Chờ một lúc.
Người chưa từng chờ, không có cách nào biết được ba chữ kia u ám như thế nào, bất đắc dĩ như thế nào.
Trì Lập Đông đã đợi qua rồi.
Hạ Nhạc là đợi tình yêu tới, còn hắn là đợi tình yêu đi.
Nhưng mà tình yêu giống như gió như nước, tới hay đi không phải do người quyết định.
Thứ bảy, Trì Lập Đông và Hạ Nhạc tham gia bữa tiệc nhỏ với vài người bạn học.
Ngoại trừ hai người bạn học nam còn độc thân, những người khác đều dẫn theo người nhà hoặc người yêu. Chỉ là Hạ Nhạc đưa Trì Lập Đông theo, có vẻ đặc biệt lại không giống người thường.
Lúc Hạ Nhạc giới thiệu hắn nói: “Anh ấy họ Trì.”
Một người bạn học nam ngồi khá gần hắn lập tức ý tứ nói: “Anh Trì, nghe danh đã lâu.”
Trì Lập Đông: “?”
Hạ Nhạc nói: “Trí nhớ của cậu thật tốt.” Lại giới thiệu qua từng người với Trì Lập Đông, “Ba cái người xấu xí này là bạn cùng phòng của em, vị đẹp hơn tiên nữ là lớp trưởng của bọn em, vị này là lớp phó, hắn là tiên nữ phân trâu. Hai người đẹp trai này anh còn nhớ không? Trước đây thường hay chơi bóng rổ với em.”
Ba người gọi là xấu xí, thật ra cũng không xấu. Nữ lớp trưởng và nam lớp phó vợ chồng hòa thuận, cực kì xứng đôi. Hai người đẹp trai thường chơi bóng rổ, Trì Lập Đông cũng nhớ mang máng, một người không khác người xưa cho lắm, tư thế oai hùng rạng rỡ, một người khác da trắng đã phát tướng trở nên béo mập, nhưng mà nụ cười dịu dàng, tính khí cũng rất tốt.
Sau nhiều năm bọn họ vẫn là bạn học cũ của Hạ Nhạc còn lui tới, nhưng tình cảm rất tốt.
Bọn hắn cũng nhiệt tình với Trì Lập Đông, cũng đều chân thành hoan nghênh.
Đầu năm vợ chồng lớp trưởng vừa làm cha mẹ, lúc bắt đầu chỉ nhịn một chút, sau đó nhịn không được nữa chủ động cho Hạ Nhạc xem hình ảnh và video của cục cưng, các bạn học đã sớm bị bọn họ phiền chết rồi, cùng nhau hướng về phía bọn họ xuỵt một cái. Nhưng Hạ Nhạc lại chuyển qua ngồi bên cạnh hai người, vừa nhìn vừa khoa trương nói “thật đáng yêu”.
Trì Lập Đông vẫn ngồi tại chỗ, khẽ học hỏi bạn nam kế bên: “Mọi người đã biết tôi rồi sao? Hạ Nhạc nói à?”
Bạn học kinh ngạc nhìn hắn: “Anh không biết sao?”
Trì Lập Đông không hiểu nói: “Biết cái gì?”
Bạn học đảo mắt, nói: “Ôi chao cũng không có gì. Bây giờ anh còn ở trong đội tuyển quốc gia không?”
Trì Lập Đông nói: “Không, bây giờ tôi buôn bán thuốc.”
Bạn học cười cười, nói: “Vừa hay tôi làm trong cục công tác giám sát thuốc.”
Hai người trao đổi danh thiếp.
Cơm nước xong xuôi, mấy người bọn họ chơi ma sói.
Trì Lập Đông không quá giỏi chơi cái này, nhưng trước kia cũng chưa từng chật vật như hôm nay, làm dân thường thì chết oan, cầm sói thì ngày đầu tiên đã bị chết, làm chức năng thì sống không qua đêm thứ hai.
Cũng không phải hắn rất ngốc nhưng mà là những người này chơi quá giỏi.
Hạ Nhạc không có chơi, trước khi bắt đầu mới tạm thời lẳng lặng nghe quy tắc trò chơi, ván đầu tiên làm nhà tiên tri, còn không có sử dụng năng lực đã bị sói vấy bẩn. Ván thứ hai đã biết tính kế, cầm lá bài sói, lên tiếng giả làm nhà tiên tri trước, tâm lý thật thật giả giả rất lợi hại. Mấy ván sau thì giống như là đang hack, cho dù là làm bình dân, cũng có thể đoán ra tám chín mười phần ai là sói.
Trong trò chơi cậu carry tất cả các ván, ánh mắt vẫn luôn lạnh nhạt, chỉ tới cuối cùng lúc công bố chân tướng tới mới bộ ra nụ cười gian xảo.
Các bạn học đều thua hết, nhao nhao hét lên thật đáng sợ.
Trì Lập Đông chỉ cảm thấy cậu rất mê người.
Rất khuya mới chấm dứt, mọi người đều tạm biệt nhau, ở bên lề đường, đột nhiên ôm lấy nhau, Trì Lập Đông cũng bị ôm đến mấy lần.
Lớp trưởng dẫn đầu, lớp phó lập tức hùa theo, mấy người hát bài « Câu chuyện thời gian », trong tiếng hăng hái lớp trưởng và lớp phó còn khiêu vũ với nhau vài điệu. Vui vẻ lại buồn bã.
Khi hát xong, mọi người cũng không quay đầu lại tự lên xe của mình, giống như là chim thú tản ra.
Rất giống như là chơi flash mob.
Trì Lập Đông ngây người bị Hạ Nhạc lôi đi, nhét vào trong xe. Hạ Nhạc cũng nhanh chóng ngồi vào ghế phụ, cười nói: “Ngây ngẩn cái gì? Về nhà thôi.”
Trì Lập Đông đành phải lái xe, qua một lúc lâu mới hiểu ra chuyện vừa rồi, cảm thấy trong đó có sự thú vị. Hạ Nhạc và bạn của Hạ Nhạc đều rất đáng yêu.
Hạ Nhạc ở bên cạnh hát vài câu.
Hoa nở vào mùa xuân gió vào mùa đông và với mặt trời mùa đông.
Nhớ thanh xuân tuổi trẻ buồn bã của tôi đã từng ngu ngốc như vậy.
Nó quay vòng hàng ngày như trong ca khúc của cối xay gió trong bốn mùa.
Tôi trưởng thành từng ngày theo câu thơ phong hoa tuyết nguyệt.
Câu chuyện nước chảy nó mang đi những năm tháng, thay đổi một người.
Lần đầu đa sầu đa cảm chờ đợi ở đó.
Thanh xuân.
Đêm đó, hai người làm rất nhiều lần.
Và ngày bạn cũ gặp nhau, sẽ làm cho người ta nhớ lại tuổi trẻ tươi đẹp, cũng sẽ làm cho người ta nhớ lại những năm tháng vô tình.
Đời người hài lòng nhất là được tận hưởng mọi thứ, đừng đợi tới khi cành không không còn hoa.
Từ phòng khách đến phòng ngủ, đến phòng tắm, lại trở về trên giường, từ sấm vang dội và gió mưa phùn.
Sau khi xong việc thì hút thuốc.
Hạ Nhạc đã khóc rồi, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt rõ ràng, tóc hơi dài cắt ngang trán lộn xộn che hết nửa bên mắt, Môi đỏ phun khói ra, lại có chút đẹp đẽ.
Trì Lập Đông nhìn thấy mắt liền nóng lên, mạnh mẽ hôn môi của cậu, nuốt hết nửa khói thuốc cậu chưa kịp phun vào trong miệng của mình.
Hôn xong, Hạ Nhạc yếu ớt đánh hắn một cái, oán trách: “Thiếu chút nữa là em bị sặc rồi.”
Trì Lập Đông khẽ phun khói thuốc lá lên trên mặt của cậu.
Hạ Nhạc ho một tiếng, vừa cười vừa nói: “Anh có phiền hay không.”
Sự yêu thích tràn ngập trong lòng của Trì Lập Đông, lại có chút không cam lòng khó nói ra.
Nếu như hắn gặp Hạ Nhạc trước thì tốt biết bao.
Hắn có thể cho Hạ Nhạc thứ tốt nhất, chính là yêu.
Mà không phải như bây giờ, chỉ có thể để cho Hạ Nhạc giống như một con thú đang ngủ, giãy giụa không thể thoát khỏi chính mình.
Thu dọn sạch sẽ, hắn trở về chuẩn bị ngủ, Hạ Nhạc đã nhắm mắt ngủ rồi.
Nhưng hắn vừa nằm xuống, Hạ Nhạc đã tỉnh rồi, dán vào ôm lấy hắn.
Tay của hắn trượt từ lưng của Hạ Nhạc xuống.
Hạ Nhạc nhắm mắt lại, cảnh cáo nói: “Không làm nữa, đừng ngứa tay.”
Trì Lập Đông liền ôm lấy eo của cậu.
Hạ Nhạc nói: “Vừa rồi lớp trưởng của bọn em nói ở trong nhóm, anh không đẹp trai như cô ấy đã nghĩ.”
Trì Lập Đông xấu hổ nói: “Vốn dĩ là anh không đẹp trai.”
Hạ Nhạc cười nhạo: “Quyến rũ không là đủ dùng rồi.”
Trì Lập Đông rất oan uổng: “Anh chưa từng quyến rũ ai.”
“Em biết, bọn họ muốn dụ dỗ anh, anh đừng để ý tới bọn họ.” Hạ Nhạc thè lưỡi liếm ngực của hắn, ham muốn chiếm giữ rất cao nói: “Anh là của em.”
Trì Lập Đông lại ngứa tay, nhịn một chút liền nhịn được rồi, nói: “Anh không đẹp trai, cũng không thông minh, em yêu anh vì cái gì?”
Hạ Nhạc im lặng một lúc, nói: “Anh biết Quách Tương không?”
Trì Lập Đông: “… Kim Dung?”
Hạ Nhạc nói: “Có lẽ anh là Dương Quá của em.”
Lúc đầu gặp nhau ở bến đò Phong Lăng, bắt gặp Dương Quá nên sai cả đời.
Người chưa từng chờ, không có cách nào biết được ba chữ kia u ám như thế nào, bất đắc dĩ như thế nào.
Trì Lập Đông đã đợi qua rồi.
Hạ Nhạc là đợi tình yêu tới, còn hắn là đợi tình yêu đi.
Nhưng mà tình yêu giống như gió như nước, tới hay đi không phải do người quyết định.
Thứ bảy, Trì Lập Đông và Hạ Nhạc tham gia bữa tiệc nhỏ với vài người bạn học.
Ngoại trừ hai người bạn học nam còn độc thân, những người khác đều dẫn theo người nhà hoặc người yêu. Chỉ là Hạ Nhạc đưa Trì Lập Đông theo, có vẻ đặc biệt lại không giống người thường.
Lúc Hạ Nhạc giới thiệu hắn nói: “Anh ấy họ Trì.”
Một người bạn học nam ngồi khá gần hắn lập tức ý tứ nói: “Anh Trì, nghe danh đã lâu.”
Trì Lập Đông: “?”
Hạ Nhạc nói: “Trí nhớ của cậu thật tốt.” Lại giới thiệu qua từng người với Trì Lập Đông, “Ba cái người xấu xí này là bạn cùng phòng của em, vị đẹp hơn tiên nữ là lớp trưởng của bọn em, vị này là lớp phó, hắn là tiên nữ phân trâu. Hai người đẹp trai này anh còn nhớ không? Trước đây thường hay chơi bóng rổ với em.”
Ba người gọi là xấu xí, thật ra cũng không xấu. Nữ lớp trưởng và nam lớp phó vợ chồng hòa thuận, cực kì xứng đôi. Hai người đẹp trai thường chơi bóng rổ, Trì Lập Đông cũng nhớ mang máng, một người không khác người xưa cho lắm, tư thế oai hùng rạng rỡ, một người khác da trắng đã phát tướng trở nên béo mập, nhưng mà nụ cười dịu dàng, tính khí cũng rất tốt.
Sau nhiều năm bọn họ vẫn là bạn học cũ của Hạ Nhạc còn lui tới, nhưng tình cảm rất tốt.
Bọn hắn cũng nhiệt tình với Trì Lập Đông, cũng đều chân thành hoan nghênh.
Đầu năm vợ chồng lớp trưởng vừa làm cha mẹ, lúc bắt đầu chỉ nhịn một chút, sau đó nhịn không được nữa chủ động cho Hạ Nhạc xem hình ảnh và video của cục cưng, các bạn học đã sớm bị bọn họ phiền chết rồi, cùng nhau hướng về phía bọn họ xuỵt một cái. Nhưng Hạ Nhạc lại chuyển qua ngồi bên cạnh hai người, vừa nhìn vừa khoa trương nói “thật đáng yêu”.
Trì Lập Đông vẫn ngồi tại chỗ, khẽ học hỏi bạn nam kế bên: “Mọi người đã biết tôi rồi sao? Hạ Nhạc nói à?”
Bạn học kinh ngạc nhìn hắn: “Anh không biết sao?”
Trì Lập Đông không hiểu nói: “Biết cái gì?”
Bạn học đảo mắt, nói: “Ôi chao cũng không có gì. Bây giờ anh còn ở trong đội tuyển quốc gia không?”
Trì Lập Đông nói: “Không, bây giờ tôi buôn bán thuốc.”
Bạn học cười cười, nói: “Vừa hay tôi làm trong cục công tác giám sát thuốc.”
Hai người trao đổi danh thiếp.
Cơm nước xong xuôi, mấy người bọn họ chơi ma sói.
Trì Lập Đông không quá giỏi chơi cái này, nhưng trước kia cũng chưa từng chật vật như hôm nay, làm dân thường thì chết oan, cầm sói thì ngày đầu tiên đã bị chết, làm chức năng thì sống không qua đêm thứ hai.
Cũng không phải hắn rất ngốc nhưng mà là những người này chơi quá giỏi.
Hạ Nhạc không có chơi, trước khi bắt đầu mới tạm thời lẳng lặng nghe quy tắc trò chơi, ván đầu tiên làm nhà tiên tri, còn không có sử dụng năng lực đã bị sói vấy bẩn. Ván thứ hai đã biết tính kế, cầm lá bài sói, lên tiếng giả làm nhà tiên tri trước, tâm lý thật thật giả giả rất lợi hại. Mấy ván sau thì giống như là đang hack, cho dù là làm bình dân, cũng có thể đoán ra tám chín mười phần ai là sói.
Trong trò chơi cậu carry tất cả các ván, ánh mắt vẫn luôn lạnh nhạt, chỉ tới cuối cùng lúc công bố chân tướng tới mới bộ ra nụ cười gian xảo.
Các bạn học đều thua hết, nhao nhao hét lên thật đáng sợ.
Trì Lập Đông chỉ cảm thấy cậu rất mê người.
Rất khuya mới chấm dứt, mọi người đều tạm biệt nhau, ở bên lề đường, đột nhiên ôm lấy nhau, Trì Lập Đông cũng bị ôm đến mấy lần.
Lớp trưởng dẫn đầu, lớp phó lập tức hùa theo, mấy người hát bài « Câu chuyện thời gian », trong tiếng hăng hái lớp trưởng và lớp phó còn khiêu vũ với nhau vài điệu. Vui vẻ lại buồn bã.
Khi hát xong, mọi người cũng không quay đầu lại tự lên xe của mình, giống như là chim thú tản ra.
Rất giống như là chơi flash mob.
Trì Lập Đông ngây người bị Hạ Nhạc lôi đi, nhét vào trong xe. Hạ Nhạc cũng nhanh chóng ngồi vào ghế phụ, cười nói: “Ngây ngẩn cái gì? Về nhà thôi.”
Trì Lập Đông đành phải lái xe, qua một lúc lâu mới hiểu ra chuyện vừa rồi, cảm thấy trong đó có sự thú vị. Hạ Nhạc và bạn của Hạ Nhạc đều rất đáng yêu.
Hạ Nhạc ở bên cạnh hát vài câu.
Hoa nở vào mùa xuân gió vào mùa đông và với mặt trời mùa đông.
Nhớ thanh xuân tuổi trẻ buồn bã của tôi đã từng ngu ngốc như vậy.
Nó quay vòng hàng ngày như trong ca khúc của cối xay gió trong bốn mùa.
Tôi trưởng thành từng ngày theo câu thơ phong hoa tuyết nguyệt.
Câu chuyện nước chảy nó mang đi những năm tháng, thay đổi một người.
Lần đầu đa sầu đa cảm chờ đợi ở đó.
Thanh xuân.
Đêm đó, hai người làm rất nhiều lần.
Và ngày bạn cũ gặp nhau, sẽ làm cho người ta nhớ lại tuổi trẻ tươi đẹp, cũng sẽ làm cho người ta nhớ lại những năm tháng vô tình.
Đời người hài lòng nhất là được tận hưởng mọi thứ, đừng đợi tới khi cành không không còn hoa.
Từ phòng khách đến phòng ngủ, đến phòng tắm, lại trở về trên giường, từ sấm vang dội và gió mưa phùn.
Sau khi xong việc thì hút thuốc.
Hạ Nhạc đã khóc rồi, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt rõ ràng, tóc hơi dài cắt ngang trán lộn xộn che hết nửa bên mắt, Môi đỏ phun khói ra, lại có chút đẹp đẽ.
Trì Lập Đông nhìn thấy mắt liền nóng lên, mạnh mẽ hôn môi của cậu, nuốt hết nửa khói thuốc cậu chưa kịp phun vào trong miệng của mình.
Hôn xong, Hạ Nhạc yếu ớt đánh hắn một cái, oán trách: “Thiếu chút nữa là em bị sặc rồi.”
Trì Lập Đông khẽ phun khói thuốc lá lên trên mặt của cậu.
Hạ Nhạc ho một tiếng, vừa cười vừa nói: “Anh có phiền hay không.”
Sự yêu thích tràn ngập trong lòng của Trì Lập Đông, lại có chút không cam lòng khó nói ra.
Nếu như hắn gặp Hạ Nhạc trước thì tốt biết bao.
Hắn có thể cho Hạ Nhạc thứ tốt nhất, chính là yêu.
Mà không phải như bây giờ, chỉ có thể để cho Hạ Nhạc giống như một con thú đang ngủ, giãy giụa không thể thoát khỏi chính mình.
Thu dọn sạch sẽ, hắn trở về chuẩn bị ngủ, Hạ Nhạc đã nhắm mắt ngủ rồi.
Nhưng hắn vừa nằm xuống, Hạ Nhạc đã tỉnh rồi, dán vào ôm lấy hắn.
Tay của hắn trượt từ lưng của Hạ Nhạc xuống.
Hạ Nhạc nhắm mắt lại, cảnh cáo nói: “Không làm nữa, đừng ngứa tay.”
Trì Lập Đông liền ôm lấy eo của cậu.
Hạ Nhạc nói: “Vừa rồi lớp trưởng của bọn em nói ở trong nhóm, anh không đẹp trai như cô ấy đã nghĩ.”
Trì Lập Đông xấu hổ nói: “Vốn dĩ là anh không đẹp trai.”
Hạ Nhạc cười nhạo: “Quyến rũ không là đủ dùng rồi.”
Trì Lập Đông rất oan uổng: “Anh chưa từng quyến rũ ai.”
“Em biết, bọn họ muốn dụ dỗ anh, anh đừng để ý tới bọn họ.” Hạ Nhạc thè lưỡi liếm ngực của hắn, ham muốn chiếm giữ rất cao nói: “Anh là của em.”
Trì Lập Đông lại ngứa tay, nhịn một chút liền nhịn được rồi, nói: “Anh không đẹp trai, cũng không thông minh, em yêu anh vì cái gì?”
Hạ Nhạc im lặng một lúc, nói: “Anh biết Quách Tương không?”
Trì Lập Đông: “… Kim Dung?”
Hạ Nhạc nói: “Có lẽ anh là Dương Quá của em.”
Lúc đầu gặp nhau ở bến đò Phong Lăng, bắt gặp Dương Quá nên sai cả đời.