Như bực bội định bụng cho Huyên một trận cơ nhưng lại thương
Cái người ấy gầy sộp đi, đôi mắt tinh anh ngày trước cũng phủ một màu sương mờ
Mắng chán, sau đe, trước cau có...cuối cùng thì cả hai im lặng
Huyên im lặng, anh không biết nên nơi với Như thế nào. Sợ Như lo lắng buồn phiền
Nỡ ngày mai.....anh thất sự thất bại...Như chắc chắn sẽ khóc đến đau lòng
Giá kể như ngôn tình tiểu thuyết, chết đi rồi sẽ có người tốt hơn yêu Như. Chắc chắn sẽ có thôi, Như đáng được trân trọng... nhưng mà anh ích kỷ lắm. Anh không muốn buông tay
Như nắm lấy tay Huyên rất nhẹ.
-Tớ đã rất cố gắng. Nên mai cậu cũng cố gắng hết sức mình biết chưa
-Như, nếu ngày mai....
-Tương lai không biết trước. Tớ muốn nhìn thấy Vương Bá Huyên đầy nhiệt huyết. Một tên láu cá bướng bỉnh, và kiêu ngạo.
-...
-Tin tớ đi. Mọi chuyện sẽ đâu vào đấy
Huyên gật đầu. Dù còn 0.001% hi vọng cũng tiếp tục phải hi vọng
Còn hi vọng còn cơ hội.
Đêm ấy Như ở lại cùng Huyên. Cái giường bệnh bé tí nhưng có đôi "bạn" chả hề nể chật chội mà chia sẻ với nhau
Mùi thuốc sát trùng chả lấp đi được mùi hương của cô gái kia. Chàng trai nọ lòng hạnh phúc. Họ chẳng nói nhiều với nhau... Chỉ có cái siết tay thật chặt, có cái ôm lâu thật lâu.... Và cái hôn sâu thật nồng nàn
Quyến luyến bịn rịn như vợ chồng son
-Như Ngố, cậu "gà" thật ý...mặt mũi đỏ ửng hết cả rồi. Hôn cũng phải thở chứ.
Huyên cười khà khà trêu chọc
Bạn Như thẹn quá hóa giận 😠 lườm nguýt người kia, rủa thầm.
Da mặt thật dày quá đi... Có cần nói toẹt ra thế không
-Lần đầu tiên sai sót là không tránh khỏi. Lần sau nhất định sẽ chú ý
Như bột miệng bộc bạch
Huyên lại được thể trêu chọc một hồi không thôi
-Còn nhiều lần sau. Nên là rút kinh nghiệm dần dần nhỉ
-không đứng đắn
Hai bạn đùa giỡn mãi mới ngủ. Giấc ngủ của Huyên bình yên đến lạ
Như hôn nhẹ nên cái cằm nam tính ương ngạnh, cô nở nụ cười nhẹ nhàng
Yêu lắm. Mạnh mẽ lên chàng trai của em.
Sáng hôm sau
Cả hai đều dậy sớm. Fanky đưa Đậu con tới chơi. Thấy Huyên nó cuống quít vẫy đuôi tít mù, phấn khích chạy quanh phòng xong lại đòi sống đòi chết nhảy lên giường với chú mà khổ... Chân ngắn quá em chỉ vịn vào giường được thôi
-Đậu Đậu... Có phải nhớ chú Huyên không?
Huyên cười.... Đậu con ư ử vài tiếng
Huyên vươn tay đón chú bé lên
Đậu rất ngoan, nó cuộn người nằm cạnh chú Huyên thôi không hề phát ra tiếng gì
Chú khen Đậu ngoan. Khỏi bệnh chú sẽ thưởng cho
Mẹ Như chỉ cười thôi. Đậu Con thương chú Huyên lắm, chú bị bệnh chân yếu xong mắt còn kém nữa... Chiều nay chú mổ đấy lấy cái gì trong đầu ý...sợ khiếp
Chắc đau lắm.
Hôm nay cô Q.Như, chú Dũng cùng mọi người gọi facetime cho chú Huyên động viên nhiều ơi là nhiều luôn
Chú bảo chú nhớ mọi người lắm chờ chú khỏe chú sẽ ra bắc nhé
Đầu giờ chiều con phải về. Bà Hân bảo phải ngoan thì mẹ Như mới về sớm với con được. Bà nấu sẵn thức ăn rồi ở viện nhiều người nên tối bà mới vào xem tình hình thế nào
Uầy con lo quá.
Nhưng vẫn phải ăn ý. Tại đồ ăn nó thơm quá
**********
Huyên xoa xoa cái đầu trọc lốc hỏi Như
-Có đẹp trai không?
-Ừ. Đẹp...
-Xời. Đúng là mình đẹp trai để kiểu nào cũng đẹp
Nghe người ta nói đùa mà mắt Như nó dưng dưng
Huyên ôm Như vào lòng. Chả thể thốt lên lời an ủi người nào đó anh chỉ biết ôm người đó thôi. Nếu duyên chưa đứt, tình chưa tuyệt diệt
Xin hãy cho anh về với em.
***********
Cuộc phẫu thuật kéo dài 7 tiếng... Mọi người chỉ còn biết thở dài mà chờ đợi
Như ngồi xuống ghế mắt hướng về cánh cửa lạnh như băng đang khép chặt
Cách nhau 1 cánh cửa thôi mà như xa xôi cách trở cả vạn dặm.
Từ Dạ Tưởng vừa vào viện vì bệnh đau dạ dày
Vô tình đi ngang qua dãy hành lang
Vô tình thấy hình ảnh cô gái ấy...cô gái mới 2 ngày trước mạnh mẽ phản bác anh hôm nay lại lộ ra vẻ yếu mềm mà ra cái dáng vẻ yếu đuối như vậy rất động lòng người
Cuối cùng cuộc phẫu thuật cũng kết thúc
Hoàng thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi phòng phẫu thuật
-sao rồi con???
Ba Hào nắm vai Hoàng hỏi
-Thành công rồi chú.... Tiếc là... Huyên nó sẽ mất trí nhớ. Không biết nó có thể nhớ lại hay không?
-Còn giữ được cái mạng là may rồi
Ba Ân xuề xòa nói
Như trông Huyên được đẩy về phòng hồi sức mà cười ngây ngô
Tốt quá rồi. Anh trở về rồi
Mạnh mẽ lắm chàng trai!
Cái người ấy gầy sộp đi, đôi mắt tinh anh ngày trước cũng phủ một màu sương mờ
Mắng chán, sau đe, trước cau có...cuối cùng thì cả hai im lặng
Huyên im lặng, anh không biết nên nơi với Như thế nào. Sợ Như lo lắng buồn phiền
Nỡ ngày mai.....anh thất sự thất bại...Như chắc chắn sẽ khóc đến đau lòng
Giá kể như ngôn tình tiểu thuyết, chết đi rồi sẽ có người tốt hơn yêu Như. Chắc chắn sẽ có thôi, Như đáng được trân trọng... nhưng mà anh ích kỷ lắm. Anh không muốn buông tay
Như nắm lấy tay Huyên rất nhẹ.
-Tớ đã rất cố gắng. Nên mai cậu cũng cố gắng hết sức mình biết chưa
-Như, nếu ngày mai....
-Tương lai không biết trước. Tớ muốn nhìn thấy Vương Bá Huyên đầy nhiệt huyết. Một tên láu cá bướng bỉnh, và kiêu ngạo.
-...
-Tin tớ đi. Mọi chuyện sẽ đâu vào đấy
Huyên gật đầu. Dù còn 0.001% hi vọng cũng tiếp tục phải hi vọng
Còn hi vọng còn cơ hội.
Đêm ấy Như ở lại cùng Huyên. Cái giường bệnh bé tí nhưng có đôi "bạn" chả hề nể chật chội mà chia sẻ với nhau
Mùi thuốc sát trùng chả lấp đi được mùi hương của cô gái kia. Chàng trai nọ lòng hạnh phúc. Họ chẳng nói nhiều với nhau... Chỉ có cái siết tay thật chặt, có cái ôm lâu thật lâu.... Và cái hôn sâu thật nồng nàn
Quyến luyến bịn rịn như vợ chồng son
-Như Ngố, cậu "gà" thật ý...mặt mũi đỏ ửng hết cả rồi. Hôn cũng phải thở chứ.
Huyên cười khà khà trêu chọc
Bạn Như thẹn quá hóa giận 😠 lườm nguýt người kia, rủa thầm.
Da mặt thật dày quá đi... Có cần nói toẹt ra thế không
-Lần đầu tiên sai sót là không tránh khỏi. Lần sau nhất định sẽ chú ý
Như bột miệng bộc bạch
Huyên lại được thể trêu chọc một hồi không thôi
-Còn nhiều lần sau. Nên là rút kinh nghiệm dần dần nhỉ
-không đứng đắn
Hai bạn đùa giỡn mãi mới ngủ. Giấc ngủ của Huyên bình yên đến lạ
Như hôn nhẹ nên cái cằm nam tính ương ngạnh, cô nở nụ cười nhẹ nhàng
Yêu lắm. Mạnh mẽ lên chàng trai của em.
Sáng hôm sau
Cả hai đều dậy sớm. Fanky đưa Đậu con tới chơi. Thấy Huyên nó cuống quít vẫy đuôi tít mù, phấn khích chạy quanh phòng xong lại đòi sống đòi chết nhảy lên giường với chú mà khổ... Chân ngắn quá em chỉ vịn vào giường được thôi
-Đậu Đậu... Có phải nhớ chú Huyên không?
Huyên cười.... Đậu con ư ử vài tiếng
Huyên vươn tay đón chú bé lên
Đậu rất ngoan, nó cuộn người nằm cạnh chú Huyên thôi không hề phát ra tiếng gì
Chú khen Đậu ngoan. Khỏi bệnh chú sẽ thưởng cho
Mẹ Như chỉ cười thôi. Đậu Con thương chú Huyên lắm, chú bị bệnh chân yếu xong mắt còn kém nữa... Chiều nay chú mổ đấy lấy cái gì trong đầu ý...sợ khiếp
Chắc đau lắm.
Hôm nay cô Q.Như, chú Dũng cùng mọi người gọi facetime cho chú Huyên động viên nhiều ơi là nhiều luôn
Chú bảo chú nhớ mọi người lắm chờ chú khỏe chú sẽ ra bắc nhé
Đầu giờ chiều con phải về. Bà Hân bảo phải ngoan thì mẹ Như mới về sớm với con được. Bà nấu sẵn thức ăn rồi ở viện nhiều người nên tối bà mới vào xem tình hình thế nào
Uầy con lo quá.
Nhưng vẫn phải ăn ý. Tại đồ ăn nó thơm quá
**********
Huyên xoa xoa cái đầu trọc lốc hỏi Như
-Có đẹp trai không?
-Ừ. Đẹp...
-Xời. Đúng là mình đẹp trai để kiểu nào cũng đẹp
Nghe người ta nói đùa mà mắt Như nó dưng dưng
Huyên ôm Như vào lòng. Chả thể thốt lên lời an ủi người nào đó anh chỉ biết ôm người đó thôi. Nếu duyên chưa đứt, tình chưa tuyệt diệt
Xin hãy cho anh về với em.
***********
Cuộc phẫu thuật kéo dài 7 tiếng... Mọi người chỉ còn biết thở dài mà chờ đợi
Như ngồi xuống ghế mắt hướng về cánh cửa lạnh như băng đang khép chặt
Cách nhau 1 cánh cửa thôi mà như xa xôi cách trở cả vạn dặm.
Từ Dạ Tưởng vừa vào viện vì bệnh đau dạ dày
Vô tình đi ngang qua dãy hành lang
Vô tình thấy hình ảnh cô gái ấy...cô gái mới 2 ngày trước mạnh mẽ phản bác anh hôm nay lại lộ ra vẻ yếu mềm mà ra cái dáng vẻ yếu đuối như vậy rất động lòng người
Cuối cùng cuộc phẫu thuật cũng kết thúc
Hoàng thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi phòng phẫu thuật
-sao rồi con???
Ba Hào nắm vai Hoàng hỏi
-Thành công rồi chú.... Tiếc là... Huyên nó sẽ mất trí nhớ. Không biết nó có thể nhớ lại hay không?
-Còn giữ được cái mạng là may rồi
Ba Ân xuề xòa nói
Như trông Huyên được đẩy về phòng hồi sức mà cười ngây ngô
Tốt quá rồi. Anh trở về rồi
Mạnh mẽ lắm chàng trai!