Wamu cúi đầu, nước phản chiếu lại gương mặt trẻ tuổi.
Vu nữ của thần điện nâng túi nước, cười dịu dàng, “Uống đi, đây là ân thưởng của đại vu.”
Wamu chậm rãi cúi đầu, hai tay khẽ nâng, môi chạm tới lòng bàn tay, hầu kết chuyển động lên xuống, giống như đang nuốt.
Vu nữ đi tới người tiếp theo, không hề phát hiện, ‘nước thần’ trong tay Wamu một phần chảy xuống đất, phần còn lại thì thấm vào tay áo cậu.
Nơi giọt nước rớt xuống bốc lên một làn khói xanh, nhanh chóng tan biến, trừ Wamu run rẩy và các kỵ sĩ bảo vệ xung quanh cậu, không ai phát hiện. Wamu cắn chặt môi, siết chặt nắm tay, trơ mắt nhìn các thương nhân uống ‘nước thần’ đó, không thể làm gì.
Vu nữ đi tới trước mặt một thương nhân đã có tuổi, giơ túi nước lên, dị biến đột ngột phát sinh, thương nhân bất ngờ rút dao găm giấu trên người, kê vào cổ vu nữ, túi nước rớt xuống đất, dòng nước trong vắt chảy ra, khói mù bốc lên không thể che giấu được nữa.
Trong tiếng kêu thét, các kỵ sĩ thành Ariel nhao nhao rút trường đao, nhưng khi nhìn thấy rõ gương mặt người kia thì lại chần chờ. Hắn là đại thần của thành Ariel, cũng là tâm phúc của chủ thành Ariel.
Vu nữ vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt màu đen lại phủ lên một tầng âm u, như rắn độc nhìn chằm chằm lão nhân đang giơ dao lên.
“Thành chủ đại nhân đang ở đâu?!” Lão đại thần đứng lên, lưng hơi gù, nhưng vẫn vô cùng khí thế, Pedro tướng quân đang ở đâu?! Nói!”
Sau tiếng quát này, các kỵ sĩ vốn đã mang lòng nghi ngờ lập tức biến sắc.
Thành chủ đang ở đâu?
Tướng quân đã vào phủ thành chủ đang ở đâu?
Các vu nữ bị triệu tập, thị nữ mất tích kỳ lạ, tất cả hình thành một tình trạng quái dị, không vạch trần còn tốt, một khi lớp màn phía trên bị vén ra, thì những gì hiện ra trước mắt đủ khiến tất cả mọi người lo sợ bất an.
Vu nữ cười, “Thành chủ đại nhân không phải đang ở phủ thành chủ sao?”
“Ngươi đang nói dối!”
Lão đại thần cũng từng tín ngưỡng thần điện Ortiramhs, sự thành kính của hắn không ít hơn thành chủ Ariel bao nhiêu. Nhưng khi thành Ariel chủ trương giữ thương nhân phương bắc, công khai đối địch với cả đại lục phía đông, rồi đại vu thần điện được đón vào thành, hành vi càng lúc càng không thể lý giải, lão đại thần và các gia tộc đời đời hầu hạ chủ thành Ariel cũng bắt đầu lo lắng, sốt ruột không thôi. Thành chủ đại nhân vừa ngang bướng cố chấp, không nghe khuyên giải, đủ loại hành vi của đại vu không giống như sứ giả thần linh, ngược lại giống như ma quỷ tới từ địa ngục!
Thành chủ nhận lệnh đại vu hạ độc trong ốc đảo, dùng thủ đoạn bỉ ổi uy hiếp thành Mariga và thành Amala, càng khiến sự việc tồi tệ hơn nữa.
Dù có làm ẩn mật thế nào, cuối cùng cũng sẽ lộ ra sơ hở. Chủ thành Mariga và chủ thành Amala không phải đồ ngốc, quân đội do thành chủ Burang đứng đầu đã ở ngoài thành, lúc này, thành chủ lại lâu không lộ mặt, tướng quân mạo hiểm xông vào phủ thành chủ cùng các thị vệ đi theo toàn bộ không thấy bóng dáng, lão đại thần không thể không suy nghĩ bước tệ nhất, cũng nhất định phải thận trọng suy nghĩ cho tương lai của thành Ariel.
Bất luận thế nào, nhất định phải bảo vệ thành Ariel, đây là căn bản để người Ariel đời đời an gia lập nghiệp!
Thời gian bốn trăm năm rất dài cũng rất ngắn, dài đủ để chôn giấu rất nhiều việc, cũng ngắn tới mức để người ta có thể tìm được càng nhiều đầu mối sơ hở trong lịch sử phủ bụi.
Đế quốc Aram diệt vong, Vu thành biến mất sâu trong đại mạc, thần điện Ortiramhs xây dựng trên vương thành, tất cả, chỉ cần nắm lấy đầu mối nhìn nhỏ nhoi nhất, thì có thể đi ngược quỹ đạo khai quật ra sự thật khiến lòng người kinh sợ.
Gia tộc của lão đại thần lịch sử lâu đời, trong mật thất tại phủ đệ còn tồn không ít cuộn da dê, cho dù không có ghi chép tỉ mỉ, cũng đủ khiến hắn nảy sinh nghi ngờ với cách hành sự bất thường của đại vu thần điện.
Nếu mấy tháng trước có người nói với hắn, hắn sẽ dùng dao găm uy hiếp người của thần điện, lão đại thần tuyệt đối sẽ khì mũi khinh thường, quả thật là chuyện vớ vẩn!
Nhưng hiện tại, hắn lại nhắm mũi dao vào cổ vu nữ, không có một chút do dự nào. Không thể tiếp tục như thế, nếu không thành Ariel sẽ diệt vong, người Ariel sẽ trở thành vong hồn trong đại mạc!
Nhất định phải tìm được thành chủ đại nhân, bất luận là bị giam cầm, hay là… một cỗ thi thể.
Chất vấn của lão đại thần là một tín hiệu, trong đám người lại có mười mấy người lục tục đứng lên, có văn quan cũng có võ quan, toàn bộ là giả trang thương nhân. Bọn họ quen thuộc phòng thủ trong thành, quen thuộc mỗi chỗ của thành Ariel, thương nhân chỉ có thể bó tay chờ chết, nhưng bọn họ không giống vậy. Lúc này trà trộn vào trong số thương nhân, vốn muốn tìm cơ hội tạo ra hỗn loạn rồi nhân lúc đó chạy ra khỏi thành, đáng tiếc kế hoạch bị người của thần điện tới phá rối, lão đại thần lại hành động như chớp, uy hiếp vu nữ.
Biến số đã phát sinh, tạo hoãn loạn rời thành là không thể nữa, chỉ có thể mạo hiểm lần cuối.
Bắt tất cả người của thần điện, tìm được thành chủ, rồi lại nghĩ biện pháp đàm phán với quân đội ngoài thành.
Thực lực của thành Ariel không yếu, trong mười hai thành mạnh nhất phía đông, đối đầu với thành Burang cũng không phải không có lực chống lại, nhưng hiện tại bọn họ đối diện không phải là quân đội của một thành, mà là liên quân sáu thành, lại thêm thành Mariga và thành Amala tích oán với thành Ariel đã sâu, không cúi đầu, chỉ có thể giống như thành Holcim bị công chiếm.
Hiệp ước với man tộc chỉ là một tờ giấy rỗng, không chỉ bị Kony xem như trò đùa, người Ariel cũng không xem trọng nó tới đâu. Mục đích ban đầu của chủ thành Ariel, chỉ là muốn lợi dụng man tộc tạo chút phiền phúc ở biên giới, kéo dài tốc độ của Mudy, không ngờ, đợi đến khi man tộc hành động, Holcim đã bị phá.
Liên quân bao vây thành Ariel, tiếp theo, bất luận man tộc làm gì, đều không có trợ giúp gì cho thành Ariel. Nếu Kony thật sự đánh bại thủ quân của thành Burang và thành Battier, vào được đại mạc phía đông, phiền phức tạo ra cho thành Ariel không nhỏ hơn Mudy chút nào.
Lão đại thần biết rõ điểm này, ngặc nỗi thành chủ đại nhân không nghe khuyên giải, sau đó thì không còn bóng dáng, chỉ có thể thương nghị cùng các đại thần khác, đưa ra quyết định rời thành.
Phá hoại cả kế hoạch, lão đại thần không hối hận, Wamu phát hiện vu nữ này không bình thường, hắn cũng vậy, thậm chí hắn nghĩ được nhiều hơn cả Wamu.
Các đại thần giả trang thương nhân rút trường đao khỏi vỏ, không cần mệnh lệnh, đã lao lên bắt người thần điện đang sững sờ vì biến cố. Các kỵ sĩ thành Ariel chỉ chống lại một chút mang tính tượng trưng rồi bị các đại thần đẩy lùi, để mặc người của thần điện rơi vào tay họ.
Bọn họ tôn thờ thần điện, tôn thờ đại vu, nhưng đầu tiên bọn họ là người Ariel. Bọn họ cũng muốn biết tin tức của thành chủ, đồng thời cũng cảm thấy bất an với biến hóa trong thành.
“Đến phủ thành chủ!”
Lão đại thần lập tức hạ quyết định, các thương nhân suy nghĩ nửa ngày, quyết định đi theo những ‘kẻ phản loạn’ này.
Đại vu triển thị thần tích không phải giả, nhưng quân đội ngoài thành cũng không phải đồ trang trí. Các thương nhân không muốn chết, càng không muốn chôn cùng thành Ariel.
Wamu và các kỵ sĩ Burang đi ở cuối đội ngũ, dự cảm nguy hiểm trong lòng rất cường liệt, luôn cảm thấy chuyện sẽ không đơn giản như thế, biến cố đáng sợ đang ở trước mắt.
Thành Ariel giống như một xoáy nước màu đen cực lớn, sâu không thấy đáy, người bị cuốn vào nó bất cứ lúc nào cũng có thể phát cuồng. Nhất định phải đi, cho dù không thể đi khỏi đây, cũng phải đưa tin tức cho quân đội ngoài thành, trong thành đã chìm vào hỗn loạn, đây là thời cơ tấn công tốt nhất.
Lão đại thần uy hiếp vu nữ đi đầu đội ngũ, người tụ tập vào đội ngũ càng lúc càng nhiều, không chỉ là các thương nhân chịu đủ rồi, ngay cả người Ariel cũng bị chiến tranh sắp tới bức điên.
Thần kinh căng chặt đến điểm biên giới, một là chiến đấu không quan tâm tính mạng, tất cả mọi người cùng chết, hai là ném vũ khí, dùng ‘đầu sỏ tội phạm’ đã khơi lên tất cả đổi lấy cơ hội sống sót cho mình.
Các đại thần sở dĩ kiên trì muốn tìm thành chủ Ariel như thế, không phải chỉ vì ‘trung thành’. Đàm phán luôn cần bỏ tiền, yêu cầu đối phương lui binh cần phải trả giá.
Trong bóng đêm, thành Ariel chi chít ánh đuốc, Wamu và các kỵ sĩ tìm được cơ hội, thả diều hâu giấu trong lồng ra, lông vũ màu nâu đen dung làm một với sắc đêm, tiếng rúc cũng bị tiếng bước chân và tiếng nói chuyện hỗn tạp của mọi người che phủ. Wamu kéo khăn đầu lên, nghe theo kỵ sĩ nhắc nhở cằm chặt đoản đao dưới tay áo, bước chân càng chậm.
Phủ thành chủ gần ngay trước mắt, tim Wamu càng đập càng nhanh, sau lưng phát lạnh, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhờ ánh lửa, cậu nhìn thấy người đứng trên bậc thềm, chủ thành Ariel!
Đại thần uy hiếp vu nữ cũng ngây người, không đợi mọi người phản ứng lại, thành chủ nâng tay phải lên, các kỵ sĩ cầm đuốc và trường đao lao tới chỗ họ.
Trong tiếng kêu thảm thiết, trước phủ thành chủ máu chảy thành sông.
Các thương nhân đã uống ‘nước thần’ toàn bộ ngã xuống, khẩn cầu tha thứ, vu nữ bị đại thần uy hiếp đột nhiên quay đầu, gương mặt trẻ tuổi nhanh chóng phủ kín nếp nhăn, trong tiếng thét kinh hoàng của lão đại thần cắn vào cổ hắn, cánh tay khô như que củi, sức mạnh lớn tới kinh người, tiếng xương cốt gãy thanh thúy khó thể nghe thấy trong tiếng thét thảm.
Lão đại thần ngã xuống, vu nữ kéo khăn đầu che gương mặt dính máu, đi tới bên cạnh thành chủ Ariel, “Ngươi làm tốt lắm.”
Thành chủ Ariel không trả lời, giống như một con rối được điều khiển, cứng ngắc gật đầu, thoáng chốc cúi đầu lộ ra phần da trên cổ, khô như que củi, một màu xanh xám.
Giết chóc tạo nên hỗn loạn đáng sợ, vu nữ trước phủ thành chủ, hoặc nên nói ả là đại vu Ortiramhs, giang rộng hai tay, cao giọng ngâm vu văn, các thương nhân quỳ dưới đất che cổ, giống như đang gánh chịu đau khổ cực lớn, con mắt lồi ra, miệng há to cực hạn, máu đen từ miệng phọt ra, da thịt nhanh chóng héo úa như khúc cây già, ngọn lửa sinh mạng đột nhiên tắt ngúm. Đại vu trước phủ thành chủ lại thoáng chốc trở nên trẻ tuổi, khăn đầu che đi nụ cười tham lam lạnh lẽo trên miệng.
Dự cảm của Wamu ứng nghiệm rồi, cảnh tượng trước mắt như địa ngục.
“Chạy mau!”
“Cứu mạng!”
Trong đám người vang lên tiếng thét, trở nên càng thêm hỗn loạn, kỵ sĩ thành Ariel đuổi theo sau lưng họ ánh mắt trống rỗng, mặt một màu xanh xám, không khác gì thành chủ Ariel.
Ariel sắp trở thành một tòa thành tử vong.
Vu nữ xoay người đi vào phủ thành chủ, bỏ lại toàn bộ tiếng kêu thét và cầu xin sau lưng, bước từng bước lên bậc thềm, đi tới nơi cao nhất của phủ thành chủ.
Ả đã điên rồi, từ bốn trăm năm trước đã điên rồi.
Nếu không đạt được sức mạnh của đại vu, thì phải hủy diệt!
Chỉ cần linh hồn bất diệt, ả có thể chờ đợi lần luân hồi tiếp theo trong giấc ngủ. Linh hồn của cả tòa thành này chính là tế phẩm, cũng như Vu thành bốn trăm năm trước.
Tiếng còi hiệu vang lên ngoài thành, các kỵ sĩ vũ trang toàn bộ cầm trường đao lên, cưỡi trên lưng lạc đà, dùng vỏ đao gõ lên khiên tròn, tạo tiếng vang khắp trời.
Ma mút và địa hành thú bước đi ầm ầm, thằn lằn đen gào thét, thằn lằn xanh và long ưng bay trên không, ánh lửa thắp lên như một con rồng.
“Tiến công!”
Ngọn lửa trong thành Ariel chính là chỉ dẫn, tin tức diều hâu đưa tới khiến Mudy và đám người Sekurus hạ quyết tâm, không cần đợi tới ngày mai, tối nay phải tiến vào thành Ariel!
Khi hai vị thành chủ nhận được tin chậm một bước đuổi tới, ma mút đã húc đổ tường thành, thằn lằn xanh bay trên không, há to miệng, phả ra khí tức như lửa, trên đầu thành, tất cả đang cháy bùng.
Ầm!
Đá vụn và cát bụi tung tóe, thành Ariel hỗn loạn lảo đảo trong biển lửa.
Nhưng các thương nhân và người Ariel trốn tránh sự truy sát của kỵ sĩ lại tìm được cơ hội chạy trốn trong biển lửa, lao nhao chạy về cửa thành gần nhất, không bận tâm tất cả chỉ muốn rời khỏi thành phố như địa ngục này.
Ầm!
Sự tấn công của ma mút và địa hành thú càng thêm kịch liệt, Hà Ninh ngồi trên lưng thằn lằn xanh, quanh người bao bọc ánh vàng, đặc biệt bắt mắt, một tấm bia sờ sờ, nhưng lại không có bất cứ kỵ sĩ Ariel nào tấn công y, có thằn lằn xanh và chị em long ưng ở đây, kẻ dám kéo cung với y, trước khi mũi tên bắn ra đã máu nhuộm cát vàng, hơn nữa chết không toàn thây.
Wamu bị đám người cuốn theo chạy ra cửa thành, khi thành bị phá, lờ mờ nhìn thấy chùm sáng vàng đó đang bay về hướng phủ thành chủ.
Long ưng đuổi không kịp tốc độ của thằn lằn xanh, Sekurus bị bỏ lại phía sau, Mudy xông vào trong thành, tay cầm trường đao màu vàng, trong tiếng gào của thằn lằn đen, dùng máu tươi và sinh mạng mở đường.
Con ngươi màu lam biến thành vàng ròng, vảy vàng hiện lên giữa trán, lệ khí bao quanh thân đao, giống như muốn chém nát tòa thành này.
Điên rồi, tất cả đều điên rồi.
Người Ariel không biết làm sao, thậm chí phân không rõ rốt cuộc ai mới là kẻ địch. Chỉ có thể chạy tứ tán như ruồi mất đầu, trốn khỏi thành, chỉ có trốn ra mới có đường sống.
Trên phủ thành chủ đột nhiên tỏa ra một vùng sáng trắng chói mắt, con ngươi Hà Ninh híp lại, cười lạnh một tiếng, “Aya, qua đó!”
Thằn lằn xanh gầm lên một tiếng, miệng phun ra lửa nóng, vảy màu xanh đen thoáng chốc biến thành đỏ rực.
Trên không trung, thằn lằn đỏ và thằn lằn xanh cực lớn hóa thành cùng một bóng dáng, Ani bốn trăm năm trước dường như đã tái sinh.
Đại vu tóc đen bào đen giơ cao quyền trượng màu bạc, trên khăn đầu màu đen hiện lên vu văn vàng, tóc đen phất phới, móng tay mọc dài sắc bén như thiết, bốn trăm năm, bốn trăm năm rồi!
Trên sân thượng của phủ thành chủ, một vu nữ mặc bạch bào cùng Hà Ninh trên không nhìn nhau từ xa, gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp mang theo nụ cười, như hoa hạ rực rỡ, hoa xuân nở rộ.
Ả đang nói, đã lâu không gặp rồi, đại vu.
“Kẻ phản bội.”
Quyền trượng màu bạc chỉ vào vu nữ bên dưới, đôi mắt màu đen lan tràn máu tanh và tàn nhẫn.
Vu thành bốn trăm năm trước, vương thành hủy diệt trong biển lửa, đại vu chết đi, đế vương chảy máu.
Tất cả nhân quả, tất cả luân hồi, đều cắt đứt vào giờ này hôm nay!
“Đại vu.” Nụ cười của vu nữ không chút thay đổi, gương mặt nhiễm lên một rặng đỏ, “Đại vu cao quý, ta vẫn luôn đợi ngài, đợi ngài, đợi bốn trăm năm rồi.”
Âm thanh như ẩn như hiện, nhưng nơi âm cuối lại hơi khàn, cũng như gương mặt đột nhiên già đi, mái tóc bạc xám.
Trong tiếng huýt chói tai, vô số thây khô leo lên sân thượng, có thành chủ Ariel, còn có đại thần chết trong tay vu nữ, thị nữ, thương nhân.
Vu nữ đang cười, trong tiếng cười, từng thây khô bùng nổ, máu bẩn đen thui hội tụ lại dưới chân ả, sôi sục theo vu văn được ngâm, hóa thành trường mâu, đột nhiên phóng về phía Hà Ninh.
Đi chết đi!
Vu nữ điên cuồng cười, lại lần nữa giết chết đại vu, đạt được sức mạnh của đại vu, cho dù có phải ngủ say, cũng phải kéo y theo!
Đại vu đế quốc sớm nên chết đi, đại lục Aram chỉ có thể có thần điện Ortiramhs!
Máu đen mang theo khí tanh dơ bẩn, trường mâu như độc trùng từ dưới đất chui lên, khí tức nóng bức như lửa do thằn lằn xanh phun ra, cũng chỉ có thể ngăn cản một khắc, Hà Ninh cắn chặt môi, giơ cao quyền trượng màu bạc, niệm vu văn, lồng ngực rung động, y biết, đây là sức mạnh của y, trái tim bị khoét mất, cùng sức mạnh trong huyết dịch đã bị lấy mất đó.
Trường mâu màu đen lại bay tới, nhưng bị từng tia sáng vàng chói đột ngột ngăn cản, Hà Ninh cúi đầu nhìn, thấy Mudy Burang trên lưng thằn lằn đen.
Thành chủ tóc vàng, người thống trị đế quốc bốn trăm năm trước, đế vương nhân từ và bạo ngược.
Vu nữ thu lại nụ cười điên cuồng, gương mặt già nua uốn éo, càng nhiều thây khô leo lên sân, Hà Ninh nhìn mà nhíu mày, vu tội y là ma quỷ, vị trước mắt này không phải càng xứng với nó hơn sao?