Edit by Nhiên Nhiên
Beta by Chris
Dung Hiểu không biết cảm giác của Phó Hằng Vũ khi nghe xong ghi âm đó là gì, nhưng với biểu tình cười không được khóc không xong như vậy nhất định là không dễ chịu
Lúc đi ngang qua Chu Hồng Diễm, Phó Hằng Vũ nhếch môi nói: "Đồ cô muốn nằm trong két sắt"
Chu Hồng Diễm sửng sốt, sau đó nhìn theo bóng dáng ra đi của Phó Hằng Vũ bật khóc
Người đều đi hết rồi, chỉ còn lại ba người là cậu, Phó Duy Trạch và Đồng Trình, gió thổi qua tán cây phát ra tiếng xào xạt xào xạt. Phó Duy Trạch nhìn về phía cậu nói: "Đi thôi"
Dung Hiểu tự giác duỗi tay đẩy xe lăn của Phó Duy Trạch, lúc đi ngang qua bia mộ của Lưu Hân, nhìn vào gương mặt cô gái xinh đẹp, bất giác nghĩ, nếu thấy sự tình ngày hôm nay, liệu cô có hối hận về hành động năm đó hay không.
Gió đêm thổi qua có chút lành lạnh, cho người ta cảm giác có chút buồn.
Trên đường đi đến bệnh viện Phó Duy Trạch luôn giữ im lặng, Dung Hiểu trong lòng hiểu được, hắn vừa thấy chú ruột bắt cóc ông nội, tâm tình thật sự không thể tốt được
Chỉ là
Trộm nhìn về phía Đồng Trình đang yên lặng lái xe phái trước, lặng lẽ chạm nhẹ ngón tay của Phó Duy Trạch, cảm nhận được hành động trẻ con này Phó Duy Trạch khó hiểu nhìn qua: "?"
Dung Hiểu đỏ mặt, sợ bị Đồng Trình đang lái xe phái trước nghe thấy, hơi nghiên người về phía Phó Duy Trạch, nói nhỏ: "Phó tiên sinh, muốn ôm một chút không?"
Lúc nói ra câu này, trong mắt Dung Hiểu mang đầy vẻ e lệ, cùng với ánh đèn ngoài cửa sổ, lộng lẫy như chứa đầy sao trên bầu trời
Phó Duy Trạch nghe thấy âm thanh trầm khàn của mình trả lời: "Được"
Giây tiếp theo, lồng ngực lạnh băng bị thân hình thơm thơm mềm mềm lấp đầy, giờ khắc này mùi hương trong không khí thêm thơm ngọt, tựa hồ sống lại, linh động quấn quanh hai người, làm tăng thêm vài phần ái muội
Phó Duy Trạch không nhịn được để đầu gác lên vai Dung Hiểu, kiềm chế lại ham muốn mà ngửi mùi hương ngọt ngào trên người người kia
Đầu của Phó Duy Trạch cọ lên mặt có chút ngứa, cũng có chút nóng, tuy là cậu chủ động, nhưng bị ôm như vầy, tim Dung Hiểu tự nhiên đập thật nhanh, có cảm giác giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực
Lo lắng với khoảng cách gần như vậy sẽ bị nam nhân phát hiện, Dung Hiểu không tự nhiên mà đẩy hắn ra: "Đủ, đủ chưa Phó tiên sinh?"
Cảm giác được người trong ngực hơi tránh né, Phó Duy Trạch bất giác ôm sát hơn nữa, trầm khàn nói: "Còn muốn ôm một chút"
"À, vậy, vậy được rồi" Dung Hiểu nghe vậy đành phải căng cứng cả người để nam nhân ôm, ánh mắt hoảng loạn nhìn cảnh vật không ngừng lùi về sau phía bên ngoài cửa sổ, tự nói với mình, kiên trì một chút nữa thôi
Đồng Trình đậu xe vào hầm xe, đứng một bên chờ Trình bá mở cửa xe, giật mình khi thấy Dung Hiểu nằm ngủ trong lòng Phó Duy Trạch, không dám lên tiếng, đành dùng ánh mắt hỏi Phó Duy Trạch phải làm gì
"Ngài ở đây ngủ cùng với cậu ấy chút đi, tôi đi thăm lão tiên sinh" Tuy rằng Dung Hiểu không thể hiện ra ngoài, nhưng những việc diễn ra hôm nay hoàn toàn vượt qua khả năng chịu đựng của đứa nhóc này rồi
Nhẹ nhàng đặt Dung Hiểu lên ghế sau, ánh mắt của Phó Duy Trạch trở nên phá lệ ôn nhu. Đắp áo khoác của mình lên người Dung Hiểu xong mới nhờ Đồng Trình đỡ lên xe lăn: "Mười lăm phút sau tôi quay lại"
Nói xong nhìn gương mặt khi ngủ của Dung Hiểu, nhẹ nhàng đóng cửa xe
Khi Phó Duy Trạch đi lên, Phó Tu đã được chuyển ra khỏi phòng khám, trên người ông có nhiều chỗ bị bằm tím, xương sườn bị nứt nhẹ, cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi tịnh dưỡng, nhưng cũng may tất cả đều không phải vết thương trí mạng, nhưng vì đã lớn tuổi nên khả năng hồi phục sẽ chậm hơn so với người trẻ tuổi
Thấy Đồng Trình đẩy Phó Duy Trạch vào, Phó Tu vội vàng nói: "Sao con lại tới đây, Dung Hiểu đâu?"
"Cậu ấy ngủ rồi, ở trong xe cùng với Trình bá, con đến thăm ông" Nói đến Dung Hiểu, trong mắt Phó Duy Trạch lộ ra chút ý cười
Phó Tu thấy được cảm xúc trong mắt của hắn, cảm thấy vui mừng: "Nhìn thấy rõ con thật sự thích cậu ấy như vậy ông cũng an tâm, Duy Trạch, ông nội thiếu con một câu xin lỗi, lúc trước nếu ta không mềm lòng sẽ không có sự tình ngày hôm nay, tóm lại con chịu ủy khuất rồi"
Nếu không phải ông mềm lòng, cho rằng chỉ cần Phó Hằng Vũ rời khỏi Nam Thành, sự việc liền kết thúc, cũng sẽ không phảt sinh ra những chuyện ngày hôm nay, tóm lại là do ông xử sự quá cảm tính.
Nhìn Phó Tu đầu tóc lấm lem, khuôn mặt mệt mỏi, trong lòng Phó Duy Trạch có chút buồn man mác: "Con về đây, ông cứ yên tâm tĩnh dưỡng, con và Dung Hiểu chờ ông về"
"Được, được" Phó Tu nhìn hắn rời đi, mắt dần đỏ lên, ông tuy không nuôi con giỏi, nhưng lại dưỡng ra được một đứa cháu tốt, đời này coi như sống không uổng
Khi Dung Hiểu tỉnh lại, phát hiện mình dựa vào người Phó Duy Trạch, nhanh chóng ngồi dậy, dụi dụi mắt, giọng nói do mới ngủ dậy mà lộ ra nét mềm mại: "Tôi ngủ xong rồi"
"Ừ" Phó Duy Trạch nghiêng đầu nhìn cậu, cảm thấy đứa nhỏ này mới ngủ dậy cả người đều lộ ra vẻ ngọt ngào
Mềm mềm mại mại, khả khả ái ái
Nhớ lại cảm giác ôm trong ngực khi nãy, Phó Duy Trạch liền cảm thấy trong ngực trống rỗng thực sự làm người ta thấy khó chịu
Hoàn toàn thanh tỉnh lại, mới phát hiện đang khoác áo khoác của Phó Duy Trạch, đột nhiên quay đầu qua nói: "Tôi ngủ lâu lắm sao?"
"Ừ, tôi đi thăm ông nội rồi, hiện tại đang về nhà" Phó Duy Trạch nói với đứa nhỏ ngủ đến nỗi mọc lên một dúm tóc, ngứa tay mà đưa qua chạm một cái.
Bỗng nhiên bị Dung Hiểu đè tay lại, xấu hổ mà nói nhẹ: "Xin lỗi, tôi ngủ không biết gì hết, ông nội thế nào, có nghiêm trọng không?"
"Không sao, bác sĩ nói ở lại quan sát một đêm, nếu không có việc gì thì ngày mai có thể về nhà tĩnh dưỡng, chỉ là lớn tuổi rồi, phải tĩnh dưỡng từ từ" Thấy nói xong câu dó, gương mặt căng thẳng của Dung Hiểu cuối cùng cũng thả lỏng, trong mắt sậm lại một chút: "Còn một đoạn nữa, có thể ngủ tiếp một chút đó"
"Không được, cái này trả lại anh" Dung Hiểu cởi áo khoác trả lại Phó Duy Trạch, liền nghe hắn nói: "Mặc đi, buổi tối lạnh"
"Nhưng tôi..."
"Mặc vào"
"Ờ"
Khi xuống xe, chân trời đã xuất hiện những tia sáng
Bất tri bất giác đã trải qua một đêm, Dung Hiểu lặng lẽ ngáp một cái, trên đường đẩy Phó Duy Trạch về, hỏi: "Hôm nay có muốn nói với bác sĩ Tô chuyển tời gian luyện tập tới trưa không?"
theo từ điển lạc việt thì bất tri bất giác nghĩa là không cảm thấy gì
Phó Duy Trạch nhìn đôi mắt của cậu do một đêm không ngủ mà bị đỏ lên, lên tiếng: "Ừ"
Không cần nhìn vào mắt Đồng Trình nghe vậy vội vã nói: "Tôi lặp tức nhắn tin cho bác sĩ Tô, khi y thức dậy sẽ thấy không cần phải qua đây"
Vì thế hôm nay đúng ra Tô An có kế hoạch, sáng thức dậy liền thấy dòng tin nhắn, thông báo hôm nay y có thể nghỉ ngơi...
Tô An không cam lòng mà đá chân, đi ra ngoài xem xem vì sao lại không thực hiện trị liệu
Kết quả vừa vặn thấy Phó Tu được nâng từ xe xuống, hoảng hốt, chạy lại hỏi: "Phó lão tiên sinh, ngài bị sao vậy?"
Bản cv là Phó tiên sinh. Nhưng mình nghĩ nên để Phó lão tiên sinh để phân biệt với Phó Duy Trạch
Nhìn thấy y, Phó Tu cười nhẹ: "Không có gì, chỉ là không cẩn thận bị ngã, nghỉ ngơi hai ngày liền khỏe thôi"
Nói xong lại nghĩ đến việc gì đó nói: "Hôm nay sợ là không thể trị liệu được, bác sĩ Tô xem như được nghỉ phép một ngày, cứ thoải mái nghỉ ngơi"
Tô An đứng ngoài cửa, nhìn mọi người đỡ Phó Tu vào, y nhìn vào bên trong không thấy Phó Duy Trạch đâu, thấy có chút kì quái, hắn bị thương ở đùi sao có thể tự đi vào được
Thấy y không có ý định rời đi, ánh mắt cứ nhìn vào trong phòng, Trình bá nói: "Bác sĩ Tô có việc gì dặn dò sao?"
"À, Dung Hiểu ở đâu vậy, tôi ở bên này không có bạn, nghĩ cả hai đều là song nhi có lẽ sở thích sẽ tương đồng, muốn hỏi cậu ấy có thời gian để đi dạo, ăn vặt một chút không?"
"Xin lỗi bác sĩ Tô, chỉ sợ là không được, Dung thiếu đang ngủ cùng Duy Trạch thiếu gia, hôm khác đi"
Trình bá nói xong, để lại cho Tô An một câu nói, đóng cửa lại kém xíu đụng phải mũi của Tô An. Không cam lòng mà liếc Trình bá một cái, xoay người nghĩ đến xưng hô hắn với Dung Hiểu, cùng với việc mới được nghe khi nãy. Nhướng mày nghĩ, hai người này rốt cuộc là quan hệ gì, giờ còn ngủ chung?
Khi Dung Hiểu tỉnh lại, cả người đều rút vào trong ngực của Phó Duy Trạch, cánh tay của nam nhân ôm ngang hông của cậu, mà đầu của cậu đặt ở trên ngực của hắn
Tư thế thân mật này làm mặt Dung Hiểu nóng len, tuy không phải lần đầu như vậy, nhưng mỗi lần tỉnh lại đều làm cậu thấy ngượng ngượng.
Tình huống ái muội chỉ nên xuất hiện với hai người yêu nhau như thế này làm ngực cậu đập thật mạnh.
Phó Duy Trạch đang ngủ say, mất đi nét lạnh lùng cùng với cấm dục của ban ngày, nhiều thêm vài phần ôn nhu
Ngũ quan thanh tú, đẹp đẽ, làm người khác vĩnh viễn phải ghi nhớ trong lòng
Không để ý cùng nam nhân đang ngủ bốn mắt nhìn nhau, chớp chớp đôi mắt, đột nhiên ý thức được bản thân đang nhìn lén người ta lại còn bị bắt gặp, Dung Hiểu hoảng loạn bò dậy, mang theo đôi tai hồng hồng chạy xuống giường: "Tôi đi rửa mặt"
Trong con ngươi đen bóng của Phó Duy Trạch lộ ra chút ý cười, nghiêng người ghé vào gối đầu còn lưu lại hơi thở của đứa nhỏ cọ cọ, nỗ lực kiềm nén cảm giác muốn ôm đứa nhỏ vào lại trong lồng ngực.
Dung Hiểu trốn trong phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt, đem nhiệt độ trên mặt hạ xuống
Nghĩ đến khi nãy được ôm trong lòng của hắn, trong lòng liền hốt hoảng, rất muốn trong phòng tắm la lớn một cái
Nhưng hiện tại thật sự không muốn đối mặt
Từ phòng tắm đi ra, chột dạ nhìn lướt qua, thấy nam nhân đã mặc quần áo vào nói: "Tôi vừa mới ..."
"Cái gì?" Phó Duy Trạch khó hiểu mà nhìn qua, ánh mắt trong sáng, lộ ra nét hài hước hiếm thấy
Hòn đá đang treo trước ngực, phanh một tiếng rơi xuống, ánh mắt hiện lên nét vui vẻ sau khi được sống sót: "Không có gì, anh đi rửa mặt đi, có cần tôi đỡ anh không?"
Nhìn Dung Hiểu vì không bị hắn truy hỏi việc ban sáng mà vui vẻ hẳn lên, áp chế lại ý cười trong mắt, khó hiểu nhìn cậu: "Cậu ..."
Dung Hiểu thấy hắn như vậy, lại trở nên hồi hộp, cẩn thận nhìn hắn: "Như, như thế nào?"
"Không có gì, cậu thật sự rất đáng yêu!"
Tác giả có lời muốn nói: Không có tồn cảo chỉ có song càng, nói chính là ta
Không có gì bất ngờ xảy ra ngày mai cũng là song càng, sau đó giữa trưa kia chương hẳn là vẫn điểm đổi mới, buổi chiều kia chương tận lực ở điểm tả hữu đi
Cầu cái cất chứa~