Edit by Rei Tsukiyomi
Beta by "Một chị xinh đẹp từng giúp đỡ mình "
"Cậu là ai?” Phó Duy Trạch mở miệng, giọng nói khàn khàn do nhiều ngày chưa từng ăn cơm uống nước, y mở miệng, mày liền nhíu lại, hiển nhiên không nghĩ tới giọng mình sẽ như vậy, theo bản năng sờ yết hầu.
Y vừa bỏ tay xuống, liền thấy thiếu niên ban đầu đang nằm trên giường, liền vèo một phát đứng lên, thối lui đến mép giường, nhờ động tác này mà khuy áo vốn không gài kín lại tản ra một nửa, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn và xương quai xanh, biểu tình hoảng loạn nhìn y: "Tôi, tôi ấy à, tôi tôi tôi đi tìm ông……”
Hắn vừa nói xong, còn không đợi Phó Duy Trạch ngăn lại đã để chân trần nhảy xuống giường rồi chạy tới cửa, trông cực kỳ giống một con thỏ đang chạy trối chết.
Lúc thiếu niên rời đi, mùi ngọt thanh vốn đang tỏa khắp trong không khí cũng phai nhạt đi một chút, làm Phó Duy Trạch không khỏi có chút khó chịu.
Dung Hiểu vừa chạy ra liền gặp phải bác Trình, bác thấy hắn chạy ra ngoài với đôi chân trần và áo ngủ liền vội chạy lại: “Dung thiếu, có phải……”
"Phải phải phải, anh ấy tỉnh, cháu đang muốn đi gọi ông!”
“Đừng gấp, đừng gấp, tôi đi gọi lão tiên sinh ngay đây.” Nói xong bác Trình mang nụ cười trên mặt, xoay người bước nhanh đến gõ cửa phòng Phó Tu.
Phó Tu nghe thấy động tĩnh, sau khi mở cửa thì thấy bác Trình mang vẻ mặt tươi cười, ông không đợi bác Trình mở miệng, liền nói thẳng: “Có phải Duy Trạch tỉnh hay không?”
Lời vừa dứt, người cũng đã ra khỏi phòng, ông bước nhanh đến chỗ Dung Hiểu: “Tỉnh rồi có đúng hay không?”
"Vâng……”
Nghe thấy chữ “vâng” này, Phó Tu trực tiếp lướt qua hắn mà đi vào phòng.
Thấy Phó Tu, Phó Duy Trạch kêu một tiếng “ông”, vừa muốn ngồi dậy đã bị Phó Tu bước nhanh tới đè lại bả vai: “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, bác sĩ nói con vừa mới tỉnh, thân thể hư nhược, nằm xuống đi.”
Phó Duy Trạch nghe vậy nên không cử động nữa mà nhìn về phía Dung Hiểu đang theo sau Phó Tu kia.
Khi thiếu niên quay lại, mùi ngọt vốn đã biến mất trong không khí lại lần nữa đặc sệt lên, quanh quẩn trong hơi thở, làm thân thể và tinh thần y đều tựa như đắm chìm trong dòng nước ấm áp, an bình mà lại thoải mái.
Phó Tu mải lo nói nửa ngày mới chú ý tới tầm mắt Phó Duy Trạch, ông quay đầu nhìn về phía Dung Hiểu, lúc này mới nhớ tới còn chưa có giới thiệu hai người với nhau, chỉ là vừa định mở miệng thì liền nghe Dung Hiểu nói: "Ấy ông ơi, con đi xuống bếp hâm nóng cháo ạ.”
Đột nhiên bị Phó Tu nhìn như vậy, Dung Hiểu căng thẳng trong lòng nên muốn tìm lý do rời đi theo bản năng.
Phó Tu nghĩ đến lời mình muốn nói, nhưng ở trước mặt trẻ con thì ít nhiều cũng có chút không tốt nên gật đầu, bảo: "Con đi đi.”
Dung Hiểu nhận được sự đồng ý thì bước nhanh ra khỏi phòng, vừa thở phào nhẹ nhõm liền đối diện ánh mắt tràn ngập ý cười của bác Trình, nên mặt hắn nóng lên: "Vậy, cháu……”
Bác Trình gật gật đầu: “Dung thiếu không phải muốn đi xuống bếp hâm cháo cho thiếu gia Duy Trạch sao, mau đi đi, tôi nghĩ cậu ấy chưa ăn gì lâu như vậy cũng đói bụng lắm rồi.”
Dung Hiểu cảm kích mà cười một cái với bác Trình, xoay người đi xuống phòng bếp.
Chẳng qua vừa mới tiến vào, đã bị hai dì kéo qua: “Hiểu Hiểu, thiếu gia Duy Trạch thật sự tỉnh rồi ư?”
"Dạ.” Dung Hiểu một bên gật đầu, một bên tìm nồi đất rồi lấy ra súc rửa một chút, đặt lên bếp, cháo đã nấu ngày hôm qua đương nhiên là không thể cho Phó Duy Trạch ăn nên chỉ có thể nấu tiếp một lần nữa.
“Thật sự là quá tốt, Bồ Tát hiển linh, Bồ Tát hiển linh.” Hai dì ở Phó gia cũng đã rất nhiều năm rồi, không nói tới việc đã nhìn Phó Duy Trạch lớn lên, thì giời gian hai dì ở Phó gia cũng không kém khoảng đó là bao. Họ nghe thấy Phó Duy Trạch tỉnh lại, cũng cảm thấy cao hứng thay Phó lão gia tử.
Lúc nấu cháo, Dung Hiểu không giao cho hai dì trông giúp nữa, hắn nghĩ Phó Duy Trạch đã tỉnh lại thì hẳn là Phó Tu sẽ có rất nhiều lời muốn nói với y, cũng bao gồm thân phận của hắn, để Phó Tu nói đương nhiên tốt hơn so với việc hắn tự mình nói.
Vừa rồi lúc Phó Duy Trạch hỏi hắn, hắn cũng không biết tự giới thiệu mình thế nào mới cuống quít chạy ra ngoài.
Cháo trong nồi dần dần tỏa ra mùi thơm, Dung Hiểu lấy chút rau xanh, trộn thêm muối, đặt vào một cái đĩa sứ trắng rồi thả thêm mấy viên đậu phộng bên trên. Phó Duy Trạch mới vừa tỉnh lại, chỉ thích hợp ăn một ít đồ thanh đạm, cho nên ăn như vậy là vừa đủ rồi.
Cháo đã nấu xong, Dung Hiểu múc một chén bỏ vào khay cùng với đồ ăn đã chuẩn bị rồi bưng về phòng.
Nghe thấy động tĩnh, tiếng Phó Tu nói chuyện dừng lại, ông nhìn về phía đứa trẻ đang đứng ở cửa, ánh mắt có chút câu nệ, ôn nhu nói: “Nấu cháo xong rồi hả?”
"Dạ.” Dung Hiểu bưng khay đáp nhẹ một tiếng, hắn không biết mình trở về có đúng lúc hay không, có quấy rầy đến bọn họ nói chuyện không, nên cũng không dám trực tiếp tiến vào.
“Vào đi, ông mới vừa nói xong chuyện của các con, về sau mấy đứa hãy ở chung cho tốt.” Dứt lời, ông lại quay đầu nhìn về phía Phó Duy Trạch: "Ông đã hẹn trước với bên bệnh viện, ngày mai chúng ta tới làm kiểm tra.”
Phó Duy Trạch ngồi dựa lưng đầu giường gật đầu: “Con biết rồi.”
Phó Tu liếc qua khay cháo và đồ ăn được phối thêm, nhẹ giọng nói: “Con ăn đi.”
Chờ Phó Tu ra bước ra khỏi phòng, bác Trình đứng ở cửa biểu tình nghiêm túc mà đưa điện thoại di động qua, Phó Tu cầm lấy, lọt vào tầm mắt ông chính là video: “Thứ gì thế?”
Nói xong, ông click phát video, liền thấy trong video là mấy nam nữ tụ tập cùng một chỗ, Phó Tu cau mày, ông nhận ra có Phó Hằng Vũ trong đó, giây tiếp theo liền thấy Phó Hằng Vũ một tay cầm bình rượu, vừa mang vẻ mặt đắc ý đứng lên, lớn tiếng nói với người trên sofa: “Tao nói cho chúng mày biết, tao sẽ lập tức trở thành người thừa kế duy nhất của Phó gia, thằng cháu trai kia của tao, chúng mày có biết không, nó sắp chết rồi ha ha ha, lão già cho dù không thích tao đi chăng nữa, thì cuối cùng còn không phải để Phó gia lại cho tao sao, ha ha, ai bảo Phó gia chỉ còn thừa mình tao…”
Phó Tu không nghe tiếp nữa, trực tiếp tắt video đi rồi ném di động cho bác Trình: "Thằng khốn nạn này!”
"Có cần phái người tìm nhị thiếu về không ạ?” bác Trình nhìn sắc mặt Phó Tu, cẩn thận hỏi.
Sắc mặt Phó Tu thay đổi liên tục, cuối cùng cũng khôi phục bình tĩnh và nói: “Không cần, chờ Duy Trạch khỏe hơn thì giao cho nó giải quyết.”
Ông đã già rồi, ngôi nhà này sớm hay muộn thì cũng phải giao vào tay Phó Duy Trạch, hiện tại y tỉnh lại, ông sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì nữa, đây là quy củ đã được định xong từ sớm.
Bác Trình nghe vậy cất điện thoại di động đi: "Tôi hiểu rồi.”
……
Phó Tu đi rồi, phòng chỉ còn hai người bọn họ, Dung Hiểu lúng túng đứng một bên, trên người hắn còn mặc áo ngủ chưa kịp thay, tầm mắt Phó Duy Trạch đảo qua cổ áo của hắn, thấy khuy áo lúc trước tản ra đã được cài lại, không khỏi thở phào.
Loại mùi hương ngọt thanh này, tỏa khắp trong không khí, đánh sâu vào thần kinh của Phó Duy Trạch.
"Cậu lại đây.”
Đột nhiên nghe thấy ba tiếng này, người Dung Hiểu run lên một cái, thử dịch hai bước đến gần người đàn ông, đôi mắt nai dễ nhìn tràn ngập sự sợ hãi và bất an, môi mỏng cũng nhẹ nhàng mím lại, cả người trông có vẻ cứng đờ.
Phó Duy Trạch muốn xác định một chuyện, nhưng cũng không muốn dọa hắn liền vỗ vỗ bên mép giường, ý bảo Dung Hiểu ngồi lại đấy.
Dung Hiểu nhìn vị trí mà người đàn ông bảo hắn ngồi, nếu ngồi xuống, tất nhiên sẽ dựa vào trên người của người đàn ông, khoảng cách gần như vậy, làm hắn có chút bất an: "Vậy cháo, cháo của Phó tiên sinh……”
“Ngồi lại đây.” Vừa mới tỉnh lại, thể lực Phó Duy Trạch có hạn, bởi vì lâu ngày không có ăn cơm nên trên mặt không có nhiều huyết sắc, bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên mặt thì cả người giống như trở nên trong suốt.
Mặc dù Phó Duy Trạch không muốn dọa hắn nhưng y cũng không có nhiều sức lực để giải thích, chỉ ngồi như vậy thôi mà mắt đã tối sầm từng đợt, nhưng làn khí ngọt thanh tỏa khắp ở trong không khí lại tràn ngập hấp dẫn đối với y, giữ không cho y ngất.
Dung Hiểu thấy sắc mặt y thật sự trắng đến dọa người, sợ y vừa mới tỉnh lại ngất xỉu tiếp nên hắn mềm lòng mà ngồi xuống, chỉ là đôi tay cứng đờ đặt trên đùi, cả người căng thẳng, ngay cả tiếng hít thở cũng không nhịn được mà trở nên nhẹ nhàng hơn.
Hắn rũ mắt, không dám nhìn thẳng mặt người đàn ông, đang do dự có nên mở miệng hay không thì Phó Duy Trạch bỗng nhiên dựa lại gần, ngũ quan anh tuấn phóng đại trước mắt hắn, giờ khắc này, hô hấp đều ngừng lại, hai mắt hắn đột nhiên trợn to tràn ngập kinh ngạc và hoảng loạn, nhìn Phó Duy Trạch - người đàn ông bởi vì gầy ốm mà ngũ quan trở nên đơn bạc, cũng bởi vậy mà lại thêm vài phần mỹ cảm yếu ớt.
Nhưng dù vậy, hành động lúc này của Phó Duy Trạch đối với Dung Hiểu mà nói thì cũng là tràn ngập nguy hiểm, thân thể hắn không tự giác mà rụt về phía sau nhưng lại bị người đàn ông đè lại sống lưng: “Đừng nhúc nhích!”
Ba tiếng này từ trong miệng người đàn ông thốt ra, tuy rằng rất nhỏ, nhưng Dung Hiểu lại giống như bị định thân phù đập lên người, không dám lộn xộn, chỉ có thể hoảng loạn bất an cứng người ở chỗ đó mà chờ tuyên án.
(Định thân phù: theo mình hiểu thì là một loại bùa chú có thể làm người khác bất động, giống bùa được dán lên trán cương thi)
“Phó……” Không biết qua bao lâu, thân thể căng thẳng của Dung Hiểu trở nên tê dại một chút, hắn thử mở miệng thăm dò nhưng lại bị người đàn ông đánh gãy.
“Trên người cậu…… Có xịt nước hoa…… Sao?”