Kết thúc một buổi sáng mệt mỏi, Vũ Hạ Thu nhìn chằm chằm vào bảng hướng dẫn sơ đồ dãy phòng học khối 10 ở cuối hành lang trường. Tôi nhìn mãi, nhìn đi, nhìn lại vẫn không thấy phòng học lớp 10A3 đâu cả, không lẽ trường Long Cầu viết thiếu lớp sao?. Hừm! chắc mọi người đang hỏi vì sao tôi ngồi trong lớp mình ở buổi lễ khai giảng mà giờ này lại phải tìm sơ đồ lớp học? Chuyện là vậy nè, lúc nãy lớp tôi xếp hàng chuẩn bị lên lớp, thế mà không biết trước khi đi học tôi đã ăn cái gì mà bụng đau ầm ĩ, làm tôi phải tách khỏi lớp và kiếm nhà vệ sinh trường mà giải quyết nỗi buồn của mình. Đó là hậu quả cho việc ăn sáng bằng đồ ăn vặt, giờ tôi phải mò đường hay dò hỏi người khác để kiếm cái lớp không tồn tại trên sơ đồ trườngTôi buồn thúi ruột, thở dài rồi đi khắp dãy hành lang để tìm cho bằng được cái lớp bé nhỏ...30 phút sau...
- Không chịu nổi nữa rồi...Mới đầu vào trường mà tôi lại đi trễ thế này ư? - Tôi bắt đầu nước mắt, nước mũi chảy tèm lem. Tôi cố gắng nén nước mắt lại, cho nó chảy ngược vào trong. Tại sao mày lại khóc chứ Vũ Hạ Thu, đây chỉ là chuyện cỏn con tìm lớp thôi mà? Đồ mít ướt....Tôi vừa nghĩ đến đây, nước mắt lại chảy xuống không ngớt...
Tôi đang khóc thút thít như vừa làm gì có lỗi thì từ đằng sau tôi một giọng nói cất lên nghe êm tai... tiếp đó một cánh tay đưa đến đập vai tôi cái "bốp", đau điếng. Tôi lau sạch nước mắt rồi quay lại nhìn...mắt tôi cứ trố lên như mắt ếch, mồm thì cứ không ngừng giật giật.
- Em làm sao lại khóc thế này?
- Em...Em - Giọng nói này, khuôn mặt này, làm sao tôi có thể quên được, nhất là cái lưng cứng như cục đá kia. Tôi không ngờ mình lại gặp thiên thần có lưng cứng như đá ở đây.
- Thôi nào, nói Anh nghe biết đâu anh giúp được gì thì sao? - Anh vỗ vai tôi an ủi, ánh mắt trìu mến nhìn tôi thương cảm.
- Tại...tại...em không tìm được lớp 10A3 trong sơ đồ trường...- tôi nói ngắt quãng, vừa nói, khuôn mặt cứ đỏ ửng lên vì ngại ngùng
- Chỉ có vậy thôi à, được rồi để anh dẫn em lên lớp cho.
- Cảm...cảm ơn anh..anh - Anh cười không thành tiếng trước câu nói lắp bắp của tôi...Thật xấu hổ mà, huhuhu!
Anh dẫn tôi lên lầu trên cùng, gần cuối dãy. Vừa đến cửa lớp, tôi khều tay anh khi không chịu được những ánh nhìn hình viên đạn của những bạn trong lớp mình.
- Sao ai cũng nhìn em ghê vậy anh? - Hỏi một giọng ngây thơ, anh liền mỉm cười hiền dịu
- À, không sao đâu đừng để tâm nhé - Anh nháy mắt tinh nghịch làm tim tôi như đập trật một nhịp. Vừa...vừa rồi là gì vậy? Tim...mình đập nhanh lắm a!
Tôi không suy nghĩ gì nhiều nữa, nghe lời anh không cần phải để ý những ánh mắt khó chịu của những người trong lớp. Anh cất bước dẫn tôi đến bàn giáo viên trình bày " vì sao lại đi học trễ "
Sau một hồi lâu, anh lại mỉm cười nhìn tôi...Gì vậy? sao lại cười mình nhỉ?
- Oa....Anh Tú Ngũ Hưng thật đẹp trai nha...
- Huhu...đây là lần đầu tiên anh ấy đến lớp mình
Những bạn nữ trong lớp tôi bỗng " Ồ lên " vì ngạc nhiên tiếp đó là một tràng lời ngưỡng mộ đan xen giọng....mê trai...Nhìn kìa, không thể tin là trong ánh mắt tụi nữ sinh lại có hình trái tim bự to tổ chảng nhìn về phía bên cạnh mình... Kinh khủng thật!
- Em giới thiệu với mọi người đi, mọi người trật tự một chút nhé! - Anh giơ tay ra hiêu im lặng. Lập tức, mọi người im phăng phắc, chỉ nghe tiếng quạt kêu và tiếng tim đập mạnh.
- Em...A! chào mọi người, mình là Vũ Hạ Thu. Xin mọi người giúp đỡ mình sau này. - Tôi cuối đầu chào lễ phép như đang chào người lớn tuổi hơn mình, ngại ngùng nhìn phía dưới
- A...chào bạn, bạn thật xinh đẹp nha
- Hi! rất vui được làm quen, mong sau này chiếu cố nhau nhé
Mọi người ai nấy cũng cười cười nhìn tôi, rồi không ngừng khen ngợi mình, như quay ngoắt 180 độ vậy...Vừa nãy không phải nhìn tôi bằng ánh mắt viên đạn hay sao? vậy mà bây giờ còn cười với tôi nữa cơ nha
- Vậy là tốt rồi, anh xong việc rồi anh đi nhé. Tạm biệt - Anh vẫy tay tạm biệt với mọi người, không quên nhìn tôi nháy mắt một cái...Tim tôi lại đập mạnh kinh khủng. Huhu! tim ơi, mày đừng đập nữa, không thì anh ấy sẽ nghe thấy mất...
Anh vừa đi khuất, cùng lúc đó là tiếng chuông của giờ ra chơi. Mọi người đứng dậy chào cô.
Cô vừa mới đi hết lớp thôi mà mọi người đã nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn giết người. Không phải vừa nãy còn cười hiền hòa với tôi sao?
- Này bạn, học sinh mới thì nên biết điều một chút nhé. Không thì sẽ có họa lớn đấy - Một bạn nữ, tóc dài ngang hông, khuôn mặt thì toàn lớp phấn dày cộm, môi được tô son đỏ rực, chỉ tay về phía tôi như muốn cảnh báo. Tôi nuốt nước miếng xuống một cái, lo sợ.... Anh ấy vừa đi khỏi, là có chuyện, là sao?
- Nè, mấy bạn có thôi ngay đi không? Học sinh mới, Tú Ngũ Hưng chỉ đường đến lớp cũng không tha là sao vậy? - Một cánh tay từ đâu ra kéo tôi về phía sau, quát lớn nhìn bạn nữ đối diện. Tôi thấy khuôn mặt cô... Khuôn mặt nhìn rất dễ thương, không phấn hay son gì cả, một vẻ đẹp tự nhiên hiếm có. Mái tóc dài hơn vai một chút, đôi lông mày nhướn lên vẻ mặt giận dữ. Thật sự rất xinh đẹp nha, không những thế cô nàng này còn cao hơn tôi, chắc tầm 1m7.
- Vũ Hạ Vy, bạn đừng xen vào chuyện chúng tôi, không lại hứng chung với nó đấy - Một cô bạn đứng lên nhìn vẻ khinh khỉnh, không khác gì cô bạn vừa nãy, một lớp phấn dày hơn thế nữa được đắp trên cái mặt kia.
- Được rồi, đến đây kết thúc thôi. - Lớp trưởng lớp 10A3 bỗng cất tiếng, ngăn cuộc xung đột sắp xảy ra. Vẻ mặt lo lắng, hoang mang, hoảng sợ nhìn về phía tôi. Mọi người nghe lời lớp trưởng cũng dần không nhìn tôi bằng ánh mắt khủng khiếp đó nữa. Sau đó lại là lời cánh báo của cô nàng có tóc dài ngang hông
- Đợi đấy, rồi mày sẽ biết được hậu quả dám ở gần anh Tú Ngũ Hưng - Hic! thật đáng sợ má. Mới đến lớp thôi cũng bị ghét bỏ là sao? Đó là lí do vì sao sáng đến giờ tôi luôn cảm thấy mối nguy hiểm đang rình rập. Tôi đang nghĩ ngợi bỗng giọng nói vẻ mạnh mẽ, kiêu hãnh cất lên
- Chúng ta đi thôi - Vũ Hạ Vy kéo tay tôi, đi ra khỏi lớp 10A3 đang đầy sát khí dữ dội.
Bầu trời xanh mát, tiếng gió thổi nhẹ qua những con phố nhỏ, những ngỏ ngách và thổi qua những kẻ lá phát ra tiếng xào xạt...tựa như tiếng nói chuyện, cười đùa rôm rả của học sinh trường Long Cầu đang ngồi trước hội trường nơi diễn ra buổi lễ khai giảng đầu năm học. Tôi đang đứng trước một con đường dài và thơ mộng, cảnh vật trước mặt làm tôi cảm giác như đang bước vào chuyện cổ tích. Hai bên đường là những bồn hoa hồng màu vàng cao sang lịch lãm, làm tôi ngơ ngác chìm vào thế giới mộng tưởng của hoàng tử và công chúa. Tôi chưa đi hết đoạn đường màu vàng sáng rực thì trước mắt tôi đã hiện ra một cái đài phun nước khổng lồ...Trường Long Cầu đúng là giàu có, vừa mới thấy cánh cổng hoàng gia bằng bạch kim rồi tiếp đó là vườn hoa vàng lịch lãm vậy mà bây giờ lại thấy đài phun nước to lớn như người khổng lồ, đáng lẽ ra tôi không nên bước vào ngôi trường này. Tôi thở dài ngao ngán rồi chạy về phía đài phun nước khổng lồ có tầng kia. Đài phun nước đẹp lộng lẫy, kèm theo những giọt nước lấp lánh do tia mặt trời chiếu vào làm nổi bật cả mặt nước...
Tôi bất giác tiến gần như bị thôi miên, khi tỉnh lại thì mình đã đứng sát vách mặt nước.
- Oa, thật mát nha! - Vũ Hạ Thu tôi không còn giữ hình tượng nữa, lấy tay tạt nước tạo ra cảm giác mát lạnh trên lòng bàn tay. Mỗi lần thấy lòng bàn tay mình mát mát thì lại tát nước nhiều hơn nữa, đến nỗi ướt cả sàn gạch bạch kim có hoa văn tinh sảo được lót ở quanh đài phun nước.
- Buổi lễ khai giảng sẽ bắt đầu trong ít phút nữa, xin mời học sinh ngồi vào chỗ của mình.
Tôi đang tận hưởng niềm hạnh phúc mát lạnh này chưa được bao lâu thì tiếng êm dịu trong loa phát thanh của trường cất lên, tôi nghiêng người nhìn đồng hồ trên tay rồi thốt lên:"trễ thế này rồi sao? ". Bằng tốc độ ánh sáng từ khi sinh ra của mình, tôi chạy nhanh như chớp về buổi lễ khai giảng.
"Rầm...Bốp" - chưa đầy giây, Vũ Hạ Thu vướng vào người đang nằm sỗng soài trên mặt đất trước mặt.Cô té kiểu vồ ếch trong rất khó coi nằm đè lên người trước mặt...
- Ui da! Sao số mình cứ bị té hoài vậy - Tôi đứng dậy, xoa đầu đang bị hành hạ từ sáng đến giờ của mình.Khép mắt một cách nhẹ nhàng, tôi thở dài một hơi rồi quay nhẹ người đang nằm sỗng soài ở đằng sau.
- Này anh! tại sao lại nằm ở đây?
"..." - Đáp lời tôi là chỉ là tiếng róc rách của đài phun nước và tiếng tim đập mạnh. Sao lại không ai trả lời được nhỉ? không lẽ chết rồi. Tôi vừa mới nghĩ đến đây, cảm giác ớn lạnh đằng sau mình.
- Huhu! Tôi xin lỗi, tôi chỉ vấp vào người anh thôi, anh chết rồi đừng kêu oan hồn về trả thù tôi! Huhu....- Tôi róng lên, nước mắt nước mũi chạy bù lu bù loa khắp mặt nhìn phát khiếp
"..." - Vẫn không có tiếng nói phát ra. Chết thiệt rồi sao? Suy nghĩ đó lại hiện lên trong đầu. Tôi lại càng khóc to hơn
- Huhu! Tôi xin lỗi, tôi sẽ đắp mộ, thắp nhang cho anh hằng ngày. Đừng bắt tôi về âm phủ, tôi mới tuổi chưa biết gì hết, tôi còn ước mơ của mình nữa...
Tôi lấy hết can đảm nói ra điều bứt rứt trong lòng, nhìn lại khắp lượt người anh ta. Định đứng lên chạy đi báo cho giám thị trường thì đột nhiên bàn tay ở đâu ra kéo chân tôi lại. Làm tôi té nhào vồ ếch một phát nữa. Huhu, xin lỗi cái đầu bé nhỏ thân yêu của chị...
Nhưng...Anh ta chết rồi sao còn cử động vậy? Là thây ma, đúng là thây ma rồi...Anh ta đến trả thù mình kìa. Huhu, Dư Âm Bồ Tác, Phật Tổ, Thượng Đế,.. phù hộ cho con được bình yên đi mà.
- Này - Thây ma cất tiếng nói, làm tôi sợ đến nổi tái cả mặt. Thây ma đang nói chuyện với mình kìa, mình chết là cái chắc. Huhu! Không lẽ cuộc đời Vũ Hạ Thu kết thúc tại đây sao?
- Cứu cứu... Thây ma muốn giết tôi - tôi hét lên kinh hãm nhìn bàn tay thon dài đang nắm lấy cổ chân tôi.
- Ai là thây ma...? - Mặt thây ma tối sầm lai như cục than
- Anh...chưa chết sao? - tôi ngạc nhiên nhìn thây ma mặt đang đen như đít nồi
- Ai nói là tôi chết?
- Anh...nằm dưới đất, không lên tiếng người ta không nghĩ anh chết chứ là gì? - Trán tôi nổi gân xanh chi chít trên mặt, nhưng trong lòng đang mừng rỡ vì anh ta...chưa chết
- Cô...- Anh bật dậy ngước nhìn tôi, A! không thể tin đây là bộ mặt của thây ma nha. Lông mi cong dài, khuôn mặt nam tính, sóng mũi thẳng tắp, bờ vai rộng, cao chừng mét , thật rất là có cuốn hút nha! . Từ khi bị con chó bẹc - giê đuổi theo, tôi đã gặp được hai người con trai đẹp vậy ư? Đúng như lời nhỏ bạn tôi nói: Trăng hoa
Thôi tốt nhất là nên chuồn trước, không thì sẽ gặp rắc rối về sau mất.
- A haha! xin lỗi, tôi...tôi có việc rồi. - lời nói chưa dứt, tôi đã chạy như bay về hội trường. Bỏ mặt anh chàng có ngón tay thon dài. Mặc kệ anh ta có đẹp đến đâu, mình không nên đến gần anh ta là tốt nhất...
Tôi có thể cảm nhận được mối nguy hiểm về sau
- Xin thông báo, buổi lễ khai giảng bắt đầu. - giọng nói của người dẫn chương trình vừa dứt, tiếng vỗ tay "Rào...Rào " vang lên rầm rã.
- May thật - Tôi thở nhẹ một hơi, khi biết mình đã vào chỗ của mình.
- Mọi người trật tự. Sau đây là lời phát biểu của người đứng đầu toàn trường: Lục Hỏa Cát - " Rào...Rào " tiếng vỗ tay lại vang lên, tiếp đó là tiếng xì xào bàn tán của nữ sinh xung quanh tôi. Tuy là có chút ồn ào nhưng tôi vẫn dổng tai lên nghe cho bằng được. Mày thật là tò mò!
- Này nghe gì chưa, Lục Hỏa Cát là người đứng đầu với số điểm tuyệt đối đó. - Nữ sinh tóc xoăn như mì xào nói nhỏ với hai bạn bên cạnh
- Chà! tôi còn nghe thấy, anh ta là một người đẹp trai ngất ngưởng, đẹp hơn cả con gái đó nha. Ai nhìn vào là bị mê hoặc liền
Tôi ngạc nhiên khi nghe lời nói của cô bạn phía trên mình. Đẹp trai? Đẹp hơn cả con gái cơ à? Đúng là Long Cầu...Không tầm thường chút nào.
- Lục Cát Hỏa? - Khi người dẫn chương trình gọi tên nhưng lại không ai đi lên bục của sân khấu. Sau đó người dẫn chương trình bỗng rỉ tai vô nói chuyện với giám thị trường... rồi lộ ra khuôn mặt ngạc nhiên nhưng vẫn bình tĩnh bước lên bục sân khấu phát biêu
- Xin lỗi mọi người, hôm nay Lục Cát Hỏa và Tú Ngũ Hưng có việc bận nên không thể lên khán đài. Mong mọi người thông cảm.
Tiếng Xì xào bàn tán phía dưới lại nổi lên, mọi người ai nấy đều tiếc nuối vì không chiêm ngưỡng được bộ mặt người đứng đầu và đứng thứ hai của trường.
Hừ! Lục Cát Hỏa sao lại không lên? Không lẽ sợ không dám sao? Còn Tú Ngũ Hưng là ai nhỉ? Trong đầu tôi vô số câu hỏi đang hiên lên...Đầu tôi, đau chết mất, Huhu! Chị Xin lỗi Em đầu con dễ thương be bé của chị. Tất cả là tại tên đáng ghét Thây Ma và anh chàng mắt cà phê đó, nếu không đầu tôi đau có đau như thế này... Lần sau gặp, ta sẽ không nhịn nữa đâu....