“Không có.” Thoáng trấn định xuống.” Ta đem hắn bỏ lại trong phòng liền rời đi.”
“A, ngươi không có tra tấn hắn, thậm chí không có ra sức đánh hắn một chút liền đi ra ngoài tìm ta đánh một hồi?” Thật là có một chút kinh ngạc, Mã Liệt cho rằng, Lâm Phong là không có khả năng cứ như vậy bỏ qua cho người lừa bịp y, mặc kệ đối phương là nam hay là nữ.
“Ngươi thích hắn đúng không? Lần trước ngươi tới chỗ ta, người mà ngươi nhắc tới chính là hắn, có phải hay không?”
Lâm Phong định mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
“Đối ta, không cần nói dối. Ngươi cũng không cần giấu diếm. Trước đây, chuyện của ta cùng Hạo, ta cũng không có giấu diếm ngươi.” Thẳng tắp nhìn Lâm Phong.
Thở dài một hơi, nghe Mã Liệt nói như vậy, làm cho y nhớ lại chuyện thật lâu trước kia.
“Hắn là nam nhân.”
“Ngươi luôn như vậy. Lúc trước ngươi không phải đã muốn tiếp nhận ta cùng Hạo rồi sao. Chẳng lẽ là nam nhân liền nhất định phải thích nữ nhân!” Mã Liệt thoáng kích động lên, hai tay nắm chặt.” Có phải hay không hắn cố ý lừa ngươi, cho nên ngươi……”
“Không cần nhắc tới hắn.”
“Hắn lừa ngươi nói hắn là nữ nhân. Rồi sau đó ngươi ở trên giường phát hiện hắn là nam nhân?”
Cẩn thận nghĩ lại, quả thật là do người của mình đem người ta nhận sai. Nhưng hắn không có đem giới tính nói rõ ràng, điểm này tuyệt đối là lỗi của hắn. Hiện tại, Lâm Phong cuối cùng có thể dùng lý tính để ngẫm nghĩ.
Không biết, vì cái gì, khi cùng nghĩa đệ ở chung, Lâm Phong luôn không có cơn tức gì.
“Ngươi cứ như vậy tức giận mười phần rời đi, hắn hiện tại nhất định sợ hãi chết luôn.”
“Hắn xứng đáng!”
“Ta nghĩ hắn cũng không phải cố ý muốn gạt ngươi, chỉ là sợ hãi nói ra mà thôi.”
“Chẳng lẽ hắn không sợ bị ta phát hiện!”
“Ngươi chính là một bộ hung tướng như vậy, mọi người mới có thể sợ ngươi. Nếu đổi là ta, ta cũng không dám nói cho ngươi.”
“Ta phát hiện ngươi hiện tại đang thay hắn nói chuyện.”
“Bởi vì ngươi thích hắn. Đừng nói là không phải, huống hồ hắn lừa ngươi, ngươi cũng không có đối hắn như thế nào.”
“Hắn đã cứu ta.”
“Hắn đã cứu ngươi?”
“Đúng, cũng chỉ là như thế mà thôi.”
“Đại ca, ngươi luôn như vậy. Rất lãnh đạm.” Mã Liệt tiếp tục nói:” Nhớ rõ tên hiệp đạo ở thôn trang mà trước kia ta ở không?”
“Cái tên ’Kên Kên’ ấy?” Người nọ ở nơi đó phi thường nổi danh, cho nên Lâm Phong lập tức nhớ tới gã.
“Đúng, là tên đó.”
“Nhớ rõ thì như thế nào?”
“Cái tên Kên Kên đó rất thích một cô gái thanh mai trúc mã với gã. Nhưng sau đó cô gái kia lại gả cho một tham quan trong vùng. Không lâu, tham quan bị người tố giác, trải qua chuyện kia, cô gái đó mất trí nhớ. Không ngại chuyện cũ, Kên Kên chiếu cố cô gái kia. Cuối cùng còn lựa chọn cô gái ấy làm thê tử. Mọi người đều nói Kên Kên ngốc, nói lấy điều kiện của gã, có rất nhiều cô gái tốt có thể tuỳ gã lựa chọn, cười gã cần gì phải chọn mặc ‘ đồ cũ’. Kên Kên đáp lại: ‘Ta có thể chọn một cô gái càng thêm tốt, nhưng không có khả năng chọn một người càng thêm thích.’”
“Đó là gã ngốc.”
“Phải không? Ta lại cảm thấy gã nói rất đúng, được so với mất vẫn tốt hơn.”
“Khi đó ngươi nghĩ đến nhiều lắm.”
“Nam tử hán đại trượng phu, thích chính là thích.”
“Hắn là nam nhân.”
“Hạo cũng là nam nhân. Chúng ta không phải cùng một chỗ sáu năm rồi sao. Là nam nhân thì như thế nào? Nói gì thì nói, ngươi nói hắn đã cứu ngươi một mạng, hiện tại thế nhưng chỉ vì việc nhỏ liền giận thành như vậy, ngươi cũng thật quá đáng.”
“Nhất định là ta ngày thường đối đãi ngươi tốt quá, cũng chỉ có ngươi dám cùng ta nói chuyện như vậy.”
“Nếu nói ta đã cứu ngươi một mạng, ngươi sao có thể nhẫn tâm không chiếu cố nghĩa đệ như ta. Nghe lời ta không có sai đâu, phải quý trọng người trước mắt. Không cùng ngươi nhiều lời nữa, Hạo nhất định lo lắng lắm rồi. Ta phải đi về thôi.” Vừa nói, vừa vội vội vàng vàng đứng lên, tiện đà vội vàng đi rồi.
Không biết vì cái gì, sau khi cùng Mã Liệt gặp mặt, cơn giận của Lâm Phong liền mất hơn phân nửa, tâm tình cũng thoải mái không ít. Ngồi một mình một lúc, liền lên ngựa trở về phủ thừa tướng.