Cô đứng khựng lại khi thấy Duy đợi ở đầu ngõ. Hơi ngạc nhiên nhưng cố lấy lại bình tĩnh. Quyết định " bơ" cậu nhóc đi. Cô lướt qua mà không thèm nhìn Duy lấy 1 cái. Cô ghét cậu. Người đã bỏ rơi cô, người đã tàn nhẫn làm cô bị thương. Đôi mắt cô không nhìn vào người đó, nhưng trái tim đập mạnh đến điên cuồng
Đã nhớ
Rất nhớ
Nhưng ánh mắt này
Đôi tay này
Đâu thuộc về em...
Duy nắm chặt tay cô nhóc lại. Đôi mắt đầy vẻ xót xa. Ba ngày qua cậu gần như phát điên. Cậu muốn gặp cô, muốn biết cô có sao không? Muốn hỏi cô tại sao không đi học? Nhưng cậu không thể. Vì cậu sợ... Sợ ánh mắt thù hận mà cũng tràn thất vọng của cô nhóc. Vì chính cậu đã đâm 1 nhát vào thẳng trái tim người con gái đó.
_ Sao???_ Cô nhóc nhíu mày đầy khó hiểu. Nhìn khuôn mặt tiều tụy này mà Duy thấy đau đớn. Đưa tay định chạm vào miếng băng trắng bóc trên trán cô nhưng bị Quân gạt ra.
_ Còn đau không?
Cậu nhóc nói, đôi lông mày nhíu lại. Mắt nhìn chằm chằm vào miếng băng" chắc hẳn đã rất đau". Tim cậu nhói lên
_ Hahahaha! Thương hại tôi sao? Không cần đâu hot boy à!
Cô nhóc cười phá lên mà lòng chua xót vô cùng. Cậu ta làm cô bị thương rồi giờ đứng đây hỏi han sao? Cậu ta quan tâm hay đúng hơn chỉ là sự thương hại. Đưa ánh mắt sắc như dao nhìn Duy, cô căm phẫn gào lên_ Tôi không cần sự thương hại rẻ tiền!
Xoay lưng bước mà như chạy.cô cố gắng tránh ánh mắt đó. Gạt phăng khuôn mặt đó ra khỏi tâm trí.
_ Quân à! Sai lầm vẫn có thể sửa mà
Cậu nhóc chua xót nói với theo. Cậu đâu biết cô đang khóc. Cô tự hỏi bản thân có phải mình đã sai không? Cho tới giờ phút này thì 1 chút niềm tin mà cậu cũng không có nơi cô. Đau lắm! Đau tới nỗi không thở nổi. Ngồi thụp xuống góc đường, cô nhóc khóc ầm lên...
Khóc cho lần yêu cuối để nước mắt tan vào mưa nhé
Dẫu biết bàn tay ấy sẽ ấm áp bên bàn tay khác
Lối đi nào cho em em đi tìm 1 cơn mưa
Lối đi nào cho anh, anh đi tìm hạnh phúc riêng...
Tình yêu sẽ không trọn vẹn khi trong ta không có niềm tin...
Liệu sự hiểu lầm này có được hoá giải? Hay lại chỉ có thêm những đau thương?
_ Hừ! Ai bảo cậu tôi không biết làm?_ Cô nhóc gân cổ lên cãi dù cho cô chả biết làm thật. Liều chết một phen!!!
Đeo tạp dề vô mà mặt cô như cái thớt " Làm sao đây? Làm thế nào đây?" Cầm con dao mà cô không biết nên nấu cái gì nữa.
_ Sao? Không nấu đc à?_ Duy khoanh tay dựa lưng vào cửa bếp
_ Đi ra ngoài không tôi chém chết!_ Cô nhóc lườm muốn rớt tròng mắt. Cậu nhóc nhún vai bước ra ngoài
Á á á á á!
Tiếng hét chói tai vang lên từ nhà bếp
_ Tôi không làm nữa! Không làm nữa
Cậu nhóc phát hoảng khi thấy nhà bếp tan tành mây khói. Cô nhóc cầm con dao, mặt đỏ như " đít khỉ" Ngón tay cái đang toé loet máu. Thói vô cùng xấu của cô bé đó là hễ không làm được việc là nổi quạu. Mà đã nổi quạu thì sẽ ném tất cả những thứ cô bé trông thấy. Ví dụ như khi không làm được bài toán, cô sẽ không ngại ngần mà ném phăng mấy cuốn bài tập xuống đất. Sau đó sẽ lò mò...nhặt lên làm tiếp. Bó tay!!!
_ Bình tĩnh!_ Cậu nhóc vội vã giật con dao ra khỏi tay cô nhóc, tháo tạp zề rồi cầm tay cô đưa ra ngoài.
_ Hừ...hừ... Tôi không làm, không làm nữa..._ cô nhóc lầm rầm,sự bực tức đôi khi làm lí trí bị "ảnh hưởng"
_ Ừ... Ừ! Không làm nữa! Đưa tay tôi băng cho, máu kià..._ Cậu nhóc giữ chặt đôi tay cô nhóc, cố gắng làm cô bình tĩnh nhẹ nhàng băng bó. Bây giờ cô mới có dịp " soi hot boy. " Tậc tậc tậc! Sao lại đẹp trai thế này?" Người cô bỗng chốc run lên, trái tim đập điên cuồng... Phải chăng đó là sự rung động?
_ Sao thế?_ Cậu nhóc nhíu mày ngước lên " ối! Ối! Cha mẹ ơi!" Cô nhóc gào thét trong suy nghĩ. Sao tự nhiên cô thấy Duy đẹp trai kinh khủng. Cố gắng kiềm lại mà không hiểu sao mặt cô cứ đỏ bừng lên. Híc híc
_ Này! Đừng làm tôi sợ!_ Cậu nhóc bối rối
_ Ơ! À không sao..._ Cô nhóc vội vã trả lời. " mày điên rồi Quân ơi" Tự ruả thầm mình không thương tiếc
_ Cậu hay thật đấy? Không biết nấu nướng, lại đanh đá nữa. Hajz... Chả bù cho Thư Nhã! Cậu ấy nấu ăn ngon lắm!_ Duy cười. Ánh mắt cậu sáng lên đầy tự hào làm cô nhóc chạnh lòng. Dù sao người ta cũng là người nổi tiếng. Chẳng trách được. Khẽ thở dài, mặc cho trái tim đang nhức nhối
Quyết định cuối cùng là đi ăn ở ngoài. Tối nay Duy cười nhiều lắm, cười nhiều tới nỗi nụ cười của cậu làm trái tim cô hoạt động không ngừng. Nhưng cũng làm trái tim nhỏ này tê tái. Vì sao ư? Vì từng nơi cậu đưa cô đến đều cóhình bóng của Thư Nhã? Sao cô bé lại khó chịu thế này? Sự khó chịu đến ngạt thở khi cậu cứ vô tư mà kể về người con gái khác.
Cậu và Thư Nhã quen nhau năm. Thời gian tưởng như ngắn nhưng đủ để họ hiểu tất cả về nhau. Còn cô? đứa mới quen được vài tháng. Chỉ đi học cùng nhau p sáng. Thì tại sao cô lại khó chịu, cô có quyền gì chứ? Tự cười nhạo bản thân mình quá ảo tưởng...
Tất cả đã hiện hữu quá rõ ràng. Họ sinh ra là hoàn hảo, để làm cặp và để dành cho nhau...
Sáng...
Cô nhóc cố tình đi sớm hơn thường ngày. Vì cô chả muốn chạm mặt hotboy tí nào. Chuyện tối qua làm cô không ngủ nổi..." Sao tôi lại khổ thế này?" Cô nhăn nhó đay nghiến
Tới trường, một sự kiện làm cô choáng váng. Đó là việc " đít chai" lột xác. Phải! Cậu ta đã trở lại vẻ hào hoa ngày nào. Mái tóc đã được cắt tiả, tuy mặc đồng phục nhưng vẫn toát lên vẻ" vương tử" khiến không ít nữ sinh nuốt nước bọt ừng ực." Để mà xem, không lâu nữa Khánh sẽ trở thành hotboy thôi!" Cô nhóc nhún vai như thể điều đó là tất nhiên....
_ Hêlô! _ Cậu nhóc cười tươi làm cho bao nữ sinh ngây ngất. Tên mọt sách này từ khi nào trở nên dễ gần tới vậy? Nói thật là thấy cậu ta thay đổi. Cô vừa vui lại vừa buồn. Buồn vì cậu ta sẽ và chắc chắn là hotboy. Khoảng cách vô hình từ đâu ập tới khiến cô muốn lảng tránh. Lững thững bước đi
_ Ê! So kiêu thế?_ Khánh vỗ vỗ vai cô nhóc nhíu mày khó hiểu. Mới hôm qua còn kêu cậu thay đổi mà hnay thấy cậu như vậy cô không vui sao???
_ Tóc đẹp đấy!_ Cô mỉm cười
_ Ơ! Tất nhiên! Mất cả tối phóng xe ra tận Long Biên cắt đấy!_ Cậu dẩu mỏ ra rồi cười khì khì " Khánh à! Cậu thay đổi thật rồi" Cô cười trêu trọc
_ cái đít chai đâu ta???
_ Tôi đâu có bị cận! Đeo vào hù chúng nó thôi!
Mặt cô nhóc méo xẹo. Tên này quả là " thâm hậu"
_ Uầy! Bái phục!_ Cô đưa tay vờ nể phục làm Khánh phỳ cười
Hai tiết học nhàm chán trôi qua...
_ Quân " đẹp trai"! Có người cần gặp kia!_ Tiếng chị bí thứ oang oanh làm cả lớp cười ầm lên! Cũng đúng thôi, mái tóc của cô nhóc khiến cho khuôn mặt ngày càng " xinh zai". Tức muốn học máu, cô vừa đi vừa dơ nắm đấm kèm theo chiến thư " mày chờ đấy con bí thư nhá!"
Cô đi ra cửa thì bỗng bó hồng dí sát ngay mặt. Nó to tới nỗi cô nhóc chẳng thể nhìn thấy cái mặt thằng điên nào làm chuyện này. Mà cũng không phải do hoa to. Do nàng ta lùn quá nên Tuấn Anh_ tức " thằng điên" mà cô nghĩ không may dí thẳng mặt cô nhóc. Cô hất bó hoa ra, hắt xì lên tục. Tuấn Anh hơi bất ngờ, nhưng cũng lấy lại phong độ. Dù sao cũng là hotboy khối .
_ Lớp à?_ Cô nhóc vừa hắt xì vừa hỏi. Đám đông bu quanh người
_ Vâng!_ Cậu nhóc vừa cười vừa nháy mắt. Cô nhóc trợn mắt " kinh hãi". Nháy mắt làm cô liên tưởng đến anh " Quân tức Kun chuyên mặc sịt vàng". Có lẽ cô nhóc cũng là Fan của Kun...
_ Em! Có gì nói nhanh đi!_ Cô nhóc cau mày khó chịu...
_ Em thích chị! Làm bạn gái em nhé!
Tuấn Anh mỉm cười tươi rói, ánh mắt chờ đợi. Khuôn mặt cô nhóc từ đỏ sang tái mét...
s
s
s
Cô nhóc ôm miệng chạy đi. Và rồi những tiếng xì xào vang lên
_ chậc! Chắc sướng quá nên chạy đi!
_ Ờ ờ! Tuy " phi công trẻ lái máy bay bà già" nhưng cũng không sao!
Chạy được đoạn ngắn, cô nhóc quay đầu lại hét dựng lên...
_ Mả mẹ đứa nào hôi nách thì nhớ lăn nách mới đi học nhá! Tính giết tao à???
Và rồi không hẹn mà tất cả cùng nhìn xuống áo, đỏ mặt bỏ về lớp. Mặt ai cũng hiện lên dòng chữ " mình đã lăn rồi mà.híc". Tuấn Anh đứng im lặng, xem ra lần này cậu thất bại rồi. Cậu thích cô từ lúc gặp cô ở Club nhiếp ảnh. Cô không nổi bật, nhưng lại rất thu hút. Ánh nhìn có vẻ tinh quái nhưng cũng rất ngây thơ. Từ bỏ người con gái đã yêu mình để đi theo sự rung động nhất thời. Cậu có làm đúng không???
Trốn mãi trong chỗ anh " wiliam cường". Tiếng trống làm cô phải lò mò về lớp. " híc híc! Sao số tôi khổ thế này?" Vừa đi cô vừa dậm dật như trốn trại. Thế đấy! Thần tình yêu không buông tha cho bất cứ ai!
Vừa đi tới cửa đã đụng ngay mặt cô chủ nhiệm.
_ Quân, xuống phòng đoàn lấy cho sổ đầu bài!
_ Ơ! Vâng_ Cô nhóc lủi thủi bước đi. Sải bước trên hành lang, cô bắt gặp Duy đang nắm tay Nhã đưa đi. Sự tò mò chiến thắng lí trí. Cô nhẹ nhàng theo sau. Dừng lại ở góc khuất của phòng tập đa năng. Cô hé mắt nhìn
_ Nhã này!
_ sao cơ?
_ Làm bạn gái tớ nha!_ Duy nắm tay nhã. Ánh nhìn thật kiên định. Thư Nhã bật khóc ôm chầm lấy cậu nhóc. Phải! Đó là lời khẳng định. Rằng cô đã thua, rằng khi cô nhận ra cô thích cậu nhóc có lẽ đã quá muộn. Giờ thì cô đứng nhìn người cô yêu tỏ tình với người khác. Lắc đầu chua chát, cô nắm chặt tay cố ghìm cảm xúc trong tim mình. Đau! Tình yêu đầu đời với cô là bản nhạc buồn. Chậm dãi tới văn phòng đoàn lấy sđb. Cô trở về lớp như người mất hồn
Từ lúc lớp xuất hiện thêm hotboy. Lớp cô vui nhộn hẳn. Khánh trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Là đích bắn của những ánh mắt "yêu thương" làm cậu nhóc da gà da vịt nổi tùm lum...
_ Đi đâu thế? Để tôi ở một mình,ghê quá!_ Khánh vờ sợ sệt
_ Hì, có sao đâu? Sướng quá còn giề?_ Cô dẩu mỏ, ngay lập tức bị khánh nhéo mũi la oai oái_ Á! Đau đau! Bỏ ra!
_ Còn dám đá xoáy nữa k?
_ k dám! K dám nữa!_ Cô lấy tay quẹt quẹt nước mắt. Dù sao ở bên Khánh cô cũng thấy vui hơn." Duy à! Tôi phải từ bỏ cậu thôi! Tôi đã thua, thua cô ấy". Cúi mặt xuống bàn để không ai thấy cô khóc. Gồng mình để không nấc lên, để đôi vai không run lên vì đau đớn...
̣y Anh
Vài ngày sau không thấy Duy đợi nữa. Cô nhóc cũng không lấy làm lạ. Cố gắng giữ lại sự vui tươi để che đi sự hụt hẫng trong lòng. Cô luôn tìm cách trốn tránh cậu. Thời gian rảnh cô đi lang thang để chụp ảnh. Có lẽ thả mình vào cuộc sống sẽ giúp cô bớt nỗi buồn...
Sự kiện hot boy có bạn gái cũng không phải mới lạ. Trừ việc Duy- Nhã ngang nhiên nắm tay nhau tới trường. Hình ảnh làm trái tim cô nhóc đau gê gớm. Cô đã nhớ phát điên con người kia. Nhưng sự thật mãi là sự thật. Người cô thích hoàn toàn không thích cô. Thậm chí vô cùng thoải mái khi không có cô làm phiền...
_ Làm gì mà ngây ra thế " người anh em"_ Khánh vỗ vai cô bồm bộp