với em thì em sẽ không thả cho anh đâu!” Diệp Dao nghiến răng nghiến lợi nói.
“Em sẽ làm gì?”
Diệp Dao tức giận giơ chân lên, nhắm vào hạ bộ An Thực nhưng đáng tiếc hắn đã chặn lại, không những thể tay còn vuốt ve chân cô, Diệp Dao lập tức rụt chân lại, giơ tay đánh hắn “Hạ lưu!”
Tất nhiên hắn cũng tránh được. An Thực nhếch môi, khuôn mặt rất nguy hiểm “Em có hai sự lựa chọn, một, nằm im lặng hợp tác, hai, anh đè em ra cưỡng bức!”
Cách nào cũng như nhau thôi. Đường nhăn giữa hai chân mày càng sâu, khuôn mặt cô càng lúc càng ửng đỏ “Anh đang ép em sao? Nếu anh dám động vào em, em... em sẽ tuyệt giao với anh!”
“Chẳng phải từ nãy đến giờ đều động rồi sao?” An Thực cúi đầu cắn nhẹ tai cô, Diệp Dao rùng mình, co người lại.
Đôi môi trườn xuống chiếc cổ, một bên tay xoa nắn nơi đẫy đà của Diệp Dao. Cô nhíu mày, cơ thể vặn vẹo “An Thực, dừng lại, em không đùa đâu.”
“Anh cũng không đùa!” An Thực phả làn khói nóng vào cổ Diệp Dao càng làm cho cô thêm khó chịu, rùng mình thêm một cái.
Bàn tay to lớn ấm áp luồng vào trong lớp áo choàng tiếp xục với lớp da thịt lạnh lẽo vừa mới tắm xong của Diệp Dao, cô kêu lên một thanh âm đầy khiêu gợi. Một tay xoa nắn, một tay trượt xuống bên dưới, ngay lập tức, Diệp Dao dùng tay chặn bàn tay xấu xa kia, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ vì xấu hổ cũng vì tức giận “Mau dừng lại! Đây là lời cảnh cáo!”
“Em đã đốt lửa rồi muốn anh dừng lại? Em nói anh dừng lại bằng cách nào đây?” An Thực mặc kệ cô, tay di chuyển, tay nắn nắn. Diệp Dao thật sự bị chèn ép, nhưng trong lòng vừa có cảm giác dễ chịu vừa khó chịu. Khiến cô muốn phát điên lên.
An Thực cuối cùng cũng đưa tay vào lớp áo lông mềm mại, chạm nhẹ nhàng vào nơi nhạy cảm của Diệp Dao, cô giật nảy người, cơ thể vặn vẹo, miệng phun ra làn khói trắng, khuôn mặt nhỏ vì thế mà đỏ như gấc “An... An Thực... không thích. Dừng lại đi mà...” Giọng nói cô hết sức cầu khẩn, đôi mắt màu hổ phách ngân ngấn nước.
An Thực hôn lên cánh môi nhỏ, dịu dàng dụ dỗ “Dao nhi... ngoan. Anh sẽ không làm em đau. Ngoan. Chấp nhận anh, có được không?” An Thực mơn trớn môi mình với môi cô. Hai bàn tay từ từ cởi bộ chiếc áo choàng vướng víu. Cơ thể Diệp Dao cũng lộ dần trước mắt hắn. Làn da mịn màng, ửng đỏ, xinh đẹp động lòng người...
.....
Sau trận mây mưa, Diệp Dao nằm quay lưng với An Thực. Vì là lần đầu nên An Thực không đòi hỏi quá mức nhưng bao nhiêu đó cũng đủ khiến Diệp Dao đau đớn và tức giận. An Thực nằm nghiêng người, ngắm nhìn cô đằng sau. Trong lòng tự hỏi, cô đang nghĩ gì.
“Dao nhi... sao vậy?” An Thực lên tiếng dò hỏi.
Không nhận được câu trả lời, hắn xích người lại gần cô, tiếp tục nói “Giận à?”
“Dao nhi...”
“Ai cũng vậy sao?” Diệp Dao chợt lên tiếng.
Câu hỏi của cô khiến An Thực khó hiểu. Cô lặp lại “Ai cũng vậy sao? Cho dù là người phụ nữ nào, chỉ cần họ ăn mặc hở hang một chút, anh liền muốn đưa họ lên giường?” Trong giọng nói pha lẫn tức giận.
Diệp Dao đang thần trách bản thân, sao cô lại dễ dãi như vậy? Tin lời hắn. Khi đó, trong cô đột nhiên thay đổi hẳn, cử chỉ của An Thực vừa dịu dàng vừa thuần thục, cô cũng biết, trước kia hắn từng qua lại với rất nhiều phụ nữ, chuyện hiểu rõ mấy việc này là điều đương nhiên. Nghĩ đến đó, cô lại tức giận vô cùng. Tự trách bản thân, sao không kiên định một chút, dễ dàng bị hắn dụ dỗ như vậy!
An Thực khẽ cười “Chỉ cần người đó là người anh yêu, cô ấy không cần phải ăn mặc quyến rũ, cho dù có che kín hết người, từng cử chỉ, đi, đứng, cười, nói đều khiến anh muốn chiếm hữu. Em có hiểu không?”
Diệp Dao đỏ mặt, ấp ủng đáp “Không... không hiểu! Anh, chắc chắn cũng nói cậu này với rất nhiều người khác!”
An Thực vòng tay ôm lấy Diệp Dao từ phía sau, cưng chiều nói “Kể từ khi em xuất hiện, anh đã không qua lại với bất kỳ người phụ nữ nào?”
“Chỉ có kẻ ngốc mới tin anh!”
“Ồ... vậy em đang nhận mình ngốc sao?”
“Anh... ai nói chứ?”
“Chẳng phải em tin anh rất nhiều lần sao?”
Diệp Dao mím môi, miệng lưỡi quả thật hơn người. An Thực xoay người Diệp Dao lại, cất tiếng “Dao nhi, giữa “ông xã nhỏ” và “ông xã lớn”, em thích ai hơn?”
“Ông xã nhỏ? Ông xã lớn?” Diệp Dao nghi hoặc không hiểu rõ câu hỏi của hắn. An Thực nhếch môi cười lưu manh, ánh mắt di chuyển xuống dưới, lông mày nhướn lên. Như hiểu được câu hỏi, mặt Diệp Dao càng ửng đỏ. Cô hét lên “Biến thái! Lưu manh! Vô sỉ... anh... anh...!! “
“Hahaha....” An Thực bật cười lớn tiếng, nụ cười rất chân thực và rạng rỡ.
Cô nhíu mày “Có gì đáng cười chứ?”
An Thực ôm Diệp Dao vào lòng, nụ cười trên môi vẫn chưa biến mất “Sau này sẽ không nhốt em trong phòng nữa!”
Hai mắt Diệp Dao sáng lấp lánh, cô ngước mặt nhìn hắn “Thật sao?”
“Nhưng không có nghĩa em được phép ra khỏi biệt thự. Chỉ có thể ở trong đây! Hiểu chưa?” Hắn đã suy nghĩ một chút về việc này, để cô trong phòng quả thật có chút gò bó, chi bằng, “nhốt” cô trong không gian to một chút, có đầy đủ tiện nghi thì sẽ thích hợp hơn.
“Vậy, anh vẫn không cho em ra ngoài sao?”
“Ngủ thôi. Khuya rồi!” An Thực lảng sang chuyện khác. Diệp Dao cũng không nói tiếp, vì cô biết nếu còn nói tiếp bọn họ chắc chắn sẽ lại cãi nhau. Điều đó cô cũng không muốn. Đợi ngày mai lại thuyết phục hắn sau. Cô thật sự muốn biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, trong lòng Diệp Dao cảm thấy đây là chuyện rất quan trọng, liên quan đến cô.
Diệp Dao cũng nhớ mọi người trong sở cảnh sát, Dương Cảnh Kiệt, Tâm Liên, Lão Từ, Du Phong, bọn họ rốt cuộc đang làm gì? Chuyện của cô đã giải quyết thế nào rồi?
Nằm được một chút, Diệp Dao lại cất tiếng “An Thực, anh ngủ chưa?”
An Thực vẫn nhắm mắt, đáp “Chuyện gì?”
“Người hầu trong nhà anh đều biết võ sao? Cô gái lúc đó, quả thật rất giỏi võ.” Cô tự hỏi, chắc không phải người hầu nhà hắn cũng phải văn võ song toàn đó chứ. Nghĩ lại chuyện lúc chiều, nếu không phải cô ta nhường thì cô vốn cũng không phải đối thỉ của cô ta.
An Thực điềm tĩnh đáp “Cô ta không phải người hầu, là một trong những người thân cận của anh trong Nguyệt. Đưa cô ta sang đây là để phòng chừng chuyện em làm như lúc chiều.”
Diệp Dao im bặt, phòng chứng? Đúng là, trong đầu hân chứa gì vậy chứ. Giờ thì cô đã được lĩnh giáo, người của bang Nguyệt, không đùa được....
.........
Khi Diệp Dao tỉnh dậy trời đã sáng, cô nheo mắt nhìn bên cạnh, không có người? Mới sáng sớm An Thực đã ra ngoài... Diệp Dao nhấc người dậy, một cơn đau ê buốt khắp người. Trong đầu liền xuất hiện cảnh tượng đáng xấu hổ ngày hôm qua. Hai bên má Diệp Dao ửng đỏ. Cô cố gắng đi vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân, khóe miệng vô thức giương lên.
Chuẩn bị xong xuôi, Diệp Dao nhìn lại mình trong gương xem có gì khác lạ không. Nghĩ đến An Thực, cô không biết phải đối mặt với hắn như thế nào. Cứ nhìn thấy hắn là lại nhớ đến chuyện hôm qua...
Diệp Dao đưa tay mở cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Quả thật, An Thực đã giữ lời hứa, bên ngoài cũng không có người canh gác. Diệp Dao vui vẻ đi dọc hành lang, bụng cô đang kêu gào rồi.