Vì đặt vé quá muộn, nên hắn chỉ có thể đặt vé hạng thường, chuyến bay cũng khởi hành trễ, hắn ngồi ngẩn ngơ trong cabin tận bốn mươi phút mới bắt đầu cất cánh, vốn dĩ tầm bốn giờ là có thể tới được Thượng Hải, nhưng vì trận mưa to kéo dài ở nơi này, mà phải đến tận hơn sáu giờ máy bay mới hạ cánh tại sân bay Phố Đông.
Mở chiếc điện thoại ra mới thấy Hạ Nhạc vẫn chưa trả lời tin nhắn của mình, trực tiếp gọi tới lại không bắt máy.
Gọi lại thêm lần nữa thì thông báo máy bận.
Hạ Nhạc đang bận sao?
Hay là tín hiệu không tốt? Hay là không muốn liên lạc với hắn ta nữa?
Cảm giác mờ mịt cùng bất an cuộn trào mãnh liệt trong lòng Trì Lập Đông.
Dòng người lên xe đưa đón náo nhiệt, Trì Lập Đông vô tình nghe một người phụ nữ trung niên đứng kế bên phàn nàn về nhiệt độ sau cơn mưa lớn: “Thời tiết quái quỷ gì thế này, mới tháng mười đã lạnh rồi.”, bất chợt hắn cũng cảm nhận được cơn se lạnh ấy.
Sau khi phàn nàn xong thì xuống xe, người phụ nữ kia đi lấy hành lý của mình, hắn theo bản năng cũng đi theo tới trước băng chuyền, lúc tới nơi rồi mới chợt phản ứng lại, hắn làm gì có hành lý mà đi lấy? Mặc kệ ánh mắt khó hiểu của người phụ nữ kia, yên lặng xoay người bước ra ngoài.
Nếu không, trước tiên tìm một khách sạn nghỉ chân, chờ tới ngày mai hẵng đến công ty tìm cậu ấy?
Lỡ như Hạ Nhạc không muốn gặp hắn thì sao? Nếu cậu ấy chỉ coi hôm qua chỉ là một đêm phóng túng, là tình một đêm thì hắn nên làm gì?
…..Sẽ như vậy sao?
Như thế cũng tốt, Hạ Nhạc không còn yêu hắn. Nó có vẻ hợp lý hơn. Cảm giác khó chịu trong lòng hắn giống như một quả bóng bị thủng, co lại từng chút một, cực kỳ bức bối.
Đột nhiên, hắn nghe thấy có tiếng ai đó gọi tên hắn: “Trì Lập Đông!”. Hạ Nhạc đứng trước đám người tới đón người thân phía ngoài hàng rào thủy tinh. Trái tim đang treo lơ lửng nửa ngày cuối cùng cũng hạ xuống.
Trì Lập Đông bước nhanh ra ngoài, Hạ Nhạc cũng tách ra khỏi đám đông náo nhiệt.
Hắn rất muốn, rất rất muốn ôm Hạ Nhạc, cảm nhận độ ấm trên người cậu ấy, nhưng lại cố kỵ nơi này đông người, bàn tay hơi nâng lên đành buông xuống.
Ngược lại Hạ Nhạc lại không cố kỵ nhiều như vậy, tự nhiên trao cho hắn một cái ôm ấm áp, giống như đôi bạn cũ lâu ngày không gặp mặt, nhẹ nhàng mỉm cười, nói: “Tưởng rằng anh sẽ đến sớm lắm chứ, không ngờ lại lâu như vậy đấy, em cũng phải uống hết ba ly cà phê rồi.” Trì Lập Đông cả một bụng lời muốn nói với Hạ Nhạc, cuối cùng không biết bị chập mạch chỗ nào, thốt một câu chẳng liên quan: “Chờ anh à? Có lạnh không?”. Hạ Nhạc nhìn hắn, giống như đang chờ hắn nói gì đó.
Trì Lập Đông đành tiếp tục: “Máy bay trễ giờ, thời tiết không tốt lắm.” Nụ cười trên môi Hạ Nhạc biến mất, cậu đột nhiên trở nên khó chịu: “Em không biết mưa lớn sao? Cần anh nói chắc?” Cậu đẩy chiếc vali của mình qua cho hắn, “Cầm lấy, em đi gọi xe.” Trì Lập Đông ngoan ngoãn nhận lấy.
Hạ Nhạc gọi xe đặc biệt, vừa liên lạc với tài xế, vừa bước ra ngoài.
Trì Lập Đông chấp nhận số phận kéo vali, đi theo phía sau Hạ Nhạc, ánh mắt luôn dõi theo bóng lưng ấy.
Đôi chân vừa thon lại vừa dài, dáng người cân đối ngược lại không quá khoa trương, khoác lên bộ âu phục này quả thực rất đẹp mắt.
Bộ đồ thể thao hôm qua cũng rất đẹp. Cả chiếc áo choàng bằng lụa màu đen nữa…
A, không được nghĩ nữa, nghĩ tiếp lại 404 giờ.
Căn hộ của Hạ Nhạc nằm bên bờ sông Hoàng Phố.
Dọc đường đi cậu chưa từng mở miệng nói điều gì, cũng không tỏ vẻ quan tâm đến Trì Lập Đông kể từ lúc xuống xe.
Trì Lập Đông chỉ đành lặng lẽ theo sau, an an tĩnh tĩnh mà đi lên lầu như một con gà ngu xuẩn, không biết vô tình hay là cố ý lại thấy được mật mã cửa nhà Hạ Nhạc, lúc ánh mắt quét tới ba số cuối cùng, trong lòng “lộp bộp” một tiếng, đó chẳng phải là ngày sinh nhật của hắn à?
Hạ Nhạc mở cửa, nghiêng người qua một bên để hắn vào phòng trước, vẻ lạnh lùng hiện rõ trên khuôn mặt thanh tú.
Đèn cảm ứng cũng lần lượt sáng lên. Hạ Nhạc giơ tay khép cửa lại, cũng bước vào phòng.
Hai người đứng song song ngay trước cửa, im lặng nhìn nhau vài giây.
Qua một lúc sau, Hạ Nhạc mới lãnh đạm nói: “Nghĩ kỹ rồi sao? Muốn nói với tôi chuyện gì?”
Trì Lập Đông cảm thán: “Thời tiết thật sự không tốt.”
Hạ Nhạc đột nhiên nổi giận, lớn tiếng hỏi: “Thời tiết cái gì mà thời tiết? Tôi chờ anh tận mấy tiếng đồng hồ! Là để nghe anh nhận xét thời tiết như thế nào sao?”
Trì Lập Đông thấy Hạ Nhạc lúc này giống như con sư tử đang bạo nộ, không nhịn được cơn buồn cười đành hỏi lại: “Vậy sao em không nghe điện thoại của anh? Hả?”
Mặt Hạ Nhạc đen như đít nồi, hậm hực nói: “Là cố ý không nghe đấy! Làm sao!”
Vẻ mặt Trì Lập Đông ủy khuất: “Anh gọi em không bắt máy, còn tưởng rằng em không cần anh nữa.”
Hạ Nhạc: “………”
Trì Lập Đông tiến tới ôm chầm lấy Hạ Nhạc, cằm còn cọ cọ vào lỗ tai cậu, nói: “Hạ Nhạc, anh nhớ em, nhớ đến phát điên.”
“…….” Cơn giận của Hạ Nhạc vẫn chưa tiêu tán, mắng lại: “Anh là Phùng Củng sao?”
Trì Lập Đông: “……”
Hạ Nhạc nâng cánh tay đáp lại cái ôm của hắn, không tình nguyện nói: “Thế em cũng là Phùng Củng vậy.”
Trì Lập Đông cười rộ lên. Phùng Củng lão sư, thành thật xin lỗi người.
Hạ “hờn giận” Phùng Củng nói: “Nói một câu nhớ em ngay từ đầu không được sao? Còn cái gì mà thời tiết này thời tiết nọ! Anh lại không phải là dự báo thời tiết, dông dông dài dài.”
Trì Phùng Củng hỏi lại: “Vậy sao không nghe điện thoại của anh?”
Hạ Nhạc nói: “Trả lời thì còn gì vui nữa chứ? Như này không phải rất vui sao?”
Trì Lập Đông cạn lời: “Vâng! Vui! Rất vui là đằng khác! Bây giờ anh có thể hôn em không”
Hai người trao nhau nụ hôn ngọt ngào, dây dưa từ cửa vào tận sofa, Trì Lập Đông chẳng khác gì đại cẩu, ôm Hạ Nhạc gặm tới gặm lui, không dứt ra được.
Thật sự muốn tát chết hắn ta.
Hạ Nhạc bị hôn tới phát phiền, đẩy hắn ra, nói: “Đủ rồi, anh có muốn ăn gì không?”
Trì Lập Đông gật đầu như giã tỏi, hai mắt phải sánh ngang được với đèn pha ô tô.
Hạ Nhạc một cước đá văng hắn ra.
Lúc đèn phòng khách được bật lên, Trì Lập Đông mới phát hiện ra đây là một lofthouse* thu nhỏ, tường xi măng thiết kế theo phong cách công nghiệp, một khung bóng rổ nho nhỏ được trang trí ở ngay tầng một, mấy đôi giày tùy tiện đặt trên kệ giày phía cuối giường ở tầng hai, còn ở đầu giường đều là những bức ảnh của Hạ Nhạc, trượt tuyết có, lướt sóng có, có cả những tấm hình cậu ấy đang chơi ván trượt nữa.
Cả căn nhà mang đậm phong cách của Hạ Nhạc.
*Lofthouse là loại căn hộ chung cư được thiết kế với hai tầng nối liền nhau, còn có tên gọi khác là căn hộ thông tầng. Nó có kết cấu tương tự như Penthouse và Duplex. Lofthouse thường xuất hiện tại các dự án chung cư cao cấp với mục đích tạo nên không gian sống tiện ích, hiện đại và xóa bỏ sự hạn chế về diện tích thường thấy tại các căn hộ chung cư.
Ngắm nghía xung quanh ngôi nhà một vòng, không hiểu sao lại thấy kiểu cách của nó lại rất hợp mắt mình, hiếm khi khen một câu thật lòng: “Ngôi nhà này thật sự không tồi.”
Hạ Nhạc vừa thu dọn vali vừa trả lời: “Lúc phải rời khỏi Thượng Hải, thứ luyến tiếc nhất chính là ngôi nhà này đấy, lúc trước cảm thấy phải ở lại ít nhất ba bốn năm, còn trang trí thêm một chút.”
Trì Lập Đông nói: “Chờ chuyển đến Bắc Kinh, lại tìm một căn tương tự cái này là được mà.”
Hạ Nhạc không đồng tình lắm: “Nơi này chỉ cần đứng bên cửa sổ là có thể ngắm nhìn Minh Châu tháp, Bắc Kinh làm sao có thể nhìn thấy được.”
Nói đoạn, cậu vươn tay mở rèm cửa tự động. Hình ảnh tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông rực rỡ như ngàn vì sao trên bầu trời đêm đập thẳng vào thị giác, thật đẹp, đây quả là một địa điểm lý tưởng.
Trì Lập Đông bâng quơ tiếp lời: “Ở Bắc Kinh cũng rất tuyệt nha, mở cửa sổ ra liền có thể thấy những thứ hay ho hơn nhiều.”
Trên mặt Hạ Nhạc toàn là vẻ ghét bỏ, bĩu môi nói: “Mấy thứ hay ho của anh mà đòi đi so với tháp Minh Châu à? Ngủ mơ chắc!”
Trì Lập Đông như con mèo đang cẩn thận lấy lòng chủ nhân, vẫy đuôi tỏ vẻ quan tâm: “ Anh sẽ ở cùng em.”
Hạ Nhạc tiếp tục trao cho hắn ánh mắt ghét bỏ, lườm một cái, nói: “Nếu không vì chuyện này, còn lâu em mới đến Bắc Kinh.”
Trì Lập Đông nghe xong liền mỉm cười, vẻ thỏa mãn hiện rõ trên khuôn mặt. Hạ Nhạc hoàn tất thủ tục thu dọn đồ đạc, đem vali cất đi, lúc này mới nói: “Đi, ra ngoài ăn cơm.”
Trì Lập Đông lắc đầu, bảo: “Đừng đi, thời tiết bên ngoài…… thôi, không đề cập đến thời tiết nữa. Ăn tạm cái gì đó là được rồi, trong nhà có mì gói không?”
Hạ Nhạc nghĩ ngợi một lát, mới gật đầu: “Hình như là có.”
Trùng hợp thay, trong nhà còn đúng hai gói mì. Cả hai chen chúc trong căn bếp nhỏ, chờ nước sôi rồi đổ mì vào. Khung cảnh lúc này giống như cuộc sống ngày trước của bọn họ, tựa như chỉ mới ngày hôm qua.
Hạ Nhạc bất giác hồi tưởng lại: “Chẳng hiểu sao lúc trước chúng ta hay ăn mì gói thế nhỉ? Có phải thiếu tiền đâu.”
“Trước kia ra ngoài ăn vừa bất tiện lại vừa xa, tính ra buổi tối ăn mì gói là thuận tiện nhất.” Trì Lập Đông nhớ lại.
Hạ Nhạc đăm chiêu suy nghĩ, chợt nhớ ra một chuyện, liền nói: “ Cái nồi cơm điện trong ký túc xá anh cũng rất lắm bệnh, nấu mì không bị trào ra ngoài thì cũng phải nhão nhoét như bột. ”
Trì Lập Đông nghe vậy thấy hơi oan, hỏi lại: “Đó là vì lúc nấu em cứ đi tới đi lui, giờ lại chuyển qua trách nó.”
Hạ Nhạc trao cho hắn ánh mắt hình viên đạn: “Vậy là lỗi của em, đúng không”
Trì Lập Đông sửa miệng ngay lập tức: “Là lỗi của anh, không biết đường mua cái nồi cho tốt.”
Nói xong, hai người nhìn nhau ôm bụng cười.
Vẫn như hồi đó, hoa nguyệt chính xuân phong.
Lúc đó là thời điểm Trì Lập Đông đang làm luận án tốt nghiệp, còn Hạ Nhạc thì bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi cuối cùng, hai người bận tối tăm mặt mũi, đêm nào cũng thức tới khuya lắc khuya lơ, đôi khi đói quá cũng đành phải lót dạ bằng bát mì gói.
Còn Hạ Nhạc với cái nồi huyền thoại kia chắc bát tự không hợp, lúc nào nấu mì cũng nhão nhoét như cháo nên cực kỳ không ưa nó, lúc nào nấu xong cũng nổi trận lôi đình, mắng cái nồi là thứ vô dụng, nấu mỗi bát mì cũng không xong. Mắng chán chê rồi liền mặc kệ, vứt đấy để nó tự sinh tự diệt.
Trì Lập Đông đành chấp nhận số phận mà đi xử lý cái nồi không rõ là mì hay cháo kia, xong xuôi mới làm lại hai bát mì khác.
Hạ Nhạc khi đó vừa ngồi há miệng chờ ăn, vừa lầm nhẩm tụng kinh: “ Trì tử ăn xong còn phải viết luận văn, viết không xong liền không được tốt nghiệp, không tốt nghiệp được thì lão Hạ sẽ tức chết, còn làm Tiểu Hạ bị vạ lây, cho nên là phải viết, còn phải viết thật hay thật hay thật hay.”
Hắn nghe Hạ Nhạc niệm đến trong lòng cũng hỏng mất, không kìm nổi dục vọng trong người mà đè Hạ Nhạc xuống chà đạp một hồi lâu, thế mà cậu ta vẫn có thể ngồi bên mép giường tụng bài kinh ấy thêm mấy lần.
Lại nói tiếp, hắn có thể hoàn thành luận văn, thuận lợi tốt nghiệp, tất cả đều là nhờ vào công sức của Hạ Nhạc hết, nói ra lại chẳng mấy ai tin.
“À phải rồi, cái nồi kia anh còn giữ không?” Hạ Nhạc hỏi, “Tự dưng muốn nhìn nó một chút.”
Trì Lập Đông không rõ lắm, mang máng trả lời: “Hình như tốt nghiệp xong đã vứt đi rồi.”
Hạ Nhạc nghe vậy liền thu hồi cảm xúc trên mặt, lạnh nhạt nói: “A, vứt đi rồi…..”
Tiểu nhân trong lòng Trì Lập Đông lập tức vả bôm bốp, ai cho mày lắm miệng!
Quả nhiên, Hạ Nhạc tiếp tục nói với giọng điệu lạnh nhạt: “Tốt nghiệp xong anh liền vứt đi không ít thứ nhỉ?”
Trì Lập Đông nghẹn họng, không biết đáp lại như nào, đành thủy chung làm bạn với yên lặng.
Hạ Nhạc đột nhiên dùng khuỷu tay huých hắn một cái, nhắc nhở: “Sôi rồi kìa, đem mì bỏ vào đi.”
Hắn vội vàng xé hai gói mì bỏ vào nồi, dùng đũa khuấy khuấy, lại lén quan sát sắc mặt của Hạ Nhạc.
Chỉ thấy Hạ Nhạc đang thản nhiên nhìn hắn, không biểu lộ tí cảm xúc nào.
Trì Lập Đông: “…..Thực xin lỗi.”
Hạ Nhạc khoanh tay, nói: “Không dám.”
Trì Lập Đông thoáng cái xụ mặt xuống, thất vọng hỏi: “Còn giận sao?”
Hạ Nhạc không trả lời hắn mà hỏi ngược lại: “Anh nói xem?”
Trì Lập Đông: “Vậy sao em còn….”
Hắn rất muốn biết lý do, nhưng lại không dám hỏi, bởi hỏi ra chẳng khác gì xúc phạm Hạ Nhạc cả.
“Tại sao em quay về tìm anh? Đã thế còn không nhịn nổi kéo anh lên giường?” Hạ Nhạc chợt ngừng lại, cười lạnh: “Có phải anh thấy em đê tiện đúng không?”
Trì Lập Đông kinh hãi, lắc đầu nguầy nguậy: “Tất nhiên không có!”
“Không có cái gì mà không có? Em chính là đê tiện như vậy đấy.” Lúc nói ra những lời này, nét mặt Hạ Nhạc chưa từng thay đổi, tĩnh lặng không chút gợn sóng, giọng điệu tựa như đang nói chuyện của những người râu ria, không có chút quan hệ nào với bản thân mình.
Trì Lập Đông không dám tiếp lời, sợ mình lại thốt ra những câu ngu ngốc, càng nó càng sai,cũng đành im lặng.
Vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt thanh tú, cậu vô lực nói: “Anh nghĩ em chưa từng thử sao? Nếu có thể thích người khác, anh làm gì có cơ hội mà ngồi đây.”
Trong lòng hắn như bị hàng ngàn kim đâm, đau đớn vô cùng, vừa trống rỗng vừa bất lực. Tất nhiên, hắn cũng hiểu rõ điều đó.
Mở chiếc điện thoại ra mới thấy Hạ Nhạc vẫn chưa trả lời tin nhắn của mình, trực tiếp gọi tới lại không bắt máy.
Gọi lại thêm lần nữa thì thông báo máy bận.
Hạ Nhạc đang bận sao?
Hay là tín hiệu không tốt? Hay là không muốn liên lạc với hắn ta nữa?
Cảm giác mờ mịt cùng bất an cuộn trào mãnh liệt trong lòng Trì Lập Đông.
Dòng người lên xe đưa đón náo nhiệt, Trì Lập Đông vô tình nghe một người phụ nữ trung niên đứng kế bên phàn nàn về nhiệt độ sau cơn mưa lớn: “Thời tiết quái quỷ gì thế này, mới tháng mười đã lạnh rồi.”, bất chợt hắn cũng cảm nhận được cơn se lạnh ấy.
Sau khi phàn nàn xong thì xuống xe, người phụ nữ kia đi lấy hành lý của mình, hắn theo bản năng cũng đi theo tới trước băng chuyền, lúc tới nơi rồi mới chợt phản ứng lại, hắn làm gì có hành lý mà đi lấy? Mặc kệ ánh mắt khó hiểu của người phụ nữ kia, yên lặng xoay người bước ra ngoài.
Nếu không, trước tiên tìm một khách sạn nghỉ chân, chờ tới ngày mai hẵng đến công ty tìm cậu ấy?
Lỡ như Hạ Nhạc không muốn gặp hắn thì sao? Nếu cậu ấy chỉ coi hôm qua chỉ là một đêm phóng túng, là tình một đêm thì hắn nên làm gì?
…..Sẽ như vậy sao?
Như thế cũng tốt, Hạ Nhạc không còn yêu hắn. Nó có vẻ hợp lý hơn. Cảm giác khó chịu trong lòng hắn giống như một quả bóng bị thủng, co lại từng chút một, cực kỳ bức bối.
Đột nhiên, hắn nghe thấy có tiếng ai đó gọi tên hắn: “Trì Lập Đông!”. Hạ Nhạc đứng trước đám người tới đón người thân phía ngoài hàng rào thủy tinh. Trái tim đang treo lơ lửng nửa ngày cuối cùng cũng hạ xuống.
Trì Lập Đông bước nhanh ra ngoài, Hạ Nhạc cũng tách ra khỏi đám đông náo nhiệt.
Hắn rất muốn, rất rất muốn ôm Hạ Nhạc, cảm nhận độ ấm trên người cậu ấy, nhưng lại cố kỵ nơi này đông người, bàn tay hơi nâng lên đành buông xuống.
Ngược lại Hạ Nhạc lại không cố kỵ nhiều như vậy, tự nhiên trao cho hắn một cái ôm ấm áp, giống như đôi bạn cũ lâu ngày không gặp mặt, nhẹ nhàng mỉm cười, nói: “Tưởng rằng anh sẽ đến sớm lắm chứ, không ngờ lại lâu như vậy đấy, em cũng phải uống hết ba ly cà phê rồi.” Trì Lập Đông cả một bụng lời muốn nói với Hạ Nhạc, cuối cùng không biết bị chập mạch chỗ nào, thốt một câu chẳng liên quan: “Chờ anh à? Có lạnh không?”. Hạ Nhạc nhìn hắn, giống như đang chờ hắn nói gì đó.
Trì Lập Đông đành tiếp tục: “Máy bay trễ giờ, thời tiết không tốt lắm.” Nụ cười trên môi Hạ Nhạc biến mất, cậu đột nhiên trở nên khó chịu: “Em không biết mưa lớn sao? Cần anh nói chắc?” Cậu đẩy chiếc vali của mình qua cho hắn, “Cầm lấy, em đi gọi xe.” Trì Lập Đông ngoan ngoãn nhận lấy.
Hạ Nhạc gọi xe đặc biệt, vừa liên lạc với tài xế, vừa bước ra ngoài.
Trì Lập Đông chấp nhận số phận kéo vali, đi theo phía sau Hạ Nhạc, ánh mắt luôn dõi theo bóng lưng ấy.
Đôi chân vừa thon lại vừa dài, dáng người cân đối ngược lại không quá khoa trương, khoác lên bộ âu phục này quả thực rất đẹp mắt.
Bộ đồ thể thao hôm qua cũng rất đẹp. Cả chiếc áo choàng bằng lụa màu đen nữa…
A, không được nghĩ nữa, nghĩ tiếp lại 404 giờ.
Căn hộ của Hạ Nhạc nằm bên bờ sông Hoàng Phố.
Dọc đường đi cậu chưa từng mở miệng nói điều gì, cũng không tỏ vẻ quan tâm đến Trì Lập Đông kể từ lúc xuống xe.
Trì Lập Đông chỉ đành lặng lẽ theo sau, an an tĩnh tĩnh mà đi lên lầu như một con gà ngu xuẩn, không biết vô tình hay là cố ý lại thấy được mật mã cửa nhà Hạ Nhạc, lúc ánh mắt quét tới ba số cuối cùng, trong lòng “lộp bộp” một tiếng, đó chẳng phải là ngày sinh nhật của hắn à?
Hạ Nhạc mở cửa, nghiêng người qua một bên để hắn vào phòng trước, vẻ lạnh lùng hiện rõ trên khuôn mặt thanh tú.
Đèn cảm ứng cũng lần lượt sáng lên. Hạ Nhạc giơ tay khép cửa lại, cũng bước vào phòng.
Hai người đứng song song ngay trước cửa, im lặng nhìn nhau vài giây.
Qua một lúc sau, Hạ Nhạc mới lãnh đạm nói: “Nghĩ kỹ rồi sao? Muốn nói với tôi chuyện gì?”
Trì Lập Đông cảm thán: “Thời tiết thật sự không tốt.”
Hạ Nhạc đột nhiên nổi giận, lớn tiếng hỏi: “Thời tiết cái gì mà thời tiết? Tôi chờ anh tận mấy tiếng đồng hồ! Là để nghe anh nhận xét thời tiết như thế nào sao?”
Trì Lập Đông thấy Hạ Nhạc lúc này giống như con sư tử đang bạo nộ, không nhịn được cơn buồn cười đành hỏi lại: “Vậy sao em không nghe điện thoại của anh? Hả?”
Mặt Hạ Nhạc đen như đít nồi, hậm hực nói: “Là cố ý không nghe đấy! Làm sao!”
Vẻ mặt Trì Lập Đông ủy khuất: “Anh gọi em không bắt máy, còn tưởng rằng em không cần anh nữa.”
Hạ Nhạc: “………”
Trì Lập Đông tiến tới ôm chầm lấy Hạ Nhạc, cằm còn cọ cọ vào lỗ tai cậu, nói: “Hạ Nhạc, anh nhớ em, nhớ đến phát điên.”
“…….” Cơn giận của Hạ Nhạc vẫn chưa tiêu tán, mắng lại: “Anh là Phùng Củng sao?”
Trì Lập Đông: “……”
Hạ Nhạc nâng cánh tay đáp lại cái ôm của hắn, không tình nguyện nói: “Thế em cũng là Phùng Củng vậy.”
Trì Lập Đông cười rộ lên. Phùng Củng lão sư, thành thật xin lỗi người.
Hạ “hờn giận” Phùng Củng nói: “Nói một câu nhớ em ngay từ đầu không được sao? Còn cái gì mà thời tiết này thời tiết nọ! Anh lại không phải là dự báo thời tiết, dông dông dài dài.”
Trì Phùng Củng hỏi lại: “Vậy sao không nghe điện thoại của anh?”
Hạ Nhạc nói: “Trả lời thì còn gì vui nữa chứ? Như này không phải rất vui sao?”
Trì Lập Đông cạn lời: “Vâng! Vui! Rất vui là đằng khác! Bây giờ anh có thể hôn em không”
Hai người trao nhau nụ hôn ngọt ngào, dây dưa từ cửa vào tận sofa, Trì Lập Đông chẳng khác gì đại cẩu, ôm Hạ Nhạc gặm tới gặm lui, không dứt ra được.
Thật sự muốn tát chết hắn ta.
Hạ Nhạc bị hôn tới phát phiền, đẩy hắn ra, nói: “Đủ rồi, anh có muốn ăn gì không?”
Trì Lập Đông gật đầu như giã tỏi, hai mắt phải sánh ngang được với đèn pha ô tô.
Hạ Nhạc một cước đá văng hắn ra.
Lúc đèn phòng khách được bật lên, Trì Lập Đông mới phát hiện ra đây là một lofthouse* thu nhỏ, tường xi măng thiết kế theo phong cách công nghiệp, một khung bóng rổ nho nhỏ được trang trí ở ngay tầng một, mấy đôi giày tùy tiện đặt trên kệ giày phía cuối giường ở tầng hai, còn ở đầu giường đều là những bức ảnh của Hạ Nhạc, trượt tuyết có, lướt sóng có, có cả những tấm hình cậu ấy đang chơi ván trượt nữa.
Cả căn nhà mang đậm phong cách của Hạ Nhạc.
*Lofthouse là loại căn hộ chung cư được thiết kế với hai tầng nối liền nhau, còn có tên gọi khác là căn hộ thông tầng. Nó có kết cấu tương tự như Penthouse và Duplex. Lofthouse thường xuất hiện tại các dự án chung cư cao cấp với mục đích tạo nên không gian sống tiện ích, hiện đại và xóa bỏ sự hạn chế về diện tích thường thấy tại các căn hộ chung cư.
Ngắm nghía xung quanh ngôi nhà một vòng, không hiểu sao lại thấy kiểu cách của nó lại rất hợp mắt mình, hiếm khi khen một câu thật lòng: “Ngôi nhà này thật sự không tồi.”
Hạ Nhạc vừa thu dọn vali vừa trả lời: “Lúc phải rời khỏi Thượng Hải, thứ luyến tiếc nhất chính là ngôi nhà này đấy, lúc trước cảm thấy phải ở lại ít nhất ba bốn năm, còn trang trí thêm một chút.”
Trì Lập Đông nói: “Chờ chuyển đến Bắc Kinh, lại tìm một căn tương tự cái này là được mà.”
Hạ Nhạc không đồng tình lắm: “Nơi này chỉ cần đứng bên cửa sổ là có thể ngắm nhìn Minh Châu tháp, Bắc Kinh làm sao có thể nhìn thấy được.”
Nói đoạn, cậu vươn tay mở rèm cửa tự động. Hình ảnh tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông rực rỡ như ngàn vì sao trên bầu trời đêm đập thẳng vào thị giác, thật đẹp, đây quả là một địa điểm lý tưởng.
Trì Lập Đông bâng quơ tiếp lời: “Ở Bắc Kinh cũng rất tuyệt nha, mở cửa sổ ra liền có thể thấy những thứ hay ho hơn nhiều.”
Trên mặt Hạ Nhạc toàn là vẻ ghét bỏ, bĩu môi nói: “Mấy thứ hay ho của anh mà đòi đi so với tháp Minh Châu à? Ngủ mơ chắc!”
Trì Lập Đông như con mèo đang cẩn thận lấy lòng chủ nhân, vẫy đuôi tỏ vẻ quan tâm: “ Anh sẽ ở cùng em.”
Hạ Nhạc tiếp tục trao cho hắn ánh mắt ghét bỏ, lườm một cái, nói: “Nếu không vì chuyện này, còn lâu em mới đến Bắc Kinh.”
Trì Lập Đông nghe xong liền mỉm cười, vẻ thỏa mãn hiện rõ trên khuôn mặt. Hạ Nhạc hoàn tất thủ tục thu dọn đồ đạc, đem vali cất đi, lúc này mới nói: “Đi, ra ngoài ăn cơm.”
Trì Lập Đông lắc đầu, bảo: “Đừng đi, thời tiết bên ngoài…… thôi, không đề cập đến thời tiết nữa. Ăn tạm cái gì đó là được rồi, trong nhà có mì gói không?”
Hạ Nhạc nghĩ ngợi một lát, mới gật đầu: “Hình như là có.”
Trùng hợp thay, trong nhà còn đúng hai gói mì. Cả hai chen chúc trong căn bếp nhỏ, chờ nước sôi rồi đổ mì vào. Khung cảnh lúc này giống như cuộc sống ngày trước của bọn họ, tựa như chỉ mới ngày hôm qua.
Hạ Nhạc bất giác hồi tưởng lại: “Chẳng hiểu sao lúc trước chúng ta hay ăn mì gói thế nhỉ? Có phải thiếu tiền đâu.”
“Trước kia ra ngoài ăn vừa bất tiện lại vừa xa, tính ra buổi tối ăn mì gói là thuận tiện nhất.” Trì Lập Đông nhớ lại.
Hạ Nhạc đăm chiêu suy nghĩ, chợt nhớ ra một chuyện, liền nói: “ Cái nồi cơm điện trong ký túc xá anh cũng rất lắm bệnh, nấu mì không bị trào ra ngoài thì cũng phải nhão nhoét như bột. ”
Trì Lập Đông nghe vậy thấy hơi oan, hỏi lại: “Đó là vì lúc nấu em cứ đi tới đi lui, giờ lại chuyển qua trách nó.”
Hạ Nhạc trao cho hắn ánh mắt hình viên đạn: “Vậy là lỗi của em, đúng không”
Trì Lập Đông sửa miệng ngay lập tức: “Là lỗi của anh, không biết đường mua cái nồi cho tốt.”
Nói xong, hai người nhìn nhau ôm bụng cười.
Vẫn như hồi đó, hoa nguyệt chính xuân phong.
Lúc đó là thời điểm Trì Lập Đông đang làm luận án tốt nghiệp, còn Hạ Nhạc thì bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi cuối cùng, hai người bận tối tăm mặt mũi, đêm nào cũng thức tới khuya lắc khuya lơ, đôi khi đói quá cũng đành phải lót dạ bằng bát mì gói.
Còn Hạ Nhạc với cái nồi huyền thoại kia chắc bát tự không hợp, lúc nào nấu mì cũng nhão nhoét như cháo nên cực kỳ không ưa nó, lúc nào nấu xong cũng nổi trận lôi đình, mắng cái nồi là thứ vô dụng, nấu mỗi bát mì cũng không xong. Mắng chán chê rồi liền mặc kệ, vứt đấy để nó tự sinh tự diệt.
Trì Lập Đông đành chấp nhận số phận mà đi xử lý cái nồi không rõ là mì hay cháo kia, xong xuôi mới làm lại hai bát mì khác.
Hạ Nhạc khi đó vừa ngồi há miệng chờ ăn, vừa lầm nhẩm tụng kinh: “ Trì tử ăn xong còn phải viết luận văn, viết không xong liền không được tốt nghiệp, không tốt nghiệp được thì lão Hạ sẽ tức chết, còn làm Tiểu Hạ bị vạ lây, cho nên là phải viết, còn phải viết thật hay thật hay thật hay.”
Hắn nghe Hạ Nhạc niệm đến trong lòng cũng hỏng mất, không kìm nổi dục vọng trong người mà đè Hạ Nhạc xuống chà đạp một hồi lâu, thế mà cậu ta vẫn có thể ngồi bên mép giường tụng bài kinh ấy thêm mấy lần.
Lại nói tiếp, hắn có thể hoàn thành luận văn, thuận lợi tốt nghiệp, tất cả đều là nhờ vào công sức của Hạ Nhạc hết, nói ra lại chẳng mấy ai tin.
“À phải rồi, cái nồi kia anh còn giữ không?” Hạ Nhạc hỏi, “Tự dưng muốn nhìn nó một chút.”
Trì Lập Đông không rõ lắm, mang máng trả lời: “Hình như tốt nghiệp xong đã vứt đi rồi.”
Hạ Nhạc nghe vậy liền thu hồi cảm xúc trên mặt, lạnh nhạt nói: “A, vứt đi rồi…..”
Tiểu nhân trong lòng Trì Lập Đông lập tức vả bôm bốp, ai cho mày lắm miệng!
Quả nhiên, Hạ Nhạc tiếp tục nói với giọng điệu lạnh nhạt: “Tốt nghiệp xong anh liền vứt đi không ít thứ nhỉ?”
Trì Lập Đông nghẹn họng, không biết đáp lại như nào, đành thủy chung làm bạn với yên lặng.
Hạ Nhạc đột nhiên dùng khuỷu tay huých hắn một cái, nhắc nhở: “Sôi rồi kìa, đem mì bỏ vào đi.”
Hắn vội vàng xé hai gói mì bỏ vào nồi, dùng đũa khuấy khuấy, lại lén quan sát sắc mặt của Hạ Nhạc.
Chỉ thấy Hạ Nhạc đang thản nhiên nhìn hắn, không biểu lộ tí cảm xúc nào.
Trì Lập Đông: “…..Thực xin lỗi.”
Hạ Nhạc khoanh tay, nói: “Không dám.”
Trì Lập Đông thoáng cái xụ mặt xuống, thất vọng hỏi: “Còn giận sao?”
Hạ Nhạc không trả lời hắn mà hỏi ngược lại: “Anh nói xem?”
Trì Lập Đông: “Vậy sao em còn….”
Hắn rất muốn biết lý do, nhưng lại không dám hỏi, bởi hỏi ra chẳng khác gì xúc phạm Hạ Nhạc cả.
“Tại sao em quay về tìm anh? Đã thế còn không nhịn nổi kéo anh lên giường?” Hạ Nhạc chợt ngừng lại, cười lạnh: “Có phải anh thấy em đê tiện đúng không?”
Trì Lập Đông kinh hãi, lắc đầu nguầy nguậy: “Tất nhiên không có!”
“Không có cái gì mà không có? Em chính là đê tiện như vậy đấy.” Lúc nói ra những lời này, nét mặt Hạ Nhạc chưa từng thay đổi, tĩnh lặng không chút gợn sóng, giọng điệu tựa như đang nói chuyện của những người râu ria, không có chút quan hệ nào với bản thân mình.
Trì Lập Đông không dám tiếp lời, sợ mình lại thốt ra những câu ngu ngốc, càng nó càng sai,cũng đành im lặng.
Vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt thanh tú, cậu vô lực nói: “Anh nghĩ em chưa từng thử sao? Nếu có thể thích người khác, anh làm gì có cơ hội mà ngồi đây.”
Trong lòng hắn như bị hàng ngàn kim đâm, đau đớn vô cùng, vừa trống rỗng vừa bất lực. Tất nhiên, hắn cũng hiểu rõ điều đó.