Lưu Diệp không có giao tình với dã thú, nhưng nhìn hắn nghèo túng như vậy cũng cảm thấy rất đáng thương.
Cô liền bảo đám Sở Linh ngừng đánh.
Chỉ là có phải tên dã thú này bị bệnh không vậy!!!
Chờ sau khi Sở Linh đi, cô cảm thấy dã thú đáng thương, còn cho hắn thêm một ổ bánh mì.
Tên dã thú đó ngẩng đầu lên, rõ ràng là cô đưa tới, nhưng bàn tay dã thú giật một cái, giống như giành lấy thứ trong tay cô.
Cô chần chừ một chút, định tránh ra, chỉ là tên dã thú này bị đánh một trận như vậy, cô lại hơi do dự, sợ cứ để hắn đi như vậy, ngộ nhỡ có nội thương gì thì phiền.
Cô đành nhỏ giọng hỏi một câu: “Anh... Vết thương trên người anh không sao chứ, có muốn vào trong nghỉ ngơi một chút không...”
“Tôi từng gặp cậu à?” Dã thú chợt ngước mắt tới nhìn cô chằm chằm hỏi.
Cô thở dài một tiếng, mới nhớ ra có lẽ dã thú đã sớm không nhớ cô, cô liền vội vàng nói: “Cũng không được tính là chính thức gặp nhau, trước kia khi tôi còn làm phụ bếp có bưng đồ ăn lên cho anh...”
“Không.” Dường như dã thú nhớ tới gì đó, nói: “Ngươi chính là người X Khương Nhiên đúng không? Tôi từng nhìn thấy cậu trên ti vi.”
Ôi chao!!!
Lưu Diệp ghét nhất là nghe thấy chữ này, đời này cô có thể thoát khỏi chức danh tội phạm XXX hay không đây!!!
Cô cúi mặt xuống, hoài nghi không biết có phải tên dã thú này cố ý nói như vậy để trêu tức cô hay không đây.
Hơn nữa có phải đầu óc tên này có vấn đề không vậy, ngày hôm sau gần như là cùng một thời gian địa điểm, hắn lại tới cướp bánh bao nữa!!!
Lần này Lưu Diệp bực rồi nha, người này chỉ nhớ ăn không nhớ đánh à?!!!
Nhìn hắn bị đánh thì lại cảm thấy đáng thương, nhưng cướp bánh bao đấy, cho dù bánh bao của cô không có ai mua, cũng đừng có làm vậy chứ.
Chỉ là có lẽ lần trước bị thương, lần này dã thú chạy cũng không nhanh như trước, Lưu Diệp chạy mấy bước lại có thể đuổi kịp hắn.
Chẳng qua người này ấy mà, muốn đánh thì lại da dày thịt béo, mắng chửi thì hắn lại không quan tâm.
Lưu Diệp nhìn hắn ăn bánh bao như hổ đói, rốt cuộc động lòng trắc ẩn.
Chỉ là cái bánh bao thôi mà, hơn nữa hắn nghèo túng như vậy, đoán chừng có quan hệ với lần đánh cược của khu người nghèo đó, nghe nói rất nhiều người phải bồi thường tiền, sau đó lửa cũng lan đến trên người hắn.
Cho nên tên dã thú này mới không sống được trong khu người nghèo nữa.
Nhưng mà chắn hẳn hắn đã sớm là người giàu rồi, chẳng lẽ trước đó không có chút của cải để dành nào à?
Vừa rời khỏi đấu trường dưới lòng đất nên chẳng có gì cả?
Lưu Diệp nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Cái đó... Thật ra thì nếu anh muốn ăn, tôi cũng không phải là không thể cho anh, chỉ là anh đừng có cướp...”
Dù sao có vài việc cô và Điền Thất làm đều phải mất rất nhiều sức, mướn một người làm tạm thời giúp đỡ bọn họ ngược lại không thành vấn đề.
Cô cũng nói thẳng: “Anh tới đây làm việc cho tôi đi, dùng sức lao động đổi lấy miếng ăn, anh thấy sao? Kiểu gì cũng tốt hơn so với việc đi cướp giật.”
Cô cho rằng hơn phân nửa là tên dã thú này sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Kết quả dã thú lại không hề nhúc nhích, sau vài miếng ăn hết bánh bao trong tay, đáp lại một câu: “Cái tiệm rách nát này của cậu sắp đóng cửa được rồi, cậu còn muốn thuê thêm người?”
Lưu Diệp bỗng chốc bừng bừng lửa giận, sao lại có người không biết ăn nói như vậy, rõ ràng cô tốt bụng như thế.
Cô liền thở hổn hển phản bác: “Đóng cái gì mà đóng, dù sao thì tiệm mới mở cũng phải có quá trình chứ?”
“Quá trình?” Người nọ liếm ngón tay châm chọc cô: “Cậu cứ chờ đóng cửa đi.”
Lưu Diệp nghe xong càng buồn bực hơn, gần đây cô vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào đấy, bây giờ nghe được lời này của hắn, cảm thấy chắc hẳn là hắn biết một chút sự tình, cô nghi ngờ bị ai đó thiết kế, nếu không đồ ăn mình làm ngon như vậy, tại sao ngay cả một người khách cũng không có?
Vừa thấy dã thú muốn đi, cô vội túm áo hắn hỏi: “Không được, anh chờ chút, anh phải nói cho tôi biết, tại sao những người đó không chịu ăn đồ ăn tôi làm, không phải có người nói gì đó sau lưng tôi chứ?”
“Cậu như vậy còn cần người nói à?” Dã thú nhìn cô từ trên xuống dưới, hừ một tiếng: “Chỉ cần nhìn cái chỗ cô mở cửa tiệm, ai dám tới chứ?”
Lưu Diệp đứng hình.
Dã thú thấy cô ngơ ngác, lại bổ sung một câu: “Lấy nơi trước kia là khu vực cấm, đi vào liền giết không tha, có một người đang cầm tài liệu thì bị gió thổi bay vào đó, hắn chỉ duỗi cánh tay, đã bị đánh mất luôn cả tay, chuyện như vậy mấy năm trước vẫn xảy ra thường xuyên, mỗi năm cũng phải có vài vụ, thỉnh thoảng ai đó tới đây thả diều, chỉ cần diều không cẩn thận vượt qua dải ngăn cách, thì ngay lập tức bị đánh ngã, thời điểm gay gắt còn có đoàn biểu tình, tên Khương Nhiên biến thái kia liền tìm đám binh lính càn quấy ném bom hơi cay vào đoàn người... Sau đó càng ngày càng ầm ĩ hơn, Khương Nhiên lại còn ở nơi này câu cá... Đoạn thời gian đó chỉ cần mở ti vi, nơi này liền ồn ào giống như đến Ngày Tận Thế… Ở chỗ này mở quán ăn... Người dám ăn nhất định là bị điên rồi.”
Trước kia Lưu Diệp cũng nghe thấy một vài tin đồn, nhưng cô thật sự không nghĩ tới tình huống lại nghiêm trọng như vậy, cô cho rằng chỉ là vài tấm biển nhắc nhở mà thôi, không ngờ chỗ này thật sự làm bị thương không ít người, hơn nữa gần đây cô thường xuyên gặp được một mặt dịu dàng điềm đạm của Khương Nhiên, cũng quên mất đó là một người có lịch sử đen...
Nhất thời, cô bị dã thú chặn họng nói không ra lời.
Chờ khi trở về nói chuyện này với Điền Thất.
Cô đây hết đường xoay xở rồi, Điền Thất cũng không biết nên khuyên cô thế nào.
Trước đó bất kể là phát quảng cáo hay lôi kéo người, bọn họ cũng đã rất cố gắng, nhưng những người đó vốn có thành kiến với nơi này, bọn họ có thể làm gì được nữa.
Đến tối Lưu Diệp không ngủ được, cô tự giam mình bận rộn trong phòng bếp.
Biết rõ là dù đồ ăn mình làm ra có ngon thế nào chăng nữa, vẫn sẽ bị lãng phí, nhưng con người dù sao cũng muốn tìm một vài việc để làm.
Cô vô cùng cố gắng vô cùng chăm chú, ngay cả lúc Điền Thất đến gần cũng không phát hiện.
Điền Thất nhìn một lúc, cô mới chú ý tới cậu, liền cười một cái.
Cô đang gắng sức đánh trứng gà, đánh đến mức cổ tay cũng thấy đau mỏi, cô liền xoa một cái lại tiếp tục đánh.
Điền Thất ngoan ngoãn giúp đỡ cô, không cần cô nói cũng biết nên làm gì.
Qua một hồi lâu Lưu Diệp mới nói: “Tôi... Thật ra thì tôi thấy rất khổ sở... Từ nhỏ tôi đã ước được trở thành một đầu bếp, lúc còn rất nhỏ... Đúng rồi, cậu có từng chơi đồ hàng không? Chính là trò chơi bắt chước làm người lớn ấy?”
Thấy Điền Thất lắc đầu, cô thở dài nói: “Lúc tôi còn nhỏ vẫn thường chơi, khi đó tôi thích nhất là dùng bùn làm thành đồ ăn đưa cho bọn họ, bọn họ sẽ giả bộ ăn rất ngon, lần nào tôi cũng bị chọc cười... Sau này lớn lên, mặc dù biết mình không thể nào làm đầu bếp, nhưng vẫn muốn nấu ra những món ăn ngon một chút, giống như là nguyên liệu khác nhau, cũng bởi vì góc độ cắt thái khác nhau sẽ có mùi vị khác nhau, tôi đều sẽ chú ý tới...”
Điền Thất yên lặng nghe.
Cô thở dài: “Khi tâm trạng tốt sẽ làm được thức ăn là thơm ngon nhất, đúng rồi, cậu có thể ăn được chua và cay không, trước kia tôi thích ăn nhất là món mỳ chua cay đó, tôi có vừa làm thử, cậu nếm một chút đi...”
Nói xong cô còn lấy ra những thứ kia cho Điền Thất nhìn thử một chút.
Điền Thất ngoan ngoãn nếm thử một miếng, bình thường bất kể cậu ăn cái gì, cũng sẽ khen Lưu Diệp một câu, lần này thế mà cậu không có, ngược lại cau mày nói: “Cái mùi này...”
Lưu Diệp buồn bực nhìn cậu một chút, vội vàng nếm thử một miếng, nhưng ăn ngon lắm mà, mùi vị siêu cấp chính tông.
Cô buồn bực gãi gãi đầu, quả nhiên khẩu vị của người ở thế giới toàn nam cũng không giống trước kia, cô còn cho rằng loại hương vị chua cay này sẽ được hoan nghênh chứ.
Cô lại thử mấy loại, đều để Điền Thất thử một chút, rốt cuộc cuối cùng cũng chọn ra vài món vô cùng đơn giản.
Nhìn dáng vẻ nỗ lực của Lưu Diệp, Điền Thất cho rằng cô vẫn còn không vui, đang muốn khuyên cô mấy câu, vậy mà Lưu Diệp đã vô cùng lạc quan nói đến kế hoạch ngày hôm sau.
“Ngày mai tôi muốn đi mua một cái xe đẩy nhỏ, tôi nhớ ở khu người nghèo có xe đẩy bán đồ ăn vặt, nếu chỗ này không được người ta chào đón, vậy thì chúng ta đẩy xe thức ăn ra ngoài bán thì sao?”
Lưu Diệp nói được là làm được, ngày hôm sau tức thực hiện ý tưởng một phút cũng không để lỡ, cô cũng không sợ khổ cực, sáng sớm đã mang theo Điền Thất đi mua xe đẩy nhỏ.
Lúc mua thì gặp được một người quen.
Cô không ngờ ở nơi này lại có thể đụng phải Hoàn Thiểu Hàng, chỉ là cô lập tức hiểu ra, Hoàn Thiểu Hàng là người bán thức ăn mà, không ở đây thì ở đâu chứ.
Địa phương bán thực phẩm với giá phải chăng, dĩ nhiên là nơi hắn thường đi nhất.
Cô vốn muốn xem như không nhìn thấy, nhưng tên Hoàn Thiểu Hàng có lỗ mũi chó, lại có thể dùng lỗ mũi ngửi được mùi của cô, hơn nữa vừa thấy cô liền bất ngờ sán tới không ngừng hít ngửi.
Lưu Diệp buồn bực nói thẳng: “Này này, tôi với anh có thể xem như không quen biết được không.”
Hoàn Thiểu Hàng đâu có chịu nghe, ở đó hi hi ha ha nói: “Ôi chao, Lưu Diệp, cậu đừng có giận, lần trước cậu gây ra họa lớn quá, nếu có thể cứu cậu thì tôi đã sớm cứu rồi... Đang trách tôi không để ý đến cậu à...”
Dáng vẻ ghé sát vào người cô hít lấy hít để kia, chẳng khác gì hít ma túy, ngây ngất say sưa quá nhỉ.
Lưu Diệp bị hắn làm buồn nôn quá chừng, vội vàng vừa tránh vừa nói: “Anh làm cái gì vậy, ôi trời, mau đem cái lỗ mũi tránh ra chỗ khác đi!!!”
Hoàn Thiểu Hàng vẫn còn dán vào trước mặt cô, vừa ngửi vừa buồn bực lẩm bẩm: “Mùi trên người cậu kỳ quái quá, càng ngửi càng thấy thích.”
“Có cái gì mà thích chứ!!!” Lưu Diệp tức giận đẩy đầu hắn ra, cắn răng nghiến lợi: “Anh đừng có làm phiền tôi nữa... Tôi tới đây có việc quan trọng.”
Không ngờ sau khi nói xong, tên Hoàn Thiểu Hàng này lại lấy dáng vẻ thương nhân bám lấy cô, không ngừng hỏi cô muốn làm việc quan trọng gì.
Hơn nữa chờ cô nói xong, Hoàn Thiểu Hàng không nói hai lời liền bắt đầu giúp cô thu xếp, hơn nữa Lưu Diệp phát hiện Hoàn Thiểu Hàng lấy được xe với rất thấp, ngay cả giá thức ăn cũng ưu đãi hơn nơi khác không ít.
Mặc dù con người Hoàn Thiểu Hàng rất buồn nôn, nhưng mà mọi người đều là người làm ăn, lại nói thức ăn mà Hoàn Thiểu Hàng cung cấp, cô cũng đã từng thấy, chất lượng đều tốt, dù sao cũng chỉ là đưa thức ăn mà thôi, không có giao thiệp gì khác, Lưu Diệp chỉ hơi do dự một chút, sau đó ký vào hợp đồng.
Còn dư lại chính là trở về chuẩn bị thôi.
Cô vốn cho rằng dã thú không đồng ý chứ, không ngờ chuyện này lại đặc biệt thuận lợi, đợi khi cô trở về, đã nhìn thấy tên dã thú cao to lực lưỡng đang ngồi trước cửa tiệm của cô.
Bộ dáng mắm môi mắm lại kia, giống như người khác thiếu tiền hắn vậy, rõ ràng là hắn đang không một xu dính túi.
Cô cười cười mở cửa, vừa lẩm bẩm: “A, không sợ cửa tiệm tôi sắp đóng cửa à.” Vừa để dã thú đi vào.
Dù sao cũng không phải là phòng ngủ, chỉ là ở phòng bếp mà thôi.
Cô nói những việc cần dùng nhiều sức với dã thú, sau đó nhìn chằm chằm vào bàn tay và gương mặt hắn, cảm thấy phải vệ sinh xong mới để dã thú làm việc.
Tên dã thú này làm việc ngược lại coi như đáng tin.
Đúng lúc có rất nhiều việc phải làm, phải chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, cô mua đồ để làm thịt nướng, còn phải chẻ rất nhiều que.
Sau một ngày bận rộn như vậy, thật ra thì ý tưởng ban đầu của cô là, chỉ cần cho dã thú chút đồ ăn là được.
Nhưng bây giờ ở chung với dã thú suốt một ngày, người này bên ngoài chỉ hơi độc miệng một chút, nhìn chung lại, thật ra thì vô cùng chịu khó.
Lúc này chỉ cho người ta một chút đồ ăn, dường như có chút quá mức.
Lưu Diệp liền giữ dã thú lại ăn cơm với cô và Điền Thất.
Chỉ là đến tối, khẳng định không thể giữ người như vậy ở nhà, dù sao hắn cũng là người xa lạ, hơn nữa còn từng đấm bốc, lòng người khó dò ai biết nhân phẩm thế nào thứ?
Lưu Diệp liền để dã thú đi, còn cô và Điền Thất thu dọn một chút rồi đi ngủ.
Nào biết ngày hôm sau vừa mở cửa, Lưu Diệp đã nhìn thấy tên dã thú kia lại có thể ngủ trước cửa nhà cô.
Cô có chút không đành lòng, chỉ là giá trị vũ lực của cô và Điền Thất thấp như vậy, trước khi còn chưa thân quen, cô nhất định không dám để dã thú đi vào nghỉ ngơi.
Chờ đến buổi tối, cô lấy cho dã thú một tấm thảm, để cho hắn có cái mà đắp.
Người này đúng là rất có ý tứ, từ trước tới nay không biết nói lời cám ơn.
Giống như không biết đối mặt với lòng tốt của người khác như thế nào, thời điểm anh cho hắn đồ, chăm sóc hắn, xem hắn thích ăn món gì, cố ý đến gần hắn, hắn đều mang một gương mặt đề phòng.
Lưu Diệp chưa từng gặp phải một người như vậy, cả người đều mang gai nhím.
Dần dần cô sinh lòng hiếu kì với trận đấu cuối cùng kia, hoài nghi có phải dã thú bị ai đó hãm hại hay không.
Có điều mặc kệ cô nói bóng nói gió thế nào, tên dã thú này cũng không chịu thổ lộ nửa phần, lần nào cũng trầm mặc không nói.
Chỉ là sau khi dần dần quen thuộc, Lưu Diệp phát hiện, ngoại trừ lôi kéo chứ không nói chuyện bên ngoài, tên dã thú này làm bảo vệ giữ nhà, giúp đỡ những việc nặng nhọc cũng không tệ lắm.
Hơn nữa gần đây buôn bán cuối cùng cũng coi như có chút khởi sắc, ít nhất đồ ăn cô đẩy ra ngoài đều có thể bán được một chút.
Hơn nữa đẩy càng xa bán được càng nhiều, chẳng qua Điền Thất không thể đứng dưới ánh nắng mặt trời suốt, một mình cô lại không đẩy được, cuối cùng đành kêu dã thú cùng mình đẩy xe.
Sức lực dã thú thật lớn, mặc dù không kinh khủng như đám người Khương Nhiên, nhưng so với sức của người bình thường mà nói, tuyệt đối là sức lực vượt trội.
Chẳng qua bây giờ hình tượng dã thú không được tốt, đừng thấy trước kia cao cao to to nhìn rất anh tuấn, nhưng bây giờ, hai cái răng cửa không còn, há miệng chính là hai lỗ thủng.
Không biết là bị đánh rơi hay thế nào, dù sao nhìn dáng vẻ khốc bá suất* của hắn như vậy, hết lần này tới lần khác nói lời còn không cản được gió, lúc nói tôi biết rồi, giống như nói tôi chết rồi vậy.
*Khốc bá suất: Cool ngầu, bá đạo, đẹp trai ^^
Lưu Diệp lần nào nghe thấy cũng muốn cười.
Cho nên có một ngày xe đẩy của bọn họ ra ngoài rao hàng, đi ngang qua một phòng khám răng, Lưu Diệp bỗng nhiên lôi dã thú vào.
Thời gian này cô cũng chưa phát tiền lương cho dã thú, chi bằng thừa cơ hội này làm cho hắn hai cái răng cửa, ít nhất thì nhìn cũng đẹp mắt hơn, ăn cơm cũng dễ hơn một chút.
Kết quả dã thú sống chết không chịu làm, còn ở đó la hét mấy ngày nữa là có thể tốt lên, không cần cô trông nom.
Lưu Diệp nào có chịu tin, người này cho rằng mình vẫn đang còn răng sữa à.
Lưu Diệp qua thì dịu dịu dàng dàng, nhưng đến lúc cần thì sẽ vô cũng cố chấp, ở đó túm cổ tay dã thú dắt vào trong, vóc dáng dã thú cao như vậy, nếu là trước kia thì tuyệt đối sẽ hất cổ tay ra, bỏ rơi Lưu Diệp qua một bên.
Nhưng thời điểm này bị bàn tay nho nhỏ kia lôi lôi kéo kéo, làm hắn không thể không cúi đầu, thế nhưng hắn lại như bị cái gì đó kẹp chặt, kiểu gì cũng không nâng nổi cổ tay, chỉ cảm thấy nhiệt độ đôi tay kia vô cùng cao, còn có nhiệt độ từ trên bàn tay kia truyền đến, hơn nữa mùi kia cũng càng ngày càng đậm hơn, cái loại hương vị làm cho hắn cảm thấy say mê vô cùng... Đang từ trên người Lưu Diệp truyền tới...
Hắn chưa từng ngửi được mùi hương đó, không giống mùi của những người đàn ông khác, cũng không phải là mùi thơm của hoa, nhưng so với hoa còn làm người ta yêu thích hơn nhiều.
Gần đây Lưu Diệp ở cùng một chỗ với Điền Thất, rất có tác phong của trưởng bối, hơn nữa cô cũng được coi là ông chủ đấy, cho nhân viên chút phúc lợi cũng là việc nên làm.
Sau khi đi vào phòng khám, cô vung tay lên để cho bác sĩ khám cho nhân viên của cô.
Kết quả sau khi bác sĩ xem xong, lại giống như xem không hiểu, tháo mắt kính xuống, dùng sức xoa xoa, nhìn một lần nữa, cuối cùng nghiêng đầu mà nói: “Cái này không cần phải làm nữa... Có phải cậu trồng răng không, dùng kỹ thuật trồng răng mới nhất, tôi từng nghe về loại kỹ thuật này, có thể thông qua hợp chất khiến hàm răng mọc ra lần nữa.”
“Hả?” Lưu Diệp cũng ngây ngẩn cả người, hàm răng cũng có thể cắm vào sao? Còn cái hợp chất kia có cần khoa trương như vậy không?
Cô tò mò vô cùng, vội vàng vươn tay sờ vào lợi của dã thú, nhẹ nhàng vuốt.
Quả nhiên ở vị trí lợi cảm thấy cảm giác rất gai tay, giống như có hàm răng đang mọc ra ngoài...
Cô kinh ngạc vô cùng, lại vội vàng cúi người xuống, để dã thú há miệng lớn hơn một chút, cũng không biết tại sao khi mình đến gần, lại phát hiện mặt dã thú vọt một cái đỏ rực.
Cô nghĩ dã thú đang khẩn trương, vội vàng an ủi hắn: “Tôi xem một chút thôi, chỉ là anh đây là xảy ra chuyện gì vậy, không phải len lén chạy đi trồng răng chứ, làm tôi mất công lo lắng cho anh?”
Hơn nữa tên dã thú này cũng nhát gan quá đi, nhìn hắn cao to lực lưỡng như vậy, cô chỉ vươn tay sờ vào lợi hắn một cái, vậy mà hắn lại khẩn trương đến nỗi cả người cứng ngắc, có cần phải khoa trương như vậy không?
Chờ khi hai người ra khỏi phòng khám, dã thú vẫn mang bộ dạng đó, chỉ là đỡ hơn lúc trước một chút.
Còn như khoe khoang nói với cô: “Đã nói cậu không cần phải để ý đến tôi rồi, từ nhỏ tôi đã như vậy, mặc kệ bị thương nặng thế nào đi nữa, không cần quan tâm đến nó, qua một thời gian là tốt lên rồi.”
Lưu Diệp liếc hắn một cái, người này chả khác nào Quái Ngưu, thật sự không biết loại chuyện như vậy tốt cái lông gì mà đem ra khoe, cô cũng liền hơi cau mày dặn dò: “Dù là như vậy, cũng phải chú ý đừng để bị thương, đừng có mà ỉ vào năng lực tự lành mà không quan tâm đến bản thân.”
Lưu Diệp cũng muốn hỏi người này một chút, hắn lớn lên thế nào, bị thương cũng không thèm quan tâm, hắn có thể sống đến bây giờ toàn dựa vào làm chó săn à!
Nhìn dáng vẻ hả hê của những người đó, cô 囧không biết nên nói gì, sóng điện não của cô và bọn họ không ở trên cùng một đường thẳng, thật sự không có cách nào sinh ra cộng hưởng...
Còn có chiếc váy công chúa này, thật sự siêu siêu siêu đẹp luôn mà!
Cô cầm lấy đi vào trong phòng nhìn một chút, thiếu chút nữa là rơi nước mắt, mới đầu cô còn lo lắng là mấy thứ buồn nôn dung tục chứ... Kết quả mở ra xem, mẹ nó, lại là một thứ vô cùng xinh đẹp tinh sảo như thế này!
Mặc thứ này lên người thì muốn không xinh đẹp cũng không được á!
Sau khi cô mặc lên thì soi vào chiếc gương trong phòng tắm, thật sự là không nhìn ra khuyết điểm nào, vừa trong sáng, vừa khí chất, đường viền hoa cũng không dung tục, nhất là chất vải hoàn hảo đến nổ tung!
Cô lớn như vậy, vì sao xuyên đến nơi này mới có thể được mặc một bộ quần áo tốt như vậy chứ!
Vấn đề duy nhất chính là dưới chân nếu đi một đôi giày cao gót thì càng hoàn hảo hơn.
Bây giờ mình đi một đôi giày vải lớn cảm thấy không ra ngô ra khoai gì cả, gần như là phá hỏng bộ váy này.
Đợi chút, bộ dạng bây giờ của cô không phải thứ đối phương muốn!
Lưu Diệp vội vàng điều chỉnh lại thái độ, soi gương méo mũi lé mắt muốn làm ra dáng vẻ uất ức.
Nhưng này chiếc váy này thật sự đẹp vô cùng, cô không nhịn được lại sờ sờ váy, còn tiện thểxoay một vòng hoàn hảo.
Đợi khi ra ngoài, bị tình thế ép buộc, cô vội vàng làm ra vẻ đáng thương chịu uất ức.
Vì khi vậy đợi khi cô đi ra, mấy tên quân đoàn hai kia nhìn thấy một tiểu tử nhỏ gầy từ bên trong chầm rì rì đi ra, thần kỳ là vốn bình thường liếc nhìn người này một cái đã cảm thấy thật khó chịu, lúc này sau khi mặc chiếc váy kia vào, lại có một loại cảm giác rất quái lạ.
Nhất là khi tên kia giương mắt lên thì cặp mắt nước kia ươn ướt như động vật nhỏ, cẩn thận nhìn bọn họ...
Tất cả mọi người đều cảm thấy lồng ngực kéo căng.
Không phải dáng vẻ xinh đẹp cỡ nào, nếu so với cô thì bộ dạng của thập đại phụ nữ bình chọn trên ti vi thì còn lộng lẫy xinh đẹp hơn nhiều, động tác của cô cũng không khoa trương, thậm chí là hèn nhá, thận trọng đứng đó, nửa bước cũng không dám bước.
Nhưng cảm giác lại không giống nhau, bỗng nhiên cảm thấy bắt nạt người như vậy rất quá đáng.
Thật mẹ nó tà môn mà!!
Nhất thời bọn họ cũng quên chuyện bắt cô phải nhảy múa, ngược lại Lưu Diệp lại rất tự giác bắt đầu nhảy.
Cô đâu có biết nhảy múa gì chứ, điệu nhảy duy nhất biết chính là thủ ngữ học được nhân dịp kỷ niệm thành lập trường thời đại học nhảy, động tác kia rất nhẹ, cũng không khoa trương.
Cô nhảy rất nghiêm túc, chỉ là khẳng định động tác trông rất ngu, ban đầu ngày kỷ niệm thành lập trường, tổ tiết mục của bọn họ được bầu chọn là một trong những tiết mục nhàm chán nhất.
Chỉ là những người kia bị làm sao vậy, nhìn cái gì mà mắt cũng không chớp thế?!
Cô căng thẳng đến mức tay chân cứng ngắc, dáng vẻ hoảng sợ cẩn thận kia, chẳng khác gì động vật nhỏ lông xù quanh quẩn vòng quanh.
Nhưng mới nhảy được một nửa, cô chợt nghe thấy giọng nói từ một nơi không xa truyền tới.
Giọng nói lạnh lẽo không hề có nhiệt độ: “Cậu không có tự ái à?”
Lưu Diệp lắp bắp kinh hãi, dừng động tác ngẩng đầu lên, thấy không biết Quan Chỉ đã tới từ lúc nào.
Diện mạo Quan Chỉ rất đẹp, hơn nữa còn là loại xinh đẹp trung tính, chnhìn qua còn đẹp hơn cả phụ nữ.
Lưu Diệp không biết có phải dáng vẻ mình bây giờ, kích thích dây thần kinh của hắn hay không, dù thế nào đi nữa thì ánh mắt hắn rất trầm, giống như hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Quan Chỉ nhanh chóng đi tới trước mặt cô, mở miệng khiển trách: “Năng lực của con người không quyết định dựa vào bề ngoài, sự tôn trọng cũng không phải do người khác bố thí, mà là dựa vào bản thân tự tranh thủ. Tôi mặc kệ sinh hoạt trước kia của cậu thế nào, nhưng nếu đã vào đội ngũ của tôi, cậu phải đường đường chính chính làm một nam tử hán cho tôi!”
Bồ.CôngAnh~di.ễ.n.đ.à.nl.ê.q.úy.đ.ôn
Ánh mắt Quan Chỉ như điện, sau đó lớn tiếng quát: “Biết bản thân là ai không? Biết bản thân muốn cái gì không, nói cho tôi biết! Nói hết những thứ cậu muốn ra!”
”Tôi... Tôi!!” Lưu Diệp sợ hết hồn, không biết Quan Chỉ như cắn thuốc lắc là vì cái gì...
Cô đần độn sững sờ chết cứng, đang do dự không biết làm sao.
Nhưng Quan Chỉ cũng không chịu bỏ qua cho cô, không ngừng khích lệ cô: “Nhuệ khí của cậu đâu? Có phải đàn ông không? Có muốn làm đàn ông không? Chẳng lẽ cậu vẫn muốn bị bọn họ coi rẻ sao? Cứ nhẫn nhục chịu đựng sống một cách uất ức như vậy?”
Cô làm sao lại nghĩ...
”Nói cho tôi biết, cậu muốn cái gì?”
Lưu Diệp đại khái cũng biết mơ ước của mình, cô dè đặt trả lời: “Tôi muốn, muốn làm một đầu bếp, dựa vào chính mình để sống... Dựa vào tay nghề kiếm cơm...”
”Nói lớn lên!”
”Tôi muốn làm một đầu bếp, tôi muốn dựa vào chính sức lao động của mình để kiếm sống! Không cần dựa dẫm vào ai cả!!!”
”Nói lớn hơn chút nữa!”
”Tôi... Tôi... Không muốn bị người khác bắt nạt, bị người tôi cười nhạo!!” Cuối cùng cô cũng hô lên, cô vẫn cẩn thận, luôn cẩn thận từng ly từng tí, vẫn luôn cố gắng tránh né... Lại có một số người thật quá đáng!
Cô dùng sức nói: “Tôi!! Tôi muốn một cuộc sống độc lập, tôi không muốn lệ thuộc vào bất cứ ai!! Tôi muốn sống như một con người! Tôi... Tôi phải để cho những người cười nhạo tôi biết, tôi không phải là thứ người gặp người bắt nạt! Tôi cũng có tôn nghiêm!”
Cho dù đang ở thế giới này, cô cũng phải cố gắng sống tiếp!
Đúng vậy!!
Thật ra thì cô vẫn luôn hiểu!!
Chỉ là cô không dám suy nghĩ như vậy, điều duy nhất cô có thể làm chính là tránh né, tránh né!!!
Bất kể là ở thế giới gì, bị cha mẹ nói nuôi con gái chỉ uổng công, bị người ta cười nhạo!
Nhưng trong lòng cô vẫn luôn hiểu, mình không phải là vật lệ thuộc vào bất cứ ai!!!
Cô phải làm một người độc lập!
Cho nên mới luôn trốn tránh, rất sợ bị người ta phát hiện mang đi nghiên cứu.
Dù là loại độc lập này rất uất ức, rất vô dụng, nhưng vẫn muốn sống dựa vào chính mình, tự mình sống ngày qua...
Quan Chỉ thu lại lửa giận, từ từ đi tới trước mặt cô.
Cô tức giận thở hổn hển, ngực không ngừng phập phồng.
Quan Chỉ luôn luôn tỉnh táo lúc này cũng kích động, dùng sức vỗ bả vai của cô, làm cô thiếu chút nữa thì đau sốc hông, sau đó cô nghe thấy Quan Chỉ tuyên bố với những tên khốn kiếp xung quanh: “Tôi mặc kệ các người có ý kiến gì, nhưng nếu cậu ta đã là người của quân đoàn một chúng tôi, cho dù cậu ta là phế vật, tôi cũng có thể luyện được cậu ta!”
Hắn ngừng lại một chút, giống như để cô yên tâm nói cho cô: “Hơn nữa tôi sẽ tự mình huấn luyện cậu, biến cậu thành một nam tử hán không thua kém bất cứ ai... Tôi nói là làm...”
Hắn nhìn Lưu Diệp với ánh mắt hứa hẹn.
Lưu Diệp vốn còn kích động, nhưng cái này hình như không đúng chỗ nào rồi...
Quả nhiên ngày hôm sau cô biết mình rớt xuống hố.
Ngày hôm sau còn chưa huấn luyện thể năng, Quan Chỉ đã cho người ta mang thuốc tăng hooc-môn tới.
Từng hộp từng hộp bày la liệt.
Người đưa đồ còn rất nghiêm túc giảng giải: “Nhất định phải uống đúng hạn, trong khi uống mà có cảm giác không thoải mái thì phải nhanh chóng đến phòng y tế để kiểm tra, dưới tình huống bình thường, uống đến hộp thứ hai là râu ria có thể mọc ra lần nữa rồi.”
Lưu Diệp tuyệt đối trợn tròn mắt, người kia lại dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với cô: “Bây giờ cậu còn trẻ, vẫn còn kịp sửa chữa lại, nếu để mấy năm nữa thì hầu kết cũng chưa chắc mọc ra được, cho nên phải quý trọng cơ hội này.”
Lúc này Lưu Diệp mới biết Quan Chỉ thật sự muốn chỉnh cô thành đàn ông đích thực.
Cũng không phải cô phản đối những thứ kia, biện pháp che giấu tốt nhất chính là biến mình thành một Tiểu Hồ Tử, sau đó trà trộn vào một đám râu ria.
Chỉ là vừa nghĩ tới mình mọc đầy râu, cô đã không thể quyết tâm xuống tay được, bình thường lông mày mà mọc lung tung, cô đã muốn nhổ hết đi rồi, bây giờ nếu để mình biến thành một con gấu đen, cô cảm thấy còn không bằng chết luôn đi cho xong.
Đống thuốc kia cô cứ để đó không động vào.
Ngược lại những thứ khác cô lại hăng hái bừng bừng, đặc biệt muốn học hỏi.
Năm đó ở đại học cô có học qua một khóa học phòng thân cho con gái, hiện tại đã có người muốn dạy cô, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Hơn nữa trừ những thứ bên ngoài, còn có những buổi học về tránh né truy bắt thế nào, che giấu mình ra sao, nhất định chính là đặc biệt thiết kế cho cô.
Cô vẫn luôn vô cùng lo lắng thân phận của mình sẽ bị đưa ra ánh sáng.
Hiện tại đã có cơ hội học được kỹ xảo ẩn núp phòng thân, như vậy có chịu một chút khổ cũng không sao cả.
Lưu Diệp là người rất nỗ lực.
Cứ như thế, Lưu Diệp nghiêm túc nỗ lực học tập mấy ngày, ngày đó lúc Quan Chỉ từ đại sảnh đi ra, đã nhìn thấy Lưu Diệp ở trong sân vừa dạng chân vừa xoay bước, bộ dáng kia giống như con thỏ đang nhảy loạn khắp nơi, tất cả các lỗi đều mắc phải, duy chỉ có không có làm đối diện một lần.
Bồ.CôngAnh~di.ễ.n.đ.à.nl.ê.q.úy.đ.ôn
Chẳng khác nào một quyển bách khoa toàn thư những lỗi sai không nên mắc phải.
Làm bản sao cũng có thể trực tiếp giới thiệu những điều không thể làm cho giới học viện tiếp theo.
Quan Chỉ nhíu mày, hít vào một hơi, gần đây hắn vẫn luân tôi luyện Lưu Diệp, bất kể là động tác hay điểm mấu chốt.
Hắn có thể hiểu Lưu Diệp cố gắng, nhưng có một số người trời sinh chính là phế vật.
Nhất là phế vật trăm năm kỳ tài thành như vậy, cố tình để cho hắn cho đụng phải.
Chờ khi đến gần nghe thấy cô lẩm bẩm: “Duỗi chân trái, uốn gối, dùng sức, tập trung hết sức lực vào mũi chân, chân phải ổn định! Đúng!! Chính là như vậy, Lưu Diệp mày thật giỏi!! Mày thật lợi hại!!”
Kết quả bước quá lớn, lại không dừng chân, chờ khi Quan Chỉ đi qua, chỉ thấy Lưu Diệp trượt chân, cả người nghiêng ngả ngã xuống đất.
Song người này có chút kiên nhẫn, lại có thể nhanh chóng đứng lên, còn cười hì hì phủi phủi bụi đất trên người, tiếp tục khắc khổ học.
Lười còn có thể cứu, chăm chỉ mà vẫn thành ra như vậy... Thật là một chút pháp cũng không có.
Quan Chỉ bất đắc dĩ thở dài, lạnh nhạt mở miệng nói: “Cậu luyện từ sớm à.”
”Đúng vậy!!” Lưu Diệp cười nói: “Đội trưởng, hôm nay có huấn luyện tránh thoát khỏi truy đuổi không, ở trong ngõ hẻm cắt đuôi người theo dõi, tôi đều muốn học...”
Kết quả Quan Chỉ không nói gì, chỉ gật đầu nói: “Rất tốt, cậu cứ tiếp tục học đi...”
Quan Chỉ thật sự thấy hơi thương hại tên phế vậy này, rõ ràng đã cố gắng như vậy, nhưng khó chống lại chân ngắn hơi sức nhỏ, hơn nữa bất kể thế nào ngộ tính cũng kém nửa đoạn.
Đã như vậy rồi, tên Lưu Diệp này còn có thể cảm thấy mình rất tốt, đây mới thật sự là một loại kỳ ba đích thực!
Kỳ ba: Dùng để miêu tả những người kỳ lạ, hiếm có trên thế giới, mang ý mỉa mai và trêu chọc.
Sau này Quan Chỉ không để ý đến cô nữa, mỗi lần Lưu Diệp đi qua xin chỉ bảo, Quan Chỉ luôn mang dáng vẻ cậu làm rất khá, tiếp tục cố gắng.
Lưu Diệp cảm thấy không giải thích được, rõ ràng những động tác kia cô đều học được mà, cô cảm thấy mình làm vô cùng tốt.
Cũng không biết tại sao, rõ ràng cô cố gắng rèn luyện như vậy, lượng cơm ăn cũng tăng gấp đôi so với trước, rõ ràng là muốn rèn luyện bản thân trở nên lợi hại một chút, nhìn cho có giá trị vũ lực.
Kết quả bắp thịt không thêm được tí nào, bộ ngực bánh bao nhỏ lại không biết từ khi nào đột nhiên tăng mạnh biến thành bánh màn thầu cỡ trung...
Màn thầu không có nhân và to hơn bánh bao.
Có cần phải ngược đời như vậy không hả?
Lúc muốn mi trở nên hùng vĩ, thì mi lại không si nhê tí nào!
Bây giờ ta không muốn mi!
Mi... Mi lại đi tìm cảm giác tồn tại à!!!
Trước kia cô lấy vải quấn ngực thì còn có thể che dấu được, bây giờ căn bản không đè xuống nổi.
Hơn nữa cái mông cũng vểnh lên.
Cô phát hiện gần đây rèn luyện, chợt biến cô từ miếng cá dẹp thành hình Tiểu S.
Cô nghi ngờ có phải có vài động tác cô làm quá lớn hay không, buổi tối cô phải đến bãi tập luyện tập tiếp.
Đúng lúc quân đoàn hai của Sở Linh cũng đang ở bãi tập, chỉ là những người đó không giống cô, đang chơi một thứ giống như bóng rổ.
Lúc cô đi qua, tên Sở Linh kia nhất định là cố ý, ném bóng về phía cô, sau khi thấy cô sợ hãi kêu lên, thì hắn còn có thể cười ha ha.
Cô thật sự thấy những người đó rất phiền, liền tìm một góc, bắt đầu luyện tập động tác đá chân với những dụng cụ kia.
Kết quả luyện một chút, đám người Sở Linh liền đến vây quanh.
Hơn nữa những người đó còn rất đáng ghét, cô vừa làm sai thì bọn họ liền vỗ tay huýt sáo.
Hơn nữa có phải tên Sở Linh kia có tật xấu hay không vậy, có lúc cắn răng nghiến lợi nhìn cô, giống như muốn cắn cô một cái mới hả giận, có lúc lại nhìn chằm chằm vào mặt của cô mà ngẩn người, hiện tại cô đang luyện tập, liền cảm thấy Sở Linh vẫn đang ngó chừng cô.
Ánh mắt đó cũng quá trắng trợn rồi.
Làm cả người cô dựng hết lông măng.
Cô cũng không hiểu đối phương có ý gì, cho dù cô từng xâm phạm Khương Nhiên, thì người trong cuộc cũng đã không để ý rồi, những người này còn bám theo không buông làm gì vậy, cô cũng đâu có xâm phạm bọn họ, có cần phải chơi đùa như vậy không.
Cô không có thân hình cao lớn như những người đó, chân lại càng ngắn hơn một đoạn, sau khi đá chân ra thì căn bản không với tới những dụng cụ kia.
Thật vất vả làm ra một cú đá hoàn mỹ, kết quả khi thu chân lại liền ngã như chó gặm bùn.
Sau khi những người đó thấy thì cười nghiêng ngả.
Lưu Diệp vừa thẹn vừa cáu, nhưng không hề dừng động tác lại, vẫn nỗ lực luyện tập như cũ, dần dần bọn họ cũng không cười cô nữa.
Cảm xúc có thể lây nhiễm, mặc kệ là động tác khó coi, không đúng tiêu chuẩn bao nhiêu, nhưng cái loại cảm giác tôi đang rất cố gắng tôi rất nghiêm túc đó, vẫn đủ để dao động lòng người.
Dần dần những người đó thu lại nụ cười, lại nói tên Lưu Diệp này cả người đều hỏng bét, động tác một cái cũng không đúng, mở miệng lại không biết phê bình thế nào.
Dần dần những người đó tản đi, ngược lại Sở Linh vẫn không đi, nhìn còn đặc biệt chuyên chú, quả thật mắt cũng không hề nháy một cái.
Trong lúc đó có một lần cô lại ngã xuống, Sở Linh còn bỗng nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi tới bên cạnh cô, có lẽ là muốn đỡ cô.
Nhưng động tác của cô rất nhanh, đã sớm tự mình đứng dậy.
Nhìn Sở Linh đứng bên cạnh, cô mang vẻ mặt phòng bị liền kêu ôi một tiếng.
Sở Linh cũng bị động tác của mình làm kinh hãi, song hắn nhanh chóng sa sầm mặt chất vấn cô: “Không phải cậu muốn làm đầu bếp à, bây giờ cậu đá chân thì có ích lợi gì, cậu không muốn tìm một cơ hội luyện tập tay nghề sao?”
Lưu Diệp không hiểu hắn có ý gì, toàn thân phòng bị.
Ngược lại Sở Linh rất quen thuộc, nắm lấy cánh tay kéo cô về phía phòng bếp.
Lưu Diệp bị hắn kéo rất khó chịu, thế nhưng nơi này sản sinh ra đầy Đại Lực Vương, cô căn bản không nhúc nhích được.
Hơn nữa câu nói tiếp theo của Sở Linh, cũng làm cho cô rất căng thẳng, hắn nắm cổ tay của cô, ở đó cau mày hỏi cô: “Cổ tay của cậu sao lại mảnh mai như vậy, cậu không uống thuốc à, sao mà đã qua nhiều ngày rồi, da cậu vẫn trắng như thế, có phải liều lượng thuốc quá ít không... Bản thân cậu có biết trắng nõn như cậu làm cho người ta thấy rất không được tự nhiên không?! Đúng rồi, giày dưới chân cậu quá lớn à, tôi thấy nhiều lần cậu đá chân thiếu chút nữa thì văng cả giày ra... Đúng rồi, có một nơi có lẽ sẽ có giày vừa với cậu...”
Bồ.CôngAnh~di.ễ.n.đ.à.nl.ê.q.úy.đ.ôn
Nói xong Sở Linh không nói lời nào liền lôi cô đến một tòa nhà mái vòm.
Gần đây cô vẫn luôn đàng hoàng thành thật, cũng không dám đi loạn, cái tòa nhà đó ngược lại từng cô thấy, nhưng cứ có cảm giác lối kiến trúc chỗ đó dường như không hợp với những nơi khác.
Hiện tại vừa thấy mình lại bị dẫn đi chạy loạn, cô cũng rất lo lắng, rất sợ mình sẽ thấy cái gì không tầm thường.
Nhưng sau khi tiến vào, cô bỗng chốc bị đồ vật bên trong làm sững sờ.
Chỗ kia rất lớn, bên trong trưng bày rất nhiều vật phẩm giống như một viện bảo tàng, cô nhìn qua một chút, đều các loại trang sức quần áo.
Đi vào trong nữa còn có nhiều gian phòng khác nhau, hơn nữa những vật phẩm kia đều là những thứ dành riêng cho phụ nữ.
Thấy cô hiếu kỳ như vậy, Sở Linh liền giải thích cho cô: “Đây là Hạ cung, thủ lĩnh đời trước biết Eve sắp thành công, liền vội vàng tìm người xây nên địa phương như vậy, đồ vật bên trong đều là hắn vơ vét từ khắp nơi mang về, đúng rồi, bộ váy lần trước đưa cho cậu, chính là lấy từ nơi này...”
Sở Linh dẫn cô xem mấy căn phòng, vật phẩm bên trong rất nhiều, trang sức quần áo xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi... Vật phẩm giá trị liên thành...
Người kia hẳn là rất thích Eve, vào lúc thí nghiệm còn chưa thành công, đã tràn đầy mong đợi xây dựng nên cái trụ sở so với vàng bạc còn xa hoa hơn này.
Lưu Diệp tự nhiên nhớ lại gương mặt Khương Nhiên, mặc dù là đời trước của Khương Nhiên, nhưng trong gien thì không thay đổi được.
Chỉ là thấy được tất cả vật phẩm, Lưu Diệp lại cảm thấy kỳ quái, vừa có quần áo vừa có đồ trang sức, nhưng vì cái gì lại cô đơn không có ở chỗ chứ?
Cô vừa muốn hỏi, liền nghe Sở Linh nói: “Còn có chỗ ở này, lúc ấy cũng là xuống Đại Lực Khí.”
Hắn chỉ cho Lưu Diệp xem một căn phòng toàn bộ đều làm bằng thủy tinh.
Cô kinh ngạc liền oa một tiếng, cô còn tưởng rằng đây là tủ trưng bày chứ, không ngờ lại là phòng ngủ?!
Bên trong còn có một chiếc giượng đặt ở chính giữa.
Cô buồn bực nhìn, lại nghe Sở Linh tiếp tục nói: “Vì đề phòng Eve bị trộm, trụ sở này được theo dõi /, đúng rồi, còn có đồ vật bên trong đều không có tính nguy hiểm, cậu sờ thử tấm thủy tinh này mà xem, nhìn rất cứng, nhưng thật ra nếu đụng vào, bên dưới lớp thủy tinh sẽ nhanh chóng bắn ra một nệm hơi cực lớn, có thể phòng ngừa Eve bị thương...”
Ngón tay Lưu Diệp vuốt cánh cửa thủy tinh lạnh như băng, hơn nửa ngày sau mới nói: “Nhưng Eve ở bên trong có vui vẻ không? Làm gì cũng bị người khác theo dõi, một chút tự do cũng không có...”
Sở Linh căn bản không chú ý tới mình đã dọa tới Lưu Diệp, còn tại đứng đó ngu ngốc trả lời: “Cái đó không quan trọng, chỉ cần chúng tôi có thể bảo vệ cô ấy là được rồi, lại nói chức năng chủ yếu nhất của Eve không phải là kéo dài sinh mạng ư, phục chế ra nhiều Eve hơn, sau đó cùng thủ lĩnh của chúng tôi sinh ra những đứa bé khỏe mạnh.”
Lưu Diệp không lên tiếng, nhưng trong lòng đã ra quyết định, có thể uống thuốc thì cứ uống thuốc đi, thật mẹ nó!
Mọc râu ria thì sao, dù sao cũng hơn bị nhốt ở nơi này làm công cụ sinh con cho người ta!
Còn có tên Khương Nhiên kia, trước đó cô còn cảm thấy anh ta là người tốt! Bây giờ nhìn lại, cô là tránh được bao xa thì tránh!