Thế là 1 ngày mới đã gần kết thúc rồi.
Chợt thức giấc lúc nữa đêm. Suy nghĩ về người con gái ấy vẩn loanh quanh trong tâm chí. Chẳng biết bao giờ có thể quên.
Dù đã từng trải qua biết bao nhiêu cuộc tình. Mà sao người ấy lại khiến tôi yêu nhiều đến thế. Có lẽ từ lúc chia tay.
Tôi mới nhận ra.
Cô ấy cao quý hơn tôi nghĩ. Tôi yêu cô ấy không phải vì nhan sắc. Nhưng trong mắt tôi cô ấy đẹp lắm.
Cái chính là tôi yêu con người cô ấy.
Cô ấy là 1 người con gái tốt. Biết quan tâm tới gia đình. Biết nghỉ cho người khác. Trong ăn nói những người tôi từng yêu tôi chưa gặp được ai ăn nói quyết đoán và chín chắn như cô ấy cả.
Tôi yêu cô ấy không vì vật chất của gia đình cô ấy.
Vì gia đình tôi cũng chẳng phải nghèo hèn gì. Cái chúng tôi chia tay vì tôi là thằng đàn ông tham lam.
Vì tôi đến với cô ấy khi trong tay đã có người nguyện thề trăm năm cùng tôi. Giờ mất tất cả. Trong tôi chỉ còn sự nối tiếc muộn màng.
Cô đơn.... Nhiều lúc muốn được ôm cô ấy. Đó là suy nghỉ hẹp hòi và ích kỉ trong tôi. Nhưng sao tôi không nghĩ cho cô ấy. Cô ấy còn tương lai hạnh phúc cho chồng con cô ấy mai sau này. Thời gian được nhìn thấy cô ấy giờ hỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng tôi không muốn nhìn thấy cô ấy nữa. Vì nhìn thấy cô ấy tôi càng yêu cô ấy nhiều lắm.
Nói thì nói nhưng trong lòng cứ không được nhìn thấy cô ấy tôi mất hết tâm trí làm việc.
Là thằng đàn ông mà mang nhiều tâm sự và yếu đuối quá phải không?
Đối mặt với người mình yêu thương...và đã làm tổn thương họ thật không dễ dàng gì
Đối với Mạnh sai lầm lớn nhất là để mất Như
Cô gái thiện lương ngốc nghếch ấy... đã tìm thấy hạng phúc, anh cũng nên chúc phúc cho cô
::::::::******::::::::::
Nắng hạ oi ả, ve sầu kêu âm vang
Còn 1 tháng cho kỳ kiểm tra lớp B có một cuộc chạy đua ngoạn mục
Kẻ luôn đối đầu trêu tức Như lại ngoan ngoãn ham học đến lạ
Học trên lớp, học giờ nghỉ...về nhà 5/7 buổi mặt dày sang nhà người ta ăn trực học mài
Chăm đến sợ
-Anh Huyên....
Thương thập thò
Thấy Huyên đang cặm cụi làm đề... đùa! Cái này có thật không vậy thiên địa ơi
Huyên ghét nhất học hành mà chăm chỉ vậy sao?
-Anh...
Thương đánh bạo chạy vàp lớp B kéo áo anh
-Tôi không rảnh đâu. Đang học ôn thi, cậu cũng về đi
Thương sốc...
Anh Huyên của cô bị làn sao thế này?
Con Như kia cho anh ăn thuốc lú gì thế không biết
Bị đuổi...
Thương ấm ức dậm gót rời khỏi lớp B huyền thoại
Không chỉ có Thương đâu mà Như cũng còn sốc tận não đây này
-Hỏi thật đằng ấy nhé!.... có bị đập đầu vào đâu không thế? Dạo này đằng ấy làm sao đấy chả giống mọi khi gì cả!
Như kều tay cu cậu mà ái ngại hỏi
Thay đổi đột ngột thế này thật không giống Vương Bá Huyên mà
Ngược lại với Như, Huyên cực kỳ hăng hái
-Tôi sẽ không làm Như thất vọng!.... này bài hình này tôi nghĩ mãi không ra, giảng cho tôi đi
Khóe môi Như giật giật....đùa hơi ác rồi đấy
****************
Quỳnh Như cắn phựt miếng xoài chấm muối ớt nhìn Huyên
-Khai thật đi có phải ông cóp bài Như không?
-Ý bà là sao?
Huyên chả vừa hất cằm hỏi lại
Sống cùng một bầu trời hít chung một nguồn khí sống với bọn này lâu nên anh cũng đếch cần lể... toàn bọn bẩn bựa với nhau...
Mồm miệng phổi bò cả
-Tại sao ông lại cao điểm hơn tôi được! Chắc chắn có gì đó mờ ám
-Sao bà không nghĩ mình kém đi...tôi đây đầu đội mũ chân đi giày...không hổ thẹn với lòng
-Cái gì????
-Bà nghĩ Như cho cóp ý... lại nói tôi chăm chỉ thành tích đi lên là chuyện bình thường
-Hứ.. ông cứ liều liệu... tôi sao nhãng thôi...đợi đấy chị đây lấy lại phong độ
-Haha... bà cứ lấy đi... phong độ nhất thời đẳng cấp mới là mãi mãi nhé baby....
-Ông khốn....
Chợt thức giấc lúc nữa đêm. Suy nghĩ về người con gái ấy vẩn loanh quanh trong tâm chí. Chẳng biết bao giờ có thể quên.
Dù đã từng trải qua biết bao nhiêu cuộc tình. Mà sao người ấy lại khiến tôi yêu nhiều đến thế. Có lẽ từ lúc chia tay.
Tôi mới nhận ra.
Cô ấy cao quý hơn tôi nghĩ. Tôi yêu cô ấy không phải vì nhan sắc. Nhưng trong mắt tôi cô ấy đẹp lắm.
Cái chính là tôi yêu con người cô ấy.
Cô ấy là 1 người con gái tốt. Biết quan tâm tới gia đình. Biết nghỉ cho người khác. Trong ăn nói những người tôi từng yêu tôi chưa gặp được ai ăn nói quyết đoán và chín chắn như cô ấy cả.
Tôi yêu cô ấy không vì vật chất của gia đình cô ấy.
Vì gia đình tôi cũng chẳng phải nghèo hèn gì. Cái chúng tôi chia tay vì tôi là thằng đàn ông tham lam.
Vì tôi đến với cô ấy khi trong tay đã có người nguyện thề trăm năm cùng tôi. Giờ mất tất cả. Trong tôi chỉ còn sự nối tiếc muộn màng.
Cô đơn.... Nhiều lúc muốn được ôm cô ấy. Đó là suy nghỉ hẹp hòi và ích kỉ trong tôi. Nhưng sao tôi không nghĩ cho cô ấy. Cô ấy còn tương lai hạnh phúc cho chồng con cô ấy mai sau này. Thời gian được nhìn thấy cô ấy giờ hỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng tôi không muốn nhìn thấy cô ấy nữa. Vì nhìn thấy cô ấy tôi càng yêu cô ấy nhiều lắm.
Nói thì nói nhưng trong lòng cứ không được nhìn thấy cô ấy tôi mất hết tâm trí làm việc.
Là thằng đàn ông mà mang nhiều tâm sự và yếu đuối quá phải không?
Đối mặt với người mình yêu thương...và đã làm tổn thương họ thật không dễ dàng gì
Đối với Mạnh sai lầm lớn nhất là để mất Như
Cô gái thiện lương ngốc nghếch ấy... đã tìm thấy hạng phúc, anh cũng nên chúc phúc cho cô
::::::::******::::::::::
Nắng hạ oi ả, ve sầu kêu âm vang
Còn 1 tháng cho kỳ kiểm tra lớp B có một cuộc chạy đua ngoạn mục
Kẻ luôn đối đầu trêu tức Như lại ngoan ngoãn ham học đến lạ
Học trên lớp, học giờ nghỉ...về nhà 5/7 buổi mặt dày sang nhà người ta ăn trực học mài
Chăm đến sợ
-Anh Huyên....
Thương thập thò
Thấy Huyên đang cặm cụi làm đề... đùa! Cái này có thật không vậy thiên địa ơi
Huyên ghét nhất học hành mà chăm chỉ vậy sao?
-Anh...
Thương đánh bạo chạy vàp lớp B kéo áo anh
-Tôi không rảnh đâu. Đang học ôn thi, cậu cũng về đi
Thương sốc...
Anh Huyên của cô bị làn sao thế này?
Con Như kia cho anh ăn thuốc lú gì thế không biết
Bị đuổi...
Thương ấm ức dậm gót rời khỏi lớp B huyền thoại
Không chỉ có Thương đâu mà Như cũng còn sốc tận não đây này
-Hỏi thật đằng ấy nhé!.... có bị đập đầu vào đâu không thế? Dạo này đằng ấy làm sao đấy chả giống mọi khi gì cả!
Như kều tay cu cậu mà ái ngại hỏi
Thay đổi đột ngột thế này thật không giống Vương Bá Huyên mà
Ngược lại với Như, Huyên cực kỳ hăng hái
-Tôi sẽ không làm Như thất vọng!.... này bài hình này tôi nghĩ mãi không ra, giảng cho tôi đi
Khóe môi Như giật giật....đùa hơi ác rồi đấy
****************
Quỳnh Như cắn phựt miếng xoài chấm muối ớt nhìn Huyên
-Khai thật đi có phải ông cóp bài Như không?
-Ý bà là sao?
Huyên chả vừa hất cằm hỏi lại
Sống cùng một bầu trời hít chung một nguồn khí sống với bọn này lâu nên anh cũng đếch cần lể... toàn bọn bẩn bựa với nhau...
Mồm miệng phổi bò cả
-Tại sao ông lại cao điểm hơn tôi được! Chắc chắn có gì đó mờ ám
-Sao bà không nghĩ mình kém đi...tôi đây đầu đội mũ chân đi giày...không hổ thẹn với lòng
-Cái gì????
-Bà nghĩ Như cho cóp ý... lại nói tôi chăm chỉ thành tích đi lên là chuyện bình thường
-Hứ.. ông cứ liều liệu... tôi sao nhãng thôi...đợi đấy chị đây lấy lại phong độ
-Haha... bà cứ lấy đi... phong độ nhất thời đẳng cấp mới là mãi mãi nhé baby....
-Ông khốn....