Hoa hồng nếu chỉ dựa vào chút không khí ít ỏi thì không thể tiếp tục tồn tại, giống như việc Trì Lập Đông có thể đoán được tâm tư của Hạ Nhạc, phần tâm tư ấy cũng là không tồn tại.
Hơn một năm trước khi hai người còn ở bên nhau, hắn cũng không cảm thấy quá thất bại, thậm chí ở thời khắc nào đó hắn còn rất hưởng thụ cảm giác bị Hạ Nhạc cầm tay dắt đi.
Đã hơn một năm tới thời điểm hiện tại, hắn lại không hưởng thụ được nữa, còn thấy khá bực tức. Chỉ là không thể biểu hiện ra ngoài, trên mặt còn cố gắng tỏ ra vẻ bình tĩnh.
Hạ Nhạc cũng không chủ động mở miệng.
Hai người không ai lên tiếng mà cứ dạo bước đi, sau một hồi lâu Trì Lập Đông mới nhịn không được mà nói: “Em không muốn hỏi anh, sáng sớm anh đã tới tìm em là vì cái gì sao? ”
Giọng điệu Hạ Nhạc không quan tâm cất lên: “ Còn có thể vì cái gì được chứ.”
Sao lại có thể vì cái gì? Trì Lập Đông buồn bực nói: “Vậy em nói xem anh là vì cái gì?”
Hạ Nhạc lại nói: “Anh nói vì cái gì.”
Trì Lập Đông: “Nhưng em cảm thấy là vì cái gì?”
Hạ Nhạc nói: “ Vậy anh nói đi, rốt cuộc vì cái gì.”
Trì Lập Đông: “ …… ”
Hắn nghẹn một bụng tức tới đây để khiêu chiến, nhưng đối phương lại không muốn cùng hắn nói chuyện, còn ném ra một bộ mười vạn câu hỏi vì sao?
Khóe môi Hạ Nhạc lộ ra vài phần ý cười vô cùng ngắn ngủi, Trì Lập Đông thậm chí không kịp xác định có phải chính mình hoa mắt hay không, rất nhanh sau đó người này lại trưng ra vẻ mặt đứng đắn.
Tầm mắt Trì Lập Đông di chuyển từ môi cậu rồi đến cằm, lại đến một đoạn cổ lộ ra ở cổ áo khoác có mũ. Buồn bực trong lòng bỗng chốc tan biến không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Mười vạn câu hỏi vì sao đột nhiên trở nên thật đáng yêu.
Trì Lập Đông nói: “ Nếu như anh không nói, em căn bản cũng sẽ không muốn biết.”
Hạ Nhạc không bày tỏ ý kiến, nâng cánh tay lên nhìn nhìn thời gian trên đó. Cậu đeo một chiếc đồng hồ vận động màu xanh lục ánh huỳnh quang, nói thật lòng thì Trì Lập Đông không thưởng thức nổi những thứ phù hoa này, chỉ khi nó được Hạ Nhạc mang ở trên tay hắn mới cảm thấy có chút đặc biệt trong đó, giờ đây nó vừa đẹp lại vừa lộ ra một chút thâm trầm.
Hạ Nhạc nói: “Anh hôm nay không làm việc sao? 7 giờ rưỡi rồi đó.”
Trì Lập Đông nói: “Hôm nay anh không có việc gì để làm cả.”
Hắn cảm thấy rằng Hạ Nhạc có ý muốn đi về, lúc này hai người đã đi gần tới bên ngoài cổng lớn của tiểu khu, liền đề nghị thêm: “Có muốn đi ăn bữa cơm buổi sáng không?”
Hạ Nhạc nói: “Không được, nếu như vào thời gian ăn này Niên Niên không nhìn thấy em, chắc chắn sẽ khóc cho mà xem.”
Nói đến chuyện của đứa trẻ ấy, Trì Lập Đông cũng chỉ có thể lựa chọn từ bỏ, đi theo bên người Hạ Nhạc gian nan mà trở về.
Hắn hỏi: “Hàng năm em đều đi học ở bên kia sao?”
Hạ Nhạc nói: “Đúng vậy.”
Trì Lập Đông vắt hết đề tài trong óc: “Giáo dục ở New Zealand khá tốt.”
Hạ Nhạc: “Cũng được.”
Trì Lập Đông: “Em vẫn làm việc trong công ty đầu tư sao?”
Hạ Nhạc: “Không có, gần đây em đã làm sang phần khác rồi.”
Trì Lập Đông lại hỏi: “Lần này trở về là để thăm người thân hay là có công việc?”
Hạ Nhạc: “Cả hai.”
Trì Lập Đông: “Có việc gì cần hỗ trợ thì cứ nói ra nhé.”
Hạ Nhạc: “Tạm thời không cần sự giúp đỡ gì từ anh cả.”
Trì Lập Đông: “Sau này cũng như thế, em có thể tìm đến anh bất kỳ lúc nào.”
Hạ Nhạc: “Được thôi.”
Cậu ấy không hề khách khí với mình. Trì Lập Đông mở cờ trong bụng, vì thế nên cố ý được một tấc lại tiến thêm một tấc: “Mẹ của anh vào cuối tuần muốn đi đến Duyên Khánh để xem hoa hạnh, nếu như em không bận việc gì thì có thể đi cùng không?”
Hạ Nhạc nói: “Em có chút chuyện cần giải quyết.”
Trì Lập Đông đột nhiên thất vọng.
Khi nói chuyện với gia đình dì cả ở dưới lầu, Hạ Nhạc nói: “Em đi lên đây.”
Trì Lập Đông có chút hối hận, vừa rồi lẽ ra bản thân không nên ngượng ngùng, đáng lẽ thời điểm được dượng cả mời làm khách, da mặt của hắn phải dày hơn nữa, ít nhất với sự hiện diện của người lớn tuổi và trẻ em, Hạ Nhạc chắc chắn sẽ không dám đuổi hắn đi, thời gian ở chung còn có thể lâu thêm một ít.
Hắn nhìn Hạ Nhạc bước vào cửa nhà, trong lòng vừa thất vọng vừa ảo não.
Hạ Nhạc ở trong cửa xoay người chạy lại, nói: “ Cuối tuần Niên Niên không có việc gì để làm cả, thằng bé nói có thể đi.”
Trì Lập Đông sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra.
Hạ Nhạc nói: “Không được sao?”
Trì Lập Đông nói một tràng: “Được được được, đương nhiên là được rồi, đến lúc đó anh sẽ tới đón Niên Niên, mẹ anh thực ra vô cùng nhớ thằng bé.”
Hạ Nhạc không lộ ra bất luận biểu tình đặc biệt gì thêm, gật gật nhẹ cái đầu, nói: “Đến lúc đó chúng ta liên hệ sau vậy, em đóng cửa đây.”
Trì Lập Đông cao hứng mà xua tay nói: “Tạm biệt nhé.”
Cánh cửa chậm rãi khép lại che đi thân ảnh của Hạ Nhạc cùng với hai tròng mắt sáng ngời của cậu. Giống như một bộ phim quay chậm, vô cùng ôn nhu.
Phía sau Trì Lập Đông là một gốc cây hòe đang mùa nở hoa, hương vị thơm ngọt của hoa hòe quả thực thấm tận xương tủy len lỏi trong đầu.
Mười mấy năm trước, dưới ký túc xá của Hạ Nhạc cũng có một cây cây hòe như vậy. Ở mùa xuân năm ấy, ban đêm đều lấp lánh những ánh sao mờ ảo, những lần Trì Lập Đông đưa Hạ Nhạc trở về ký túc xá, hai người đã từng ở dưới gốc hòe chúc nhau ngủ ngon hàng nghìn lần, thậm chí thừa dịp bốn bề vắng lặng trộm trao nhau một cái hôn môi thầm kín.
Khi trở lại trên xe hắn vẫn không ngăn được mỉm cười, loại sung sướng như vậy, chỉ có thời điểm hắn cùng Hạ Nhạc ở bên nhau mới có thể đạt được. Bình phục một chút tâm tình của bản thân, hắn đang muốn đánh xe rời đi, thì di động lại hiện lên một cái tin nhắn đến từ dãy số xa lạ.
“Sáng sớm hôm nay anh đến đây tìm em, rốt cuộc là vì cái gì? ”
Nếu không phải đã thắt đai an toàn một cách cẩn thận, Trì Lập Đông thiếu chút nữa đã từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên. Còn tưởng rằng cậu ấy thật sự không muốn biết, thật là một người kiêu kỳ đáng yêu!
Hắn trực tiếp đem điện thoại để sang một bên, đắc ý thỏa thê muốn nói ra chút lời cợt nhả. Hạ Nhạc liền nhảy vọt qua hàn huyên đều, tiếp theo liền nói: “Đây là số di động hiện tại của em, nếu anh muốn nói chuyện với Niên Niên, thì hãy gọi cho em.”
Trì Lập Đông: “…… Được thôi.”
Hạ Nhạc: “Em tắt nhé, giờ phải đi ăn cơm.”
Trì Lập Đông: “Tạm biệt.”
…… Không chơi được không chơi được mất.
Buổi sáng đến công ty, bộ phận thị trường có một hội nghị thường kỳ mời hắn tới chỗ ngồi bàng thính*, xem qua thì cũng không có nội dung gì quá quan trọng, đều là những lời lẽ tầm thường, hắn nghe được mấy câu liền bắt đầu thất thần.
*Bàng thính: ngồi nghe mà không được coi là chính thức
Bằng không hiện tại hắn đã gửi tin nhắn cho Hạ Nhạc, nói với cậu rằng, hắn đã biết tất cả sự tình năm đó? Nhưng lại sợ rằng nhắn tin sẽ nói không rõ ràng, hắn quyết định vẫn nên gặp mặt trực tiếp thì tốt hơn. Thế có thể hẹn Hạ Nhạc đi ăn cơm chiều rồi nói được không nhỉ? Buổi sáng vừa mới gặp nhau xong, buổi tối lại gặp tiếp, có làm phiền đến cậu hay không? Hơn nữa ăn cơm cũng khá phiền toái, có nên đưa Niên Niên đi cùng hay không đây? Nếu không đưa Niên Niên đi cùng, thằng bé có khả năng sẽ không vui vẻ, nếu đưa đi, có nhiều lời nói liền không thể nói ra, có một số việc cũng không thể làm. Trước mặt đứa trẻ ấy, hắn vẫn muốn giữ chút thể diện.
Làm như thế nào mới có thể hẹn Hạ Nhạc đơn độc gặp mặt mà thời gian địa điểm đều hợp tình hợp lý đây? Hội nghị kết thúc vào lúc giữa trưa, Trì Lập Đông đang muốn đi tới nhà ăn để ăn cơm, điện thoại Hạ Nhạc lại gọi tới nói: “Buổi sáng em đến đây làm việc, hiện tại đang ở kế bên công ty của anh.”
Trì Lập Đông vội hỏi: “Em đang ở nơi nào? Một mình em sao?”
Hạ Nhạc nói: “Đúng vậy, một mình em.”
Trì Lập Đông: “Thế, em có muốn cùng anh ăn cơm trưa không?”
Hạ Nhạc nói: “Được thôi, anh chọn một nhà hàng đi, chúng ta sẽ ăn ở nơi đó.”
Sau khi sửa sang lại dáng vẻ mấy lần, Trì Lập Đông mới đi đến địa điểm hẹn trước. Hắn kỳ thật vốn dĩ cho rằng Hạ Nhạc nói đến bên này làm việc, khả năng chỉ là tìm một cái cớ để cùng hắn gặp mặt.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của Hạ Nhạc, hắn liền biết bản thân đã suy nghĩ quá nhiều. Hạ Nhạc ăn mặc vô cùng cẩn thận, cà vạt không chút cẩu thả, thậm chí còn đeo nút tay áo, quả thật là tới đây để làm việc, hơn nữa hẳn đó là việc rất quan trọng. Càng không phải vì muốn gặp hắn nên mới tới đây.
“Đã làm phiền tới anh rồi sao?” Hạ Nhạc có lẽ là phát hiện thần sắc hắn có sự biến hóa, nói, “Nếu anh có việc gì vội thì không cần miễn cưỡng bản thân ăn uống cùng em đâu.”
Trì Lập Đông nói: “Không phải, không có việc gì hết. Em đến gần đây làm chuyện gì vậy?”
Hạ Nhạc nói: “Em có người bạn muốn thuê một tòa nhà văn phòng ở đây, tuy thế họ lại không ở Bắc Kinh, liền ủy thác em giúp họ xem qua một chút. ”
Trì Lập Đông nói: “Có vừa lòng không? Tại đây anh có quen một người, có thể giúp đỡ cho em.”
Hạ Nhạc nói: “Không cần đâu, tùy tiện nhìn qua thôi, họ cũng không nhất định sẽ thuê ở bên này. ”
Thời gian chờ nhân viên mang đồ ăn lên, Trì Lập Đông thật cẩn thận quan sát đến biểu tình cùng động tác dù là rất nhỏ của Hạ Nhạc.
Ngón tay Hạ Nhạc ở trên bàn gõ gõ, nói: “Anh cứ luôn nhìn em làm gì vậy?”
Trì Lập Đông nói: “ Em dường như đã đen đi một chút rồi. ”
Hạ Nhạc nói: “Trước khi trở về em có đi trượt tuyết một lần, lười nhác không muốn thoa kem chống nắng. Em đen đi khó coi đến vậy sao? ”
Trì Lập Đông nói: “Đương nhiên sẽ không, em thế nào cũng đẹp trai như nhau thôi.” Hạ Nhạc cười một chút, rồi rất nhanh liền dừng lại, cầm cái ly lên để uống nước.
Trì Lập Đông từ biểu tình không có sự biến hóa quá lớn của cậu mà nhìn ra được vài phần ngượng ngùng trong đó, cảm thấy không thể tin được. Hắn cứ đơn giản không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm Hạ Nhạc rồi tự mình tưởng tượng, hình ảnh cậu đi trượt tuyết là bộ dáng gì, đại khái khẳng định là kinh tâm động phách, giống như tinh linh vương tử trên nền tuyết, vừa linh động lại vừa gợi cảm.
Sau một lúc lâu, Hạ Nhạc buông cái ly ra, nói: “ Buổi chiều anh còn có việc gì sao? ”
Trì Lập Đông trưng ra một khuôn mặt ngốc nghếch: “Hả? Anh không có việc gì cả.”
Hạ Nhạc nói: “Em cũng không có việc gì làm.”
Trì Lập Đông: “……”
Hạ Nhạc: “……”
Trì Lập Đông cẩn thận nói: “Chúng ta đưa Niên Niên đi xem cá heo nhé?”
Hạ Nhạc: “……”
Trì Lập Đông cảm giác chính mình bỗng dưng biến thành một tên thiểu năng trí tuệ, sửa lại lời vừa nói ra: “Niên Niên còn đang nghỉ trưa, thế thì không mang theo bé nữa, chúng ta…… Đi xem điện ảnh đi? ”
Hạ Nhạc dường như không để ý lắm, nói: “Được thôi.”
Thời điểm rời khỏi nhà ăn, Hạ Nhạc đi ở phía trước, ánh nắng ngoài cửa chiếu vào trên người cậu, sợi tóc mềm mại giống như được mạ một tầng lấp lánh, gương mặt, lỗ tai cùng lông tơ thật nhỏ trên cổ cũng được chiếu sáng, cho dù đang mặc một thân tây trang, cũng che giấu không nổi vẻ anh tuấn của cậu, phảng phất giống như Hạ Nhạc đang bị những chùm nắng kia cởi bỏ phong ấn, kích phát ra cảm giác của một thiếu niên. Trì Lập Đông nâng tay lên, không dám chạm tới cậu, cách không khí cùng ánh mặt trời vuốt ve hình dáng vầng sáng bên cổ của Hạ Nhạc.
Quá thần kỳ, sao hắn có thể cùng người này ở bên nhau được chứ, bất kể có tách ra bao lâu đi chăng nữa đến khi gặp lại, thì mỗi một lần như thế vẫn là cảm giác của mối tình đầu.
Hơn một năm trước khi hai người còn ở bên nhau, hắn cũng không cảm thấy quá thất bại, thậm chí ở thời khắc nào đó hắn còn rất hưởng thụ cảm giác bị Hạ Nhạc cầm tay dắt đi.
Đã hơn một năm tới thời điểm hiện tại, hắn lại không hưởng thụ được nữa, còn thấy khá bực tức. Chỉ là không thể biểu hiện ra ngoài, trên mặt còn cố gắng tỏ ra vẻ bình tĩnh.
Hạ Nhạc cũng không chủ động mở miệng.
Hai người không ai lên tiếng mà cứ dạo bước đi, sau một hồi lâu Trì Lập Đông mới nhịn không được mà nói: “Em không muốn hỏi anh, sáng sớm anh đã tới tìm em là vì cái gì sao? ”
Giọng điệu Hạ Nhạc không quan tâm cất lên: “ Còn có thể vì cái gì được chứ.”
Sao lại có thể vì cái gì? Trì Lập Đông buồn bực nói: “Vậy em nói xem anh là vì cái gì?”
Hạ Nhạc lại nói: “Anh nói vì cái gì.”
Trì Lập Đông: “Nhưng em cảm thấy là vì cái gì?”
Hạ Nhạc nói: “ Vậy anh nói đi, rốt cuộc vì cái gì.”
Trì Lập Đông: “ …… ”
Hắn nghẹn một bụng tức tới đây để khiêu chiến, nhưng đối phương lại không muốn cùng hắn nói chuyện, còn ném ra một bộ mười vạn câu hỏi vì sao?
Khóe môi Hạ Nhạc lộ ra vài phần ý cười vô cùng ngắn ngủi, Trì Lập Đông thậm chí không kịp xác định có phải chính mình hoa mắt hay không, rất nhanh sau đó người này lại trưng ra vẻ mặt đứng đắn.
Tầm mắt Trì Lập Đông di chuyển từ môi cậu rồi đến cằm, lại đến một đoạn cổ lộ ra ở cổ áo khoác có mũ. Buồn bực trong lòng bỗng chốc tan biến không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Mười vạn câu hỏi vì sao đột nhiên trở nên thật đáng yêu.
Trì Lập Đông nói: “ Nếu như anh không nói, em căn bản cũng sẽ không muốn biết.”
Hạ Nhạc không bày tỏ ý kiến, nâng cánh tay lên nhìn nhìn thời gian trên đó. Cậu đeo một chiếc đồng hồ vận động màu xanh lục ánh huỳnh quang, nói thật lòng thì Trì Lập Đông không thưởng thức nổi những thứ phù hoa này, chỉ khi nó được Hạ Nhạc mang ở trên tay hắn mới cảm thấy có chút đặc biệt trong đó, giờ đây nó vừa đẹp lại vừa lộ ra một chút thâm trầm.
Hạ Nhạc nói: “Anh hôm nay không làm việc sao? 7 giờ rưỡi rồi đó.”
Trì Lập Đông nói: “Hôm nay anh không có việc gì để làm cả.”
Hắn cảm thấy rằng Hạ Nhạc có ý muốn đi về, lúc này hai người đã đi gần tới bên ngoài cổng lớn của tiểu khu, liền đề nghị thêm: “Có muốn đi ăn bữa cơm buổi sáng không?”
Hạ Nhạc nói: “Không được, nếu như vào thời gian ăn này Niên Niên không nhìn thấy em, chắc chắn sẽ khóc cho mà xem.”
Nói đến chuyện của đứa trẻ ấy, Trì Lập Đông cũng chỉ có thể lựa chọn từ bỏ, đi theo bên người Hạ Nhạc gian nan mà trở về.
Hắn hỏi: “Hàng năm em đều đi học ở bên kia sao?”
Hạ Nhạc nói: “Đúng vậy.”
Trì Lập Đông vắt hết đề tài trong óc: “Giáo dục ở New Zealand khá tốt.”
Hạ Nhạc: “Cũng được.”
Trì Lập Đông: “Em vẫn làm việc trong công ty đầu tư sao?”
Hạ Nhạc: “Không có, gần đây em đã làm sang phần khác rồi.”
Trì Lập Đông lại hỏi: “Lần này trở về là để thăm người thân hay là có công việc?”
Hạ Nhạc: “Cả hai.”
Trì Lập Đông: “Có việc gì cần hỗ trợ thì cứ nói ra nhé.”
Hạ Nhạc: “Tạm thời không cần sự giúp đỡ gì từ anh cả.”
Trì Lập Đông: “Sau này cũng như thế, em có thể tìm đến anh bất kỳ lúc nào.”
Hạ Nhạc: “Được thôi.”
Cậu ấy không hề khách khí với mình. Trì Lập Đông mở cờ trong bụng, vì thế nên cố ý được một tấc lại tiến thêm một tấc: “Mẹ của anh vào cuối tuần muốn đi đến Duyên Khánh để xem hoa hạnh, nếu như em không bận việc gì thì có thể đi cùng không?”
Hạ Nhạc nói: “Em có chút chuyện cần giải quyết.”
Trì Lập Đông đột nhiên thất vọng.
Khi nói chuyện với gia đình dì cả ở dưới lầu, Hạ Nhạc nói: “Em đi lên đây.”
Trì Lập Đông có chút hối hận, vừa rồi lẽ ra bản thân không nên ngượng ngùng, đáng lẽ thời điểm được dượng cả mời làm khách, da mặt của hắn phải dày hơn nữa, ít nhất với sự hiện diện của người lớn tuổi và trẻ em, Hạ Nhạc chắc chắn sẽ không dám đuổi hắn đi, thời gian ở chung còn có thể lâu thêm một ít.
Hắn nhìn Hạ Nhạc bước vào cửa nhà, trong lòng vừa thất vọng vừa ảo não.
Hạ Nhạc ở trong cửa xoay người chạy lại, nói: “ Cuối tuần Niên Niên không có việc gì để làm cả, thằng bé nói có thể đi.”
Trì Lập Đông sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra.
Hạ Nhạc nói: “Không được sao?”
Trì Lập Đông nói một tràng: “Được được được, đương nhiên là được rồi, đến lúc đó anh sẽ tới đón Niên Niên, mẹ anh thực ra vô cùng nhớ thằng bé.”
Hạ Nhạc không lộ ra bất luận biểu tình đặc biệt gì thêm, gật gật nhẹ cái đầu, nói: “Đến lúc đó chúng ta liên hệ sau vậy, em đóng cửa đây.”
Trì Lập Đông cao hứng mà xua tay nói: “Tạm biệt nhé.”
Cánh cửa chậm rãi khép lại che đi thân ảnh của Hạ Nhạc cùng với hai tròng mắt sáng ngời của cậu. Giống như một bộ phim quay chậm, vô cùng ôn nhu.
Phía sau Trì Lập Đông là một gốc cây hòe đang mùa nở hoa, hương vị thơm ngọt của hoa hòe quả thực thấm tận xương tủy len lỏi trong đầu.
Mười mấy năm trước, dưới ký túc xá của Hạ Nhạc cũng có một cây cây hòe như vậy. Ở mùa xuân năm ấy, ban đêm đều lấp lánh những ánh sao mờ ảo, những lần Trì Lập Đông đưa Hạ Nhạc trở về ký túc xá, hai người đã từng ở dưới gốc hòe chúc nhau ngủ ngon hàng nghìn lần, thậm chí thừa dịp bốn bề vắng lặng trộm trao nhau một cái hôn môi thầm kín.
Khi trở lại trên xe hắn vẫn không ngăn được mỉm cười, loại sung sướng như vậy, chỉ có thời điểm hắn cùng Hạ Nhạc ở bên nhau mới có thể đạt được. Bình phục một chút tâm tình của bản thân, hắn đang muốn đánh xe rời đi, thì di động lại hiện lên một cái tin nhắn đến từ dãy số xa lạ.
“Sáng sớm hôm nay anh đến đây tìm em, rốt cuộc là vì cái gì? ”
Nếu không phải đã thắt đai an toàn một cách cẩn thận, Trì Lập Đông thiếu chút nữa đã từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên. Còn tưởng rằng cậu ấy thật sự không muốn biết, thật là một người kiêu kỳ đáng yêu!
Hắn trực tiếp đem điện thoại để sang một bên, đắc ý thỏa thê muốn nói ra chút lời cợt nhả. Hạ Nhạc liền nhảy vọt qua hàn huyên đều, tiếp theo liền nói: “Đây là số di động hiện tại của em, nếu anh muốn nói chuyện với Niên Niên, thì hãy gọi cho em.”
Trì Lập Đông: “…… Được thôi.”
Hạ Nhạc: “Em tắt nhé, giờ phải đi ăn cơm.”
Trì Lập Đông: “Tạm biệt.”
…… Không chơi được không chơi được mất.
Buổi sáng đến công ty, bộ phận thị trường có một hội nghị thường kỳ mời hắn tới chỗ ngồi bàng thính*, xem qua thì cũng không có nội dung gì quá quan trọng, đều là những lời lẽ tầm thường, hắn nghe được mấy câu liền bắt đầu thất thần.
*Bàng thính: ngồi nghe mà không được coi là chính thức
Bằng không hiện tại hắn đã gửi tin nhắn cho Hạ Nhạc, nói với cậu rằng, hắn đã biết tất cả sự tình năm đó? Nhưng lại sợ rằng nhắn tin sẽ nói không rõ ràng, hắn quyết định vẫn nên gặp mặt trực tiếp thì tốt hơn. Thế có thể hẹn Hạ Nhạc đi ăn cơm chiều rồi nói được không nhỉ? Buổi sáng vừa mới gặp nhau xong, buổi tối lại gặp tiếp, có làm phiền đến cậu hay không? Hơn nữa ăn cơm cũng khá phiền toái, có nên đưa Niên Niên đi cùng hay không đây? Nếu không đưa Niên Niên đi cùng, thằng bé có khả năng sẽ không vui vẻ, nếu đưa đi, có nhiều lời nói liền không thể nói ra, có một số việc cũng không thể làm. Trước mặt đứa trẻ ấy, hắn vẫn muốn giữ chút thể diện.
Làm như thế nào mới có thể hẹn Hạ Nhạc đơn độc gặp mặt mà thời gian địa điểm đều hợp tình hợp lý đây? Hội nghị kết thúc vào lúc giữa trưa, Trì Lập Đông đang muốn đi tới nhà ăn để ăn cơm, điện thoại Hạ Nhạc lại gọi tới nói: “Buổi sáng em đến đây làm việc, hiện tại đang ở kế bên công ty của anh.”
Trì Lập Đông vội hỏi: “Em đang ở nơi nào? Một mình em sao?”
Hạ Nhạc nói: “Đúng vậy, một mình em.”
Trì Lập Đông: “Thế, em có muốn cùng anh ăn cơm trưa không?”
Hạ Nhạc nói: “Được thôi, anh chọn một nhà hàng đi, chúng ta sẽ ăn ở nơi đó.”
Sau khi sửa sang lại dáng vẻ mấy lần, Trì Lập Đông mới đi đến địa điểm hẹn trước. Hắn kỳ thật vốn dĩ cho rằng Hạ Nhạc nói đến bên này làm việc, khả năng chỉ là tìm một cái cớ để cùng hắn gặp mặt.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của Hạ Nhạc, hắn liền biết bản thân đã suy nghĩ quá nhiều. Hạ Nhạc ăn mặc vô cùng cẩn thận, cà vạt không chút cẩu thả, thậm chí còn đeo nút tay áo, quả thật là tới đây để làm việc, hơn nữa hẳn đó là việc rất quan trọng. Càng không phải vì muốn gặp hắn nên mới tới đây.
“Đã làm phiền tới anh rồi sao?” Hạ Nhạc có lẽ là phát hiện thần sắc hắn có sự biến hóa, nói, “Nếu anh có việc gì vội thì không cần miễn cưỡng bản thân ăn uống cùng em đâu.”
Trì Lập Đông nói: “Không phải, không có việc gì hết. Em đến gần đây làm chuyện gì vậy?”
Hạ Nhạc nói: “Em có người bạn muốn thuê một tòa nhà văn phòng ở đây, tuy thế họ lại không ở Bắc Kinh, liền ủy thác em giúp họ xem qua một chút. ”
Trì Lập Đông nói: “Có vừa lòng không? Tại đây anh có quen một người, có thể giúp đỡ cho em.”
Hạ Nhạc nói: “Không cần đâu, tùy tiện nhìn qua thôi, họ cũng không nhất định sẽ thuê ở bên này. ”
Thời gian chờ nhân viên mang đồ ăn lên, Trì Lập Đông thật cẩn thận quan sát đến biểu tình cùng động tác dù là rất nhỏ của Hạ Nhạc.
Ngón tay Hạ Nhạc ở trên bàn gõ gõ, nói: “Anh cứ luôn nhìn em làm gì vậy?”
Trì Lập Đông nói: “ Em dường như đã đen đi một chút rồi. ”
Hạ Nhạc nói: “Trước khi trở về em có đi trượt tuyết một lần, lười nhác không muốn thoa kem chống nắng. Em đen đi khó coi đến vậy sao? ”
Trì Lập Đông nói: “Đương nhiên sẽ không, em thế nào cũng đẹp trai như nhau thôi.” Hạ Nhạc cười một chút, rồi rất nhanh liền dừng lại, cầm cái ly lên để uống nước.
Trì Lập Đông từ biểu tình không có sự biến hóa quá lớn của cậu mà nhìn ra được vài phần ngượng ngùng trong đó, cảm thấy không thể tin được. Hắn cứ đơn giản không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm Hạ Nhạc rồi tự mình tưởng tượng, hình ảnh cậu đi trượt tuyết là bộ dáng gì, đại khái khẳng định là kinh tâm động phách, giống như tinh linh vương tử trên nền tuyết, vừa linh động lại vừa gợi cảm.
Sau một lúc lâu, Hạ Nhạc buông cái ly ra, nói: “ Buổi chiều anh còn có việc gì sao? ”
Trì Lập Đông trưng ra một khuôn mặt ngốc nghếch: “Hả? Anh không có việc gì cả.”
Hạ Nhạc nói: “Em cũng không có việc gì làm.”
Trì Lập Đông: “……”
Hạ Nhạc: “……”
Trì Lập Đông cẩn thận nói: “Chúng ta đưa Niên Niên đi xem cá heo nhé?”
Hạ Nhạc: “……”
Trì Lập Đông cảm giác chính mình bỗng dưng biến thành một tên thiểu năng trí tuệ, sửa lại lời vừa nói ra: “Niên Niên còn đang nghỉ trưa, thế thì không mang theo bé nữa, chúng ta…… Đi xem điện ảnh đi? ”
Hạ Nhạc dường như không để ý lắm, nói: “Được thôi.”
Thời điểm rời khỏi nhà ăn, Hạ Nhạc đi ở phía trước, ánh nắng ngoài cửa chiếu vào trên người cậu, sợi tóc mềm mại giống như được mạ một tầng lấp lánh, gương mặt, lỗ tai cùng lông tơ thật nhỏ trên cổ cũng được chiếu sáng, cho dù đang mặc một thân tây trang, cũng che giấu không nổi vẻ anh tuấn của cậu, phảng phất giống như Hạ Nhạc đang bị những chùm nắng kia cởi bỏ phong ấn, kích phát ra cảm giác của một thiếu niên. Trì Lập Đông nâng tay lên, không dám chạm tới cậu, cách không khí cùng ánh mặt trời vuốt ve hình dáng vầng sáng bên cổ của Hạ Nhạc.
Quá thần kỳ, sao hắn có thể cùng người này ở bên nhau được chứ, bất kể có tách ra bao lâu đi chăng nữa đến khi gặp lại, thì mỗi một lần như thế vẫn là cảm giác của mối tình đầu.