“Thi đã chết rồi!” Cảm thấy không tất yếu giấu diếm chi nữa, Lâm Phong hào phóng nói cho Thành Khang về tung tích của Thi mà gã rất muốn biết.
“Ngươi nói lung tung. Xem ra, hôm nay không đem ngươi giết, ta sẽ không thể lại nhìn thấy Thi!” Thành Khang ra chiêu đều tàn độc, công kích vào nơi yếu hại của Lâm Phong, hơn nữa không chút lưu tình.
Lâm Phong cũng không yếu thế, phòng thủ đồng thời không quên công kích. Chức vị tướng quân của y cũng không phải để làm kiểng. Một cái phản thủ, liền đánh trúng bụng Thành Khang.
Thành Khang thối lui mấy bước, dưới chân lảo đảo, thân thể ngã về phía sau, mất đi cân bằng. Lâm Phong thừa thắng xông lên, một chưởng, trúng. Thành Khang liền hộc máu. Lâm Phong thấy vậy mới thoáng giải hận.
“Khụ! Khụ!” So vài hiệp, Thành Khang đã rơi vào thế hạ phong.
Đem tay Thành Khang bẻ ngược ra phía sau, cố định.” Ngươi nếu còn dám đụng đến một sợi tóc của Giai, ta lập tức giết ngươi.”
“Ngươi thúi lắm! Ngươi nếu không đem Thi thả ra, xem ta có đem tên kia đánh đến chết hay không.”
Điều chỉnh vị trí của nam nhân, Lâm Phong liền cho gã một cái tát.
“Ta thấy ngươi còn rất mạnh miệng.”
“Mạnh miệng là vô dụng ! Thi đã chết rồi!”
“Hừ, ta sẽ tin ngươi?”
“Vào ngày Thánh Thượng tứ hôn, cũng chính là ngày ngươi đại hôn, nàng nhảy núi, chính là bên vách núi này.”
“Nhảy núi, ngươi nói dối, đang tốt đẹp nàng sao phải nhảy núi chứ?” Xoay người, giãy dụa, nhưng không có cách nào thoát khỏi tay Lâm Phong.
“Ta hôm nay muốn ngươi chết rõ ràng.” Lâm Phong chưa từng nghĩ sẽ động thủ. Nếu Thành Khang chết, sẽ rất phiền toái. Đây cũng là nguyên nhân khiến Lâm Phong chậm chạp không xuống tay.
Nhưng nam nhân kia không chút cảm kích, chỉ nghĩ cách phản công.
Thừa dịp Lâm Phong sơ hở, Thành Khang giãy thoát khỏi sự khống chế của Lâm Phong. Phóng tới định bắt lấy cổ Lâm Phong, ai ngờ lỡ trớn, toàn bộ thân thể gã hướng về trước phía, cuối cùng trượt chân, rơi xuống vách núi đen.
Bởi vì lúc hai người quần nhau đã đến bên vách núi rất gần, hơn nữa còn đi lại một ít, bất tri bất giác bọn họ đã gần sát bên cạnh bờ vực. Thành Khang chính là không chú ý tới điểm này mới có thể trượt chân.
Cơ hồ bị lăn xuống vách núi đen Thành Khang may mắn chụp được một gốc cây cứu mạng.
Lâm Phong đi đến vách đá, nhìn Thành Khang.
Thành Khang cũng không có cầu cứu, mà là hỏi:” Ngươi có tìm được thi thể của nàng?”
“Không có.”
“Đúng vậy.” Nam nhân mà, trải qua một hồi đánh nhau, sau khi làm cho tinh lực dùng hết mới có thể bình tĩnh lại. Kỳ thật gã sớm đã hiểu được, cũng biết. Thi quả thật không còn, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi. Vì cho chính mình một lý do tiếp tục sinh tồn. Như bây giờ cũng tốt, có thể cho chính mình một cái cớ để chết. Sống một mình, quả thật là rất thống khổ.
Trầm mặc một lúc.
Thành Khang nhắm mắt lại, buông tay ra, mang theo ý cười mơ hồ nhìn không thấy:” Thi, ta đến đây.”
Không có thở dài, cũng không có đồng tình. Lâm Phong không có dừng lại.
Ôm lấy Lưu Giai, lại một lần nữa xác định hắn cũng không có trở ngại. Lên ngựa, một tay khống chế Liệt Hoả, đi trở về.
Trải qua suốt một ngày một đêm trị liệu, sắc mặt Lưu Giai mới khôi phục bình thường. Lúc hắn tỉnh lại đã qua ngày thứ ba.
“Rất đau.”
“Ta biết.” Lâm Phong vẫn ngồi ở bên cạnh Lưu Giai chờ đợi.
“Ta hiện tại mới biết được, thì ra ngươi là một nam nhân tốt.” Lưu Giai còn chưa thể đi lại, hắn nằm ở trên giường, bắt lấy tay Lâm Phong đùa bỡn, cùng y nói chuyện phiếm.
“Ta đương nhiên là nam nhân tốt.” Vuốt má Lưu Giai, làm bạn, vì hắn giải buồn.
“Ngày đó, hắn đem ta áp đảo, sau khi cắt quần áo của ta liền phát cuồng. Khi đó, hắn vô cùng giận dữ. Hoá ra hắn rất bạo lực, không nói hai lời liền đánh. Nhớ rõ lúc ngươi biết sự thật cũng chỉ mắng ta hai câu. Ngày hôm sau liền không có chuyện gì. Xem ra, khí độ của ngươi thật là rất lớn. Ta còn nói ngươi là nam nhân keo kiệt nữa chứ.”
Nằm lên trên người Lưu Giai.“Không biết xương cốt của ta có bị gãy hay không, ta toàn thân cao thấp đều rất đau.”
“Không có chuyện gì, đại phu nói đều là ngoại thương, bởi vì hằn trên da, cho nên có vẻ đau. Chỉ cần ngủ nửa tháng sẽ lành hết.”
“A, phải nửa tháng sao? Vậy sẽ rất buồn.”
“Ta sẽ cùng ngươi.”
“Phong…… Thật xin lỗi.”
“Hử?”
“Ta một mình đi ra ngoài.” Lưu Giai ôm lấy đầu Lâm Phong.
“Ngươi có biết là tốt rồi, món nợ này về sau sẽ tính, ngươi hiện tại chỉ để ý dưỡng thương là được rồi.”
“Phong.”
“Lại làm sao vậy?”
“Ngươi rất nặng. Ta muốn rời giường.”
“Không được. Đại phu nói ngươi còn chưa thể rời giường.”
“A, ta đây phải ăn cơm cùng tắm rửa như thế nào?”
“Ăn cơm, đương nhiên là ta đúc cho ngươi. Về phần tắm rửa, ngươi đã không thể động, đương nhiên là ta đến giúp ngươi.”
“Không cần.”
“Ngươi không cần theo ta khách khí.”
Tuy rằng là phòng bệnh, nhưng không khí lại chẳng ảm đạm chút nào.