Ngay tại thời điểm lũ sói kia tạm đứng lại, Lâm Phong thối lui đến một khối tảng đá lớn bên cạnh. Lũ sói đói nhìn chòng chọc vào hai người, chúng nó không có phát hiện, chân Lâm Phong đang đặt trên tảng đá kia, bất quá cho dù chúng thấy cũng không thể đoán được dụng ý của Lâm Phong. Đột nhiên, Lâm Phong ra sức ở trên tảng đá giẫm mạnh, nháy mắt tảng đá vỡ ra thành từng khối nhỏ, không đợi bầy sói kịp phản ứng, Lâm Phong liền nhanh chóng tung chân hất các khối đá. Các khối đá bay về phía lũ sói hoang, trúng hết! Tiếp theo liền thấy toàn bộ lũ sói ngã xuống đất.
Ngơ ngác đứng ở nơi đó, chính là cảm thấy lũ sói xuất hiện cùng biến mất trong thời gian rất ngắn. Miệng hơi hơi mở ra, thật là có một chút ngốc.
Lâm Phong xoay người muốn hỏi Lưu Giai có bị doạ đến hay không, y không có phát hiện trong đó có một con sói còn sống. Sau khi nó giãy dụa đứng lên không có chạy trốn, vẫn như cũ tập kích hung thủ đã giết chết đồng bọn của nó.
Có lẽ do từ nhỏ đã luyện võ, Lâm Phong cảm giác được hơi thở con sói. Khi y đang muốn xoay người, Lưu Giai đã nhanh hơn một bước vọt đến phía trước y, hai tay giang ra che chắn.
Cứ như vậy, cánh tay Lưu Giai liền tự động đưa vào miệng sói. Thoáng chốc, máu tuôn ra như suối trong miệng sói. Lâm Phong lập tức lấy dao bổ về phía cổ con sói, con sói bị đứt cổ mà chết.
“Ngu ngốc, ai kêu ngươi chắn hả?! Ngươi như vậy quả thật tự tìm đường chết!” Một bên mắng, một bên cẩn thận mở ra miệng sói. Nanh sói đã muốn đâm sâu vào da thịt, khi lấy được cánh tay ra, máu chảy càng thêm mãnh liệt.
“Đau!” Cho dù đã cắn chặt khớp hàm, nhưng đau đớn cũng không vì vậy mà giảm bớt.
Xé một mảnh vải trên áo, giúp miệng vết thương của Lưu Giai làm một ít xử lý đơn giản, tốc độ chảy máu cuối cùng chậm lại, nhưng không có ngừng hoàn toàn, không chút do dự, ôm lấy người liền phóng thẳng xuống núi.
Rất đau, thật là rất đau. Cắn chặt môi không cho chính mình phát ra âm thanh. Bởi vì hắn biết người kia đang vì chuyện của mình mà liều mạng chạy, y vừa rồi thoạt nhìn thật đau lòng, chắc là đang rất lo lắng.
Vừa chạy không đến ba phút, liền gặp binh lính đang lên núi.
“Mau truyền đại phu! Mau!” Không có dừng chân, cho nên truyền lệnh cũng không rõ ràng, đầy người đều là máu, ôm trong lòng một người sắc mặt trắng bệch.
Tuy rằng hoàn toàn không rõ ràng lắm vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng thị vệ thân cận của Lâm Phong đều là những binh lính tinh anh, bọn họ đối với chuyện khẩn cấp xử lý là tương đối quen tay.
Còn chưa nhận được mệnh lệnh, một gã binh lính liền cưỡi đến một khoái mã. Khi tên lính vừa mới nhảy xuống, Lâm Phong cũng đã lập tức ôm lấy Lưu Giai nhảy lên ngựa ra roi phóng vụt đi. Có hai gã kỵ binh cũng theo sát phía sau, còn lại những người khác sau khi biết có chuyện xảy ra cũng lập tức chạy về tướng quân phủ.
Bận tâm vết thương trên người Lưu Giai, Lâm Phong cưỡi thật sự ổn. Tuy rằng ngựa chạy rất vững vàng, nhưng tốc độ không có giảm, nói gì cũng là người cưỡi ngựa từ nhỏ, đến bây giờ cũng có mười mấy năm kinh nghiệm. Cho nên không đến một khắc, bọn họ đã về đến tướng quân phủ.
Còn chưa tới cửa tướng quân phủ, là có thể thấy đại môn khẩu tụ tập không ít binh lính, cửa cũng đã rộng mở.
Dừng ngựa, Lâm Phong liền ôm Lưu Giai đi tới bên cạnh một vị đại phu mà bọn lính trước đó an bài tốt, đại phu làm cho Lâm Phong đem Lưu Giai vào phòng.
Dọc theo đường đi, Lưu Giai đều dựa vào trong ngực Lâm Phong. Hắn thấy Lâm Phong phi thường lo lắng cho sự an toàn của hắn, không biết vì sao có một chút vui vẻ.
Tuy rằng người này bình thường đối nhân xử thế rất lãnh đạm, cũng rất ít thấy y cười, luôn bộ dạng cao cao tự đại, nhưng y đối đãi với mình cũng rất tốt.
Mà hiện tại làm y lo lắng như thế, cũng coi như báo thù bình thường y luôn đối với mình động tay động chân, tuy rằng cái giá có lớn một chút, vì thật sự rất đau, còn không biết có lưu lại sẹo hay không.
Tóm lại hôm nay chính là không hay ho, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến có một ngày chính mình sẽ bị sói tập kích. Sau khi trở lại thế giới của mình, chuyện đầu tiên phải làm là đi mua vé số, chắc chắn sẽ trúng.