Nàng cất tiếng lãnh lót, trong trẻo như tiếng suối reo róc rách gọi cha mẹ khi vừa đặt chân đến gia trang của mình... Mẫu thân của nàng đang gánh nước ở dưới khoang giếng, phụ thân nàng đang chẻ củi, lướt nhìn những giọt mồ hôi nặng nhọc làm nàng cảm thấy đau nhói... thì ra phụ thân, mẫu thân chẳng được sung sướng, không ai chăm lo sao? Vậy mà...
"Phụ thân, mẫu thân...sao người lại làm những chuyện nặng nhọc thế này? Không phải Tuệ nhi nói sẽ chăm sóc hai người thật tốt sao?"
"Lục...Lục Hỏa nhi, con...con về thật rồi sao?"
Mẫu thân nàng vội ngưng hoạt động lại, bàn tay run run, ánh mắt trìu mến nhìn thẳng vào nàng. Rồi liếc sơ qua nam nhân đứng bên cạnh, khẽ nhíu mày khi nhìn thấy người này không nhớ là đã gặp nhau chưa.
"Con Lục Hỏa đây, con về rồi... mẫu thân, phụ thân, hai người có khỏe không?"
"Chúng ta khỏe. Vẫn rất khỏe. A Tuệ đã chăm sóc cho hai ta rất tốt, A Tuệ đã đi ra chợ rồi. "
Mẫu thân nàng điềm đạm đáp, phụ thân nàng cũng ngưng chẻ củi bước đến ôm chằm lấy nàng vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc suôn mượt kia, nước mắt không ngừng rơi trên đôi gò má.
"Á!"
Nàng khẽ ôm bụng, mày chau lại, rồi nhìn sang hắn. Tiểu yêu thật là phá phách, cứ canh vào những lúc lệ tràn trên má là lại đạp một phát vào bụng nàng thật đau. Cứ hành hạ nàng y như phụ thân của nó vậy...
"Hỏa nhi, con làm sao vậy? Có phải con đang mang thai không?"
Phụ thân nàng nhìn xuống bụng nàng, thấy cái bụng của nàng cứ nhô lên, sắc thần cũng khá nhợt nhạt, mặc y phục dường như lại có phần rộng hơn trước thì khẽ nhíu mày nghi ngờ.
"Đâu...đâu có!"
"Phải...rồi...ạ "
Lục Hỏa chối, không muốn cho phụ thân và mẫu thân biết sợ họ lo lắng, nàng là nữ nhi chưa có vị hôn phu lại mang trong mình giọt máu đào, nếu chuyện này mà lộ ra ngoài, phụ thân và mẫu thân sẽ gặp những điều tai tiếng. Hắn nắm chặt lấy cổ tay nàng, ánh mắt khẽ chau lại nhìn nàng, mặt mày nhăn nhó khi nghe những lời khẳng định lắp bắp kia. Vẻ mặt có phần hơi tức giận, bóp chặt cổ tay hơn. Mẫu thân nàng liếc nhìn trạng thái này cảm thấy không bình thường. Người nói có, kẻ nói không... chẳng lẽ... có chuyện gì sao?
"Hỏa nhi, con có chuyện gì giấu giếm ta sao?"
"Con...con đâu có. "
Nàng lắc đầu liên tục, hất vội bàn tay săn chắc của hắn ra, hai tay giữ chặt phần y phục phía dưới, nhắm mắt lại...
"Nói láo, con ngồi xuống đsay, ta sẽ bắt mạch cho con... Hỏa nhi, con đang lừa dối ta."
"Con..."
Phụ thân nàng đột nhiên quát lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng khiến nàng sợ hãi. Nàng nắm chặt lấy cánh tay hắn, nàng sợ phải nghe những lời mắng chửi của phụ thân, một khi mà phụ thân nổi giận... thì chắc chắn sẽ rất ghê sợ.
"Hỏa Nhi... ngồi xuống đây."
"..."
"Nhanh!"
"..."
Nàng vẫn không chịu ngồi xuống, chân không muốn bước thêm bước nào, đôi hài của nàng cấu mạnh xuống đất. Mẫu thân khẽ lắc đầu, không hiểu sao Lục Hỏa đã dẫn một nam nhân xa lạ về nhà, còn lại có trạng thái mờ ám. Chẳng phải, giờ này Lục Hỏa đang được ở trong cung hầu hạ cho những người có giai cấp trong hoàng cung... sao?
" Không cần bắt mạch nữa! Đứa con trong bụng này là con của con và Lục Hỏa Nhi!"
"LỤC HỎA!!! CON DÁM..."
Phụ thân nàng cất tiếng thật lớn vội đứng dậy một cách dứt khoát, tay người ôm chặt ngực, hơi thở vô cùng nhanh và không thể kiểm soát được, mắt trợn trắng nhìn về phía Sở Dĩ An.
"Lão gia... Lão gia...!"
"Phụ thân..."
Mẫu thân nàng sợ hãi, đôi bàn tay mềm mại của bà ôm chặt lấy cánh tay phụ thân nàng, vội dìu phụ thân nàng ngồi xuống chiếc ghế làm bằng gỗ kia.
"Chát!"
"Phu nhân, nàng làm gì vậy? "
...
Ở trong hoàng cung, sau khi hắn và nàng đã rời khỏi và đặt chân đến vùng đất thảo nguyên xanh mượt kia. Sở Dĩ Lăng không có ai chơi, suốt ngày nay lại ít gặp mọi người. Lục Hỏa bận hạnh phúc bên hoàng huynh nên nàng ta không đành lòng đến quấy rối, mặc dù rất buồn chán. Ngủ xong rồi ăn, ăn xong rồi ngủ suốt ngày tbế nào Sở Dĩ Lăng cũng sẽ biến thành một con heo con mất.
Quyết tâm bước ra khỏi phòng, Dĩ Lăng quận chúa đi dạo khuôn viên, ngắm nhìn những cánh hoa mẫu đơn đỏ rực đang khoe sắc. Nhìn trước mặt mình sắp đến có hiện diện của Yên Phi nương nương đang ngồi uống trà ngắm hoa, Dĩ Lăng khẽ chẹo miệng quay lưng đi. Vốn dĩ, từ đó đến giờ Sở Dĩ Lăng không hề ưa ả ta, nhưng đã làm phi của hoàng huynh, nên Sở Dĩ Lăng buộc lòng giữ nguyên tắc tôn kính ả.
"Lăng quận chúa, bổn cung có chuyện muốn nói "
"..."
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, phải chăng ngọc hoàng thượng đế đang muốn hãm hại Dĩ Lăng vào chỗ chết a?
"Ân. Yên phi nương nương cát tường!"
Sở Dĩ Lăng đáp trả một câu, rồi ngồi xuống ghế, tiểu nô tỳ thân cận của Yên Phi vội rót trà đón mời Dĩ Lăng, nàng ta chề môi, rồi đón nhận tách trà trên tay, không thèm nói gì cả, ánh mắt nhìn về hướng những đóa hoa kia.
"Lăng quận chúa có vẻ thích hoa mẫu đơn thì phải? Ta sẽ kêu Tiếu Sa hái nó về đặt trong phòng.... "
"Không cần, hoa mẫu đơn là Hỏa tỷ thích, bổn quận chúa chỉ nghĩ có nên hái về tặng tỷ ấy không thôi a!"
Chưa kịp nói trọn vẹn, Lăng nhi đã cắt ngang. Sắc mặt của Yên Phi ngày càng chuyển sang màu đỏ tức giận. Muốn làm thân với Sở Dĩ Lăng sao lại khó như vậy? Thật tức chết mà! Bàn tay của Yên Phi nắm chặt tách trà hoa hồng trên bàn, Tiểu Sa khẽ khều lưng người.
"A, quả ra tình tỷ muội của Lăng công chúa và Lục Phi muội muội rất tốt nhỉ? "
"Ân. Lục phi là một người lương thiện, hết lòng một lòng một dạ lo cho hoàng huynh, nay lại mang trong người cốt nhục của hoàng huynh, chứ đâu như ai kia? Mang danh phận thôi a, chứ chẳng làm được tích sự gì!"
" To gan! "
"Yên Phi nương nương, người bớt nóng!"
Tiểu Sa vội vàng xua dịu cơn nóng giận của Yên Phi, mặt mày Yên Phi tức giận, ánh mắt gằn lên những tia máu lửa. Sở Dĩ Lăng vẫn như không có chuyện gì xảy ra, cứ ung dung, trong lòng mỉm cười đắc ý.
"Yên phi nương nương, làm sao mà mặt đỏ vậy? Lăng quận chúa nghĩ...Yên Phi đang bị trúng gió độc khi nói chuyện rồi. Yêm Phi nương nương nghĩ ngơi đi, bổn công chúa xin phép cao từ a"
Dứt lời, Sở Dĩ Lăng vội đứng dậy ngay lập tức, không cần nói thêm lời nào nữa. Mặt mày của Yên Phi càng đỏ rực hơn giữa ánh nắng chói chang. Bàn tay nắm chặt lại, đập mạnh vào bàn.
"Sở Dĩ Lăng... ngươi được lắm!"
"Phụ thân, mẫu thân...sao người lại làm những chuyện nặng nhọc thế này? Không phải Tuệ nhi nói sẽ chăm sóc hai người thật tốt sao?"
"Lục...Lục Hỏa nhi, con...con về thật rồi sao?"
Mẫu thân nàng vội ngưng hoạt động lại, bàn tay run run, ánh mắt trìu mến nhìn thẳng vào nàng. Rồi liếc sơ qua nam nhân đứng bên cạnh, khẽ nhíu mày khi nhìn thấy người này không nhớ là đã gặp nhau chưa.
"Con Lục Hỏa đây, con về rồi... mẫu thân, phụ thân, hai người có khỏe không?"
"Chúng ta khỏe. Vẫn rất khỏe. A Tuệ đã chăm sóc cho hai ta rất tốt, A Tuệ đã đi ra chợ rồi. "
Mẫu thân nàng điềm đạm đáp, phụ thân nàng cũng ngưng chẻ củi bước đến ôm chằm lấy nàng vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc suôn mượt kia, nước mắt không ngừng rơi trên đôi gò má.
"Á!"
Nàng khẽ ôm bụng, mày chau lại, rồi nhìn sang hắn. Tiểu yêu thật là phá phách, cứ canh vào những lúc lệ tràn trên má là lại đạp một phát vào bụng nàng thật đau. Cứ hành hạ nàng y như phụ thân của nó vậy...
"Hỏa nhi, con làm sao vậy? Có phải con đang mang thai không?"
Phụ thân nàng nhìn xuống bụng nàng, thấy cái bụng của nàng cứ nhô lên, sắc thần cũng khá nhợt nhạt, mặc y phục dường như lại có phần rộng hơn trước thì khẽ nhíu mày nghi ngờ.
"Đâu...đâu có!"
"Phải...rồi...ạ "
Lục Hỏa chối, không muốn cho phụ thân và mẫu thân biết sợ họ lo lắng, nàng là nữ nhi chưa có vị hôn phu lại mang trong mình giọt máu đào, nếu chuyện này mà lộ ra ngoài, phụ thân và mẫu thân sẽ gặp những điều tai tiếng. Hắn nắm chặt lấy cổ tay nàng, ánh mắt khẽ chau lại nhìn nàng, mặt mày nhăn nhó khi nghe những lời khẳng định lắp bắp kia. Vẻ mặt có phần hơi tức giận, bóp chặt cổ tay hơn. Mẫu thân nàng liếc nhìn trạng thái này cảm thấy không bình thường. Người nói có, kẻ nói không... chẳng lẽ... có chuyện gì sao?
"Hỏa nhi, con có chuyện gì giấu giếm ta sao?"
"Con...con đâu có. "
Nàng lắc đầu liên tục, hất vội bàn tay săn chắc của hắn ra, hai tay giữ chặt phần y phục phía dưới, nhắm mắt lại...
"Nói láo, con ngồi xuống đsay, ta sẽ bắt mạch cho con... Hỏa nhi, con đang lừa dối ta."
"Con..."
Phụ thân nàng đột nhiên quát lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng khiến nàng sợ hãi. Nàng nắm chặt lấy cánh tay hắn, nàng sợ phải nghe những lời mắng chửi của phụ thân, một khi mà phụ thân nổi giận... thì chắc chắn sẽ rất ghê sợ.
"Hỏa Nhi... ngồi xuống đây."
"..."
"Nhanh!"
"..."
Nàng vẫn không chịu ngồi xuống, chân không muốn bước thêm bước nào, đôi hài của nàng cấu mạnh xuống đất. Mẫu thân khẽ lắc đầu, không hiểu sao Lục Hỏa đã dẫn một nam nhân xa lạ về nhà, còn lại có trạng thái mờ ám. Chẳng phải, giờ này Lục Hỏa đang được ở trong cung hầu hạ cho những người có giai cấp trong hoàng cung... sao?
" Không cần bắt mạch nữa! Đứa con trong bụng này là con của con và Lục Hỏa Nhi!"
"LỤC HỎA!!! CON DÁM..."
Phụ thân nàng cất tiếng thật lớn vội đứng dậy một cách dứt khoát, tay người ôm chặt ngực, hơi thở vô cùng nhanh và không thể kiểm soát được, mắt trợn trắng nhìn về phía Sở Dĩ An.
"Lão gia... Lão gia...!"
"Phụ thân..."
Mẫu thân nàng sợ hãi, đôi bàn tay mềm mại của bà ôm chặt lấy cánh tay phụ thân nàng, vội dìu phụ thân nàng ngồi xuống chiếc ghế làm bằng gỗ kia.
"Chát!"
"Phu nhân, nàng làm gì vậy? "
...
Ở trong hoàng cung, sau khi hắn và nàng đã rời khỏi và đặt chân đến vùng đất thảo nguyên xanh mượt kia. Sở Dĩ Lăng không có ai chơi, suốt ngày nay lại ít gặp mọi người. Lục Hỏa bận hạnh phúc bên hoàng huynh nên nàng ta không đành lòng đến quấy rối, mặc dù rất buồn chán. Ngủ xong rồi ăn, ăn xong rồi ngủ suốt ngày tbế nào Sở Dĩ Lăng cũng sẽ biến thành một con heo con mất.
Quyết tâm bước ra khỏi phòng, Dĩ Lăng quận chúa đi dạo khuôn viên, ngắm nhìn những cánh hoa mẫu đơn đỏ rực đang khoe sắc. Nhìn trước mặt mình sắp đến có hiện diện của Yên Phi nương nương đang ngồi uống trà ngắm hoa, Dĩ Lăng khẽ chẹo miệng quay lưng đi. Vốn dĩ, từ đó đến giờ Sở Dĩ Lăng không hề ưa ả ta, nhưng đã làm phi của hoàng huynh, nên Sở Dĩ Lăng buộc lòng giữ nguyên tắc tôn kính ả.
"Lăng quận chúa, bổn cung có chuyện muốn nói "
"..."
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, phải chăng ngọc hoàng thượng đế đang muốn hãm hại Dĩ Lăng vào chỗ chết a?
"Ân. Yên phi nương nương cát tường!"
Sở Dĩ Lăng đáp trả một câu, rồi ngồi xuống ghế, tiểu nô tỳ thân cận của Yên Phi vội rót trà đón mời Dĩ Lăng, nàng ta chề môi, rồi đón nhận tách trà trên tay, không thèm nói gì cả, ánh mắt nhìn về hướng những đóa hoa kia.
"Lăng quận chúa có vẻ thích hoa mẫu đơn thì phải? Ta sẽ kêu Tiếu Sa hái nó về đặt trong phòng.... "
"Không cần, hoa mẫu đơn là Hỏa tỷ thích, bổn quận chúa chỉ nghĩ có nên hái về tặng tỷ ấy không thôi a!"
Chưa kịp nói trọn vẹn, Lăng nhi đã cắt ngang. Sắc mặt của Yên Phi ngày càng chuyển sang màu đỏ tức giận. Muốn làm thân với Sở Dĩ Lăng sao lại khó như vậy? Thật tức chết mà! Bàn tay của Yên Phi nắm chặt tách trà hoa hồng trên bàn, Tiểu Sa khẽ khều lưng người.
"A, quả ra tình tỷ muội của Lăng công chúa và Lục Phi muội muội rất tốt nhỉ? "
"Ân. Lục phi là một người lương thiện, hết lòng một lòng một dạ lo cho hoàng huynh, nay lại mang trong người cốt nhục của hoàng huynh, chứ đâu như ai kia? Mang danh phận thôi a, chứ chẳng làm được tích sự gì!"
" To gan! "
"Yên Phi nương nương, người bớt nóng!"
Tiểu Sa vội vàng xua dịu cơn nóng giận của Yên Phi, mặt mày Yên Phi tức giận, ánh mắt gằn lên những tia máu lửa. Sở Dĩ Lăng vẫn như không có chuyện gì xảy ra, cứ ung dung, trong lòng mỉm cười đắc ý.
"Yên phi nương nương, làm sao mà mặt đỏ vậy? Lăng quận chúa nghĩ...Yên Phi đang bị trúng gió độc khi nói chuyện rồi. Yêm Phi nương nương nghĩ ngơi đi, bổn công chúa xin phép cao từ a"
Dứt lời, Sở Dĩ Lăng vội đứng dậy ngay lập tức, không cần nói thêm lời nào nữa. Mặt mày của Yên Phi càng đỏ rực hơn giữa ánh nắng chói chang. Bàn tay nắm chặt lại, đập mạnh vào bàn.
"Sở Dĩ Lăng... ngươi được lắm!"