Thân thể Hà Ninh cứ như bị một ngọn lửa bao lấy, từ trong ra ngoài, gần như muốn thiêu đốt sạch. Hơi thở thoảng qua cổ, cánh tay giữ chặt cổ tay và eo, không những không khiến nhiệt độ giảm bớt, ngược lại còn thiêu lên ngọn lửa đáng sợ hơn.
Đối với Hà Ninh lúc này, nó giống như một sự giày vò. Một sự giày vò dù cố gắng giãy dụa, cũng không thoát được.
Hà Ninh nghiêng đầu đi, cắn chặt môi, âm thanh khó thể khống chế vẫn không ngừng tràn ra khỏi môi.
Trong bóng tối, đôi mắt màu vàng nhìn y chằm chằm, giống như dã thú đang vây khốn con mồi.
Áo trên bị kéo ra, hơi thở như sắp dung hóa người dời khỏi cổ, đi theo đường máu chảy từ vết thương, đi thẳng tới lồng ngực, dừng lại trên bụng, đôi môi mềm lướt qua, Hà Ninh không tự giác cong người, trở nên hoảng sợ trong nhiệt độ nóng bỏng, khoái cảm cùng khó nén chảy khắp tứ chi bách cốt, cùng kéo đi lý trí còn tồn đọng của y.
Thắt lưng bị kéo ra, cánh tay lớn chậm rãi đi xuống, nâng chân Hà Ninh lên, hàm răng nhẹ cắn dưới gối.
Run rẩy, không thể khống chế truyền khắp toàn thân.
Cổ tay được buông ra hồi phục lại sức mạnh, ngón tay bóp chặt tấm thảm dưới người.
Xoẹt__
Móng tay sắc bén rạch đứt một góc thảm, thêm vài cái nữa, tấm thảm dệt bằng lông lạc đà hoàn toàn có thể nhắm mắt xuôi tay.
Hà Ninh thở dốc mở hai mắt ra, cố gắng kéo lại một tia lý trí cuối cùng còn đọng lại.
Chân đã bị nâng lên, chân trần bị nắm chặt, mái tóc dài màu vàng như một tấm lưới vàng, quấn lên người y, Hà Ninh cắn chặt môi, tay chân bắt đầu trở nên mềm nhũn, từ sức lực nắm trên chân y, nam nhân đang phủ lên người tựa hồ cũng không tốt hơn y bao nhiêu.
Mặt y càng bỏng hơn nữa, phản ứng bản năng căn bản không thể dùng ý chí để di dời, cắn chặt răng không thể phủ nhận, y xx rồi.
Cùi chỏ chống lên thảm, ngửa đầu, lại bị cắn vào cổ họng, may mà chỉ là cắn nhẹ, nếu không mạng nhỏ phải lo.
“Đợi đã…”
Không cần so sánh gì, Hà Ninh đã biết câu này của mình nói vô lực thế nào.
Đáp án Mudy cho y là buông lỏng cổ họng y ra, chuyển sang mút vai y.
Màn đêm không ảnh hưởng tới thị lực của Hà Ninh, y có thể thấy rõ vết răng lưu lại trên vai, chỉ là nhìn, đầu lại bắt đầu lơ mơ.
Cánh tay lại vô lực chống đỡ thân thể, cho dù biết như thế là tự tìm đường chết, chân vẫn không tự chủ ma sát phần eo Mudy, Hà Ninh muốn khóc, tiếp tục như thế nên làm sao mới tốt?
Nam nhân quả nhiên là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới sao?
Xúc cảm trơn nhẵn lướt qua eo, Hà Ninh biết đó là tóc của Mudy, hơi thở nóng hổi phả lên chỗ khó nói, Hà Ninh thoáng chốc cứng đờ, khoái cảm khó nói, âm thanh không thể khống chế, dùng sức bịt miệng cũng không thể che được tiếng thở dốc, cùng nó là nhiệt độ cơ thể sôi sục lan tràn trong không gian nhỏ hẹp.
Không thể tiếp tục như thế!
Chuông cảnh báo hoàn toàn vang lên, bất kể chuyện này bắt đầu thế nào, kẻ đầu sỏ là ai, tuyệt đối không thể tiếp tục như thế!
Từ khi quen biết tới nay, quan hệ giữa y và Mudy giống như ngựa hoang đứt dây cương, mỗi giờ mỗi khắc đều phát triển về hướng không thể dự báo, ngồi hỏa tiễn cũng không nhanh như thế!
Không rảnh suy nghĩ ví von như thế thỏa đáng không, Hà Ninh cắn mạnh môi, trong miệng nếm được mùi máu tanh, bóp chặt tay Mudy, dùng tất cả sức lực, đẩy hắn ra.
Ầm!
Không kịp phòng bị, cũng không ngờ Hà Ninh lại đột nhiên trở mặt, thành chủ tóc vàng ‘bay’ ra, đụng gẫy trụ gỗ của lều, lều lảo đảo vài cái, thoáng chốc sụp xuống, phủ kín hai người bên trong lều.
Các kỵ sĩ trực đêm bên cạnh đống lửa kinh ngạc nhìn tất cả, người đang ngủ say cũng giật mình tỉnh lại, phản ứng của các kỵ sĩ nhanh nhất, cho rằng lại gặp bọn cướp sa mạc tập kích, ngay khi mở lều ra, trường đao cũng tuốt vỏ. Phản ứng của Miya cũng rất nhanh, dao găm cầm trong tay, tràn đầy cảnh giác. Động tác của các cô nương hơi chậm một chút, có kinh nghiệm sinh sống tại thôn bọn cướp, trong tay mỗi người đều cầm vũ khí có thể tấn công kẻ địch, nhiều nhất, chính là tảng đá tìm được trên ốc đảo dùng để chặn lều.
Chẳng qua, kẻ địch ở đâu?
Nhìn quanh tứ phía, đáng nghi nhất, chỉ có cát bụi nổi lên và căn lều bị sụp, hình như còn là căn lều của chủ nhân ngủ?
“Khụ!”
Cuối cùng, lều được dựng lên, Hà Ninh dùng tư thế không mấy đẹp đẽ chui ra. Vừa ra được một nửa, tiếng vải vóc bị xé truyền vào tai, cả căn lều bị rách từ chính giữa, thành chủ tóc vàng mặt không biểu cảm xuất hiện trước mặt mọi người, lồng ngực tinh tráng để trần, tóc vàng xõa sau lưng, vẻ mặt rất bình tĩnh, trong mắt thì lại thiêu đốt ngọn lửa, không ai dám lại gần hắn một bước.
Rất rõ ràng, hắn đang tức giận.
Hà Ninh nghe được tiếng vang sau lưng, vô thức quay đầu, không may đụng phải đôi mắt màu lam đó, cổ họng ùng ục, ngay cả y cũng không nói rõ, rốt cuộc là bị cơn giận của Mudy dọa tới, hay là do nam nhân này dưới ánh trăng thật mê người.
Dưới ánh trăng bạc, gương mặt như thần linh, con mắt màu lam, đôi môi đỏ tươi.
Rất đẹp.
Thân thể Hà Ninh lại bắt đầu nóng lên, ý thức được không tốt, vội vã nhéo mình một cái, thanh tỉnh một chút! Khổ ở chỗ, tất cả những gì vừa xảy ra trong bóng đêm, vẫn còn lưu lại xúc cảm trên da thịt, hơn nữa càng lúc càng rõ. Cổ họng khô cháy, vô thức liếm liếm môi, trong ngẩn ngơ còn có một cảm giác tiếc nuối.
Tiếc nuối?
Hà Ninh giật mình, tại sao lại có cảm giác này? Trừ thẩm mỹ quan, ngay cả đầu óc cũng trở nên không bình thường rồi sao?
Một cơn gió đêm thổi qua, trong hoang mạc vang lên tiếng sói sa mạc tru, các kỵ sĩ đột ngột hoàn hồn, rất nhanh tự tưởng tượng vừa rồi trong lều rốt cuộc xảy ra chyện gì, sau lưng liền đổ một tầng mồ hôi lạnh. Có vẻ, bọn họ đã thấy thứ rất khủng khiếp, còn kinh người hơn cảnh đã thấy dưới vách núi.
Miya nhớ tới nồi canh kia, lặng lẽ cúi đầu, bước lùi hai bước, chìm vào bóng đêm, không phát ra một chút tiếng vang, trung thực làm bối cảnh.
Chỉ là muốn bồi bổ thân thể cho chủ nhân, sao hiệu quả lại… ôi… kịch liệt như thế?
Các kỵ sĩ không dám lên tiếng, cầm trường đao cũng không có chút cảm giác an toàn nào. Các cô nương thì ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nhìn cục đá đang cầm trong tay, đột nhiên có xúc động muốn đập vào mình. Hiện tại đập xuống, còn kịp không?
Thằn lằn đen và thằn lằn xanh đi tới, đánh vỡ ‘yên tĩnh’ lúc này.
Thằn lằn xanh trực tiếp chạy tới chỗ Hà Ninh còn đang ngây người nằm dưới đất, còn về uy hiếp của thành chủ đại nhân, thằn lằn xanh biểu thị, gánh nổi!
“Trở về ngủ.” Mudy ném mảnh lều bị xé đi, cong lưng nhặt trường bào bị chôn dưới lều khoác lên người, lại cầm khăn đầu, bọc Hà Ninh lại, “Đừng động.”
Thằn lằn xanh to con, trực tiếp bị bỏ lơ.
Các kỵ sĩ nhìn nhau, cố lớn gan mở miệng hỏi: “Thành chủ đại nhân, có cần dựng một lều khác không?”
“Không cần.” Mudy ôm Hà Ninh đi tới cạnh đống lửa, dựa vào thằn lằn đen ngồi xuống, “Các ngươi nghỉ ngơi, ta canh đêm.”
Các kỵ sĩ không nói gì, khi tuần tra biên giới, Mudy cũng thường xuyên cùng các kỵ sĩ luân phiên trực đêm, hiện tại lại là tình trạng này, người thông minh nên biết ngậm miệng mới là thượng sách. Trao đổi ánh mắt với nhau, dùng tốc độ nhanh nhất trở về lều, dùng tư thế tiêu chuẩn nhất nằm xuống, muốn ngủ lại ngủ không được, khả năng lớn nhất chính là mở mắt tới sáng.
Nỗi sợ của thằn lằn đen đối với lửa không kịch liệt như thằn lằn xanh, phát giác được cơn giận của Mudy, lập tức nằm bẹp xuống đất, biểu hiện đặc biệt ôn thuận.
Thằn lằn xanh lại không dám tới quá gần, một là vì đống lửa, hai là, vì thành chủ thỉnh thoảng quét nhìn một cái.
Vừa rồi chính diện chạy tới, đối diện nguy hiểm chống không lại cũng vẫn cố dũng cảm, rất nhanh lại như quả bóng thịt bị xẹp. Xác định Hà Ninh không có nguy hiểm, nó chọn một chỗ không cách quá xa, tương đối an toàn, lăn vài vòng, cọ cọ lưng, gãi gãi da bụng, thằn lằn xanh không hiểu, người này trước kia rõ ràng không đáng sợ như thế.
Nếu thằn lằn xanh thông minh hơn chút nữa sẽ phát hiện, tất cả thay đổi đều bắt nguồn từ đồ án hình vảy giữa chân mày Mudy. Uy nghiêm của kẻ thượng vị không chỉ khiến thằn lằn xanh cảm thấy uy hiếp, ngay cả thằn lằn đen cũng thuần phục hơn trước kia nhiều, càng không cần nói tới các lạc đà trong đội ngũ.
Có Mudy ở đây, mãnh cầm và mãnh thú sinh sống trong sa mạc không dám lại gần, uy nghiêm này khác biệt khá lớn với vu lực mà Hà Ninh sử dụng, nếu các động vật cảm thấy được thân thiết và thuyết phục trên người Hà Ninh, thì trên người Mudy, trừ uy hiếp chỉ có uy hiếp.
Lại gần, là muốn chết à, hay là chán sống rồi?
Kẻ trì độn duy nhất, đại khái chỉ có con người? Cho tới hiện tại, các kỵ sĩ có thể phát giác được lộ trình thuận lợi hơn nhiều, mãnh thú sinh sống trong hoang mạc căn bản không thấy nữa, nhưng chưa từng tìm hiểu sâu nguyên nhân.
Ngồi cạnh đống lửa, từ xa truyền tới tiếng gào của dã thú, nhưng ở gần chỉ có tiếng thân cây nổ lách tách trong đống lửa.
Sự tĩnh mịch trong hoang vu, cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Hà Ninh hồi phục một chút sức lực, mặt vẫn hơi nóng, nhưng không còn như trước đó không thể khống chế thân thể mình. Kéo chặt khăn đầu đang quấn trên người, thử động đậy, “Có thể buông tôi ra không?”
Trong khẩu khí mang theo thương lượng, cánh tay vòng trên người càng thêm chặt, tiếp theo lại bất ngờ buông lỏng. Không kịp ngẩn người, Hà Ninh đứng lên đi tới cạnh thằn lằn xanh, dựa vào nó ngồi xuống, thở ra một hơi.
May là buông ra rồi, nếu không, khó bảo đảm y sẽ không lập tức lại nóng đầu, cắn cổ Mudy.
Nhắm hai mắt lại, gió đêm hoang mạc có hơi lạnh, rời khỏi nhiệt độ cơ thể của Mudy, Hà Ninh lại tỉnh táo hơn nhiều, nóng bức trong người cũng đang dần tan đi.
“Cái này,” Mở mắt ra, Hà Ninh muốn nói gì đó, nhưng khi mở miệng lại không tổ hợp được ngôn ngữ có ý nghĩa nào.
Nói đây là hiểu lầm?
Hay là cười ha ha hai tiếng?
Giả ngốc có được không? Tỷ lệ thành công đại khái không cao lắm.
Trong thời gian ngắn ngủi, liên tục thế này thế kia, nếu đổi lại là ai, đều cảm thấy lúng túng.
Mudy không nói gì, ánh lửa rọi gương mặt hắn, một chân dài gấp lại, cánh tay gác lên đầu gối, lặng lẽ nhìn trời đêm. Gió thổi mái tóc dài của hắn, lặng lẽ, lại hiện rõ cô đơn.
Cảnh này rơi vào mắt Hà Ninh, cũng bất tri bất giác ghi khắc vào lòng y.
“Em không nguyện ý.” Mudy cuối cùng mở miệng, quay đầu lại, nhìn Hà Ninh, “Không vừa lòng ta?”
“Hả?”
“Ta không đủ tốt?” Mudy một tay chống lên mặt cát, như con báo kiêu ngạo nguy hiểm, chậm rãi, từng chút một tiếp cận con mồi.
Hà Ninh không biết nên nói gì, có vẻ như nói gì cũng không đúng. Y tự nhận mình không phải người già mồm, chuyện này, cũng không phải dứt khoát là có thể coi như không có gì?
Khi Hà Ninh do dự, Mudy đã tới gần, kéo cổ tay y, úp lòng bàn tay Hà Ninh lên mặt mình, đôi môi nhẹ hôn lên ngón tay y, men xuống cằm, sau cổ, chậm rãi trượt xuống.
“Tại sao?” Đôi mắt màu lam dần biến thành màu vàng, vẻ mặt rất ôn hòa, trong ôn hòa mang theo bức bách cưỡng ép, bức bách lại chuyển thành dụ hoặc mê người, “Cho ta biết nguyên nhân.”
Hà Ninh không dám nói mình hiểu Mudy, nhưng y có thể cảm giác được không bình thường, nam nhân trước mắt rất xa lạ, xa lạ tới mức y nổi lên cảnh giác.
“Anh là ai?”
“Ta là ai?” Trên trán Mudy ẩn hiện vảy màu vàng, buông cổ tay Hà Ninh ra, nâng cằm y lên: “Em không phải đã biết sao? Đại vu của ta.”
“Không đúng!” Vẻ mặt Hà Ninh đột ngột thay đổi, nắm tóc nam nhân, trong âm thanh mang theo gấp rút, “Mudy, anh mau tỉnh lại!”
Trong mắt nam nhân có một chút quái dị, tiếp theo lại cười, không để ý tóc bị kéo, cúi đầu hôn chóp mũi và khóe miệng Hà Ninh, “Ta là Mudy.”
“Lừa ai chứ?” Hà Ninh nghiêng đầu đi, tránh khỏi nụ hôn của nam nhân, “Xem tôi là con nít ba tuổi sao? Mudy, anh tỉnh lại cho tôi! Nếu không tôi sẽ khoét cho anh một lỗ!”
“…” Mudy không biết làm sao, thở dài một tiếng, “Đừng cào, ta thật sự là Mudy.”
Hà Ninh tỏ rõ không tin, Mudy càng thêm bất đắc dĩ.
“Là ta.” Lại tiếp cận, nhẹ cọ lên mặt Hà Ninh, “Ta chỉ là nhớ ra vài chuyện lúc dưới núi, một vài chuyện đã quên rất lâu.”
Hà Ninh ngây ra một chút, vẫn không xác định, lẽ nào thật sự là y nghĩ nhiều sao?
Khóe môi lại bị hôn một cái, vảy vàng giữa chân mày Mudy dần ẩn đi, cảm giác không bình thường kia cũng dần biến mất, Hà Ninh nhíu mày, nhìn Mudy trước mặt, “Anh biết vừa rồi xảy ra chuyện gì không?”
“Biết.” Ngón tay nhẹ lướt qua tai Hà Ninh, Mudy ôm mạnh Hà Ninh vào lòng, “Không cần lo lắng, vẫn luôn là ta.”
Hà Ninh cuối cùng thả tóc Mudy ra, đống lửa đã tắt, trên đường mặt đất xa xa, mặt trời đang xua tan bóng đêm. Ánh dương mới dâng lên đại mạc, trống trải mênh mông, mang theo tang thương cổ xưa, giữa đồi cát và ốc đảo, lại vang lên tiếng lục lạc và tiếng ngâm của mục dân.
Các kỵ sĩ dắt lạc đà đi lấy nước, các nữ nhân động tác nhanh chóng dỡ bỏ lều, chuẩn bị thức ăn.
Hà Ninh vừa giúp đỡ, vừa nghĩ lại chuyện xảy ra tối qua, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, động tác trong tay ngừng lại, tựa hồ, hình như, y lo lắng nhất không phải là mình và Mudy thế này thế kia, cũng không phải hai người từ nay về sau sẽ phát triển thành quan hệ gì, mà là Mudy sẽ giống như y, đột nhiên biến thành một người khác?
Làm rõ suy nghĩ trong lòng, Hà Ninh không trở nên sáng sủa, mà lại trở nên càng hỗn loạn. Y rốt cuộc bị sao vậy?
Miya cột lều lên trên lưng lạc đà, thấy Hà Ninh cầm một khúc gỗ không động đậy, sắc mặt cũng rất khó coi, lo lắng đi qua hỏi, “Chủ nhân, ngài sao vậy?’
“Sao hả?” Hà Ninh quay đầu, vẻ mặt như gỗ, “Nếu tôi biết, thì sẽ không như vậy rồi.”
Miya: “…”
Các kỵ sĩ thổi kèn hiệu, Hà Ninh nhìn Mudy đứng trên lưng thằn lằn đen, sẽ giống như y nghĩ sao? Sẽ không đi? Nếu thật, chuyện quá phiền rồi.
Thằn lằn xanh đi tới, nghi hoặc nhìn y, Hà Ninh tì lên bướu lạc đà, cào vảy thằn lằn xanh một chút, trong giọng điệu mang theo ủ rũ, “Anh bạn, chuyện lớn không tốt rồi. Tiếp theo, chỉ sợ thật sự không hay…”
Thằn lằn xanh vẫn nghi hoặc, đội ngũ khởi hành trong tiếng kèn hiệu, Mudy đứng trên lưng thằn lằn đen, nhìn đại mạc mênh mông, vảy vàng giữa chân mày lại hiện lên.
Hắn là thành chủ thành Burang, cũng là vương giả của đế quốc Aram.
Bốn trăm năm trước, hắn chết trong âm mưu và phản bội.
Bốn trăm năm sau, hắn trở về rồi. Với tên Mudy Burang, tất cả tội nhân, đều sẽ phải rơi vào địa ngục của tử thần!
Đôi mắt lam lãnh liệt như hàn băng, người duy nhất có thể khiến hàn băng tan đi, chỉ có Hà Ninh đang tự nói chuyện kia.
Vỗ vỗ đầu thằn lằn đen, Mudy cười, đại vu của hắn đã thay đổi rồi. Điều duy nhất không đổi chỉ có linh hồn.
Người khác nhau, tất nhiên sẽ có quỹ tích sinh mạng khác nhau. Tìm về ký ức đã mất không thể thay đổi tất cả. Trên thực tế, hắn cũng đã thay đổi, không phải sao?
Nhưng, hắn thề với thần linh và đế vương các đời Aram, tất cả những chuyện bốn trăm năm trước, sẽ không tái diễn lần nữa.
Đại vu của hắn, hắn sẽ bảo vệ, dùng đôi tay hắn, dùng tất cả của hắn.
Nóng, nóng quá!
Thân thể Hà Ninh cứ như bị một ngọn lửa bao lấy, từ trong ra ngoài, gần như muốn thiêu đốt sạch. Hơi thở thoảng qua cổ, cánh tay giữ chặt cổ tay và eo, không những không khiến nhiệt độ giảm bớt, ngược lại còn thiêu lên ngọn lửa đáng sợ hơn.
Đối với Hà Ninh lúc này, nó giống như một sự giày vò. Một sự giày vò dù cố gắng giãy dụa, cũng không thoát được.
Hà Ninh nghiêng đầu đi, cắn chặt môi, âm thanh khó thể khống chế vẫn không ngừng tràn ra khỏi môi.
Trong bóng tối, đôi mắt màu vàng nhìn y chằm chằm, giống như dã thú đang vây khốn con mồi.
Áo trên bị kéo ra, hơi thở như sắp dung hóa người dời khỏi cổ, đi theo đường máu chảy từ vết thương, đi thẳng tới lồng ngực, dừng lại trên bụng, đôi môi mềm lướt qua, Hà Ninh không tự giác cong người, trở nên hoảng sợ trong nhiệt độ nóng bỏng, khoái cảm cùng khó nén chảy khắp tứ chi bách cốt, cùng kéo đi lý trí còn tồn đọng của y.
Thắt lưng bị kéo ra, cánh tay lớn chậm rãi đi xuống, nâng chân Hà Ninh lên, hàm răng nhẹ cắn dưới gối.
Run rẩy, không thể khống chế truyền khắp toàn thân.
Cổ tay được buông ra hồi phục lại sức mạnh, ngón tay bóp chặt tấm thảm dưới người.
Xoẹt__
Móng tay sắc bén rạch đứt một góc thảm, thêm vài cái nữa, tấm thảm dệt bằng lông lạc đà hoàn toàn có thể nhắm mắt xuôi tay.
Hà Ninh thở dốc mở hai mắt ra, cố gắng kéo lại một tia lý trí cuối cùng còn đọng lại.
Chân đã bị nâng lên, chân trần bị nắm chặt, mái tóc dài màu vàng như một tấm lưới vàng, quấn lên người y, Hà Ninh cắn chặt môi, tay chân bắt đầu trở nên mềm nhũn, từ sức lực nắm trên chân y, nam nhân đang phủ lên người tựa hồ cũng không tốt hơn y bao nhiêu.
Mặt y càng bỏng hơn nữa, phản ứng bản năng căn bản không thể dùng ý chí để di dời, cắn chặt răng không thể phủ nhận, y xx rồi.
Cùi chỏ chống lên thảm, ngửa đầu, lại bị cắn vào cổ họng, may mà chỉ là cắn nhẹ, nếu không mạng nhỏ phải lo.
“Đợi đã…”
Không cần so sánh gì, Hà Ninh đã biết câu này của mình nói vô lực thế nào.
Đáp án Mudy cho y là buông lỏng cổ họng y ra, chuyển sang mút vai y.
Màn đêm không ảnh hưởng tới thị lực của Hà Ninh, y có thể thấy rõ vết răng lưu lại trên vai, chỉ là nhìn, đầu lại bắt đầu lơ mơ.
Cánh tay lại vô lực chống đỡ thân thể, cho dù biết như thế là tự tìm đường chết, chân vẫn không tự chủ ma sát phần eo Mudy, Hà Ninh muốn khóc, tiếp tục như thế nên làm sao mới tốt?
Nam nhân quả nhiên là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới sao?
Xúc cảm trơn nhẵn lướt qua eo, Hà Ninh biết đó là tóc của Mudy, hơi thở nóng hổi phả lên chỗ khó nói, Hà Ninh thoáng chốc cứng đờ, khoái cảm khó nói, âm thanh không thể khống chế, dùng sức bịt miệng cũng không thể che được tiếng thở dốc, cùng nó là nhiệt độ cơ thể sôi sục lan tràn trong không gian nhỏ hẹp.
Không thể tiếp tục như thế!
Chuông cảnh báo hoàn toàn vang lên, bất kể chuyện này bắt đầu thế nào, kẻ đầu sỏ là ai, tuyệt đối không thể tiếp tục như thế!
Từ khi quen biết tới nay, quan hệ giữa y và Mudy giống như ngựa hoang đứt dây cương, mỗi giờ mỗi khắc đều phát triển về hướng không thể dự báo, ngồi hỏa tiễn cũng không nhanh như thế!
Không rảnh suy nghĩ ví von như thế thỏa đáng không, Hà Ninh cắn mạnh môi, trong miệng nếm được mùi máu tanh, bóp chặt tay Mudy, dùng tất cả sức lực, đẩy hắn ra.
Ầm!
Không kịp phòng bị, cũng không ngờ Hà Ninh lại đột nhiên trở mặt, thành chủ tóc vàng ‘bay’ ra, đụng gẫy trụ gỗ của lều, lều lảo đảo vài cái, thoáng chốc sụp xuống, phủ kín hai người bên trong lều.
Các kỵ sĩ trực đêm bên cạnh đống lửa kinh ngạc nhìn tất cả, người đang ngủ say cũng giật mình tỉnh lại, phản ứng của các kỵ sĩ nhanh nhất, cho rằng lại gặp bọn cướp sa mạc tập kích, ngay khi mở lều ra, trường đao cũng tuốt vỏ. Phản ứng của Miya cũng rất nhanh, dao găm cầm trong tay, tràn đầy cảnh giác. Động tác của các cô nương hơi chậm một chút, có kinh nghiệm sinh sống tại thôn bọn cướp, trong tay mỗi người đều cầm vũ khí có thể tấn công kẻ địch, nhiều nhất, chính là tảng đá tìm được trên ốc đảo dùng để chặn lều.
Chẳng qua, kẻ địch ở đâu?
Nhìn quanh tứ phía, đáng nghi nhất, chỉ có cát bụi nổi lên và căn lều bị sụp, hình như còn là căn lều của chủ nhân ngủ?
“Khụ!”
Cuối cùng, lều được dựng lên, Hà Ninh dùng tư thế không mấy đẹp đẽ chui ra. Vừa ra được một nửa, tiếng vải vóc bị xé truyền vào tai, cả căn lều bị rách từ chính giữa, thành chủ tóc vàng mặt không biểu cảm xuất hiện trước mặt mọi người, lồng ngực tinh tráng để trần, tóc vàng xõa sau lưng, vẻ mặt rất bình tĩnh, trong mắt thì lại thiêu đốt ngọn lửa, không ai dám lại gần hắn một bước.
Rất rõ ràng, hắn đang tức giận.
Hà Ninh nghe được tiếng vang sau lưng, vô thức quay đầu, không may đụng phải đôi mắt màu lam đó, cổ họng ùng ục, ngay cả y cũng không nói rõ, rốt cuộc là bị cơn giận của Mudy dọa tới, hay là do nam nhân này dưới ánh trăng thật mê người.
Dưới ánh trăng bạc, gương mặt như thần linh, con mắt màu lam, đôi môi đỏ tươi.
Rất đẹp.
Thân thể Hà Ninh lại bắt đầu nóng lên, ý thức được không tốt, vội vã nhéo mình một cái, thanh tỉnh một chút! Khổ ở chỗ, tất cả những gì vừa xảy ra trong bóng đêm, vẫn còn lưu lại xúc cảm trên da thịt, hơn nữa càng lúc càng rõ. Cổ họng khô cháy, vô thức liếm liếm môi, trong ngẩn ngơ còn có một cảm giác tiếc nuối.
Tiếc nuối?
Hà Ninh giật mình, tại sao lại có cảm giác này? Trừ thẩm mỹ quan, ngay cả đầu óc cũng trở nên không bình thường rồi sao?
Một cơn gió đêm thổi qua, trong hoang mạc vang lên tiếng sói sa mạc tru, các kỵ sĩ đột ngột hoàn hồn, rất nhanh tự tưởng tượng vừa rồi trong lều rốt cuộc xảy ra chyện gì, sau lưng liền đổ một tầng mồ hôi lạnh. Có vẻ, bọn họ đã thấy thứ rất khủng khiếp, còn kinh người hơn cảnh đã thấy dưới vách núi.
Miya nhớ tới nồi canh kia, lặng lẽ cúi đầu, bước lùi hai bước, chìm vào bóng đêm, không phát ra một chút tiếng vang, trung thực làm bối cảnh.
Chỉ là muốn bồi bổ thân thể cho chủ nhân, sao hiệu quả lại… ôi… kịch liệt như thế?
Các kỵ sĩ không dám lên tiếng, cầm trường đao cũng không có chút cảm giác an toàn nào. Các cô nương thì ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nhìn cục đá đang cầm trong tay, đột nhiên có xúc động muốn đập vào mình. Hiện tại đập xuống, còn kịp không?
Thằn lằn đen và thằn lằn xanh đi tới, đánh vỡ ‘yên tĩnh’ lúc này.
Thằn lằn xanh trực tiếp chạy tới chỗ Hà Ninh còn đang ngây người nằm dưới đất, còn về uy hiếp của thành chủ đại nhân, thằn lằn xanh biểu thị, gánh nổi!
“Trở về ngủ.” Mudy ném mảnh lều bị xé đi, cong lưng nhặt trường bào bị chôn dưới lều khoác lên người, lại cầm khăn đầu, bọc Hà Ninh lại, “Đừng động.”
Thằn lằn xanh to con, trực tiếp bị bỏ lơ.
Các kỵ sĩ nhìn nhau, cố lớn gan mở miệng hỏi: “Thành chủ đại nhân, có cần dựng một lều khác không?”
“Không cần.” Mudy ôm Hà Ninh đi tới cạnh đống lửa, dựa vào thằn lằn đen ngồi xuống, “Các ngươi nghỉ ngơi, ta canh đêm.”
Các kỵ sĩ không nói gì, khi tuần tra biên giới, Mudy cũng thường xuyên cùng các kỵ sĩ luân phiên trực đêm, hiện tại lại là tình trạng này, người thông minh nên biết ngậm miệng mới là thượng sách. Trao đổi ánh mắt với nhau, dùng tốc độ nhanh nhất trở về lều, dùng tư thế tiêu chuẩn nhất nằm xuống, muốn ngủ lại ngủ không được, khả năng lớn nhất chính là mở mắt tới sáng.
Nỗi sợ của thằn lằn đen đối với lửa không kịch liệt như thằn lằn xanh, phát giác được cơn giận của Mudy, lập tức nằm bẹp xuống đất, biểu hiện đặc biệt ôn thuận.
Thằn lằn xanh lại không dám tới quá gần, một là vì đống lửa, hai là, vì thành chủ thỉnh thoảng quét nhìn một cái.
Vừa rồi chính diện chạy tới, đối diện nguy hiểm chống không lại cũng vẫn cố dũng cảm, rất nhanh lại như quả bóng thịt bị xẹp. Xác định Hà Ninh không có nguy hiểm, nó chọn một chỗ không cách quá xa, tương đối an toàn, lăn vài vòng, cọ cọ lưng, gãi gãi da bụng, thằn lằn xanh không hiểu, người này trước kia rõ ràng không đáng sợ như thế.bg-ssp-{height:px}
Nếu thằn lằn xanh thông minh hơn chút nữa sẽ phát hiện, tất cả thay đổi đều bắt nguồn từ đồ án hình vảy giữa chân mày Mudy. Uy nghiêm của kẻ thượng vị không chỉ khiến thằn lằn xanh cảm thấy uy hiếp, ngay cả thằn lằn đen cũng thuần phục hơn trước kia nhiều, càng không cần nói tới các lạc đà trong đội ngũ.
Có Mudy ở đây, mãnh cầm và mãnh thú sinh sống trong sa mạc không dám lại gần, uy nghiêm này khác biệt khá lớn với vu lực mà Hà Ninh sử dụng, nếu các động vật cảm thấy được thân thiết và thuyết phục trên người Hà Ninh, thì trên người Mudy, trừ uy hiếp chỉ có uy hiếp.
Lại gần, là muốn chết à, hay là chán sống rồi?
Kẻ trì độn duy nhất, đại khái chỉ có con người? Cho tới hiện tại, các kỵ sĩ có thể phát giác được lộ trình thuận lợi hơn nhiều, mãnh thú sinh sống trong hoang mạc căn bản không thấy nữa, nhưng chưa từng tìm hiểu sâu nguyên nhân.
Ngồi cạnh đống lửa, từ xa truyền tới tiếng gào của dã thú, nhưng ở gần chỉ có tiếng thân cây nổ lách tách trong đống lửa.
Sự tĩnh mịch trong hoang vu, cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Hà Ninh hồi phục một chút sức lực, mặt vẫn hơi nóng, nhưng không còn như trước đó không thể khống chế thân thể mình. Kéo chặt khăn đầu đang quấn trên người, thử động đậy, “Có thể buông tôi ra không?”
Trong khẩu khí mang theo thương lượng, cánh tay vòng trên người càng thêm chặt, tiếp theo lại bất ngờ buông lỏng. Không kịp ngẩn người, Hà Ninh đứng lên đi tới cạnh thằn lằn xanh, dựa vào nó ngồi xuống, thở ra một hơi.
May là buông ra rồi, nếu không, khó bảo đảm y sẽ không lập tức lại nóng đầu, cắn cổ Mudy.
Nhắm hai mắt lại, gió đêm hoang mạc có hơi lạnh, rời khỏi nhiệt độ cơ thể của Mudy, Hà Ninh lại tỉnh táo hơn nhiều, nóng bức trong người cũng đang dần tan đi.
“Cái này,” Mở mắt ra, Hà Ninh muốn nói gì đó, nhưng khi mở miệng lại không tổ hợp được ngôn ngữ có ý nghĩa nào.
Nói đây là hiểu lầm?
Hay là cười ha ha hai tiếng?
Giả ngốc có được không? Tỷ lệ thành công đại khái không cao lắm.
Trong thời gian ngắn ngủi, liên tục thế này thế kia, nếu đổi lại là ai, đều cảm thấy lúng túng.
Mudy không nói gì, ánh lửa rọi gương mặt hắn, một chân dài gấp lại, cánh tay gác lên đầu gối, lặng lẽ nhìn trời đêm. Gió thổi mái tóc dài của hắn, lặng lẽ, lại hiện rõ cô đơn.
Cảnh này rơi vào mắt Hà Ninh, cũng bất tri bất giác ghi khắc vào lòng y.
“Em không nguyện ý.” Mudy cuối cùng mở miệng, quay đầu lại, nhìn Hà Ninh, “Không vừa lòng ta?”
“Hả?”
“Ta không đủ tốt?” Mudy một tay chống lên mặt cát, như con báo kiêu ngạo nguy hiểm, chậm rãi, từng chút một tiếp cận con mồi.
Hà Ninh không biết nên nói gì, có vẻ như nói gì cũng không đúng. Y tự nhận mình không phải người già mồm, chuyện này, cũng không phải dứt khoát là có thể coi như không có gì?
Khi Hà Ninh do dự, Mudy đã tới gần, kéo cổ tay y, úp lòng bàn tay Hà Ninh lên mặt mình, đôi môi nhẹ hôn lên ngón tay y, men xuống cằm, sau cổ, chậm rãi trượt xuống.
“Tại sao?” Đôi mắt màu lam dần biến thành màu vàng, vẻ mặt rất ôn hòa, trong ôn hòa mang theo bức bách cưỡng ép, bức bách lại chuyển thành dụ hoặc mê người, “Cho ta biết nguyên nhân.”
Hà Ninh không dám nói mình hiểu Mudy, nhưng y có thể cảm giác được không bình thường, nam nhân trước mắt rất xa lạ, xa lạ tới mức y nổi lên cảnh giác.
“Anh là ai?”
“Ta là ai?” Trên trán Mudy ẩn hiện vảy màu vàng, buông cổ tay Hà Ninh ra, nâng cằm y lên: “Em không phải đã biết sao? Đại vu của ta.”
“Không đúng!” Vẻ mặt Hà Ninh đột ngột thay đổi, nắm tóc nam nhân, trong âm thanh mang theo gấp rút, “Mudy, anh mau tỉnh lại!”
Trong mắt nam nhân có một chút quái dị, tiếp theo lại cười, không để ý tóc bị kéo, cúi đầu hôn chóp mũi và khóe miệng Hà Ninh, “Ta là Mudy.”
“Lừa ai chứ?” Hà Ninh nghiêng đầu đi, tránh khỏi nụ hôn của nam nhân, “Xem tôi là con nít ba tuổi sao? Mudy, anh tỉnh lại cho tôi! Nếu không tôi sẽ khoét cho anh một lỗ!”
“…” Mudy không biết làm sao, thở dài một tiếng, “Đừng cào, ta thật sự là Mudy.”
Hà Ninh tỏ rõ không tin, Mudy càng thêm bất đắc dĩ.
“Là ta.” Lại tiếp cận, nhẹ cọ lên mặt Hà Ninh, “Ta chỉ là nhớ ra vài chuyện lúc dưới núi, một vài chuyện đã quên rất lâu.”
Hà Ninh ngây ra một chút, vẫn không xác định, lẽ nào thật sự là y nghĩ nhiều sao?
Khóe môi lại bị hôn một cái, vảy vàng giữa chân mày Mudy dần ẩn đi, cảm giác không bình thường kia cũng dần biến mất, Hà Ninh nhíu mày, nhìn Mudy trước mặt, “Anh biết vừa rồi xảy ra chuyện gì không?”
“Biết.” Ngón tay nhẹ lướt qua tai Hà Ninh, Mudy ôm mạnh Hà Ninh vào lòng, “Không cần lo lắng, vẫn luôn là ta.”
Hà Ninh cuối cùng thả tóc Mudy ra, đống lửa đã tắt, trên đường mặt đất xa xa, mặt trời đang xua tan bóng đêm. Ánh dương mới dâng lên đại mạc, trống trải mênh mông, mang theo tang thương cổ xưa, giữa đồi cát và ốc đảo, lại vang lên tiếng lục lạc và tiếng ngâm của mục dân.
Các kỵ sĩ dắt lạc đà đi lấy nước, các nữ nhân động tác nhanh chóng dỡ bỏ lều, chuẩn bị thức ăn.
Hà Ninh vừa giúp đỡ, vừa nghĩ lại chuyện xảy ra tối qua, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, động tác trong tay ngừng lại, tựa hồ, hình như, y lo lắng nhất không phải là mình và Mudy thế này thế kia, cũng không phải hai người từ nay về sau sẽ phát triển thành quan hệ gì, mà là Mudy sẽ giống như y, đột nhiên biến thành một người khác?
Làm rõ suy nghĩ trong lòng, Hà Ninh không trở nên sáng sủa, mà lại trở nên càng hỗn loạn. Y rốt cuộc bị sao vậy?
Miya cột lều lên trên lưng lạc đà, thấy Hà Ninh cầm một khúc gỗ không động đậy, sắc mặt cũng rất khó coi, lo lắng đi qua hỏi, “Chủ nhân, ngài sao vậy?’
“Sao hả?” Hà Ninh quay đầu, vẻ mặt như gỗ, “Nếu tôi biết, thì sẽ không như vậy rồi.”
Miya: “…”
Các kỵ sĩ thổi kèn hiệu, Hà Ninh nhìn Mudy đứng trên lưng thằn lằn đen, sẽ giống như y nghĩ sao? Sẽ không đi? Nếu thật, chuyện quá phiền rồi.
Thằn lằn xanh đi tới, nghi hoặc nhìn y, Hà Ninh tì lên bướu lạc đà, cào vảy thằn lằn xanh một chút, trong giọng điệu mang theo ủ rũ, “Anh bạn, chuyện lớn không tốt rồi. Tiếp theo, chỉ sợ thật sự không hay…”
Thằn lằn xanh vẫn nghi hoặc, đội ngũ khởi hành trong tiếng kèn hiệu, Mudy đứng trên lưng thằn lằn đen, nhìn đại mạc mênh mông, vảy vàng giữa chân mày lại hiện lên.
Hắn là thành chủ thành Burang, cũng là vương giả của đế quốc Aram.
Bốn trăm năm trước, hắn chết trong âm mưu và phản bội.
Bốn trăm năm sau, hắn trở về rồi. Với tên Mudy Burang, tất cả tội nhân, đều sẽ phải rơi vào địa ngục của tử thần!
Đôi mắt lam lãnh liệt như hàn băng, người duy nhất có thể khiến hàn băng tan đi, chỉ có Hà Ninh đang tự nói chuyện kia.
Vỗ vỗ đầu thằn lằn đen, Mudy cười, đại vu của hắn đã thay đổi rồi. Điều duy nhất không đổi chỉ có linh hồn.
Người khác nhau, tất nhiên sẽ có quỹ tích sinh mạng khác nhau. Tìm về ký ức đã mất không thể thay đổi tất cả. Trên thực tế, hắn cũng đã thay đổi, không phải sao?
Nhưng, hắn thề với thần linh và đế vương các đời Aram, tất cả những chuyện bốn trăm năm trước, sẽ không tái diễn lần nữa.
Đại vu của hắn, hắn sẽ bảo vệ, dùng đôi tay hắn, dùng tất cả của hắn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nóng, nóng quá!
Thân thể Hà Ninh cứ như bị một ngọn lửa bao lấy, từ trong ra ngoài, gần như muốn thiêu đốt sạch. Hơi thở thoảng qua cổ, cánh tay giữ chặt cổ tay và eo, không những không khiến nhiệt độ giảm bớt, ngược lại còn thiêu lên ngọn lửa đáng sợ hơn.
Đối với Hà Ninh lúc này, nó giống như một sự giày vò. Một sự giày vò dù cố gắng giãy dụa, cũng không thoát được.
Hà Ninh nghiêng đầu đi, cắn chặt môi, âm thanh khó thể khống chế vẫn không ngừng tràn ra khỏi môi.
Trong bóng tối, đôi mắt màu vàng nhìn y chằm chằm, giống như dã thú đang vây khốn con mồi.
Áo trên bị kéo ra, hơi thở như sắp dung hóa người dời khỏi cổ, đi theo đường máu chảy từ vết thương, đi thẳng tới lồng ngực, dừng lại trên bụng, đôi môi mềm lướt qua, Hà Ninh không tự giác cong người, trở nên hoảng sợ trong nhiệt độ nóng bỏng, khoái cảm cùng khó nén chảy khắp tứ chi bách cốt, cùng kéo đi lý trí còn tồn đọng của y.
Thắt lưng bị kéo ra, cánh tay lớn chậm rãi đi xuống, nâng chân Hà Ninh lên, hàm răng nhẹ cắn dưới gối.
Run rẩy, không thể khống chế truyền khắp toàn thân.
Cổ tay được buông ra hồi phục lại sức mạnh, ngón tay bóp chặt tấm thảm dưới người.
Xoẹt__
Móng tay sắc bén rạch đứt một góc thảm, thêm vài cái nữa, tấm thảm dệt bằng lông lạc đà hoàn toàn có thể nhắm mắt xuôi tay.
Hà Ninh thở dốc mở hai mắt ra, cố gắng kéo lại một tia lý trí cuối cùng còn đọng lại.
Chân đã bị nâng lên, chân trần bị nắm chặt, mái tóc dài màu vàng như một tấm lưới vàng, quấn lên người y, Hà Ninh cắn chặt môi, tay chân bắt đầu trở nên mềm nhũn, từ sức lực nắm trên chân y, nam nhân đang phủ lên người tựa hồ cũng không tốt hơn y bao nhiêu.
Mặt y càng bỏng hơn nữa, phản ứng bản năng căn bản không thể dùng ý chí để di dời, cắn chặt răng không thể phủ nhận, y xx rồi.
Cùi chỏ chống lên thảm, ngửa đầu, lại bị cắn vào cổ họng, may mà chỉ là cắn nhẹ, nếu không mạng nhỏ phải lo.
“Đợi đã…”
Không cần so sánh gì, Hà Ninh đã biết câu này của mình nói vô lực thế nào.
Đáp án Mudy cho y là buông lỏng cổ họng y ra, chuyển sang mút vai y.
Màn đêm không ảnh hưởng tới thị lực của Hà Ninh, y có thể thấy rõ vết răng lưu lại trên vai, chỉ là nhìn, đầu lại bắt đầu lơ mơ.
Cánh tay lại vô lực chống đỡ thân thể, cho dù biết như thế là tự tìm đường chết, chân vẫn không tự chủ ma sát phần eo Mudy, Hà Ninh muốn khóc, tiếp tục như thế nên làm sao mới tốt?
Nam nhân quả nhiên là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới sao?
Xúc cảm trơn nhẵn lướt qua eo, Hà Ninh biết đó là tóc của Mudy, hơi thở nóng hổi phả lên chỗ khó nói, Hà Ninh thoáng chốc cứng đờ, khoái cảm khó nói, âm thanh không thể khống chế, dùng sức bịt miệng cũng không thể che được tiếng thở dốc, cùng nó là nhiệt độ cơ thể sôi sục lan tràn trong không gian nhỏ hẹp.
Không thể tiếp tục như thế!
Chuông cảnh báo hoàn toàn vang lên, bất kể chuyện này bắt đầu thế nào, kẻ đầu sỏ là ai, tuyệt đối không thể tiếp tục như thế!
Từ khi quen biết tới nay, quan hệ giữa y và Mudy giống như ngựa hoang đứt dây cương, mỗi giờ mỗi khắc đều phát triển về hướng không thể dự báo, ngồi hỏa tiễn cũng không nhanh như thế!
Không rảnh suy nghĩ ví von như thế thỏa đáng không, Hà Ninh cắn mạnh môi, trong miệng nếm được mùi máu tanh, bóp chặt tay Mudy, dùng tất cả sức lực, đẩy hắn ra.
Ầm!
Không kịp phòng bị, cũng không ngờ Hà Ninh lại đột nhiên trở mặt, thành chủ tóc vàng ‘bay’ ra, đụng gẫy trụ gỗ của lều, lều lảo đảo vài cái, thoáng chốc sụp xuống, phủ kín hai người bên trong lều.
Các kỵ sĩ trực đêm bên cạnh đống lửa kinh ngạc nhìn tất cả, người đang ngủ say cũng giật mình tỉnh lại, phản ứng của các kỵ sĩ nhanh nhất, cho rằng lại gặp bọn cướp sa mạc tập kích, ngay khi mở lều ra, trường đao cũng tuốt vỏ. Phản ứng của Miya cũng rất nhanh, dao găm cầm trong tay, tràn đầy cảnh giác. Động tác của các cô nương hơi chậm một chút, có kinh nghiệm sinh sống tại thôn bọn cướp, trong tay mỗi người đều cầm vũ khí có thể tấn công kẻ địch, nhiều nhất, chính là tảng đá tìm được trên ốc đảo dùng để chặn lều.
Chẳng qua, kẻ địch ở đâu?
Nhìn quanh tứ phía, đáng nghi nhất, chỉ có cát bụi nổi lên và căn lều bị sụp, hình như còn là căn lều của chủ nhân ngủ?
“Khụ!”
Cuối cùng, lều được dựng lên, Hà Ninh dùng tư thế không mấy đẹp đẽ chui ra. Vừa ra được một nửa, tiếng vải vóc bị xé truyền vào tai, cả căn lều bị rách từ chính giữa, thành chủ tóc vàng mặt không biểu cảm xuất hiện trước mặt mọi người, lồng ngực tinh tráng để trần, tóc vàng xõa sau lưng, vẻ mặt rất bình tĩnh, trong mắt thì lại thiêu đốt ngọn lửa, không ai dám lại gần hắn một bước.
Rất rõ ràng, hắn đang tức giận.
Hà Ninh nghe được tiếng vang sau lưng, vô thức quay đầu, không may đụng phải đôi mắt màu lam đó, cổ họng ùng ục, ngay cả y cũng không nói rõ, rốt cuộc là bị cơn giận của Mudy dọa tới, hay là do nam nhân này dưới ánh trăng thật mê người.
Dưới ánh trăng bạc, gương mặt như thần linh, con mắt màu lam, đôi môi đỏ tươi.
Rất đẹp.
Thân thể Hà Ninh lại bắt đầu nóng lên, ý thức được không tốt, vội vã nhéo mình một cái, thanh tỉnh một chút! Khổ ở chỗ, tất cả những gì vừa xảy ra trong bóng đêm, vẫn còn lưu lại xúc cảm trên da thịt, hơn nữa càng lúc càng rõ. Cổ họng khô cháy, vô thức liếm liếm môi, trong ngẩn ngơ còn có một cảm giác tiếc nuối.
Tiếc nuối?
Hà Ninh giật mình, tại sao lại có cảm giác này? Trừ thẩm mỹ quan, ngay cả đầu óc cũng trở nên không bình thường rồi sao?
Một cơn gió đêm thổi qua, trong hoang mạc vang lên tiếng sói sa mạc tru, các kỵ sĩ đột ngột hoàn hồn, rất nhanh tự tưởng tượng vừa rồi trong lều rốt cuộc xảy ra chyện gì, sau lưng liền đổ một tầng mồ hôi lạnh. Có vẻ, bọn họ đã thấy thứ rất khủng khiếp, còn kinh người hơn cảnh đã thấy dưới vách núi.
Miya nhớ tới nồi canh kia, lặng lẽ cúi đầu, bước lùi hai bước, chìm vào bóng đêm, không phát ra một chút tiếng vang, trung thực làm bối cảnh.
Chỉ là muốn bồi bổ thân thể cho chủ nhân, sao hiệu quả lại… ôi… kịch liệt như thế?
Các kỵ sĩ không dám lên tiếng, cầm trường đao cũng không có chút cảm giác an toàn nào. Các cô nương thì ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nhìn cục đá đang cầm trong tay, đột nhiên có xúc động muốn đập vào mình. Hiện tại đập xuống, còn kịp không?
Thằn lằn đen và thằn lằn xanh đi tới, đánh vỡ ‘yên tĩnh’ lúc này.
Thằn lằn xanh trực tiếp chạy tới chỗ Hà Ninh còn đang ngây người nằm dưới đất, còn về uy hiếp của thành chủ đại nhân, thằn lằn xanh biểu thị, gánh nổi!
“Trở về ngủ.” Mudy ném mảnh lều bị xé đi, cong lưng nhặt trường bào bị chôn dưới lều khoác lên người, lại cầm khăn đầu, bọc Hà Ninh lại, “Đừng động.”
Thằn lằn xanh to con, trực tiếp bị bỏ lơ.
Các kỵ sĩ nhìn nhau, cố lớn gan mở miệng hỏi: “Thành chủ đại nhân, có cần dựng một lều khác không?”
“Không cần.” Mudy ôm Hà Ninh đi tới cạnh đống lửa, dựa vào thằn lằn đen ngồi xuống, “Các ngươi nghỉ ngơi, ta canh đêm.”
Các kỵ sĩ không nói gì, khi tuần tra biên giới, Mudy cũng thường xuyên cùng các kỵ sĩ luân phiên trực đêm, hiện tại lại là tình trạng này, người thông minh nên biết ngậm miệng mới là thượng sách. Trao đổi ánh mắt với nhau, dùng tốc độ nhanh nhất trở về lều, dùng tư thế tiêu chuẩn nhất nằm xuống, muốn ngủ lại ngủ không được, khả năng lớn nhất chính là mở mắt tới sáng.
Nỗi sợ của thằn lằn đen đối với lửa không kịch liệt như thằn lằn xanh, phát giác được cơn giận của Mudy, lập tức nằm bẹp xuống đất, biểu hiện đặc biệt ôn thuận.
Thằn lằn xanh lại không dám tới quá gần, một là vì đống lửa, hai là, vì thành chủ thỉnh thoảng quét nhìn một cái.
Vừa rồi chính diện chạy tới, đối diện nguy hiểm chống không lại cũng vẫn cố dũng cảm, rất nhanh lại như quả bóng thịt bị xẹp. Xác định Hà Ninh không có nguy hiểm, nó chọn một chỗ không cách quá xa, tương đối an toàn, lăn vài vòng, cọ cọ lưng, gãi gãi da bụng, thằn lằn xanh không hiểu, người này trước kia rõ ràng không đáng sợ như thế.
Nếu thằn lằn xanh thông minh hơn chút nữa sẽ phát hiện, tất cả thay đổi đều bắt nguồn từ đồ án hình vảy giữa chân mày Mudy. Uy nghiêm của kẻ thượng vị không chỉ khiến thằn lằn xanh cảm thấy uy hiếp, ngay cả thằn lằn đen cũng thuần phục hơn trước kia nhiều, càng không cần nói tới các lạc đà trong đội ngũ.
Có Mudy ở đây, mãnh cầm và mãnh thú sinh sống trong sa mạc không dám lại gần, uy nghiêm này khác biệt khá lớn với vu lực mà Hà Ninh sử dụng, nếu các động vật cảm thấy được thân thiết và thuyết phục trên người Hà Ninh, thì trên người Mudy, trừ uy hiếp chỉ có uy hiếp.
Lại gần, là muốn chết à, hay là chán sống rồi?
Kẻ trì độn duy nhất, đại khái chỉ có con người? Cho tới hiện tại, các kỵ sĩ có thể phát giác được lộ trình thuận lợi hơn nhiều, mãnh thú sinh sống trong hoang mạc căn bản không thấy nữa, nhưng chưa từng tìm hiểu sâu nguyên nhân.
Ngồi cạnh đống lửa, từ xa truyền tới tiếng gào của dã thú, nhưng ở gần chỉ có tiếng thân cây nổ lách tách trong đống lửa.
Sự tĩnh mịch trong hoang vu, cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Hà Ninh hồi phục một chút sức lực, mặt vẫn hơi nóng, nhưng không còn như trước đó không thể khống chế thân thể mình. Kéo chặt khăn đầu đang quấn trên người, thử động đậy, “Có thể buông tôi ra không?”
Trong khẩu khí mang theo thương lượng, cánh tay vòng trên người càng thêm chặt, tiếp theo lại bất ngờ buông lỏng. Không kịp ngẩn người, Hà Ninh đứng lên đi tới cạnh thằn lằn xanh, dựa vào nó ngồi xuống, thở ra một hơi.
May là buông ra rồi, nếu không, khó bảo đảm y sẽ không lập tức lại nóng đầu, cắn cổ Mudy.
Nhắm hai mắt lại, gió đêm hoang mạc có hơi lạnh, rời khỏi nhiệt độ cơ thể của Mudy, Hà Ninh lại tỉnh táo hơn nhiều, nóng bức trong người cũng đang dần tan đi.
“Cái này,” Mở mắt ra, Hà Ninh muốn nói gì đó, nhưng khi mở miệng lại không tổ hợp được ngôn ngữ có ý nghĩa nào.
Nói đây là hiểu lầm?
Hay là cười ha ha hai tiếng?
Giả ngốc có được không? Tỷ lệ thành công đại khái không cao lắm.
Trong thời gian ngắn ngủi, liên tục thế này thế kia, nếu đổi lại là ai, đều cảm thấy lúng túng.
Mudy không nói gì, ánh lửa rọi gương mặt hắn, một chân dài gấp lại, cánh tay gác lên đầu gối, lặng lẽ nhìn trời đêm. Gió thổi mái tóc dài của hắn, lặng lẽ, lại hiện rõ cô đơn.
Cảnh này rơi vào mắt Hà Ninh, cũng bất tri bất giác ghi khắc vào lòng y.
“Em không nguyện ý.” Mudy cuối cùng mở miệng, quay đầu lại, nhìn Hà Ninh, “Không vừa lòng ta?”
“Hả?”
“Ta không đủ tốt?” Mudy một tay chống lên mặt cát, như con báo kiêu ngạo nguy hiểm, chậm rãi, từng chút một tiếp cận con mồi.
Hà Ninh không biết nên nói gì, có vẻ như nói gì cũng không đúng. Y tự nhận mình không phải người già mồm, chuyện này, cũng không phải dứt khoát là có thể coi như không có gì?
Khi Hà Ninh do dự, Mudy đã tới gần, kéo cổ tay y, úp lòng bàn tay Hà Ninh lên mặt mình, đôi môi nhẹ hôn lên ngón tay y, men xuống cằm, sau cổ, chậm rãi trượt xuống.
“Tại sao?” Đôi mắt màu lam dần biến thành màu vàng, vẻ mặt rất ôn hòa, trong ôn hòa mang theo bức bách cưỡng ép, bức bách lại chuyển thành dụ hoặc mê người, “Cho ta biết nguyên nhân.”
Hà Ninh không dám nói mình hiểu Mudy, nhưng y có thể cảm giác được không bình thường, nam nhân trước mắt rất xa lạ, xa lạ tới mức y nổi lên cảnh giác.
“Anh là ai?”
“Ta là ai?” Trên trán Mudy ẩn hiện vảy màu vàng, buông cổ tay Hà Ninh ra, nâng cằm y lên: “Em không phải đã biết sao? Đại vu của ta.”
“Không đúng!” Vẻ mặt Hà Ninh đột ngột thay đổi, nắm tóc nam nhân, trong âm thanh mang theo gấp rút, “Mudy, anh mau tỉnh lại!”
Trong mắt nam nhân có một chút quái dị, tiếp theo lại cười, không để ý tóc bị kéo, cúi đầu hôn chóp mũi và khóe miệng Hà Ninh, “Ta là Mudy.”
“Lừa ai chứ?” Hà Ninh nghiêng đầu đi, tránh khỏi nụ hôn của nam nhân, “Xem tôi là con nít ba tuổi sao? Mudy, anh tỉnh lại cho tôi! Nếu không tôi sẽ khoét cho anh một lỗ!”
“…” Mudy không biết làm sao, thở dài một tiếng, “Đừng cào, ta thật sự là Mudy.”
Hà Ninh tỏ rõ không tin, Mudy càng thêm bất đắc dĩ.
“Là ta.” Lại tiếp cận, nhẹ cọ lên mặt Hà Ninh, “Ta chỉ là nhớ ra vài chuyện lúc dưới núi, một vài chuyện đã quên rất lâu.”
Hà Ninh ngây ra một chút, vẫn không xác định, lẽ nào thật sự là y nghĩ nhiều sao?
Khóe môi lại bị hôn một cái, vảy vàng giữa chân mày Mudy dần ẩn đi, cảm giác không bình thường kia cũng dần biến mất, Hà Ninh nhíu mày, nhìn Mudy trước mặt, “Anh biết vừa rồi xảy ra chuyện gì không?”
“Biết.” Ngón tay nhẹ lướt qua tai Hà Ninh, Mudy ôm mạnh Hà Ninh vào lòng, “Không cần lo lắng, vẫn luôn là ta.”
Hà Ninh cuối cùng thả tóc Mudy ra, đống lửa đã tắt, trên đường mặt đất xa xa, mặt trời đang xua tan bóng đêm. Ánh dương mới dâng lên đại mạc, trống trải mênh mông, mang theo tang thương cổ xưa, giữa đồi cát và ốc đảo, lại vang lên tiếng lục lạc và tiếng ngâm của mục dân.
Các kỵ sĩ dắt lạc đà đi lấy nước, các nữ nhân động tác nhanh chóng dỡ bỏ lều, chuẩn bị thức ăn.
Hà Ninh vừa giúp đỡ, vừa nghĩ lại chuyện xảy ra tối qua, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, động tác trong tay ngừng lại, tựa hồ, hình như, y lo lắng nhất không phải là mình và Mudy thế này thế kia, cũng không phải hai người từ nay về sau sẽ phát triển thành quan hệ gì, mà là Mudy sẽ giống như y, đột nhiên biến thành một người khác?
Làm rõ suy nghĩ trong lòng, Hà Ninh không trở nên sáng sủa, mà lại trở nên càng hỗn loạn. Y rốt cuộc bị sao vậy?
Miya cột lều lên trên lưng lạc đà, thấy Hà Ninh cầm một khúc gỗ không động đậy, sắc mặt cũng rất khó coi, lo lắng đi qua hỏi, “Chủ nhân, ngài sao vậy?’
“Sao hả?” Hà Ninh quay đầu, vẻ mặt như gỗ, “Nếu tôi biết, thì sẽ không như vậy rồi.”
Miya: “…”
Các kỵ sĩ thổi kèn hiệu, Hà Ninh nhìn Mudy đứng trên lưng thằn lằn đen, sẽ giống như y nghĩ sao? Sẽ không đi? Nếu thật, chuyện quá phiền rồi.
Thằn lằn xanh đi tới, nghi hoặc nhìn y, Hà Ninh tì lên bướu lạc đà, cào vảy thằn lằn xanh một chút, trong giọng điệu mang theo ủ rũ, “Anh bạn, chuyện lớn không tốt rồi. Tiếp theo, chỉ sợ thật sự không hay…”
Thằn lằn xanh vẫn nghi hoặc, đội ngũ khởi hành trong tiếng kèn hiệu, Mudy đứng trên lưng thằn lằn đen, nhìn đại mạc mênh mông, vảy vàng giữa chân mày lại hiện lên.
Hắn là thành chủ thành Burang, cũng là vương giả của đế quốc Aram.
Bốn trăm năm trước, hắn chết trong âm mưu và phản bội.
Bốn trăm năm sau, hắn trở về rồi. Với tên Mudy Burang, tất cả tội nhân, đều sẽ phải rơi vào địa ngục của tử thần!
Đôi mắt lam lãnh liệt như hàn băng, người duy nhất có thể khiến hàn băng tan đi, chỉ có Hà Ninh đang tự nói chuyện kia.
Vỗ vỗ đầu thằn lằn đen, Mudy cười, đại vu của hắn đã thay đổi rồi. Điều duy nhất không đổi chỉ có linh hồn.
Người khác nhau, tất nhiên sẽ có quỹ tích sinh mạng khác nhau. Tìm về ký ức đã mất không thể thay đổi tất cả. Trên thực tế, hắn cũng đã thay đổi, không phải sao?
Nhưng, hắn thề với thần linh và đế vương các đời Aram, tất cả những chuyện bốn trăm năm trước, sẽ không tái diễn lần nữa.
Đại vu của hắn, hắn sẽ bảo vệ, dùng đôi tay hắn, dùng tất cả của hắn.