Trời lại mưa. Từng hạt đập vào cửa kính những tiếng nặng nề. Hơi nước bay lên trắng xoá, nhanh như cắt tan vào hư không. Ngồi trong góc quán cafe. Tâm trạng cô nhóc tuy không vui nhưng cũng đã khá hơn. Từng hình ảnh trong quá khứ. Những kí ức đẹp của gia đình cô lại ùa về như những thước phim. Những ngày cả nhà cùng đi công viên. Cùng lên núi picnic. Những lúc mẹ giận, 3 bố con cùng nhau xin lỗi. Nhớ tới đó, cô lại bật cười. Rồi lại vội vã lau đi hàng nước mắt. " Nước mắt đâu mà lắm!" lầm rầm tự rủa mình. Cô nhóc không hay có người ngồi cạnh mình từ lúc nào
_ Tại sao em ở đây? Mắt sao đỏ hoe kià?
Hải Thiên sửng sốt nhìn đôi mắt đã sưng của cô. Lòng xé ra đau nhói. Anh đưa tay định lau nước mắt bên má ai kia. Nhưng nhận được là sự tránh né. Bàn tay anh lạnh toát
_ Không sao!
Cô nhóc vội vã trả tiền rồi bước ra khỏi quán. Cô không muốn nhìn ánh mắt thươg hại của anh lúc này. Trời mùa đôg tối rất nhanh. Đèn đường đã lên. Toả lên con đườg ven hồ 1 nỗi buồn quay quắt. Ngồi trên ghế đá, cô thở hắt ra. Chiếc đèn đường chiếu lên hình bóng ai kia 1 sự cô đơn khó tả. Hải Thiên chỉ đứng nhìn cô. Sợ rằng khi tới gần thì cô sẽ tan vỡ.
_ Sao anh còn không về?
Cô hỏi mà đôi mắt vẫn nhìn ra xa
_ Tôi muốn ở cạnh em!
_ Ở cạnh tôi?
Cô nhóc quay qua. Bắt gặp ánh mắt của anh khiến cô bối rối. Đang định quay đi thì mặt đã bị anh giữ chặt. Cô trừng mắt nhìn anh
_ Làm gì thế?
_ Ngồi im!_ Anh lừ lại cô, cầm điện thoại soi soi má phải
Rung động
Mặt cô nhóc đỏ bừng. Mồ hôi nhễ nhại. Thở phì phì
_ Thằng...thằng cha này... Chân dài...kinh!
Cô nghiến răng nói không ra hơi. Chợt, cô thấy anh đang núp ở góc nhỏ giữa ngôi nhà. Dáng vẻ như đi ăn trộm làm cô phì cười. Cô chạy nhanh ý định muốn tóm anh lại.
_ Hải Thiên anh chết đi!_ Cô đấm vào lưng anh, hét toáng lên. Đột nhiên anh kéo tay cô đè vào tường. Góc tường do rộng về chiều ngang nhưng hẹp về chiều dài nên anh đành xoay ngang. Tay ôm lấy eo cô, mặt để trên vai cô. Bên ngoài kia, có những bước chân đang tới. Hải Thiên ngẩng đầu nhìn cô. s nghiêng đầu kiss lên môi cô nhóc. Vì đang ngoái cổ về đằng trước nên khi bị anh ấn vào tường. Đầu đập về đằng sau cái " cộp"
_ Đâu rồi! Ơ!_ Cô mắt liếc sang bên cạnh. Có người mặc đồ thể thao tay cầm máy ảnh đang tròn mắt nhìn. Sau đó lập tức chạy mất. Cô có thể cảm nhận được nhịp tim anh lúc đó. Điên cuồng đập giống như trái tim cô. "hức hức! Nụ hôn đầu...eé" Cô gào thét trong im lặng. Hải Thiên buông cô ra. Trong bóng tối không thể nhìn rõ mặt anh đỏ như thế nào. Same Trương Phi!!!
Nhưng anh lại có thể nhìn rõ từng dòng nước mắt trên khuôn mặt kia. Cô bước ra ngoài. Anh vội vã níu tay.
_ Tôi...tôi xin lỗi! Em..đừng...đừng...khóc!
Hải thiên bối rối gãi đầu. Thấy cô khóc mà lòng anh thấy hơi nhó. Anh đưa tay lau nước mắt cho cô. Sau khi cả hai đã yên vị trên ghế đá. Anh cúi mặt hít thật sâu:
_ Tôi xin lỗi! kẻ đó là nhà báo. Chúng thấy em đi với tôi. Đúng ra tôi đã trốn. Ai ngờ em lại thấy. Tôi không muốn em vì tôi mà phải chịu nhiều tin đồn. Việc lúc nãy là ép buộc. Em muốn đánh muốn giết tôi cũng chịu!
Hai tay anh nắm chặt, cúi đầu như cam chịu. Quả thực anh rất sợ. Anh muốn che chở, bao vệ cô. Không muốn cô chịu scandal.
_ Háháháhá!