Trước bão trời rất trong, và sau cơn mưa trời lại sáng….
Tạ Uyên thấy Kim Dục Minh như một tảng băng, một tảng băng anh có cố mấy cũng không thể nào đốt nóng được.
Từ chuyện theo đuổi người ta, có thể nhận thấy Tạ Uyên là người rất có kiên nhẫn.
Nhưng kiên nhẫn thì kiên nhẫn, mãi không được chút ngon ngọt nào, dù là ai cũng nguội lòng thôi.
Giờ Tạ Uyên cũng hơi có nguội lòng, ờ…… Nguội đến độ sắp khóc luôn rồi. [Bị ớt trong tay làm cay mắt……]
Dùng ớt Tứ Xuyên chính tông cay xé lưỡi để đặc chế tương ớt bí truyền của nhà họ Tạ, hương vị khỏi nói!
Tạ Uyên nếm một miếng, hạnh phúc mà khóc.
[Cay quá nên khóc.]
Hức…… Thật không hiểu một nhóc shota bé xíu như thế sao lại có khẩu vị nặng vậy chứ.
Không phải người ta hay nói, ăn cơm nào, dạy ra người nấy sao. Sao anh lại nuôi được hai đứa kì quái vậy trời?
Vị kia nhà anh giờ thay đổi hình tượng trở thành siêu sao nhạc rock, ăn càng lúc càng nhạt, mấy bữa nay toàn bánh bao không với nước lã.
Tạ Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, vặn kính bình thủy tinh đựng tương ớt, đặt ngay ngắn trong tủ lạnh.
Dọn dẹp nguyên liệu lung tung xong, Tạ Uyên liền chạy ngay qua lo chuyện công ty.
“Tôi về rồi.” Cửa phòng mở ra, một giọng nói nhẹ nhàng có chút mệt mỏi vang lên. Đôi mắt sáng lên trong màn đêm, giữa mái tóc đen óng le te vài sợi nhuộm màu bạch kim, Kim Dục Minh còn chưa kịp tẩy trang, trên người vẫn mặc cái áo da bó sát người dùng để diễn trên sân khấu.
Cậu ném guitar vào sôpha, tay cởi bộ đồ bó trông vô cùng phức tạp trên người. Từ lúc ra album theo phong cách rock, cậu liền đi theo phong cách hoang dại, quậy phá này luôn.
Khóa kéo, cúc áo các loại, dây lưng…… Chiến đấu hăng hai nửa ngày mà không có kết quả, bao nhiêu bực tức ùa lên.
“Tạ Uyên……” Kim Dục Minh không tình nguyện mà cắn răng gọi tên Tạ Uyên, “Anh mau ra đây cho tôi!”
“Hội nghị tạm dừng mười phút!” Giọng nói trịnh trọng của Tạ Uyên vang vọng khắp phòng.
Nhưng mấy giây tiếp theo, chủ nhân giọng nói kia đã đứng trước mặt Kim Dục Minh, ôm chặt lấy eo cậu, thân mật ghé vào tai cậu thủ thỉ: “Em về rồi à, xin lỗi nha, nãy anh bận họp.”
“Thả tôi ra.” Kim Dục Minh lạnh lùng liếc bàn tay anh vụng trộm trượt lên mông mình.
“Hức ~” Tạ Uyên buồn tủi nhưng vẫn rất nghe lời mà buông tay ra. Lại nữa, lâu rồi anh đây chưa được ăn thịt! Thịt tươi sống cũng chả có luôn!
“Cởi giùm.” Kim Dục Minh mặc kệ cái mặt làm nũng của ai kia, ra vẻ đại gia sai bảo, thản nhiên vươn hai tay ra chờ Tạ Uyên hầu hạ.
Áo da bó sát khoe lên dáng người kiện mỹ, make-up kiểu lạnh lùng ngạo mạn, càng khiến Tạ Uyên nhớ đến bộ dạng ẩn nhẫn xinh đẹp tuyệt vời, và thanh âm vô cùng mê người……
Khá khen cho stylist rất biết chọn đồ.
Lướt mắt nhìn một lượt lớp áo gia kia, Tạ Uyên liền nhận ra cách cởi.
Đầu tiên là dây lưng, sau đó là mấy cái cúc, rồi khóa kéo, rồi dây xích bên trong……
Cái áo da Kim Dục Minh bó tay toàn tập, lại bị Tạ Uyên cởi bỏ trong vòng chưa đầy 40 giây.
Rốt cuộc vẫn phải nhờ anh chàng Tạ Uyên hay đi học trộm nghề người ta.
[Giúp người ta cởi quần áo √]
“Tôi đi tắm.” Kim Dục Minh rốt cuộc cũng cởi được cái áo da làm cậu đau đầu, vô cùng thoải mái chạy về phòng tắm rửa thay quần áo.
Chỉ để lại đó chàng Tạ Uyên đã mất giá trị lợi dụng vô cùng hậm hực mà ai oán chạy về phòng họp.
Còn chả thưởng cho người ta được cái hôn, hừ, tí nữa anh tự ra tay đừng có trách.
Kim Dục Minh tắm xong, mặc bộ đồ vô cùng mất hình tượng lạnh lùng do Tạ Uyên đặc biệt chuẩn bị — Áo ngủ lông trắng hình Hello Kitty rồi đi ra.
Dù không ưa mấy cái thứ hường huệ này, nhưng mặc vào cũng rất thoải mái, miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được.
Lười nhác nằm ườn ra sô pha, sau khi nghe nhạc thư giãn xong liền đứng dậy đi về phía bàn ăn.
“Bánh mì ở trên bàn, có cả nước ép hoa quả đấy……” Tạ Uyên vừa vặn ôm notebook từ trong phòng ló đầu ra cẩn thận dặn dò nói, “Đừng uống nước lọc. Không có tí dinh dưỡng gì cả……”
Kim Dục Minh nghe tiếng Tạ Uyên lải nhải, cầm lấy cái ly trên bàn. Dù đã ở với nhau lâu như thế rồi nhưng cậu vẫn thấy lạ, anh chàng Tạ Uyên này rốt cuộc làm sao biết cậu muốn đi đâu mà nói hay dữ trời, rõ ràng cậu đâu tuân theo thời gian biểu gì đâu……
Giọng Tạ Uyên nhỏ dần, chắc là lại về phòng tiếp tục chiến đấu chứ gì.
Xem ra sắp tới công ty lại định cải tổ gì rồi, Tạ Uyên dính cậu như thế mà cũng bận đến độ không có thời gian xem cậu ăn cơm cơ mà. Kim Dục Minh phút chốc nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc thì ăn một mình vẫn thoải mái hơn.
Cái cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm xem mình ăn gì làm cho người vốn điềm tĩnh như cậu cũng thấy thật sự rất kì quái, mà chuyện này cũng chính là một trong những lí do vì sao dạo này sức ăn của cậu giảm hẳn.
Cái cảm giác bị ánh mắt như lang như sói của Tạ Uyên nhìn chằm chằm lúc mình ăn…… Rất quỷ dị.
Kim Dục Minh uống một ngụm nước hoa quả có màu sắc trông hơi kì quái, liền vừa lòng gật gật đầu, cũng rất hợp với khẩu vị của mình.
Nhưng tự nhiên lại thấy nếu bánh mì không như bình thường thì hơi nhạt nhẽo. Kim Dục Minh đựng dậy lôi một lọ sốt cà chua từ trong tủ lạnh ra, quét một ít lên bánh mì rồi cắn một miếng.
……
Tạ Uyên nghe tiếng rầm rầm trong bếp mà phát sợ, vất công việc chạy ra thì thấy bánh mì rơi đầy đất và một Kim Dục Minh đang ngồi xổm lục lọi tủ lạnh……
“Sao thế?” Tạ Uyên đi qua, kinh ngạc cảnh tượng kỳ quái này.
Kim Dục Minh nghe thấy tiếng Tạ Uyên, vừa lấy tay che cái miệng cay toe mỏ mà hít hà, vừa túm lấy quần anh, nước mắt lưng tròng sắp khóc đến nơi: “Nước… Nước đá.”
“!” Cái bộ dạng hai mắt rưng rưng từ dưới nhìn lên này đúng là chu choe chết người mà!
Tạ Uyên sờ sờ trái tim bé nhỏ đang nhảy bần bật của mình, cố hết sức bình tĩnh lại.
Nhìn hủ tương ớt bị mở ra trong tủ lạnh, anh liền xác nhận hoài nghi của mình. Cũng chỉ có thứ này mới có thể khiến Kim Dục Minh mất khống chế như thế, hình như lần trước cũng vậy ha.
Tạ Uyên lấy một chai nước mát từ sâu trong tủ lạnh ra, Kim Dục Minh thấy bình nước kia thì hai mắt tỏa sáng như thấy được cứu tinh, vươn tay ra định chụp thì bị Tạ Uyên cầm né ra.
“Cho, tôi.” Kim Dục Minh túm lấy vạt áo Tạ Uyên.
“Em quên vụ lần trước rồi à?” Tạ Uyên thở dài, “Uống nước lạnh nhiều quá là bị tiêu chảy đấy.”
Dạ dày Kim Dục Minh hơi mẫn cảm với vị lạnh, lần trước cũng vì uống nước lạnh mà tiêu chảy đến đuối luôn.
[ Còn cái chuyện đại minh tinh bị tiêu chảy đến mềm nhũn cả người đến khóa quần cũng kéo không được, phải nhờ Tạ Uyên lo cho từ chuyện đánh răng rửa mặt đến bế lên giường…… tạm thời khoan hẵng nhắc. ]
“Giờ còn quản mấy chuyện đó làm gì, mau giúp em!” Cả miệng lẫn lưỡi đau đến tê rần làm Kim Dục Minh cũng chẳng muốn nghĩ gì thêm nữa, vươn tay muốn chụp lấy.
Nhưng Tạ Uyên nhất quyết né, hoàn toàn không có ý thỏa hiệp, Kim Dục Minh khựng lại dùng ánh mắt lạnh như băng mà trừng anh.
Nhưng kết ánh mặt này mà kết hợp với gương mặt vì cay mà đỏ bừng và đôi mắt rướm nước, thì sức uy hiếp chỉ có tụt đến zero……
Không, ai chứ Tạ Uyên vẫn rất có hiệu quả, cái vẻ mặt “kinh sợ này” không khỏi làm anh suy nghĩ lung tung.
“Khụ……” Tạ Uyên hơi ngượng ngùng với mấy cái suy nghĩ bậy bạ của mình đành ho khụ một tiếng, rồi mới nghiêm trang nói, “Không được nốc luôn!…… Uống từng chút một thì còn được.”
Thế là sau đó, anh ngồi xổm xuống cạnh Kim Dục Minh, vặn mở chai nước khoáng trong tay, uống một ngụm……
Kim Dục Minh thấy động tác này của anh liền cảnh giác lui về, nhưng rốt cuộc vẫn bị Tạ Uyên ôm lấy eo, đè đầu hôn xuống!
Làn nước mát mẻ ngon ngọt theo làn môi Tạ Uyên dần trôi qua. Phút chốc liền xoa dịu đau đớn trong miệng.
Không đủ, còn muốn nữa……
Môi cậu, lưỡi cậu, đâu đâu cũng cần cái cảm giác mát lạnh này xoa dịu.
Kim Dục Minh mụ mị chủ động dán tới, ngồi lên người Tạ Uyên, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng ngậm nước mát của anh, hưng phấn quậy phá trong không gian mát lạnh, không chút khách khí hút lấy những giọt nước anh đang ngậm.
Tạ Uyên thấy Kim Dục Minh chủ động như thế cũng mụ mị dần, càng thêm nhiệt tình mà quấn quýt đáp lại.
Bàn tay vốn đè sau gáy cậu lại lướt xuống eo, đầy ham muốn mò vào trong vạt áo ngủ.
Nước theo khe hở gữa hai bờ môi chảy xuống, dọc theo cằm Tạ Uyên, lướt xuống xương quai xanh, ướt cả một mảng áo sơ mi.
Kim Dục Minh mút khô làn nước ngon ngọt trong miệng Tạ Uyên rồi, thì vị cay trong miệng lại ùa lên, cảm giác bỏng rát lại ùa về.
Kim Dục Minh đang loạn ý tình mê không suy nghĩ gì nhiều chỉ khát vọng làn nước tràn ra kia, liền từ khóe môi Tạ Uyên hôn dần xuống.
Cậu mút mảnh mở môi, muốn để vệt nước mỏng manh kia an ủi khóe môi đau đớn.
“A……” Lửa dục Tạ Uyên bị động tác này của Kim Dục Minh châm ngòi, cháy lên hừng hực.
Vất chai nước mát trong tay ra, Tạ Uyên ôm chặt lấy Kim Dục Minh, bế cậu lên đi về phía sô pha……
Ăn chay lâu thế rốt cuộc cũng tìm thấy cơ hội.
Hoan hô tương ớt!
Ngày hôm sau, Kim Dục Minh xin nghỉ bệnh.
Người đem cái áo da kia trả lại cho stylist chính là Tạ Uyên.
Dù khóe môi chủ tịch tuấn mỹ lại tà mị xanh tím một mảng, cơ mà hai mắt sáng rực nhìn sao cũng thấy in đậm một cỗ gió xuân phơi phới.
“Tôi rất thích style quần áo cậu thiết kế.” Tạ Uyên mỉm cười khen ngợi một chút, vỗ vỗ bả vai cứng đờ ra của stylist, “Tiếp tục cố gắng!”
“……”
Lại bị cởi nữa! Stylist căm giận cắn khăn tay, thiết kế này may ra cũng để khiêu khích chả chớ ai! Tiếp theo phải may phức tạp thêm nữa! Không tin anh ta có thể cởi được!
Xem sự nghiệp cởi áo của Tạ Uyên vẫn còn phải tiếp tục dài dài.
Tạ Uyên thấy Kim Dục Minh như một tảng băng, một tảng băng anh có cố mấy cũng không thể nào đốt nóng được.
Từ chuyện theo đuổi người ta, có thể nhận thấy Tạ Uyên là người rất có kiên nhẫn.
Nhưng kiên nhẫn thì kiên nhẫn, mãi không được chút ngon ngọt nào, dù là ai cũng nguội lòng thôi.
Giờ Tạ Uyên cũng hơi có nguội lòng, ờ…… Nguội đến độ sắp khóc luôn rồi. [Bị ớt trong tay làm cay mắt……]
Dùng ớt Tứ Xuyên chính tông cay xé lưỡi để đặc chế tương ớt bí truyền của nhà họ Tạ, hương vị khỏi nói!
Tạ Uyên nếm một miếng, hạnh phúc mà khóc.
[Cay quá nên khóc.]
Hức…… Thật không hiểu một nhóc shota bé xíu như thế sao lại có khẩu vị nặng vậy chứ.
Không phải người ta hay nói, ăn cơm nào, dạy ra người nấy sao. Sao anh lại nuôi được hai đứa kì quái vậy trời?
Vị kia nhà anh giờ thay đổi hình tượng trở thành siêu sao nhạc rock, ăn càng lúc càng nhạt, mấy bữa nay toàn bánh bao không với nước lã.
Tạ Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, vặn kính bình thủy tinh đựng tương ớt, đặt ngay ngắn trong tủ lạnh.
Dọn dẹp nguyên liệu lung tung xong, Tạ Uyên liền chạy ngay qua lo chuyện công ty.
“Tôi về rồi.” Cửa phòng mở ra, một giọng nói nhẹ nhàng có chút mệt mỏi vang lên. Đôi mắt sáng lên trong màn đêm, giữa mái tóc đen óng le te vài sợi nhuộm màu bạch kim, Kim Dục Minh còn chưa kịp tẩy trang, trên người vẫn mặc cái áo da bó sát người dùng để diễn trên sân khấu.
Cậu ném guitar vào sôpha, tay cởi bộ đồ bó trông vô cùng phức tạp trên người. Từ lúc ra album theo phong cách rock, cậu liền đi theo phong cách hoang dại, quậy phá này luôn.
Khóa kéo, cúc áo các loại, dây lưng…… Chiến đấu hăng hai nửa ngày mà không có kết quả, bao nhiêu bực tức ùa lên.
“Tạ Uyên……” Kim Dục Minh không tình nguyện mà cắn răng gọi tên Tạ Uyên, “Anh mau ra đây cho tôi!”
“Hội nghị tạm dừng mười phút!” Giọng nói trịnh trọng của Tạ Uyên vang vọng khắp phòng.
Nhưng mấy giây tiếp theo, chủ nhân giọng nói kia đã đứng trước mặt Kim Dục Minh, ôm chặt lấy eo cậu, thân mật ghé vào tai cậu thủ thỉ: “Em về rồi à, xin lỗi nha, nãy anh bận họp.”
“Thả tôi ra.” Kim Dục Minh lạnh lùng liếc bàn tay anh vụng trộm trượt lên mông mình.
“Hức ~” Tạ Uyên buồn tủi nhưng vẫn rất nghe lời mà buông tay ra. Lại nữa, lâu rồi anh đây chưa được ăn thịt! Thịt tươi sống cũng chả có luôn!
“Cởi giùm.” Kim Dục Minh mặc kệ cái mặt làm nũng của ai kia, ra vẻ đại gia sai bảo, thản nhiên vươn hai tay ra chờ Tạ Uyên hầu hạ.
Áo da bó sát khoe lên dáng người kiện mỹ, make-up kiểu lạnh lùng ngạo mạn, càng khiến Tạ Uyên nhớ đến bộ dạng ẩn nhẫn xinh đẹp tuyệt vời, và thanh âm vô cùng mê người……
Khá khen cho stylist rất biết chọn đồ.
Lướt mắt nhìn một lượt lớp áo gia kia, Tạ Uyên liền nhận ra cách cởi.
Đầu tiên là dây lưng, sau đó là mấy cái cúc, rồi khóa kéo, rồi dây xích bên trong……
Cái áo da Kim Dục Minh bó tay toàn tập, lại bị Tạ Uyên cởi bỏ trong vòng chưa đầy 40 giây.
Rốt cuộc vẫn phải nhờ anh chàng Tạ Uyên hay đi học trộm nghề người ta.
[Giúp người ta cởi quần áo √]
“Tôi đi tắm.” Kim Dục Minh rốt cuộc cũng cởi được cái áo da làm cậu đau đầu, vô cùng thoải mái chạy về phòng tắm rửa thay quần áo.
Chỉ để lại đó chàng Tạ Uyên đã mất giá trị lợi dụng vô cùng hậm hực mà ai oán chạy về phòng họp.
Còn chả thưởng cho người ta được cái hôn, hừ, tí nữa anh tự ra tay đừng có trách.
Kim Dục Minh tắm xong, mặc bộ đồ vô cùng mất hình tượng lạnh lùng do Tạ Uyên đặc biệt chuẩn bị — Áo ngủ lông trắng hình Hello Kitty rồi đi ra.
Dù không ưa mấy cái thứ hường huệ này, nhưng mặc vào cũng rất thoải mái, miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được.
Lười nhác nằm ườn ra sô pha, sau khi nghe nhạc thư giãn xong liền đứng dậy đi về phía bàn ăn.
“Bánh mì ở trên bàn, có cả nước ép hoa quả đấy……” Tạ Uyên vừa vặn ôm notebook từ trong phòng ló đầu ra cẩn thận dặn dò nói, “Đừng uống nước lọc. Không có tí dinh dưỡng gì cả……”
Kim Dục Minh nghe tiếng Tạ Uyên lải nhải, cầm lấy cái ly trên bàn. Dù đã ở với nhau lâu như thế rồi nhưng cậu vẫn thấy lạ, anh chàng Tạ Uyên này rốt cuộc làm sao biết cậu muốn đi đâu mà nói hay dữ trời, rõ ràng cậu đâu tuân theo thời gian biểu gì đâu……
Giọng Tạ Uyên nhỏ dần, chắc là lại về phòng tiếp tục chiến đấu chứ gì.
Xem ra sắp tới công ty lại định cải tổ gì rồi, Tạ Uyên dính cậu như thế mà cũng bận đến độ không có thời gian xem cậu ăn cơm cơ mà. Kim Dục Minh phút chốc nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc thì ăn một mình vẫn thoải mái hơn.
Cái cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm xem mình ăn gì làm cho người vốn điềm tĩnh như cậu cũng thấy thật sự rất kì quái, mà chuyện này cũng chính là một trong những lí do vì sao dạo này sức ăn của cậu giảm hẳn.
Cái cảm giác bị ánh mắt như lang như sói của Tạ Uyên nhìn chằm chằm lúc mình ăn…… Rất quỷ dị.
Kim Dục Minh uống một ngụm nước hoa quả có màu sắc trông hơi kì quái, liền vừa lòng gật gật đầu, cũng rất hợp với khẩu vị của mình.
Nhưng tự nhiên lại thấy nếu bánh mì không như bình thường thì hơi nhạt nhẽo. Kim Dục Minh đựng dậy lôi một lọ sốt cà chua từ trong tủ lạnh ra, quét một ít lên bánh mì rồi cắn một miếng.
……
Tạ Uyên nghe tiếng rầm rầm trong bếp mà phát sợ, vất công việc chạy ra thì thấy bánh mì rơi đầy đất và một Kim Dục Minh đang ngồi xổm lục lọi tủ lạnh……
“Sao thế?” Tạ Uyên đi qua, kinh ngạc cảnh tượng kỳ quái này.
Kim Dục Minh nghe thấy tiếng Tạ Uyên, vừa lấy tay che cái miệng cay toe mỏ mà hít hà, vừa túm lấy quần anh, nước mắt lưng tròng sắp khóc đến nơi: “Nước… Nước đá.”
“!” Cái bộ dạng hai mắt rưng rưng từ dưới nhìn lên này đúng là chu choe chết người mà!
Tạ Uyên sờ sờ trái tim bé nhỏ đang nhảy bần bật của mình, cố hết sức bình tĩnh lại.
Nhìn hủ tương ớt bị mở ra trong tủ lạnh, anh liền xác nhận hoài nghi của mình. Cũng chỉ có thứ này mới có thể khiến Kim Dục Minh mất khống chế như thế, hình như lần trước cũng vậy ha.
Tạ Uyên lấy một chai nước mát từ sâu trong tủ lạnh ra, Kim Dục Minh thấy bình nước kia thì hai mắt tỏa sáng như thấy được cứu tinh, vươn tay ra định chụp thì bị Tạ Uyên cầm né ra.
“Cho, tôi.” Kim Dục Minh túm lấy vạt áo Tạ Uyên.
“Em quên vụ lần trước rồi à?” Tạ Uyên thở dài, “Uống nước lạnh nhiều quá là bị tiêu chảy đấy.”
Dạ dày Kim Dục Minh hơi mẫn cảm với vị lạnh, lần trước cũng vì uống nước lạnh mà tiêu chảy đến đuối luôn.
[ Còn cái chuyện đại minh tinh bị tiêu chảy đến mềm nhũn cả người đến khóa quần cũng kéo không được, phải nhờ Tạ Uyên lo cho từ chuyện đánh răng rửa mặt đến bế lên giường…… tạm thời khoan hẵng nhắc. ]
“Giờ còn quản mấy chuyện đó làm gì, mau giúp em!” Cả miệng lẫn lưỡi đau đến tê rần làm Kim Dục Minh cũng chẳng muốn nghĩ gì thêm nữa, vươn tay muốn chụp lấy.
Nhưng Tạ Uyên nhất quyết né, hoàn toàn không có ý thỏa hiệp, Kim Dục Minh khựng lại dùng ánh mắt lạnh như băng mà trừng anh.
Nhưng kết ánh mặt này mà kết hợp với gương mặt vì cay mà đỏ bừng và đôi mắt rướm nước, thì sức uy hiếp chỉ có tụt đến zero……
Không, ai chứ Tạ Uyên vẫn rất có hiệu quả, cái vẻ mặt “kinh sợ này” không khỏi làm anh suy nghĩ lung tung.
“Khụ……” Tạ Uyên hơi ngượng ngùng với mấy cái suy nghĩ bậy bạ của mình đành ho khụ một tiếng, rồi mới nghiêm trang nói, “Không được nốc luôn!…… Uống từng chút một thì còn được.”
Thế là sau đó, anh ngồi xổm xuống cạnh Kim Dục Minh, vặn mở chai nước khoáng trong tay, uống một ngụm……
Kim Dục Minh thấy động tác này của anh liền cảnh giác lui về, nhưng rốt cuộc vẫn bị Tạ Uyên ôm lấy eo, đè đầu hôn xuống!
Làn nước mát mẻ ngon ngọt theo làn môi Tạ Uyên dần trôi qua. Phút chốc liền xoa dịu đau đớn trong miệng.
Không đủ, còn muốn nữa……
Môi cậu, lưỡi cậu, đâu đâu cũng cần cái cảm giác mát lạnh này xoa dịu.
Kim Dục Minh mụ mị chủ động dán tới, ngồi lên người Tạ Uyên, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng ngậm nước mát của anh, hưng phấn quậy phá trong không gian mát lạnh, không chút khách khí hút lấy những giọt nước anh đang ngậm.
Tạ Uyên thấy Kim Dục Minh chủ động như thế cũng mụ mị dần, càng thêm nhiệt tình mà quấn quýt đáp lại.
Bàn tay vốn đè sau gáy cậu lại lướt xuống eo, đầy ham muốn mò vào trong vạt áo ngủ.
Nước theo khe hở gữa hai bờ môi chảy xuống, dọc theo cằm Tạ Uyên, lướt xuống xương quai xanh, ướt cả một mảng áo sơ mi.
Kim Dục Minh mút khô làn nước ngon ngọt trong miệng Tạ Uyên rồi, thì vị cay trong miệng lại ùa lên, cảm giác bỏng rát lại ùa về.
Kim Dục Minh đang loạn ý tình mê không suy nghĩ gì nhiều chỉ khát vọng làn nước tràn ra kia, liền từ khóe môi Tạ Uyên hôn dần xuống.
Cậu mút mảnh mở môi, muốn để vệt nước mỏng manh kia an ủi khóe môi đau đớn.
“A……” Lửa dục Tạ Uyên bị động tác này của Kim Dục Minh châm ngòi, cháy lên hừng hực.
Vất chai nước mát trong tay ra, Tạ Uyên ôm chặt lấy Kim Dục Minh, bế cậu lên đi về phía sô pha……
Ăn chay lâu thế rốt cuộc cũng tìm thấy cơ hội.
Hoan hô tương ớt!
Ngày hôm sau, Kim Dục Minh xin nghỉ bệnh.
Người đem cái áo da kia trả lại cho stylist chính là Tạ Uyên.
Dù khóe môi chủ tịch tuấn mỹ lại tà mị xanh tím một mảng, cơ mà hai mắt sáng rực nhìn sao cũng thấy in đậm một cỗ gió xuân phơi phới.
“Tôi rất thích style quần áo cậu thiết kế.” Tạ Uyên mỉm cười khen ngợi một chút, vỗ vỗ bả vai cứng đờ ra của stylist, “Tiếp tục cố gắng!”
“……”
Lại bị cởi nữa! Stylist căm giận cắn khăn tay, thiết kế này may ra cũng để khiêu khích chả chớ ai! Tiếp theo phải may phức tạp thêm nữa! Không tin anh ta có thể cởi được!
Xem sự nghiệp cởi áo của Tạ Uyên vẫn còn phải tiếp tục dài dài.