Nàng khẽ nhăn mặt, giãy giụa như một con cá đang bị chết đuối trên bờ, cố sức đẩy hắn ra. Hắn nghiêm nghị, không chút nào sợ hãi, ôm ghì chặt nàng hơn, khẽ vuốt mái tóc của nàng, nâng niu nàng, cũng may ở nơi này vắng người, các cung nữ không còn tưới hoa trong vườn, nếu không nàng chỉ muốn chui ngay vào một cái lỗ hổng để trốn thoát.
"Buông ta ra."
"Không, ta chưa phạt nàng vì tội nói dối để bỏ trốn đấy. Nàng còn chống cự à?"
"Ta...không khuất phục, là ngươi ép ta, chứ ta nào muốn ở đây...?"
Vừa dứt lời không để nàng nói thêm một từ nào nữ. Bờ môi của hắn đã đáp xuống diễm lệ trên cánh môi mỏng hoa anh đào của nàng. Nàng chống cứ, nhưng không được, bàn tay hắn ôm chặt lấy cơ thể nàng. Đột nhiên, nước mắt nàng lại rơi xuống đôi gò má. Hắn bất giác đau lòng, khẽ ôm chặt lấy cơ thể của nàng, siết chặt nàng vào lòng ngực của hắn. Đôi môi hắn vô thức di chuyển xuống những giọt nước mắt long lanh như những viên trân châu, trong trắng, tinh khiết. Hắn cắn nhẹ tai nàng, khẽ dụi mặt vào đôi gò má của nàng.
"Lục Hỏa, trẫm sẽ chăm sóc nàng cả đời. Được chứ?"
"Không. Ta là do phụ thân mẫu thân sinh ra, lấy phu quân phải do họ quyết. "
"Ừ. Ngày mai trẫm sẽ đến dâng lễ vật đến nhà nàng "
"Ơ..."
Hắn bế nàng thẳng thừng vào phòng, đặt nàng xuống giường hắn nhìn ngắm nàng thật kĩ càng, rồi khẽ mỉm cười. Trái tim Lục Hỏa bỗng dưng lại lỗi nhịp, tim trong lòng ngực đập mạnh khi hắn cứ nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng lắc đầu, chu môi, quay sang hướng khác.
"Không được nhìn Lục Hỏa. "
"Ta cứ thích nhìn, nàng rất xinh đẹp. "
Hắn lại giở trò biến thái, vừa thấy nàng quay đi nhìn chỗ khác. Hắn liền cúi xuống hôn lên môi nàng một cái nữa. Bàn tay hắn đặt trên bụng nàng, khẽ xoa bụng, rồi hôn lên nó.
" Lục Hỏa, nàng nói xem, chúng ta nên đặt tên hoàng nhi là gì?"
"Không biết!"
"Nếu là một nữ nhi sẽ gọi là Sở Dĩ Lục, còn nếu là đấng nam nhi sẽ là Sở Lục Ân nhé?"
Nàng nghe vậy, im lặng, không nhúc nhích, cũng chẳng trả lời, không hé môi. Bên ngoài đầy tiếng bước chân, và tiếng khóc của ai đó.
"Hoàng thượng mà biết chúng ta để Lục Phi Nương Nương bỏ trốn thì sẽ bị trảm đầu mất "
Tiếng khóc của một cung nữ nghe oan ức vô cùng bên ngoài, nàng liếc nhìn sang ngoài cửa, rồi phồng má lên khẽ cười khúc khích.
"Nàng gây ra họa khiến người khác đau lòng kìa, nếu ta mất nàng ta sẽ ngày đêm mong nhớ!"
"Ơ... cơ mà ta muốn sanh song thai cơ. "
Nàng giả vờ đánh lẻn sang chuyện khác, nhưng trong vô thức lại bất giác thốt lên những lời này.
"Nàng không cần ham! Chúng ta sẽ sanh rất nhiều thái tử, công chúa nếu nàng có khả năng... "
Hắn cuời gian, khuôn mặt đang quan sát sắc thái của nàng. Đôi gò má của nàng ửng đỏ lên, trong lòng nàng vừa giận lại vừa vui. Không biết những lời nói của hắn có thật lòng không, nhưng nàng chỉ biết, trái tim nàng bỗng dưng ấm áp vô cùng.
...
Bên Tẩm cung của Thái Hậu
Thái Hậu đang ngồi uy nghi trên cái ghế mạ vàng, hai tay người nâng tách trà lên, hóp một ngụm. Yên Phi Nương Nương cùng ả người hầu đứng bên cạnh, không ngừng xoa bóp cho người.
"Thái Hậu a, thật lòng Phi nhi muốn nói rằng, Lục Hỏa quả thật rất nguy hiểm, mưu mô, xảo nguyệt. Hoàng thượng đã bị mắc lừa và rót phải lời ngon tiếng ngọt của mụ ta rồi a, Thái Hậu người hãy đòi lại công bằng cho nhi thần"
"Ưm... con nha đầu này thật là xảo nguyệt. Ai da nhất định phải ngăn cản An nhi. "
"Đúng rồi a, hôm bữa Lục Hỏa còn tát nô tỳ một bạt tay ạ. "
Yên Phi và nữ tỳ bên cạnh vừa nói vừa châm trà cho Thái Hậu, vừa cầm quạt, quạt mát cho người. Sắc thái người trầm tĩnh, im lặng, nhắm hờ mắt tận hưởng. Yên Phi nương nương nhếch môi, miệng khẽ cười, nháy mắt với nô tỳ thân cận, ả ta đã đạt được ý nguyện nhất quyết sẽ ngăn chặn Lục Hỏa đến cùng. Yên Phi nhìn thẳng về phía ô cửa sổ, đôi mắt trợn trừng dữ tợn, miệng mấp máy.
"Đây chỉ mới là bắt đầu. Lục Hỏa, người không chống đối lại ta đâu, cứ vui vẻ những tháng ngày trước mắt. "
"Buông ta ra."
"Không, ta chưa phạt nàng vì tội nói dối để bỏ trốn đấy. Nàng còn chống cự à?"
"Ta...không khuất phục, là ngươi ép ta, chứ ta nào muốn ở đây...?"
Vừa dứt lời không để nàng nói thêm một từ nào nữ. Bờ môi của hắn đã đáp xuống diễm lệ trên cánh môi mỏng hoa anh đào của nàng. Nàng chống cứ, nhưng không được, bàn tay hắn ôm chặt lấy cơ thể nàng. Đột nhiên, nước mắt nàng lại rơi xuống đôi gò má. Hắn bất giác đau lòng, khẽ ôm chặt lấy cơ thể của nàng, siết chặt nàng vào lòng ngực của hắn. Đôi môi hắn vô thức di chuyển xuống những giọt nước mắt long lanh như những viên trân châu, trong trắng, tinh khiết. Hắn cắn nhẹ tai nàng, khẽ dụi mặt vào đôi gò má của nàng.
"Lục Hỏa, trẫm sẽ chăm sóc nàng cả đời. Được chứ?"
"Không. Ta là do phụ thân mẫu thân sinh ra, lấy phu quân phải do họ quyết. "
"Ừ. Ngày mai trẫm sẽ đến dâng lễ vật đến nhà nàng "
"Ơ..."
Hắn bế nàng thẳng thừng vào phòng, đặt nàng xuống giường hắn nhìn ngắm nàng thật kĩ càng, rồi khẽ mỉm cười. Trái tim Lục Hỏa bỗng dưng lại lỗi nhịp, tim trong lòng ngực đập mạnh khi hắn cứ nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng lắc đầu, chu môi, quay sang hướng khác.
"Không được nhìn Lục Hỏa. "
"Ta cứ thích nhìn, nàng rất xinh đẹp. "
Hắn lại giở trò biến thái, vừa thấy nàng quay đi nhìn chỗ khác. Hắn liền cúi xuống hôn lên môi nàng một cái nữa. Bàn tay hắn đặt trên bụng nàng, khẽ xoa bụng, rồi hôn lên nó.
" Lục Hỏa, nàng nói xem, chúng ta nên đặt tên hoàng nhi là gì?"
"Không biết!"
"Nếu là một nữ nhi sẽ gọi là Sở Dĩ Lục, còn nếu là đấng nam nhi sẽ là Sở Lục Ân nhé?"
Nàng nghe vậy, im lặng, không nhúc nhích, cũng chẳng trả lời, không hé môi. Bên ngoài đầy tiếng bước chân, và tiếng khóc của ai đó.
"Hoàng thượng mà biết chúng ta để Lục Phi Nương Nương bỏ trốn thì sẽ bị trảm đầu mất "
Tiếng khóc của một cung nữ nghe oan ức vô cùng bên ngoài, nàng liếc nhìn sang ngoài cửa, rồi phồng má lên khẽ cười khúc khích.
"Nàng gây ra họa khiến người khác đau lòng kìa, nếu ta mất nàng ta sẽ ngày đêm mong nhớ!"
"Ơ... cơ mà ta muốn sanh song thai cơ. "
Nàng giả vờ đánh lẻn sang chuyện khác, nhưng trong vô thức lại bất giác thốt lên những lời này.
"Nàng không cần ham! Chúng ta sẽ sanh rất nhiều thái tử, công chúa nếu nàng có khả năng... "
Hắn cuời gian, khuôn mặt đang quan sát sắc thái của nàng. Đôi gò má của nàng ửng đỏ lên, trong lòng nàng vừa giận lại vừa vui. Không biết những lời nói của hắn có thật lòng không, nhưng nàng chỉ biết, trái tim nàng bỗng dưng ấm áp vô cùng.
...
Bên Tẩm cung của Thái Hậu
Thái Hậu đang ngồi uy nghi trên cái ghế mạ vàng, hai tay người nâng tách trà lên, hóp một ngụm. Yên Phi Nương Nương cùng ả người hầu đứng bên cạnh, không ngừng xoa bóp cho người.
"Thái Hậu a, thật lòng Phi nhi muốn nói rằng, Lục Hỏa quả thật rất nguy hiểm, mưu mô, xảo nguyệt. Hoàng thượng đã bị mắc lừa và rót phải lời ngon tiếng ngọt của mụ ta rồi a, Thái Hậu người hãy đòi lại công bằng cho nhi thần"
"Ưm... con nha đầu này thật là xảo nguyệt. Ai da nhất định phải ngăn cản An nhi. "
"Đúng rồi a, hôm bữa Lục Hỏa còn tát nô tỳ một bạt tay ạ. "
Yên Phi và nữ tỳ bên cạnh vừa nói vừa châm trà cho Thái Hậu, vừa cầm quạt, quạt mát cho người. Sắc thái người trầm tĩnh, im lặng, nhắm hờ mắt tận hưởng. Yên Phi nương nương nhếch môi, miệng khẽ cười, nháy mắt với nô tỳ thân cận, ả ta đã đạt được ý nguyện nhất quyết sẽ ngăn chặn Lục Hỏa đến cùng. Yên Phi nhìn thẳng về phía ô cửa sổ, đôi mắt trợn trừng dữ tợn, miệng mấp máy.
"Đây chỉ mới là bắt đầu. Lục Hỏa, người không chống đối lại ta đâu, cứ vui vẻ những tháng ngày trước mắt. "