Edit by kkjjhh
Beta by Chris
Dung Hiểu nhìn hắn đưa điện thoại di động cho tài xế, nhỏ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Phó Duy Trạch quay đầu nhìn về phía Dung Hiểu, con ngươi đen kịt, làm người nhìn vào không thể hiểu cảm xúc hiện tại của hắn: "Không có việc gì."
Theo bản năng không để cậu ấy biết những chuyện dơ bẩn đó,hắn tưởng tượng đến lúc sự việc xảy ra, trong lòng liền có chút lạnh lẽo: "Cậu ở lại trên xe một lúc nữa, tôi xử lí xong xuôi ......"
"Sao có thể chứ, vạn nhất quá thời gian làm sao bây giờ?" Thân thể Phó Duy Trạch đã khôi phục, hai người đã thử tách ra, ban đầu là mười lăm phút rồi lên đến hai mươi phút, nhưng muốn đi làm việc khác thì không có biện pháp tính ra thời gian chuẩn xác, cho nên cậu sao có thể lưu lại trên xe, nhỡ đâu Phó Duy Trạch bởi vì không có cậu ở cạnh mà xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ, "Tôi đi cùng với anh, nếu anh không muốn tôi biết, tôi có thể che......"
ngộ nhỡ, nhỡ đâu
"Không cần, cậu có thể biết." Không để cậu đem những lời còn lại nói cho hết, bởi vì Phó Duy Trạch phát hiện rằng hắn thật sự luyến tiếc khiến đứa nhỏ vì bất luận cái gì mà ủy khuất, "Chỉ là nó đáng sợ, cậu có thể nắm lấy tay của tôi."
Dung Hiểu trong lòng nhảy dựng: "Rất nguy hiểm sao?"
"Chắc vậy."
Dung Hiểu cũng không có bị những lời này của hắn dọa đến, thậm chí đôi mắt cậu cong lên cười nói: "Tôi đã biết, tôi sẽ cẩn thận, không gây thêm phiền toái cho Phó tiên sinh."
Phó Duy Trạch bị hắn chọc cười, ngây người, yết hầu cử động, ôn nhu nói: "Cậu không phiền toái."
......
Vùng ngoại ô thành nam, Bách phượng viên là vùng đất phía nam được cao tăng chọn phong thuỷ làm mộ địa, có tiếng là mỗi mét vuông đất có giá cả đắt đỏ, thậm chí so với giá nhà ở trung tâm thành phố còn cao gấp ba lần trở lên, có thể ở lại nơi này người ta không phú quý thì cũng là giàu có.
Phó Hằng Vũ lúc này quỳ gối trước bia mộ mẹ gã- Lưu Hân, trên ảnh là một người phụ nữ trẻ tuổi, trên mặt là nụ cười phấn chấn đầy tinh thần, thời gian của bà đã ngừng lại ở thời điểm xuân sắc nhất.
"Mẹ, con tới thăm người." Phó Hằng Vũ vừa nói vừa một bên dùng tay xoa ảnh chụp trên bia mộ, động tác nhẹ nhàng, lộ ra đầy phần kính trọng "Còn mang cả người mẹ thích nhất đến nữa."
"Phó Hằng Vũ điên đủ rồi chứ!" Chu Hồng Diễm thật sự nhìn không được, hét lên giận dữ đi tới, đã là giữa đêm mặc cho ai bị đưa tới địa phương này, tâm tình đều sẽ không tốt.
"Hồng Diễm đem hắn mang lại đây, đừng bắt tôi phải nói lần thứ hai." Phó Hằng Vũ không quay đầu lại, vẫn như cũ nhu hòa nhìn bức ảnh trên ngôi mộ.
Chu Hồng Diễm đổi sắc mặt đổi:" Tôi làm theo lời anh nói, anh liền ký tên?"
"Tên tôi sẽ kí, chỉ là không phải hiện tại, Hồng Diễm, cô xem mẹ tôi năm đó xinh đẹp bao nhiêu."
Chu Hồng Diễm nghe vậy tức giận mắng một câu: "Kẻ điên!"
Quay đầu dẫm lên giày cao gót đi đến trước mặt Phó Tu đang bị trói chặt cánh tay: "Ba, xin lỗi, người thông cảm cho con."
Phó Tu không biết đã trải qua cái gì,khóe miệng mang theo vết máu ứ đọng , đầu tóc cẩu thả rối loạn.
Nhưng biểu tình thoạt nhìn như cũ, nghiêm túc bản khắc (?) : "Qua đi, ta xem nó rốt cuộc còn có thể làm được cái gì?"
Không cần Chu Hồng Diễm đỡ, trực tiếp đi tới: "Phó Hằng Vũ mày đem tao tới nơi này làm gì, đối mặt với mẹ mày để giằng co sao?"
Phó Hằng Vũ đột nhiên đứng lên, đối với Phó Tu cong chân đá xuống, cười lạnh: "Giằng co, ông xứng sao?"
Lần này bị dọa sợ, Chu Hồng Diễm sợ hãi hét một tiếng rồi chạy tới, ngồi xổm xuống xem tình hình của Phó Tu: "Ba, người không sao chứ?"
Phó Tu chịu đựng đau trên đùi, lắc đầu, giọng khàn khàn nói: "Tôi, Phó Tu đời này, tự hỏi đường đường chính chính, trừ bỏ......"
"Trừ bỏ mẹ tôi!" Phó Hằng Vũ đánh gãy lời ông, hốc mắt dần dần hồng lên, "Mẹ tôi thời điểm tới Phó gia, vừa mới tuổi, vốn dĩ nàng sẽ kết hôn, là ông, là ông thừa dịp say rượu cường bạo bà, ông còn gạt tôi, còn gạt tôi nói là bà đối với ông bỏ thuốc, ông như thế nào lại có thể vô sỉ như vậy, ông cho rằng tôi sẽ không điều tra sao, ông cho rằng tôi có thể vẫn luôn giả câm vờ điếc, ông nói cái gì tôi liền tin sao?"
Chu Hồng Diễm đột nhiên nghe thấy, trừng mắt khiếp sợ nói: "Không có khả năng, đùa cái gì vậy?"
"Tôi nói giỡn, tôi là người sẽ lấy danh dự của mẹ tôi ra nói giỡn sao!" Phó Hằng Vũ gào rống, "Phó Tu, hôm nay ông quỳ gối nơi này, quỳ đến khi nào mẹ tôi tha thứ cho ông!"
"Ngu xuẩn, sự thật tao đã nói cho mày, tao đã sớm nói qua, không cần tiếp xúc với bọn chúng, bọn chúng đều là thấy tiền của mày mà sáng mắt!"
"Ông câm miệng, tôi không cho phép ông nói bọn họ như vậy!" Phó Hằng Vũ đột nhiên nâng chân đá ,"Tôi vẫn luôn cho rằng ông chán ghét tôi, không thích tôi, đều là bởi vì sự tình năm đó của mẹ tôi, nhưng sự thật ông vẫn luôn gạt tôi, ông vẫn luôn gạt tôi!"
"Phó Hằng Vũ anh đủ rồi, đó là ba anh, anh sao lại có thể đối xử với ông ấy như vậy!" Chu Hồng Diễm thấy gã nổi điên đá Phó Tu, sợ tới mức chạy tới, ôm lấy Phó Hằng Vũ đem gã túm lại, nhưng sức lực nam nhân rốt cuộc vẫn lớn hơn so với nàng nhiều, gã tránh ra, lại lần nữa nhào qua Phó Tu
Phó Tu nằm trên mặt đất: "Để nó đánh, nó hôm nay đánh chết tôi, tôi cũng sẽ đi hỏi han Lưu Hân một chút, hối hận hay không lúc trước làm ra sự tình đó!"
"Ông còn nói, ông còn dám nói, ông câm mồm, đừng nhắc tới tên của mẹ tôi,ông không xứng để nhắc tới tên bà!!!"
"Duy Trạch, Phó Duy Trạch mấy người rốt cuộc cũng tới!" Chu Hồng Diễm từ trên mặt đất bò dậy thấy ở lối vào có người, tức khắc kích động kêu lên.
Phó Hằng Vũ quay người lại nhìn, dừng động tác đá lại, duỗi tay đem Phó Tu trên mặt đất kéo tới, dùng Q đỉnh đầu của hắn.
(Bản convert cũng ghi là Q. Mk đoán là súng chăng?)
Thấy Phó Duy Trạch xuất hiện, Phó Tu chịu đựng đau, cắn răng nói: "Duy trạch, không cần phải để ý đến ta, làm chuyện cháu nên làm!"
Phó Duy Trạch đứng ở phía sau Dung Hiểu nhìn Phó Tu, trong lòng phức tạp không nói lên lời.
Tình trạng Phó Tu lúc này cũng không tốt, trừ bỏ khóe môi cùng gò má dính máu, không biết còn nơi nào bị thương nữa không, bị treo theo động tác của Phó Hằng Vũ, trên mặt mang theo ẩn nhẫn thống khổ.
Chu Hồng Diễm đã chạy tới, đơn giản đem tình huống của Phó Duy Trạch nói nhỏ vài câu, liền thấy Phó Duy Trạch nâng lên tay đánh gãy lời nói của nàng.
"Nói chuyện đi, chú hai."
Giờ phút này, Phó Duy Trạch còn gọi hắn chú hai, càng như là một loại châm chọc.
"Có cái gì phải nói,tôi không có dựa theo lời lão già này nói xuất ngoại, cháu thực thất vọng đi, Phó Duy Trạch!"
Đối với những lời nói của Phó Duy Trạch, Phó Hằng Vũ sẽ biết an bài, cũng không ngoài ý muốn, hai chú cháu bọn họ tranh đấu cũng không phải ngày một ngày hai.
Tuổi tác không sai biệt là mấy, nhưng cũng không có làm cho bọn họ thân mật nhau hơn ngược lại họ lại thành đối thủ một mất một còn.
"Không có gì gọi là thất vọng cả, giờ không phải lại gặp mặt sao?"
Phó Duy Trạch tùy ý đem ánh mắt hướng lên bia mộ, nhẹ nhàng hạ mi, "Nói chuyện một chút đi, chú muốn như thế nào mới bằng lòng thả người?"
Ngữ khí Phó Duy Trạch từ đầu đến cuối đều thực bình tĩnh, phảng phất lúc này người mà Phó Hằng Vũ bắt cóc không phải Phó Tu, mà là người xa lạ.
Phó Hằng Vũ nắm Q, hắn trước nay đều biết Phó Duy Trạch là người có tâm địa đen hơn cả hắn: "Tôi muốn cháu từ bỏ quyền kế thừa Phó thị ......"
"Tốt." Phó Duy Trạch nói xong quay đầu đối Đồng Trình nói, "Cho gã!"
Hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ dứt khoát đáp ứng yêu cầu, Phó Hằng Vũ sửng sốt, sau đó giống như bị làm nhục, gã kích động: "Phó Duy Trạch tôi nói cho cháu, cháu đừng mơ tưởng cùng tôi chơi trò gian, đừng tưởng rằng tôi thật sự không dám đánh chết hắn!"
Phó Hằng Vũ gầm lên, Đồng Trình đã đem văn kiện lấy ra: "Phó Hằng Vũ tiên sinh, đây là giấy chuyển nhượng quyền thừa kế cổ phần của Phó Duy Trạch tiên sinh, chỉ cần ngài ký xuống, ngài chính là cổ đông lớn nhất của Phó thị, có thể trực tiếp hành sử......"
"Tôi không nghe, tôi không tin, tôi không tin cháu sẽ dễ dàng như vậy mà buông tay, cháu cho rằng tôi khờ sao!"
"Chú hai như vậy liền không giữ chữ tín, ông muốn tôi đáp ứng ông, ông lại không tin, ông còn muốn như thế nào nữa?" Phó Duy Trạch biểu tình nháy mắt lạnh xuống, hiển nhiên rất bất mãn thái độ lật lọng của Phó Hằng Vũ.
"Duy Trạch đừng đưa nó, Phó thị tuyệt đối không thể cho nó, ta sẽ sớm chết nên không quan hệ, nhưng Phó thị tuyệt đối không thể giao vào tay nó, khụ khụ!"
"Câm miệng, lão già!" Phó Hằng Vũ nghe không nổi, Phó Tu nói câu này làm hắn cảm thấy chính mình giống như một lại rác thải mà ai cũng đều có thể vứt bỏ, phẫn nộ mà dùng Q nện trên đầu Phó Tu trên, nháy mắt liền ra máu.
Thấy hết thảy sự việc ánh mắt Phó Duy Trạch thật sâu, Dung Hiểu không tự giác mà nắm chặt hai tay, trong mắt nổi lên bất an.
"Tôi nhắc nhở chú, người chú bắt cóc chính là ba chú, chú hai!"
"Tôi không cần cháu nhắc nhở, tôi không có người ba nào như hắn, hắn không phải, hắn không phải!" Phó Hằng Vũ đã hoàn toàn điên khùng, nhìn gã lại bắt đầu nổi điên, Chu Hồng Diễm vội vàng mở miệng nói: "Hằng vũ chúng ta không cần như vậy được không, tôi không cùng anh ly hôn, anh thả ba ra, chúng ta trở về sinh sống tốt được không?"
Cho dù nàng khẩn cầu khóc nức nở, vẫn như cũ, không thể gọi lý trí của Phó Hằng Vũ trở về:"Trở về không được Hồng Diễm, trở về không được, bọn họ đều bức tôi, bọn họ chỉ biết bức tôi,từ nhỏ, từ nhỏ tôi cho rằng sự việc như vậy, nhưng tất cả đều là giả, biết không, lão khốn này cưỡng gian mẹ tôi , còn vu oan mẹ tôi câu dẫn hắn, hắn chưa bao giờ thích tôi, vô luận tôi làm cái gì hắn đều không hài lòng, anh trai sau khi chết, rõ ràng tôi mới nên là người thừa kế, lại cố tình bỏ qua tôi chọn nó, dựa vào cái gì, cô nói có phải không, dựa vào cái gì nó được tôi lại không được, tôi cũng là họ Phó, nhưng bởi vì này lão già này bất công!"
Nói tới đây, Phó Hằng Vũ bỗng nhiên dùng Q chỉ vào Phó Duy Trạch, "Ông có biết hay không, tôi hối hận nhất chính là..., hối hận nhất chính là lúc trước không có đâm chết ông, sau lại không có chuốc độc chết ông, ông nói ông muốn chết, có phải hay không tôi liền sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, có phải hay không, ông nói đi, ông như thế nào không chết đi...... A......"
Đột nhiên xuất hiện âm thanh tiếng Q ở nghĩa trang trống trải vang vọng.
Bị đánh trúng cánh tay Phó Hằng Vũ ném Q, sau đó bị những cảnh sát mặc thường phục chế trụ.
Dung Hiểu thấy Phó Hằng Vũ bị ấn ở trên mặt đất, chạy nhanh tới xem tình huống Phó Tu.
"Ông nội, người có sao không ?"
Phó Tu ngã trên mặt đất, nhẹ nhàng đối hắn gật gật đầu, suy yếu nói: "Chiếu cố...... Tốt ....Duy Trạch......"
"Ông yên tâm, cháu sẽ, ông đừng nói chuyện, bác sĩ lập tức liền tới rồi." Dung Hiểu thấy Phó Tu lúc này còn vì Phó Duy Trạch mà lo lắng không màng chính sự an nguy của mình, trong lòng đau xót.
Thực mau bác sĩ tới đem Phó Tu lên cáng, đưa lên xe cứu thương.
Phó Hằng Vũ bên này đã bị cảnh sát tới đưa đi, đi ngang qua Phó Duy Trạch, Phó Hằng Vũ trong ánh mắt còn lộ ra không cam lòng.
"Chờ một chút." Phó Duy Trạch đột nhiên mở miệng, "Đem đồ vật cho chú ấy nghe một chút."
Đồng Trình nghe thấy Phó Duy Trạch nói, từ trong túi lấy ra một cái bút ghi âm, ấn phát, sau đó truyền đến âm thanh của một người đàn ông: "Tôi này không phải vì có thể từ trên người nó kiếm chút tiền tiêu, nên mới cố ý nói như vậy sao, tôi nếu không nói những lời nó thích nghe, nó có thể cho tôi tiền sao, lại nói lúc trước những loại thuốc đó cũng là tôi giúp Lưu Hân làm, bằng không chỉ bằng nàng sao có thể làm cho đến cùng, chỉ là cháu ngoại trai của tôi ngốc, cho rằng mẹ nó là người đơn thuần , nói cái gì đều tin, bằng không cũng không thể có tôi hôm nay, hắc hắc, lão đệ tôi nói này đó không có việc gì, nhưng ngàn vạn đừng làm cho cháu ngoại trai của tôi biết, bằng không tôi xong rồi, tôi còn nghĩ dựa vào nó an hưởng lúc tuổi già đâu......"
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay là song càng, tam điểm còn có một chương, tính sự tiểu bạo càng một chút đi.
Cầu cái cất chứa ~~~
-----------------------------------------------------------
Mỗ edit:
Phát hiện dạo này mình hơi lười lên chương thì phải. À mà cách edit của mình có gây khó hiểu cho các bạn không vậy? Mình vẫn muốn ở một số chỗ giữ nguyên một vài từ hán việt. Kiểu dịch hết sag thuần việt mk thấy sao sao ý. Có lẽ nó không hợp đối với một số bạn nhỉ. Nhưng biết sao giờ đấy là cách hành văn của mình mất rồi. Mk sẽ cố ghi note ở dưới từ hán việt đó. Hoặc nếu có chỗ nào mk quên ghi mà các bn ko hiểu thì comment để mk giải thích cho nhé