Tôi ngại ngùng cuối đầu không nói.Mặt có vẻ như đã đỏ lên từ khi nào.Mình không thể nói đi học trễ được, anh ấy sẽ cười mình mất.
- Này, hồn bay mất rồi hả? - anh lên tiếng hỏi tôi, khi thấy gương mặt này bắt đầu lên màu hồng của phấn.
- Không...có.Em đang...đang.ưm anh không cần biết đâu
Vũ Hạ Thu vừa dứt câu nói của mình, thì Tú Ngũ Hưng liền gõ một cái vào đầu cô nghe tiếng cốp đau điếng
- Em thật là...đi học trễ thì cứ nói đi học trễ đi chứ
- Ơ...sao anh biết được chứ.Hừ...
Tú Ngũ Hưng không trả lời,sau đó đứng dậy kéo tay Vũ Hạ Thu đứng theo, sau đó dẫn cô đi theo các dãy hành lang dài.
Nắng chiếu vào mặt anh, cô cảm thấy như có gì đó dáy lên trong lòng mình một cảm xúc không xác định được.Nhịp đập cũng dần tăng lên. Chuyện này là gì đây,anh ấy nắm tay mình. Tôi như rơi vài tình trạng hỗn loạn, không nói được gì, đã thế mặt còn đỏ nhìn trong rất xấu nữa chứ.
- Đến nơi rồi, đợi anh ở đây để anh nói với cô Lục có một con mèo nhỏ đi trễ ở đây - Anh mỉm cười với cô như biết trước được sẽ không có gì xảy ra
Tôi đành ráng đợi một chút, một chút thôi chắc không sao đâu. Tôi gật đầu nhẹ thay bằng lời "đồng ý "
Anh bước vào, tiếng ồn ào trong lớp bắt đầu phát ra, sau đó yên tĩnh trở lại.
- Ôôô. Hi! - một bóng người quàng lên vai tôi,sau đó là tiếng nói hết sức tinh nghịch như đang trêu chọc vậy.
Nhưng tôi đâu thể tin vào mắt mình khi gặp phải Lục Hỏa Cát ở đây.Hắn ta làm gì ở đây nhỉ?
- Anh..anh - Tôi một chút bình tĩnh chẳng thể nào có
- Tôi không đến gặp cô đâu.Ngưng nghĩ ngợi nhé.
Hừ..ta đây mà thèm để ý sao.Tôi quay mặt đi chỗ khác đợi Tú Ngũ Hưng ra không muốn để ý kẻ biến thái tâm thần này chút nào cả.
Tôi mãi nghĩ ngợi quên béng mất Lục Hỏa Cát ở bên cạnh nên quay sang định nói gì đó.Ai ngờ thấy hắn ta đang đứng yên như khúc gỗ nhìn Tú Ngũ Hưng vừa bước ra khỏi cửa lớp.
Hai người đi ngang qua thường nhìn nhau như vậy sao? Thật kì lạ nha.
- Anh xong rồi sao? - Thấy bầu không khí có vẻ căng thẳng, ti đành bắt chuyện trước để giải vây sự ngột ngạt xung quanh này.
- Anh xong rồi, em vào đi.Anh về đây nhé - Anh Tú Ngũ Hưng lại nở một nụ cười tỏa nắng làm ấm áp biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ đang rình mò và trong đó có cả tôi.
- Dạ - ti ngoan ngoãn nghe lời đi vào bên trong.Kịp lúc đó ở phía hai bgười thiên tài đang đứng đối diện nhau.Một bên mỉm cười, bên kia thì mặt lạnh như không có gì.
Lục Hỏa Cát bước chậm chạp về phía Tú Ngũ Hưng sau đó dừng lại thì thầm một câu nói nhỏ đủ bên phía đối phương nghe thấy.
- Nếu anh làm hại cô ấy, tôi sẽ không tha cho anh
- Được thôi, nếu cậu có thể làm gì được tôi.- Tú Ngũ Hưng đáp trả bằng nụ cười như lúc nãy nhưng trong đó có chút ngỡ ngàng xen lẫn khinh thường.
- Hừ
Lục Hỏa cát không thèm quan tâm, chạy thật nhanh vào lớp 10A3 của Vũ Hạ Thu...Anh vừa bước vào cũng ầm ĩ không kém như lúc Rú Ngũ Hưng vàl lớp.Cậu ta định làm gì vậy chứ?? Vũ Hạ Thu suy nghĩ mãi vẫn không ra.Nhưng thật may khi lời thắc mắc của cô đã được giải đáp trong chớp mắt.-.
Hôm nay là ngày tháng , tôi đã tỉnh dậy trong một căn nhà xa hoa lộng lẫy của người mà tôi thường gọi là Thây ma.Từ khi đến đây tôi biết được rằng anh ta không phải người xấu gì như tôi đã nghĩ ngợi. Tôi đã sống ở đây được ngày, thời gian trôi chậm chạp lười biếng, làm tôi cũng lười biếng theo...Sáng ngày mai tôi sẽ quay lại căn nhà cũ và chuẩn bị sách vở đi học.Vũ Hạ Thu tôi đây nhất quyết sẽ không bao giờ từ bỏ căn nhà đầy tiếng cười kia đâu!! giờ phút....
Đứng trước cánh cổng bằng sắt quen thuộc, tôi thở nhọc nặng nề, bước đi cũng nặng nề hơn. Vũ Hạ Thu ngó nghiêng xung quanh, sau đó bấm chuông gõ cửa.... giây sau vẫn không thấy tiếng động.... phút.... phút...
- Không có ai ở nhà ư? - Vũ Hạ Thu tròn xoe con mắt mình, rồi bất giác thốt lên.Tay thử đẩy nhẹ cánh cửa, bỗng nhiên cửa tự động lùi về phía sau vài cm....Cửa mở? Đèn tối thui? Có trộm sao? mới đi có ngày mà?....Lại những câu hỏi ngơ ngác không mời mà đến chui vào đầu làm Vũ Hạ Thu nổi gân xanh chi chít trên trán.
Tôi bước vào cánh cửa với gian phòng đen thui.
- Bác Thạnh có nhà không? - Một lần nữa không một ai lên tiếng. Không có nhà à? Chắc đi làm sớm rồi...vậy cũng tốt cho mình một chút. Tôi chạy lẹ lên lầu, làm vệ sinh cá nhân rồi xuống làm bữa sáng cho hai người như bao ngày vẫn thường làm khi ở đây. Sau đó, tôi đóng cửa nhà và nhấc chân lên cò giò chạy đến trường
Đã giờ rồi, tôi sẽ trễ mất thôi....
Tùng tùng tiếng trống trường vang lên khắp các dãy hành lang, lớp học.Những khu tụ tập học sinh đông nhất bây giờ đã vắng lặng.Nhưng ơ kìa,nếu không nhìn kĩ lại một lần nữa,ta sẽ không thấy được một bóng dáng của một cô bé nhỏ nhắn đang bám vào vách tường như đang rình trộm.Dáng vẻ cô gái ấy khi đó thật dễ thương, người ngoài sẽ không khỏi bật cười.
-Làm sao để lên lớp bây giờ - Tôi đang cố gắng làm thế nào để bò lên lớp mà không bị giám thị trường ghi tên. Thật khó mà hicc!?
Được rồi, tôi đã nghĩ ra cách duy nhất cũa mình. Đó chính là chạy một mạch lên phòng, nếu gặp phải kẻ địch - giám thị thì mặc kệ không quan tâm cứ chạy thẳng là được.
Nói là làm,Vũ Hạ Thu chạy nhanh hết sức qua các dãy hành lang, lớp học.Những học sinh giờ nãy đã chăm chú nghe cô giảng bài rồi. Hãy nhìn lại mình xem Vũ Hạ Thu, mày chẳng ra hệ thống gì cả huhu!?.Tôi đang nghĩ ngợi,bỗng nhiên gửi thấy được mùi vị nguy hiểm của giám thị đang đến gần. Chỗ cách mình không xa là ở khúc cua quẹo,giám thị sẽ đi ngang qua đó tôi phải làm sao???.
Trong khi Vũ Hạ Thu đang loay hoay, thì từ đằng sau một cánh tayv chắc khỏe bịt miệng cô lại, đồng thời kéo cô về phía sau cánh cửa điền tên phòng dụng cụ.
- ư...ư thả tay raaaaa
Tách tách tiếng máu chạy từ tay người đó,tạo thành một đường thẳng dài rơi trên đất. Người đó cảm thấy hơi đau nên kêu lên một tiếng,sau đó là một giọng nói êm ả, nhẹ nhàng phát ra.
- Sao em lại cắn chảy máu thế này - ngườu đó có vẻ nhăn nhó. nhưng tôi không để ý đến, bây giờ điều tôi để ý nhất đó là anh ta.....là....không thể anh ta...ngườu mình vừa cắn lại là anh ấy được huhu.
- Sao anh lại ở đây cơ chứ
- Trước khi hỏi anh câu đó. Em có nghĩ anh sẽ hỏi ngược lại hay không!?