Nửa đêm canh ba nhưng trong Kiền Nguyên cung đèn đuốc vẫn sáng ngời, trong thư phòng truyền ra thanh âm nói chuyện rất nhỏ.
“Thần nghĩ Lệ phi qua đời là do trúng huyết sa.”
Ngồi trên án thượng, Thanh Vũ một thân hoàng bào khẽ nhướn mi, vẻ mặt không rõ đang nghĩ ngợi gì.” Huyết sa ?”
Đứng bên dưới, tả hữu lần lượt là hai vị Thái y và quan Ngự sử.
“Huyết sa được chế từ phấn hoa mạn đà la[1], cùng chu sa[2] và một số hương liệu khác phối lại theo tỉ lệ mà thành. Nếu hít phải loại hương này, lâu ngày sẽ gây hại rất lớn đến cơ thể, nhưng là …” Thái y đứng trước án, khom người thật sâu, trong lòng âm thầm lo sợ.
“Là sao ?”
“Chúng thần đích xác đã tìm thấy dấu tích chứng tỏ nương nương trúng phải huyết sa, nhưng lại không thấy có hiện tượng độc tẩm cốt[3].”
“Như vậy thì sao ?” Thanh Vũ tựa như có chút không để ý hỏi, đối với Lệ phi này, hắn cũng không có nhiều tình cảm lắm.
“Điều đó chứng tỏ, thực ra thì nguyên nhân Lệ phi qua đời không phải hoàn toàn là vì huyết sa. Nếu như mang theo vật chứa huyết sa trên người cũng phải mất vài năm, độc mới có thể gây nguy hiểm đến tính mạng, lúc ấy độc cũng ngấm vào xương cốt. Còn như hiện tại, lượng độc này không đủ để khiến Lệ phi qua đời.” Nói xong những lời này, bản thân Thái y cũng cảm thấy bản thân càng nói lại càng mơ hồ.
“Cho nên ý Thái y là, Lệ phi qua đời vì một nguyên nhân khác ?” Thanh Vũ cười nhạt, khóe mắt đạm ngưng tà mị.
“Thái y, trẫm muốn khanh khám nghiệm tử thi để tìm ra nguyên nhân cái chết của Lệ phi, kết quả ? Khanh chỉ tìm ra nàng vì trúng độc mà chết, nhưng lại không cách nào xác định được cách thức độc dược kia hạ như thế nào, nói như vậy, làm sao trẫm có thể truy tra ?”
Lệ phi vừa qua đời, tất cả cung nữ, thái giám kể cả tần phi những người chỉ tiếp xúc qua trước thời điểm tử vong cũng đều bị áp giải đến đại lao hậu thẩm. Mà đồ đạc, vật dụng thường ngày ngay đến cả lư hương, rèm cửa, … cũng đều bị gom lại, đem đến Thái y viện xét nghiệm.
Nếu ngay đến cả cách thức kẻ hạ độc kia hạ huyết sa như thế nào mà dẫn đến tử vong cũng không biết, thử hỏi phải tra xét chuyện này thế nào, chẳng phải sẽ như mò kim đáy bể sao ?
“Hoàng thượng thứ tội, lão thần ngu dốt, bất tài không thể xác định được căn nguyên sự qua đời của Lệ phi.” Thái y run rẩy quỳ xuống, thành khẩn nói.
Thanh Vũ rủ mắt không nói gì, thần thái bí hiểm tựa như đang suy xét chuyện gì đó, qua nửa ngày mới nhẹ giọng hỏi tiếp: “Vậy khanh đã điều tra ra được huyết sa kia, từ đâu mà đến chưa ?”
“Hồi Hoàng thượng, huyết sa kia là từ bên ngoài truyền vào, trong khi đó, ở dân gian, hoa mạn đà la kia cũng không phải là hàng quốc cấm, vì vậy rất dễ dàng tìm mua được, nếu điều tra theo hướng này chỉ e …”
“Vậy mà cũng nói được sao ?” Thanh Vũ nhướn mày, mâu quang chợt lóe, hơi thở nguy hiểm nhanh chóng tản mác trong không khí.
“Hoàng thượng thứ tội.” Thái y sợ tới hai đầu gối run rẩy, đầu càng thêm cúi thấp xuống.
“Thứ tội ? Các khanh ai nấy đều muốn xin trẫm thứ tội, tại sao không ngẫm lại, trước khi xin trẫm thứ tội, dùng trí thông minh của mình đem sự việc kia điều tra cho thỏa đáng ?” Hắn đứng dậy, một cước đạp tới vị Thái y đang khom người quỳ gối trên mặt đất kia lớn tiếng truy xét: “Nói! Là kẻ nào đã mua chuộc ngươi ? Khiến ngươi đem miệng khóa kín như vậy ?”
Hắn đối Lệ phi cũng không hề có một chút tình ý, thậm chí đối với thái tử cũng không có thứ tình cảm mang tên tình phụ tử . Khi mất đi hai người này, trong lòng cũng không có cảm giác mất mát gì lớn. Sở dĩ hắn làm căng sự việc như vậy chính là vì muốn bắt kẻ chủ mưu đứng sau. Hắn không bao giờ dễ dàng tha thứ cho những màn tranh đấu hậu cung như thế này.
“Thỉnh Hoàng thượng chứng dám, thần một lòng trung thành cúc cung tận tụy với người.” Thái y mặt xám như tro, động cũng không dám động, tùy ý hắn phán xét.
“Được rồi, khanh nghe đây, dù có phải lật tung cả hoàng cung, kinh thành cũng phải điều tra ra chân tướng sự việc, trẫm không tin ngay đến nửa điểm manh mối cũng không có.” Dứt lời Thanh Vũ khóe miệng khẽ nhếch khởi, cười nhạt nói: “Nếu như ngay đến nửa điểm manh mối cũng không tra ra … Trẫm liền trị tội cả nhà khanh.”
“Thần tuân chỉ !”Thái y nghe xong, sợ đến ngây người nhưng không dám hó hé nửa câu chỉ liên tục dập đầu lĩnh mệnh.
“Hữu điều Ngự sử, chuyện của Thái tử thế nào rồi ?” Thu lại nụ cười trên môi, Thanh Vũ chuyển dời ánh nhìn đến trên người vị quan còn lại trong phòng, ánh nhìn ấy khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run/.
“Khởi tấu Hoàng thượng, chuyện này thần vẫn đang điều tra.” Hữu ngự sử thu lại tầm mắt, cúi đầu bẩn báo, trong lòng âm thầm tự hỏi, kết cục của Thái y phải chăng cũng chính là kết cục của hắn nếu như không tra ra chuyện này ?
“Vẫn còn điều tra ?” Thanh Vũ cười lạnh. “Có phải muốn tra đến khi thái tử hóa thành bạch cốt sau đem cốt đó về cho trẫm để trẫm nhập Hoàng lăng ?”
“Thần sẽ lập tức tăng cường thị vệ trong cung tập trung tra xét, nghiêm cẩn điều tra.” Hữu ngự sử biết mình tắc trách, không dám ngẩng đầu, nhanh chóng cúi đầu, thỉnh cầu xin một cơ hội lập công chuộc tội.
“Năm ngày. Trẫm cho khanh thời hạn năm ngày, nếu như vẫn không tìm ra tung tích Thái tử, cái đầu trên cổ kia cứ chờ trẫm định tội đi.” Hắn lạnh mặt đưa ra một cái thời hạn.
“Thần tuân chỉ.” Hữu ngự sử lập tức cúi đầu lĩnh mệnh sau đó khom người chuồn đi thật nhanh.
“Lui xuống đi.”
Thái y đang run rẩy quỳ dưới đất kia như nghe được lệnh ân xá, vội vã đứng dậy, khom người rời đi. Trong thoáng chốc trong điện chỉ còn lại một mình Thanh Vũ cùng thái giám tùy thân Quan Ngọc, nãy giờ vẫn đứng lặng im bên cạnh.
Các đời Bách Định vương sở dĩ có tiền lệ hiếm muộn người nối dõi không phải bởi vì vắng vẻ chuyện hậu cung mà là do các phi tần vì hoàng tử vị mà vắt hết óc tranh đấu lẫn nhau.
Sở dĩ hắn có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế như ngày hôm nay là vì sau những cuộc tranh đấu âm thầm mà quyết liệt, tàn nhẫn đó, chỉ có duy nhất một vị hoàng tử – là hắn, sống sót. Chính vì vậy, ngay từ đầu hắn đã sớm quyết định ai là thái tử, người kế vị sự nghiệp đế vương đời sau. Ấy vậy mà phi tần trong hậu cung lại như những âm hồn bất tán, không ngừng âm thầm đấu đá, mưu hại lẫn nhau nhằm tranh quyền đoạt vị. Mà hắn thì nhất thời không nghĩ ra được biện pháp nào khả thi đối phó lại.
Người theo hầu bên cạnh hắn nhiều năm, từ khi còn niên thiếu, Quan Ngọc biết rõ tâm tư hắn vì vậy cũng không mở miệng, chỉ lặng lẽ đứng bên đợi cho hắn bình phục nỗi lòng.
“Canh ba đến !!!”
Thẳng đến khi nghe được thanh âm thái giám can phòng cùng tiếng gõ mõ cầm canh báo giờ, Thanh Vũ mới hơi hơi nhướn mày.
“ Đã canh ba rồi sao ?”
Quan Ngọc nhẹ giọng trả lời: “Hồi Hoàng thượng, đã đến canh ba, người muốn đi ngủ ?”
Thanh Vũ nhìn về phía ngoài điện một hồi sau mới lên tiếng: “Quan Ngọc!”
“Có nô tài.”
“Chuẩn bị một chút đồ ăn đêm cùng đản rượu.”
“Thần tuân chỉ.” Lúc Quan Ngọc rời đi, có dừng lại một chút, quay đầu khom người, cung kính hỏi: “Có cần phải chuẩn bị thêm một phần không, thưa Hoàng thượng ?”
Mày kiếm khẽ nhếch khởi, Thanh Vũ hai tay chắp phía sau, tựa tiếu phi tiếu nhìn Quan Ngọc: “ Quan Ngọc, ngươi muốn nói cái gì ?”
“Nô tài không dám.” Hắn lập tức cúi đầu.
“Không cần chuẩn bị nhiều hơn một phần.” Trở lại án tiền, Thanh Vũ lại đem tầm mắt chuyển tới chồng tấu chương cao ngất trên bàn.
Ước định với tiểu thái giám kia, hắn không đồng ý, cũng sẽ không hứa hẹn gì nhiều.
Quan Ngọc nhìn hắn một cái. “Nô tài đã biết.”
Lê Bình điện.
“Ách … xì …” Sau khi hắt xì hơi một cái thật to, Nguyễn Chiêu Hỉ không ngừng chà xát đôi tay đã tím lại vì lạnh, thi thoảng hà hơi vài cái cho đôi tay được ấm áp hơn đôi chút.
“Tên chết tiệt kia, đã canh tư rồi còn chưa thấy đâu !” Hắn nhỏ giọng thầm oán.
Hắn vẫn nhớ rõ ước định giữa hai người, đến nơi này lại chẳng thấy bóng dáng Tiểu Song Tử đâu.
Vốn muốn quay trở về nhưng lại nghĩ chắc Tiểu Song Tử hắn có chút việc bận, sẽ đến muộn nên cho dù ngoài trời gió tuyết rít gào, lạnh buốt tê cứng cả chân tay hắn vẫn quyết định ngồi lại chờ. Cho dù có phải chờ cho đến hừng đông, hắn vẫn quyết phải đem chữ tín đặt lên làm đầu, đã hứa hẹn với nhau như thế, lí nào chỉ vì chút gió tuyết nho nhỏ này mà từ bỏ.
Chính là —
“Tiểu Song Tử, nếu ngươi không mau mau tới thì đi chết đi cho ta !!!” Hắn vừa lạnh vừa đói, trời lạnh như cắt da cắt thịt, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng vẫn phải núp trong một góc chờ đợi, trong bụng không tránh khỏi có điểm tức giận, oán than.
Hắn ở trong một góc khuất gió của đình viện không ngừng đứng lên ngồi xuống, xoa tay dậm chân quyết ý chờ đợi.
Không bao lâu sau, những tiếng bước chân nho nhỏ bất chợt từ bên ngoài truyền tới.
“Hoàng Thượng, trong đình không có người. Chắc y lạnh quá nên đã quay về trước rồi.” Quan Ngọc cầm đèn lồng đi phía trước cố gắng đè thấp thanh âm, kính cẩn nghiêng người nói với người đi đằng sau.
Thanh Vũ một thân huyền bào trầm lặng không nói, chỉ lẳng lặng bước vào trong đình viện, o đồng đảo quanh một vòng cuối cùng dừng lại trên một thân ảnh đang cuộn mình ngồi thu lu ngủ trong một góc.
Nhìn đôi môi tím tái cùng hai gò má phiếm hồng vì lạnh, hắn đoán tám chín phần là người kia bị nhiễm phong hàn.
“Hoàng thượng !”
Thanh Vũ xua tay, Quan Ngọc hiểu ý, không nhiều lời, nhanh chân nhanh tay đem cặp lồng cơm sớm đã chuẩn bị tốt để lên bàn đá, lưu lại lồng đèn sau đó thối lui ra bên ngoài đình viện.
Thanh Vũ nhẹ nhàng bước tới. lay tỉnh người đang ngủ gục kia. Lúc bàn tay chạm vào thân thể ấm nóng ấy mày rậm khẽ nhích khởi, Nguyễn Chiêu Hỉ cũng đột nhiên thanh tỉnh lại, trong mắt có chút phòng bị đảo quanh một vòng. Sau khi thanh tỉnh hơn đôi chút, y cũng nhận ra ngay người đang đứng trước mắt.
“Tiểu Song Tử, cuối cùng thì ngươi cũng tới.” Nói xong, y khẽ ho vài tiếng, vội vàng đẩy người trước mắt ra xa một chút: “Đừng dựa gần vào ta quá, cẩn thận không lại nhiễm phong hàn của ta.”
“Sao đột nhiên lại đổ bệnh ?” Thanh Vũ biết rõ còn cố hỏi.
“Nói sao nhỉ ? Bị Hoàng thượng phạt.” Đưa tay vuốt vuốt cái mũi đỏ hồng, y lại cảm thấy muốn hắt xì hơi.
“Ngươi cùng hoàng thượng không phải là huynh đệ kết bái sao ?” Thanh Vũ tựa tiếu phi tiếu hỏi.
“Aiz … bái kết là một chuyện. Ở trong cung ngài là chủ tử còn ta là nô tài, nếu như ta có mắc lỗi, ngài vẫn phải theo luật mà phạt.” Hắn có điểm ai oán nói.
“Bất quá hắn cũng thực không biết suy nghĩ, bắt ta phải quỳ trên mặt đất, cả đêm phải chịu gió đêm lạnh buốt, không ốm cũng khó.”
“Ngươi trách Hoàng thượng ?” Thanh Vũ chậm rãi ngồi xuống bên cạnh y.
“Cũng không phải trách móc gì … chỉ là có chút ngạc nhiên, không nghĩ ngài lại là người nghiêm khắc như vậy.” Nói xong, y thở dài một cái, nhưng lại ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, tâm trạng não nề, ủ rũ, hoán hận vừa rồi lập tức bay biến đâu mất. Nhìn cặp lồng cơm ba tầng trên bàn, hai mắt hắn sáng rực, thân thủ đứng dậy mở ra từng tầng thực hạp.
“Oa …” Hắn sắc mặt xanh xao, toàn bộ sự chú ý đổ dồn vào những món bày trên bàn. “Những món này ta đều có thể ăn, được chứ ?”
“Đều đã mang đến, không để ăn thì để làm gì ?” Thanh Vũ thu liễm thần sắc, nhịn cười nói.
“Vậy thì ta đây sẽ không khách khí nữa.” Hắn nhanh nhẹn xới một bát cơm nóng, sau đó cầm đôi đũa không khách khí mà gắp ngay mấy miếng thịt kho tàu bỏ vào trong bát, miếng thịt vàng ruộm, vừa cho vào miệng đã cảm nhận được gia vị đậm đà, nêm nếm vừa miệng ăn, miếng thịt mềm cũng nóng hổi không kém khiến cho hắn không khỏi buột miệng khen: “Ngon quá đi mất !!!”
Bệnh thì bệnh nhưng nếu có đồ ăn ngon thì hắn cũng không ngại mà ăn đâu nha. Một bên nghĩ ngợi lung tung để mặc cho tay cầm đũa đảo một lượt những món ăn trong cặp lồng cơm.
“Tiểu Song Tử, đây là món gì ?” Vừa nhai ngốn ngấu hắn vừa không quên lấy đũa chỉ chỉ vào một ô đồ ăn, hỏi.
“Đó là cá muối, nếm thử xem.”
Nguyễn Chiêu Hỉ gắp lên một miếng, bỏ vô miệng ăn thử, nước mắt thiếu chút giàn dụa khắp khuôn mặt thanh tú: “Làm Hoàng thượng thật tốt …” Hắn thực hâm mộ nha.
“Làm Hoàng thượng tốt lắm sao ?”
“Còn không phải ?” Nhìn thấy bên trong còn một cặp bát đũa, hắn nhanh nhẹn lấy ra, để trước mặt Thanh Vũ, một bên thúc giục y dùng bữa, một bên đáp lời.
“Ngủ ở chốn cung điện tinh mỹ, mặc trên người toàn xiêm y thượng hạng, văn thêu tinh xảo, đồ ăn toàn những cao lương mĩ vị, đồ uống cũng toàn quỳnh tương ngọc dịch, như vậy còn không phải tốt sao ? Thực hạnh phúc nha.”
Thanh Vũ nhìn tướng ăn gió cuốn mây trôi của người kia, bất giác cảm thấy chẳng có mùi vị gì cả, đem bát đũa đẩy sang một bên. “Nói như thế ngươi không biết là giống như nuôi một cái động vật quý hiếm hay sao ?”
Nguyễn Chiêu Hỉ nghiêng đầu nghĩ ngợi gì đó, sau mới nhìn thẳng hắn nói: “Hắc, cách nói của ngươi thật thú vị, bất quá nếu như đổi qua một góc nhìn khác, bởi vì là động vật “quý hiếm” cho nên mới được hưởng thụ cuộc sống như vậy, nếu như chỉ là loài động vật thông thường, không ăn nó mới lạ, sao có thể còn được hưởng thụ cuộc sống như vậy ?”
“Nếu như một ngày nó không còn là loài động vật quý hiếm nữa, phải chăng cũng sẽ bị người ta ăn thịt ?”
Nguyễn Chiêu Hỉ một tay lia lịa gắp đồ ăn, một mặt nghiêng đầu suy nghĩ, bộ dáng thập phần bận rộn. “Nhưng là, nếu như nó là động vật quý hiếm vậy thì nó vĩnh viễn cũng là loài quý hiếm, không phải sao ? Lại nói, tại sao lại đi so sánh Hoàng thượng với động vật quý hiếm ? Ngài là Hoàng thượng, người mang trong mình huyết thống hoàng tộc cao quý đã mở ra cuộc sống thanh bình, ổn định suốt mấy trăm năm trên đất nước ta hay sao. Nhất cử nhất động của người đều ảnh hưởng đến hưng thịnh, suy vong của cả một triều đại, động vật quý hiếm cũng làm ra được loại sự tình này sao ?”
Do nói một tràng dài như vậy, miệng hắn mở to, đồ ăn thức uống một miệng đầy ứ bên trong, muốn nuốt xuống không nổi mà phun ra cũng chẳng xong, ngạnh ở yết hầu, hại hắn nghẹn cứng cổ, bàn tay còn lại không ngừng vỗ vỗ ngực.
Thanh Vũ thấy thế liền lập tức rốt một chén rượu đầy sau đó đưa qua cho y.
Đưa tay ra nhận lấy, Nguyễn Chiêu Hỉ ực một phát đã uống hết sạch, vẻ mặt vui vẻ, thỏa mãn như chú mèo nhỏ, thủy mâu ánh lên ý cười nồng hậu.
“Oa, rượu ngon quá, âm ấm, ta mới uống có một chén mà cả người đã ấm hẳn lên.”
“Đây là đản rượu, có thể làm nóng cơ thể, giải gió, tránh hàn, uống nhiều nhiều một chút.”
“Tiểu Song Tử, ngươi quả thực là tri kỷ của ta, chỉ nhìn sơ cũng biết ta nhiễm phong hàn …” Nói ra câu này rồi hắn chợt sững lại, nhướn mày, khó hiểu nhìn y: “Sao ngươi biết ta nhiễm phong hàn ?”
“Ta chỉ nói nó có tác dụng làm nóng cơ thể, giải gió, tránh hàn, cũng không nói biết ngươi nhiễm phong hàn.” Hắn thấp giọng đáp lời, tay tiếp tục thay hắn rót thêm một chén rượu.
“Cũng đúng, ngươi làm ở ngự thiện phòng, làm sao biết được những chuyện xảy ra ở ngoài Lộ Anh điện kia chứ ?”
Nguyễn Chiêu Hỉ tự cho là đúng, gật gật đầu, nói tiếp: “Ăn đi thôi, khó có được bữa ăn ngon như thế này, nhất định phải ăn sạch, không chừa lại chút nào.”
“Vậy sao ? Thế thì ngươi ăn đi, ta không đói bụng.” Ánh mắt Thanh Vũ dần đuổi theo nét cười trên khuôn mặt người nọ. Những món ăn này cũng không phải loại bình thường, đây đều là những món ngự thiện phòng chế biến chuẩn bị trong dạ yến của hoàng cung.
“Sao lãng phí vậy ? Ngươi có biết ở bên ngoài có biết bao dân chúng đói khổ ngay đến cơm cũng chẳng có mà ăn không ?”
“ … Có dân chúng ngay đến cơm cũng không có mà ăn ?” Hắn ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên.” Nguyễn Chiêu Hỉ trợn mắt nhìn người nọ, đừng tưởng hắn chỉ suốt ngày quẩn quanh chốn khuê phòng mà không biết những chuyện ngoài dân gian nha. “Ngươi không thấy những khất nhi[1] ở ngoài thành kia sao ?”
“Ta cũng không có ra ngoài thành.” Hắn trầm mặt xuống. Chuyện này chưa từng có bất kỳ vị đại thần nào từng bẩm báo lên, quả thực đáng giận.
Bách Định vương triều nhiều năm không chiến tranh, cuộc sống an bình, theo lệ thường hẳn chốn dân gian dân chúng an cư lạc nghiệp, cuộc sống ổn định mới đúng, như thế nào còn xuất hiện những cái khất nhi ?
“Cũng không cần phải ra khỏi thành, chỉ cần đến những vùng ở phía bắc thành cũng có thể thấy, tất cả họ đều là khất nhi.”
“Tại sao ngươi lại biết rõ vậy ?”
“Đương nhiên rồi, bởi vì nương ta thường đến đó cứu tế bọn họ.” Nương hắn là người mà hắn vừa yêu lại vừa hận. “Tiền ta vất vả mới kiếm được đem biếu người, người lại đem hết đi mua lương thực, dược liệu đem cứu tế những khất nhi kia. Bản thân thì ngay đến cơm cũng luyến tiếc không nỡ ăn, vậy mà lại hào phóng vung tay cứu giúp họ.”
“Nghe ngươi nói như vậy, tựa hồ như ngươi có ý phê bình kín đáo những khất nhi kia ?” Thanh Vũ tiếp tục hỏi chuyện, y muốn thông qua trò chuyện tìm hiểu rõ con người của người trước mắt.
Đêm nay đến đây lúc đầu y vốn nghĩ, Chiêu Hỉ hắn là một thái giám thích xu nịnh bề trên. Nguyên bản đã canh bốn thiên, không nghĩ đến hắn vẫn một mực thủ tín ngồi chờ ở đây, thực ngoài suy nghĩ của y.
“Cũng không hẳn, đám người kia đói khát lâu ngày, được người ta giúp cho ít tiền, hẳn là chuyện tốt, chỉ nghĩ thương cho nương ta thôi.” Nói xong, mặc dù đã no căng bụng nhưng Nguyễn Chiêu Hỉ vẫn nhanh nhẹn gắp lấy một ngụm thức ăn lớn bỏ vô miệng.
“Bọn họ cũng không muốn làm một cái khất nhi, chỉ là mưu sinh khó khắn, không còn bước đường nào khác mới thành ra như vậy. Hoàng thượng hẳn là phải lệnh cho huyện nha an trí giúp đỡ, cứu tế cho đám khất nhi này.”
“Ngươi không phải là cùng Hoàng thượng rất quen thân sao ?”
“ Là … là … Đúng vậy, ta cùng Hoàng thượng là chỗ thân quen, nhưng ngươi phải biết rằng Hoàng thượng sao có thể để ta đứng bên cạnh nói chuyện ? Như vậy cũng dễ bị người khác gièm pha là nịnh thần.” Hắn mặt không đổi sắc, thành thục bào chữa.
Nửa đêm canh ba nhưng trong Kiền Nguyên cung đèn đuốc vẫn sáng ngời, trong thư phòng truyền ra thanh âm nói chuyện rất nhỏ.
“Thần nghĩ Lệ phi qua đời là do trúng huyết sa.”
Ngồi trên án thượng, Thanh Vũ một thân hoàng bào khẽ nhướn mi, vẻ mặt không rõ đang nghĩ ngợi gì.” Huyết sa ?”
Đứng bên dưới, tả hữu lần lượt là hai vị Thái y và quan Ngự sử.
“Huyết sa được chế từ phấn hoa mạn đà la[], cùng chu sa[] và một số hương liệu khác phối lại theo tỉ lệ mà thành. Nếu hít phải loại hương này, lâu ngày sẽ gây hại rất lớn đến cơ thể, nhưng là …” Thái y đứng trước án, khom người thật sâu, trong lòng âm thầm lo sợ.
“Là sao ?”
“Chúng thần đích xác đã tìm thấy dấu tích chứng tỏ nương nương trúng phải huyết sa, nhưng lại không thấy có hiện tượng độc tẩm cốt[].”
“Như vậy thì sao ?” Thanh Vũ tựa như có chút không để ý hỏi, đối với Lệ phi này, hắn cũng không có nhiều tình cảm lắm.
“Điều đó chứng tỏ, thực ra thì nguyên nhân Lệ phi qua đời không phải hoàn toàn là vì huyết sa. Nếu như mang theo vật chứa huyết sa trên người cũng phải mất vài năm, độc mới có thể gây nguy hiểm đến tính mạng, lúc ấy độc cũng ngấm vào xương cốt. Còn như hiện tại, lượng độc này không đủ để khiến Lệ phi qua đời.” Nói xong những lời này, bản thân Thái y cũng cảm thấy bản thân càng nói lại càng mơ hồ.
“Cho nên ý Thái y là, Lệ phi qua đời vì một nguyên nhân khác ?” Thanh Vũ cười nhạt, khóe mắt đạm ngưng tà mị.
“Thái y, trẫm muốn khanh khám nghiệm tử thi để tìm ra nguyên nhân cái chết của Lệ phi, kết quả ? Khanh chỉ tìm ra nàng vì trúng độc mà chết, nhưng lại không cách nào xác định được cách thức độc dược kia hạ như thế nào, nói như vậy, làm sao trẫm có thể truy tra ?”
Lệ phi vừa qua đời, tất cả cung nữ, thái giám kể cả tần phi những người chỉ tiếp xúc qua trước thời điểm tử vong cũng đều bị áp giải đến đại lao hậu thẩm. Mà đồ đạc, vật dụng thường ngày ngay đến cả lư hương, rèm cửa, … cũng đều bị gom lại, đem đến Thái y viện xét nghiệm.
Nếu ngay đến cả cách thức kẻ hạ độc kia hạ huyết sa như thế nào mà dẫn đến tử vong cũng không biết, thử hỏi phải tra xét chuyện này thế nào, chẳng phải sẽ như mò kim đáy bể sao ?
“Hoàng thượng thứ tội, lão thần ngu dốt, bất tài không thể xác định được căn nguyên sự qua đời của Lệ phi.” Thái y run rẩy quỳ xuống, thành khẩn nói.
Thanh Vũ rủ mắt không nói gì, thần thái bí hiểm tựa như đang suy xét chuyện gì đó, qua nửa ngày mới nhẹ giọng hỏi tiếp: “Vậy khanh đã điều tra ra được huyết sa kia, từ đâu mà đến chưa ?”
“Hồi Hoàng thượng, huyết sa kia là từ bên ngoài truyền vào, trong khi đó, ở dân gian, hoa mạn đà la kia cũng không phải là hàng quốc cấm, vì vậy rất dễ dàng tìm mua được, nếu điều tra theo hướng này chỉ e …”
“Vậy mà cũng nói được sao ?” Thanh Vũ nhướn mày, mâu quang chợt lóe, hơi thở nguy hiểm nhanh chóng tản mác trong không khí.
“Hoàng thượng thứ tội.” Thái y sợ tới hai đầu gối run rẩy, đầu càng thêm cúi thấp xuống.
“Thứ tội ? Các khanh ai nấy đều muốn xin trẫm thứ tội, tại sao không ngẫm lại, trước khi xin trẫm thứ tội, dùng trí thông minh của mình đem sự việc kia điều tra cho thỏa đáng ?” Hắn đứng dậy, một cước đạp tới vị Thái y đang khom người quỳ gối trên mặt đất kia lớn tiếng truy xét: “Nói! Là kẻ nào đã mua chuộc ngươi ? Khiến ngươi đem miệng khóa kín như vậy ?”
Hắn đối Lệ phi cũng không hề có một chút tình ý, thậm chí đối với thái tử cũng không có thứ tình cảm mang tên tình phụ tử . Khi mất đi hai người này, trong lòng cũng không có cảm giác mất mát gì lớn. Sở dĩ hắn làm căng sự việc như vậy chính là vì muốn bắt kẻ chủ mưu đứng sau. Hắn không bao giờ dễ dàng tha thứ cho những màn tranh đấu hậu cung như thế này.
“Thỉnh Hoàng thượng chứng dám, thần một lòng trung thành cúc cung tận tụy với người.” Thái y mặt xám như tro, động cũng không dám động, tùy ý hắn phán xét.
“Được rồi, khanh nghe đây, dù có phải lật tung cả hoàng cung, kinh thành cũng phải điều tra ra chân tướng sự việc, trẫm không tin ngay đến nửa điểm manh mối cũng không có.” Dứt lời Thanh Vũ khóe miệng khẽ nhếch khởi, cười nhạt nói: “Nếu như ngay đến nửa điểm manh mối cũng không tra ra … Trẫm liền trị tội cả nhà khanh.”
“Thần tuân chỉ !”Thái y nghe xong, sợ đến ngây người nhưng không dám hó hé nửa câu chỉ liên tục dập đầu lĩnh mệnh.
“Hữu điều Ngự sử, chuyện của Thái tử thế nào rồi ?” Thu lại nụ cười trên môi, Thanh Vũ chuyển dời ánh nhìn đến trên người vị quan còn lại trong phòng, ánh nhìn ấy khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run/.
“Khởi tấu Hoàng thượng, chuyện này thần vẫn đang điều tra.” Hữu ngự sử thu lại tầm mắt, cúi đầu bẩn báo, trong lòng âm thầm tự hỏi, kết cục của Thái y phải chăng cũng chính là kết cục của hắn nếu như không tra ra chuyện này ?
“Vẫn còn điều tra ?” Thanh Vũ cười lạnh. “Có phải muốn tra đến khi thái tử hóa thành bạch cốt sau đem cốt đó về cho trẫm để trẫm nhập Hoàng lăng ?”
“Thần sẽ lập tức tăng cường thị vệ trong cung tập trung tra xét, nghiêm cẩn điều tra.” Hữu ngự sử biết mình tắc trách, không dám ngẩng đầu, nhanh chóng cúi đầu, thỉnh cầu xin một cơ hội lập công chuộc tội.
“Năm ngày. Trẫm cho khanh thời hạn năm ngày, nếu như vẫn không tìm ra tung tích Thái tử, cái đầu trên cổ kia cứ chờ trẫm định tội đi.” Hắn lạnh mặt đưa ra một cái thời hạn.
“Thần tuân chỉ.” Hữu ngự sử lập tức cúi đầu lĩnh mệnh sau đó khom người chuồn đi thật nhanh.
“Lui xuống đi.”
Thái y đang run rẩy quỳ dưới đất kia như nghe được lệnh ân xá, vội vã đứng dậy, khom người rời đi. Trong thoáng chốc trong điện chỉ còn lại một mình Thanh Vũ cùng thái giám tùy thân Quan Ngọc, nãy giờ vẫn đứng lặng im bên cạnh.
Các đời Bách Định vương sở dĩ có tiền lệ hiếm muộn người nối dõi không phải bởi vì vắng vẻ chuyện hậu cung mà là do các phi tần vì hoàng tử vị mà vắt hết óc tranh đấu lẫn nhau.
Sở dĩ hắn có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế như ngày hôm nay là vì sau những cuộc tranh đấu âm thầm mà quyết liệt, tàn nhẫn đó, chỉ có duy nhất một vị hoàng tử – là hắn, sống sót. Chính vì vậy, ngay từ đầu hắn đã sớm quyết định ai là thái tử, người kế vị sự nghiệp đế vương đời sau. Ấy vậy mà phi tần trong hậu cung lại như những âm hồn bất tán, không ngừng âm thầm đấu đá, mưu hại lẫn nhau nhằm tranh quyền đoạt vị. Mà hắn thì nhất thời không nghĩ ra được biện pháp nào khả thi đối phó lại.
Người theo hầu bên cạnh hắn nhiều năm, từ khi còn niên thiếu, Quan Ngọc biết rõ tâm tư hắn vì vậy cũng không mở miệng, chỉ lặng lẽ đứng bên đợi cho hắn bình phục nỗi lòng.
“Canh ba đến !!!”
Thẳng đến khi nghe được thanh âm thái giám can phòng cùng tiếng gõ mõ cầm canh báo giờ, Thanh Vũ mới hơi hơi nhướn mày.
“ Đã canh ba rồi sao ?”
Quan Ngọc nhẹ giọng trả lời: “Hồi Hoàng thượng, đã đến canh ba, người muốn đi ngủ ?”
Thanh Vũ nhìn về phía ngoài điện một hồi sau mới lên tiếng: “Quan Ngọc!”
“Có nô tài.”
“Chuẩn bị một chút đồ ăn đêm cùng đản rượu.”
“Thần tuân chỉ.” Lúc Quan Ngọc rời đi, có dừng lại một chút, quay đầu khom người, cung kính hỏi: “Có cần phải chuẩn bị thêm một phần không, thưa Hoàng thượng ?”
Mày kiếm khẽ nhếch khởi, Thanh Vũ hai tay chắp phía sau, tựa tiếu phi tiếu nhìn Quan Ngọc: “ Quan Ngọc, ngươi muốn nói cái gì ?”
“Nô tài không dám.” Hắn lập tức cúi đầu.
“Không cần chuẩn bị nhiều hơn một phần.” Trở lại án tiền, Thanh Vũ lại đem tầm mắt chuyển tới chồng tấu chương cao ngất trên bàn.
Ước định với tiểu thái giám kia, hắn không đồng ý, cũng sẽ không hứa hẹn gì nhiều.
Quan Ngọc nhìn hắn một cái. “Nô tài đã biết.”
Lê Bình điện.
“Ách … xì …” Sau khi hắt xì hơi một cái thật to, Nguyễn Chiêu Hỉ không ngừng chà xát đôi tay đã tím lại vì lạnh, thi thoảng hà hơi vài cái cho đôi tay được ấm áp hơn đôi chút.
“Tên chết tiệt kia, đã canh tư rồi còn chưa thấy đâu !” Hắn nhỏ giọng thầm oán.
Hắn vẫn nhớ rõ ước định giữa hai người, đến nơi này lại chẳng thấy bóng dáng Tiểu Song Tử đâu.
Vốn muốn quay trở về nhưng lại nghĩ chắc Tiểu Song Tử hắn có chút việc bận, sẽ đến muộn nên cho dù ngoài trời gió tuyết rít gào, lạnh buốt tê cứng cả chân tay hắn vẫn quyết định ngồi lại chờ. Cho dù có phải chờ cho đến hừng đông, hắn vẫn quyết phải đem chữ tín đặt lên làm đầu, đã hứa hẹn với nhau như thế, lí nào chỉ vì chút gió tuyết nho nhỏ này mà từ bỏ.
Chính là —
“Tiểu Song Tử, nếu ngươi không mau mau tới thì đi chết đi cho ta !!!” Hắn vừa lạnh vừa đói, trời lạnh như cắt da cắt thịt, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng vẫn phải núp trong một góc chờ đợi, trong bụng không tránh khỏi có điểm tức giận, oán than.
Hắn ở trong một góc khuất gió của đình viện không ngừng đứng lên ngồi xuống, xoa tay dậm chân quyết ý chờ đợi.bg-ssp-{height:px}
Không bao lâu sau, những tiếng bước chân nho nhỏ bất chợt từ bên ngoài truyền tới.
“Hoàng Thượng, trong đình không có người. Chắc y lạnh quá nên đã quay về trước rồi.” Quan Ngọc cầm đèn lồng đi phía trước cố gắng đè thấp thanh âm, kính cẩn nghiêng người nói với người đi đằng sau.
Thanh Vũ một thân huyền bào trầm lặng không nói, chỉ lẳng lặng bước vào trong đình viện, o đồng đảo quanh một vòng cuối cùng dừng lại trên một thân ảnh đang cuộn mình ngồi thu lu ngủ trong một góc.
Nhìn đôi môi tím tái cùng hai gò má phiếm hồng vì lạnh, hắn đoán tám chín phần là người kia bị nhiễm phong hàn.
“Hoàng thượng !”
Thanh Vũ xua tay, Quan Ngọc hiểu ý, không nhiều lời, nhanh chân nhanh tay đem cặp lồng cơm sớm đã chuẩn bị tốt để lên bàn đá, lưu lại lồng đèn sau đó thối lui ra bên ngoài đình viện.
Thanh Vũ nhẹ nhàng bước tới. lay tỉnh người đang ngủ gục kia. Lúc bàn tay chạm vào thân thể ấm nóng ấy mày rậm khẽ nhích khởi, Nguyễn Chiêu Hỉ cũng đột nhiên thanh tỉnh lại, trong mắt có chút phòng bị đảo quanh một vòng. Sau khi thanh tỉnh hơn đôi chút, y cũng nhận ra ngay người đang đứng trước mắt.
“Tiểu Song Tử, cuối cùng thì ngươi cũng tới.” Nói xong, y khẽ ho vài tiếng, vội vàng đẩy người trước mắt ra xa một chút: “Đừng dựa gần vào ta quá, cẩn thận không lại nhiễm phong hàn của ta.”
“Sao đột nhiên lại đổ bệnh ?” Thanh Vũ biết rõ còn cố hỏi.
“Nói sao nhỉ ? Bị Hoàng thượng phạt.” Đưa tay vuốt vuốt cái mũi đỏ hồng, y lại cảm thấy muốn hắt xì hơi.
“Ngươi cùng hoàng thượng không phải là huynh đệ kết bái sao ?” Thanh Vũ tựa tiếu phi tiếu hỏi.
“Aiz … bái kết là một chuyện. Ở trong cung ngài là chủ tử còn ta là nô tài, nếu như ta có mắc lỗi, ngài vẫn phải theo luật mà phạt.” Hắn có điểm ai oán nói.
“Bất quá hắn cũng thực không biết suy nghĩ, bắt ta phải quỳ trên mặt đất, cả đêm phải chịu gió đêm lạnh buốt, không ốm cũng khó.”
“Ngươi trách Hoàng thượng ?” Thanh Vũ chậm rãi ngồi xuống bên cạnh y.
“Cũng không phải trách móc gì … chỉ là có chút ngạc nhiên, không nghĩ ngài lại là người nghiêm khắc như vậy.” Nói xong, y thở dài một cái, nhưng lại ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, tâm trạng não nề, ủ rũ, hoán hận vừa rồi lập tức bay biến đâu mất. Nhìn cặp lồng cơm ba tầng trên bàn, hai mắt hắn sáng rực, thân thủ đứng dậy mở ra từng tầng thực hạp.
“Oa …” Hắn sắc mặt xanh xao, toàn bộ sự chú ý đổ dồn vào những món bày trên bàn. “Những món này ta đều có thể ăn, được chứ ?”
“Đều đã mang đến, không để ăn thì để làm gì ?” Thanh Vũ thu liễm thần sắc, nhịn cười nói.
“Vậy thì ta đây sẽ không khách khí nữa.” Hắn nhanh nhẹn xới một bát cơm nóng, sau đó cầm đôi đũa không khách khí mà gắp ngay mấy miếng thịt kho tàu bỏ vào trong bát, miếng thịt vàng ruộm, vừa cho vào miệng đã cảm nhận được gia vị đậm đà, nêm nếm vừa miệng ăn, miếng thịt mềm cũng nóng hổi không kém khiến cho hắn không khỏi buột miệng khen: “Ngon quá đi mất !!!”
Bệnh thì bệnh nhưng nếu có đồ ăn ngon thì hắn cũng không ngại mà ăn đâu nha. Một bên nghĩ ngợi lung tung để mặc cho tay cầm đũa đảo một lượt những món ăn trong cặp lồng cơm.
“Tiểu Song Tử, đây là món gì ?” Vừa nhai ngốn ngấu hắn vừa không quên lấy đũa chỉ chỉ vào một ô đồ ăn, hỏi.
“Đó là cá muối, nếm thử xem.”
Nguyễn Chiêu Hỉ gắp lên một miếng, bỏ vô miệng ăn thử, nước mắt thiếu chút giàn dụa khắp khuôn mặt thanh tú: “Làm Hoàng thượng thật tốt …” Hắn thực hâm mộ nha.
“Làm Hoàng thượng tốt lắm sao ?”
“Còn không phải ?” Nhìn thấy bên trong còn một cặp bát đũa, hắn nhanh nhẹn lấy ra, để trước mặt Thanh Vũ, một bên thúc giục y dùng bữa, một bên đáp lời.
“Ngủ ở chốn cung điện tinh mỹ, mặc trên người toàn xiêm y thượng hạng, văn thêu tinh xảo, đồ ăn toàn những cao lương mĩ vị, đồ uống cũng toàn quỳnh tương ngọc dịch, như vậy còn không phải tốt sao ? Thực hạnh phúc nha.”
Thanh Vũ nhìn tướng ăn gió cuốn mây trôi của người kia, bất giác cảm thấy chẳng có mùi vị gì cả, đem bát đũa đẩy sang một bên. “Nói như thế ngươi không biết là giống như nuôi một cái động vật quý hiếm hay sao ?”
Nguyễn Chiêu Hỉ nghiêng đầu nghĩ ngợi gì đó, sau mới nhìn thẳng hắn nói: “Hắc, cách nói của ngươi thật thú vị, bất quá nếu như đổi qua một góc nhìn khác, bởi vì là động vật “quý hiếm” cho nên mới được hưởng thụ cuộc sống như vậy, nếu như chỉ là loài động vật thông thường, không ăn nó mới lạ, sao có thể còn được hưởng thụ cuộc sống như vậy ?”
“Nếu như một ngày nó không còn là loài động vật quý hiếm nữa, phải chăng cũng sẽ bị người ta ăn thịt ?”
Nguyễn Chiêu Hỉ một tay lia lịa gắp đồ ăn, một mặt nghiêng đầu suy nghĩ, bộ dáng thập phần bận rộn. “Nhưng là, nếu như nó là động vật quý hiếm vậy thì nó vĩnh viễn cũng là loài quý hiếm, không phải sao ? Lại nói, tại sao lại đi so sánh Hoàng thượng với động vật quý hiếm ? Ngài là Hoàng thượng, người mang trong mình huyết thống hoàng tộc cao quý đã mở ra cuộc sống thanh bình, ổn định suốt mấy trăm năm trên đất nước ta hay sao. Nhất cử nhất động của người đều ảnh hưởng đến hưng thịnh, suy vong của cả một triều đại, động vật quý hiếm cũng làm ra được loại sự tình này sao ?”
Do nói một tràng dài như vậy, miệng hắn mở to, đồ ăn thức uống một miệng đầy ứ bên trong, muốn nuốt xuống không nổi mà phun ra cũng chẳng xong, ngạnh ở yết hầu, hại hắn nghẹn cứng cổ, bàn tay còn lại không ngừng vỗ vỗ ngực.
Thanh Vũ thấy thế liền lập tức rốt một chén rượu đầy sau đó đưa qua cho y.
Đưa tay ra nhận lấy, Nguyễn Chiêu Hỉ ực một phát đã uống hết sạch, vẻ mặt vui vẻ, thỏa mãn như chú mèo nhỏ, thủy mâu ánh lên ý cười nồng hậu.
“Oa, rượu ngon quá, âm ấm, ta mới uống có một chén mà cả người đã ấm hẳn lên.”
“Đây là đản rượu, có thể làm nóng cơ thể, giải gió, tránh hàn, uống nhiều nhiều một chút.”
“Tiểu Song Tử, ngươi quả thực là tri kỷ của ta, chỉ nhìn sơ cũng biết ta nhiễm phong hàn …” Nói ra câu này rồi hắn chợt sững lại, nhướn mày, khó hiểu nhìn y: “Sao ngươi biết ta nhiễm phong hàn ?”
“Ta chỉ nói nó có tác dụng làm nóng cơ thể, giải gió, tránh hàn, cũng không nói biết ngươi nhiễm phong hàn.” Hắn thấp giọng đáp lời, tay tiếp tục thay hắn rót thêm một chén rượu.
“Cũng đúng, ngươi làm ở ngự thiện phòng, làm sao biết được những chuyện xảy ra ở ngoài Lộ Anh điện kia chứ ?”
Nguyễn Chiêu Hỉ tự cho là đúng, gật gật đầu, nói tiếp: “Ăn đi thôi, khó có được bữa ăn ngon như thế này, nhất định phải ăn sạch, không chừa lại chút nào.”
“Vậy sao ? Thế thì ngươi ăn đi, ta không đói bụng.” Ánh mắt Thanh Vũ dần đuổi theo nét cười trên khuôn mặt người nọ. Những món ăn này cũng không phải loại bình thường, đây đều là những món ngự thiện phòng chế biến chuẩn bị trong dạ yến của hoàng cung.
“Sao lãng phí vậy ? Ngươi có biết ở bên ngoài có biết bao dân chúng đói khổ ngay đến cơm cũng chẳng có mà ăn không ?”
“ … Có dân chúng ngay đến cơm cũng không có mà ăn ?” Hắn ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên.” Nguyễn Chiêu Hỉ trợn mắt nhìn người nọ, đừng tưởng hắn chỉ suốt ngày quẩn quanh chốn khuê phòng mà không biết những chuyện ngoài dân gian nha. “Ngươi không thấy những khất nhi[] ở ngoài thành kia sao ?”
“Ta cũng không có ra ngoài thành.” Hắn trầm mặt xuống. Chuyện này chưa từng có bất kỳ vị đại thần nào từng bẩm báo lên, quả thực đáng giận.
Bách Định vương triều nhiều năm không chiến tranh, cuộc sống an bình, theo lệ thường hẳn chốn dân gian dân chúng an cư lạc nghiệp, cuộc sống ổn định mới đúng, như thế nào còn xuất hiện những cái khất nhi ?
“Cũng không cần phải ra khỏi thành, chỉ cần đến những vùng ở phía bắc thành cũng có thể thấy, tất cả họ đều là khất nhi.”
“Tại sao ngươi lại biết rõ vậy ?”
“Đương nhiên rồi, bởi vì nương ta thường đến đó cứu tế bọn họ.” Nương hắn là người mà hắn vừa yêu lại vừa hận. “Tiền ta vất vả mới kiếm được đem biếu người, người lại đem hết đi mua lương thực, dược liệu đem cứu tế những khất nhi kia. Bản thân thì ngay đến cơm cũng luyến tiếc không nỡ ăn, vậy mà lại hào phóng vung tay cứu giúp họ.”
“Nghe ngươi nói như vậy, tựa hồ như ngươi có ý phê bình kín đáo những khất nhi kia ?” Thanh Vũ tiếp tục hỏi chuyện, y muốn thông qua trò chuyện tìm hiểu rõ con người của người trước mắt.
Đêm nay đến đây lúc đầu y vốn nghĩ, Chiêu Hỉ hắn là một thái giám thích xu nịnh bề trên. Nguyên bản đã canh bốn thiên, không nghĩ đến hắn vẫn một mực thủ tín ngồi chờ ở đây, thực ngoài suy nghĩ của y.
“Cũng không hẳn, đám người kia đói khát lâu ngày, được người ta giúp cho ít tiền, hẳn là chuyện tốt, chỉ nghĩ thương cho nương ta thôi.” Nói xong, mặc dù đã no căng bụng nhưng Nguyễn Chiêu Hỉ vẫn nhanh nhẹn gắp lấy một ngụm thức ăn lớn bỏ vô miệng.
“Bọn họ cũng không muốn làm một cái khất nhi, chỉ là mưu sinh khó khắn, không còn bước đường nào khác mới thành ra như vậy. Hoàng thượng hẳn là phải lệnh cho huyện nha an trí giúp đỡ, cứu tế cho đám khất nhi này.”
“Ngươi không phải là cùng Hoàng thượng rất quen thân sao ?”
“ Là … là … Đúng vậy, ta cùng Hoàng thượng là chỗ thân quen, nhưng ngươi phải biết rằng Hoàng thượng sao có thể để ta đứng bên cạnh nói chuyện ? Như vậy cũng dễ bị người khác gièm pha là nịnh thần.” Hắn mặt không đổi sắc, thành thục bào chữa.