Vì cái gì mà không hỏi?
Trì Lập Đông đặc biệt nguyện ý tin tưởng, đây là do hắn ngu, là do hắn dốt, là bởi vì hắn biết chỉ số EQ lẫn IQ của mình đều không bằng Hạ Nhạc, cho nên cậu ấy nói cái gì hắn liền nghe cái đó. Hắn căn bản không biết được phía sau còn có rất nhiều sự kiện, đều yêu cầu hắn nỗ lực đi tìm hiểu.
Hắn đặc biệt nguyện ý tin tưởng đây là sự thật. Không có gì phải chối cãi.
Chính là hắn lại rõ ràng biết, sự tình cũng không phải như vậy.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, hắn bước lang thang vô định trên đường, không biết nên đi đâu, cũng không biết có nơi nào để đi, lại bất tri bất giác lái xe đến trường học cũ của hắn với Hạ Nhạc. Ở ngoài cổng trường nhìn thật lâu, cũng không có dũng khí bước vào.
Hắn lại chạy tới phụ cận SOHO, từ phía xa nhìn thấy kiến trúc quen thuộc, theo bản năng xoay tay lái. Năm ngoái, trước khi hai người họ đường ai nấy đi, đã cùng sinh hoạt ở đây mấy tháng. Trong mười tháng kể từ lúc Hạ Nhạc bỏ đi, hắn rốt cuộc cũng không dám đến nơi này, mỗi lần đều là vội vàng đi qua, không dám dừng lại quá lâu.
Chia xa hơn một năm, Trì Lập Đông thà rằng gọi từng cú điện thoại cho từng hãng hàng không để tra tin tức chuyến bay của Hạ Nhạc, chứ không dám gọi một cuộc gọi hay gửi một tin nhắn cho Hạ Nhạc, thậm chí một bức thư cũng không hề có.
Ngày hắn gặp lại Hạ Nhạc ở cửa tiệm bánh kem, đáng lẽ ra hắn phải dùng sức ôm ghì lấy cậu, nói cho cậu ấy biết Trì Lập Đông hắn vẫn luôn chờ đợi. Nhưng mà, hắn không làm gì hết, hắn chính là không có dũng khí mà làm như vậy, chỉ trơ mắt nhìn Hạ Nhạc bước đi.
Hắn không có lòng dũng cảm. Đó mới là chân tướng của mọi việc.
Cũng giống như thời niên thiếu, hắn yêu thầm Vương Tề hơn mười mấy năm, nhìn Vương Tề kết hôn, nhìn Vương Tề ly hôn, lại nhìn Vương Tề một lần nữa tìm được chân ái của đời mình. Trong khoảng thời gian yêu thầm đó, hắn không làm bất cứ cái gì, chỉ biết đứng ở góc khuất, một lần, hai lần nói chúc mừng với Vương Tề.
Thật giống như hồi thanh xuân hắn gặp một Hạ Nhạc chói mắt như thế, lại cầm lòng không đặng mà dây dưa, mà yêu đối phương, đã vậy, hắn còn muốn kiên định, còn muốn không ngừng ám chỉ chính mình rằng: Hắn không có, hắn đối xử tốt với Hạ Nhạc, hắn muốn Hạ Nhạc, chỉ là vì cậu ấy giống Vương Tề
Lại đến lúc hắn ba lăm tuổi, Hạ Nhạc sau mười hai năm xa cách đột nhiên trở lại, vừa bày tỏ tình yêu mãnh liệt vừa yêu cầu hắn đáp lại, rõ ràng hắn cũng động lòng đến mức nguyện ý giao cả tính mạng mình cho Hạ Nhạc, còn năm lần bảy lượt hà khắc chính mình để làm rõ tâm ý của bản thân, cuối cùng cũng chỉ là chịu từ bỏ vùng an toàn của mình, chậm rãi bước ra khỏi nơi đó.
Hắn chưa từng vì tình yêu mà làm bất cứ chuyện gì, cái hắn làm chỉ gói gọn trong mấy chữ chờ đợi và im lặng. Ngay cả một chút dũng khí để phát hiện, để thừa nhận tình yêu, hắn cũng không có.
Cho nên hắn mới có thể hiểu lầm Hạ Nhạc không yêu hắn. Không dám hỏi rốt cuộc mấy năm qua Hạ Nhạc đã trải qua những chuyện gì, có hay không từng yêu người khác, có hay không lâm vào hoang đường sa đọa giống như người khác nói, có hay không bày tỏ tình yêu là chỉ vì trả thù. Xưa nay hắn chưa bao giờ hỏi Hạ Nhạc, mấy năm nay, có từng hận hắn hay không.
Hắn sợ rằng cái vùng an toàn mà hắn đã tận lực bảo vệ sẽ bị phá vỡ.
Hạ Nhạc nói không sai, hắn chịu giao thứ tình yêu keo kiệt bủn xỉn của bản thân cho Hạ Nhạc, chính là bởi vì trước đó Hạ Nhạc đã đem chính mình phơi bày ra, đem từng chút tim can tì phổi ra cho hắn xem – Trì Lập Đông, anh có thấy không, tất cả chúng nó đều yêu anh.
Sự hèn nhát của bản thân đã khiến hắn cố tình phớt lờ và lãng quên nỗi đau mà Hạ Nhạc đã phải chịu, chỉ biết dương dương tự đắc mà đắm chìm trong tình yêu Hạ Nhạc dành cho hắn. Thậm chí chính miệng hắn cũng đã từng nói, những chuyện đã qua, một chút cũng không để bụng.
Thật lâu trước kia hắn liền biết, cho dù là mặt mũi hay đầu óc, hắn đều không xứng với Hạ Nhạc. Hắn có tư cách gì mà thoải mái tiếp nhận tình yêu của Hạ Nhạc như thế?
Bây giờ xem ra, quả nhiên cái gì hắn cũng không được, mà Hạ Nhạc lại không như thế, nơi nào cậu ấy cũng đều tốt, chỉ là mắt nhìn có chút kém cỏi, yêu ai không yêu, lại đi yêu một vương bát đản vừa ích kỷ vừa nhút nhát như hắn.
Hắn lang thang bên ngoài cả ngày trời, đến tận lúc chạng vạng tối mới quay về nhà.
Niên Niên nhào lại ôm lấy chân Trì Lập Đông, vui vẻ báo cáo: “Hôm nay bà nội bồi con vẽ một bức tranh siêu đặc biệt. Con rất thích, mẹ mau mau đến xem.”
Hắn bị nhóc con lôi kéo vào trong nhà, đập vào mắt là một bức tranh được vẽ bằng bút chì màu. Là hai người lớn cùng một đứa trẻ, người cao hơn là hắn, thấp hơn một chút là Hạ Nhạc, còn đứa trẻ cũng chính là Niên Niên, một nhà ba người cùng nắm tay nhau, đi dạo trên một con đường nở đầy hoa.
Trì Lập Đông nói: “Con vẽ thật đẹp, mẹ cũng rất thích.”
Niên Niên nghe xong liền vui vẻ nói: “Ba nhất định cũng sẽ thích.”
Trì Lập Đông xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của Niên Niên, trong lòng hoảng hốt suy nghĩ, mấy năm trước, thời điểm Hạ Nhạc mới bắt đầu làm bố, hẳn cũng có giai đoạn vụng về học tập làm sao để trở thành một người bố tốt. Lúc đó Hạ Nhạc có từng nghĩ, sẽ có một ngày trong tương lai, bọn họ lại có thể ở cùng nhau, còn có thể cùng nhau làm cha, làm mẹ của đứa bé này?
Sau này, lúc Hạ Nhạc trở về lần đầu tiên, ở cái thời điểm “tình cờ” gặp Trì Lập Đông ở hội sở gay đó, lại là tâm tình thế nào? Gặp lại sau mười mấy năm xa cách, Hạ Nhạc đã khắc chế cảm xúc của mình ra sao, làm ra vẻ vân đạm phong khinh cùng bộ dáng tinh anh mà hàn huyên với Trì Lập Đông, có phải hay không sau khi tạm biệt liền cất đi cái vẻ “làm màu” ấy, biến thành tiểu đáng thương với hốc mắt hồng hồng?
Lần hai người cùng nhau về thăm trường học, khi đi ở trên sân trường vắng lặng không một bóng người, Trì Lập Đông chìm đắm trong những hồi ức tươi đẹp, còn Hạ Nhạc thì sao? Cậu ấy có hay không nghĩ đến bản thân năm hai mươi tuổi, vừa khóc vừa kéo bao cát rời khỏi trường học giữa cái nắng chói chang?
Trì Lập Đông đặc biệt nguyện ý tin tưởng, đây là do hắn ngu, là do hắn dốt, là bởi vì hắn biết chỉ số EQ lẫn IQ của mình đều không bằng Hạ Nhạc, cho nên cậu ấy nói cái gì hắn liền nghe cái đó. Hắn căn bản không biết được phía sau còn có rất nhiều sự kiện, đều yêu cầu hắn nỗ lực đi tìm hiểu.
Hắn đặc biệt nguyện ý tin tưởng đây là sự thật. Không có gì phải chối cãi.
Chính là hắn lại rõ ràng biết, sự tình cũng không phải như vậy.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, hắn bước lang thang vô định trên đường, không biết nên đi đâu, cũng không biết có nơi nào để đi, lại bất tri bất giác lái xe đến trường học cũ của hắn với Hạ Nhạc. Ở ngoài cổng trường nhìn thật lâu, cũng không có dũng khí bước vào.
Hắn lại chạy tới phụ cận SOHO, từ phía xa nhìn thấy kiến trúc quen thuộc, theo bản năng xoay tay lái. Năm ngoái, trước khi hai người họ đường ai nấy đi, đã cùng sinh hoạt ở đây mấy tháng. Trong mười tháng kể từ lúc Hạ Nhạc bỏ đi, hắn rốt cuộc cũng không dám đến nơi này, mỗi lần đều là vội vàng đi qua, không dám dừng lại quá lâu.
Chia xa hơn một năm, Trì Lập Đông thà rằng gọi từng cú điện thoại cho từng hãng hàng không để tra tin tức chuyến bay của Hạ Nhạc, chứ không dám gọi một cuộc gọi hay gửi một tin nhắn cho Hạ Nhạc, thậm chí một bức thư cũng không hề có.
Ngày hắn gặp lại Hạ Nhạc ở cửa tiệm bánh kem, đáng lẽ ra hắn phải dùng sức ôm ghì lấy cậu, nói cho cậu ấy biết Trì Lập Đông hắn vẫn luôn chờ đợi. Nhưng mà, hắn không làm gì hết, hắn chính là không có dũng khí mà làm như vậy, chỉ trơ mắt nhìn Hạ Nhạc bước đi.
Hắn không có lòng dũng cảm. Đó mới là chân tướng của mọi việc.
Cũng giống như thời niên thiếu, hắn yêu thầm Vương Tề hơn mười mấy năm, nhìn Vương Tề kết hôn, nhìn Vương Tề ly hôn, lại nhìn Vương Tề một lần nữa tìm được chân ái của đời mình. Trong khoảng thời gian yêu thầm đó, hắn không làm bất cứ cái gì, chỉ biết đứng ở góc khuất, một lần, hai lần nói chúc mừng với Vương Tề.
Thật giống như hồi thanh xuân hắn gặp một Hạ Nhạc chói mắt như thế, lại cầm lòng không đặng mà dây dưa, mà yêu đối phương, đã vậy, hắn còn muốn kiên định, còn muốn không ngừng ám chỉ chính mình rằng: Hắn không có, hắn đối xử tốt với Hạ Nhạc, hắn muốn Hạ Nhạc, chỉ là vì cậu ấy giống Vương Tề
Lại đến lúc hắn ba lăm tuổi, Hạ Nhạc sau mười hai năm xa cách đột nhiên trở lại, vừa bày tỏ tình yêu mãnh liệt vừa yêu cầu hắn đáp lại, rõ ràng hắn cũng động lòng đến mức nguyện ý giao cả tính mạng mình cho Hạ Nhạc, còn năm lần bảy lượt hà khắc chính mình để làm rõ tâm ý của bản thân, cuối cùng cũng chỉ là chịu từ bỏ vùng an toàn của mình, chậm rãi bước ra khỏi nơi đó.
Hắn chưa từng vì tình yêu mà làm bất cứ chuyện gì, cái hắn làm chỉ gói gọn trong mấy chữ chờ đợi và im lặng. Ngay cả một chút dũng khí để phát hiện, để thừa nhận tình yêu, hắn cũng không có.
Cho nên hắn mới có thể hiểu lầm Hạ Nhạc không yêu hắn. Không dám hỏi rốt cuộc mấy năm qua Hạ Nhạc đã trải qua những chuyện gì, có hay không từng yêu người khác, có hay không lâm vào hoang đường sa đọa giống như người khác nói, có hay không bày tỏ tình yêu là chỉ vì trả thù. Xưa nay hắn chưa bao giờ hỏi Hạ Nhạc, mấy năm nay, có từng hận hắn hay không.
Hắn sợ rằng cái vùng an toàn mà hắn đã tận lực bảo vệ sẽ bị phá vỡ.
Hạ Nhạc nói không sai, hắn chịu giao thứ tình yêu keo kiệt bủn xỉn của bản thân cho Hạ Nhạc, chính là bởi vì trước đó Hạ Nhạc đã đem chính mình phơi bày ra, đem từng chút tim can tì phổi ra cho hắn xem – Trì Lập Đông, anh có thấy không, tất cả chúng nó đều yêu anh.
Sự hèn nhát của bản thân đã khiến hắn cố tình phớt lờ và lãng quên nỗi đau mà Hạ Nhạc đã phải chịu, chỉ biết dương dương tự đắc mà đắm chìm trong tình yêu Hạ Nhạc dành cho hắn. Thậm chí chính miệng hắn cũng đã từng nói, những chuyện đã qua, một chút cũng không để bụng.
Thật lâu trước kia hắn liền biết, cho dù là mặt mũi hay đầu óc, hắn đều không xứng với Hạ Nhạc. Hắn có tư cách gì mà thoải mái tiếp nhận tình yêu của Hạ Nhạc như thế?
Bây giờ xem ra, quả nhiên cái gì hắn cũng không được, mà Hạ Nhạc lại không như thế, nơi nào cậu ấy cũng đều tốt, chỉ là mắt nhìn có chút kém cỏi, yêu ai không yêu, lại đi yêu một vương bát đản vừa ích kỷ vừa nhút nhát như hắn.
Hắn lang thang bên ngoài cả ngày trời, đến tận lúc chạng vạng tối mới quay về nhà.
Niên Niên nhào lại ôm lấy chân Trì Lập Đông, vui vẻ báo cáo: “Hôm nay bà nội bồi con vẽ một bức tranh siêu đặc biệt. Con rất thích, mẹ mau mau đến xem.”
Hắn bị nhóc con lôi kéo vào trong nhà, đập vào mắt là một bức tranh được vẽ bằng bút chì màu. Là hai người lớn cùng một đứa trẻ, người cao hơn là hắn, thấp hơn một chút là Hạ Nhạc, còn đứa trẻ cũng chính là Niên Niên, một nhà ba người cùng nắm tay nhau, đi dạo trên một con đường nở đầy hoa.
Trì Lập Đông nói: “Con vẽ thật đẹp, mẹ cũng rất thích.”
Niên Niên nghe xong liền vui vẻ nói: “Ba nhất định cũng sẽ thích.”
Trì Lập Đông xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của Niên Niên, trong lòng hoảng hốt suy nghĩ, mấy năm trước, thời điểm Hạ Nhạc mới bắt đầu làm bố, hẳn cũng có giai đoạn vụng về học tập làm sao để trở thành một người bố tốt. Lúc đó Hạ Nhạc có từng nghĩ, sẽ có một ngày trong tương lai, bọn họ lại có thể ở cùng nhau, còn có thể cùng nhau làm cha, làm mẹ của đứa bé này?
Sau này, lúc Hạ Nhạc trở về lần đầu tiên, ở cái thời điểm “tình cờ” gặp Trì Lập Đông ở hội sở gay đó, lại là tâm tình thế nào? Gặp lại sau mười mấy năm xa cách, Hạ Nhạc đã khắc chế cảm xúc của mình ra sao, làm ra vẻ vân đạm phong khinh cùng bộ dáng tinh anh mà hàn huyên với Trì Lập Đông, có phải hay không sau khi tạm biệt liền cất đi cái vẻ “làm màu” ấy, biến thành tiểu đáng thương với hốc mắt hồng hồng?
Lần hai người cùng nhau về thăm trường học, khi đi ở trên sân trường vắng lặng không một bóng người, Trì Lập Đông chìm đắm trong những hồi ức tươi đẹp, còn Hạ Nhạc thì sao? Cậu ấy có hay không nghĩ đến bản thân năm hai mươi tuổi, vừa khóc vừa kéo bao cát rời khỏi trường học giữa cái nắng chói chang?