Nàng và hắn đã đặt chân lên vùng thảo nguyên xanh mướt, nàng mỉm cười chào đón ánh nắng từ vùng núi này, từng lũ chim đang bay lượn khắp bầu trời không ngừng hót líu lo. Thú rừng chạy nhảy khắp dưới chân của nàng, nàng bế một tiểu thỏ lên người, vuốt nhẹ bộ lông của nó, nàng nhìn thấy vết thương khá sâu ở chân của nó đang dần dần lành, nhưng có lẽ...nó sẽ để lại một vết sẹo nho nhỏ ở phía chân. Nàng nhăn mặt, ôm tiểu thỏ vào lòng, rồi quay sang nhìn hắn, bàn tay thon thả của nàng chỉ vào cái chân của tiểu thỏ, môi khẽ mấp máy.
“Đấy, do Dĩ An làm nó bị thương đó. “
“Ta?”
Hắn thắc mắc, đôi mày phượng hoàng của hắn khẽ nhíu lại, ánh nắng chói chang sọi rõ vào gương mặt anh tú của hắn, hắn khẽ nhíu mắt lại nhìn nàng, bàn tay đặt trên trán đang bịn rịn mồ hôi.
“Ơ...còn chối à, là ai đã vào đây săn thú rừng?”
“...”
Hắn không trả lời, bàn tay giả vờ vuốt nhẹ con bạch mã bên cạnh, không thèm liếc nhìn nàng, nàng tức giận giậm chân hắn một cái. Nàng khẽ cúi người xuống rồi thả tiểu thỏ xuống đất, vuốt nhẹ nhàng bộ lông của nó lần nữa.
Hắn nhìn thấy thái độ của nàng đang giận dỗi thì lập tức sợ hãi. Nhưng...hắn đã mang Tiểu Vai về nuôi rồi mà, chẳng phải con thỏ đó đang được đám nô tỳ nuôi hằng ngày đến béo múp rồi sao. Còn con thỏ này...hình như đâu phải do hắn bắn mũi tên mà trọng thương?
“Lục Hỏa nhi, nàng nhầm rồi con thỏ lần trước ta bắn là A Vai, ta đã đem nó về cho quận chúa nuôi, hiện tại đang được chăm sóc đến béo múp cơ mà?”
Hắn lắc đầu liên tục, phong thái nghiêm túc, bế tiểu thỏ kia lên hắn nhìn ngắm sơ lược cơ thể của con thỏ từ trên xuống dưới thật kĩ lưỡng.
“Nàng xem, tiểu thỏ này là do săn mồi bị động vật khác tấn công. Nàng thật hư, lại đi kết luận người “lương thiện” như trẫm.”
Hắn biũ môi, trách móc nàng. Đôi mắt nàng ngạc nhiên, nhìn ngắm lại tiểu thỏ bên cạnh rồi khẽ gật đầu. Nàng thật là đãng trí quá mà... nàng mỉm cười tinh ranh, búng mũi hắn một cái thật mạnh, quay lưng lại định chạy đi.
“Nàng đứng lại đó! Nàng từng nói, có phải sau khi làm phu quân của nàng có thể săn bắn thú tự do thoải mái phải không?”
Hắn cười gian xảo, đôi môi của hắn cong lên, áp sát miệng vào lỗ tai nàng, hai tay không ngừng ôm lấy nàng, nhưng không siết chặt, vì hắn biết sẽ ảnh hưởng đến tiểu yêu trong bụng nàng.
“Gì cơ chứ? Chúng ta là phu thê sao?”
Nàng bĩu môi, hai bàn tay đan vào nhau cố gỡ cánh tay đang ghét kia đang ôm lấy nàng. Nàng bỗng dưng nhớ lại ngày đầu hắn và nàng gặp nhau trên mảnh đất này. Mảnh đất trồng bao thảo dược quý hiếm, mảnh đất luôn có thú rừng luôn chào đón nàng. Hít thở thật sâu, nàng cảm thấy thật mãn nguyện khi được đứng trên vùng đất đã sinh ra mình.
“Hừ...nàng dám!!!”
“Tất nhiên là dám rồi. Lục Hỏa này chẳng có gì mà không dám!”
“Nàng...được lắm! Nàng đã động phòng với ta trước khi được lập phi còn gì?”
“Ơ... hứ, buông ta ra. Ta nhớ cha mẹ rồi ta phải đến đó. “
Dứt lời, nàng đẩy vội cánh tay đáng ghét kia ra, rồi đi thẳng về phía trước không thèm leo lên ngựa.
“Lục Hỏa, nàng lên ngựa mau. “
“Không! “
“Hừ...”
Hắn bước lại gần nàng, bế xốc nàng lên đặt lên con bạch mã, rồi leo lên nó ngồi phía sau nàng rồi phi ngựa về phía ngôi làng kia. Nàng đang mang long thai, nên chắc chắn hắn sẽ không cho nàng có cơ hội đi tản bộ.
Phía sau, luôn có đám thị vệ đang khuân nhiều lễ vật, châu báo. Còn có cả kiệu để đón cha mẹ nàng. Quả thật, chuyện này không biết cha mẹ nàng có chấp nhận khi nàng được phong tước làm Lục Phi không?
“Hỏa nhi, con mới về sao?”
Nàng gật đầu trò chuyện cùng với người hàng xóm cùng làng, nàng ta xem ra cũng trạc tuổi nàng, có điều hơi chững chạc hơn một tý, da cũng hơi sạm nắng, trên cổ hiện rõ cả gân xương, chứng tỏ nàng ấy đã phải làm việc khá cực nhọc ở khu làng này để chăm lo cho phụ mẫu của mình. Nhìn ngắm nàng từ trên xuống dưới, rồi khẽ gật đầu... Đôi mắt nàng ta không dừng lại ở Lục Hoả, mà tham lam nhìn hắn, khẽ e ngại, mặt ửng đỏ lên, đánh rơi chiếc trâm cài tóc xuống đất đang cầm trên tay. Nàng ta vẫn không hề hay biết, ánh mắt cứ nhìn trân trân vào hắn, khiến hắn thật khó chịu. Cúi khom người xuống nhặt lấy cây trâm cài tóc cho nàng ta, rồi trao tận tay cho nàng ấy.
“Cô nương, trâm cài tóc của cô?”
“...”
“Nhã Nhã, tỷ nhận lại trâm cài của mình đi. “
Lục Hỏa khẽ khều tay Nhã, nàng ta giật mình, thoát khỏi cơn ảo tưởng ấy. Vội vã chỉnh trang y phục, tóc tai lại, cơ thể ngượng nghịu nhìn Lục Hỏa và Dĩ An. Trái tim nàng ta đập thật mạnh, liên tục khiến Tiểu Nhã không thể nào kiểm soát được. Bàn tay run run chạm vào tay hắn để nhận lấy trâm cài tóc lại.
“Mỹ...mỹ nam trên núi!”
“Mỹ nam trên núi...”
“Tỷ nói gì? Tỷ có làm sao không Nhã Nhã?”
“Không! Không có gì. “
Khẽ lắp bắp, Nhã Nhã nói những câu hơi nhỏ khiến nàng không nghe được nói gì, Nhã Nhã sợ hãi khi nhìn thấy cái ánh nhìn của hắn. Lạnh lùng quá! Chất phác quá... Nhã Nhã hơi run run, vội gật đầu cái nhẹ, rồi bỏ chạy đi mất.
Nàng lắc đầu chả hiểu Nhã Nhã đang bị làm sao nữa, đành kéo cánh tay của hắn đi về phía trước. Hắn cũng chả để tâm chuyện nữ nhi lúc nãy, chắc có lẽ Nhã Nhã vì mới gặp hắn nên thấy lạ thôi, hắn cũng chẳng suy nghĩ nhiều, vội đi theo gót chân của nàng, muốn bảo vệ nàng từ phía sau.
“Phụ thân, mẫu thân!”
“Đấy, do Dĩ An làm nó bị thương đó. “
“Ta?”
Hắn thắc mắc, đôi mày phượng hoàng của hắn khẽ nhíu lại, ánh nắng chói chang sọi rõ vào gương mặt anh tú của hắn, hắn khẽ nhíu mắt lại nhìn nàng, bàn tay đặt trên trán đang bịn rịn mồ hôi.
“Ơ...còn chối à, là ai đã vào đây săn thú rừng?”
“...”
Hắn không trả lời, bàn tay giả vờ vuốt nhẹ con bạch mã bên cạnh, không thèm liếc nhìn nàng, nàng tức giận giậm chân hắn một cái. Nàng khẽ cúi người xuống rồi thả tiểu thỏ xuống đất, vuốt nhẹ nhàng bộ lông của nó lần nữa.
Hắn nhìn thấy thái độ của nàng đang giận dỗi thì lập tức sợ hãi. Nhưng...hắn đã mang Tiểu Vai về nuôi rồi mà, chẳng phải con thỏ đó đang được đám nô tỳ nuôi hằng ngày đến béo múp rồi sao. Còn con thỏ này...hình như đâu phải do hắn bắn mũi tên mà trọng thương?
“Lục Hỏa nhi, nàng nhầm rồi con thỏ lần trước ta bắn là A Vai, ta đã đem nó về cho quận chúa nuôi, hiện tại đang được chăm sóc đến béo múp cơ mà?”
Hắn lắc đầu liên tục, phong thái nghiêm túc, bế tiểu thỏ kia lên hắn nhìn ngắm sơ lược cơ thể của con thỏ từ trên xuống dưới thật kĩ lưỡng.
“Nàng xem, tiểu thỏ này là do săn mồi bị động vật khác tấn công. Nàng thật hư, lại đi kết luận người “lương thiện” như trẫm.”
Hắn biũ môi, trách móc nàng. Đôi mắt nàng ngạc nhiên, nhìn ngắm lại tiểu thỏ bên cạnh rồi khẽ gật đầu. Nàng thật là đãng trí quá mà... nàng mỉm cười tinh ranh, búng mũi hắn một cái thật mạnh, quay lưng lại định chạy đi.
“Nàng đứng lại đó! Nàng từng nói, có phải sau khi làm phu quân của nàng có thể săn bắn thú tự do thoải mái phải không?”
Hắn cười gian xảo, đôi môi của hắn cong lên, áp sát miệng vào lỗ tai nàng, hai tay không ngừng ôm lấy nàng, nhưng không siết chặt, vì hắn biết sẽ ảnh hưởng đến tiểu yêu trong bụng nàng.
“Gì cơ chứ? Chúng ta là phu thê sao?”
Nàng bĩu môi, hai bàn tay đan vào nhau cố gỡ cánh tay đang ghét kia đang ôm lấy nàng. Nàng bỗng dưng nhớ lại ngày đầu hắn và nàng gặp nhau trên mảnh đất này. Mảnh đất trồng bao thảo dược quý hiếm, mảnh đất luôn có thú rừng luôn chào đón nàng. Hít thở thật sâu, nàng cảm thấy thật mãn nguyện khi được đứng trên vùng đất đã sinh ra mình.
“Hừ...nàng dám!!!”
“Tất nhiên là dám rồi. Lục Hỏa này chẳng có gì mà không dám!”
“Nàng...được lắm! Nàng đã động phòng với ta trước khi được lập phi còn gì?”
“Ơ... hứ, buông ta ra. Ta nhớ cha mẹ rồi ta phải đến đó. “
Dứt lời, nàng đẩy vội cánh tay đáng ghét kia ra, rồi đi thẳng về phía trước không thèm leo lên ngựa.
“Lục Hỏa, nàng lên ngựa mau. “
“Không! “
“Hừ...”
Hắn bước lại gần nàng, bế xốc nàng lên đặt lên con bạch mã, rồi leo lên nó ngồi phía sau nàng rồi phi ngựa về phía ngôi làng kia. Nàng đang mang long thai, nên chắc chắn hắn sẽ không cho nàng có cơ hội đi tản bộ.
Phía sau, luôn có đám thị vệ đang khuân nhiều lễ vật, châu báo. Còn có cả kiệu để đón cha mẹ nàng. Quả thật, chuyện này không biết cha mẹ nàng có chấp nhận khi nàng được phong tước làm Lục Phi không?
“Hỏa nhi, con mới về sao?”
Nàng gật đầu trò chuyện cùng với người hàng xóm cùng làng, nàng ta xem ra cũng trạc tuổi nàng, có điều hơi chững chạc hơn một tý, da cũng hơi sạm nắng, trên cổ hiện rõ cả gân xương, chứng tỏ nàng ấy đã phải làm việc khá cực nhọc ở khu làng này để chăm lo cho phụ mẫu của mình. Nhìn ngắm nàng từ trên xuống dưới, rồi khẽ gật đầu... Đôi mắt nàng ta không dừng lại ở Lục Hoả, mà tham lam nhìn hắn, khẽ e ngại, mặt ửng đỏ lên, đánh rơi chiếc trâm cài tóc xuống đất đang cầm trên tay. Nàng ta vẫn không hề hay biết, ánh mắt cứ nhìn trân trân vào hắn, khiến hắn thật khó chịu. Cúi khom người xuống nhặt lấy cây trâm cài tóc cho nàng ta, rồi trao tận tay cho nàng ấy.
“Cô nương, trâm cài tóc của cô?”
“...”
“Nhã Nhã, tỷ nhận lại trâm cài của mình đi. “
Lục Hỏa khẽ khều tay Nhã, nàng ta giật mình, thoát khỏi cơn ảo tưởng ấy. Vội vã chỉnh trang y phục, tóc tai lại, cơ thể ngượng nghịu nhìn Lục Hỏa và Dĩ An. Trái tim nàng ta đập thật mạnh, liên tục khiến Tiểu Nhã không thể nào kiểm soát được. Bàn tay run run chạm vào tay hắn để nhận lấy trâm cài tóc lại.
“Mỹ...mỹ nam trên núi!”
“Mỹ nam trên núi...”
“Tỷ nói gì? Tỷ có làm sao không Nhã Nhã?”
“Không! Không có gì. “
Khẽ lắp bắp, Nhã Nhã nói những câu hơi nhỏ khiến nàng không nghe được nói gì, Nhã Nhã sợ hãi khi nhìn thấy cái ánh nhìn của hắn. Lạnh lùng quá! Chất phác quá... Nhã Nhã hơi run run, vội gật đầu cái nhẹ, rồi bỏ chạy đi mất.
Nàng lắc đầu chả hiểu Nhã Nhã đang bị làm sao nữa, đành kéo cánh tay của hắn đi về phía trước. Hắn cũng chả để tâm chuyện nữ nhi lúc nãy, chắc có lẽ Nhã Nhã vì mới gặp hắn nên thấy lạ thôi, hắn cũng chẳng suy nghĩ nhiều, vội đi theo gót chân của nàng, muốn bảo vệ nàng từ phía sau.
“Phụ thân, mẫu thân!”