Nhận ra đây không phải đường về nhà, Diệp Dao quay sang hỏi "An Thực, chúng ta đi đâu vậy?"
An Thực hướng mắt về phía trước, tay xoay vô lăng "Anh đưa em đến một nơi." Diệp Dao không hỏi thêm, yên lặng chờ đợi.
Thật ra An Thực đã đến gặp Lăng Nghị và Phong Duât Nam để bàn chuyện. Hắn dự định sẽ đưa cô đi trong hôm nay, biệt thự của Nguyệt đã bàn giao lại cho quản gia, còn mấy đàn em thì sẽ đưa cho Lăng Nghị và Phong Duật Nam sắp xếp, cứ lan truyền rằng, An Thực và Lâm Triết đấu với nhau, Lâm Triết thì chết còn An Thực bị thương nặng nên đã chết. Anh em trong Nguyệt người nào muốn đi thì cứ cầm lấy số tiền mà họ đã làm được trong suốt thời gian qua đi đến một nơi nào đó để sinh sống, còn ai muốn ở lại thì cứ ở lại.
An Thực chạy một lúc rất xa, Diệp Dao mới nhận ra nơi này, tuy bây giờ đã đổi khác đôi chút, nhưng trong ký ức của cô nơi đây vẫn là nơi đẹp nhất. Vừa thanh bình, yên ả lại hết sức thơ mộng. Tây Đường, đây chính là thị trấn Tây Đường, tỉnh Chiết Giang, nơi cô sinh ra.... Diệp Dao hướng mắt nhìn ra phía ngoài khi An Thực rẽ vào lối mòn dẫn đến nhà của cô, khung cảnh nhộn nhịp những người đi làm về khi xế chiều khiến cô nhớ đến gia đình mình ngày trước.
Cứ đến năm giờ, ba cô sẽ đi làm về, sau đó ông sẽ ghé sang trường đón cô về nhà. Hai người thường mua kem que trước trường, ăn hết mới về nhà vì sợ mẹ mắng. Diệp Dao khẽ cười khi thấy trường tiểu học, bao năm rồi, tấm bảng khắc tên trường cũng bám rêu, bờ tường cũng đã xuất hiện một vài vết nứt nhỏ và hàng rêu xanh.
Cô quay sang nhìn An Thực "Sao lại đưa em về đây?"
"Chẳng phải em muốn về quê sao?"
"Nhưng không ngờ anh lại đưa em về đây sớm như vậy." Nhà của cô không năm trong trấn mà là kế bên trấn, trong một con xóm nhỏ. Nhưng chỉ cách vài bước chân để vào trấn.
An Thực dừng xe ở ngoài cổng, hắn đưa mắt nhìn Diệp Dao "Chẳng phải em đã làm xong hết chuyện cần làm. Anh cũng đã lo xong chuyện bên Nguyệt. Nhưng nếu em không thích, hôm nay chỉ cần đến xem cũng được."
Diệp Dao lắc đầu, đúng là cô đã giải quyết tất cả việc mà mình muốn làm. Cô chỉ muốn thật nhanh chóng cùng An Thực về đây. "Em thích lắm."
An Thực mở cửa nắm tay cô bước vào "Vậy thì tốt. Anh cũng đã cho người chuyển hết đồ đã đến đây rồi."
"Vậy mà anh nói với em là đến xem cũng được?"
"Anh chỉ nói thế thôi. Còn sự thật thì, dù em không muốn cũng chỉ còn cách ở lại đây."
Diệp Dao nhíu mày, đây có được gọi là ép người quá đáng không? Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô, An Thực vươn tay nhéo nhẹ bên má Diệp Dao, cất tiếng "Anh đã cho người tu sửa lại, em có chỗ nào không thích anh sẽ gọi người đến sửa."
An Thực đã cho người tu sửa lại tất cả những chỗ hư hỏng, cũ nát. Vì rất lâu rồi không có người ở nên bám rất nhiều bụi. Người của An Thực phải làm việc luân phiên để có thể nhanh chóng hoàn thành. Mái ngói được thay bằng loại ngói cao cấp nhìn rất đẹp. Sân trái, nơi mẹ cô dùng để trồng rau xanh và nuôi gà cũng được sửa sang lại, lắp một chuồng gà mới, bên trong còn có một con gà mái và trắng với bộ lông trắng ngần, mịn và mượt. Bên sân trái, An Thực cho người đặt một bộ bàn ghế màu trắng dưới cây hồng to mà ngày xưa ba mẹ cô đã trồng. Không ngờ, cái cây đó vẫn còn, chắc là nhờ mưa và ánh nắng tự nhiên nên nó mới trưởng thành cao lớn như thế. Bên cạnh còn thêm một cái xích đu bằng sát được sơn trắng, bên trên ghế có đặt hai cái gối nhỏ.
Diệp Dao rất thích có một ngôi nhà có sân, có cây, có một bàn trà nhỏ. Không cần sân to, chỉ cần có nơi để cô ngồi thư giãn, đọc sách, ngắm bầu trời là được. Cô mỉm cười nhìn An Thực "Đẹp lắm."
Hắn đưa cô vào trong nhà, bàn ghế vẫn được giữ nguyên vị trí như cũ chỉ có điều là được thay mới hơn. Tuy không nhớ rõ lắm, nhưng trong phòng khách, có một cái lò sưởi nhỏ, mỗi khi đông đến, gia đình cô sẽ ngồi trước lò sưởi, xem ti vi và trò chuyện. "Em rất thích. Không cần sửa thêm gì nữa đâu."
"Vậy thì tốt, một lát nữa sẽ có người đưa quần áo đến." An Thực kéo cô ngồi xuống ghế sofa màu kem êm ái "Trong trấn, anh cũng đã thuê một cửa tiệm nhỏ, đủ để mở một cửa tiệm hoa, khi nào xong chuyện, chúng ta sẽ bắt đầu khai trương."
"Anh đã sắp xếp chu đáo hết rồi sao? Đúng là khiến em đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác." Diệp Dao ngước mặt nhìn anh, đã chuẩn bị mọi thứ vì cô, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, thật không hổ danh là An Thực.
"Nhưng mà, cũng tiếc thật, cây đào lâu năm ở biệt thự sau này, sẽ không nhìn thấy nữa." Diệp Dao từ nhỏ đã rất thích cái cây đào đó, bây giờ rời đi có chút tiếc nuối.
An Thực vỗ nhẹ đầu cô, cất tiếng "Vì nó đã lâu năm rồi, không thể di chuyển được. Nhưng anh đã trồng một cây khác gần vườn rau, sau này, nó cũng sẽ cao lơn thôi."
"Thật à?"
"Ừ." Hắn biết Diệp Dao thích ngồi dưới gốc cây đào đọc sách uống trà, nên đã trồng một cây đào con ở đây. Đợi khi nó lớn, mỗi năm xuân đến sẽ lại được ngắm hoa đào rơi.
Khi người đưa đồ đến, Diệp Dao cùng An Thực đem vào trong nhà, những bộ đồ cũ thì bỏ vào máy giặt, giặt lại một lượt. Sau đó, hắn và cô cùng phơi đồ ở ngoài sân. Diệp Dao còn phải lau nhà, dù sao, để một ngày không ai đến lau dọn vẫn tốt hơn. An Thực thì giúp cô lau mấy cái cửa sổ, vừa làm hắn vừa lầm bầm bất mãn. Rõ ràng người làm đã dọn rồi, cô còn ở không bắt hắn dọn lại.
Làm việc cả buổi Diệp Dao mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa thở hồng hộc, quạt trần quay vù vù trên đầu khiến cho cô cảm thấy mát được một chút. An Thực cầm hai cốc nước lạnh đặt trên bàn, cô với tay uống một hơi. "Ha... lâu rồi mới vận động nhiều như vậy."
An Thực ngồi xuống bên cạnh Diệp Dao, nhìn cô lấy khăn lau sạch mồ hôi trên mặt, đột nhiên nói "Dao nhi, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi." Cô ở cạnh hắn đã lâu, vẫn nên cho cô một chức vị thật sự.
Đăng ký kết hôn? Bốn chữ này, sau khi nghe xong, Diệp Dao trở nên thất thần "Anh... đăng ký kết hôn? Anh đang cầu hôn em sao? Trong hoàn cảnh này?" Diệp Dao nhíu mày, tuy cô là con người sống rất thực tế nhưng mà, chuyện cưới gả, cầu hôn này nọ cũng phải đàng hoàng một chút. Sao lại trong hoàn cảnh bốc mùi này?
An Thực mặt vẫn bình tĩnh, nói "Đằng nào cũng đã là người của anh, gả cho anh hoặc suốt đời dây dưa mờ ám, tùy em chọn."
Diệp Dao trợn tròn mắt, đây là thể loại gì. Câu cửa miệng của An Thực, chính là cho người khác hai sự lựa chọn nhưng chọn cái nào cũng chết! Cô lớn giọng "Không gả, anh làm gì được em."
An Thực gật đầu, nhẹ nhàng nói "Em biết không, giấy đăng ký kết hôn thật ra cũng đơn giản. Anh chỉ cần một ngón trỏ của em để lăn tay thôi."
Diệp Dao đột nhiên lạnh sống lưng, một lượt da gà nổi lên. "Anh... đang uy hiếp em sao?"
"Không hề."
Diệp Dao thầm thở dài, được thôi. Ký thì ký. Dù sao cô cũng không cần tổ chức lễ cưới linh đình làm gì. Chỉ cần mời một vài người quen đến chung vui là được. Diệp Dao liếc một cái "Đăng ký thì đăng ký. Em đi tắm đây." Sau đó đứng dậy bỏ vào phòng tắm.
An Thực lắc đầu cười, tính khí nóng nảy như vậy. Hắn dọn hai cốc nước trên bàn và cái tạp dề của cô vào trong bếp. Đột nhiên nhớ tới một việc liền xông thẳng vào phòng tắm. Diệp Dao vừa cởi áo xong, hốt hoảng che lại "Đồ biến thái, anh, anh vào đây làm gì?"
Mặt không đỏ, miệng không ấp úng, hắn nói hết sức bình thản như không có chuyện gì xảy ra "Anh định đưa cho em một thứ."
"Cút ra ngoài!" Diệp Dao đẩy hắn ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
An Thực đứng như trời trồng, nói lớn "Đâu phải lần đầu em khỏa thân trước mặt anh. Ngại làm gì?"
"Câm miệng!"
Hắn sâu kín thở dài. Cầm hộp nhung đỏ trong túi quần ra xem, lúc nãy quên mất, định tặng cô chiếc nhẫn không ngờ lại bị đuổi ra ngoài...
Người đàn ông này, thật chẳng có chút lãng mạn gì cả...
....
An Thực cùng Diệp Dao ăn cơm tối ở thị trấn xong đi dạo một chút rồi mới về nhà. Cô trèo lên giường nằm nghỉ ngơi, xoay đầu nhìn An Thực đứng treo áo khoác "An Thực, lấy giúp em cốc nước."
An Thực liếc nhìn Diệp Dao "Em đang sai anh à?"
"Đâu có, em đang nhờ anh đấy chứ." Diệp Dao mỉm cười. Hắn đi xuống bếp lấy một ly nước lên đưa cho cô. Diệp Dao ngồi dậy uống hết ly nước, hắn ngồi bên cạnh cầm mấy tay cô "Có thứ này anh muốn đưa em."
Diệp Dao tò mò, khi thấy An Thực mở hộp nhung đỏ ra, cầm chiếc dẫn đặt vào ngón áp út khiến cô thật sự ngạc nhiên "Đây là..."
An Thực nói giọng trầm ổn "Anh định đưa em lúc chiều nhưng quên mất."
"Lúc chiều?" Diệp Dao lục lại ký ức "Là lúc anh chạy vào phòng tắm."
"Đúng."
Diệp Dao hết nói nổi, có ai trao nhẫn trong phòng tắm đâu chứ, thật không lãng mạn gì cả. Cô đang định lên tiếng thì đột nhiên An Thực choàng qua người cô, vẻ mặt nguy hiểm "Nhẫn đã trao rồi, chưng ta có nên tận hưởng tân hôn trước không?"
Diệp Dao lùi lại, lắc đầu "Vẫn là nên để sau khi đăng ký."
"Trước sau gì cũng làm, chi bằng làm trước, đăng ký xong thì làm lại cũng không sao." Vừa nói An Thực càng tiến sát người Diệp Dao. Cho đến khi hai chóp mũi chạm nhau, khuôn mặt Diệp Dao lập tức đỏ ửng, không kịp tránh nụ hôn nồng nàn của hắn.
An Thực giữ chặt tay và eo của Diệp Dao, đè cô xuống giường...
Bữa tiệc cưới của An Thực và Diệp Dao hết sức đơn giản, chỉ là mời Tố Nghi, Phong Duật Nam, Lăng Nghị, A Đông và Trác Sâm đến ăn một bữa cơm chúc mừng. Trước đó, Diệp Dao cùng An Thực đã đi chụp hình cưới, tạo thành một quyển album nhỏ, chọn một tấm đẹp nhất lồng khung bằng mạ vàng rất lớn treo trong phòng ngủ...
An Thực cũng đã nói cho cô biết chuyện hắn truyền ra ngoài rằng mình đã mất tích sau lần thanh trừng với Lâm Triết. Bang Nguyệt giờ không còn nữa, biệt thự sẽ do lão quản gia già quản lý. Người trong hắc bang, có kẻ không tin rằng An Thực lại dễ dàng chết như vậy, nhưng bang Nguyệt cũng đã giải tỏa, họ muốn tìm kiếm thông tin sự thật cũng chẳng có ích gì. Sau khi An Thực, Phong Duật Nam và Lăng Nghị biến mất khỏi Thượng Hải trong ngoài giới có kẻ vui mừng có kẻ thấy tiếc.
Phong Duật Nam và Tố Nghi sau đó đã cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới, cô nói muốn tìm hiểu về nhiều loại thời trang trên thế giới, sau khi tích lũy đã đủ, cô sẽ quay về Trung Quốc để mở một cửa tiệm thiết kế thời trang nho nhỏ, sinh con đẻ cái, sống an nhàn qua ngày. Còn Lăng Nghị nghe nói, anh cũng chu du khắp nơi, trước khi đi còn nói đùa là sẵn dịp đi kiếm vợ. Bọn họ hẹn nhau, một ngày nào đó sẽ gặp lại tại Chiết Giang.
A Đông và Trác Sâm vốn được Nam Cung Tử Đằng nhận vào công ty làm việc. Bọn họ không có học vấn đầy đủ nên làm bảo vệ, nhưng công việc này thật quá nhàm chán lại ngày ngày nhìn mấy loại người "đi ngước mặt lên trời" càng thêm khó chịu. Vậy là An Thực nể tình cũ, một phần cũng do Diệp Dao đề nghị, đưa họ về tiệm hoa làm nhân viên giao hàng, gói hoa. Lúc đầu bọn họ cũng rất chán nản, vì công việc này đòi hỏi sự tỉ mỉ khéo léo, đàn ông như bọn họ tay cầm dao, tay cầm súng bao năm sao có thể làm được. Nhưng An Thực đã cất tiếng ra lệnh bắt buộc hai người phải nghe theo. Dần dần cũng quen việc. Hắn đã mua ngôi nhà này để cho hai người bọn họ ở đó sẵn tiện trong coi cửa hàng. Diệp Dao có khi còn mời họ về ăn cơm chung.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hơn một năm. Lăng Nghị đã có vợ, Phong Duật Nam và Tố Nghi mở một cửa tiệm may nhỏ. Tiệm hoa của vợ chồng An Thực đã trở nên nổi tiếng ở trấn Tây Đường. Cuộc sống của hai người ngày ngày an nhàn, bình lặng. Mỗi sáng, An Thực nắm tay Diệp Dao đi ra tiệm hoa, buổi chiều nắm tay cô về nhà nghỉ ngơi. Mỗi khi cao hứng, hai người sẽ ngồi trước hiên, uống trà nóng, ngắm trời đầy sao. Trong nhà, ngoài đàn gà mỗi sáng kêu om sòm ra còn có cả tiếng nói cười của trẻ con....
- Hoàn chính văn.
An Thực hướng mắt về phía trước, tay xoay vô lăng "Anh đưa em đến một nơi." Diệp Dao không hỏi thêm, yên lặng chờ đợi.
Thật ra An Thực đã đến gặp Lăng Nghị và Phong Duât Nam để bàn chuyện. Hắn dự định sẽ đưa cô đi trong hôm nay, biệt thự của Nguyệt đã bàn giao lại cho quản gia, còn mấy đàn em thì sẽ đưa cho Lăng Nghị và Phong Duật Nam sắp xếp, cứ lan truyền rằng, An Thực và Lâm Triết đấu với nhau, Lâm Triết thì chết còn An Thực bị thương nặng nên đã chết. Anh em trong Nguyệt người nào muốn đi thì cứ cầm lấy số tiền mà họ đã làm được trong suốt thời gian qua đi đến một nơi nào đó để sinh sống, còn ai muốn ở lại thì cứ ở lại.
An Thực chạy một lúc rất xa, Diệp Dao mới nhận ra nơi này, tuy bây giờ đã đổi khác đôi chút, nhưng trong ký ức của cô nơi đây vẫn là nơi đẹp nhất. Vừa thanh bình, yên ả lại hết sức thơ mộng. Tây Đường, đây chính là thị trấn Tây Đường, tỉnh Chiết Giang, nơi cô sinh ra.... Diệp Dao hướng mắt nhìn ra phía ngoài khi An Thực rẽ vào lối mòn dẫn đến nhà của cô, khung cảnh nhộn nhịp những người đi làm về khi xế chiều khiến cô nhớ đến gia đình mình ngày trước.
Cứ đến năm giờ, ba cô sẽ đi làm về, sau đó ông sẽ ghé sang trường đón cô về nhà. Hai người thường mua kem que trước trường, ăn hết mới về nhà vì sợ mẹ mắng. Diệp Dao khẽ cười khi thấy trường tiểu học, bao năm rồi, tấm bảng khắc tên trường cũng bám rêu, bờ tường cũng đã xuất hiện một vài vết nứt nhỏ và hàng rêu xanh.
Cô quay sang nhìn An Thực "Sao lại đưa em về đây?"
"Chẳng phải em muốn về quê sao?"
"Nhưng không ngờ anh lại đưa em về đây sớm như vậy." Nhà của cô không năm trong trấn mà là kế bên trấn, trong một con xóm nhỏ. Nhưng chỉ cách vài bước chân để vào trấn.
An Thực dừng xe ở ngoài cổng, hắn đưa mắt nhìn Diệp Dao "Chẳng phải em đã làm xong hết chuyện cần làm. Anh cũng đã lo xong chuyện bên Nguyệt. Nhưng nếu em không thích, hôm nay chỉ cần đến xem cũng được."
Diệp Dao lắc đầu, đúng là cô đã giải quyết tất cả việc mà mình muốn làm. Cô chỉ muốn thật nhanh chóng cùng An Thực về đây. "Em thích lắm."
An Thực mở cửa nắm tay cô bước vào "Vậy thì tốt. Anh cũng đã cho người chuyển hết đồ đã đến đây rồi."
"Vậy mà anh nói với em là đến xem cũng được?"
"Anh chỉ nói thế thôi. Còn sự thật thì, dù em không muốn cũng chỉ còn cách ở lại đây."
Diệp Dao nhíu mày, đây có được gọi là ép người quá đáng không? Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô, An Thực vươn tay nhéo nhẹ bên má Diệp Dao, cất tiếng "Anh đã cho người tu sửa lại, em có chỗ nào không thích anh sẽ gọi người đến sửa."
An Thực đã cho người tu sửa lại tất cả những chỗ hư hỏng, cũ nát. Vì rất lâu rồi không có người ở nên bám rất nhiều bụi. Người của An Thực phải làm việc luân phiên để có thể nhanh chóng hoàn thành. Mái ngói được thay bằng loại ngói cao cấp nhìn rất đẹp. Sân trái, nơi mẹ cô dùng để trồng rau xanh và nuôi gà cũng được sửa sang lại, lắp một chuồng gà mới, bên trong còn có một con gà mái và trắng với bộ lông trắng ngần, mịn và mượt. Bên sân trái, An Thực cho người đặt một bộ bàn ghế màu trắng dưới cây hồng to mà ngày xưa ba mẹ cô đã trồng. Không ngờ, cái cây đó vẫn còn, chắc là nhờ mưa và ánh nắng tự nhiên nên nó mới trưởng thành cao lớn như thế. Bên cạnh còn thêm một cái xích đu bằng sát được sơn trắng, bên trên ghế có đặt hai cái gối nhỏ.
Diệp Dao rất thích có một ngôi nhà có sân, có cây, có một bàn trà nhỏ. Không cần sân to, chỉ cần có nơi để cô ngồi thư giãn, đọc sách, ngắm bầu trời là được. Cô mỉm cười nhìn An Thực "Đẹp lắm."
Hắn đưa cô vào trong nhà, bàn ghế vẫn được giữ nguyên vị trí như cũ chỉ có điều là được thay mới hơn. Tuy không nhớ rõ lắm, nhưng trong phòng khách, có một cái lò sưởi nhỏ, mỗi khi đông đến, gia đình cô sẽ ngồi trước lò sưởi, xem ti vi và trò chuyện. "Em rất thích. Không cần sửa thêm gì nữa đâu."
"Vậy thì tốt, một lát nữa sẽ có người đưa quần áo đến." An Thực kéo cô ngồi xuống ghế sofa màu kem êm ái "Trong trấn, anh cũng đã thuê một cửa tiệm nhỏ, đủ để mở một cửa tiệm hoa, khi nào xong chuyện, chúng ta sẽ bắt đầu khai trương."
"Anh đã sắp xếp chu đáo hết rồi sao? Đúng là khiến em đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác." Diệp Dao ngước mặt nhìn anh, đã chuẩn bị mọi thứ vì cô, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, thật không hổ danh là An Thực.
"Nhưng mà, cũng tiếc thật, cây đào lâu năm ở biệt thự sau này, sẽ không nhìn thấy nữa." Diệp Dao từ nhỏ đã rất thích cái cây đào đó, bây giờ rời đi có chút tiếc nuối.
An Thực vỗ nhẹ đầu cô, cất tiếng "Vì nó đã lâu năm rồi, không thể di chuyển được. Nhưng anh đã trồng một cây khác gần vườn rau, sau này, nó cũng sẽ cao lơn thôi."
"Thật à?"
"Ừ." Hắn biết Diệp Dao thích ngồi dưới gốc cây đào đọc sách uống trà, nên đã trồng một cây đào con ở đây. Đợi khi nó lớn, mỗi năm xuân đến sẽ lại được ngắm hoa đào rơi.
Khi người đưa đồ đến, Diệp Dao cùng An Thực đem vào trong nhà, những bộ đồ cũ thì bỏ vào máy giặt, giặt lại một lượt. Sau đó, hắn và cô cùng phơi đồ ở ngoài sân. Diệp Dao còn phải lau nhà, dù sao, để một ngày không ai đến lau dọn vẫn tốt hơn. An Thực thì giúp cô lau mấy cái cửa sổ, vừa làm hắn vừa lầm bầm bất mãn. Rõ ràng người làm đã dọn rồi, cô còn ở không bắt hắn dọn lại.
Làm việc cả buổi Diệp Dao mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa thở hồng hộc, quạt trần quay vù vù trên đầu khiến cho cô cảm thấy mát được một chút. An Thực cầm hai cốc nước lạnh đặt trên bàn, cô với tay uống một hơi. "Ha... lâu rồi mới vận động nhiều như vậy."
An Thực ngồi xuống bên cạnh Diệp Dao, nhìn cô lấy khăn lau sạch mồ hôi trên mặt, đột nhiên nói "Dao nhi, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi." Cô ở cạnh hắn đã lâu, vẫn nên cho cô một chức vị thật sự.
Đăng ký kết hôn? Bốn chữ này, sau khi nghe xong, Diệp Dao trở nên thất thần "Anh... đăng ký kết hôn? Anh đang cầu hôn em sao? Trong hoàn cảnh này?" Diệp Dao nhíu mày, tuy cô là con người sống rất thực tế nhưng mà, chuyện cưới gả, cầu hôn này nọ cũng phải đàng hoàng một chút. Sao lại trong hoàn cảnh bốc mùi này?
An Thực mặt vẫn bình tĩnh, nói "Đằng nào cũng đã là người của anh, gả cho anh hoặc suốt đời dây dưa mờ ám, tùy em chọn."
Diệp Dao trợn tròn mắt, đây là thể loại gì. Câu cửa miệng của An Thực, chính là cho người khác hai sự lựa chọn nhưng chọn cái nào cũng chết! Cô lớn giọng "Không gả, anh làm gì được em."
An Thực gật đầu, nhẹ nhàng nói "Em biết không, giấy đăng ký kết hôn thật ra cũng đơn giản. Anh chỉ cần một ngón trỏ của em để lăn tay thôi."
Diệp Dao đột nhiên lạnh sống lưng, một lượt da gà nổi lên. "Anh... đang uy hiếp em sao?"
"Không hề."
Diệp Dao thầm thở dài, được thôi. Ký thì ký. Dù sao cô cũng không cần tổ chức lễ cưới linh đình làm gì. Chỉ cần mời một vài người quen đến chung vui là được. Diệp Dao liếc một cái "Đăng ký thì đăng ký. Em đi tắm đây." Sau đó đứng dậy bỏ vào phòng tắm.
An Thực lắc đầu cười, tính khí nóng nảy như vậy. Hắn dọn hai cốc nước trên bàn và cái tạp dề của cô vào trong bếp. Đột nhiên nhớ tới một việc liền xông thẳng vào phòng tắm. Diệp Dao vừa cởi áo xong, hốt hoảng che lại "Đồ biến thái, anh, anh vào đây làm gì?"
Mặt không đỏ, miệng không ấp úng, hắn nói hết sức bình thản như không có chuyện gì xảy ra "Anh định đưa cho em một thứ."
"Cút ra ngoài!" Diệp Dao đẩy hắn ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
An Thực đứng như trời trồng, nói lớn "Đâu phải lần đầu em khỏa thân trước mặt anh. Ngại làm gì?"
"Câm miệng!"
Hắn sâu kín thở dài. Cầm hộp nhung đỏ trong túi quần ra xem, lúc nãy quên mất, định tặng cô chiếc nhẫn không ngờ lại bị đuổi ra ngoài...
Người đàn ông này, thật chẳng có chút lãng mạn gì cả...
....
An Thực cùng Diệp Dao ăn cơm tối ở thị trấn xong đi dạo một chút rồi mới về nhà. Cô trèo lên giường nằm nghỉ ngơi, xoay đầu nhìn An Thực đứng treo áo khoác "An Thực, lấy giúp em cốc nước."
An Thực liếc nhìn Diệp Dao "Em đang sai anh à?"
"Đâu có, em đang nhờ anh đấy chứ." Diệp Dao mỉm cười. Hắn đi xuống bếp lấy một ly nước lên đưa cho cô. Diệp Dao ngồi dậy uống hết ly nước, hắn ngồi bên cạnh cầm mấy tay cô "Có thứ này anh muốn đưa em."
Diệp Dao tò mò, khi thấy An Thực mở hộp nhung đỏ ra, cầm chiếc dẫn đặt vào ngón áp út khiến cô thật sự ngạc nhiên "Đây là..."
An Thực nói giọng trầm ổn "Anh định đưa em lúc chiều nhưng quên mất."
"Lúc chiều?" Diệp Dao lục lại ký ức "Là lúc anh chạy vào phòng tắm."
"Đúng."
Diệp Dao hết nói nổi, có ai trao nhẫn trong phòng tắm đâu chứ, thật không lãng mạn gì cả. Cô đang định lên tiếng thì đột nhiên An Thực choàng qua người cô, vẻ mặt nguy hiểm "Nhẫn đã trao rồi, chưng ta có nên tận hưởng tân hôn trước không?"
Diệp Dao lùi lại, lắc đầu "Vẫn là nên để sau khi đăng ký."
"Trước sau gì cũng làm, chi bằng làm trước, đăng ký xong thì làm lại cũng không sao." Vừa nói An Thực càng tiến sát người Diệp Dao. Cho đến khi hai chóp mũi chạm nhau, khuôn mặt Diệp Dao lập tức đỏ ửng, không kịp tránh nụ hôn nồng nàn của hắn.
An Thực giữ chặt tay và eo của Diệp Dao, đè cô xuống giường...
Bữa tiệc cưới của An Thực và Diệp Dao hết sức đơn giản, chỉ là mời Tố Nghi, Phong Duật Nam, Lăng Nghị, A Đông và Trác Sâm đến ăn một bữa cơm chúc mừng. Trước đó, Diệp Dao cùng An Thực đã đi chụp hình cưới, tạo thành một quyển album nhỏ, chọn một tấm đẹp nhất lồng khung bằng mạ vàng rất lớn treo trong phòng ngủ...
An Thực cũng đã nói cho cô biết chuyện hắn truyền ra ngoài rằng mình đã mất tích sau lần thanh trừng với Lâm Triết. Bang Nguyệt giờ không còn nữa, biệt thự sẽ do lão quản gia già quản lý. Người trong hắc bang, có kẻ không tin rằng An Thực lại dễ dàng chết như vậy, nhưng bang Nguyệt cũng đã giải tỏa, họ muốn tìm kiếm thông tin sự thật cũng chẳng có ích gì. Sau khi An Thực, Phong Duật Nam và Lăng Nghị biến mất khỏi Thượng Hải trong ngoài giới có kẻ vui mừng có kẻ thấy tiếc.
Phong Duật Nam và Tố Nghi sau đó đã cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới, cô nói muốn tìm hiểu về nhiều loại thời trang trên thế giới, sau khi tích lũy đã đủ, cô sẽ quay về Trung Quốc để mở một cửa tiệm thiết kế thời trang nho nhỏ, sinh con đẻ cái, sống an nhàn qua ngày. Còn Lăng Nghị nghe nói, anh cũng chu du khắp nơi, trước khi đi còn nói đùa là sẵn dịp đi kiếm vợ. Bọn họ hẹn nhau, một ngày nào đó sẽ gặp lại tại Chiết Giang.
A Đông và Trác Sâm vốn được Nam Cung Tử Đằng nhận vào công ty làm việc. Bọn họ không có học vấn đầy đủ nên làm bảo vệ, nhưng công việc này thật quá nhàm chán lại ngày ngày nhìn mấy loại người "đi ngước mặt lên trời" càng thêm khó chịu. Vậy là An Thực nể tình cũ, một phần cũng do Diệp Dao đề nghị, đưa họ về tiệm hoa làm nhân viên giao hàng, gói hoa. Lúc đầu bọn họ cũng rất chán nản, vì công việc này đòi hỏi sự tỉ mỉ khéo léo, đàn ông như bọn họ tay cầm dao, tay cầm súng bao năm sao có thể làm được. Nhưng An Thực đã cất tiếng ra lệnh bắt buộc hai người phải nghe theo. Dần dần cũng quen việc. Hắn đã mua ngôi nhà này để cho hai người bọn họ ở đó sẵn tiện trong coi cửa hàng. Diệp Dao có khi còn mời họ về ăn cơm chung.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hơn một năm. Lăng Nghị đã có vợ, Phong Duật Nam và Tố Nghi mở một cửa tiệm may nhỏ. Tiệm hoa của vợ chồng An Thực đã trở nên nổi tiếng ở trấn Tây Đường. Cuộc sống của hai người ngày ngày an nhàn, bình lặng. Mỗi sáng, An Thực nắm tay Diệp Dao đi ra tiệm hoa, buổi chiều nắm tay cô về nhà nghỉ ngơi. Mỗi khi cao hứng, hai người sẽ ngồi trước hiên, uống trà nóng, ngắm trời đầy sao. Trong nhà, ngoài đàn gà mỗi sáng kêu om sòm ra còn có cả tiếng nói cười của trẻ con....
- Hoàn chính văn.