Đôi mắt Lục Hỏa liếc nhìn khi thấy mọi người đến đông như vậy. Khẽ nhăn mặt, chau mày, nàng cứ tiếp tục làm công việc được giao của mình, chả thèm quay lại nhìn ba người họ dù chỉ là lần thứ hai. Hoàng thượng nhìn thấy nàng cứ ung dung làm những điều nàng muốn mà không thèm để ý đến cảm nghĩ của người khác. Mặt hắn đỏ bừng, đôi mắt như muốn đốt cả cơ thể nàng. Hắn bước lại gần, nắm chặt bàn tay nàng lại. Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, cắn môi, khẽ trợn mắt nhìn hắn không chịu khuất phục.
"Đi. Đi theo ta "
Hắn cất tiếng, nàng lắc đầu liên tục, giảy giụa cố gỡ bàn tay đáng ghét của hắn ra. Khuôn mặt nàng lạnh lùng đến đáng yêu.
"Buông ta ra. Ta ghét ngươi. "
"Hừ. Nàng thật cứng đầu!"
Hắn lắc đầu, nàng vẫn vậy, vẫn luôn không chịu khuất phục trước hắn dù hắn là hoàng đế - là vua, là người nắm giữ cả Lục Quốc. Cái mạng nhỏ bé của nàng hắn có thể cướp đi bất cứ lúc nào. Nhưng chính vì cái điểm lạ người đó của nàng mà hắn lại càng yêu nàng hơn. Không để nàng đợi lâu, cơ thể của nàng được hắn nhất bổng lên. Nàng mở mắt to hết sức nhìn hắn, hai bàn tay đấm thật mạnh vào ngực hắn, không ngừng la hét.
"Nàng im lặng, không ta sẽ dùng cách tệ nhất để xử nàng. "
Hắn đưa ngón trỏ đặt lên miệng nàng, đặt lên đôi môi nàng một nụ hôn phới nhẹ. Nàng ngượng đỏ cả mặt, dùng vạt áo che mặt đi ẩn nấp vào lòng ngực ấm áp của hắn.
Nảy giờ Lăng nhi quận chúa và Hây Quân đều chứng kiến, hai người họ nửa vui nửa ngại. Đôi phu thê họ chưa cưới đã ân ái như vậy. Hai người này lại nhìn thẳng thừng như vậy, thật trách làm Lục Hỏa e thẹn như vậy. Quả thật... chúng ta thật vô duyên quá mà...
Hắn ôm trọn cơ thể nàng đưa nàng vào tẩm cung của hắn. Đặt nàng xuống giường cho nàng ngồi nghỉ. Hai người kia cùng tò mò đi theo.
Nhìn cái bụng của nàng nhô lên tròn tròn, hắn cứ ngắm nhìn nàng mà nghĩ ngợi. Bước lại gần nàng, hắn áp lòng bàn tay trên bụng nàng, miệng không ngừng cười tươi như hoa.
"Hỏa nhi, sao nàng lại giấu ta. "
"Đứa bé là chuyện ngoài ý muốn. Ta không muốn nó có mặt trên trần gian này!"
"Nàng... nàng tính làm gì?"
"Ta sẽ phá nó, ta sẽ bỏ đi đứa con này."
"Nàng dám...."
Hắn tím tái mặt mày, không ngờ nàng lại có ý nghĩ điên rồ đó. Nàng vẫn giữ nguyên sắc thái đó, vẫn dửng dưng không rút lại lời. Đáng chết! Nàng thật to gan mà.
" Lục Hỏa nhi, tỷ à... đứa bé không có tội. Nó là cốt nhục của hoàng huynh, hoàng huynh chưa có con? Không lẽ, tỷ không muốn..."
"Không. Ta không yêu hắn. Hắn còn có bao nhiêu phi tần, thê thiếp một đứa con không phải điều khó."
Đôi môi của nàng mấp máy, ánh mắt dài hẹp cùng đôi chân maỳ lá liễu của nàng cong lên. Nàng đứng dậy, tựa người lại gần cửa sổ, nhìn đôi uyên ương đang cùng nhau bơi lượn dưới hồ hoa sen.
"Trẫm không cho phép nàng tự quyết định như vậy. Đứa bé cũng là con của trẫm là cốt nhục của trẫm. Trẫm nhất định phải giữ nó. Người đâu, giam Lục Hỏa vaò tẩm cung cho trẫm. Tối nay ta sẽ phong nàng làm Lục Phi. "
"Dạ, tuân lệnh hoàng thượng."
Hắn tức giận, bàn tay tạo thành nắm đấm, hắn vừa dứt câu, các thị vệ của hắn tiến đến, giam nàng vào tẩm cung của hắn. Lăng nhi không nói gì, khẽ nhìn nàng bằng ánh mắt đồng cảm. Lăng nhi không biết làm gì hơn, Lăng nhi chỉ biết thuận theo ý hoàng huynh vì Sở Dĩ Lăng cũng muốn giữ lại đứa bé - đứa cháu của mình.
Tất cả mọi người đã rời đi. Lục Hỏa đưa ánh mắt mơ màng nhìn về phía những đứa nhóc đang nô đùa trong cung - con của các quan thần trong triều. Nàng đặt tay lên bụng, xoa dịu, khẽ cười.
"Liệu cha con có muốn giữ lại con không? Mọi người có chấp nhận con không?"
"Đi. Đi theo ta "
Hắn cất tiếng, nàng lắc đầu liên tục, giảy giụa cố gỡ bàn tay đáng ghét của hắn ra. Khuôn mặt nàng lạnh lùng đến đáng yêu.
"Buông ta ra. Ta ghét ngươi. "
"Hừ. Nàng thật cứng đầu!"
Hắn lắc đầu, nàng vẫn vậy, vẫn luôn không chịu khuất phục trước hắn dù hắn là hoàng đế - là vua, là người nắm giữ cả Lục Quốc. Cái mạng nhỏ bé của nàng hắn có thể cướp đi bất cứ lúc nào. Nhưng chính vì cái điểm lạ người đó của nàng mà hắn lại càng yêu nàng hơn. Không để nàng đợi lâu, cơ thể của nàng được hắn nhất bổng lên. Nàng mở mắt to hết sức nhìn hắn, hai bàn tay đấm thật mạnh vào ngực hắn, không ngừng la hét.
"Nàng im lặng, không ta sẽ dùng cách tệ nhất để xử nàng. "
Hắn đưa ngón trỏ đặt lên miệng nàng, đặt lên đôi môi nàng một nụ hôn phới nhẹ. Nàng ngượng đỏ cả mặt, dùng vạt áo che mặt đi ẩn nấp vào lòng ngực ấm áp của hắn.
Nảy giờ Lăng nhi quận chúa và Hây Quân đều chứng kiến, hai người họ nửa vui nửa ngại. Đôi phu thê họ chưa cưới đã ân ái như vậy. Hai người này lại nhìn thẳng thừng như vậy, thật trách làm Lục Hỏa e thẹn như vậy. Quả thật... chúng ta thật vô duyên quá mà...
Hắn ôm trọn cơ thể nàng đưa nàng vào tẩm cung của hắn. Đặt nàng xuống giường cho nàng ngồi nghỉ. Hai người kia cùng tò mò đi theo.
Nhìn cái bụng của nàng nhô lên tròn tròn, hắn cứ ngắm nhìn nàng mà nghĩ ngợi. Bước lại gần nàng, hắn áp lòng bàn tay trên bụng nàng, miệng không ngừng cười tươi như hoa.
"Hỏa nhi, sao nàng lại giấu ta. "
"Đứa bé là chuyện ngoài ý muốn. Ta không muốn nó có mặt trên trần gian này!"
"Nàng... nàng tính làm gì?"
"Ta sẽ phá nó, ta sẽ bỏ đi đứa con này."
"Nàng dám...."
Hắn tím tái mặt mày, không ngờ nàng lại có ý nghĩ điên rồ đó. Nàng vẫn giữ nguyên sắc thái đó, vẫn dửng dưng không rút lại lời. Đáng chết! Nàng thật to gan mà.
" Lục Hỏa nhi, tỷ à... đứa bé không có tội. Nó là cốt nhục của hoàng huynh, hoàng huynh chưa có con? Không lẽ, tỷ không muốn..."
"Không. Ta không yêu hắn. Hắn còn có bao nhiêu phi tần, thê thiếp một đứa con không phải điều khó."
Đôi môi của nàng mấp máy, ánh mắt dài hẹp cùng đôi chân maỳ lá liễu của nàng cong lên. Nàng đứng dậy, tựa người lại gần cửa sổ, nhìn đôi uyên ương đang cùng nhau bơi lượn dưới hồ hoa sen.
"Trẫm không cho phép nàng tự quyết định như vậy. Đứa bé cũng là con của trẫm là cốt nhục của trẫm. Trẫm nhất định phải giữ nó. Người đâu, giam Lục Hỏa vaò tẩm cung cho trẫm. Tối nay ta sẽ phong nàng làm Lục Phi. "
"Dạ, tuân lệnh hoàng thượng."
Hắn tức giận, bàn tay tạo thành nắm đấm, hắn vừa dứt câu, các thị vệ của hắn tiến đến, giam nàng vào tẩm cung của hắn. Lăng nhi không nói gì, khẽ nhìn nàng bằng ánh mắt đồng cảm. Lăng nhi không biết làm gì hơn, Lăng nhi chỉ biết thuận theo ý hoàng huynh vì Sở Dĩ Lăng cũng muốn giữ lại đứa bé - đứa cháu của mình.
Tất cả mọi người đã rời đi. Lục Hỏa đưa ánh mắt mơ màng nhìn về phía những đứa nhóc đang nô đùa trong cung - con của các quan thần trong triều. Nàng đặt tay lên bụng, xoa dịu, khẽ cười.
"Liệu cha con có muốn giữ lại con không? Mọi người có chấp nhận con không?"