Sáng tinh mơ, tôi thức giấc với cái đầu ê ẩm, vừa mới mở bừng con mắt ra, mọi thứ đập vào mắt tôi là cái trần nhà màu xanh nhạt kèm với những hạt cườm nhỏ li ti trên đó. Tôi vừa chớp mắt chuẩn bị nằm ngủ tiếp thì trong đầu như nhớ lại chuyện hôm qua làm người tôi bật dậy như lò xo. Đầu tôi bắt đầu linh hoạt hơn mọi ngày,chuẩn bị moi những kí ức hôm qua ra để tôi có thể dò xem mình đang ở nơi nào?.Không lẽ tôi bị tên bắt cóc nhốt ở đây sao? Không thể nào, một căn phòng đẹp như thế không thể là của tên bắt cóc được. Nhưng cũng có thể lắm chứ bộ? Đầu óc tôi bắt đầu đấu tranh tư tưởng. Hai bên không ngừng cạnh tranh câu trả lời của nhau, làm tôi phải nhăn mặt khó chịu vì quá...nhức đầu.
- Dậy rồi...
Không biết từ đâu mà một giọng nói lạnh băng xen lẫn tinh nghịch phát ra.Vũ Hạ Thu đảo mắt tìm xung quanh...kiếm cho bằng được cái giọng nói đó
- Tìm gì?
Giọng nói cọc lóc phát ra lần nữa... Vũ Hạ Thu bắt đầu thấy sợ hãi khi chẳng có ai mà lại có tiếng nói.....Đành phải lên tiếng hỏi vậy
- Là Ai? Ở đâu? - Vũ Hạ Thu bắt chước cái giọng cọc lóc của hắn ta
- Đâyyyyy - Âm thanh kéo dài đến rợn gai óc vừa dứt thì một bàn tay từ trên trời rơi xuống trước mặt tôi.Làm tôi sợ hãi tái mặt, lùi về sau chạm phải cái đùi của ai đó...
- Có Maaaa - Huhu!! tôi lấy hai tay ôm mặt mà khóc nức nở, không dám ngẩng mặt lên mà nhìn gương mặt của con ma đó nữa...
"Bộp" Một tiếng đập vào đầu tôi rõ to. Làm tôi chảy nước ròng rã vì đau.Tay gì mà toàn xương không vậy? Tôi ngẫng cao đầu nhìn lại lần nữa, đôi mắt to tròn hơi nhíu mày lại, cái miệng thì giật giật như muốn nói gì đó...
- Thây ma - giọng nói lạnh băng của người đối diện lại xuất hiện...Tôi dường như nhớ được gì đó.A! là hắn ta...! Người nằm ngủ dưới đất.Người làm tôi té kiểu vồ ếch.Và cũng là người đòi làm bạn với tôi.Nhưng...sao hắn ở đây
- Lục Hỏa Cát? Anh...sao ở đây?
- Rõ ràng đêm qua cô nằm ngủ ngay trước cửa nhà tôi mà còn nói sao? Nếu không nhờ bác quản gia nhìn thấy thì chắc cô chết ở đó rồi
- Tôi không có ngủ...còn nữa, mạng tôi cao quý lắm sao chết vậy được? - Tôi nói tỉnh bơ như không biết chuyện gì đang xảy ra hôm qua...đến khi câu hỏi từ miệng hắn cất lên làm tôi phải chết đứng
- Tại sao cô ở trước cửa nhà tôi? - Một câu hỏi nhỏ nhẹ vậy thôi làm tôi đỏ mặt.Kí ức lướt qua
Một người đàn ông trần chuồng cùng hai người đàn bà? Tôi chạy khắp nơi phải không nhỉ? Sau đó tôi ngất đi và rồi tỉnh dậy là mình đang ở đây?
- Đỏ mặt rồi? Nghĩ thấy gì sao? Không được rồi! bậy bạ nha - Lục Hỏa Cát ôm bụng cười hí hửng như tìm thấy trò chơi vui.
- Không...không có mà. Anh...mới...là...là...bậy...bạ...đó...nha - Mặt tôi dần như đỏ hơn trái cà chua...Á, sao nóng quá vậy ta?
- Nhìn mặt cô kìa...Haha không nhịn đươc.Haha!! tức cười quá - Lục Hỏa Cát vẫn ôm bụng cười...
Gì vậy nè? Nụ cười như ánh nắng mặt trời kia là sao? Đẹp...đẹp trai lắm nha!!
- Thôi...không cười...không được cười.Tên đáng ghét, không được cười - Tôi bực bội, dù là mặt vẫn còn đỏ hơn là trái dâu. A! không nhịn được nữa, tên đáng ghét!!!
Vũ Hạ Thu giơ nắm đấm lên đấm một phát ngay cánh tay của Lục Hỏa Cát.
- Đau...nhẹ thôi.Hôm qua tôi bế cô vào nhà mà muốn gãy tay đó.Người gì nặng như heo vậy?
- Anh...còn dám nói thế hả..Chết này - Tôi chuẩn bị đưa thêm cho cánh tay Lục Hỏa Cát còn được gọi là Thây Ma một cú đấm nữa cho đỡ tức nhưng tiếc là hắn nhanh chân đã né được. Và giờ đã chạy xuống giường, đi ra cửa.Nhe hàm răng trắng tinh của mình ra.
- Đứng lại đó....- Vũ Hạ Thu tôi bây giờ đã hồi phục sức khỏe và nhảy ngay xuống giường đuổi theo cái tên đáng ghét đó.
- Đứng để chết trong tay một con heo sao...Hahahahahah - Một giọng cười vang khắp căn nhà. Từ một căn nhà lạnh ngắt giờ đây đã trở thành một nơi ấm áp và hạnh phúc rồi....
Sau khi tan học, tôi bước từng bước chân nặng nề trên con đường trở về ngôi nhà lạnh lẽo.Tôi gọi nó lạnh lẽo bởi vì bây giờ trong ngôi nhà đó chẳng còn ai ngoài tôi cả. Chắc tôi chưa nói cho mọi người biết nhỉ? Ba mẹ tôi...đang đi công tác rất xa trên thiên đường, họ không biết khi nào mới có thể quay lại nhìn con gái họ đây? Tôi không còn ba mẹ nhưng tôi không buồn mà thay vào đó là rất vui khi sống cùng với bác Thạnh - anh trai ruột của ba tôi. Bác chững chạc, đã hơn nhưng vẫn còn trẻ, ngày nào bác cũng đi làm đến khuya mới về, tôi vẫn không biết bác làm gì nữa bởi vì tôi tin, bác không phải người xấu như những nhà hàng xóm bên cạnh đồn thổi.Vũ Hạ Thu đứng trước cửa nhà, ngó xung quanh như sợ ai nhìn thấy, sau đó mới lấy chìa khóa ra mở cổng mà bước vào. Đôi chân bước nhanh thoăn thoắt vào trong, đẩy cửa vào Vũ Hạ Thu bất chợt thở dài một hơi. Bác Thạnh chưa về, đã giờ tối nhưng căn nhà vẫn trống rỗng như nhà bỏ hoang vậy. Tôi lắc đầu cho qua những dòng suy nghĩ ớn lạnh đó, leo lên lầu mình cất cặp rồi xuống tự tay mình làm bữa tối cho người. Vũ Hạ Thu vừa đi tới cửa phòng mình thì nghe đâu tiếng cười nói và tiếng thở hổn hển của ai đó ở căn phòng của bác Thạnh. Nhịp tim tôi như ngừng đập, không biết là sao nhưng tôi vừa lo vừa sợ là trong nhà mình có trộm. Chỉ vì cái ý nghĩa ngây thơ ấy của mình mà tôi bắt đầu tò mò cầm cái cặp đến trước ngực rồi đẩy cửa phòng bác Thạnh vào. Mới vào phòng chưa được bao lâu, tôi lại nghe tiếng thở hổn hển và tiếng rên của hai người phụ nữ. Tôi như tái mặt nhìn cảnh tượng phía trước, mặt bắt đầu xanh lè rồi chuyển sang màu tím đậm sau đó là màu đỏ vì xấu hổ. Bác Thạnh đang nằm trên giường với hai người phụ nữ người trần chuồng như nhộng còn chính bác không thua không kém gì. Tôi sợ đến nỗi không còn sức để thở, chân run cầm cập. Bỗng nhiên cặp từ trên tay tôi rơi xuống sàn. Một tiếng động không lớn lắm nhưng cũng đủ cho người kia nghe thấy hết. Bác Thạnh đứng dậy, vén bức màn ngăn cách thế giới ra nhìn...Bác hơi sững người một chút nhưng rồi cũng bình tĩnh lại nhìn tôi. Vũ Hạ Thu lùi phải bước, bất chợt đụng phải cánh cửa đang mở dở lúc nào không hay.
- Bác....sao bác có thể...làm những chuyện vậy chứ? - Vũ Hạ Thu nói mà như muốn khóc nức nở nhưng cố gắng nhịn lại
- Bác...bác...
Bác Thạnh chưa kịp nói hết câu thì Vũ Hạ Thu nhặt túi xách lên chạy lẹ ra ngoài đường, vừa chạy nước mắt vừa rơi xuống. Có ai ngờ người bác mà Vũ Hạ Thu cảm phục, luôn yêu thương mình mà lại lên giường với cô gái?
Vũ Hạ Thu chạy mãi, chạy đến khi mọi nhừ cả chân thì cô mới dừng lại, cùng lúc đó bầu trời vừa tối tăm vừa lạnh, đã vậy trời lại đổ một trận mưa rào ập xuống đầu cô. Ông trời luôn là người mang hạnh phúc đến cho mọi người vậy sao lại nỡ bỏ rơi tôi ở chốn này cơ chứ?
Vũ Hạ Thu lại tiếp tục chạy tìm kiếm căn nhà nào có mái mà đứng, ai ngờ đâu...đằng trước có một căn nhà xa hoa lộng lẫy như cổ tích. Ủa? từ khi nào lại có căn nhà thế này mọc ở đây vậy ta? Tôi vừa nghĩ ngợi một chút, bỗng nhiên đầu tôi...đau như búa bổ, bầu trời trước mắt Hạ Thu quay như chong chóng quay. Rồi Hạ Thu ngất xỉu từ khi nào không hay biết. Chỉ có cảm giác...mình đang được ai đó bế lên giường, cho uống thuốc và đắp khăn lạnh. Cảm giác rất ấm áp a! Cái cảm giác mà tôi đã từng mong ước bấy lâu giờ mới xuất hiện...Thật hạnh phúc nha!....