Kỳ nghỉ Quốc khánh, bầu trời trong trẻo. Trì Noãn đưa Tiểu Ngô Đồng đến công viên dã ngoại như đã hứa.
Công viên được nối liền với một sân chơi cỡ lớn, vừa vào kỳ nghỉ lễ, người đến như mắc cửi. Trì Noãn tìm một bãi cỏ râm mát và trải thảm dã ngoại cùng Tiểu Ngô Đồng.
Tiểu Ngô Đồng ôm lấy quả bóng rổ mà cậu mang theo: "Mẹ ơi, mẹ ngồi ở đây trước nha, ăn snack hay hoa quả gì đó, con đi chơi bóng một chút rồi về với mẹ, có được không ạ?"
Trì Noãn mỉm cười: "Được chứ."
Tiểu Ngô Đồng đi ném bóng ở vỉa hè gần đó, những đứa trẻ khác trông thấy liền tiến lại gần, mọi người bắt đầu cùng nhau chơi.
Trì Noãn nheo mắt nhìn vô số con diều bay lượn trên không trung, không lâu sau, cô nghe có người gọi mình: "Trì lão sư?"
Trì Noãn quay đầu lại, nhìn thấy hai mẹ con Ngô Triết.
Cô đứng dậy khỏi thảm, cười nói: "Thật trùng hợp, hai người cũng tới công viên chơi à?"
Mẹ Ngô Triết nói với Trì Noãn: "Ôi, Trì lão sư, gặp cô làm tôi xấu hổ quá. Lần trước cô trả đồ về, tôi lúng túng muốn chết. Vậy... Cải lương không bằng hành động, hôm nay tôi mời cô đi ăn trưa nhé? Cô cũng đừng lại từ chối, chỉ là một bữa cơm mà thôi, bình thường cô quan tâm chăm sóc Ngô Triết nhà chúng tôi cũng đã đủ mệt rồi."
Trì Noãn: "Mẹ của Ngô Triết, cô quá khách khí rồi, cô xem tôi cũng đã chuẩn bị xong bữa trưa... Ngô Triết, có muốn ăn sushi không? Sáng nay cô vừa làm, hương vị không tệ lắm."
Trì Noãn lấy găng tay dùng một lần đưa cho Ngô Triết, Ngô Triết tức giận vì Trì Noãn chỉ điểm cho mẹ mình, khiến toàn bộ máy chơi game của cậu đều bị tịch thu, cậu khó chịu ngoảnh mặt đi: "Em không ăn."
Mẹ Ngô Triết nghe thế liền chọc chọc vào đầu cậu: "Triết Triết, con ăn nói với lão sư vậy đó hả?"
"A, đừng." Trì Noãn cản nàng lại.
Tiểu Ngô Đồng đang chơi bóng thì khát nước, liền chạy tới nói với Trì Noãn: "Mẹ, con muốn uống nước."
Trì Noãn tiện tay đưa bình nước cho cậu, mẹ Ngô Triết tròn mắt nhìn Tiểu Ngô Đồng: "Trì lão sư, cô vừa tốt nghiệp đại học không bao lâu nhỉ, một năm? Hay hai năm...? Con đã lớn vậy rồi sao?"
Tiểu Ngô Đồng uống nước, khóe mắt len lén liếc nhìn Trì Noãn.
Trì Noãn khẽ cười: "Trì Tranh, đây anh trai nhỏ trong lớp của mẹ, tên là Ngô Triết, đây là mẹ của anh trai nhỏ Ngô Triết, chào cô và anh một tiếng đi."
Tiểu Ngô Đồng ngượng ngùng cười, cậu ôm bình nước, đầu dụi vào eo Trì Noãn, nói: "Chào dì, chào anh ạ."
Ngô Triết thờ ơ đảo mắt, mẹ Ngô Triết nói: "Chào con."
Trì Noãn không đồng ý đi ăn trưa, mẹ Ngô Triết cũng không miễn cưỡng nữa, nàng còn muốn nói thêm vài câu, nhưng Ngô Triết đã thúc giục đòi đến sân chơi, mẹ cậu liền dẫn cậu rời đi trước.
Trì Noãn vốn tưởng rằng đây chỉ là một cuộc gặp gỡ vô thưởng vô phạt, ai ngờ sau kỳ nghỉ Quốc khánh, ngày đầu tiên trở lại trường, cô liền bị gọi lên phòng hiệu trưởng.
"Trì lão sư, Mạc lão sư và Hà lão sư ở trụ sở chính rất cực lực đề cử cô, trường của chúng tôi cũng rất cố gắng trong việc bồi dưỡng cô, bản thân cô cũng rất ưu tú, nói thật, cá nhân tôi rất coi trọng cô."
Trì Noãn không biết hiệu trưởng có ý gì, chỉ có thể nói: "Cảm ơn Lư hiệu trưởng."
Lư hiệu trưởng gõ gõ bút máy lên bàn lớn: "Nhưng hiện tại lại có phụ huynh học sinh không hài lòng về cô, đã ký đơn yêu cầu đổi giáo viên dạy toán của lớp 6 ban 2, đơn yêu cầu ấy được gửi cho tôi."
"..." Trì Noãn kiểu gì cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, sửng sốt vài giây mới hỏi, "Tại sao?"Lư hiệu trưởng nhìn cô chăm chú: "Phụ huynh nói cô khẩu vị quá lớn, các món ăn bình thường không thể thỏa mãn được cô, nguyên nhân sâu xa hơn là họ cho rằng cô có con khi còn vị thành niên, hoài nghi luân lý đạo đức cơ bản nhất của cô, sợ rằng con của mình sẽ bị cô dạy hư."
Lư hiệu trưởng dừng một chút rồi nói tiếp: "Trì lão sư, tôi lập tức gọi cô tới đây, là vì muốn nghe lời giải thích của cô trước."
Khuôn mặt mẹ Ngô Triết lập tức hiện lên trong đầu Trì Noãn. Bất chợt bị áp cho hai tội trạng, dù tính cách có tốt thế nào cũng sẽ tức giận.
Trì Noãn hít sâu một hơi, đúng mực nói: "Lư hiệu trưởng, cách đây không lâu có một phụ huynh đưa cho tôi thẻ mua sắm, tôi đã trả lại nguyên vẹn, muốn mời tôi ăn cơm, tôi cũng đã từ chối. Nếu như thế này gọi là "khẩu vị lớn", vậy tôi thực sự không còn gì để nói."
Lư hiệu trưởng gật đầu.
"... Về việc có con khi còn vị thành niên, ba năm cao trung tôi đều học ở Nhất trung, hai lão sư của tôi ngài đều biết, chuyện như vậy dù tôi có muốn giấu cũng không giấu được."
Lư hiệu trưởng suy nghĩ một lúc, sau đó ném bút máy lên bàn, nói: "Được rồi, cô về văn phòng trước đi."
Từ phòng hiệu trưởng bước ra, ánh nắng thu rựa rỡ tranh nhau chiếu lên người Trì Noãn. Ở sân chơi phía xa, các bạn nhỏ đang chơi kéo co, tiếng reo hò cổ vũ vang trời.
Trì Noãn chậm rãi trở về văn phòng, cầm cốc uống nước, uống hai ngụm mới nhận ra cốc đã trống rỗng.
Sau một ngày làm việc, 8, 9 giờ tối, Trì Noãn đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho ngày mai thì nghe thấy động tĩnh ngoài cửa.
Cô nhìn ra ngoài từ mắt mèo, rồi lập tức mở cửa.
Khi cửa được mở ra, Quý tiên sinh ngoài cửa ngẩng đầu lên. Trên người anh nồng nặc mùi rượu, nhưng ý thức vẫn khá tỉnh táo: "Noãn Noãn, tôi đi ngang qua đây, nên lên xem một chút."
Trì Noãn để anh vào cửa, Quý tiên sinh xoa xoa huyệt thái dương: "Xin lỗi, đêm nay có xã giao, hình như tôi uống hơi nhiều... Tiểu Ngô Đồng đâu?"
Trì Noãn nói: "Đã ngủ rồi. Em pha cho anh một cốc nước mật ong nhé."
Quý tiên sinh lầm bầm: "Nước mật ong, trước đây anh trai em cũng từng pha cho tôi."
Trì Noãn vào bếp, khi trở ra thì Quý tiên sinh đã nằm ngủ trên sô pha.
Trì Noãn đặt nước mật ong xuống, gọi điện cho vợ của Quý tiên sinh, nhờ nàng đến đón Quý tiên sinh về nhà. Sau khi Trì Thanh Xuyên qua đời, vợ của Quý tiên sinh thi thoảng sẽ hẹn Trì Noãn ra ngoài tâm sự, cũng là một người tốt giống như Quý tiên sinh.
...
Mấy ngày sau, Trì Noãn được gọi đến phòng họp nhỏ trong trường. Hầu như toàn bộ lãnh đạo cấp cao của trường đều có mặt, Lư hiệu trưởng nói với Trì Noãn: "Tình huống lần này, nhà trường đã nghiên cứu qua phương pháp giáo dục và nhiều lần trao đổi với phụ huynh học sinh. Trì lão sư, chúng tôi đương nhiên tin tưởng sự chuyên nghiệp của cô, thế nhưng phụ huynh học sinh lại muốn làm lớn chuyện này, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tâm tình giảng dạy của cô, chúng tôi muốn xin thay đổi môi trường giảng dạy cho cô."
Lư hiệu trưởng nói quá đường hoàng, tựa như đang thay Trì Noãn cân nhắc thật tốt, nhưng suy cho cùng, vẫn là muốn đổi cô khỏi lớp 6 ban 2. Cô đã đoán trước được kết quả này, bình tĩnh hỏi Lư hiệu trưởng: "Vậy nhà trường quyết định thế nào?"
Lư hiệu trưởng nói: "Bước đầu cân nhắc thay đổi lớp giảng dạy giữa cô và Vương Lệ Lệ lão sư, tiếp theo chúng tôi sẽ thảo luận với Vương lão sư."
Trì Noãn nói: "Tôi hiểu rồi."
Lư hiệu trưởng vốn cho rằng còn phải tốn rất nhiều công sức, nhưng không ngờ Trì Noãn lại phối hợp như vậy. Ông nhìn cô: "... Trì lão sư, trường của chúng ta không giống những trường tiểu học công lập bình thường, cảm ơn cô đã đứng ở lập trường giáo dục của nhà trường mà nhượng bộ."
Trì Noãn xoay người ra khỏi phòng họp, cô trở về văn phòng, đang trong giờ học, văn phòng vắng tanh. Trì Noãn ngồi ngây người, Hoàng chủ nhiệm gõ cửa bước vào.
Ở đây không có ai khác, Hoàng chủ nhiệm nói chuyện cũng trực tiếp hơn: "Tiểu Trì lão sư, tôi biết trong lòng cô oan ức, nhưng xã hội này vốn là không công bằng. Cô xem chuyện của cô còn làm liên lụy đến Vương Lệ Lệ, cô ấy vốn đang giảng dạy yên ổn, lại phải vì cô mà đổi lớp, lẽ nào cô ấy không oan ức sao...? Nói tóm lại, cô vẫn còn trẻ, nên để ý mọi việc, sau này gặp nhiều rồi thì sẽ hiểu thôi."
Trì Noãn lên tinh thần nói: "Cảm ơn Hoàng chủ nhiệm."
Hoàng chủ nhiệm: "Hay là thế này, nếu trong lòng cô khó chịu, lát nữa tan làm tôi đưa cô đi ăn chút đồ ngon nhé? Dù sao cũng là cuối tuần rồi."
Trì Noãn: "Hoàng chủ nhiệm, tôi không sao, hơn nữa tối nay đã có hẹn rồi."
Điểm này Trì Noãn không có nói dối, vợ chồng Quý tiên sinh đã hẹn cô cùng Tiểu Ngô Đồng đến nhà ăn cua rồi.
"Vậy được rồi, chúc cô cuối tuần vui vẻ." Hoàng chủ nhiệm chắp tay sau lưng rời đi.
Sau khi tan làm không lâu, Vương Lệ Lệ mới ra khỏi phòng họp. Ngoại trừ nàng đặc biệt ở lại chờ Trì Noãn, thì những người khác đều đã sớm về rồi.
Vương Lệ Lệ mắt không nhìn mắt, mũi không nhìn mũi, cứ vậy mà sải bước dài đến trước mặt Trì Noãn: "Nếu không phải lương ở đây cao hơn bên ngoài nhiều, thật sự là không muốn làm nữa mà! Khinh người quá đáng, còn không phải tại vì chúng ta đều còn trẻ tuổi, dễ dàng xử lý sao? Trì lão sư, cô thấy có phải vậy không? Tôi thì chẳng sao, nhưng còn cô, phụ huynh vừa đổi trắng thay đen, nhà trường liền sợ tái xanh mặt mày đem cô đi xử lý, chỉ nghĩ thôi đã thấy bất bình cho cô rồi!"
Trì Noãn nói: "Xin lỗi, vì chuyện của tôi mà làm ảnh hưởng đến cô rồi."
Vương Lệ Lệ nói: "Đừng nói thế, cô đâu có làm gì sai, chúng ta bây giờ là châu chấu trên cùng một sợi dây, bị bọn tư bản độc ác đùa giỡn trong lòng bàn tay."
Hai người thu dọn đồ đạc, cùng xuống lầu ra khỏi cổng trường.
Xe của Quý tiên sinh đỗ ngoài cổng trường, cửa kính trước sau đều được hạ xuống. Tiểu Ngô Đồng vừa nhìn thấy Trì Noãn, lập tức vui vẻ thò người ra khỏi cửa sổ xe: "Mẹ! Con ở đây!"
Quý tiên sinh mỉm cười nhìn Trì Noãn.
"Tôi đi trước, thứ hai tuần sau sẽ mang bữa sáng cho cô." Trì Noãn vẫy tay tạm biệt Vương Lệ Lệ.
Vương Lệ Lệ nhìn chằm chằm Quý tiên sinh trong xe mấy lần, nói với Trì Noãn: "... Vậy cảm ơn cô nhé, tôi lại có lộc ăn rồi."
Tối hôm đó, ở lại nhà Quý tiên sinh đến gần 8 giờ rưỡi, Quý tiên sinh mới đưa Trì Noãn và Tiểu Ngô Đồng về nhà.
...
Thứ bảy, Trì Noãn đưa Tiểu Ngô Đồng đến quảng trường chơi bóng rổ hơn một giờ. Từ khi Chu Đạt Mậu cho Tiểu Ngô Đồng chơi máy ném bóng, gần đây cậu liền đặc biệt hứng thú với bóng rổ.
Chơi bóng xong, hai người đi bộ về nhà, nhớ tới tiết học cờ vây buổi chiều, Trì Noãn hỏi Tiểu Ngô Đồng: "Gần đây có tiến bộ chút nào không–––– Tiểu Ngô Đồng, không được đập bóng bên đường."
"Mẹ, để con đập thêm mấy lần đi mà." Tiểu Ngô Đồng cúi đầu, "Mẹ, mẹ nhìn con nè, nhìn con đi, có phải là rất ngầu không?"
Giọng Trì Noãn hơi trầm xuống: "Trì Tranh?"
"Dạ..." Tiểu Ngô Đồng nhìn chằm chằm quả bóng, thầm nghĩ muốn đập thêm một phát cuối cùng, ai ngờ bóng rổ lại nhảy lên viên gạch vỡ, trực tiếp bật khỏi vỉa hè và lăn ra giữa đường.
"Bóng của con!" Tiểu Ngô Đồng vội vã đi nhặt bóng.
Chờ Trì Noãn phản ứng lại thì đã không kịp ngăn cản. Tiểu Ngô Đồng chạy ra đường, nương theo tiếng phanh gấp chói tai, một chiếc ô tô chạy thẳng tắp đột ngột dừng lại cách người Tiểu Ngô Đồng vài centimet.
"Ôi mẹ ơi!"
"Còn may còn may, không có va vào!"
"Nhà này thắp hương tốt đấy, nhưng thiếu chút nữa thì..."
Người qua đường không ngừng kinh ngạc thốt lên.
Tiểu Ngô Đồng sợ hãi ngồi phịch xuống đường.
Trì Noãn tay chân mềm nhũn nhào tới ôm lấy Tiểu Ngô Đồng: "Trì Tranh? Trì Tranh! Không sợ, Trì Tranh không sợ, mẹ ở đây, chúng ta không sao cả, nhé?"
Sắc mặt Tiểu Ngô Đồng trắng bệch, sợ đến mức không nói được lời nào.
Trì Noãn bế cậu ra khỏi đầu xe, bàng hoàng ngồi ở ven đường, cô nâng mặt cậu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu: "Đừng dọa mẹ, Trì Tranh? Trì Tranh, con nói gì đi, đừng dọa mẹ mà."
Vẻ mặt lo lắng sợ hãi của Trì Noãn lọt vào mắt Tiểu Ngô Đồng, cậu rốt cuộc cũng khóc òa lên.
Xe đỗ giữa đường, cửa tài xế mở ra, một đôi giày cao gót giẫm xuống đất. Người phụ nữ nhặt quả bóng rổ lên, bước tới gần Tiểu Ngô Đồng, đặt quả bóng xuống, hỏi: "Không sao chứ?"
Ở khóe mắt nàng có một nốt ruồi nhỏ, ngoại hình rất quyến rũ. Nhưng bởi vì khí chất quá già dặn, nên sức hấp dẫn đã vô hình trung bị hòa tan không ít.
Trì Noãn đè nén nhịp tim chấn kinh, liên tục xin lỗi nàng: "Xin lỗi, là chúng tôi đột nhiên lao ra ngoài, thực xin lỗi, xin lỗi."
"Thật sự không sao chứ?"
Xe cũng không đụng trúng Tiểu Ngô Đồng, Tiểu Ngô Đồng đa phần là bị dọa sợ, hiện tại khóc lên, Trì Noãn cũng đã yên tâm rồi: "Không sao, thật ngại quá, gây phiền phức cho cô rồi."
Người phụ nữ cúi người, mỉm cười với Tiểu Ngô Đồng: "Bạn nhỏ, mời con ăn kẹo nhé."
Nàng nhét kẹo trong tay vào túi áo Tiểu Ngô Đồng, xoa xoa đầu cậu, sau đó lần nữa xác nhận với Trì Noãn: "Thật sự không cần đến bệnh viện kiểm tra một chút sao?"
Trì Noãn lắc đầu, lại nói cảm ơn và xin lỗi.
Người phụ nữ lại lên xe, xe chớp mắt đã phóng đi.
Trì Noãn kìm nước mắt, nói với Tiểu Ngô Đồng: "Trì Tranh, mẹ đã nói với con thế nào? Không được đập bóng bên đường, có đúng không? Bóng sẽ lăn, rất nguy hiểm, nếu như lúc nãy thật sự xảy ra tai nạn..."
Tiểu Ngô Đồng nức nở ôm lấy cổ Trì Noãn, thân thể nhỏ bé run rẩy: "Mẹ, xin lỗi, sau này con nhất định sẽ nghe lời mẹ, sẽ không làm như vậy nữa."
Bác gái qua đường chứng kiến toàn bộ sự việc nói với Trì Noãn: "Haiz, sao cô ngốc vậy? Cô còn không nhìn xem đó là xe gì, xe sang trọng như vậy nhất định là của người giàu rồi, sao lại không đòi chút bồi thường thiệt hại tinh thần chứ? Thái độ của người kia trông rất tốt, sẽ không từ chối hai người đâu."
Ngay lúc bà nói từ "ngốc", Trì Noãn đã bịt tai Tiểu Ngô Đồng lại.
Trên đường về nhà, Trì Noãn một tay cầm bóng, một tay nắm Tiểu Ngô Đồng, càng nghĩ càng thấy sợ, nước mắt lại đọng bên khóe mắt.
Tiểu Ngô Đồng nhớ tới kẹo trong túi áo, bèn lấy ra, lật qua lật lại trong lòng bàn tay, sau đó đưa lên trước mắt Trì Noãn: "Mẹ ơi, cái này, cho mẹ, cho mẹ ăn."
Trong tầm mắt có chút mơ hồ của Trì Noãn, xuất hiện một viên kẹo socola bọc giấy gói màu tím.