Nàng loạng choạng, cả đầu nhức nhói, hắn ôm nàng vào lòng, khẽ nhíu mày.
"Lăng nhi, huynh đưa Hoả nhi về trước"
"Dạ!"
Sở Dĩ Lăng gật đầu, nhìn hai người họ thật ngưỡng mộ biết bao, còn cái tên Hây Quân kia lại chưa hề ngõ ý với Sở Dĩ Lăng, Sở Dĩ Lăng ngồi xuống cạnh bờ hồ, đưa hai chân chơi đùa cùng nước, bầu trời đầy sao lung linh, Sở Dĩ Lăng bế tiểu thỏ trên tay, tiểu thỏ ngoan ngoãn nhắm mắt tận hưởng sự vuốt ve cưng chiều.
"Từ nhỏ ta đã ít bằng hữu, chỉ có ngươi là bạn. Ngươi lại bỏ mặt ta say giấc nồng à?"
Sở Dĩ Lăng trách móc, nhưng lại mỉm cười đặt tiểu thỏ lên đùi của mình.
"Quận chúa, người đang là trách mắng ai?"
Tiếng nói quen thuộc của nam nhân nào đó vang lên, khiến Sở Dĩ Lăng giật mình, quay ngược về phía sau, nhìn chằm chằm vào nam nhân đó.
"Hây Quân ca ca..."
"Quận chúa, người làm gì giật thót người vậy? Chẳng lẽ đang làm chuyện mờ ám sao?"
Hây Quân bước đến gần Sở Dĩ Lăng, tim của nàng ta càng đập mạnh hơn, đầu óc choáng váng, bàn tay khá run rẩy. Tiểu thỏ giật mình, thoát khỏi vòng tay của Sở Dĩ Lăng, chạy tọt đi mất. Không gian chỉ còn lại hai người mà thôi, khung cảnh lại thơ mộng hữu tình, tiểu thỏ đột ngột rời khỏi khiến Sở Dĩ Lăng bất ngờ, lấy lại được bình tĩnh.
"Hứ, muội đã bảo rồi, hãy gọi tên muội, đừng xưng hô xa lạ như thế. Thật khiến người ta không quen tí nào!"
Sở Dĩ Lăng lắc lắc đầu, tiến lại gần Hây Quân, đánh đánh vào ngực Hây Quân một cái. Hây Quân không hề tức giận ngược lại còn mỉm cười ôn nhu, nụ cười ôn nhu như ngọc, Sở Dĩ Lăng kéo Hây Quân ngồi xuống cùng ngắm sao.
"Hây Quân ca ca, có phải cũng thích muội không?"
Sở Dĩ Lăng chớp chớp mắt, chống cằm nhìn chằm chằm vào Hây Quân, cơ thể của Sở Dĩ Lăng đã thấm rượu, đêm nay ngày vui đã uống không ít, đã không còn sợ sệt mà nói chuyện rất tự nhiên, thân mật. Hoàn toàn không theo khuôn phép.
"Hôm nay bầu trời thật đẹp, những vì sao rất sáng, sáng như đôi mắt của muội vậy"
Trái lại với câu hỏi của Sở Dĩ Lăng, Hây Quân trả lời chẳng hề đúng ý, Sở Dĩ Lăng phụng phịu, quay mặt sang chỗ khác.
"Đáng ghét! Bổn quận chúa về Ngự Lăng Uyên đây"
Sở Dĩ Lăng tức giận, đứng phắt dậy, phụng phịu bỏ đi, bàn tay của Sở Dĩ Lăng đột nhiên có luôn ấm áp truyền vào, lực kéo kéo mạnh Sở Dĩ Lăng quay ngược lại, Sở Dĩ Lăng mất cân băng ngã ngược về phía Hây Quân. Bờ môi mềm mại của Sở Dĩ Lăng chạm vào đôi môi của Hây Quân, như luồn điện lan truyền xung quanh cơ thể, nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua mang dư vị ngọt ngào của rượu. Sở Dĩ Lăng trợn tròn mắt, nhìn rõ ràng đây là Hây Quân ca ca, tim đập nhanh hơn, Hây Quân nhắm chặt mắt lại, ôm lấy cơ thể mềm mại của Sở Dĩ Lăng, hôn sâu vào bờ môi ấy của nàng ta. Hây Quân chậm rãi, quyến luyến buông Sở Dĩ Lăng ra, trên má của Sở Dĩ Lăng ửng đỏ cả lên không biết say vì rượu hay say vì hôn. Sở Dĩ Lăng lắp bắp lên tiếng, không nói trọn được thành lời.
"Ta...về cung..."
"Quận chúa...là thần thất lễ! Xin lỗi..."
...
Nam Bỉ Huyên ngày hôm nay đã dùng rượu giải sầu, suốt cả buổi lễ, Nam Bỉ Huyên không hề rời mắt khỏi hắn dù chỉ một giây, nhìn hắn âu yếm nàng, nhìn từng cử chỉ thân mật của hai người, chỉ càng khiến trái tim của Nam Bỉ Huyên bị bóp nghẹt. Nam Bỉ Huyên loạng choạng chở về cung, trên dọc đường đi đã ói mửa không ngừng.
"Huyên Phi nương nương, người đã quá say rồi, người ngồi tại đây một lát, nô tỳ lấy cho người một ít nước!"
Nô tỳ thân cận của Nam Bỉ Huyên rời khỏi, Nam Bỉ Huyên ngồi xuống ghế của hoa viên, tửu lượng không tốt nhưng vừa lúc nãy ói ra cũng khiến Nam Bỉ Huyên giải được rượu trong người. Nam Bỉ Huyên đặt tay lên trán, mệt mỏi.
"Ha ha, Huyên Phi nương nương đây sao? Người thân phận cao quý lại thành ra nông nổi này sao?"
"Ngươi...ngươi là..."
Nam Bỉ Huyên giật mình bởi tiếng nói đó, Nam Bỉ Huyên nhíu mày, nhận ra đây chính là Liễu A Phi, liền ghê sợ muốn bỏ chạy.
"Khoan đã, ta giúp cô triệt để Lục Hoả"
Nam Bỉ Huyên khựng lại, quay mặt nhìn Liễu A Phi đang nghiêm túc.
"Nữ nhân Lâm Hiểu Yên ngu ngốc kia chỉ biết luỵ tình không giúp ít được gì cho ngươi, nhưng ta sẽ giúp người... Loại trừ Lục Hoả, tiến đến ngôi vị hoàng hậu!"
Liễu A Phi tiến lại gần nói nhỏ bên tai của Nam Bỉ Huyên, đôi môi Nam Bỉ Huyên run rẩy lên tiếng, thẬt sự không dám tin đây là thật.
"Thật...không?"
"Thật, chỉ cần làm theo ta!"
Liễu A Phi gật đầu, tạo lòng tin với Nam Bỉ Huyên. Liễu A Phi nắm chặt lấy bàn tay mềm mỏng của Nam Bỉ Huyên lên tiếng.
"Huyên Phi xinh đẹp, chỉ cần nghe lời ta, ta sẽ giúp người loại trừ Lục Hoả lấy được sủng ái từ hoàng thượng bệ hạ!"
Liễu A Phi khẳng định lên tiếng,quan sát Nam Bỉ Huyên đang bắt đầu lung lay, kẻ được hoàng thượng sủng ái chỉ có một. Nếu loại trừ được nhất định sẽ có cơ hội, Nam Bỉ Huyên gật đầu chặt nịch, nắm chặt lấy tay Liễu A Phi.
"Bổn cung sẽ nghe lời ngươi!"
"Lăng nhi, huynh đưa Hoả nhi về trước"
"Dạ!"
Sở Dĩ Lăng gật đầu, nhìn hai người họ thật ngưỡng mộ biết bao, còn cái tên Hây Quân kia lại chưa hề ngõ ý với Sở Dĩ Lăng, Sở Dĩ Lăng ngồi xuống cạnh bờ hồ, đưa hai chân chơi đùa cùng nước, bầu trời đầy sao lung linh, Sở Dĩ Lăng bế tiểu thỏ trên tay, tiểu thỏ ngoan ngoãn nhắm mắt tận hưởng sự vuốt ve cưng chiều.
"Từ nhỏ ta đã ít bằng hữu, chỉ có ngươi là bạn. Ngươi lại bỏ mặt ta say giấc nồng à?"
Sở Dĩ Lăng trách móc, nhưng lại mỉm cười đặt tiểu thỏ lên đùi của mình.
"Quận chúa, người đang là trách mắng ai?"
Tiếng nói quen thuộc của nam nhân nào đó vang lên, khiến Sở Dĩ Lăng giật mình, quay ngược về phía sau, nhìn chằm chằm vào nam nhân đó.
"Hây Quân ca ca..."
"Quận chúa, người làm gì giật thót người vậy? Chẳng lẽ đang làm chuyện mờ ám sao?"
Hây Quân bước đến gần Sở Dĩ Lăng, tim của nàng ta càng đập mạnh hơn, đầu óc choáng váng, bàn tay khá run rẩy. Tiểu thỏ giật mình, thoát khỏi vòng tay của Sở Dĩ Lăng, chạy tọt đi mất. Không gian chỉ còn lại hai người mà thôi, khung cảnh lại thơ mộng hữu tình, tiểu thỏ đột ngột rời khỏi khiến Sở Dĩ Lăng bất ngờ, lấy lại được bình tĩnh.
"Hứ, muội đã bảo rồi, hãy gọi tên muội, đừng xưng hô xa lạ như thế. Thật khiến người ta không quen tí nào!"
Sở Dĩ Lăng lắc lắc đầu, tiến lại gần Hây Quân, đánh đánh vào ngực Hây Quân một cái. Hây Quân không hề tức giận ngược lại còn mỉm cười ôn nhu, nụ cười ôn nhu như ngọc, Sở Dĩ Lăng kéo Hây Quân ngồi xuống cùng ngắm sao.
"Hây Quân ca ca, có phải cũng thích muội không?"
Sở Dĩ Lăng chớp chớp mắt, chống cằm nhìn chằm chằm vào Hây Quân, cơ thể của Sở Dĩ Lăng đã thấm rượu, đêm nay ngày vui đã uống không ít, đã không còn sợ sệt mà nói chuyện rất tự nhiên, thân mật. Hoàn toàn không theo khuôn phép.
"Hôm nay bầu trời thật đẹp, những vì sao rất sáng, sáng như đôi mắt của muội vậy"
Trái lại với câu hỏi của Sở Dĩ Lăng, Hây Quân trả lời chẳng hề đúng ý, Sở Dĩ Lăng phụng phịu, quay mặt sang chỗ khác.
"Đáng ghét! Bổn quận chúa về Ngự Lăng Uyên đây"
Sở Dĩ Lăng tức giận, đứng phắt dậy, phụng phịu bỏ đi, bàn tay của Sở Dĩ Lăng đột nhiên có luôn ấm áp truyền vào, lực kéo kéo mạnh Sở Dĩ Lăng quay ngược lại, Sở Dĩ Lăng mất cân băng ngã ngược về phía Hây Quân. Bờ môi mềm mại của Sở Dĩ Lăng chạm vào đôi môi của Hây Quân, như luồn điện lan truyền xung quanh cơ thể, nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua mang dư vị ngọt ngào của rượu. Sở Dĩ Lăng trợn tròn mắt, nhìn rõ ràng đây là Hây Quân ca ca, tim đập nhanh hơn, Hây Quân nhắm chặt mắt lại, ôm lấy cơ thể mềm mại của Sở Dĩ Lăng, hôn sâu vào bờ môi ấy của nàng ta. Hây Quân chậm rãi, quyến luyến buông Sở Dĩ Lăng ra, trên má của Sở Dĩ Lăng ửng đỏ cả lên không biết say vì rượu hay say vì hôn. Sở Dĩ Lăng lắp bắp lên tiếng, không nói trọn được thành lời.
"Ta...về cung..."
"Quận chúa...là thần thất lễ! Xin lỗi..."
...
Nam Bỉ Huyên ngày hôm nay đã dùng rượu giải sầu, suốt cả buổi lễ, Nam Bỉ Huyên không hề rời mắt khỏi hắn dù chỉ một giây, nhìn hắn âu yếm nàng, nhìn từng cử chỉ thân mật của hai người, chỉ càng khiến trái tim của Nam Bỉ Huyên bị bóp nghẹt. Nam Bỉ Huyên loạng choạng chở về cung, trên dọc đường đi đã ói mửa không ngừng.
"Huyên Phi nương nương, người đã quá say rồi, người ngồi tại đây một lát, nô tỳ lấy cho người một ít nước!"
Nô tỳ thân cận của Nam Bỉ Huyên rời khỏi, Nam Bỉ Huyên ngồi xuống ghế của hoa viên, tửu lượng không tốt nhưng vừa lúc nãy ói ra cũng khiến Nam Bỉ Huyên giải được rượu trong người. Nam Bỉ Huyên đặt tay lên trán, mệt mỏi.
"Ha ha, Huyên Phi nương nương đây sao? Người thân phận cao quý lại thành ra nông nổi này sao?"
"Ngươi...ngươi là..."
Nam Bỉ Huyên giật mình bởi tiếng nói đó, Nam Bỉ Huyên nhíu mày, nhận ra đây chính là Liễu A Phi, liền ghê sợ muốn bỏ chạy.
"Khoan đã, ta giúp cô triệt để Lục Hoả"
Nam Bỉ Huyên khựng lại, quay mặt nhìn Liễu A Phi đang nghiêm túc.
"Nữ nhân Lâm Hiểu Yên ngu ngốc kia chỉ biết luỵ tình không giúp ít được gì cho ngươi, nhưng ta sẽ giúp người... Loại trừ Lục Hoả, tiến đến ngôi vị hoàng hậu!"
Liễu A Phi tiến lại gần nói nhỏ bên tai của Nam Bỉ Huyên, đôi môi Nam Bỉ Huyên run rẩy lên tiếng, thẬt sự không dám tin đây là thật.
"Thật...không?"
"Thật, chỉ cần làm theo ta!"
Liễu A Phi gật đầu, tạo lòng tin với Nam Bỉ Huyên. Liễu A Phi nắm chặt lấy bàn tay mềm mỏng của Nam Bỉ Huyên lên tiếng.
"Huyên Phi xinh đẹp, chỉ cần nghe lời ta, ta sẽ giúp người loại trừ Lục Hoả lấy được sủng ái từ hoàng thượng bệ hạ!"
Liễu A Phi khẳng định lên tiếng,quan sát Nam Bỉ Huyên đang bắt đầu lung lay, kẻ được hoàng thượng sủng ái chỉ có một. Nếu loại trừ được nhất định sẽ có cơ hội, Nam Bỉ Huyên gật đầu chặt nịch, nắm chặt lấy tay Liễu A Phi.
"Bổn cung sẽ nghe lời ngươi!"