Theo tiếng gõ, vũ nữ thân mặc sa đỏ, khoan thai bày ra vòng eo dẻo dai, uyển chuyển khiêu vũ.
Chuông bạc ở eo và cổ chân, theo nhịp điệu của vũ nữ vang lên đinh đang, bàn chân màu mật bước trên thảm trải rực rỡ, sơn móng tay đỏ như nở ra một đóa hoa dụ người.
Đây là yến hội của phủ thành chủ thành Burang, nội quan trong thành, các tộc trưởng bộ tộc phụ thuộc thành Burang, đều ngồi trong đại thính rộng rãi, trước mặt bày thịt nướng và hoa quả trên mâm lớn, mùi thơm thức ăn và hương rượu lan tỏa trong không khí.
Trong tiếng trống còn vang lên tiếng huyền cầm cổ xưa, cùng tiếng nhạc là tư thế uyển chuyển của vũ nữ, trang sức màu vàng và khăn đầu màu đỏ phất phới, eo lưng dẻo dai, ngón tay thon thả, đôi mắt ánh màu hồng nhạt, chứa tình như nước.
Đây là vũ điệu cổ xưa lưu truyền từ mấy trăm năm, nghe nói khởi nguồn từ Vu thành. Vào thời đại đế quốc Aram, vũ nữ ưu tú nhất là vu nữ hầu hạ thần linh, khi sa mỏng trên người họ phất phới nhanh chóng, gió thổi cát vàng cũng sẽ tạm thời ngừng lại, tán thưởng vẻ đẹp của họ.
Chỉ đáng tiếc, sau khi đế quốc Aram diệt vong, vu nữ vu lực mạnh nhất vào thần điện Ortiramhs, vu nữ của các bộ tộc trở thành sứ giả truyền đạt thần âm, điệu vũ của vu nữ chỉ có thể trở thành truyền thuyết.
Vũ nữ bắt đầu xoay chuyển, càng lúc càng nhanh, sa hồng giống như một đóa hoa yêu kiều nở rộ.
Các nam nhân trong yến hội mở to mắt, trong tiếng đàn và tiếng trống, xen tạp tiếng nuốt nước miếng.
Chủ nhân yến hội ngồi trên ghế đầu, Mudy một tay chống má, nhẹ lắc ly rượu màu bạc trong tay, rất nhàm chán.
Vũ nữ trước mặt, kỹ thuật tinh xảo, mỹ diễm động nhân, nhưng lại không thể thu hút ánh mắt hắn, tiếng trống và tiếng đàn chỉ khiến hắn phiền chán. Khi điệu vũ vào tới cao trào, tiếng trống giống như trở thành trống trận, đôi mắt xanh lam đó, lại biến thành con ngươi dọc màu vàng.
Mái tóc dài màu vàng rũ xuống, không ai phát hiện biến hóa trong lúc này.
Đùng!
Tiếng đàn huyền dừng lại, tiếng trống gõ vang kết thúc điệu vũ.
Vũ nữ gập eo nằm trên thảm trải, khăn đầu trải ra một phiến đỏ yêu kiều. Lồng ngực trắng tuyết căng đầy nhấp nhô theo nhịp thở gấp rút, một viên bảo thạch lam thật lớn khảm trước ngực, bị mồ hôi thấm ướt, lờ mờ tỏa ra hương khí, câu hồn hút phách, khiến người điên cuồng.
Quan viên của thành Burang, tộc trưởng bộ tộc tay cầm quyền trượng, đôi mắt nhìn cô chằm chằm dần trở nên nóng cháy, chỉ cần cô bằng lòng, những người này đều sẽ trở thành hạ thần dưới váy cô. Nhưng, nam nhân có quyền thế nhất, nam nhân cô khát vọng nhất, từ đầu tới cuối tiếc rẻ nhìn cô thêm một cái.
Không vì gì khác, chỉ là không cảm thấy hứng thú.
Vũ nữ chậm rãi đứng lên, hai tay giao chéo trước ngực, cong lưng với thành chủ. Chuông bạc trên eo lại vang lên.
Mudy ngẩng đầu, tùy ý phất tay, lập tức có người đưa châu báu lên, đây là ban thưởng, cũng là truyền thống, chủ nhân của yến hội trước giờ không tiếc rẻ.
Vũ nữ không cam tâm cắn môi lùi ra khỏi đại thính, đi lướt qua một đoàn vũ nữ khác đang đi vào, ánh mắt giao nhau, khinh thường, khiêu chiến, lửa giận, bùng lên trong mắt họ, nhưng đều hóa thành nụ cười nhẹ mê hoặc.
Tiếng nhạc lại vang lên, các vũ nữ thân mặc sa đủ màu múa may xoay chuyển trong đại thính, như một đàn bướm được cánh hoa điểm xuyết.
Không có tiếng trống khiến người buồn bực, tâm tình Mudy tựa hồ tốt hơn, nhẹ uống một hớp rượu, đôi môi tươi đỏ hiện màu tuyệt đẹp, ngón tay thon dài khép lại, mở ra, ngón trỏ nhẹ chạm vào bụng ngón cái, giống như vẫn còn lưu lại xúc cảm của hai cổ tay kia.
Tóc đen, mắt đen.
“Ta phải giết mi!”
Khi nói ra câu này, đôi mắt đó dường như biến thành bảo thạch đen vô giá, hiện giờ hồi tưởng, tâm tình có chút hoảng hốt. Đặt rượu xuống, cầm một quả màu đen lên.
Gặp rồi, nhưng lại không thể giải đáp nghi hoặc, cuộn da dê đọc không hiểu cũng không thể giải đáp cho hắn. Có lẽ, nên vào trong hoang mạc lần nữa?
Lần này, hắn sẽ không để con mồi dễ dàng chạy trốn nữa.
Nhưng, sẽ không dùng roi bắt nữa.
Hàm răng trắng bóc cắn lên quả, dịch ngọt ngào chậm rãi chảy ra, giống như mãnh thú cắn đứt cổ họng của con mồi, hút máu tươi.
Trong hoang thành, Hà Ninh ngồi bên đống lửa, mấy xâu cá nhỏ gác ở trên, tỏa ra mùi cháy.
Hít hít mũi, rất thơm, cho dù có nướng thịt cũng không thơm như thế.
Đợi một xâu chín rồi, Hà Ninh vội cấp bách lấy ra, không sợ bỏng tay, kéo xuống một con, vừa thổi vừa đưa vào miệng. Thịt cá không thêm muối, cũng không có bất cứ gia vị nào, không mang theo chút mùi tanh, vào miệng liền tan. Tiếc nuối duy nhất là có hơi khét.
Xương cá bị nướng giòn trong thịt, không cần lo lắng ghẹn cổ họng. Hà Ninh ăn rất nhanh, sau đó, không cần dùng tay xé, trực tiếp bỏ vào miệng nhai, trên môi dính vết đen, nhưng vị giác lại rất thỏa mãn.
So với nuốt sống bò cạp, đây quả thật là mỹ vị vô thượng!
“Như vậy mới là cuộc sống chứ!”
Hà Ninh hiện tại, tương đối dễ thỏa mãn. Điều kiện có hạn, biết đủ mới có thể sống lâu.
Ăn cá nướng xong, khúc gỗ bị ném vào trong lửa, trong ánh lửa màu vàng cam vang lên tiếng lách tách.
Ăn no rồi, người dễ thấy buồn ngủ, ngáp một cái, có thằn lằn xanh và ma mút ở đây, Hà Ninh không lo lắng sẽ gặp tấn công lúc giữa đêm. Huống hồ, trong hoang mạc hiện tại, tính ra cũng không có động vật nào nghĩ không thông mà tấn công y, không sợ biến thành thức ăn đêm?
Áo khoác mất rồi, sơ mi bị xé, khăn trùm đầu nửa đường cũng không thấy bóng dáng, nhiệt độ ngày đêm của hoang mạc chênh rất lớn, Hà Ninh không muốn bị bệnh, chỉ đành tạm thời từ bỏ nhà ở có nóc, màn trời chiếu đất nằm ngủ chung với ma mút.
Lông dài toàn thân tuy cứng, nhưng có thể giữ ấm.
Thằn lằn xanh rất bất mãn, Hà Ninh cũng không còn cách nào, nhiệt độ cơ thể của vị này vào ban đêm còn thấp hơn y.
“Anh bạn, không thì qua ngủ chung?” Dựa lên người ma mút, Hà Ninh vẫy tay gọi thằn lằn xanh.
Thằn lằn xanh quay đầu đi tới cạnh địa hành thú, địa hành thú bị đánh thức cũng không dám phản kháng. Hà Ninh không biết làm sao, hóa ra còn có kiêu ngạo? Lại ngáp một cái, bỏ đi, ngày mai tám phần là tốt thôi.
Sắc trời dần đậm, trăng sáng giữa trời.
Trừ thỉnh thoáng có gió thổi qua, trong hoang thành hoàn toàn yên tĩnh.
Hà Ninh co người bên cạnh ma mút, ngủ rất ngon. Không biết từ lúc nào, thằn lằn xanh cũng lại gần, mấy con địa hành thú tự giác vây xung quanh, hình thành một ‘thành trì’ phòng ngự hình tròn. Dám tới gây sự? Nuốt ngay.
Tiếng kêu của động vật săn đêm rất xa, vài cái không thể nghe.
Hồ bán nguyệt bên ngoài thành giống như một mặt gương trong suốt, cỏ xanh bên hồ, dường như cũng mang ánh bạc.
“Cứu mạng!”
Tiếng kêu cứu và tiếng bước chân hỗn tạp đột nhiên phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Hà Ninh lập tức tỉnh dậy, bật người dậy, nửa quỳ, một tay chống đất, nghiêng tai phân biệt hướng âm thanh truyền tới. Trong bóng tối, một đôi mắt màu đen đang lờ mờ phát sáng.
Nơi hoang vu thế này, sao lại có tiếng cầu cứu?
Nhìn về hướng âm thanh truyền tới, trên đồi cát ở xa xuất hiện từng điểm lửa chi chít, mấy bóng đen mơ hồ dìu đỡ nhau nhếch nhác chạy trốn. Sau lưng họ, mười mấy con lạc đà đuổi theo, nam nhân trên lạc dà giơ cao đuốc trong tay, giống như đang chơi đùa cùng con mồi, không nhanh không chậm đuổi theo sau lưng họ.
Những người đó đang chạy về hướng hoang thành, Hà Ninh không xác định được họ là ai, nhưng không muốn đột nhiên lộ mặt rồi bị cuốn vào.
Đây là một thế giới hoàn toàn bất đồng, y vẫn không hiểu quy tắc ở đây, cũng không đủ nghênh ngang hống hách, gặp người ở đây càng không phải là một chuyện tốt, không phải bị ném từ giữa trời xuống, thì chính là bị roi quấn.
Vận rủi vừa có dấu hiệu giảm bớt, phiền phức lại tìm tới cửa lần nữa!
Vỗ vỗ ma mút, biểu thị cậu chàng đừng lên tiếng, Hà Ninh cúi người. Hoang thành rất lớn, chỗ bọn họ nghỉ ngơi cũng coi như ẩn mật, trong bóng đêm, tường thành và kiến trúc đổ nát đều là thứ che giấu rất tốt.
Tiếng kêu cứu nhỏ lại, tiếng bước chân càng lúc càng gần, Hà Ninh nhíu mày, thật là sợ cái gì tới cái đó, chỗ này lớn như thế, những người này sao lại đặc biệt chạy tới chỗ y?!
Người chạy trốn chạy vào hoang thành, các nam nhân trên lạc đà lại không tiếp tục truy đuổi. Bọn họ đứng trên bồn cát, dường như bị hồ nước và bãi cỏ trong trời đêm làm kinh ngạc.
Những người này là bọn cướp sa mạc dao dính máu tươi, quanh năm xuất hiện ở gần thương lộ và ốc đảo, đánh cướp các đội thương buôn, giết người là chuyện như cơm bữa. Lần này, bọn họ nhắm vào một đội thương buôn từ phương bắc tới, theo dõi mấy ngày, trả giá tử thương mười mấy người, mới giải quyết sạch sẽ hộ vệ của đội thương buôn, vải vóc tinh mỹ, lượng lớn hương liệu, thu hoạch hai mươi mấy con lạc đà cũng chỉ có thể coi như bình thường, không khiến cho bọn cướp thỏa mãn.
Vì mạng sống, một thành viên đội thương buôn cho bọn cướp biết, thứ đáng giá nhất được chủ nhân đội thương buôn mang theo bên người, một gói bảo thạch màu máu đỏ.
Tên cướp cười, giây tiếp theo, máu tươi nhiễm đỏ loan đao của hắn.
Trong hỗn chiến vừa rồi, chủ nhân đội thương buôn và mấy tôi tớ bị tách ra, tiếng kêu thảm khiến bọn họ không dám quay đầu, chạy thẳng vào sâu hoang mạc, bọn cướp đuổi sát theo sau, cuối cùng tới tòa cổ thành sừng sững giữa đại mạc.
Nghe nói, trong sâu hoang mạc có một tòa thành cổ trăm năm, từ thời đại đế quốc Aram nó đã tồn tại. Trong cổ thành có sức mạnh thần bí, người vào trong cổ thành, không có một ai sống sót đi ra. Nhưng truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, mấy trăm năm nay, không có ai có thể chứng minh sự tồn tại của tòa thành cổ này. Hiện tại lại tình cờ bị một đám người chạy trốn xông vào.
Một nam nhân cao to cưỡi trên lưng lạc đà, vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm thành phố và hồ nước bán nguyệt dưới đồi cát.
“Thủ lĩnh, có đuổi theo không?”
Bọn cướp tính cách nóng nảy rục rịch muốn động, tài phú ở ngay trước mặt, lẽ nào dễ dàng thả đi?
“Đuổi theo!”
Tham lam và khát vọng đối với tài phú khiến bọn cướp không bận tâm gì nữa, hô lên rồi truy theo hướng các thương nhân chạy trốn.
Một hàng ánh lửa lấp lánh uốn lượn, trong hoang thành bỏ phế, tựa như quỷ quái.
Nguy hiểm chí mạng nhất, sớm đã ẩn trong bóng đêm. Trong hơi thở, con mắt màu đen, lặng lẽ chăm chú nhìn tất cả những gì xảy ra.