Sở Dĩ An giọng nói có chút lớn tiếng, sắc mặt thần thái lạnh lùng khiến lúc này nàng cảm thấy vô cùng lo sợ. Một đấng nam nhi đứng trên vạn người lại vì nàng mà có thể làm bao nhiêu điều nàng mong muốn? Thật tình mà nói... không xứng đáng. Hắn không nên vì nàng mà một lòng một dạ, hắn làm vua- là vua của một nước, hắn có thể ra lệnh cho phụ thân, mẫu thân của nàng kia mà... sao hắn lại không chọn cách đó?
Những câu hỏi trắc ẩn bên trong lòng nàng, nó khiến nàng day dứt vô cùng. Cảm giác rất khó chịu bao phủ lấy cơ thể nhỏ bé của nàng. Những giọt nước mắt thuần khiết ấy lại rơi khỏi đôi mắt long lanh như những viên ngọc đắc giá từ nàng. Nàng cầm chặt lấy đôi tay hắn, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó.
Hắn bất giác nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau đối diện, đôi mắt hững hờ hắn dành cho nàng thật xa lạ khiến nàng đau đớn.
"Dĩ An?"
"Chuyện gì?"
Câu trả lời mà hắn dành cho nàng vô cùng lạnh lùng, khí chất toát ra từ người hắn toàn phủ lớp băng tuyết. Từ trước đến giờ hắn chưa từng có thái độ như thế. Hắn luôn ôn nhu, ân cần, dịu dàng với nàng.
Nàng hít thở thật sâu, cố gắng đẩy giọng hơi to một tý. Cổ họng nghẹn lại không thể nói ra lời.
"Chàng là vua một nước chàng có thể ra lệnh cho phụ thân, mẫu thân của muội? Vì sao chàng không chọn cách đó. "
Hắn im lặng một lúc lâu, ánh mắt trầm ngâm nhìn vào sâu đôi mắt ngây thơ của nàng. Đôi bàn tay của nàng áp sát lên má của hắn, cảm nhận được hơi ấm từ hắn, rất ấm áp...khiến nàng như xua tan đi bao sự lo lắng.
"Vì sao?"
"Vì nàng!"
"Vì ta?"
"Đúng. Vì nàng ta có thể làm tất cả. Ta không muốn vì ta là vua mà ép buộc nàng và cha mẹ phải thuận theo ý ta mà chấp nhận ta. Cái ta muốn đó là tận sâu ở đáy lòng!"
Đôi mắt long lanh của nàng nhìn hắn, nước mắt của nàng lại rơi nhiều hơn khi nghe thấy những lời này. Nàng ôm chặt hắn, nàng cảm thấy như cả Lục Quốc này nàng đều không cần nữa, đều nàng cần nhất lúc này - là hắn.
"Lục Hỏa nhi, nàng biết không?"
Hắn hỏi, đôi môi hắn nhẹ nhàng đặt lên mái tóc của nàng, từng cơn gió thoảng qua, nàng nhắm mắt lại, cảm nhận sự ấm áp từ hắn, có hắn ở đây...nàng không cần phải lo sợ gì nữa. Hắn đã gần như chiếm trọn lấy một phần trong trái tim của nàng, ngay lúc hắn định ân đoạn nghĩa tuyệt với nàng thì là lúc nàng cảm thấy lo sợ nhất... như cả Lục Quốc đang sụp đổ trước mắt nàng.
"Sao?"
"Cả nguồn sống của trẫm bỗng chốc thu bé lại chỉ bằng một Lục Hỏa nhi mà thôi!"
"Dẻo mồm "
Lục Hỏa khẽ đánh vào ngực hắn, trong lúc như thế này mà hắn còn có thể nói những lời như thế sao? Thật là...
"Thế cha mẹ của ta cứ ngăn cản thì sao?"
"Thì lúc đó, ta sẽ ra lệnh trảm đầu nàng!"
"Chàng... "
...
Hắn và nàng cùng bước vào trong nhà, khẽ hít thở thật sâu, nàng hy vọng mẫu thân và phụ thân của nàng sẽ thay đổi ý định.
Nàng nheo mắt về hướng phụ thân đang ngồi, vẻ mặt của phụ thân có chút điềm tỉnh, không có gì là nóng giận như lúc nãy, tay người khẽ nâng tách trà lên uống một ngụm.
Nàng giật mình! Sao con người ta lại có thể thay đổi nhanh chớp nhoáng như thế? Ngước nhìn sang mẫu thân, nàng thấy người không còn vẻ giận dữ nữa, mà thay vào là những giọt nước mắt...
"Mẫu thân... người sao vậy?"
Mẫu thân và phụ thân nàng khẽ quỳ xuống đất trước mặt nàng và hắn.
"Hoàng thượng cát cát tượng. Tiểu nhân phạm lỗi tày trời, mong hoàng thượng tha tội. "
Mẫu thân nàng vừa khóc vừa nói, nàng lại giật mình lần hai, tại sao họ lại biết thân phận của hắn... ngước nhìn xung quanh nàng nhìn thấy Tuệ tỷ... chắc chắn là Tuệ tỷ đã giúp mình, nàng âm thầm cảm ơn Lâm Tuệ, khẽ mỉm cười với tỷ ấy, nhưng ngược lại, Lâm Tuệ lại nhìn nàng bằng cặp mắt đầy bí ẩn kèm theo sự tức giận trong đó khiến nàng khó hiểu.
"Tuệ tỷ... "
Chưa kịp nói trọn vẹn một câu, Lâm Tuệ đã cất bước đi không hề nói một tiếng nào khiến nàng cảm thấy xa lạ vô cùng.
"Cha, mẹ... hai người không cần khách sáo, chỉ cần hai người chịu về triều đình cùng với Lục Hỏa nhi thì là phước phận của Sở Dĩ An con rồi. "
"Không... thân phận thấp hèn làm sao dám..."
"Hiện tại, chúng ta đã là người một nhà. Vì thế, xin phụ thân, mẫu thân không cần khách sáo. Người đâu, chuẩn bị kiệu rước phụ mẫu Lục phi nương nương về cung."
"Khoan... Hoàng thượng và Hỏa nhi cứ về trước được không? Ta và phu nhân...không thể bỏ nghề lương y từ mẫu của mình. "
"Hahaha. Không sao, An Nhi sẽ sắp xếp cho hai người về làm thái y của triều. "
"Tạ ơn hoàng thượng. "
Phụ mẫu nàng chấp tay quỳ xuống đa tạ hắn, nàng và hắn đỡ hai người họ đứng dậy. Nhìn những giọt nước mắt vui mừng của mẫu thân, nàng không tiện hỏi về Lâm Tuệ, nhưng nàng nhìn thấy được sâu thẳm trong đôi mắt ấy đầy sự xa lạ và nguy hiểm. Tình chị em xa cách không lẽ nó cũng đã thay đổi theo thời gian? Nàng nhứt đầu, cơn nhứt đầu đã khiến đầu nàng xoay tròn.
"Lục Hỏa nhi nàng sao vậy?"
Hắn đỡ nàng trên tay, khẽ ôm nàng trong lòng.
"Ta...cảm thấy rất nhứt đầu, rất chống mặt... không thể chịu nổi được. "
"Để ta sẽ bắt mạch cho Hỏa nhi. "
Phụ thân nàng vội đỡ nàng ngồi xuống, vẻ mặt nàng bỗng trắng bệch đi...
"Phụ thân, Lục Hỏa nhi sao rồi.?"
"Không sao. Do kiệt sức nhiều quá mà thôi. An nhi, con hãy đưa Lục Hỏa về cung trước ta đã cho Hỏa nhi uống một ít thảo dược nên sẽ không sao... ta và phu nhân sẽ đến sau..."
Phụ thân nàng nói, trong lòng đầy trắc ẩn đều gì đó khá lạ, mẫu thân nàng lay tay phu quân mình. Lục thái y khẽ lắc đầu, vuốt bộ râu dài của mình...ánh mắt nhìn xa xăm.
"Rốt cuộc, kẻ nào đã giúp phụ thân mẫu thân hiểu chuyện?"
Ánh mắt lờ mờ, nhắm hờ của Lục Hỏa khiến Sở Dĩ An hơi lo lắng, đôi môi nàng mấp máy điều gì đó mà hắn không để ý.
"Yên tâm. Ta sẽ ở bên cạnh nàng!"
Những câu hỏi trắc ẩn bên trong lòng nàng, nó khiến nàng day dứt vô cùng. Cảm giác rất khó chịu bao phủ lấy cơ thể nhỏ bé của nàng. Những giọt nước mắt thuần khiết ấy lại rơi khỏi đôi mắt long lanh như những viên ngọc đắc giá từ nàng. Nàng cầm chặt lấy đôi tay hắn, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó.
Hắn bất giác nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau đối diện, đôi mắt hững hờ hắn dành cho nàng thật xa lạ khiến nàng đau đớn.
"Dĩ An?"
"Chuyện gì?"
Câu trả lời mà hắn dành cho nàng vô cùng lạnh lùng, khí chất toát ra từ người hắn toàn phủ lớp băng tuyết. Từ trước đến giờ hắn chưa từng có thái độ như thế. Hắn luôn ôn nhu, ân cần, dịu dàng với nàng.
Nàng hít thở thật sâu, cố gắng đẩy giọng hơi to một tý. Cổ họng nghẹn lại không thể nói ra lời.
"Chàng là vua một nước chàng có thể ra lệnh cho phụ thân, mẫu thân của muội? Vì sao chàng không chọn cách đó. "
Hắn im lặng một lúc lâu, ánh mắt trầm ngâm nhìn vào sâu đôi mắt ngây thơ của nàng. Đôi bàn tay của nàng áp sát lên má của hắn, cảm nhận được hơi ấm từ hắn, rất ấm áp...khiến nàng như xua tan đi bao sự lo lắng.
"Vì sao?"
"Vì nàng!"
"Vì ta?"
"Đúng. Vì nàng ta có thể làm tất cả. Ta không muốn vì ta là vua mà ép buộc nàng và cha mẹ phải thuận theo ý ta mà chấp nhận ta. Cái ta muốn đó là tận sâu ở đáy lòng!"
Đôi mắt long lanh của nàng nhìn hắn, nước mắt của nàng lại rơi nhiều hơn khi nghe thấy những lời này. Nàng ôm chặt hắn, nàng cảm thấy như cả Lục Quốc này nàng đều không cần nữa, đều nàng cần nhất lúc này - là hắn.
"Lục Hỏa nhi, nàng biết không?"
Hắn hỏi, đôi môi hắn nhẹ nhàng đặt lên mái tóc của nàng, từng cơn gió thoảng qua, nàng nhắm mắt lại, cảm nhận sự ấm áp từ hắn, có hắn ở đây...nàng không cần phải lo sợ gì nữa. Hắn đã gần như chiếm trọn lấy một phần trong trái tim của nàng, ngay lúc hắn định ân đoạn nghĩa tuyệt với nàng thì là lúc nàng cảm thấy lo sợ nhất... như cả Lục Quốc đang sụp đổ trước mắt nàng.
"Sao?"
"Cả nguồn sống của trẫm bỗng chốc thu bé lại chỉ bằng một Lục Hỏa nhi mà thôi!"
"Dẻo mồm "
Lục Hỏa khẽ đánh vào ngực hắn, trong lúc như thế này mà hắn còn có thể nói những lời như thế sao? Thật là...
"Thế cha mẹ của ta cứ ngăn cản thì sao?"
"Thì lúc đó, ta sẽ ra lệnh trảm đầu nàng!"
"Chàng... "
...
Hắn và nàng cùng bước vào trong nhà, khẽ hít thở thật sâu, nàng hy vọng mẫu thân và phụ thân của nàng sẽ thay đổi ý định.
Nàng nheo mắt về hướng phụ thân đang ngồi, vẻ mặt của phụ thân có chút điềm tỉnh, không có gì là nóng giận như lúc nãy, tay người khẽ nâng tách trà lên uống một ngụm.
Nàng giật mình! Sao con người ta lại có thể thay đổi nhanh chớp nhoáng như thế? Ngước nhìn sang mẫu thân, nàng thấy người không còn vẻ giận dữ nữa, mà thay vào là những giọt nước mắt...
"Mẫu thân... người sao vậy?"
Mẫu thân và phụ thân nàng khẽ quỳ xuống đất trước mặt nàng và hắn.
"Hoàng thượng cát cát tượng. Tiểu nhân phạm lỗi tày trời, mong hoàng thượng tha tội. "
Mẫu thân nàng vừa khóc vừa nói, nàng lại giật mình lần hai, tại sao họ lại biết thân phận của hắn... ngước nhìn xung quanh nàng nhìn thấy Tuệ tỷ... chắc chắn là Tuệ tỷ đã giúp mình, nàng âm thầm cảm ơn Lâm Tuệ, khẽ mỉm cười với tỷ ấy, nhưng ngược lại, Lâm Tuệ lại nhìn nàng bằng cặp mắt đầy bí ẩn kèm theo sự tức giận trong đó khiến nàng khó hiểu.
"Tuệ tỷ... "
Chưa kịp nói trọn vẹn một câu, Lâm Tuệ đã cất bước đi không hề nói một tiếng nào khiến nàng cảm thấy xa lạ vô cùng.
"Cha, mẹ... hai người không cần khách sáo, chỉ cần hai người chịu về triều đình cùng với Lục Hỏa nhi thì là phước phận của Sở Dĩ An con rồi. "
"Không... thân phận thấp hèn làm sao dám..."
"Hiện tại, chúng ta đã là người một nhà. Vì thế, xin phụ thân, mẫu thân không cần khách sáo. Người đâu, chuẩn bị kiệu rước phụ mẫu Lục phi nương nương về cung."
"Khoan... Hoàng thượng và Hỏa nhi cứ về trước được không? Ta và phu nhân...không thể bỏ nghề lương y từ mẫu của mình. "
"Hahaha. Không sao, An Nhi sẽ sắp xếp cho hai người về làm thái y của triều. "
"Tạ ơn hoàng thượng. "
Phụ mẫu nàng chấp tay quỳ xuống đa tạ hắn, nàng và hắn đỡ hai người họ đứng dậy. Nhìn những giọt nước mắt vui mừng của mẫu thân, nàng không tiện hỏi về Lâm Tuệ, nhưng nàng nhìn thấy được sâu thẳm trong đôi mắt ấy đầy sự xa lạ và nguy hiểm. Tình chị em xa cách không lẽ nó cũng đã thay đổi theo thời gian? Nàng nhứt đầu, cơn nhứt đầu đã khiến đầu nàng xoay tròn.
"Lục Hỏa nhi nàng sao vậy?"
Hắn đỡ nàng trên tay, khẽ ôm nàng trong lòng.
"Ta...cảm thấy rất nhứt đầu, rất chống mặt... không thể chịu nổi được. "
"Để ta sẽ bắt mạch cho Hỏa nhi. "
Phụ thân nàng vội đỡ nàng ngồi xuống, vẻ mặt nàng bỗng trắng bệch đi...
"Phụ thân, Lục Hỏa nhi sao rồi.?"
"Không sao. Do kiệt sức nhiều quá mà thôi. An nhi, con hãy đưa Lục Hỏa về cung trước ta đã cho Hỏa nhi uống một ít thảo dược nên sẽ không sao... ta và phu nhân sẽ đến sau..."
Phụ thân nàng nói, trong lòng đầy trắc ẩn đều gì đó khá lạ, mẫu thân nàng lay tay phu quân mình. Lục thái y khẽ lắc đầu, vuốt bộ râu dài của mình...ánh mắt nhìn xa xăm.
"Rốt cuộc, kẻ nào đã giúp phụ thân mẫu thân hiểu chuyện?"
Ánh mắt lờ mờ, nhắm hờ của Lục Hỏa khiến Sở Dĩ An hơi lo lắng, đôi môi nàng mấp máy điều gì đó mà hắn không để ý.
"Yên tâm. Ta sẽ ở bên cạnh nàng!"