-Tiểu bạch!, em đi đâu?. Sau khi bàn tay của hắn đã rời xa bàn tay nó thì nó quay đi, tiếng bước về phía cánh cửa, nhưng đâu có dể dàng gì thoát khỏi chỗ này mà ko cho oppa nó biết chứ.
-Ko biết!.
-Thật là, anh đi vs em!, shopping nào!.
-Shopping?, anh cũng có sở thích đó sao?. Nhăn mặt nhìn người con trai trên bộ y phục màu chàm.
-Híc, sở thích gì, đi mua cho em mà. Đáp trả, anh thấy mình hết sức là tủi thân khi bị nó gán ghép cho cái sở thích ko thật này.
-Cho em?. -Anh bị khùng à?, em thì mua gì chứ?. Nó đáp lại.
Hai anh em nói qua nói là mà ko hề để ý là bôn người, tám con mắt đang nhìn mình chằm chằm, Woo thì ko tin người con trai mặt y phục màu chàm này là anh mình.
Hắn cũng vậy, ko thể ngờ rằng mình lại bị oppa quát lớn, và cái giọng điệu nói chuyện lúc nãy với hắn và nó thì khác một trời một vực.
Còn cô nàng Ha Rum và anh chàng Tea Hin nhà ta thì khỏi nói, bị há hóc từ khi bức vào cánh cửa này rồi, bao nhiêu là chuyện ập tới mà từ trước đến giờ chưa từng thấy, thân hình hai người đơ như cây cơ trước gió, mắt chỉ việc lướt qua lướt lại hai thân hình đang trò chuyện một cách vô tư kia.
-Thì đi rồi mới biết!. Oppa nó.
-Ko!. Nó
-Ko đi cũng phải đi!, em ko thoát được đâu!. Oppa nó.
-Chắc ko?. Nó
-Ko!. Oppa nó.
-Khùng!. Nó.
-Ặc, ai khùng?. Oppa.
-Ko lẻ em?. Nó.
-Thôi ko cải nữa!, đi thôi!. Oppa nó.
-Ko!. Nó
-Why?. Oppa nó.
-Ko thích!. -Biết rồi còn hỏi!. Nó.
Cuộc đấu khẩu cứ thế mà tiếp tục, bốn con người coi như hoàn toàn dư thừa.
-Thôi đi!. -Ko mua đồ thì đi chơi! Oppa nó mất kiên nhẫn, anh mà nói chuyện vs nó bằng hình thức này thì chết sớm là cái chắc.
-Đi chơi hả?. -Ở đâu?. Nó
-Đi đâu cũng được!. Oppa nó.
-Vậy Công Viên trò chơi đi!. Nó.
-Em cũng biết chỗ đó sao?. Oppa nó.
-Đi một lần rồi!. -Rất vui!. Nó
-Hồi nào?. Oppa nó.
-Hôm bữa!. Nó.
-Với ai?. Oppa nó.
-Bạn!. Nó.
-Mới đây mà có bạn rồi sao?, tính em đâu phải vậy!. Oppa nó.
-Hợp!. -Lúc trước có gặp ai đâu mà có!. Nó.
-Ờ!, quên!. Oppa nó.
-Khùng!. Nó.
-Đừng dùng từ đó!, mất mặt lắm!. -Người ta nghe thì coi anh ra gì nữa!. Oppa nó.
-Ai nghe?, bốn khác tượng kia à?. Nó.
-Khúc tượng?. Oppa nó.
-Ừ!. Nó.
-Đâu?. Oppa nó.
-Sau lưng kìa!. Nó.
-Ừ ha!, nãy giờ ko biết!. Oppa nó.
-Khùng!. Nó.
-Đã nói là đừng kiêu vậy mà!. -Mất mặt lắm!. Oppa nó.
-Có đâu mà mất!. Nó.
-Có sao ko!. Oppa nó.
-Sao ko thấy?. Nó.
-Sao thấy được!. Oppa nó.
-Ko có nên ko thấy!. Nó.
(Trời!, chắc tăng xong quá)-Thôi đi!, nói hoài!. Oppa nó.
-Ừ đi!. -Nhưng trước tiên tống bốn bức tượng này đi dùm cái!. Nó.
-Ờ!. Oppa nó
-Tiểu bạch!, em đi đâu?. Sau khi bàn tay của hắn đã rời xa bàn tay nó thì nó quay đi, tiếng bước về phía cánh cửa, nhưng đâu có dể dàng gì thoát khỏi chỗ này mà ko cho oppa nó biết chứ.
-Ko biết!.
-Thật là, anh đi vs em!, shopping nào!.
-Shopping?, anh cũng có sở thích đó sao?. Nhăn mặt nhìn người con trai trên bộ y phục màu chàm.
-Híc, sở thích gì, đi mua cho em mà. Đáp trả, anh thấy mình hết sức là tủi thân khi bị nó gán ghép cho cái sở thích ko thật này.
-Cho em?. -Anh bị khùng à?, em thì mua gì chứ?. Nó đáp lại.
Hai anh em nói qua nói là mà ko hề để ý là bôn người, tám con mắt đang nhìn mình chằm chằm, Woo thì ko tin người con trai mặt y phục màu chàm này là anh mình.
Hắn cũng vậy, ko thể ngờ rằng mình lại bị oppa quát lớn, và cái giọng điệu nói chuyện lúc nãy với hắn và nó thì khác một trời một vực.
Còn cô nàng Ha Rum và anh chàng Tea Hin nhà ta thì khỏi nói, bị há hóc từ khi bức vào cánh cửa này rồi, bao nhiêu là chuyện ập tới mà từ trước đến giờ chưa từng thấy, thân hình hai người đơ như cây cơ trước gió, mắt chỉ việc lướt qua lướt lại hai thân hình đang trò chuyện một cách vô tư kia.
-Thì đi rồi mới biết!. Oppa nó.
-Ko!. Nó
-Ko đi cũng phải đi!, em ko thoát được đâu!. Oppa nó.
-Chắc ko?. Nó
-Ko!. Oppa nó.
-Khùng!. Nó.
-Ặc, ai khùng?. Oppa.
-Ko lẻ em?. Nó.
-Thôi ko cải nữa!, đi thôi!. Oppa nó.
-Ko!. Nó
-Why?. Oppa nó.
-Ko thích!. -Biết rồi còn hỏi!. Nó.
Cuộc đấu khẩu cứ thế mà tiếp tục, bốn con người coi như hoàn toàn dư thừa.
-Thôi đi!. -Ko mua đồ thì đi chơi! Oppa nó mất kiên nhẫn, anh mà nói chuyện vs nó bằng hình thức này thì chết sớm là cái chắc.
-Đi chơi hả?. -Ở đâu?. Nó
-Đi đâu cũng được!. Oppa nó.
-Vậy Công Viên trò chơi đi!. Nó.
-Em cũng biết chỗ đó sao?. Oppa nó.
-Đi một lần rồi!. -Rất vui!. Nó
-Hồi nào?. Oppa nó.
-Hôm bữa!. Nó.
-Với ai?. Oppa nó.
-Bạn!. Nó.
-Mới đây mà có bạn rồi sao?, tính em đâu phải vậy!. Oppa nó.
-Hợp!. -Lúc trước có gặp ai đâu mà có!. Nó.
-Ờ!, quên!. Oppa nó.
-Khùng!. Nó.
-Đừng dùng từ đó!, mất mặt lắm!. -Người ta nghe thì coi anh ra gì nữa!. Oppa nó.
-Ai nghe?, bốn khác tượng kia à?. Nó.
-Khúc tượng?. Oppa nó.
-Ừ!. Nó.
-Đâu?. Oppa nó.
-Sau lưng kìa!. Nó.
-Ừ ha!, nãy giờ ko biết!. Oppa nó.
-Khùng!. Nó.
-Đã nói là đừng kiêu vậy mà!. -Mất mặt lắm!. Oppa nó.
-Có đâu mà mất!. Nó.
-Có sao ko!. Oppa nó.
-Sao ko thấy?. Nó.
-Sao thấy được!. Oppa nó.
-Ko có nên ko thấy!. Nó.
(Trời!, chắc tăng xong quá)-Thôi đi!, nói hoài!. Oppa nó.
-Ừ đi!. -Nhưng trước tiên tống bốn bức tượng này đi dùm cái!. Nó.
-Ờ!. Oppa nó