Doãn Kiếm Lan và Hạ Thu Đông thảnh thơi nằm trong suối nước nóng đặt sau vườn trúc, cảm nhận dòng nước thuốc đang vuốt ve cơ thể mình, khi đó, Tạ Siêu Phàm đang cùng Lâm Đan Phong chạy bôn ba khắp Cục Công thương của thành phố.
Ngô Lệ Hồng bệnh nặng nằm trên giường, vụ ly hôn mấy năm trước đã để lại cho bà một di chứng, chỉ cần lo lắng, tức giận là ảnh hưởng tới nhịp tim, Liễu Thúy Hoa thì nằm ăn vạ ở cổng Sở Công thương, hy vọng mình có thể uy hiếp lãnh đạo lộ diện.
Suốt mấy ngày nay, Lâm Đan Phong và Tạ Siêu Phàm đi khắp các đơn vị có liên quan, tiệm ăn vẫn không thể mở. Những người đón tiếp họ, ai có thái độ tốt một chút thì bảo là sẽ phản ánh lên lãnh đạo, nghiên cứu xem sao rồi nói, nhưng chẳng biết họ sẽ nghiên cứu tới lúc nào? Những người thái độ không tốt thì ném cho họ một mẫu đơn, chẳng buồn nhìn họ một cái, cũng chẳng buồn nghe họ trình bày, nói vài ba câu nhấm nhẳng rồi đuổi họ về:
- Về nhà chờ tin đi, khi nào có kết quả thì sẽ thông báo cho cô cậu, đừng có chạy linh tinh nữa, chẳng có tác dụng gì đâu.
Tạ Siêu Phàm từng định lợi dụng mối quan hệ xã hội của bố mẹ, nhưng mấy hôm nay bố cậu đi công tác, mẹ thì thường xuyên không có nhà, mà cho dù có nhà thì với vẻ mặt lúc này của mẹ, Tạ Siêu Phàm cũng không dám mở miệng, có thể mẹ vừa mới quên chuyện của cậu và Lâm Đan Phong, cậu đâu dám khiến bà không vui nữa?
Tạ Siêu Phàm luôn cảm thấy mình có đủ sức mạnh để che chở cho Lâm Đan Phong, nhưng sự việc xảy ra mấy ngày hôm nay khiến cậu cảm thấy ngay cả một cái lều nhỏ cho cô che mưa che nắng, cậu còn không làm được thì làm sao giúp cô xây dựng được một khoảng trời hạnh phúc.
Từ sau lần nói chuyện thẳng thắn với Tống Ca, Tạ Siêu Phàm không bao giờ nói chuyện riêng với cô nữa, bây giờ vì Lâm Đan Phong, cậu chẳng nghĩ ngợi nhiều tìm số điện thoại của Tống Ca rồi quay số. Một lúc lâu sau bên kia mới vang lên giọng nói:
- Cậu tìm ai?
Tạ Siêu Phàm cảm thấy vô cùng ngượng ngùng:
- Tìm cậu. Tớ có chút việc muốn nhờ cậu, cậu có thể ra ngoài một chút không?
Hình như trải qua một khoảng thời gian dài bằng cả thế kỷ.
- Cậu biết địa chỉ nhà tớ không? Tớ chờ cậu ở cổng.
Tạ Siêu Phàm thở phào một hơi, Tống Ca dù sao cũng không õng ẹo, nhỏ nhen như những đứa con gái khác, điều này khiến cậu nhìn thấy một tia hy vọng.
Ở cổng tiểu khu, Tạ Siêu Phàm nhìn thấy Tống Ca, lúc gặp mặt, Tống Ca không nói thừa một câu nào, hỏi thẳng:
- Cậu tìm tớ có việc gì?
Tạ Siêu Phàm vốn dĩ cảm thấy rất xấu hổ, giờ Tống Ca hỏi như vậy khiến cậu cứ như bị á khẩu:
- Tớ vốn… vốn không định làm phiền cậu, nhưng…
Tống Ca lạnh lùng nhìn Tạ Siêu Phàm, lắng nghe cậu kể lộn xộn chuyện của nhà Lâm Đan Phong, nghĩ bụng, sao lúc đầu mình lại si mê cái gã ngốc này nhỉ? Còn tưởng là cậu ta tìm mình để xin lỗi nữa chứ. Thì ra là vì tình địch của cô nên tới cầu xin, hơn nữa lại còn tới tận nhà cô! Cậu coi cô là cái gì? Một đứa con gái phổi bò không biết nghĩ? Hay là con nợ của cậu?
Nhìn Tạ Siêu Phàm không ngừng lau những giọt mồ hôi đang rịn ra trên trán, trái tim Tống Ca như đang có từng lớp sóng cuộn, Lâm Đan Phong dựa vào cái gì mà có thể chiếm được trái tim cậu? Để cậu bất chấp tất cả, tới đây cầu xin cô? Cậu đã nghĩ rằng liệu cô sẽ trả lời cậu như thế nào chưa? Có phải cậu nghĩ rằng chắc chắn cô sẽ giúp cậu, sẽ giúp Lâm Đan Phong không? Thế thì cậu quá tưởng bở rồi.
Tống Ca lạnh nhạt nói:
- Mẹ tớ không phụ trách bên lĩnh vực công thương, bây giờ mẹ tớ chuyên phụ trách về an toàn sản xuất, cậu tới tìm lãnh đạo của Sở công thương đi, chuyện này tớ không giúp được.
Nói xong, Tống Ca quay người đi vào trong.
Tạ Siêu Phàm đứng ở cổng như một gã ngốc, cậu không ngờ là lại có kết quả này, cậu luôn cảm thấy Tống Ca không giống Bạch Như Tuyết, cho dù không giúp cậu thì cũng sẽ nói vài lời an ủi hay đại loại thế, nhưng không ngờ mình nói một thôi một hồi mà cô chẳng nói được một lời cho dù là giả dối nhưng cũng đủ để trái tim cậu thấy dễ chịu hơn đôi chút.
❀
Sáng sớm, Lâm Đan Phong giúp mẹ uống thuốc, đang định đổ bã thuốc đi thì nghe thấy chuông tin nhắn điện thoại, cô còn tưởng là Tạ Siêu Phàm tìm cô nên vội vàng cầm điện thoại lên xem.
Ngô Lệ Hồng hỏi:
- Là Siêu Phàm phải không, đừng để nó lo lắng về việc này nữa, khi nào mẹ khỏe, mẹ sẽ bàn với dì Hoa, người ta không cho mở thì mình thôi, khi nào con vào đại học, mẹ đi tìm việc khác, con yên tâm, ông trời không phụ lòng người đâu, dù mẹ có khó khăn vất vả thế nào cũng sẽ nuôi được con tới hết đại học.
Màn hình điện thoại của Lâm Đan Phong hiện lên một dòng chữ: Hôm nay là ngày Phó thị trưởng Hà tiếp dân. Ai gửi nhỉ? Thế là có ý gì? Lâm Đan Phong tìm số điện thoại gửi đến, là một số lạ, cô định gọi điện hỏi Tạ Siêu Phàm, bỗng dưng lại dừng lại, không thể khiến cho Siêu Phàm thêm sốt ruột về việc này nữa.
Ngày phó thị trưởng tiếp dân? Lâm Đan Phong nghĩ một lát rồi như bừng tỉnh, chắc chắn là mấy ngày trước họ đến tìm rất nhiều người, trong đó có người thấy thương cho họ, nhưng bản thân mình không có cách nào giải quyết nên âm thầm giúp cô tìm được một con đường.
Lâm Đan Phong đặt nước lên đầu giường mẹ nói:
- Siêu Phàm bảo con ra ngoài một chút, mẹ yên tâm đi, con không để anh ấy phải vất vả khắp nơi tìm người nữa đâu. Con đi chơi với anh ấy một lát, mai là có điểm thi rồi, chắc là anh ấy căng thẳng quá thôi mà.
Ngô Lệ Hồng nói:
- Ừ, con đi đi, tại chuyện của mẹ mà làm các con cũng buồn theo.
Lâm Đan Phong đi ra khỏi tiểu khu, hỏi người bên đường xem địa điểm tiếp dân của Phó thị trưởng ở đâu. Rất ít người biết điều này, Lâm Đan Phong bèn nhắn tin cho số điện thoại lạ: Cảm ơn bạn! Bạn là ai? Có thể cho tôi biết địa điểm tiếp dân ở đâu không? Ngay lập tức có tin nhắn lại: Bạn không cần biết tôi là ai, địa điểm ở phòng tiếp khách bên phải Ủy ban nhân dân thành phố. Bạn mau đi xếp hàng đi, nếu muộn quá là không hỏi được đâu.
Lâm Đan Phong vẫy tay gọi taxi, cô biết nếu ngồi xe buýt tới Ủy ban nhân dân thành phố thì nhanh nhất cũng phải mất một tiếng, vì sự giúp đỡ của người tốt bụng, hôm nay cô phá lệ, xa xỉ một lần vậy.
Lúc tới được nơi tiếp dân, trước cửa đã xếp một hàng dài người chờ đợi, Lâm Đan Phong hoa cả mắt, không ngờ những người tìm Phó thị trưởng để giải quyết vấn đề lại nhiều như thế, bao giờ mới tới lượt mình đây? Lâm Đan Phong thật hối hận vì mình đã tới muộn, nếu người đó nhắn tin cho cô từ tối hôm qua có phải là tốt không nhỉ, nếu thế thì chắc chắn hôm nay cô sẽ tới đây xếp hàng từ khi trời chưa sáng.
Lâm Đan Phong điền cẩn thận vào mẫu đơn trong tay, đứng vào hàng người xếp hàng chờ đợi, tò mò lắng nghe mọi người bàn tán nhau về vị phó thị trưởng tiếp dân hôm nay, có người nói:
- Nghe nói Phó thị trưởng Hà làm việc nhanh nhẹn lắm nên hôm nay tôi mới tới đây.
Người khác chen lời:
- Đúng rồi, không giống như những vị Phó thị trưởng khác lúc nào cũng thích nói giọng ta đây, nói thì hay mà làm chẳng được việc gì.
Còn có người nói:
- Chuyện tôi nói lần trước ba ngày là đã có trả lời rồi, hôm nay tôi tới đây để cảm ơn Phó thị trưởng Hà.
Xem ra người nhắn tin cho mình hiểu rất rõ về Phó thị trưởng Hà nên mới bảo mình đến đây, nếu sự việc thực sự được giải quyết thì nhất định phải cảm ơn người này mới được. Lâm Đan Phong nghĩ bụng.
Gần tới trưa mới tới lượt Lâm Đan Phong, Lâm Đan Phong đi vào căn phòng tiếp khách được bày trí đơn giản, bỗng dưng đứng khựng lại, cô cứ tưởng Phó thị trưởng là một người đàn ông, không ngờ ngồi trước mặt mình lại là một phụ nữ có độ tuổi tương tự mẹ mình.
Phó thị trưởng Hà nhìn tờ đơn trong tay, hỏi:
- Cháu là Lâm Đan Phong?
Lâm Đan Phong gật đầu.
- Chuyện này lẽ ra phải là mẹ cháu tới, nhưng sao lại là cháu?
- Dạ, mẹ cháu bị bệnh, dì ơi, chuyện này là do cháu và một người bạn giúp mẹ cháu làm việc ở tiệm ăn nên mới gây ra, cháu nghĩ cháu nên tới đây nói rõ mọi chuyện với dì.
- Cháu sống cùng với mẹ hả?
Lâm Đan Phong gật đầu.
- Sự việc có thật như cháu viết, không có chút gì giả dối không?
Lâm Đan Phong gật đầu:
- Dì ơi, dì có thể phái người đi điều tra, cháu lấy nhân cách của mình ra đảm bảo!
Phó thị trưởng Hà bật cười:
- Bọn trẻ con các cháu tôi hiểu lắm, đúng rồi, lần này cháu thi đại học thế nào? Tôi nghe nói cháu là một trong những học sinh xuất sắc nhất của trường.
Lâm Đan Phong không biết tại sao Phó thị trưởng không nói tới việc tiệm ăn bị đóng cửa mà lại hỏi thăm kết quả thi đại học của cô?
- Sao dì lại biết ạ? Ngày mai là có điểm, cháu cũng không biết mình thế nào?
Phó thị trưởng Hà đứng lên, vỗ vai Lâm Đan Phong nói:
- Cháu về đi, tôi cho điều tra tình hình rồi lập tức trả lời mẹ con cháu, cháu là một đứa con ngoan, biết gánh vác nỗi lo cho người lớn, tôi hy vọng cháu thi được vào một trường tốt, học hành thành tài rồi về thành phố mình làm việc, những thành phố lớn cần nhân tài, chỗ chúng ta còn cần nhân tài hơn.
Lâm Đan Phong không biết phải trả lời bà như thế nào.
Những nhân viên ở gần đó nói, thị trưởng nói ba câu không rời khỏi công việc, lúc nào cũng không quên tìm kiếm nhân tài cho thành phố chúng ta. Thấy Lâm Đan Phong vẫn còn ngẩn ngơ không hiểu gì, bèn nhắc nhở cô:
- Mau cảm ơn Phó thị trưởng đi, không những đã giải quyết được vấn đề hiện tại của cháu, mà sau này tốt nghiệp đại học cũng không cần lo nghĩ tới công việc nữa.
Lâm Đan Phong nhìn vị Phó thị trưởng thân thiết trước mặt, gập lưng xuống:
- Cháu cảm ơn dì ạ! Cháu sẽ suy nghĩ về lời của dì.
Phó thị trưởng Hà cười lớn:
- Được! Cho dù chỉ là nói xuông thì dì cũng thấy vui!
Doãn Kiếm Lan và Hạ Thu Đông thảnh thơi nằm trong suối nước nóng đặt sau vườn trúc, cảm nhận dòng nước thuốc đang vuốt ve cơ thể mình, khi đó, Tạ Siêu Phàm đang cùng Lâm Đan Phong chạy bôn ba khắp Cục Công thương của thành phố.
Ngô Lệ Hồng bệnh nặng nằm trên giường, vụ ly hôn mấy năm trước đã để lại cho bà một di chứng, chỉ cần lo lắng, tức giận là ảnh hưởng tới nhịp tim, Liễu Thúy Hoa thì nằm ăn vạ ở cổng Sở Công thương, hy vọng mình có thể uy hiếp lãnh đạo lộ diện.
Suốt mấy ngày nay, Lâm Đan Phong và Tạ Siêu Phàm đi khắp các đơn vị có liên quan, tiệm ăn vẫn không thể mở. Những người đón tiếp họ, ai có thái độ tốt một chút thì bảo là sẽ phản ánh lên lãnh đạo, nghiên cứu xem sao rồi nói, nhưng chẳng biết họ sẽ nghiên cứu tới lúc nào? Những người thái độ không tốt thì ném cho họ một mẫu đơn, chẳng buồn nhìn họ một cái, cũng chẳng buồn nghe họ trình bày, nói vài ba câu nhấm nhẳng rồi đuổi họ về:
- Về nhà chờ tin đi, khi nào có kết quả thì sẽ thông báo cho cô cậu, đừng có chạy linh tinh nữa, chẳng có tác dụng gì đâu.
Tạ Siêu Phàm từng định lợi dụng mối quan hệ xã hội của bố mẹ, nhưng mấy hôm nay bố cậu đi công tác, mẹ thì thường xuyên không có nhà, mà cho dù có nhà thì với vẻ mặt lúc này của mẹ, Tạ Siêu Phàm cũng không dám mở miệng, có thể mẹ vừa mới quên chuyện của cậu và Lâm Đan Phong, cậu đâu dám khiến bà không vui nữa?
Tạ Siêu Phàm luôn cảm thấy mình có đủ sức mạnh để che chở cho Lâm Đan Phong, nhưng sự việc xảy ra mấy ngày hôm nay khiến cậu cảm thấy ngay cả một cái lều nhỏ cho cô che mưa che nắng, cậu còn không làm được thì làm sao giúp cô xây dựng được một khoảng trời hạnh phúc.
Từ sau lần nói chuyện thẳng thắn với Tống Ca, Tạ Siêu Phàm không bao giờ nói chuyện riêng với cô nữa, bây giờ vì Lâm Đan Phong, cậu chẳng nghĩ ngợi nhiều tìm số điện thoại của Tống Ca rồi quay số. Một lúc lâu sau bên kia mới vang lên giọng nói:
- Cậu tìm ai?
Tạ Siêu Phàm cảm thấy vô cùng ngượng ngùng:
- Tìm cậu. Tớ có chút việc muốn nhờ cậu, cậu có thể ra ngoài một chút không?
Hình như trải qua một khoảng thời gian dài bằng cả thế kỷ.
- Cậu biết địa chỉ nhà tớ không? Tớ chờ cậu ở cổng.
Tạ Siêu Phàm thở phào một hơi, Tống Ca dù sao cũng không õng ẹo, nhỏ nhen như những đứa con gái khác, điều này khiến cậu nhìn thấy một tia hy vọng.
Ở cổng tiểu khu, Tạ Siêu Phàm nhìn thấy Tống Ca, lúc gặp mặt, Tống Ca không nói thừa một câu nào, hỏi thẳng:
- Cậu tìm tớ có việc gì?
Tạ Siêu Phàm vốn dĩ cảm thấy rất xấu hổ, giờ Tống Ca hỏi như vậy khiến cậu cứ như bị á khẩu:
- Tớ vốn… vốn không định làm phiền cậu, nhưng…
Tống Ca lạnh lùng nhìn Tạ Siêu Phàm, lắng nghe cậu kể lộn xộn chuyện của nhà Lâm Đan Phong, nghĩ bụng, sao lúc đầu mình lại si mê cái gã ngốc này nhỉ? Còn tưởng là cậu ta tìm mình để xin lỗi nữa chứ. Thì ra là vì tình địch của cô nên tới cầu xin, hơn nữa lại còn tới tận nhà cô! Cậu coi cô là cái gì? Một đứa con gái phổi bò không biết nghĩ? Hay là con nợ của cậu?
Nhìn Tạ Siêu Phàm không ngừng lau những giọt mồ hôi đang rịn ra trên trán, trái tim Tống Ca như đang có từng lớp sóng cuộn, Lâm Đan Phong dựa vào cái gì mà có thể chiếm được trái tim cậu? Để cậu bất chấp tất cả, tới đây cầu xin cô? Cậu đã nghĩ rằng liệu cô sẽ trả lời cậu như thế nào chưa? Có phải cậu nghĩ rằng chắc chắn cô sẽ giúp cậu, sẽ giúp Lâm Đan Phong không? Thế thì cậu quá tưởng bở rồi.
Tống Ca lạnh nhạt nói:
- Mẹ tớ không phụ trách bên lĩnh vực công thương, bây giờ mẹ tớ chuyên phụ trách về an toàn sản xuất, cậu tới tìm lãnh đạo của Sở công thương đi, chuyện này tớ không giúp được.
Nói xong, Tống Ca quay người đi vào trong.
Tạ Siêu Phàm đứng ở cổng như một gã ngốc, cậu không ngờ là lại có kết quả này, cậu luôn cảm thấy Tống Ca không giống Bạch Như Tuyết, cho dù không giúp cậu thì cũng sẽ nói vài lời an ủi hay đại loại thế, nhưng không ngờ mình nói một thôi một hồi mà cô chẳng nói được một lời cho dù là giả dối nhưng cũng đủ để trái tim cậu thấy dễ chịu hơn đôi chút.
❀
Sáng sớm, Lâm Đan Phong giúp mẹ uống thuốc, đang định đổ bã thuốc đi thì nghe thấy chuông tin nhắn điện thoại, cô còn tưởng là Tạ Siêu Phàm tìm cô nên vội vàng cầm điện thoại lên xem.
Ngô Lệ Hồng hỏi:
- Là Siêu Phàm phải không, đừng để nó lo lắng về việc này nữa, khi nào mẹ khỏe, mẹ sẽ bàn với dì Hoa, người ta không cho mở thì mình thôi, khi nào con vào đại học, mẹ đi tìm việc khác, con yên tâm, ông trời không phụ lòng người đâu, dù mẹ có khó khăn vất vả thế nào cũng sẽ nuôi được con tới hết đại học.
Màn hình điện thoại của Lâm Đan Phong hiện lên một dòng chữ: Hôm nay là ngày Phó thị trưởng Hà tiếp dân. Ai gửi nhỉ? Thế là có ý gì? Lâm Đan Phong tìm số điện thoại gửi đến, là một số lạ, cô định gọi điện hỏi Tạ Siêu Phàm, bỗng dưng lại dừng lại, không thể khiến cho Siêu Phàm thêm sốt ruột về việc này nữa.
Ngày phó thị trưởng tiếp dân? Lâm Đan Phong nghĩ một lát rồi như bừng tỉnh, chắc chắn là mấy ngày trước họ đến tìm rất nhiều người, trong đó có người thấy thương cho họ, nhưng bản thân mình không có cách nào giải quyết nên âm thầm giúp cô tìm được một con đường.
Lâm Đan Phong đặt nước lên đầu giường mẹ nói:
- Siêu Phàm bảo con ra ngoài một chút, mẹ yên tâm đi, con không để anh ấy phải vất vả khắp nơi tìm người nữa đâu. Con đi chơi với anh ấy một lát, mai là có điểm thi rồi, chắc là anh ấy căng thẳng quá thôi mà.
Ngô Lệ Hồng nói:
- Ừ, con đi đi, tại chuyện của mẹ mà làm các con cũng buồn theo.
Lâm Đan Phong đi ra khỏi tiểu khu, hỏi người bên đường xem địa điểm tiếp dân của Phó thị trưởng ở đâu. Rất ít người biết điều này, Lâm Đan Phong bèn nhắn tin cho số điện thoại lạ: Cảm ơn bạn! Bạn là ai? Có thể cho tôi biết địa điểm tiếp dân ở đâu không? Ngay lập tức có tin nhắn lại: Bạn không cần biết tôi là ai, địa điểm ở phòng tiếp khách bên phải Ủy ban nhân dân thành phố. Bạn mau đi xếp hàng đi, nếu muộn quá là không hỏi được đâu.
Lâm Đan Phong vẫy tay gọi taxi, cô biết nếu ngồi xe buýt tới Ủy ban nhân dân thành phố thì nhanh nhất cũng phải mất một tiếng, vì sự giúp đỡ của người tốt bụng, hôm nay cô phá lệ, xa xỉ một lần vậy.
Lúc tới được nơi tiếp dân, trước cửa đã xếp một hàng dài người chờ đợi, Lâm Đan Phong hoa cả mắt, không ngờ những người tìm Phó thị trưởng để giải quyết vấn đề lại nhiều như thế, bao giờ mới tới lượt mình đây? Lâm Đan Phong thật hối hận vì mình đã tới muộn, nếu người đó nhắn tin cho cô từ tối hôm qua có phải là tốt không nhỉ, nếu thế thì chắc chắn hôm nay cô sẽ tới đây xếp hàng từ khi trời chưa sáng.
Lâm Đan Phong điền cẩn thận vào mẫu đơn trong tay, đứng vào hàng người xếp hàng chờ đợi, tò mò lắng nghe mọi người bàn tán nhau về vị phó thị trưởng tiếp dân hôm nay, có người nói:
- Nghe nói Phó thị trưởng Hà làm việc nhanh nhẹn lắm nên hôm nay tôi mới tới đây.
Người khác chen lời:
- Đúng rồi, không giống như những vị Phó thị trưởng khác lúc nào cũng thích nói giọng ta đây, nói thì hay mà làm chẳng được việc gì.
Còn có người nói:
- Chuyện tôi nói lần trước ba ngày là đã có trả lời rồi, hôm nay tôi tới đây để cảm ơn Phó thị trưởng Hà.
Xem ra người nhắn tin cho mình hiểu rất rõ về Phó thị trưởng Hà nên mới bảo mình đến đây, nếu sự việc thực sự được giải quyết thì nhất định phải cảm ơn người này mới được. Lâm Đan Phong nghĩ bụng.
Gần tới trưa mới tới lượt Lâm Đan Phong, Lâm Đan Phong đi vào căn phòng tiếp khách được bày trí đơn giản, bỗng dưng đứng khựng lại, cô cứ tưởng Phó thị trưởng là một người đàn ông, không ngờ ngồi trước mặt mình lại là một phụ nữ có độ tuổi tương tự mẹ mình.
Phó thị trưởng Hà nhìn tờ đơn trong tay, hỏi:
- Cháu là Lâm Đan Phong?
Lâm Đan Phong gật đầu.
- Chuyện này lẽ ra phải là mẹ cháu tới, nhưng sao lại là cháu?
- Dạ, mẹ cháu bị bệnh, dì ơi, chuyện này là do cháu và một người bạn giúp mẹ cháu làm việc ở tiệm ăn nên mới gây ra, cháu nghĩ cháu nên tới đây nói rõ mọi chuyện với dì.
- Cháu sống cùng với mẹ hả?
Lâm Đan Phong gật đầu.
- Sự việc có thật như cháu viết, không có chút gì giả dối không?
Lâm Đan Phong gật đầu:
- Dì ơi, dì có thể phái người đi điều tra, cháu lấy nhân cách của mình ra đảm bảo!
Phó thị trưởng Hà bật cười:
- Bọn trẻ con các cháu tôi hiểu lắm, đúng rồi, lần này cháu thi đại học thế nào? Tôi nghe nói cháu là một trong những học sinh xuất sắc nhất của trường.
Lâm Đan Phong không biết tại sao Phó thị trưởng không nói tới việc tiệm ăn bị đóng cửa mà lại hỏi thăm kết quả thi đại học của cô?
- Sao dì lại biết ạ? Ngày mai là có điểm, cháu cũng không biết mình thế nào?
Phó thị trưởng Hà đứng lên, vỗ vai Lâm Đan Phong nói:
- Cháu về đi, tôi cho điều tra tình hình rồi lập tức trả lời mẹ con cháu, cháu là một đứa con ngoan, biết gánh vác nỗi lo cho người lớn, tôi hy vọng cháu thi được vào một trường tốt, học hành thành tài rồi về thành phố mình làm việc, những thành phố lớn cần nhân tài, chỗ chúng ta còn cần nhân tài hơn.
Lâm Đan Phong không biết phải trả lời bà như thế nào.
Những nhân viên ở gần đó nói, thị trưởng nói ba câu không rời khỏi công việc, lúc nào cũng không quên tìm kiếm nhân tài cho thành phố chúng ta. Thấy Lâm Đan Phong vẫn còn ngẩn ngơ không hiểu gì, bèn nhắc nhở cô:
- Mau cảm ơn Phó thị trưởng đi, không những đã giải quyết được vấn đề hiện tại của cháu, mà sau này tốt nghiệp đại học cũng không cần lo nghĩ tới công việc nữa.
Lâm Đan Phong nhìn vị Phó thị trưởng thân thiết trước mặt, gập lưng xuống:
- Cháu cảm ơn dì ạ! Cháu sẽ suy nghĩ về lời của dì.
Phó thị trưởng Hà cười lớn:
- Được! Cho dù chỉ là nói xuông thì dì cũng thấy vui!