“Mày không thấy tao, mày không thấy tao, mày không thấy tao…”
Nếu không phải tình huống cấp bách, Hà Ninh tuyệt đối sẽ không làm ra hành động ngu ngốc như thế.
Nhìn vào đôi mắt màu đỏ máu đó năm giây, toàn thân cứng đờ, dao hoa quả nắm trong tay, không nghĩ đâm con thằn lằn như khủng long bạo chúa này một dao, mà lại suy nghĩ làm sao đâm chết mình.
Bất luận nghĩ thế nào, dao đâm lên người cũng sẽ đau, Hà Ninh cũng chỉ có thể trước khi chết ‘tiêu khiển’ cho mình một chút, nói không chừng, thật sự có tác dụng thì sao?
Phép an ủi tinh thần không hiệu quả, mấy giây sau, thằn lằn đen ngẩng đầu, cắn lên thân cây khô mà Hà Ninh ẩn thân, cổ ngoắc một cái, khúc gỗ bay đi…
Hà Ninh tay chân chạm đất, giống như động vật có mai nằm bẹp ở đó, trước mắt là một đôi chân to thô tráng chắc nịch, vảy đen bóng phủ kín ở trên, không cần thử, cũng biết vảy này cứng cỡ nào.
Dùng dao nhỏ trong tay đâm?
Não bị rút gân sao?
Chạy là không thể, đánh lại đánh không lại, đâm mình lại không có dũng khí, dứt khoát nhắm mắt luôn, cắn đi, cắn chết thì thôi.
Đợi một lát, thắn lằn không cắn, người họ Hà nào đó vẫn đầy đủ tay chân.
Hơi thở đầy mùi tanh không còn phả qua, đỉnh đầu truyền tới một giọng nói thấp trầm mang theo từ tính, “Đứng lên.”
Hà Ninh giật mình, cho rằng thằn lằn đen trước mặt nói chuyện, thử ngẩng đầu lên, lại phát hiện phần cổ và trước ngực thằn lằn đen có đeo mấy vòng dây da thô dày, trên dây da còn có vòng đồng, còn thắt nút kết, một con thằn lằn rõ ràng sẽ không làm như thế, cách giải thích duy nhất, thằn lằn này là do người nuôi.
Còn về dũng sĩ thế nào mới có thể điều khiển vị nhân huynh này, Hà Ninh không có thời gian suy nghĩ, y chỉ muốn xác định một điều duy nhất, vị dũng sĩ này dự định làm gì.
Bảo thằn lằn ăn mình, hay sẽ phát thiện tâm một lần.
“Đứng lên.”
Thấy Hà Ninh chỉ nằm bẹp dưới đất, ngây ngốc nhìn thằn lằn đen, trên đầu bọc miếng vải không nhìn ra màu sắc, trên mặt đầy cát đất, căn bản không nhìn ra tướng mạo, Mudy ngồi trên lưng thằn lằn đen, không xác định được y có phải chính là ‘tế phẩm’ trong miệng vu nữ Taiya không.
Chẳng qua, có thể thấy được một người sống trong tận sâu hoang mạc, thì đã là chuyện hiếm.
Một người, không có bạn bè, lại có thể sống sót trong lãnh địa của chim ăn thịt thối?
Mudy lên tiếng hai lần, Hà Ninh đều không động, không phải y ngoan cố chống lại, thực ra là do không hiểu Mudy nói cái gì. Không nhìn thấy người nói chuyện, cũng không thể từ vẻ mặt phân tích ra ý của đối phương.
Hà Ninh chỉ có thể tiếp tục ngốc nghếch trừng mắt nhìn chân sau của thằn lằn đen, nhìn lên nữa, nhiều lắm cũng chỉ có thể thấy bụng thằn lằn đen.
Nghiên cứu một chút, cực lớn, chắc là ăn no rồi… chăng?
Qua một lúc nữa, kỵ sĩ và đội lạc đà bị thằn lằn đen bỏ lại sau lưng đã đuổi tới.
Lạc đà cao to tráng kiện, kỵ sĩ giắt trường đao ở eo, người Taiya thân mặc bạch bào, khuấy lên cát vàng, dẫm bằng cỏ khô, mặt trời nóng bức, mấy con chim ăn thịt thối bay ngang qua trên không, lỗ tai ong ong, tất cả trước mắt, giống như mang Hà Ninh về thời đại hoang dã.
Mảnh đất xa lạ, động vật xa lạ, ngôn ngữ xa lạ, con người xa lạ.
Y đột nhiên cảm thấy sợ hãi, một cảm giác sợ hãi chưa từng có.
Cho dù giãy dụa trên ranh giới sống chết hơn một tháng, cũng chưa từng cảm thấy không nơi trợ giúp như thế.
Đối mặt động vật, y có thể sinh tồn, đối mặt con người, còn là người không thể hiểu nhau, y nên làm sao?
Cười cười, chào hỏi, tôi tốt anh tốt mọi người tốt?
Nằm mơ đi.
Đội ngũ dừng lại khi cách thằn lằn đen hơn mười mét, Danda nhảy xuống lạc đà, tư thế nhẹ nhàng, mấy lọn tóc vàng tuột ra khỏi khăn đầu, theo bước chân của cô, lướt qua mặt.
Tộc nhân Taiya cùng Danda tới thành Burang triều phụng, cũng đồng thời nhảy xuống lạc đà, vẻ mặt kính nể chăm chú nhìn vu nữ đi tới chỗ Mudy.
Các kỵ sĩ của thành Burang không có bất cứ biểu thị nào, cho dù tộc nhân Taiya trừng mắt tức giận nhìn, cũng không nhảy xuống lạc đà để biểu thị tôn kính với Vu.
Tại Aram đại lục, địa vị của Vu rất cao, Vu năng lực cường đại, thậm chí có thể vượt qua tộc trưởng bộ tộc, truyền đạt mệnh lệnh với tộc nhân.
Nhưng, bất luận Vu cường đại bao nhiêu, trước mặt Mudy cũng phải cúi đầu.
Bọn họ là chiến sĩ của thành Burang, dũng sĩ của thành chủ, thành chủ không hạ lệnh, thì cho dù là đại vu của Ortiramhs, cũng sẽ không khiến họ lung lay, huống hồ là bộ tộc Taiya chỉ có thể sinh tồn phụ thuộc thành Burang?
“Thành chủ đại nhân.” Danda đi tới cách thằn lằn đen năm bước, dừng lại.
“Là y sao?” Mudy từ cao cúi nhìn Hà Ninh đang nằm bẹp dưới đất, trong giọng nói mang theo thú vị, “Như vậy có thể hiến cho thần linh?”
Danda cung kính thi lễ, nhẹ nhấc trường bào lên, đi tới trước người Hà Ninh.
Hà Ninh đã ngồi dậy, không muốn tiêu hao sức lực, lại không thể tiếp tục nằm bẹp dưới ánh mắt của nhiều người như thế.
Hơn một tháng qua đói khát thay nhau, Hà Ninh đã ốm đi rất nhiều, gương mặt cũng đã lõm vào, xương gò má nhô lên rõ ràng. Nhưng chiều cao thì không rút lại, đôi mắt màu đen vẫn trong vắt như cũ.
Danda rất nhỏ nhắn, đi tới ngồi trước mặt Hà Ninh, lặng lẽ nhìn y, quay ra sau gọi một tiếng, “Tafon, nước.”
Nghe giọng cô, nam nhân cao to lập tức đưa túi nước tới, Danda mở túi nước ra đưa cho Hà Ninh, trong ánh mắt kinh ngạc của Hà Ninh, mở miệng nói: “Có thể nghe hiểu lời của ta không?’
Hà Ninh càng thêm quái dị, ngữ điệu hơi cao, mang theo âm luật kỳ quái, tuyệt đối không phải là bất cứ ngôn ngữ nào mà y quen thuộc, nhưng y có thể nghe hiểu.
Ngược lại, những người xung quanh, bao gồm của Mudy, đều không hiểu Danda đang nói cái gì.
Đây là ngôn ngữ của Vu, chỉ có người chảy dòng máu của Vu, mới có thể hiểu hàm nghĩa của mỗi âm điệu và ký tự.
“Muốn sống sót không?” Danda nhìn Hà Ninh, trong nét mặt mang theo khinh thường, nói từng chữ, “Ta có thể…”
Chưa nói xong, đã xảy ra dị biến, cuồng phong chợt nổi lên, cát vàng ngập trời, trong cuồng phong còn truyền tới tiếng kêu đáng sợ, giống như tới từ địa ngục.
Người Taiya toàn bộ trốn dưới thân lạc đà, các kỵ sĩ của thành Burang phân tán ra, Mudy ngẩng đầu lên, đôi mắt màu lam ngưng kết hàn băng, “Sekurus!”
“Gào!”
Thằn lằn đen phát ra tiếng gào thật lớn, âm thanh kỳ dị cũng càng lúc càng gần, trong bầu trời, một con quái điểu thật lớn lao thẳng xuống, trên lưng nó, là một nam nhân thân hình cao to.
Sau khi quái điểu xuất hiện, cuồng phong dần lắng xuống, đường chân trời xa xa truyền tới từng đợt ầm vang, các kỵ sĩ của thành Burang nghiêm trận chờ đợi, tộc nhân Taiya cũng từ dưới lạc đà đứng lên, rút loan đao ở eo, chuẩn bị tham gia chiến đấu.
Hạn hán thời gian dài, khiến cục thế ở phần đông đại lục dần khẩn trương, vì tranh đoạt nguồn tài nguyên có hạn, giữa các thành chinh chiến không ngừng, man tộc ở phía tây cũng nhân cơ hội xâm nhập, dân biển sinh sống ở phía nam và các thương nhân phía bắc mắt lạnh bàng quan, chỉ cần lửa không cháy lên người họ, chỉ cần có thể tiếp tục kiếm tiền, ai bận tâm phía đông phía tây người nào chết.
Thành Burang và thành Battier là hai thế lực lớn nhất phía đông, tại hoang mạc tiếp giáp phía tây, tranh đấu của Mudy và Sekurus chưa từng ngừng lại.
Thế cục hễ chạm là phát, Danda cũng bị Tafon hộ vệ về lại đội lạc đà, nhất định phải bảo vệ sự an toàn của Vu.
Hà Ninh ôm chặt túi nước, y không ngốc, nữ nhân vừa rồi rõ ràng không mang ý tốt, nam nhân ngồi trên lưng thằn lằn đen, chỉ nghe tiếng không thấy người, cũng chưa chắc là chim tốt gì, không nhân lúc này chạy, thì còn đợi tới lúc nào nữa?
Cho dù có phải lột vỏ cây đào sâu, cũng còn tốt hơn tình trạng vừa rồi.
Cứ để thằn lằn đen và quái điểu trên không yêu nhau giết nhau đi.
Quần áo không khác gì màu bùn đất, tiện cho Hà Ninh chạy trốn, y lăn một vòng trên đất, quay đầu, không có bất cứ ai đặt lực chú ý lên người mình, y lập tức trèo dậy, tăng nhanh tốc độ. Nhìn từ xa, cực giống một con thằn lằn sa mạc cỡ lớn.
Ai rảnh bận tâm tư thế đẹp hay không, chạy trốn cấp thiết.
Ôm túi nước, đây có lẽ là chuyện tốt duy nhất gặp phải hôm nay, bất kể nữ nhân đó rốt cuộc có ý định gì, cái này, vẫn phải cảm tạ một chút.
Danda chú ý tới hành động của Hà Ninh, rất muốn bảo người đi truy, nhưng tình thế trước mắt rõ ràng không cho phép.
Sekurus tới có chuẩn bị, kỵ sĩ mà Mudy mang theo cộng thêm tộc nhân của Taiya, cũng không đuổi kịp số lượng của đối phương, lúc này, không ai đi quản tới tế phẩm gì cả, trong mắt chỉ có kẻ địch đối diện.
Sekurus huýt một tiếng, kéo dây cương, quái điểu đột ngột đập cánh, cuồng phong lại lên, Mudy giơ cao trường đao, đao phong xuất vỏ, như tiếng rồng gầm.
“Giết!”
Thằn lằn đen mở cái miệng rộng, đột ngột nhảy vọt lên, nhào tới quái điểu đã hạ thấp, lạc đà sừng đã được huấn luyện, dưới sự điều khiển của kỵ sĩ lao tới kẻ địch.
Đao phong lóe sáng, binh khí kêu vang, các nô lệ của tộc nhân Taiya cũng gia nhập chiến đấu, bọn họ không biết sử đao, mà cầm khúc gỗ và trụ sắt để chống lều, liều mạng đập lên chân trước của lạc đà, chỉ cần lạc đà khụy ngã, kỵ sĩ trên lưng lạc đà sẽ lập tức trở thành vong hồn dưới đao, hoặc bị dẫm đạp thành bùn.
Máu tươi, thịt nát, kêu thét, ánh đao.
Chiến đấu vẫn đang tiếp tục, song phương đang trong hỗn loạn, tạo nên cát bụi thật lớn sâu trong hoang mạc.
Cơ hội khó khăn lắm mới đợi được, hôm nay, nhất định phải tiễn kẻ địch xuống địa ngục!
“Mudy Burang!”
Trường cung kéo căng, tên bén lao ra, gió thổi miếng vải dài màu trắng, thằn lằn đen gầm lên, chim ăn thịt thối luẩn quẩn trên không trung, chờ đợi một bữa tiệc lớn…
Tiếng hô giết ở sau lưng, tiếng kêu bén nhọn của chim ăn thịt thối, khiến Hà Ninh đột nhiên nổi lên sức lực, mau chạy, mau chạy!
Chạy rồi, mới có đường sống, mới có thể sống sót!
Y không biết rốt cuộc mình đã chạy bao lâu, cũng không chú ý xác định phương hướng, chỉ biết cách người cưỡi thằn lằn cưỡi quái điểu càng xa càng tốt.
Tiếng hô giết xa dần, cho tới khi không còn nghe thấy nữa.
Hà Ninh tìm được một tảng đá nhô lên, toàn thân thoát lực ngồi xuống, mở túi nước, uống hớp lớn, hầu kết di chuyển lên xuống, nuốt thật mạnh, cảm thấy mình cuối cùng lại sống được một lần.
Lau khô vết nước trên miệng, nhìn sắc trời một cái, mặt trời sắp lặn, đói đến khó chịu, lẽ nào thật sự phải đi lột vỏ cây tìm sâu.
Nhếch nhếch miệng, nên biết đủ đi, hơn một tháng rồi, dù sao cũng được uống nước no.
Đang nghĩ thế, đỉnh đầu đột nhiên phủ bóng râm xuống, Hà Ninh ngẩng đầu, một cái miệng rộng quen thuộc, đầu lưỡi phân nhánh, túi nước trong tay, đột nhiên bị cuốn đi.
“Đợi đã!”
Hà Ninh nhảy dựng lên dùng sức kéo túi nước. Cũng bất kể đối phương có thể nghe hiểu hay không, vội vàng nói: “Không thể cắn, cắn rách thì không có thứ hứng nước… không phải, cái này không thể ăn, mày ăn chay mà, da động vật này, ăn rồi khó tiêu hóa…”
Sau đó, Hà Ninh cũng không biết mình đã nói những gì, bất ngờ là, thằn lằn xanh buông túi nước ra.
Hà Ninh nhìn bạn thằn lằn, nghiến răng, “Cúi đầu.”
Thật sự cúi đầu… mở túi nước, đổ toàn bộ nước còn lại vào miệng rộng của bạn thằn lằn.
Bạn thằn lằn chép chép miệng, dường như chưa thỏa mãn, Hà Ninh lắc lắc túi nước, vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài, xem ra, y xuyên tới đây, thuần túy là để chịu tội.
“Mày không thấy tao, mày không thấy tao, mày không thấy tao…”
Nếu không phải tình huống cấp bách, Hà Ninh tuyệt đối sẽ không làm ra hành động ngu ngốc như thế.
Nhìn vào đôi mắt màu đỏ máu đó năm giây, toàn thân cứng đờ, dao hoa quả nắm trong tay, không nghĩ đâm con thằn lằn như khủng long bạo chúa này một dao, mà lại suy nghĩ làm sao đâm chết mình.
Bất luận nghĩ thế nào, dao đâm lên người cũng sẽ đau, Hà Ninh cũng chỉ có thể trước khi chết ‘tiêu khiển’ cho mình một chút, nói không chừng, thật sự có tác dụng thì sao?
Phép an ủi tinh thần không hiệu quả, mấy giây sau, thằn lằn đen ngẩng đầu, cắn lên thân cây khô mà Hà Ninh ẩn thân, cổ ngoắc một cái, khúc gỗ bay đi…
Hà Ninh tay chân chạm đất, giống như động vật có mai nằm bẹp ở đó, trước mắt là một đôi chân to thô tráng chắc nịch, vảy đen bóng phủ kín ở trên, không cần thử, cũng biết vảy này cứng cỡ nào.
Dùng dao nhỏ trong tay đâm?
Não bị rút gân sao?
Chạy là không thể, đánh lại đánh không lại, đâm mình lại không có dũng khí, dứt khoát nhắm mắt luôn, cắn đi, cắn chết thì thôi.
Đợi một lát, thắn lằn không cắn, người họ Hà nào đó vẫn đầy đủ tay chân.
Hơi thở đầy mùi tanh không còn phả qua, đỉnh đầu truyền tới một giọng nói thấp trầm mang theo từ tính, “Đứng lên.”
Hà Ninh giật mình, cho rằng thằn lằn đen trước mặt nói chuyện, thử ngẩng đầu lên, lại phát hiện phần cổ và trước ngực thằn lằn đen có đeo mấy vòng dây da thô dày, trên dây da còn có vòng đồng, còn thắt nút kết, một con thằn lằn rõ ràng sẽ không làm như thế, cách giải thích duy nhất, thằn lằn này là do người nuôi.
Còn về dũng sĩ thế nào mới có thể điều khiển vị nhân huynh này, Hà Ninh không có thời gian suy nghĩ, y chỉ muốn xác định một điều duy nhất, vị dũng sĩ này dự định làm gì.
Bảo thằn lằn ăn mình, hay sẽ phát thiện tâm một lần.
“Đứng lên.”
Thấy Hà Ninh chỉ nằm bẹp dưới đất, ngây ngốc nhìn thằn lằn đen, trên đầu bọc miếng vải không nhìn ra màu sắc, trên mặt đầy cát đất, căn bản không nhìn ra tướng mạo, Mudy ngồi trên lưng thằn lằn đen, không xác định được y có phải chính là ‘tế phẩm’ trong miệng vu nữ Taiya không.
Chẳng qua, có thể thấy được một người sống trong tận sâu hoang mạc, thì đã là chuyện hiếm.
Một người, không có bạn bè, lại có thể sống sót trong lãnh địa của chim ăn thịt thối?
Mudy lên tiếng hai lần, Hà Ninh đều không động, không phải y ngoan cố chống lại, thực ra là do không hiểu Mudy nói cái gì. Không nhìn thấy người nói chuyện, cũng không thể từ vẻ mặt phân tích ra ý của đối phương.
Hà Ninh chỉ có thể tiếp tục ngốc nghếch trừng mắt nhìn chân sau của thằn lằn đen, nhìn lên nữa, nhiều lắm cũng chỉ có thể thấy bụng thằn lằn đen.
Nghiên cứu một chút, cực lớn, chắc là ăn no rồi… chăng?
Qua một lúc nữa, kỵ sĩ và đội lạc đà bị thằn lằn đen bỏ lại sau lưng đã đuổi tới.
Lạc đà cao to tráng kiện, kỵ sĩ giắt trường đao ở eo, người Taiya thân mặc bạch bào, khuấy lên cát vàng, dẫm bằng cỏ khô, mặt trời nóng bức, mấy con chim ăn thịt thối bay ngang qua trên không, lỗ tai ong ong, tất cả trước mắt, giống như mang Hà Ninh về thời đại hoang dã.
Mảnh đất xa lạ, động vật xa lạ, ngôn ngữ xa lạ, con người xa lạ.
Y đột nhiên cảm thấy sợ hãi, một cảm giác sợ hãi chưa từng có.
Cho dù giãy dụa trên ranh giới sống chết hơn một tháng, cũng chưa từng cảm thấy không nơi trợ giúp như thế.
Đối mặt động vật, y có thể sinh tồn, đối mặt con người, còn là người không thể hiểu nhau, y nên làm sao?
Cười cười, chào hỏi, tôi tốt anh tốt mọi người tốt?
Nằm mơ đi.
Đội ngũ dừng lại khi cách thằn lằn đen hơn mười mét, Danda nhảy xuống lạc đà, tư thế nhẹ nhàng, mấy lọn tóc vàng tuột ra khỏi khăn đầu, theo bước chân của cô, lướt qua mặt.
Tộc nhân Taiya cùng Danda tới thành Burang triều phụng, cũng đồng thời nhảy xuống lạc đà, vẻ mặt kính nể chăm chú nhìn vu nữ đi tới chỗ Mudy.
Các kỵ sĩ của thành Burang không có bất cứ biểu thị nào, cho dù tộc nhân Taiya trừng mắt tức giận nhìn, cũng không nhảy xuống lạc đà để biểu thị tôn kính với Vu.
Tại Aram đại lục, địa vị của Vu rất cao, Vu năng lực cường đại, thậm chí có thể vượt qua tộc trưởng bộ tộc, truyền đạt mệnh lệnh với tộc nhân.
Nhưng, bất luận Vu cường đại bao nhiêu, trước mặt Mudy cũng phải cúi đầu.
Bọn họ là chiến sĩ của thành Burang, dũng sĩ của thành chủ, thành chủ không hạ lệnh, thì cho dù là đại vu của Ortiramhs, cũng sẽ không khiến họ lung lay, huống hồ là bộ tộc Taiya chỉ có thể sinh tồn phụ thuộc thành Burang?
“Thành chủ đại nhân.” Danda đi tới cách thằn lằn đen năm bước, dừng lại.
“Là y sao?” Mudy từ cao cúi nhìn Hà Ninh đang nằm bẹp dưới đất, trong giọng nói mang theo thú vị, “Như vậy có thể hiến cho thần linh?”
Danda cung kính thi lễ, nhẹ nhấc trường bào lên, đi tới trước người Hà Ninh.
Hà Ninh đã ngồi dậy, không muốn tiêu hao sức lực, lại không thể tiếp tục nằm bẹp dưới ánh mắt của nhiều người như thế.
Hơn một tháng qua đói khát thay nhau, Hà Ninh đã ốm đi rất nhiều, gương mặt cũng đã lõm vào, xương gò má nhô lên rõ ràng. Nhưng chiều cao thì không rút lại, đôi mắt màu đen vẫn trong vắt như cũ.
Danda rất nhỏ nhắn, đi tới ngồi trước mặt Hà Ninh, lặng lẽ nhìn y, quay ra sau gọi một tiếng, “Tafon, nước.”
Nghe giọng cô, nam nhân cao to lập tức đưa túi nước tới, Danda mở túi nước ra đưa cho Hà Ninh, trong ánh mắt kinh ngạc của Hà Ninh, mở miệng nói: “Có thể nghe hiểu lời của ta không?’
Hà Ninh càng thêm quái dị, ngữ điệu hơi cao, mang theo âm luật kỳ quái, tuyệt đối không phải là bất cứ ngôn ngữ nào mà y quen thuộc, nhưng y có thể nghe hiểu.
Ngược lại, những người xung quanh, bao gồm của Mudy, đều không hiểu Danda đang nói cái gì.bg-ssp-{height:px}
Đây là ngôn ngữ của Vu, chỉ có người chảy dòng máu của Vu, mới có thể hiểu hàm nghĩa của mỗi âm điệu và ký tự.
“Muốn sống sót không?” Danda nhìn Hà Ninh, trong nét mặt mang theo khinh thường, nói từng chữ, “Ta có thể…”
Chưa nói xong, đã xảy ra dị biến, cuồng phong chợt nổi lên, cát vàng ngập trời, trong cuồng phong còn truyền tới tiếng kêu đáng sợ, giống như tới từ địa ngục.
Người Taiya toàn bộ trốn dưới thân lạc đà, các kỵ sĩ của thành Burang phân tán ra, Mudy ngẩng đầu lên, đôi mắt màu lam ngưng kết hàn băng, “Sekurus!”
“Gào!”
Thằn lằn đen phát ra tiếng gào thật lớn, âm thanh kỳ dị cũng càng lúc càng gần, trong bầu trời, một con quái điểu thật lớn lao thẳng xuống, trên lưng nó, là một nam nhân thân hình cao to.
Sau khi quái điểu xuất hiện, cuồng phong dần lắng xuống, đường chân trời xa xa truyền tới từng đợt ầm vang, các kỵ sĩ của thành Burang nghiêm trận chờ đợi, tộc nhân Taiya cũng từ dưới lạc đà đứng lên, rút loan đao ở eo, chuẩn bị tham gia chiến đấu.
Hạn hán thời gian dài, khiến cục thế ở phần đông đại lục dần khẩn trương, vì tranh đoạt nguồn tài nguyên có hạn, giữa các thành chinh chiến không ngừng, man tộc ở phía tây cũng nhân cơ hội xâm nhập, dân biển sinh sống ở phía nam và các thương nhân phía bắc mắt lạnh bàng quan, chỉ cần lửa không cháy lên người họ, chỉ cần có thể tiếp tục kiếm tiền, ai bận tâm phía đông phía tây người nào chết.
Thành Burang và thành Battier là hai thế lực lớn nhất phía đông, tại hoang mạc tiếp giáp phía tây, tranh đấu của Mudy và Sekurus chưa từng ngừng lại.
Thế cục hễ chạm là phát, Danda cũng bị Tafon hộ vệ về lại đội lạc đà, nhất định phải bảo vệ sự an toàn của Vu.
Hà Ninh ôm chặt túi nước, y không ngốc, nữ nhân vừa rồi rõ ràng không mang ý tốt, nam nhân ngồi trên lưng thằn lằn đen, chỉ nghe tiếng không thấy người, cũng chưa chắc là chim tốt gì, không nhân lúc này chạy, thì còn đợi tới lúc nào nữa?
Cho dù có phải lột vỏ cây đào sâu, cũng còn tốt hơn tình trạng vừa rồi.
Cứ để thằn lằn đen và quái điểu trên không yêu nhau giết nhau đi.
Quần áo không khác gì màu bùn đất, tiện cho Hà Ninh chạy trốn, y lăn một vòng trên đất, quay đầu, không có bất cứ ai đặt lực chú ý lên người mình, y lập tức trèo dậy, tăng nhanh tốc độ. Nhìn từ xa, cực giống một con thằn lằn sa mạc cỡ lớn.
Ai rảnh bận tâm tư thế đẹp hay không, chạy trốn cấp thiết.
Ôm túi nước, đây có lẽ là chuyện tốt duy nhất gặp phải hôm nay, bất kể nữ nhân đó rốt cuộc có ý định gì, cái này, vẫn phải cảm tạ một chút.
Danda chú ý tới hành động của Hà Ninh, rất muốn bảo người đi truy, nhưng tình thế trước mắt rõ ràng không cho phép.
Sekurus tới có chuẩn bị, kỵ sĩ mà Mudy mang theo cộng thêm tộc nhân của Taiya, cũng không đuổi kịp số lượng của đối phương, lúc này, không ai đi quản tới tế phẩm gì cả, trong mắt chỉ có kẻ địch đối diện.
Sekurus huýt một tiếng, kéo dây cương, quái điểu đột ngột đập cánh, cuồng phong lại lên, Mudy giơ cao trường đao, đao phong xuất vỏ, như tiếng rồng gầm.
“Giết!”
Thằn lằn đen mở cái miệng rộng, đột ngột nhảy vọt lên, nhào tới quái điểu đã hạ thấp, lạc đà sừng đã được huấn luyện, dưới sự điều khiển của kỵ sĩ lao tới kẻ địch.
Đao phong lóe sáng, binh khí kêu vang, các nô lệ của tộc nhân Taiya cũng gia nhập chiến đấu, bọn họ không biết sử đao, mà cầm khúc gỗ và trụ sắt để chống lều, liều mạng đập lên chân trước của lạc đà, chỉ cần lạc đà khụy ngã, kỵ sĩ trên lưng lạc đà sẽ lập tức trở thành vong hồn dưới đao, hoặc bị dẫm đạp thành bùn.
Máu tươi, thịt nát, kêu thét, ánh đao.
Chiến đấu vẫn đang tiếp tục, song phương đang trong hỗn loạn, tạo nên cát bụi thật lớn sâu trong hoang mạc.
Cơ hội khó khăn lắm mới đợi được, hôm nay, nhất định phải tiễn kẻ địch xuống địa ngục!
“Mudy Burang!”
Trường cung kéo căng, tên bén lao ra, gió thổi miếng vải dài màu trắng, thằn lằn đen gầm lên, chim ăn thịt thối luẩn quẩn trên không trung, chờ đợi một bữa tiệc lớn…
Tiếng hô giết ở sau lưng, tiếng kêu bén nhọn của chim ăn thịt thối, khiến Hà Ninh đột nhiên nổi lên sức lực, mau chạy, mau chạy!
Chạy rồi, mới có đường sống, mới có thể sống sót!
Y không biết rốt cuộc mình đã chạy bao lâu, cũng không chú ý xác định phương hướng, chỉ biết cách người cưỡi thằn lằn cưỡi quái điểu càng xa càng tốt.
Tiếng hô giết xa dần, cho tới khi không còn nghe thấy nữa.
Hà Ninh tìm được một tảng đá nhô lên, toàn thân thoát lực ngồi xuống, mở túi nước, uống hớp lớn, hầu kết di chuyển lên xuống, nuốt thật mạnh, cảm thấy mình cuối cùng lại sống được một lần.
Lau khô vết nước trên miệng, nhìn sắc trời một cái, mặt trời sắp lặn, đói đến khó chịu, lẽ nào thật sự phải đi lột vỏ cây tìm sâu.
Nhếch nhếch miệng, nên biết đủ đi, hơn một tháng rồi, dù sao cũng được uống nước no.
Đang nghĩ thế, đỉnh đầu đột nhiên phủ bóng râm xuống, Hà Ninh ngẩng đầu, một cái miệng rộng quen thuộc, đầu lưỡi phân nhánh, túi nước trong tay, đột nhiên bị cuốn đi.
“Đợi đã!”
Hà Ninh nhảy dựng lên dùng sức kéo túi nước. Cũng bất kể đối phương có thể nghe hiểu hay không, vội vàng nói: “Không thể cắn, cắn rách thì không có thứ hứng nước… không phải, cái này không thể ăn, mày ăn chay mà, da động vật này, ăn rồi khó tiêu hóa…”
Sau đó, Hà Ninh cũng không biết mình đã nói những gì, bất ngờ là, thằn lằn xanh buông túi nước ra.
Hà Ninh nhìn bạn thằn lằn, nghiến răng, “Cúi đầu.”
Thật sự cúi đầu… mở túi nước, đổ toàn bộ nước còn lại vào miệng rộng của bạn thằn lằn.
Bạn thằn lằn chép chép miệng, dường như chưa thỏa mãn, Hà Ninh lắc lắc túi nước, vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài, xem ra, y xuyên tới đây, thuần túy là để chịu tội.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Mày không thấy tao, mày không thấy tao, mày không thấy tao…”
Nếu không phải tình huống cấp bách, Hà Ninh tuyệt đối sẽ không làm ra hành động ngu ngốc như thế.
Nhìn vào đôi mắt màu đỏ máu đó năm giây, toàn thân cứng đờ, dao hoa quả nắm trong tay, không nghĩ đâm con thằn lằn như khủng long bạo chúa này một dao, mà lại suy nghĩ làm sao đâm chết mình.
Bất luận nghĩ thế nào, dao đâm lên người cũng sẽ đau, Hà Ninh cũng chỉ có thể trước khi chết ‘tiêu khiển’ cho mình một chút, nói không chừng, thật sự có tác dụng thì sao?
Phép an ủi tinh thần không hiệu quả, mấy giây sau, thằn lằn đen ngẩng đầu, cắn lên thân cây khô mà Hà Ninh ẩn thân, cổ ngoắc một cái, khúc gỗ bay đi…
Hà Ninh tay chân chạm đất, giống như động vật có mai nằm bẹp ở đó, trước mắt là một đôi chân to thô tráng chắc nịch, vảy đen bóng phủ kín ở trên, không cần thử, cũng biết vảy này cứng cỡ nào.
Dùng dao nhỏ trong tay đâm?
Não bị rút gân sao?
Chạy là không thể, đánh lại đánh không lại, đâm mình lại không có dũng khí, dứt khoát nhắm mắt luôn, cắn đi, cắn chết thì thôi.
Đợi một lát, thắn lằn không cắn, người họ Hà nào đó vẫn đầy đủ tay chân.
Hơi thở đầy mùi tanh không còn phả qua, đỉnh đầu truyền tới một giọng nói thấp trầm mang theo từ tính, “Đứng lên.”
Hà Ninh giật mình, cho rằng thằn lằn đen trước mặt nói chuyện, thử ngẩng đầu lên, lại phát hiện phần cổ và trước ngực thằn lằn đen có đeo mấy vòng dây da thô dày, trên dây da còn có vòng đồng, còn thắt nút kết, một con thằn lằn rõ ràng sẽ không làm như thế, cách giải thích duy nhất, thằn lằn này là do người nuôi.
Còn về dũng sĩ thế nào mới có thể điều khiển vị nhân huynh này, Hà Ninh không có thời gian suy nghĩ, y chỉ muốn xác định một điều duy nhất, vị dũng sĩ này dự định làm gì.
Bảo thằn lằn ăn mình, hay sẽ phát thiện tâm một lần.
“Đứng lên.”
Thấy Hà Ninh chỉ nằm bẹp dưới đất, ngây ngốc nhìn thằn lằn đen, trên đầu bọc miếng vải không nhìn ra màu sắc, trên mặt đầy cát đất, căn bản không nhìn ra tướng mạo, Mudy ngồi trên lưng thằn lằn đen, không xác định được y có phải chính là ‘tế phẩm’ trong miệng vu nữ Taiya không.
Chẳng qua, có thể thấy được một người sống trong tận sâu hoang mạc, thì đã là chuyện hiếm.
Một người, không có bạn bè, lại có thể sống sót trong lãnh địa của chim ăn thịt thối?
Mudy lên tiếng hai lần, Hà Ninh đều không động, không phải y ngoan cố chống lại, thực ra là do không hiểu Mudy nói cái gì. Không nhìn thấy người nói chuyện, cũng không thể từ vẻ mặt phân tích ra ý của đối phương.
Hà Ninh chỉ có thể tiếp tục ngốc nghếch trừng mắt nhìn chân sau của thằn lằn đen, nhìn lên nữa, nhiều lắm cũng chỉ có thể thấy bụng thằn lằn đen.
Nghiên cứu một chút, cực lớn, chắc là ăn no rồi… chăng?
Qua một lúc nữa, kỵ sĩ và đội lạc đà bị thằn lằn đen bỏ lại sau lưng đã đuổi tới.
Lạc đà cao to tráng kiện, kỵ sĩ giắt trường đao ở eo, người Taiya thân mặc bạch bào, khuấy lên cát vàng, dẫm bằng cỏ khô, mặt trời nóng bức, mấy con chim ăn thịt thối bay ngang qua trên không, lỗ tai ong ong, tất cả trước mắt, giống như mang Hà Ninh về thời đại hoang dã.
Mảnh đất xa lạ, động vật xa lạ, ngôn ngữ xa lạ, con người xa lạ.
Y đột nhiên cảm thấy sợ hãi, một cảm giác sợ hãi chưa từng có.
Cho dù giãy dụa trên ranh giới sống chết hơn một tháng, cũng chưa từng cảm thấy không nơi trợ giúp như thế.
Đối mặt động vật, y có thể sinh tồn, đối mặt con người, còn là người không thể hiểu nhau, y nên làm sao?
Cười cười, chào hỏi, tôi tốt anh tốt mọi người tốt?
Nằm mơ đi.
Đội ngũ dừng lại khi cách thằn lằn đen hơn mười mét, Danda nhảy xuống lạc đà, tư thế nhẹ nhàng, mấy lọn tóc vàng tuột ra khỏi khăn đầu, theo bước chân của cô, lướt qua mặt.
Tộc nhân Taiya cùng Danda tới thành Burang triều phụng, cũng đồng thời nhảy xuống lạc đà, vẻ mặt kính nể chăm chú nhìn vu nữ đi tới chỗ Mudy.
Các kỵ sĩ của thành Burang không có bất cứ biểu thị nào, cho dù tộc nhân Taiya trừng mắt tức giận nhìn, cũng không nhảy xuống lạc đà để biểu thị tôn kính với Vu.
Tại Aram đại lục, địa vị của Vu rất cao, Vu năng lực cường đại, thậm chí có thể vượt qua tộc trưởng bộ tộc, truyền đạt mệnh lệnh với tộc nhân.
Nhưng, bất luận Vu cường đại bao nhiêu, trước mặt Mudy cũng phải cúi đầu.
Bọn họ là chiến sĩ của thành Burang, dũng sĩ của thành chủ, thành chủ không hạ lệnh, thì cho dù là đại vu của Ortiramhs, cũng sẽ không khiến họ lung lay, huống hồ là bộ tộc Taiya chỉ có thể sinh tồn phụ thuộc thành Burang?
“Thành chủ đại nhân.” Danda đi tới cách thằn lằn đen năm bước, dừng lại.
“Là y sao?” Mudy từ cao cúi nhìn Hà Ninh đang nằm bẹp dưới đất, trong giọng nói mang theo thú vị, “Như vậy có thể hiến cho thần linh?”
Danda cung kính thi lễ, nhẹ nhấc trường bào lên, đi tới trước người Hà Ninh.
Hà Ninh đã ngồi dậy, không muốn tiêu hao sức lực, lại không thể tiếp tục nằm bẹp dưới ánh mắt của nhiều người như thế.
Hơn một tháng qua đói khát thay nhau, Hà Ninh đã ốm đi rất nhiều, gương mặt cũng đã lõm vào, xương gò má nhô lên rõ ràng. Nhưng chiều cao thì không rút lại, đôi mắt màu đen vẫn trong vắt như cũ.
Danda rất nhỏ nhắn, đi tới ngồi trước mặt Hà Ninh, lặng lẽ nhìn y, quay ra sau gọi một tiếng, “Tafon, nước.”
Nghe giọng cô, nam nhân cao to lập tức đưa túi nước tới, Danda mở túi nước ra đưa cho Hà Ninh, trong ánh mắt kinh ngạc của Hà Ninh, mở miệng nói: “Có thể nghe hiểu lời của ta không?’
Hà Ninh càng thêm quái dị, ngữ điệu hơi cao, mang theo âm luật kỳ quái, tuyệt đối không phải là bất cứ ngôn ngữ nào mà y quen thuộc, nhưng y có thể nghe hiểu.
Ngược lại, những người xung quanh, bao gồm của Mudy, đều không hiểu Danda đang nói cái gì.
Đây là ngôn ngữ của Vu, chỉ có người chảy dòng máu của Vu, mới có thể hiểu hàm nghĩa của mỗi âm điệu và ký tự.
“Muốn sống sót không?” Danda nhìn Hà Ninh, trong nét mặt mang theo khinh thường, nói từng chữ, “Ta có thể…”
Chưa nói xong, đã xảy ra dị biến, cuồng phong chợt nổi lên, cát vàng ngập trời, trong cuồng phong còn truyền tới tiếng kêu đáng sợ, giống như tới từ địa ngục.
Người Taiya toàn bộ trốn dưới thân lạc đà, các kỵ sĩ của thành Burang phân tán ra, Mudy ngẩng đầu lên, đôi mắt màu lam ngưng kết hàn băng, “Sekurus!”
“Gào!”
Thằn lằn đen phát ra tiếng gào thật lớn, âm thanh kỳ dị cũng càng lúc càng gần, trong bầu trời, một con quái điểu thật lớn lao thẳng xuống, trên lưng nó, là một nam nhân thân hình cao to.
Sau khi quái điểu xuất hiện, cuồng phong dần lắng xuống, đường chân trời xa xa truyền tới từng đợt ầm vang, các kỵ sĩ của thành Burang nghiêm trận chờ đợi, tộc nhân Taiya cũng từ dưới lạc đà đứng lên, rút loan đao ở eo, chuẩn bị tham gia chiến đấu.
Hạn hán thời gian dài, khiến cục thế ở phần đông đại lục dần khẩn trương, vì tranh đoạt nguồn tài nguyên có hạn, giữa các thành chinh chiến không ngừng, man tộc ở phía tây cũng nhân cơ hội xâm nhập, dân biển sinh sống ở phía nam và các thương nhân phía bắc mắt lạnh bàng quan, chỉ cần lửa không cháy lên người họ, chỉ cần có thể tiếp tục kiếm tiền, ai bận tâm phía đông phía tây người nào chết.
Thành Burang và thành Battier là hai thế lực lớn nhất phía đông, tại hoang mạc tiếp giáp phía tây, tranh đấu của Mudy và Sekurus chưa từng ngừng lại.
Thế cục hễ chạm là phát, Danda cũng bị Tafon hộ vệ về lại đội lạc đà, nhất định phải bảo vệ sự an toàn của Vu.
Hà Ninh ôm chặt túi nước, y không ngốc, nữ nhân vừa rồi rõ ràng không mang ý tốt, nam nhân ngồi trên lưng thằn lằn đen, chỉ nghe tiếng không thấy người, cũng chưa chắc là chim tốt gì, không nhân lúc này chạy, thì còn đợi tới lúc nào nữa?
Cho dù có phải lột vỏ cây đào sâu, cũng còn tốt hơn tình trạng vừa rồi.
Cứ để thằn lằn đen và quái điểu trên không yêu nhau giết nhau đi.
Quần áo không khác gì màu bùn đất, tiện cho Hà Ninh chạy trốn, y lăn một vòng trên đất, quay đầu, không có bất cứ ai đặt lực chú ý lên người mình, y lập tức trèo dậy, tăng nhanh tốc độ. Nhìn từ xa, cực giống một con thằn lằn sa mạc cỡ lớn.
Ai rảnh bận tâm tư thế đẹp hay không, chạy trốn cấp thiết.
Ôm túi nước, đây có lẽ là chuyện tốt duy nhất gặp phải hôm nay, bất kể nữ nhân đó rốt cuộc có ý định gì, cái này, vẫn phải cảm tạ một chút.
Danda chú ý tới hành động của Hà Ninh, rất muốn bảo người đi truy, nhưng tình thế trước mắt rõ ràng không cho phép.
Sekurus tới có chuẩn bị, kỵ sĩ mà Mudy mang theo cộng thêm tộc nhân của Taiya, cũng không đuổi kịp số lượng của đối phương, lúc này, không ai đi quản tới tế phẩm gì cả, trong mắt chỉ có kẻ địch đối diện.
Sekurus huýt một tiếng, kéo dây cương, quái điểu đột ngột đập cánh, cuồng phong lại lên, Mudy giơ cao trường đao, đao phong xuất vỏ, như tiếng rồng gầm.
“Giết!”
Thằn lằn đen mở cái miệng rộng, đột ngột nhảy vọt lên, nhào tới quái điểu đã hạ thấp, lạc đà sừng đã được huấn luyện, dưới sự điều khiển của kỵ sĩ lao tới kẻ địch.
Đao phong lóe sáng, binh khí kêu vang, các nô lệ của tộc nhân Taiya cũng gia nhập chiến đấu, bọn họ không biết sử đao, mà cầm khúc gỗ và trụ sắt để chống lều, liều mạng đập lên chân trước của lạc đà, chỉ cần lạc đà khụy ngã, kỵ sĩ trên lưng lạc đà sẽ lập tức trở thành vong hồn dưới đao, hoặc bị dẫm đạp thành bùn.
Máu tươi, thịt nát, kêu thét, ánh đao.
Chiến đấu vẫn đang tiếp tục, song phương đang trong hỗn loạn, tạo nên cát bụi thật lớn sâu trong hoang mạc.
Cơ hội khó khăn lắm mới đợi được, hôm nay, nhất định phải tiễn kẻ địch xuống địa ngục!
“Mudy Burang!”
Trường cung kéo căng, tên bén lao ra, gió thổi miếng vải dài màu trắng, thằn lằn đen gầm lên, chim ăn thịt thối luẩn quẩn trên không trung, chờ đợi một bữa tiệc lớn…
Tiếng hô giết ở sau lưng, tiếng kêu bén nhọn của chim ăn thịt thối, khiến Hà Ninh đột nhiên nổi lên sức lực, mau chạy, mau chạy!
Chạy rồi, mới có đường sống, mới có thể sống sót!
Y không biết rốt cuộc mình đã chạy bao lâu, cũng không chú ý xác định phương hướng, chỉ biết cách người cưỡi thằn lằn cưỡi quái điểu càng xa càng tốt.
Tiếng hô giết xa dần, cho tới khi không còn nghe thấy nữa.
Hà Ninh tìm được một tảng đá nhô lên, toàn thân thoát lực ngồi xuống, mở túi nước, uống hớp lớn, hầu kết di chuyển lên xuống, nuốt thật mạnh, cảm thấy mình cuối cùng lại sống được một lần.
Lau khô vết nước trên miệng, nhìn sắc trời một cái, mặt trời sắp lặn, đói đến khó chịu, lẽ nào thật sự phải đi lột vỏ cây tìm sâu.
Nhếch nhếch miệng, nên biết đủ đi, hơn một tháng rồi, dù sao cũng được uống nước no.
Đang nghĩ thế, đỉnh đầu đột nhiên phủ bóng râm xuống, Hà Ninh ngẩng đầu, một cái miệng rộng quen thuộc, đầu lưỡi phân nhánh, túi nước trong tay, đột nhiên bị cuốn đi.
“Đợi đã!”
Hà Ninh nhảy dựng lên dùng sức kéo túi nước. Cũng bất kể đối phương có thể nghe hiểu hay không, vội vàng nói: “Không thể cắn, cắn rách thì không có thứ hứng nước… không phải, cái này không thể ăn, mày ăn chay mà, da động vật này, ăn rồi khó tiêu hóa…”
Sau đó, Hà Ninh cũng không biết mình đã nói những gì, bất ngờ là, thằn lằn xanh buông túi nước ra.
Hà Ninh nhìn bạn thằn lằn, nghiến răng, “Cúi đầu.”
Thật sự cúi đầu… mở túi nước, đổ toàn bộ nước còn lại vào miệng rộng của bạn thằn lằn.
Bạn thằn lằn chép chép miệng, dường như chưa thỏa mãn, Hà Ninh lắc lắc túi nước, vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài, xem ra, y xuyên tới đây, thuần túy là để chịu tội.