Lục Hỏa tỷ đã về tẩm cung nghỉ ngơi, chỉ còn lại một mình Lăng Lăng vẫn ngồi ở khuôn viên, hết ăn điểm tâm, ăn hoa quả rồi lại chán ngán, không còn việc gì để Lăng Lăng làm, đôi mắt trong veo như hai hòn ngọt khẽ nhắm lại, cái bụng no căng tròn đã khiến nàng ấy buồn ngủ, nàng chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi. Ngũ quan của Sở Dĩ Lăng phải nói là đẹp tuyệt hảo, khuôn mặt trắng nõn, khá tròn trịa được ánh nắng chiếu rọi vào mặt càng thêm đơn thuần, đôi môi mỏng đỏ mọng chu lên như đang muốn làm gì đó, không gian yên tĩnh, chỉ còn một mình Sở Dĩ Lăng với khuôn viên rộng lớn. Đôi bàn tay thon dài kia chợt đặt lên đôi gò má mũm mỉm kia, khẽ cười cười, vuốt nhẹ mái tóc mây.
"Đáng ghét, tiểu thỏ không chơi với ta là tại ngươi "
Trong cơn mê, Sở Dĩ Lăng buộc miệng buông vài câu lẩm bẩm than trách, hắn ta giật mình, cái tay khẽ rụt lại, giữ vững phong thái, nụ cười thoáng hiện lên sự ôn hòa dịu dàng. Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, khẽ ngắm nhìn nhan sắc tuyệt đẹp của mỹ nữ bên cạnh, đôi môi ấy muốn được phủ xuống bờ môi đỏ mọng đang chu lên kích thích giác quan kia.
"Lăng nhi, muội thật đẹp. "
Sở Dĩ Lăng cựa quậy, đôi mắt nàng mở to ra nhìn nam nhi trước mắt, không khỏi ngạc nhiên.
"Ách! Hây....Quân...ca ca đang làm gì vậy?"
"Ta... Ta vừa thấy một chiếc lá trên tóc nàng, nên vừa định lấy xuống "
Hây Quân mỉm cười nhẹ nhàng, đôi tay hơi bối rối rụt lại, tìm lấy một lý do vớ vẩn để thuyết phục. Sở Dĩ Lăng quả là đơn thuần, nàng đưa tay sờ sờ tóc để phủi chiếc lá trên tóc, cuống cuồng cả lên. Phía dưới chân Sở Dĩ Lăng có thứ gì đó mềm mềm, cảm giác rất thân thuộc, nàng nhìn xuống chân, là...tiểu thỏ sao?
Đôi mắt nàng mở to hết cỡ, cúi người xuống bế thỏ thỏ lên, nhẹ nhàng vuốt vuốt bộ lông trắng muốt kia.
"Tiểu thỏ, lâu rồi không gặp "
Hây Quân nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên nhưng lại hứng phấn của Sở Dĩ Lăng khẽ lắc đầu, quay sang nói chuyện với tiểu thỏ, cầm trên tay một củ cải đỏ đút vào miệng tiểu thỏ. Nó nhận lấy, ăn lia lịa khiến nàng Dĩ Lăng không khỏi nhìn chăm chăm.
" Đáng ghét, tại sao... ca cho tiểu thỏ nhà muội lại vui vẻ ăn?"
"Sao lại không?"
"Tại vì... Mà thôi đi "
Nhớ lại lời nói của Lục Hỏa tỷ, Sở Dĩ Lăng suy nghĩ xâu xa, quả thật người tỷ tỷ này chưa bao giờ dối gạt mình, tiểu thỏ vừa gặp hắn ta lại chạy đến ăn? Còn lúc nãy cứ chui mãi vào đâu ấy, chẳng thấy mặt mũi, Sở Dĩ Lăng khẽ chau mày nhăn mặt.
"Lăng nhi "
Hây Quân vuốt nhẹ mái tóc đang bay bay làm khuất đi khuôn mặt xinh đẹp kia, khoảng cách rất gần, gần như có thể chạm một tí nữa là hôn nhau. Sở Dĩ Lăng nhìn chằm chằm vào Hây Quân, tâm đập mạnh, mùi hương thơm thoang thoảng bay vào mùi Sở Dĩ Lăng, mặt Dĩ Lăng đã đỏ ửng lên từ đầu, tay buông lỏng làm rơi tiểu thỏ xuống đất, mặt cúi đầu xuống.
"Lăng nhi, cẩn thận!"
"Muội, muội... Muội đi trước đây "
Sở Dĩ Lăng vừa dứt lời, vội vàng chạy thật nhanh để thoát khỏi chỗ đó. Tim đập liên tục, đôi gò má lại càng ửng hồng hơn nữa. Tiểu thỏ vừa rớt xuống vội sợ hãi dụi dụi vào chân Hây Quân, vội cúi xuống bế tiểu thỏ trên tay, không ngừng vuốt ve trấn an, trên môi hiện lên một nụ cười ôn hòa.
"Tiểu thỏ, chủ nhân của ngươi rốt cuộc bị gì thế?"
...
Từ ngày Lục Hỏa mang long thai, trong mắt mọi người nàng luôn được quan trọng nhất, ngay đến thái hậu cũng đã có chút cảm tình với nàng. Yên Phi vẫn không có động tĩnh gì, ả ta hằng ngày chỉ nằm trong phòng, không thèm xuất hiện, đi đâu cũng chỉ nghe tên "Lục phi", tất cả mọi thứ đã thay đổi, không còn vị trí nào dành cho Yên phi cả, Yên Phi bóp nát quả cam trên bàn, khuôn mặt đầy căm phẫn ném hết đồ đạc xuống đất.
" Nương nương nô tì mạn phép nói, người đã bị thất sủng rồi, đến cả thái hậu cũng vậy. Người phải tìm một chỗ dựa vững chắc cho mình "
"To gan, ngươi thừa biết ta là Yên phi nương nương ngươi muốn ta tìm chỗ dựa là muốn thế nào "
Tiểu Phi đầy gian xảo nói khẽ vào tai Yên Phi, mặt mày Yên Phi cau có, tức giận lại càng thêm tức giận, ả ta lật đổ cả cái bàn, trà nóng cũng vô tình làm phỏng mu bàn tay của ả ta.
"A!"
"Yên Phi, xin hãy nghe lời nô tì, đừng làm hại bản thân"
Ả ta lắc đầu liên tục, những mưu đồ đồ trụy kia giang toàn không thể được hình thành, làm sao một người hầu bên cạnh ta lại có thể dùng mưu kế hèn hạ như vậy được. Không! Không ta sẽ không làm, lương tâm của Yên Phi đang đấu tranh, ả ta bất lực ngồi xuống đất, khuôn mặt đẹp sắc xảo nay không còn, khuôn mặt ấy nay đã xanh xao, hốc hác, trái tim ả ta thiếu đi tất cả tình thương. Tất cả mọi người đều không quan tâm ả, chỉ có một mình ả luôn cố gắng tìm cách lấy lòng họ mà thôi...nước mắt rơi xuống vạt áo, Yên phi thật sự đã quá mệt mỏi...
"Tiểu Phi, ta thật sự tệ lắm sao?"
"Đáng ghét, tiểu thỏ không chơi với ta là tại ngươi "
Trong cơn mê, Sở Dĩ Lăng buộc miệng buông vài câu lẩm bẩm than trách, hắn ta giật mình, cái tay khẽ rụt lại, giữ vững phong thái, nụ cười thoáng hiện lên sự ôn hòa dịu dàng. Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, khẽ ngắm nhìn nhan sắc tuyệt đẹp của mỹ nữ bên cạnh, đôi môi ấy muốn được phủ xuống bờ môi đỏ mọng đang chu lên kích thích giác quan kia.
"Lăng nhi, muội thật đẹp. "
Sở Dĩ Lăng cựa quậy, đôi mắt nàng mở to ra nhìn nam nhi trước mắt, không khỏi ngạc nhiên.
"Ách! Hây....Quân...ca ca đang làm gì vậy?"
"Ta... Ta vừa thấy một chiếc lá trên tóc nàng, nên vừa định lấy xuống "
Hây Quân mỉm cười nhẹ nhàng, đôi tay hơi bối rối rụt lại, tìm lấy một lý do vớ vẩn để thuyết phục. Sở Dĩ Lăng quả là đơn thuần, nàng đưa tay sờ sờ tóc để phủi chiếc lá trên tóc, cuống cuồng cả lên. Phía dưới chân Sở Dĩ Lăng có thứ gì đó mềm mềm, cảm giác rất thân thuộc, nàng nhìn xuống chân, là...tiểu thỏ sao?
Đôi mắt nàng mở to hết cỡ, cúi người xuống bế thỏ thỏ lên, nhẹ nhàng vuốt vuốt bộ lông trắng muốt kia.
"Tiểu thỏ, lâu rồi không gặp "
Hây Quân nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên nhưng lại hứng phấn của Sở Dĩ Lăng khẽ lắc đầu, quay sang nói chuyện với tiểu thỏ, cầm trên tay một củ cải đỏ đút vào miệng tiểu thỏ. Nó nhận lấy, ăn lia lịa khiến nàng Dĩ Lăng không khỏi nhìn chăm chăm.
" Đáng ghét, tại sao... ca cho tiểu thỏ nhà muội lại vui vẻ ăn?"
"Sao lại không?"
"Tại vì... Mà thôi đi "
Nhớ lại lời nói của Lục Hỏa tỷ, Sở Dĩ Lăng suy nghĩ xâu xa, quả thật người tỷ tỷ này chưa bao giờ dối gạt mình, tiểu thỏ vừa gặp hắn ta lại chạy đến ăn? Còn lúc nãy cứ chui mãi vào đâu ấy, chẳng thấy mặt mũi, Sở Dĩ Lăng khẽ chau mày nhăn mặt.
"Lăng nhi "
Hây Quân vuốt nhẹ mái tóc đang bay bay làm khuất đi khuôn mặt xinh đẹp kia, khoảng cách rất gần, gần như có thể chạm một tí nữa là hôn nhau. Sở Dĩ Lăng nhìn chằm chằm vào Hây Quân, tâm đập mạnh, mùi hương thơm thoang thoảng bay vào mùi Sở Dĩ Lăng, mặt Dĩ Lăng đã đỏ ửng lên từ đầu, tay buông lỏng làm rơi tiểu thỏ xuống đất, mặt cúi đầu xuống.
"Lăng nhi, cẩn thận!"
"Muội, muội... Muội đi trước đây "
Sở Dĩ Lăng vừa dứt lời, vội vàng chạy thật nhanh để thoát khỏi chỗ đó. Tim đập liên tục, đôi gò má lại càng ửng hồng hơn nữa. Tiểu thỏ vừa rớt xuống vội sợ hãi dụi dụi vào chân Hây Quân, vội cúi xuống bế tiểu thỏ trên tay, không ngừng vuốt ve trấn an, trên môi hiện lên một nụ cười ôn hòa.
"Tiểu thỏ, chủ nhân của ngươi rốt cuộc bị gì thế?"
...
Từ ngày Lục Hỏa mang long thai, trong mắt mọi người nàng luôn được quan trọng nhất, ngay đến thái hậu cũng đã có chút cảm tình với nàng. Yên Phi vẫn không có động tĩnh gì, ả ta hằng ngày chỉ nằm trong phòng, không thèm xuất hiện, đi đâu cũng chỉ nghe tên "Lục phi", tất cả mọi thứ đã thay đổi, không còn vị trí nào dành cho Yên phi cả, Yên Phi bóp nát quả cam trên bàn, khuôn mặt đầy căm phẫn ném hết đồ đạc xuống đất.
" Nương nương nô tì mạn phép nói, người đã bị thất sủng rồi, đến cả thái hậu cũng vậy. Người phải tìm một chỗ dựa vững chắc cho mình "
"To gan, ngươi thừa biết ta là Yên phi nương nương ngươi muốn ta tìm chỗ dựa là muốn thế nào "
Tiểu Phi đầy gian xảo nói khẽ vào tai Yên Phi, mặt mày Yên Phi cau có, tức giận lại càng thêm tức giận, ả ta lật đổ cả cái bàn, trà nóng cũng vô tình làm phỏng mu bàn tay của ả ta.
"A!"
"Yên Phi, xin hãy nghe lời nô tì, đừng làm hại bản thân"
Ả ta lắc đầu liên tục, những mưu đồ đồ trụy kia giang toàn không thể được hình thành, làm sao một người hầu bên cạnh ta lại có thể dùng mưu kế hèn hạ như vậy được. Không! Không ta sẽ không làm, lương tâm của Yên Phi đang đấu tranh, ả ta bất lực ngồi xuống đất, khuôn mặt đẹp sắc xảo nay không còn, khuôn mặt ấy nay đã xanh xao, hốc hác, trái tim ả ta thiếu đi tất cả tình thương. Tất cả mọi người đều không quan tâm ả, chỉ có một mình ả luôn cố gắng tìm cách lấy lòng họ mà thôi...nước mắt rơi xuống vạt áo, Yên phi thật sự đã quá mệt mỏi...
"Tiểu Phi, ta thật sự tệ lắm sao?"