Liên Dã muốn ở lại bệnh viện với em trai, tiễn hai người Trì Hạ ra ngoài, cười nói với Trì Lập Đông: “Ngài Trì, chắc là không ngại để cho tôi mượn bạn trai mấy phút chứ?”
Trì Lập Đông nhớ là bọn họ đã lâu không gặp, luôn có lời muốn nói lúc không có người lạ, liền tự giác đi tới bên cạnh để chờ đợi. Xa xa nhìn Liên Nhã và Hạ Nhạc nói chuyện với nhau, giữa hai người còn nhìn hắn mấy lần. Có lẽ chủ đề là xoay quanh quanh hắn.
Không biết nói gì đó, Hạ Nhạc miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng, Liên Dã vỗ vỗ vai của cậu.
Cũng chỉ vài phút mà thôi. Hạ Nhạc trở về nói: “Đi thôi.”
Liên Dã ở cửa phòng bệnh, vẫy vẫy tay với Trì Lập Đông.
Trong thang máy xuống lầu, Trì Lập Đông thử thăm dò hỏi: “Có phải hai người nói gì về anh không?”
Hạ Nhạc nói: “Trò chuyện. Nói xấu anh.”
Trì Lập Đông: “…”
Hạ Nhạc nói: “Cậu ấy luôn hy vọng em có thể thích em trai của cậu ta, tốt nhất là có thể làm thông gia với cậu ấy.”
Trì Lập Đông có chút khó chịu nói: “Bộ dạng của em trai cậu ấy là gì, trong lòng cậu ấy không có tính toán sao?”
Hạ Nhạc chế nhạo nói: “Lần đầu tiên anh gặp em trai của cậu ấy, không phải cũng cảm thấy hai bọn em rất thích hợp sao?”
Trì Lập Đông nói: “Lúc đó anh còn chưa…”
Hạ Nhạc: “Chưa cái gì?”
Trì Lập Đông nói: “Còn chưa say đắm em như bây giờ.”
Hạ Nhạc lạnh lùng nói: “Cái từ này em không thích, đổi cái khác đi.”
Trì Lập Đông đổi không được, cúi đầu xuống, cảm giác mình phạm phải tội ác tày trời.
Thang máy ngừng một chút, hộ sĩ đẩy xe thuốc vào. Hai người lui về phía sau. Người hộ sĩ đẩy xe vào, bản thân đứng ở cạnh cửa, đưa lưng về phía hai người.
Hạ Nhạc đưa tay đến giữa hai chân của Trì Lập Đông, bắt lấy, dùng sức bóp.
Trì Lập Đông: “!!!”
Lúc hộ sĩ đi xuống, quay người đẩy xe ra. Nhìn thấy vẻ mặt của Trì Lập Đông đau đớn đến sụp đổ.
Hộ sĩ lo lắng nói: “Ngài làm sao vậy? Có nặng lắm không? Không sao chứ?”
Trì Lập Đông nói không nên lời, cười cười khoát tay.
Hộ sĩ không quá yên tâm.
Hạ Nhạc nói: “Anh ấy vừa cắt bao quy đầu.”
Hộ sĩ liền đẩy xe rời đi.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi Trì Lập Đông đi đường cũng có vấn đề, hai chân run run, khẽ nói: “Em muốn mưu sát chồng à!”
Hạ Nhạc lạnh lùng nói: “Anh chết rồi em mới yên tâm tái giá.”
Trì Lập Đông: “… Anh thành quỷ cũng không rời khỏi em.”
Hạ Nhạc lại đưa tay.
Trì Lập Đông lui về phía sau, nói: “Đừng đừng! Sắp phế đi rồi!”
Trên đường trở về, Hạ Nhạc lái xe.
Trì Lập Đông qua một lúc sau mới khá hơn một chút, miệng không dám nói một chữ, chỉ dám oán giận trong lòng, bà xã thật sự là lòng dạ ác độc như vậy.
Nhưng mà trước khi ngủ.
Hạ Nhạc lòng dạ độc ác làm SPA sâu cho hắn. Vô cùng sâu. Còn dùng rượu thêm đá.
Một giây là địa ngục, một giây là thiên đường.
Xong chuyện rồi hút thuốc.
Trì Lập Đông đốt lên, đưa tới, Hạ Nhạc khoát tay không cần, nói: “Yết hầu đau.”
Trì Lập Đông chỉ hút hai lần, bỏ thuốc lá lên trên gạt tàn thuốc. Lại nằm xuống, không thể chờ đợi được nữa ôm lấy Hạ Nhạc, chóp mũi cọ lấy cổ và mặt của Hạ Nhạc, ngửi thấy mùi làm cho người khác say mê của cậu, cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều rất thỏa mãn. Không chỉ sinh lý, trong lòng cũng cực kỳ thỏa mãn, nặng nề lại rất đầy đủ, lại nhẹ nhàng như muốn bay.
Ngón tay của Hạ Nhạc nhẹ nhàng xuyên qua tóc của hắn, có chút dịu dàng.
“Sáng ngày mai em không dứt ra được, anh thay em đi tới bệnh viện một chuyến. Nếu như vấn đề không lớn, Liên Dã muốn đưa em trai của cậu ấy trở về Hồng Kông, anh thay em tiễn bọn họ tới sân bay đi.”
Trì Lập Đông nói: “Chắc là em trai của cậu ấy không muốn nhìn thấy anh.”
Hạ Nhạc nói: “Không muốn nhìn mới phải để cho em ấy nhìn, nhìn nhiều lần sẽ không đến phiền em nữa. Nếu không phải nhìn mặt mũi của Liên Dã, em cũng lười đối phó với em ấy.”
Trì Lập Đông nói: “Người bạn này của em cũng là làm đầu tư sao?”
Hạ Nhạc nói: “Cậu ấy là đại luật sư.”
Trì Lập Đông khéo léo hỏi: “Đã từng có người nói qua hai người có điểm giống nhau chưa?”
Hạ Nhạc cười nói: “Anh cũng phát hiện ra sao? Lúc ấy em cùng cậu ấy cùng thuê phòng, chủ nhà thuê là một dì gái, mắt nhìn không rõ lắm, thường hay nhìn em thành cậu ấy, nhìn cậu ấy thành em.”
Trì Lập Đông: “Em trai của cậu ấy có nhận sai hai người không?”
Ngón tay của Hạ Nhạc đang vuốt tóc của anh dừng lại.
Trì Lập Đông nhận ra, muốn lui xuống một chút để xem biểu cảm của cậu, còn chưa nhìn rõ thì đã bị cậu đẩy ra.
Trì Lập Đông: “…”
Hạ Nhạc đứng dậy ngồi xuống, cầm nửa điếu thuốc mà Trì Lập Đông còn dư lại, ngậm vào trong miệng, dùng sức hút một cái rồi sau đó lại ho khan.
Trì Lập Đông xuống giường, rót một ly nước cho cậu, cảm thấy có chút lúng túng nói: “Anh không phải là có ác ý đoán bạn của em… Anh chỉ tùy tiện nói một chút, em đừng coi là thật.”
Hạ Nhạc cầm ly nước uống một chút rồi mới nói: “Nói không chừng anh đoán cũng không sai.”
Cậu đưa mắt nhìn, bờ môi khẽ nhúc nhích, giọng nói rất nhẹ, nói: “Em cũng không phải lần đầu tiên.”
Trì Lập Đông: “… Cái gì?”
Hạ Nhạc đưa ly cho hắn, nói: “Hơi nóng, đổi cho em một ly ấm hơn đi.”
Trì Lập Đông nhớ là bọn họ đã lâu không gặp, luôn có lời muốn nói lúc không có người lạ, liền tự giác đi tới bên cạnh để chờ đợi. Xa xa nhìn Liên Nhã và Hạ Nhạc nói chuyện với nhau, giữa hai người còn nhìn hắn mấy lần. Có lẽ chủ đề là xoay quanh quanh hắn.
Không biết nói gì đó, Hạ Nhạc miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng, Liên Dã vỗ vỗ vai của cậu.
Cũng chỉ vài phút mà thôi. Hạ Nhạc trở về nói: “Đi thôi.”
Liên Dã ở cửa phòng bệnh, vẫy vẫy tay với Trì Lập Đông.
Trong thang máy xuống lầu, Trì Lập Đông thử thăm dò hỏi: “Có phải hai người nói gì về anh không?”
Hạ Nhạc nói: “Trò chuyện. Nói xấu anh.”
Trì Lập Đông: “…”
Hạ Nhạc nói: “Cậu ấy luôn hy vọng em có thể thích em trai của cậu ta, tốt nhất là có thể làm thông gia với cậu ấy.”
Trì Lập Đông có chút khó chịu nói: “Bộ dạng của em trai cậu ấy là gì, trong lòng cậu ấy không có tính toán sao?”
Hạ Nhạc chế nhạo nói: “Lần đầu tiên anh gặp em trai của cậu ấy, không phải cũng cảm thấy hai bọn em rất thích hợp sao?”
Trì Lập Đông nói: “Lúc đó anh còn chưa…”
Hạ Nhạc: “Chưa cái gì?”
Trì Lập Đông nói: “Còn chưa say đắm em như bây giờ.”
Hạ Nhạc lạnh lùng nói: “Cái từ này em không thích, đổi cái khác đi.”
Trì Lập Đông đổi không được, cúi đầu xuống, cảm giác mình phạm phải tội ác tày trời.
Thang máy ngừng một chút, hộ sĩ đẩy xe thuốc vào. Hai người lui về phía sau. Người hộ sĩ đẩy xe vào, bản thân đứng ở cạnh cửa, đưa lưng về phía hai người.
Hạ Nhạc đưa tay đến giữa hai chân của Trì Lập Đông, bắt lấy, dùng sức bóp.
Trì Lập Đông: “!!!”
Lúc hộ sĩ đi xuống, quay người đẩy xe ra. Nhìn thấy vẻ mặt của Trì Lập Đông đau đớn đến sụp đổ.
Hộ sĩ lo lắng nói: “Ngài làm sao vậy? Có nặng lắm không? Không sao chứ?”
Trì Lập Đông nói không nên lời, cười cười khoát tay.
Hộ sĩ không quá yên tâm.
Hạ Nhạc nói: “Anh ấy vừa cắt bao quy đầu.”
Hộ sĩ liền đẩy xe rời đi.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi Trì Lập Đông đi đường cũng có vấn đề, hai chân run run, khẽ nói: “Em muốn mưu sát chồng à!”
Hạ Nhạc lạnh lùng nói: “Anh chết rồi em mới yên tâm tái giá.”
Trì Lập Đông: “… Anh thành quỷ cũng không rời khỏi em.”
Hạ Nhạc lại đưa tay.
Trì Lập Đông lui về phía sau, nói: “Đừng đừng! Sắp phế đi rồi!”
Trên đường trở về, Hạ Nhạc lái xe.
Trì Lập Đông qua một lúc sau mới khá hơn một chút, miệng không dám nói một chữ, chỉ dám oán giận trong lòng, bà xã thật sự là lòng dạ ác độc như vậy.
Nhưng mà trước khi ngủ.
Hạ Nhạc lòng dạ độc ác làm SPA sâu cho hắn. Vô cùng sâu. Còn dùng rượu thêm đá.
Một giây là địa ngục, một giây là thiên đường.
Xong chuyện rồi hút thuốc.
Trì Lập Đông đốt lên, đưa tới, Hạ Nhạc khoát tay không cần, nói: “Yết hầu đau.”
Trì Lập Đông chỉ hút hai lần, bỏ thuốc lá lên trên gạt tàn thuốc. Lại nằm xuống, không thể chờ đợi được nữa ôm lấy Hạ Nhạc, chóp mũi cọ lấy cổ và mặt của Hạ Nhạc, ngửi thấy mùi làm cho người khác say mê của cậu, cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều rất thỏa mãn. Không chỉ sinh lý, trong lòng cũng cực kỳ thỏa mãn, nặng nề lại rất đầy đủ, lại nhẹ nhàng như muốn bay.
Ngón tay của Hạ Nhạc nhẹ nhàng xuyên qua tóc của hắn, có chút dịu dàng.
“Sáng ngày mai em không dứt ra được, anh thay em đi tới bệnh viện một chuyến. Nếu như vấn đề không lớn, Liên Dã muốn đưa em trai của cậu ấy trở về Hồng Kông, anh thay em tiễn bọn họ tới sân bay đi.”
Trì Lập Đông nói: “Chắc là em trai của cậu ấy không muốn nhìn thấy anh.”
Hạ Nhạc nói: “Không muốn nhìn mới phải để cho em ấy nhìn, nhìn nhiều lần sẽ không đến phiền em nữa. Nếu không phải nhìn mặt mũi của Liên Dã, em cũng lười đối phó với em ấy.”
Trì Lập Đông nói: “Người bạn này của em cũng là làm đầu tư sao?”
Hạ Nhạc nói: “Cậu ấy là đại luật sư.”
Trì Lập Đông khéo léo hỏi: “Đã từng có người nói qua hai người có điểm giống nhau chưa?”
Hạ Nhạc cười nói: “Anh cũng phát hiện ra sao? Lúc ấy em cùng cậu ấy cùng thuê phòng, chủ nhà thuê là một dì gái, mắt nhìn không rõ lắm, thường hay nhìn em thành cậu ấy, nhìn cậu ấy thành em.”
Trì Lập Đông: “Em trai của cậu ấy có nhận sai hai người không?”
Ngón tay của Hạ Nhạc đang vuốt tóc của anh dừng lại.
Trì Lập Đông nhận ra, muốn lui xuống một chút để xem biểu cảm của cậu, còn chưa nhìn rõ thì đã bị cậu đẩy ra.
Trì Lập Đông: “…”
Hạ Nhạc đứng dậy ngồi xuống, cầm nửa điếu thuốc mà Trì Lập Đông còn dư lại, ngậm vào trong miệng, dùng sức hút một cái rồi sau đó lại ho khan.
Trì Lập Đông xuống giường, rót một ly nước cho cậu, cảm thấy có chút lúng túng nói: “Anh không phải là có ác ý đoán bạn của em… Anh chỉ tùy tiện nói một chút, em đừng coi là thật.”
Hạ Nhạc cầm ly nước uống một chút rồi mới nói: “Nói không chừng anh đoán cũng không sai.”
Cậu đưa mắt nhìn, bờ môi khẽ nhúc nhích, giọng nói rất nhẹ, nói: “Em cũng không phải lần đầu tiên.”
Trì Lập Đông: “… Cái gì?”
Hạ Nhạc đưa ly cho hắn, nói: “Hơi nóng, đổi cho em một ly ấm hơn đi.”