Thấy mình quá vô duyên. Cô nhóc vội vã ngồi xuống trước khi bĩ những tia nhìn khó chịu xuyên thủng
_ Em đừng làm người khác xấu hổ thay em!
Hải Thiên phất tay làm cô nhóc càng "ê" hơn. " tên khốn". Cô lầm rầm xả rủa anh. Cô nhóc đâu biết có 1 ánh nhìn luôn dõi theo mình. Đã lâu rồi Duy không được nói chuyện với cô nhóc. Dù nói cũng chỉ được vài câu. Khoảng cách giữa 2 người đang lớn dần. Ánh mắt, nụ cười đều không hướng về cậu. Sự khó chịu làm cậu muốn nổ tung. Rốt cuộc, trái tim câu hướng về ai? Không muốn rời xa nhưng cũng không thể nắm lấy!
_ Sao thế Duy?
Câu hỏi của Thư Nhã làm cậu giật mình. Khuôn mặt cô bé luôn toát lên nỗi buồn là người khác chạnh lòng
_ Mình không sao!
Chân Thư Nhã dừng lại. Kéo cậu ngồi xuống ghế đã. 1 thoáng im lặng bao trùm lên tất cả...
_ Tớ biết cậu không hoàn toàn thích tớ!_ Thư nhã cúi xuống, nghịch đám cỏ dưới chân. Đôi mắt thoáng mờ đi
_ Tớ...
_ Trái tim cậu không hoàn toàn thuộc về tớ! Tớ biết điều đó. Đôi lúc tớ muốn từ bỏ cậu. Muốn buông tay cậu ra. Nhưng..._ Giọng cô bé nhỏ dần. Như che giấu nước mắt_ Tớ không làm được! Tớ khôg thể! Tớ quá hèn hạ đúng không?
Cô bé bắt đầu mất bình tĩnh.
_ không! Là tại tớ! Tại tớ làm cậu và Quân đều tổn thươg. Tớ hứa sẽ bên cậu, sẽ khôg xa cậu. Đừng làm tớ sợ!
Thư Nhã oà khóc trên vai Duy. Giờ đây, dù phải đau khổ thế nào đi nữa. Cậu nhóc vẫn phải quyết định. Người con gái đáng thương này cần cậu. Thư Nhã đã phải trải qua những cú sock nghiệt ngã. Sự ra đi của mẹ và anh trai khiến cô bé như đánh mất tất cả. Duy hiểu, nếu rời xa cô tức là đã giết chết phần còn lại trog tâm hồn Nhã. Không thể! Cậu không thể!
Thứ , : am
Vừa đặt mông xuống ghế căng tin thì tiếng trống tập trung chào cờ vang lên.
_ Axxxxxx! Còn chưa ăn được gì mà?
Cô nhóc vò vò mái tóc hung đỏ của mình. Tối qua cô đâu có gì bỏ bụng. Đói thối ruột.,
Sân trường bắt đầu xuất hiện tiếng xì xào. Nhân vật được bàn tán là hot boy Hải Thiên. Một chiếc SH đi vào cổng trường. Thầy Hiệu Trưởng vội vã ra tiếp đón. Người chiến thắng của cuộc thi này đang học ở đây. Hải Thiên cười tươi bước lên bục phát biểu. Tất cả cn gái trong trường rú ầm lên
_ Ôi cha mẹ ơi! Ở ngoài còn đẹp trai hơn trong ảnh
Thụy Anh mơ màng hét lên. Cô nhóc đang " cặm cụi" xử lí đống khoai tây chiên cũng phải nhổm dậy.
_ Cái gì mà rú lên thế?
Cau mày bực bội. Cô nhóc nhìn về phía bục phát biểu " Ôi cha mẹ ơi!" Hải Thiên tức " thằng chó dại" mà cô đã không tiếc lời rủa xả lại chính là thần tượng trong lòng bao cô gái. Cô mếu máo cúi mặt xuống. Adiđà phật cho anh ta nhanh nhanh " cút xéo"
_ Bây giờ! Tôi sẽ công bố người đạt giải. Vì lý do riêng nên tôi không công bố trên báo._ Anh mỉm cười. Đơn giản vì " đồng nghiệp " sắp tới của anh còn quá trẻ. Nên anh không muốn người đó dính tới báo chí _ Nguyễn Hồng Quân, A!
Cả trường vỗ tay ầm lên nhìn về lớp cô. Cả lớp đôi mắt đang đăm đăm nhìn cô. " Tiêu rồi" cô nghiến răng rít lên
_ Cha cha! Quân giỏi quá!
Những lời khen vang lên không ngớt. Chân cô run run đứng lên. Ngước mắt lên nhìn kẻ đang nói kia cái nhìn " đầy lửa". Còn anh cũng bất ngờ không kém. Người được chính tay anh chọn lại là người đã " ném đá" làm anh tổn thương tâm hồn. Chủ đề lần này, " Tan vỡ" là anh đặt ra. Cô nhóc đã có bức ảnh nổi trội. Con ngõ nhỏ yên bình bị bao trùm bởi mưa, tia sét rạch nát khung cảnh đó. Nếu anh đoán không lầm. Ngày mà cô gặp anh cũng là ngày cô chụp bức ảnh này