Buổi trưa ngày hôm sau, Trì Lập Đông ăn cơm xong ở nhà ăn nhân viên thì quay về văn phòng xem quy trình buổi họp thường niên tối nay.
Giang Ly gọi điện tới.
Cô bé mở lời nói xin lỗi: “Anh, chuyện tối qua em xin lỗi.”
Trì Lập Đông: “Sao thế?”
Giang Ly: “Anh nói anh với anh Hạ… đột ngột quá nên lúc đó em không phản ứng lại, không phải có thành kiến với các anh đâu.”
Trì Lập Đông: “Chuyện nhỏ như thế mà em còn phải gọi tới xin lỗi sao, không nhất thiết mà.”
Giang Ly: “Em không muốn để anh hiểu lầm, em không kỳ thị đồng tính luyến ái, yêu thì nên tự do mà.”
Trì Lập Đông có hơi ngại, cảm giác trong lòng bản thân mình hơi tiểu nhân nói: “Cảm ơn em. Em ăn trưa chưa?”
Giang Ly nói: “Em ăn rồi ạ, anh thì sao?”
Trì Lập Đông nói: “Anh cũng ăn rồi.”
Hắn không còn gì để nói nữa cảm thấy có thể kết thúc cuộc trò chuyện được rồi.
Giang Ly lại nói: “Anh, chị của em Nguyên Đán phải đi nơi khác gặp khách hàng, em về Thiên Tân cũng chỉ có một mình ăn Tết. Đúng lúc anh với anh Hạ muốn đi chơi rồi, em tới nhà đón Tết với dì nhé ạ?”
Có gì mà không được chứ? Như vậy càng tốt đấy chứ. Trì Lập Đông nói: “Đương nhiên là được rồi, chỉ là… mẹ anh có lúc hơi thích càm ràm đấy.”
Giang Ly cười nói: “Trước đây mẹ em cũng rất càm ràm mà, lâu rồi không có ai càm ràm với em rồi.”
Trì Lập Đông vô cùng thông cảm với cô bé, lại cảm thấy đây đúng là một cô gái tốt, đã hiểu lễ độ lại còn biết tiến thoái.
Buổi tối cuộc họp thường niên công ty.
Trì Lập Đông phát biểu mở đầu, đọc bản thảo mà Hạ Nhạc viết cho hắn.
Đọc xong, ở dưới ồn ào bảo hắn biểu diễn một tiết mục, người dẫn chương trình cũng kéo không cho hắn xuống bục, hắn liền hát bài “Con đường bình phàm”.
Nhân viên cũ công ty đều biết ông chủ hát rất hay, hôm nay nhân viên mới nhậm chức là lần đầu tiên nghe ông chủ hát đều kinh ngạc.
Ai có thể ngờ ông chủ buông thả dáng người cao ráo, cất giọng hát lên vậy mà lại giống Phác Thụ đến thế.
Hát xong đi xuống bục, Trì Lập Đông ngồi ở vị trí đầu tiên nhìn các nhân viên vui đùa.
Một lát sau, Hạ nhạc gửi wechat cho hắn: “Hóa ra tổng giám đốc Trì lại hát hay như thế.”
Trì Lập Đông vui vẻ, tìm bốn phía không thấy ai, trốn vào một góc gọi điện thoại: “Em đến rồi à? Ở đâu thế?”
Hạ Nhạc nói: “Không, em đang tăng ca, vòng bạn bè có người đăng video anh hát.”
Bên kia của cậu im lặng, quả thật không phải ở đây chung quanh ồn ào.
Trì Lập Đông cười hỏi: “Em không phải là cho nhóm nào đó trà trộn vào công ty anh đấy chứ?”
Hạ Nhạc nói: “Anh quản được em à. Em là bà chủ, đồng ý để nhóm nào vào thì nhóm đấy vào.”
Trì Lập Đông buồn cười, trên bàn làm việc của hắn đặt tấm ảnh kia, còn nói Hạ Nhạc là “bà chủ” trong công ty, đều không thể tránh được thiên lý nhãn và cái tai thính của Hạ Nhạc.
Hạ Nhạc nói: “Hát như này, tối nay về lại hát cho em nghe một lần, chỉ từng nghe anh hát “Rừng Bạch Dương” và “Những đóa hoa ấy”, còn chưa từng nghe bài mới này.
Trì Lập Đông: “Được. Khoảng mấy giờ em có thể tan làm?”
Hạ Nhạc nói: “Đã sắp có thể về rồi, chưa muốn đi. Họp thường niên công ty anh có thể kết thúc trước mười hai giờ không?”
Trì Lập Đông nói: “Không biết. Vậy em ở công ty đợi anh đi, bây giờ anh tới đón em cùng về nhà.”
Hạ Nhạc dở khóc dở cười nói: “Đừng! Làm gì có ông chủ nào họp thường niên được nửa lại bỏ về chứ?”
Trì Lập Đông: “Ông chủ ở lại thì có ích gì?”
Hạ Nhạc nói: “Ông chủ là vật tượng trưng!”
Trì Lập Đông cũng biết đi rồi không được lắm, chỉ đành không đi, ủ rũ ngồi xuống làm vật tượng trưng, qua một hồi thì gửi tin nhắn cho Hạ Nhạc.
“Anh ăn cơm chưa? Đừng đói, cũng đừng uống cà phê.”
“Vừa rồi có người biểu diễn ảo thuật, anh ngồi đây cũng có thể nhìn thấu cậu ta rồi.”
“Có một cô gái nhảy, lắc đầu dữ quá nên rơi một bên khuyên tai rồi.”
…
“Sắp rút trúng thưởng rồi! Sắp có thể đi rồi!”
“Nữ trợ lý của anh cái gì cũng không rút được nên tìm anh khóc lóc, anh ngại cô ta làm phiên nên cho cô ta một trăm tệ.”
“Xong rồi! Anh lập tức về ngay đây!”
Họp thường niên vừa kết thúc, hắn chạy như thiêu như đốt, lúc rời khỏi hội trường còn có mấy nhân viên nữ muốn chụp ảnh với hắn nhưng không thể giữ hắn lại được.
Giang Ly gọi điện tới.
Cô bé mở lời nói xin lỗi: “Anh, chuyện tối qua em xin lỗi.”
Trì Lập Đông: “Sao thế?”
Giang Ly: “Anh nói anh với anh Hạ… đột ngột quá nên lúc đó em không phản ứng lại, không phải có thành kiến với các anh đâu.”
Trì Lập Đông: “Chuyện nhỏ như thế mà em còn phải gọi tới xin lỗi sao, không nhất thiết mà.”
Giang Ly: “Em không muốn để anh hiểu lầm, em không kỳ thị đồng tính luyến ái, yêu thì nên tự do mà.”
Trì Lập Đông có hơi ngại, cảm giác trong lòng bản thân mình hơi tiểu nhân nói: “Cảm ơn em. Em ăn trưa chưa?”
Giang Ly nói: “Em ăn rồi ạ, anh thì sao?”
Trì Lập Đông nói: “Anh cũng ăn rồi.”
Hắn không còn gì để nói nữa cảm thấy có thể kết thúc cuộc trò chuyện được rồi.
Giang Ly lại nói: “Anh, chị của em Nguyên Đán phải đi nơi khác gặp khách hàng, em về Thiên Tân cũng chỉ có một mình ăn Tết. Đúng lúc anh với anh Hạ muốn đi chơi rồi, em tới nhà đón Tết với dì nhé ạ?”
Có gì mà không được chứ? Như vậy càng tốt đấy chứ. Trì Lập Đông nói: “Đương nhiên là được rồi, chỉ là… mẹ anh có lúc hơi thích càm ràm đấy.”
Giang Ly cười nói: “Trước đây mẹ em cũng rất càm ràm mà, lâu rồi không có ai càm ràm với em rồi.”
Trì Lập Đông vô cùng thông cảm với cô bé, lại cảm thấy đây đúng là một cô gái tốt, đã hiểu lễ độ lại còn biết tiến thoái.
Buổi tối cuộc họp thường niên công ty.
Trì Lập Đông phát biểu mở đầu, đọc bản thảo mà Hạ Nhạc viết cho hắn.
Đọc xong, ở dưới ồn ào bảo hắn biểu diễn một tiết mục, người dẫn chương trình cũng kéo không cho hắn xuống bục, hắn liền hát bài “Con đường bình phàm”.
Nhân viên cũ công ty đều biết ông chủ hát rất hay, hôm nay nhân viên mới nhậm chức là lần đầu tiên nghe ông chủ hát đều kinh ngạc.
Ai có thể ngờ ông chủ buông thả dáng người cao ráo, cất giọng hát lên vậy mà lại giống Phác Thụ đến thế.
Hát xong đi xuống bục, Trì Lập Đông ngồi ở vị trí đầu tiên nhìn các nhân viên vui đùa.
Một lát sau, Hạ nhạc gửi wechat cho hắn: “Hóa ra tổng giám đốc Trì lại hát hay như thế.”
Trì Lập Đông vui vẻ, tìm bốn phía không thấy ai, trốn vào một góc gọi điện thoại: “Em đến rồi à? Ở đâu thế?”
Hạ Nhạc nói: “Không, em đang tăng ca, vòng bạn bè có người đăng video anh hát.”
Bên kia của cậu im lặng, quả thật không phải ở đây chung quanh ồn ào.
Trì Lập Đông cười hỏi: “Em không phải là cho nhóm nào đó trà trộn vào công ty anh đấy chứ?”
Hạ Nhạc nói: “Anh quản được em à. Em là bà chủ, đồng ý để nhóm nào vào thì nhóm đấy vào.”
Trì Lập Đông buồn cười, trên bàn làm việc của hắn đặt tấm ảnh kia, còn nói Hạ Nhạc là “bà chủ” trong công ty, đều không thể tránh được thiên lý nhãn và cái tai thính của Hạ Nhạc.
Hạ Nhạc nói: “Hát như này, tối nay về lại hát cho em nghe một lần, chỉ từng nghe anh hát “Rừng Bạch Dương” và “Những đóa hoa ấy”, còn chưa từng nghe bài mới này.
Trì Lập Đông: “Được. Khoảng mấy giờ em có thể tan làm?”
Hạ Nhạc nói: “Đã sắp có thể về rồi, chưa muốn đi. Họp thường niên công ty anh có thể kết thúc trước mười hai giờ không?”
Trì Lập Đông nói: “Không biết. Vậy em ở công ty đợi anh đi, bây giờ anh tới đón em cùng về nhà.”
Hạ Nhạc dở khóc dở cười nói: “Đừng! Làm gì có ông chủ nào họp thường niên được nửa lại bỏ về chứ?”
Trì Lập Đông: “Ông chủ ở lại thì có ích gì?”
Hạ Nhạc nói: “Ông chủ là vật tượng trưng!”
Trì Lập Đông cũng biết đi rồi không được lắm, chỉ đành không đi, ủ rũ ngồi xuống làm vật tượng trưng, qua một hồi thì gửi tin nhắn cho Hạ Nhạc.
“Anh ăn cơm chưa? Đừng đói, cũng đừng uống cà phê.”
“Vừa rồi có người biểu diễn ảo thuật, anh ngồi đây cũng có thể nhìn thấu cậu ta rồi.”
“Có một cô gái nhảy, lắc đầu dữ quá nên rơi một bên khuyên tai rồi.”
…
“Sắp rút trúng thưởng rồi! Sắp có thể đi rồi!”
“Nữ trợ lý của anh cái gì cũng không rút được nên tìm anh khóc lóc, anh ngại cô ta làm phiên nên cho cô ta một trăm tệ.”
“Xong rồi! Anh lập tức về ngay đây!”
Họp thường niên vừa kết thúc, hắn chạy như thiêu như đốt, lúc rời khỏi hội trường còn có mấy nhân viên nữ muốn chụp ảnh với hắn nhưng không thể giữ hắn lại được.