Hạ Nhạc sớm đã biết người tên là Trì Lập Đông. Trước khi Trì Lập Đông báo danh nhập học, diễn đàn của trường đã thảo luận sôi nổi về sinh viên cuối cấp ở trong đội tuyển quốc gia này. Các bài viết bình phẩm trôi nổi trên trang chủ của BBS trong suốt kỳ nghỉ hè kéo dài đến vài ngày. Họ còn đăng cả trên CCTV Sports. Trong một báo cáo cá nhân dài 15 phút trên kênh này, cả nhóm cuối cùng cũng đã tìm ra danh tính của hắn ta là người thừa kế chính của gia tộc y học cổ truyền Trung Quốc.
Trì học trưởng mang một thân hào quang mà nhập học, thời khắc bước vào cổng trường đã bị ánh mắt hoặc tò mò hoặc tìm tòi nghiên cứu hoặc ngưỡng mộ của vô số đàn em vờn quanh. Trì học trưởng đã xuất ngũ mấy tháng, cơ bắp cũng không khoa trương như ở trên đài quyền, tóc cũng không còn quá ngắn, tổng thể mà nói, thì có vẻ đẹp trai hơn trên TV một chút. Trên BBS cho rằng tính tình hắn táo bạo lại khó tiếp cận, chỉ cần có một lời không hợp liền không nói năng gì mà đè bẹp người kia. Rất nhanh những lời ấy đã được sáng tỏ, bản thân Trì học trưởng là một người hơi nhút nhát và không thích nói nhiều. Thỉnh thoảng sẽ có những cô gái dũng cảm chủ động bắt chuyện với hắn, tìm hắn để làm quen, hắn liền mặt đỏ nói lắp. Sau nhiều lần như vậy, các nữ sinh có tính cách hướng ngoại ở trên đường gặp được hắn, còn sẽ cố ý trêu chọc. Qua một khoảng thời gian, có tin đồn rằng một vị đàn em là nữ sinh năm hai, dung mạo đẹp tựa như hoa đã tỏ tình với Trì học trưởng, nhưng đã bị học trưởng cự tuyệt.
Trì học trưởng ở trường rất được nữ sinh hoan nghênh, nhưng lại không được các nam sinh yêu thích cho lắm. Dường như hắn không quá hòa hợp được với tập thể, ngày nào cũng xách túi đi dạo một mình trong khuôn viên trường độc lai độc vãng.
Thứ hai, thói quen sinh hoạt của hắn rất tệ: ban ngày thì đấm bao cát, đêm đến thường một thân mùi rượu quay về ký túc xá, người bạn cùng phòng sống chung với hắn chỉ chịu đựng được hai tháng rồi cầu khẩn xin quản lý chuyển khỏi ký túc xá.
Nguyên nhân thứ ba này thì lại rất tế nhị, bản thân sinh viên của những ngôi trường danh giá hạng hai đều có niềm tự hào vinh quang các kiểu, đối với vận động viên trong đội tuyển quốc gia mới đến khó tránh khỏi cảm giác bài xích.
Vị học trưởng sống trong truyền thuyết này, trước khi Hạ Nhạc nhìn thấy người thật, thì cũng đã nghe qua tên của hắn rất nhiều lần, đặc biệt là từ người cố vấn chính là bố của cậu – Giáo sư Hạ, nhưng trong miệng của bố thì đặc điểm của vị tiền bối này chính là: “ Người này thật là khôi hài, một người đàn ông to lớn như vậy, lần đầu tiên cúi đầu nhận lỗi ngay khi được huấn luyện mà không phải giả vờ giả vịt, làm cho bố cảm thấy bố đã nhìn lầm cậu ấy.”
Hạ Nhạc liền cảm thấy được tính tình bố cậu phải chăng là đã có vấn đề, cảm thấy sinh viên thú vị nên cố ý chơi đùa với sinh viên, Trì Lập Đông ngay phần báo cáo mở đầu đã hoàn thành vô cùng tốt, thế mà Giáo sư Hạ lại nói không được, cậu đến đây cầm về sửa đi, lúc thì muốn sửa thành như thế này lúc lại muốn sửa thành như thế kia, sửa đi sửa lại hai mươi mấy lần còn không cho người ta thông qua, trong điện thoại còn vang lên lời nói đầy thấm thía “Cậu làm như vậy không được, luận văn không được thông qua thì cậu cũng không thể tốt nghiệp, tôi cũng đều là vì muốn tốt cho cậu” bộ dáng là một giáo sư nghiêm túc, rồi lại treo điện thoại tự cười ha ha ha ha “Trêu đùa người này sao lại thoải mái như vậy chứ ”… Bản thân Hạ Nhạc ngày thường cũng sẽ đi trêu cợt người khác, nhưng anh cũng cảm thấy ông Hạ rất ác liệt, trò giỏi hơn thầy thì trò cũng không nhận lại được phần thắng, hắn thua rồi, thua rồi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Trì Lập Đông, là lúc anh đến văn phòng của ông Hạ để đưa chìa khóa, ông ấy có việc đi ra ngoài một chút, anh liền ở trong văn phòng chờ, tùy tay cầm quyển sách lật xem, có người gõ cửa, dường như đó là một cậu sinh viên còn nhỏ tuổi, cậu ta hô vang “Báo cáo!” Hạ Nhạc cảm thấy rất thú vị, liền đáp lời “Tiến vào đi ”.
Tiến vào lại là một người cao to lực lưỡng, trong tay cầm một cái túi giấy, trên mặt tràn đầy nét khẩn trương. Hạ Nhạc nhìn một chút liền đoán được hắn là ai. Hắn nhìn thấy Hạ Nhạc, sửng sốt chừng nửa phút, mới nói: “ Cậu …… ”
Hạ Nhạc nghĩ thầm người này sao lại ngây ngốc như thế, nói: “ Giáo sư của anh đi ra ngoài có việc rồi, anh hãy đợi một chút đi.”
Người cao to kia liền tiến vào, động tác thực nhẹ mà đem cửa đóng lại, bản thân liền đứng ở cạnh cửa, quả thật là đợi một tý.
Hạ Nhạc cúi đầu nhìn xuống hai hàng chữ, tâm tư đã sớm không còn ở trong sách nữa, âm thầm ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại thấy rằng hắn cũng đang lén lút nhìn chính mình, thấy bị phát hiện, hắn vội vàng đem đôi mắt đen lánh sang một bên.
Hôm nay thời tiết đặc biệt tốt, ánh sáng trong nhà vô cùng trần đầy khiến cho Hạ Nhạc dễ dàng nhìn được lỗ tai đang đỏ bừng của hắn.
Hạ Nhạc từng nghe qua hắn thấy nữ sinh sẽ thẹn thùng, không biết hắn đối với mình thì thẹn thùng cái gì, chủ động hỏi: “Anh là vận động viên tán thủ sao?”
Người đàn ông to lớn quay đầu lại, so với lúc mới đi vào còn căng thẳng hơn, nói: “ Đúng vậy …… Tôi tên là Trì Lập Đông.”
Hạ Nhạc nói: “ Xin chào, tôi là Hạ Nhạc.”
Trì Lập Đông nói: “À, hóa ra là cậu sao.”
Hạ Nhạc cười nói: “Anh biết tôi ư?”
Trì Lập Đông: “Tôi đã từng nghe bạn cùng lớp nói qua, cậu là con trai của giáo sư Hạ, đang học hệ tài chính.”
Hạ Nhạc rất có hứng thú nói: “Bọn họ còn thảo luận về tôi sao? Họ đều nói tôi như thế nào?”
Trì Lập Đông nói: “Nói cậu học tập tốt, rất được hoan nghênh, vẫn còn là một chồi non mới nhú, đặc biệt ưu tú.”
Hạ Nhạc đắc ý, giả vờ khiêm tốn nói: “Đều là nể mặt bố tôi nên bọn họ mới dùng những lời đó để khen tôi thôi ”
Trì Lập Đông nghiêm túc nhìn nhìn anh, nói: “ Tôi cảm thấy không phải.”
Anh từ nhỏ đã được những lời khen đó mà lớn lên, cũng không biết như thế nào lại đột nhiên cảm thấy có điểm ngượng ngùng, mà sờ sờ vành tai chính mình đầy che giấu, nói: “Anh mau lại đây ngồi chút đi, nhìn anh thế kia sao lại giống như đang bị tôi phạt đứng ở cửa vậy.”
Trì Lập Đông nói: “ Không cần đâu… Tôi vẫn nên đứng ở nơi đây là được rồi ” Lộ ra vẻ mặt buồn rầu. Hạ Nhạc trong lòng biết rõ ràng hỏi: “ Luận văn báo cáo của anh còn chưa thông qua ư?”
Trì Lập Đông lúng túng nói: “Vẫn chưa được thông qua.”
Hạ Nhạc có điểm đồng tình hắn, nhưng cũng không thể hủy đi danh dự của bố mình, chỉ có thể ngầm ám chỉ hắn: “Có đôi khi không cần phải cố gắng nghe theo ý kiến của giáo sư làm gì cả.”
Hắn hiển nhiên hoàn toàn nghe không hiểu ám chỉ này, vô cùng áy náy nói: “Chủ yếu là do bản thân tôi quá ngu ngốc, giáo sư bận rộn như vậy, còn cố gắng tranh thủ thời gian dạy tôi, tôi lại làm không tốt.”
Trong lòng Hạ Nhạc thầm nói, anh mau nhìn vào kỉ lục trận thắng domino của ông ấy đi, ông ấy đang cố giảm thiếu số thời gian để dạy anh đó.
Đang nói chuyện, thì giáo sư Hạ đẩy cửa tiến vào, Trì Lập Đông lập tức thẳng thắn eo lưng, đứng đến thẳng tắp, hoàn toàn vẫn là thói quen của vận động viên khi nghe giảng.
Hạ Nhạc rõ ràng thấy biểu tình nhịn cười bố già nhà mình, ông ấy thế mà thật sự có thể nhịn xuống, còn trưng ra vẻ mặt chính khí nói: “Tới rồi sao? Tôi đã chờ cậu một buổi sáng đó, trong ban nhiều người như vậy, chỉ còn có mình cậu đang cản trở tất cả thôi.”
Trì Lập Đông mặt ủ mày ê, nói: “Giáo sư, thực xin lỗi.”
Hạ Nhạc quả thực không thể nhìn tiếp được nữa, nói: “Bố, chìa khóa con giúp bố treo ở trên bàn rồi, con đi trước đây.”
Khi cậu đi ra ngoài, chắc chắn sẽ khó tránh khỏi phải đi qua bên người Trì Lập Đông, hắn nhìn cậu không chớp mắt, cậu đành phải giả trang thành cái mặt quỷ oai mắt lè lưỡi, mở cửa rời đi. Nói ra thì cũng rất kỳ lạ, trước kia tại đây, cậu cùng Trì Lập Đông chưa từng ở vườn trường gặp được đối phương, nhưng sau hôm ấy, bọn họ sẽ thường xuyên ngẫu nhiên gặp được người kia.
Vóc dáng Trì Lập Đông cao đến mức khác hẳn với người thường, Hạ Nhạc luôn cách rất xa là có thể nhìn thấy hắn, vừa nhìn thấy đã gọi to: “Trì Lập Đông!”
Có thể là phản xạ có điều kiện của vận động viên, hắn phán đoán được âm thanh và phương hướng phát ra âm thanh đó rất nhanh, lập tức có thể nhìn thấy phương hướng Hạ Nhạc đang đứng, nhưng phản ứng chào hỏi lại rất chậm, nhìn thấy Hạ Nhạc thì có chút đờ người ra, sau đó mới chậm rì rì giơ tay lên, nói: “ Hạ, Hạ Nhạc.”
Hạ Nhạc là thật tin lời mà bố cậu nói, người này quá thú vị, vốn dĩ hai người chỉ là quan hệ xã giao thông thường, gặp mặt thì chào nhau một tiếng rồi rời đi, chuyện này đối với cậu mà nói rất vui vẻ, mỗi lần đều phải cùng Trì Lập Đông nói đi nói lại mấy câu. Số lần nhiều, bạn cùng phòng của cậu và những người khác cũng đều nhận ra Trì Lập Đông, có đôi khi cậu không thấy được Trì Lập Đông, người đồng hành kia còn lên tiếng nhắc nhở cậu: “Này! Ai kìa!”
Sau khi Trì Lập Đông xuất ngũ thì mới nhập học, nên tuổi của hắn lớn hơn một chút so với các bạn đồng trang lứa, mặc kệ quan hệ tốt hay xấu, thì tất cả các bạn học đều gọi hắn một tiếng “Trì ca”, mới nghe thì là cậu thấy không được, đồng thời cũng có một chút cảm giác xa cách.
Vừa mới bắt đầu Hạ Nhạc không cảm giác được điều đó, nghe nói người khác đều gọi hắn như vậy, cũng đổi từ hô thẳng tên của hắn thành “Trì ca”.
Trì Lập Đông dần dần cũng không còn phản ứng sững sờ khi vừa thấy đến cậu nữa, hắn sẽ bật cười, thậm chí có mấy lần, Hạ Nhạc và bạn bè của cậu không nhìn thấy hắn, thì hắn sẽ chủ động chạy đến vỗ vai Hạ Nhạc, đến khi Hạ Nhạc giật mình mà quay đầu lại, hắn liền sẽ có điểm đắc ý, nhưng lại không nói thêm gì khác, cũng chỉ gọi một tiếng: “Hạ Nhạc.”
Hai người dần trở nên quen thuộc với nhau rất nhiều, nếu gặp nhau ở căng tin, Hạ Nhạc liền rủ hắn cùng nhau ăn cơm, sau khi cùng nhau ăn cơm được vài lần, hắn cũng sẽ chủ động bưng mâm đồ ăn lại ngồi với cậu, chậm rãi làm quen cùng với bạn bè của Hạ Nhạc, thời điểm mọi người chơi bóng rổ cũng sẽ dẫn theo hắn cùng chơi. Tố chất thân thể hắn tốt hơn rất nhiều so với sinh viên bình thường, vóc dáng lại cao như vậy.
Trước kia lúc nhàn rỗi ở trung tâm huấn luyện thể dục hắn đã từng chơi bóng cùng Diêu Minh, Lý Khả Chu, Phương Vũ, vô cùng nhẹ nhàng đàn áp một đám sinh viên. Nhưng hắn lại không làm vậy, mọi người bảo hắn chơi ở vị trí nào hắn liền chơi ở vị trí đó, đánh phối hợp với đồng đội đánh rất khá, trước giờ cũng chưa bao giờ cản phá ai, đôi khi muốn thể hiện kỹ năng của mình hắn sẽ tự ném bóng vào rổ chỉ cách đầu hắn ba phân, khi bọn sinh viên hoan hô reo hò, hắn lại thật ngượng ngùng mà xua xua tay tỏ vẻ “May mắn thôi ” —— nhưng Hạ Nhạc lại có cảm giác không chắc chắn, mỗi khi thể hiện bản thân xong, dường như hắn sẽ nhìn về phía của cậu, giống một sinh viên tiểu học đang chờ được khen ngợi.
Ở bên nhau lâu như vậy rồi, có một lần đánh cầu xong nghỉ ngơi, hai người ngồi ở bên cạnh sân bóng uống nước, Hạ Nhạc nhớ tới lời đồn đãi Trì Lập Đông say rượu, liền hỏi lên: “Bọn họ nói anh rất thích uống rượu đúng không?”
Trì Lập Đông nói: “Cũng không phải rất thích…… Gần đây tôi chưa từng uống.”
Hạ Nhạc nói: “ Khi nào anh đưa tôi đi uống rượu được không? Tôi trước giờ chưa từng uống say.”
Trì Lập Đông kỳ quái mà nhìn cậu, nói: “ Vì sao lại bảo tôi đem cậu đi uống?”
Hạ Nhạc nói: “ Anh đưa tôi đi sẽ an toàn hơn, nếu tôi say, anh khẳng định sẽ không mặc kệ rồi ném tôi xuống.”
Trì Lập Đông đột nhiên không nói, sờ sờ tóc của chính mình, lại cúi đầu nhìn giày chơi bóng của bản thân. Hạ Nhạc trong lòng thấy hắn thành thục trưởng thành, cho rằng hắn không muốn đi uống rượu cùng mình, duỗi tay ôm lấy cổ hắn, trẻ con chơi xấu nói: “Anh đưa tôi đến đó một lần đi, tôi sắp hai mươi rồi, mà còn chưa từng uống say qua, nói ra thì quả thật rất mất mặt, Trì ca Trì ca Trì ca mang tôi đi đi!”
Trì Lập Đông bị hắn ôm cổ đến đỏ ửng, gương mặt bừng bừng, nói: “ Được thôi được thôi … Chờ cậu không có tiết tôi sẽ đưa cậu đi, cậu buông tôi ra trước đã.”
Hạ Nhạc không buông hắn ra, từ khoảng cách cực gần nhìn gương mặt của hắn, cảm thấy hắn rất tuấn tú, có cảm giác đẹp trai không giống với những nam sinh khác, hắn cũng đẹp trai kiểu rất khác so với vẻ đẹp trai của mình, đến tột cùng là như thế nào, thì lại nhất thời không thể nói được rõ ràng.
Bởi vì sắp đến thi giữa kỳ, kế hoạch say xỉn của Hạ Nhạc vẫn luôn không thể thực hiện thành công, mỗi ngày đều ngâm mình ở thư viện, cậu từ nhỏ đã là một tuyển thủ lâm trận mới mài gươm, học tập thường ngày sẽ không quá để tâm, trước khi thi mới ôn luyện một chút, là có thể có một thành tích không tồi, không biết đã ôn tập liền mấy ngày mấy đêm, từ sáng sớm đã qua đó để chiếm một vị trí, đến tận buổi tối khi thư viện đóng cửa mới trở về ký túc xá.
Viện nghiên cứu sinh không có thi giữa kỳ, báo cáo của Trì Lập Đông được thông qua đầy kỳ tích, liền muốn bắt đầu viết luận văn, mỗi ngày đều ôm sổ ghi chép ở dưới lầu của Hạ Nhạc chờ cậu cùng đi thư viện báo danh. Hắn vóc dáng cao lớn, chiếc túi đeo vai cũng lớn hơn nhiều so với người khác, Hạ Nhạc cảm giác cái túi kia giống như chiếc túi thần kỳ của Doraemon, Trì Lập Đông có thể từ bên trong đó móc ra được bánh mì, bánh quy, các loại kẹo chocolate, nước trái cây cùng Coca, có đôi khi Hạ Nhạc đọc sách xong liền mệt nhọc muốn ngủ một chút, cái túi kia còn có thể cung cấp bịt mắt cùng tai nghe. Đây là sự chuẩn bị đặc biệt nhất Hạ Nhạc từ nhỏ đến lớn mới được trải qua, không những không cảm thấy vất vả, mà ngược lại lại vô cùng hạnh phúc.
Điều khiến cậu vui hơn khi ở thư viện là con đường trở về kí túc xá mỗi tối, cậu hơi hiếu động và có tật nói rất nhiều, cưỡng bách bản thân an tĩnh ngồi cả ngày, khi ra khỏi thư viện sẽ nhảy cẫng lên, Hạ Nhạc lúc đó còn muốn bùm bùm đem lời nói nghẹn một ngày nói ra hết, Trì Lập Đông sẽ đi cùng cậu đến dưới lầu, một đường nghe cậu lải nhải, rồi mới cùng cậu nói lời tạm biệt.
Hạ Nhạc không ý thức được loại này vui vẻ từ đâu mà đến, thẳng đến khi bạn cùng phòng trêu chọc cậu một câu: “ Không phải cậu đi ôn tập sao? Tại sao tôi nhìn lại giống như cậu vừa đi hẹn hò với con gái nhà người ta về vậy”
Sau khi cười cười mắng bạn cùng phòng, cậu liền đi đến phòng tắm để rửa mặt, đối diện với chính mình trong gương, đột nhiên cậu lại cười không nổi nữa.
Trì học trưởng mang một thân hào quang mà nhập học, thời khắc bước vào cổng trường đã bị ánh mắt hoặc tò mò hoặc tìm tòi nghiên cứu hoặc ngưỡng mộ của vô số đàn em vờn quanh. Trì học trưởng đã xuất ngũ mấy tháng, cơ bắp cũng không khoa trương như ở trên đài quyền, tóc cũng không còn quá ngắn, tổng thể mà nói, thì có vẻ đẹp trai hơn trên TV một chút. Trên BBS cho rằng tính tình hắn táo bạo lại khó tiếp cận, chỉ cần có một lời không hợp liền không nói năng gì mà đè bẹp người kia. Rất nhanh những lời ấy đã được sáng tỏ, bản thân Trì học trưởng là một người hơi nhút nhát và không thích nói nhiều. Thỉnh thoảng sẽ có những cô gái dũng cảm chủ động bắt chuyện với hắn, tìm hắn để làm quen, hắn liền mặt đỏ nói lắp. Sau nhiều lần như vậy, các nữ sinh có tính cách hướng ngoại ở trên đường gặp được hắn, còn sẽ cố ý trêu chọc. Qua một khoảng thời gian, có tin đồn rằng một vị đàn em là nữ sinh năm hai, dung mạo đẹp tựa như hoa đã tỏ tình với Trì học trưởng, nhưng đã bị học trưởng cự tuyệt.
Trì học trưởng ở trường rất được nữ sinh hoan nghênh, nhưng lại không được các nam sinh yêu thích cho lắm. Dường như hắn không quá hòa hợp được với tập thể, ngày nào cũng xách túi đi dạo một mình trong khuôn viên trường độc lai độc vãng.
Thứ hai, thói quen sinh hoạt của hắn rất tệ: ban ngày thì đấm bao cát, đêm đến thường một thân mùi rượu quay về ký túc xá, người bạn cùng phòng sống chung với hắn chỉ chịu đựng được hai tháng rồi cầu khẩn xin quản lý chuyển khỏi ký túc xá.
Nguyên nhân thứ ba này thì lại rất tế nhị, bản thân sinh viên của những ngôi trường danh giá hạng hai đều có niềm tự hào vinh quang các kiểu, đối với vận động viên trong đội tuyển quốc gia mới đến khó tránh khỏi cảm giác bài xích.
Vị học trưởng sống trong truyền thuyết này, trước khi Hạ Nhạc nhìn thấy người thật, thì cũng đã nghe qua tên của hắn rất nhiều lần, đặc biệt là từ người cố vấn chính là bố của cậu – Giáo sư Hạ, nhưng trong miệng của bố thì đặc điểm của vị tiền bối này chính là: “ Người này thật là khôi hài, một người đàn ông to lớn như vậy, lần đầu tiên cúi đầu nhận lỗi ngay khi được huấn luyện mà không phải giả vờ giả vịt, làm cho bố cảm thấy bố đã nhìn lầm cậu ấy.”
Hạ Nhạc liền cảm thấy được tính tình bố cậu phải chăng là đã có vấn đề, cảm thấy sinh viên thú vị nên cố ý chơi đùa với sinh viên, Trì Lập Đông ngay phần báo cáo mở đầu đã hoàn thành vô cùng tốt, thế mà Giáo sư Hạ lại nói không được, cậu đến đây cầm về sửa đi, lúc thì muốn sửa thành như thế này lúc lại muốn sửa thành như thế kia, sửa đi sửa lại hai mươi mấy lần còn không cho người ta thông qua, trong điện thoại còn vang lên lời nói đầy thấm thía “Cậu làm như vậy không được, luận văn không được thông qua thì cậu cũng không thể tốt nghiệp, tôi cũng đều là vì muốn tốt cho cậu” bộ dáng là một giáo sư nghiêm túc, rồi lại treo điện thoại tự cười ha ha ha ha “Trêu đùa người này sao lại thoải mái như vậy chứ ”… Bản thân Hạ Nhạc ngày thường cũng sẽ đi trêu cợt người khác, nhưng anh cũng cảm thấy ông Hạ rất ác liệt, trò giỏi hơn thầy thì trò cũng không nhận lại được phần thắng, hắn thua rồi, thua rồi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Trì Lập Đông, là lúc anh đến văn phòng của ông Hạ để đưa chìa khóa, ông ấy có việc đi ra ngoài một chút, anh liền ở trong văn phòng chờ, tùy tay cầm quyển sách lật xem, có người gõ cửa, dường như đó là một cậu sinh viên còn nhỏ tuổi, cậu ta hô vang “Báo cáo!” Hạ Nhạc cảm thấy rất thú vị, liền đáp lời “Tiến vào đi ”.
Tiến vào lại là một người cao to lực lưỡng, trong tay cầm một cái túi giấy, trên mặt tràn đầy nét khẩn trương. Hạ Nhạc nhìn một chút liền đoán được hắn là ai. Hắn nhìn thấy Hạ Nhạc, sửng sốt chừng nửa phút, mới nói: “ Cậu …… ”
Hạ Nhạc nghĩ thầm người này sao lại ngây ngốc như thế, nói: “ Giáo sư của anh đi ra ngoài có việc rồi, anh hãy đợi một chút đi.”
Người cao to kia liền tiến vào, động tác thực nhẹ mà đem cửa đóng lại, bản thân liền đứng ở cạnh cửa, quả thật là đợi một tý.
Hạ Nhạc cúi đầu nhìn xuống hai hàng chữ, tâm tư đã sớm không còn ở trong sách nữa, âm thầm ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại thấy rằng hắn cũng đang lén lút nhìn chính mình, thấy bị phát hiện, hắn vội vàng đem đôi mắt đen lánh sang một bên.
Hôm nay thời tiết đặc biệt tốt, ánh sáng trong nhà vô cùng trần đầy khiến cho Hạ Nhạc dễ dàng nhìn được lỗ tai đang đỏ bừng của hắn.
Hạ Nhạc từng nghe qua hắn thấy nữ sinh sẽ thẹn thùng, không biết hắn đối với mình thì thẹn thùng cái gì, chủ động hỏi: “Anh là vận động viên tán thủ sao?”
Người đàn ông to lớn quay đầu lại, so với lúc mới đi vào còn căng thẳng hơn, nói: “ Đúng vậy …… Tôi tên là Trì Lập Đông.”
Hạ Nhạc nói: “ Xin chào, tôi là Hạ Nhạc.”
Trì Lập Đông nói: “À, hóa ra là cậu sao.”
Hạ Nhạc cười nói: “Anh biết tôi ư?”
Trì Lập Đông: “Tôi đã từng nghe bạn cùng lớp nói qua, cậu là con trai của giáo sư Hạ, đang học hệ tài chính.”
Hạ Nhạc rất có hứng thú nói: “Bọn họ còn thảo luận về tôi sao? Họ đều nói tôi như thế nào?”
Trì Lập Đông nói: “Nói cậu học tập tốt, rất được hoan nghênh, vẫn còn là một chồi non mới nhú, đặc biệt ưu tú.”
Hạ Nhạc đắc ý, giả vờ khiêm tốn nói: “Đều là nể mặt bố tôi nên bọn họ mới dùng những lời đó để khen tôi thôi ”
Trì Lập Đông nghiêm túc nhìn nhìn anh, nói: “ Tôi cảm thấy không phải.”
Anh từ nhỏ đã được những lời khen đó mà lớn lên, cũng không biết như thế nào lại đột nhiên cảm thấy có điểm ngượng ngùng, mà sờ sờ vành tai chính mình đầy che giấu, nói: “Anh mau lại đây ngồi chút đi, nhìn anh thế kia sao lại giống như đang bị tôi phạt đứng ở cửa vậy.”
Trì Lập Đông nói: “ Không cần đâu… Tôi vẫn nên đứng ở nơi đây là được rồi ” Lộ ra vẻ mặt buồn rầu. Hạ Nhạc trong lòng biết rõ ràng hỏi: “ Luận văn báo cáo của anh còn chưa thông qua ư?”
Trì Lập Đông lúng túng nói: “Vẫn chưa được thông qua.”
Hạ Nhạc có điểm đồng tình hắn, nhưng cũng không thể hủy đi danh dự của bố mình, chỉ có thể ngầm ám chỉ hắn: “Có đôi khi không cần phải cố gắng nghe theo ý kiến của giáo sư làm gì cả.”
Hắn hiển nhiên hoàn toàn nghe không hiểu ám chỉ này, vô cùng áy náy nói: “Chủ yếu là do bản thân tôi quá ngu ngốc, giáo sư bận rộn như vậy, còn cố gắng tranh thủ thời gian dạy tôi, tôi lại làm không tốt.”
Trong lòng Hạ Nhạc thầm nói, anh mau nhìn vào kỉ lục trận thắng domino của ông ấy đi, ông ấy đang cố giảm thiếu số thời gian để dạy anh đó.
Đang nói chuyện, thì giáo sư Hạ đẩy cửa tiến vào, Trì Lập Đông lập tức thẳng thắn eo lưng, đứng đến thẳng tắp, hoàn toàn vẫn là thói quen của vận động viên khi nghe giảng.
Hạ Nhạc rõ ràng thấy biểu tình nhịn cười bố già nhà mình, ông ấy thế mà thật sự có thể nhịn xuống, còn trưng ra vẻ mặt chính khí nói: “Tới rồi sao? Tôi đã chờ cậu một buổi sáng đó, trong ban nhiều người như vậy, chỉ còn có mình cậu đang cản trở tất cả thôi.”
Trì Lập Đông mặt ủ mày ê, nói: “Giáo sư, thực xin lỗi.”
Hạ Nhạc quả thực không thể nhìn tiếp được nữa, nói: “Bố, chìa khóa con giúp bố treo ở trên bàn rồi, con đi trước đây.”
Khi cậu đi ra ngoài, chắc chắn sẽ khó tránh khỏi phải đi qua bên người Trì Lập Đông, hắn nhìn cậu không chớp mắt, cậu đành phải giả trang thành cái mặt quỷ oai mắt lè lưỡi, mở cửa rời đi. Nói ra thì cũng rất kỳ lạ, trước kia tại đây, cậu cùng Trì Lập Đông chưa từng ở vườn trường gặp được đối phương, nhưng sau hôm ấy, bọn họ sẽ thường xuyên ngẫu nhiên gặp được người kia.
Vóc dáng Trì Lập Đông cao đến mức khác hẳn với người thường, Hạ Nhạc luôn cách rất xa là có thể nhìn thấy hắn, vừa nhìn thấy đã gọi to: “Trì Lập Đông!”
Có thể là phản xạ có điều kiện của vận động viên, hắn phán đoán được âm thanh và phương hướng phát ra âm thanh đó rất nhanh, lập tức có thể nhìn thấy phương hướng Hạ Nhạc đang đứng, nhưng phản ứng chào hỏi lại rất chậm, nhìn thấy Hạ Nhạc thì có chút đờ người ra, sau đó mới chậm rì rì giơ tay lên, nói: “ Hạ, Hạ Nhạc.”
Hạ Nhạc là thật tin lời mà bố cậu nói, người này quá thú vị, vốn dĩ hai người chỉ là quan hệ xã giao thông thường, gặp mặt thì chào nhau một tiếng rồi rời đi, chuyện này đối với cậu mà nói rất vui vẻ, mỗi lần đều phải cùng Trì Lập Đông nói đi nói lại mấy câu. Số lần nhiều, bạn cùng phòng của cậu và những người khác cũng đều nhận ra Trì Lập Đông, có đôi khi cậu không thấy được Trì Lập Đông, người đồng hành kia còn lên tiếng nhắc nhở cậu: “Này! Ai kìa!”
Sau khi Trì Lập Đông xuất ngũ thì mới nhập học, nên tuổi của hắn lớn hơn một chút so với các bạn đồng trang lứa, mặc kệ quan hệ tốt hay xấu, thì tất cả các bạn học đều gọi hắn một tiếng “Trì ca”, mới nghe thì là cậu thấy không được, đồng thời cũng có một chút cảm giác xa cách.
Vừa mới bắt đầu Hạ Nhạc không cảm giác được điều đó, nghe nói người khác đều gọi hắn như vậy, cũng đổi từ hô thẳng tên của hắn thành “Trì ca”.
Trì Lập Đông dần dần cũng không còn phản ứng sững sờ khi vừa thấy đến cậu nữa, hắn sẽ bật cười, thậm chí có mấy lần, Hạ Nhạc và bạn bè của cậu không nhìn thấy hắn, thì hắn sẽ chủ động chạy đến vỗ vai Hạ Nhạc, đến khi Hạ Nhạc giật mình mà quay đầu lại, hắn liền sẽ có điểm đắc ý, nhưng lại không nói thêm gì khác, cũng chỉ gọi một tiếng: “Hạ Nhạc.”
Hai người dần trở nên quen thuộc với nhau rất nhiều, nếu gặp nhau ở căng tin, Hạ Nhạc liền rủ hắn cùng nhau ăn cơm, sau khi cùng nhau ăn cơm được vài lần, hắn cũng sẽ chủ động bưng mâm đồ ăn lại ngồi với cậu, chậm rãi làm quen cùng với bạn bè của Hạ Nhạc, thời điểm mọi người chơi bóng rổ cũng sẽ dẫn theo hắn cùng chơi. Tố chất thân thể hắn tốt hơn rất nhiều so với sinh viên bình thường, vóc dáng lại cao như vậy.
Trước kia lúc nhàn rỗi ở trung tâm huấn luyện thể dục hắn đã từng chơi bóng cùng Diêu Minh, Lý Khả Chu, Phương Vũ, vô cùng nhẹ nhàng đàn áp một đám sinh viên. Nhưng hắn lại không làm vậy, mọi người bảo hắn chơi ở vị trí nào hắn liền chơi ở vị trí đó, đánh phối hợp với đồng đội đánh rất khá, trước giờ cũng chưa bao giờ cản phá ai, đôi khi muốn thể hiện kỹ năng của mình hắn sẽ tự ném bóng vào rổ chỉ cách đầu hắn ba phân, khi bọn sinh viên hoan hô reo hò, hắn lại thật ngượng ngùng mà xua xua tay tỏ vẻ “May mắn thôi ” —— nhưng Hạ Nhạc lại có cảm giác không chắc chắn, mỗi khi thể hiện bản thân xong, dường như hắn sẽ nhìn về phía của cậu, giống một sinh viên tiểu học đang chờ được khen ngợi.
Ở bên nhau lâu như vậy rồi, có một lần đánh cầu xong nghỉ ngơi, hai người ngồi ở bên cạnh sân bóng uống nước, Hạ Nhạc nhớ tới lời đồn đãi Trì Lập Đông say rượu, liền hỏi lên: “Bọn họ nói anh rất thích uống rượu đúng không?”
Trì Lập Đông nói: “Cũng không phải rất thích…… Gần đây tôi chưa từng uống.”
Hạ Nhạc nói: “ Khi nào anh đưa tôi đi uống rượu được không? Tôi trước giờ chưa từng uống say.”
Trì Lập Đông kỳ quái mà nhìn cậu, nói: “ Vì sao lại bảo tôi đem cậu đi uống?”
Hạ Nhạc nói: “ Anh đưa tôi đi sẽ an toàn hơn, nếu tôi say, anh khẳng định sẽ không mặc kệ rồi ném tôi xuống.”
Trì Lập Đông đột nhiên không nói, sờ sờ tóc của chính mình, lại cúi đầu nhìn giày chơi bóng của bản thân. Hạ Nhạc trong lòng thấy hắn thành thục trưởng thành, cho rằng hắn không muốn đi uống rượu cùng mình, duỗi tay ôm lấy cổ hắn, trẻ con chơi xấu nói: “Anh đưa tôi đến đó một lần đi, tôi sắp hai mươi rồi, mà còn chưa từng uống say qua, nói ra thì quả thật rất mất mặt, Trì ca Trì ca Trì ca mang tôi đi đi!”
Trì Lập Đông bị hắn ôm cổ đến đỏ ửng, gương mặt bừng bừng, nói: “ Được thôi được thôi … Chờ cậu không có tiết tôi sẽ đưa cậu đi, cậu buông tôi ra trước đã.”
Hạ Nhạc không buông hắn ra, từ khoảng cách cực gần nhìn gương mặt của hắn, cảm thấy hắn rất tuấn tú, có cảm giác đẹp trai không giống với những nam sinh khác, hắn cũng đẹp trai kiểu rất khác so với vẻ đẹp trai của mình, đến tột cùng là như thế nào, thì lại nhất thời không thể nói được rõ ràng.
Bởi vì sắp đến thi giữa kỳ, kế hoạch say xỉn của Hạ Nhạc vẫn luôn không thể thực hiện thành công, mỗi ngày đều ngâm mình ở thư viện, cậu từ nhỏ đã là một tuyển thủ lâm trận mới mài gươm, học tập thường ngày sẽ không quá để tâm, trước khi thi mới ôn luyện một chút, là có thể có một thành tích không tồi, không biết đã ôn tập liền mấy ngày mấy đêm, từ sáng sớm đã qua đó để chiếm một vị trí, đến tận buổi tối khi thư viện đóng cửa mới trở về ký túc xá.
Viện nghiên cứu sinh không có thi giữa kỳ, báo cáo của Trì Lập Đông được thông qua đầy kỳ tích, liền muốn bắt đầu viết luận văn, mỗi ngày đều ôm sổ ghi chép ở dưới lầu của Hạ Nhạc chờ cậu cùng đi thư viện báo danh. Hắn vóc dáng cao lớn, chiếc túi đeo vai cũng lớn hơn nhiều so với người khác, Hạ Nhạc cảm giác cái túi kia giống như chiếc túi thần kỳ của Doraemon, Trì Lập Đông có thể từ bên trong đó móc ra được bánh mì, bánh quy, các loại kẹo chocolate, nước trái cây cùng Coca, có đôi khi Hạ Nhạc đọc sách xong liền mệt nhọc muốn ngủ một chút, cái túi kia còn có thể cung cấp bịt mắt cùng tai nghe. Đây là sự chuẩn bị đặc biệt nhất Hạ Nhạc từ nhỏ đến lớn mới được trải qua, không những không cảm thấy vất vả, mà ngược lại lại vô cùng hạnh phúc.
Điều khiến cậu vui hơn khi ở thư viện là con đường trở về kí túc xá mỗi tối, cậu hơi hiếu động và có tật nói rất nhiều, cưỡng bách bản thân an tĩnh ngồi cả ngày, khi ra khỏi thư viện sẽ nhảy cẫng lên, Hạ Nhạc lúc đó còn muốn bùm bùm đem lời nói nghẹn một ngày nói ra hết, Trì Lập Đông sẽ đi cùng cậu đến dưới lầu, một đường nghe cậu lải nhải, rồi mới cùng cậu nói lời tạm biệt.
Hạ Nhạc không ý thức được loại này vui vẻ từ đâu mà đến, thẳng đến khi bạn cùng phòng trêu chọc cậu một câu: “ Không phải cậu đi ôn tập sao? Tại sao tôi nhìn lại giống như cậu vừa đi hẹn hò với con gái nhà người ta về vậy”
Sau khi cười cười mắng bạn cùng phòng, cậu liền đi đến phòng tắm để rửa mặt, đối diện với chính mình trong gương, đột nhiên cậu lại cười không nổi nữa.