“Tướng quân, thỉnh uống đi.”
Không để ý tới Tiểu Thuý, Thành Khang chỉ lo cùng Lưu Giai nói chuyện:”“Thi, ngươi ngồi đi, đứng mãi mỏi chân đó.” Thân là bệnh nhân, bây giờ gã còn lo cho người khác.
Thấy người này căn bản không có ý muốn uống thuốc, Lưu Giai đoạt lấy chén thuốc, đưa tới bên miệng Thành Khang.” Uống nó đi. Bằng không ngươi sẽ bệnh chết thật đó. Nhìn bộ dạng ngươi hiện tại, chẳng còn điểm giống con người nữa.” Lưu Giai rất không khách khí chê Thành Khang một phen.
Thành Khang quay đầu đi, không chịu uống.
“Một đại nam nhân, sao lại giận lẫy như thế chứ? Ngươi đừng có nói với ta là vì ngươi sợ đắng, cho nên mới không dám uống thuốc.”
“Ngươi cũng không để ý tới ta, còn uống làm chi nữa, bệnh chết luôn cho rồi. Ta mà khoẻ lại, ngươi sẽ không đến thăm ta nữa. Ta đây tình nguyện không uống thuốc, bệnh nặng một chút càng tốt.”
Không nghĩ tới người này thật chẳng khác gì đứa bé, Lưu Giai thở dài một hơi. Cầm lấy thìa, múc một muỗng đưa đến bên miệng gã, nói:” Nếu ngươi không uống, ta lập tức rời đi.”
Thành Khang nhìn nhìn Lưu Giai, biểu tình kia không phải là đùa, hé miệng, uống.
“Thi chưa bao giờ đối ta hung như thế.”
“Đây là lúc ngươi nên quên Thi đi. Ta nói với ngươi, ngươi cứ nhớ nàng mãi, chỉ khổ mà thôi.”
“Sao có thể quên chứ, mười mấy năm.”
Thấy nước thuốc trong bát đã vơi gần hết, Lưu Giai cũng không còn gì băn khoăn.
“Ta chẳng những không nhớ rõ ngươi, mà còn đối với ngươi không chút cảm giác gì.” Lưu Giai cho rằng cho người khác ảo tưởng là một loại lỗi, phải phân rõ giới tuyến ngay từ đầu thì sẽ tốt hơn.
Một tay bỏ ra chén thuốc, bắt lấy tay Lưu Giai.
“Ê, ngươi đang định làm cái gì?”
“Họ Lâm rốt cuộc có gì tốt, lúc ngươi đại hôn, ngươi rõ ràng đáp ứng ta mỗi tháng ít nhất phải gặp mặt bốn lần. Nhưng ngươi đại hôn không đến ba tháng, ngươi đã nói là không quen biết ta, tại sao chứ? Ngươi cùng hắn ở chung không đến nửa năm, mà tình nghĩa giữa ta và ngươi không dưới mười năm, tại sao ngươi lại thay lòng đổi dạ? Ngươi thật nhẫn tâm a!” Thành Khang càng nói càng kích động, tay cũng càng ngày càng ra sức.
“Ta không biết. Ngươi buông tay!” Không nghĩ tới người này khí lực lại lớn đến vậy, hối hận vừa rồi nói chuyện quá thật lòng, mà có lẽ ngay từ đầu không nên đến đây.
“Ngươi đã nhẫn tâm như thế, ta cũng sẽ không nhượng bộ nữa. Thi, ta sẽ đối xử tốt với ngươi. Ta luôn yêu thương ngươi, ta sẽ không thay đổi. Chúng ta rời nơi này, đi đến đại mạc, chúng ta có thể bắt đầu cuộc sống mới ở nơi đó.”
“Không đi!”
Đối mặt một người có thực lực mạnh hơn mình rất nhiều, giãy dụa cũng không hề ý nghĩa.
“Ê!” Còn chưa kịp né tránh, Lưu Giai đã bị đánh hôn mê.
Rất đau, trong cơn đau nhức, Lưu Giai mất đi tri giác.
Buổi chiều, lúc Lâm Phong trở lại tướng quân phủ, kỳ quái không thấy Lưu Giai ra nghênh đón. Trở lại phòng cũng không thấy hắn nằm ngủ, tìm toàn bộ nội viện cũng không thấy bóng dáng hắn. Hỏi hết thảy hạ nhân, cũng nói không nhìn thấy phu nhân.
“Một đám phế vật, ta hỏi các ngươi phu nhân đi nơi nào?” Lâm Phong vỗ bàn.
“Tướng quân. Nô tài cả ngày đều không nhìn thấy phu nhân.” Quản gia quỳ trên mặt đất run run trả lời.
“Có ai thấy phu nhân xuất môn?!”
Thị vệ phụ trách canh gác lập tức bị truyền triệu vào.
“Bẩm tướng quân, hôm nay buổi sáng phu nhân ngồi kiệu ra ngoài.” Biết rõ mở miệng sẽ bị mắng, nhưng binh lính không thể không trả lời.
“Sáng nay?”
“Đúng vậy, tướng quân. Sáng nay, phu nhân ngồi kiệu cùng Tiểu Thuý cô nương đi ra ngoài.”
“Các nàng đi nơi nào ?’
Binh lính lập tức quỳ xuống:” Thuộc hạ không có hỏi, cho nên không biết.”
Hối hận không phái thị vệ cho Lưu Giai, cũng không nghĩ tới Lưu Giai lại tự tiện ra ngoài. Trong tình huống chính mình không biết liền ra ngoài, đây vẫn là lần đầu tiên. Y thật lo lắng, hắn sáng sớm liền đi ra ngoài, đến bây giờ còn chưa trở về, cũng không có nhắn lại. Không có khả năng là mê chơi quên thời gian, xem ra là đã xảy ra chuyện. Cố gắng bình tĩnh suy nghĩ, Lâm Phong cho rằng, việc cấp bách là phải biết rõ mục đích mà buổi sáng hôm nay Lưu Giai ra ngoài. Y phát động toàn bộ người trong tướng quân phủ từ trên xuống dưới tìm kiếm, cũng muốn bọn họ đối việc này tuyệt đối giữ bí mật.