Sứ giả thần điện bị đưa ra khỏi phủ thành chủ, hoặc nên nói, là bị đuổi ra khỏi phủ thành chủ.
Vu lực của đại vu Ortiramhs gần như khô cạn, lăng kính vỡ nát, cần càng nhiều máu tươi có chứa vu lực để cung phụng, kết quả không tự lượng sức là, bà ngất trong lăng thất, cho tới nay vẫn chưa thể tỉnh lại.
Trong hôn mê, vu lực vốn không thuộc về bà đang từng chút một trôi mất, khi vu lực bị tách toàn bộ, ngọn lửa sinh mạng của bà cũng sẽ cháy sạch, Ortiramhs sẽ không còn có đại vu tiếp theo.
Trừ khi, có thể đạt được sức mạnh mới.
Vu nữ già nua chậm rãi mở mắt ra, cánh tay khô gầy luồn xuống gối, nắm chặt bản viết tay của đại vu Ortiramhs đời đầu lưu lại.
Hoặc là lặp lại tất cả những gì đã làm bốn trăm năm trước, hoặc là hoàn toàn hủy diệt.
Thành Burang.
Hà Ninh ngủ một đêm bên cạnh thằn lằn xanh, thị tùng cũng ở bên cạnh trông một đêm.
Sáng sớm, Hà Ninh mở mắt ra, đập vào mắt là bầu trời trong xanh, cái này khiến y có chút ngẩn ngơ, cho rằng mình vẫn còn đang ở trong hoang mạc cùng thằn lằn xanh kết bạn lang thang. Nghe được tiếng người, y ngồi dậy, nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, mới lập tức tỉnh táo lại.
“Lão gia tôn kính, ngài tỉnh rồi.”
“A.”
Cổ họng Hà Ninh hơi khàn, cổ cũng hơi nhức, thằn lằn xanh dùng đầu húc y một cái, một người một thằn lằn, bụng đồng thời kêu lên.
Thị tùng cong lưng cúi đầu, nhìn không rõ vẻ mặt hắn, nhưng cánh tay lại hơi run rẩy, Hà Ninh có thể xác định, hắn đang cười.
Cơm sáng vẫn là bánh và thịt, lại thêm một chút hoa quả. Thực đơn của thằn lằn xanh chiếu theo thằn lằn đen, cỏ xanh mơn mởn, lại thêm mấy miếng thịt tươi lớn, Hà Ninh vừa cắn bánh, vừa cảm thán, anh bạn ăn ngon hơn y, chay mặn phối hợp, dinh dưỡng cân bằng. Dưới ánh nhìn kinh ngạc của thị tùng, Hà Ninh cầm một cọng cỏ bỏ vào miệng nhai, vị đắng chát tràn đầy khoang miệng. Bất đắc dĩ thừa nhận, thực đơn của y và thằn lằn xanh vẫn có khác biệt.
Cỏ xanh nhìn dù có mê người, y cũng không cách nào tiêu hóa.
Cơm sáng xong xuôi, Hà Ninh lại gặp Mudy.
Trường bào màu trắng chạm đất, viền màu vàng, dây lưng khảm ngọc thạch, thít chặt thắt lưng mạnh mẽ. Tóc vàng thắt thành một cái bím dài, dùng vòng vàng cột sau đầu, giữa tóc điểm xuyết bảo thạch màu lam, tỏa ra ánh sáng mê người dưới mặt trời.
Bất luận cách nhìn đối với nam nhân này là tốt hay xấu, đều phải thừa nhận, hắn rất mê người.
Hà Ninh chống cằm, trong đầu v*t qua mấy cảnh tượng không liên tục, không cần nghĩ, khẳng định lại là ký ức tới từ kế thừa.
“Nghỉ ngơi tốt chứ?”
Ngữ khí Mudy dịu hòa, tuy không cười, nhưng lại không khiến Hà Ninh cảm thấy khẩn trương.
“Cũng được.” Hà Ninh đứng lên, cười cười, “Đa tạ khoản đãi.”
“Vinh hạnh của ta.”
Hà Ninh vẫn nhớ chuyện cuộn da dê trong thành Burang, Mudy tới gặp y cũng là vì nó. Còn về sứ giả thần điện bị đuổi đi, thì nhắc cũng không nhắc tới.
Tàng thư quán của thành Burang có lịch sử tương đối lâu đời, trong quán cất giữ vô cùng phong phú. Nhưng đã từng vào mật thất thần điện, nên khi đối diện với giá sách cao mấy mét và bảng đồng cuộn da dê xếp theo loại, Hà Ninh không có kinh động lớn như trong tưởng tượng.
Thư ký quan lớn tuổi cung kính đứng một bên, Mudy phất tay, bảo ông không cần đợi ở đây.
Thư ký quan cong lưng hành lễ, lui ra, cửa phòng được đóng lại, Mudy chống một tay lên rìa giá sách, nhẹ nhảy lên, lấy xuống một hộp gỗ đặt ở cao.
Thoáng chốc mở hộp ra, tim Hà Ninh bắt đầu đập điên cuồng, tai trái nóng lên, cố dùng hết sức khống chế hai tay đang run rẩy.
Siết chặt nắm tay, móng tay sắc bén đâm vào lòng bàn tay, máu tươi men theo kẽ ngón chảy xuống, đau đớn khiến ý thức trở nên tỉnh táo, trạng thái choáng đầu cũng giảm bớt.
“Có thể hiểu được không?”
Mudy chú ý tới dị trạng của Hà Ninh, nhưng không hỏi nhiều, mà lại trải cuộn da dê ra, bảo Hà Ninh qua xem.
Văn tự màu vàng, như có sinh mạng chảy trên cuộn da dê, chỉ một cái nhìn, Hà Ninh liền có thể nhận ra, đây là nửa cuộn trước bị mất.
Nội dung ghi chép bên trong, lại khiến Hà Ninh cảm thấy kinh ngạc.
“Âm mưu bao trùm bầu trời đế quốc… vu nữ bị dã tâm nuốt chửng, hạ độc trong khánh điển của Vu thành. Đổ vào nước của thần điện, dùng danh nghĩa ban phúc phát cho dân thành, là độc dược đoạt mạng sống. Trong một đêm, Vu thành trở thành thành chết, tiếng kêu thống khổ của vong hồn văng vẳng không thể tan đi. Đại vu lấy thân tế trời, dòng máu đỏ tươi chảy vào nước, nhưng lại không thể tẩy sạch suối nguồn sinh mạng, cũng không thể cứu sống sinh mạng đã mất… âm mưu thành công, mất đi máu tươi, đại vu trở nên yếu ớt, trường đao và dao găm vốn nên để bảo vệ đại vu lại từ sau lưng đâm tới. Kỵ thú màu đỏ đau đớn lăn lộn giữa trời, trên người cắm đầy trường mâu bôi độc, trên trường mâu màu đen chảy vu văn màu vàng… kẻ âm mưu cười điên cuồng, man tộc từng phát thệ hiếu trung với đại vu, bị khát vọng và tham lam sai khiến, trở thành đồng bọn của tội ác…”
Đọc tới đây, Hà Ninh ngừng lại, trước mắt dường như xuất hiện từng cảnh tượng thê thảm bốn trăm năm trước.
Âm mưu, tử vong, giao thành một chiếc lưới đáng sợ.
Vì giết chết đại vu, tất cả sinh mạng của Vu thành đều trở thành tế phẩm.
“Kẻ phản bội, là vương tộc dòm ngó vương vị, vu nữ hầu hạ đại vu, man tộc lấy đồ đằng màu xanh làm tượng trưng.”
“… Đại vu chết rồi, đế vương giơ cao đồ đao… điên cuồng giết chóc như không có điểm dừng…”
Đầu ngón tay dính máu đỏ vuốt qua cuộn da dê, màu đỏ lan tràn trên cuộn da dê, ở phần cuối cuộn, hiện ra một đồ đằng, đồ đằng thuộc về man tộc.
Kẻ phản bội.
Hai mắt Hà Ninh bắt đầu đỏ lên, đột nhiên nắm chặt cuộn da dê, cơn giận quen thuộc trào lên trong lòng, không nơi phát tiếc.
Dục vọng hủy diệt lan tràn khắp thân thể.
Khánh điển bốn trăm năm, vu nữ dùng nụ cười xinh đẹp che giấu âm mưu, người tham gia khánh điển, thành khẩn uống dòng nước nguồn sinh mạng, nhưng ngay sau đó liền bịt chặt cổ họng, từng người từng người ngã xuống, co cuộn thân thể, thống khổ mà chết…
Nam nhân bào đen tóc đen, không dám tin nhìn tất cả, y muốn cứu bọn họ, nhưng không làm được, căn bản không làm được.
Máu chảy vào nước, chỉ dẫn tới tham lam và dòm ngó.
Chiến sĩ tuyên thệ trung thành phản bội y, Ani bị trọng thương không cách nào mang y rời khỏi Vu thành. Tin tức bị che giấu, tất cả tội ác và âm mưu cũng bị chôn vùi dưới cát vàng.
Dao găm từ sau lưng đâm vào ngực, một con, tiếp một con.
Máu tươi, cuối cùng chảy cạn.
Vu nữ uống máu đại vu, lại nuốt tim đại vu, dẫm trên vong hồn đã chết, tụng niệm vu văn, phát ra tiếng cười điên cuồng tràn đầy đắc ý…
Đây chính là chân tướng?
Hà Ninh cắn chặt môi, thống khổ, phẫn nộ, căm hận, tuyệt vọng, đủ cảm xúc tiêu cực trào vào đầu, đau đớn ở lòng bàn tay lôi kéo ý chí của y, giống như đại vu đã ngã xuống tại Vu thành, dùng một chút sức lực sau cuối, nói cho Ani trên trời, đi, mau đi…
Bóng tối trùm xuống, cánh tay mạnh mẽ chống đỡ thân thể Hà Ninh, đôi mắt màu lam lại lần nữa biến thành thuần vàng, đỡ cổ tay Hà Ninh, máu tươi trên môi chảy vào lòng bàn tay hắn.
Giây tiếp theo, Hà Ninh được ôm ngang lên, vương giả tóc vàng, cất bước đi, giống như đã tìm về được bảo vật đã đánh mất bốn trăm năm, ký ức đã trôi mất dưới cát vàng.
Sứ giả thần điện bị đưa ra khỏi phủ thành chủ, hoặc nên nói, là bị đuổi ra khỏi phủ thành chủ.
Vu lực của đại vu Ortiramhs gần như khô cạn, lăng kính vỡ nát, cần càng nhiều máu tươi có chứa vu lực để cung phụng, kết quả không tự lượng sức là, bà ngất trong lăng thất, cho tới nay vẫn chưa thể tỉnh lại.
Trong hôn mê, vu lực vốn không thuộc về bà đang từng chút một trôi mất, khi vu lực bị tách toàn bộ, ngọn lửa sinh mạng của bà cũng sẽ cháy sạch, Ortiramhs sẽ không còn có đại vu tiếp theo.
Trừ khi, có thể đạt được sức mạnh mới.
Vu nữ già nua chậm rãi mở mắt ra, cánh tay khô gầy luồn xuống gối, nắm chặt bản viết tay của đại vu Ortiramhs đời đầu lưu lại.
Hoặc là lặp lại tất cả những gì đã làm bốn trăm năm trước, hoặc là hoàn toàn hủy diệt.
Thành Burang.
Hà Ninh ngủ một đêm bên cạnh thằn lằn xanh, thị tùng cũng ở bên cạnh trông một đêm.
Sáng sớm, Hà Ninh mở mắt ra, đập vào mắt là bầu trời trong xanh, cái này khiến y có chút ngẩn ngơ, cho rằng mình vẫn còn đang ở trong hoang mạc cùng thằn lằn xanh kết bạn lang thang. Nghe được tiếng người, y ngồi dậy, nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, mới lập tức tỉnh táo lại.
“Lão gia tôn kính, ngài tỉnh rồi.”
“A.”
Cổ họng Hà Ninh hơi khàn, cổ cũng hơi nhức, thằn lằn xanh dùng đầu húc y một cái, một người một thằn lằn, bụng đồng thời kêu lên.
Thị tùng cong lưng cúi đầu, nhìn không rõ vẻ mặt hắn, nhưng cánh tay lại hơi run rẩy, Hà Ninh có thể xác định, hắn đang cười.
Cơm sáng vẫn là bánh và thịt, lại thêm một chút hoa quả. Thực đơn của thằn lằn xanh chiếu theo thằn lằn đen, cỏ xanh mơn mởn, lại thêm mấy miếng thịt tươi lớn, Hà Ninh vừa cắn bánh, vừa cảm thán, anh bạn ăn ngon hơn y, chay mặn phối hợp, dinh dưỡng cân bằng. Dưới ánh nhìn kinh ngạc của thị tùng, Hà Ninh cầm một cọng cỏ bỏ vào miệng nhai, vị đắng chát tràn đầy khoang miệng. Bất đắc dĩ thừa nhận, thực đơn của y và thằn lằn xanh vẫn có khác biệt.
Cỏ xanh nhìn dù có mê người, y cũng không cách nào tiêu hóa.
Cơm sáng xong xuôi, Hà Ninh lại gặp Mudy.
Trường bào màu trắng chạm đất, viền màu vàng, dây lưng khảm ngọc thạch, thít chặt thắt lưng mạnh mẽ. Tóc vàng thắt thành một cái bím dài, dùng vòng vàng cột sau đầu, giữa tóc điểm xuyết bảo thạch màu lam, tỏa ra ánh sáng mê người dưới mặt trời.
Bất luận cách nhìn đối với nam nhân này là tốt hay xấu, đều phải thừa nhận, hắn rất mê người.
Hà Ninh chống cằm, trong đầu vt qua mấy cảnh tượng không liên tục, không cần nghĩ, khẳng định lại là ký ức tới từ kế thừa.
“Nghỉ ngơi tốt chứ?”
Ngữ khí Mudy dịu hòa, tuy không cười, nhưng lại không khiến Hà Ninh cảm thấy khẩn trương.
“Cũng được.” Hà Ninh đứng lên, cười cười, “Đa tạ khoản đãi.”
“Vinh hạnh của ta.”
Hà Ninh vẫn nhớ chuyện cuộn da dê trong thành Burang, Mudy tới gặp y cũng là vì nó. Còn về sứ giả thần điện bị đuổi đi, thì nhắc cũng không nhắc tới.
Tàng thư quán của thành Burang có lịch sử tương đối lâu đời, trong quán cất giữ vô cùng phong phú. Nhưng đã từng vào mật thất thần điện, nên khi đối diện với giá sách cao mấy mét và bảng đồng cuộn da dê xếp theo loại, Hà Ninh không có kinh động lớn như trong tưởng tượng.
Thư ký quan lớn tuổi cung kính đứng một bên, Mudy phất tay, bảo ông không cần đợi ở đây.
Thư ký quan cong lưng hành lễ, lui ra, cửa phòng được đóng lại, Mudy chống một tay lên rìa giá sách, nhẹ nhảy lên, lấy xuống một hộp gỗ đặt ở cao.
Thoáng chốc mở hộp ra, tim Hà Ninh bắt đầu đập điên cuồng, tai trái nóng lên, cố dùng hết sức khống chế hai tay đang run rẩy.bg-ssp-{height:px}
Siết chặt nắm tay, móng tay sắc bén đâm vào lòng bàn tay, máu tươi men theo kẽ ngón chảy xuống, đau đớn khiến ý thức trở nên tỉnh táo, trạng thái choáng đầu cũng giảm bớt.
“Có thể hiểu được không?”
Mudy chú ý tới dị trạng của Hà Ninh, nhưng không hỏi nhiều, mà lại trải cuộn da dê ra, bảo Hà Ninh qua xem.
Văn tự màu vàng, như có sinh mạng chảy trên cuộn da dê, chỉ một cái nhìn, Hà Ninh liền có thể nhận ra, đây là nửa cuộn trước bị mất.
Nội dung ghi chép bên trong, lại khiến Hà Ninh cảm thấy kinh ngạc.
“Âm mưu bao trùm bầu trời đế quốc… vu nữ bị dã tâm nuốt chửng, hạ độc trong khánh điển của Vu thành. Đổ vào nước của thần điện, dùng danh nghĩa ban phúc phát cho dân thành, là độc dược đoạt mạng sống. Trong một đêm, Vu thành trở thành thành chết, tiếng kêu thống khổ của vong hồn văng vẳng không thể tan đi. Đại vu lấy thân tế trời, dòng máu đỏ tươi chảy vào nước, nhưng lại không thể tẩy sạch suối nguồn sinh mạng, cũng không thể cứu sống sinh mạng đã mất… âm mưu thành công, mất đi máu tươi, đại vu trở nên yếu ớt, trường đao và dao găm vốn nên để bảo vệ đại vu lại từ sau lưng đâm tới. Kỵ thú màu đỏ đau đớn lăn lộn giữa trời, trên người cắm đầy trường mâu bôi độc, trên trường mâu màu đen chảy vu văn màu vàng… kẻ âm mưu cười điên cuồng, man tộc từng phát thệ hiếu trung với đại vu, bị khát vọng và tham lam sai khiến, trở thành đồng bọn của tội ác…”
Đọc tới đây, Hà Ninh ngừng lại, trước mắt dường như xuất hiện từng cảnh tượng thê thảm bốn trăm năm trước.
Âm mưu, tử vong, giao thành một chiếc lưới đáng sợ.
Vì giết chết đại vu, tất cả sinh mạng của Vu thành đều trở thành tế phẩm.
“Kẻ phản bội, là vương tộc dòm ngó vương vị, vu nữ hầu hạ đại vu, man tộc lấy đồ đằng màu xanh làm tượng trưng.”
“… Đại vu chết rồi, đế vương giơ cao đồ đao… điên cuồng giết chóc như không có điểm dừng…”
Đầu ngón tay dính máu đỏ vuốt qua cuộn da dê, màu đỏ lan tràn trên cuộn da dê, ở phần cuối cuộn, hiện ra một đồ đằng, đồ đằng thuộc về man tộc.
Kẻ phản bội.
Hai mắt Hà Ninh bắt đầu đỏ lên, đột nhiên nắm chặt cuộn da dê, cơn giận quen thuộc trào lên trong lòng, không nơi phát tiếc.
Dục vọng hủy diệt lan tràn khắp thân thể.
Khánh điển bốn trăm năm, vu nữ dùng nụ cười xinh đẹp che giấu âm mưu, người tham gia khánh điển, thành khẩn uống dòng nước nguồn sinh mạng, nhưng ngay sau đó liền bịt chặt cổ họng, từng người từng người ngã xuống, co cuộn thân thể, thống khổ mà chết…
Nam nhân bào đen tóc đen, không dám tin nhìn tất cả, y muốn cứu bọn họ, nhưng không làm được, căn bản không làm được.
Máu chảy vào nước, chỉ dẫn tới tham lam và dòm ngó.
Chiến sĩ tuyên thệ trung thành phản bội y, Ani bị trọng thương không cách nào mang y rời khỏi Vu thành. Tin tức bị che giấu, tất cả tội ác và âm mưu cũng bị chôn vùi dưới cát vàng.
Dao găm từ sau lưng đâm vào ngực, một con, tiếp một con.
Máu tươi, cuối cùng chảy cạn.
Vu nữ uống máu đại vu, lại nuốt tim đại vu, dẫm trên vong hồn đã chết, tụng niệm vu văn, phát ra tiếng cười điên cuồng tràn đầy đắc ý…
Đây chính là chân tướng?
Hà Ninh cắn chặt môi, thống khổ, phẫn nộ, căm hận, tuyệt vọng, đủ cảm xúc tiêu cực trào vào đầu, đau đớn ở lòng bàn tay lôi kéo ý chí của y, giống như đại vu đã ngã xuống tại Vu thành, dùng một chút sức lực sau cuối, nói cho Ani trên trời, đi, mau đi…
Bóng tối trùm xuống, cánh tay mạnh mẽ chống đỡ thân thể Hà Ninh, đôi mắt màu lam lại lần nữa biến thành thuần vàng, đỡ cổ tay Hà Ninh, máu tươi trên môi chảy vào lòng bàn tay hắn.
Giây tiếp theo, Hà Ninh được ôm ngang lên, vương giả tóc vàng, cất bước đi, giống như đã tìm về được bảo vật đã đánh mất bốn trăm năm, ký ức đã trôi mất dưới cát vàng.